Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
Chương 273: Sự Tàn Nhẫn Của Anh
Kim Yu
29/07/2023
Bella thật tâm trong lòng cũng đã muốn rời khỏi ngành giải trí rồi, cô cũng đã có ý định ra nước ngoài để sinh đứa bé ra.
Nếu để thời gian kéo dài, cô e rằng bụng cô càng ngày nó sẽ càng to ra,đến lúc đó cô cũng chẳng dám nghĩ đến những người ngoài kia sẽ nói xấu gì cô nữa.
Đây cũng là một cơ hội tốt.
Khi Bella định ký vào thỏa thuận thì có người gõ cửa văn phòng của Lục Diệp Bằng.Sau đó cánh cửa mở ra đi cùng một tiếng nói quen thuộc.
"Chủ Tịch! Hồ sơ này...."
Đó là tiếng nói của Chí Huy.
Anh nói một nửa thì thấy Bella,anh liền lập tức dừng lại nhìn cô.
Cả Lục Diệp Bằng và Bella đều quay đầu lại nhìn anh.
Vừa nhìn thấy Chí Huy, nét mặt Bella càng lúc càng hoảng sợ, cô vội vàng ký tên rất nhanh,sau đó liền đứng lên cúi đầu chào Lục Diệp Bằng.
"Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ tôi, không còn gì nữa tôi xin phép."
Bella cầm bản hợp đồng,quay người đi ra.
Khi cô lướt ngang qua người Chí Huy, thì không ngờ Chí Huy đã đưa tay ra nắm chặt cổ tay của cô.Anh nhanh chóng cướp lấy bản hồ sơ mà cô đang cầm, lấy lên xem.
Nhìn vào,Chí Huy hoàn toàn sững sốt,ánh mắt trợn lên ngẩng đầu nhìn Lục Diệp Bằng với bộ dạng không tin
"Cậu hủy hợp đồng làm người đại diện của cô ấy sao?" Chí Huy nhìn Lục Diệp Bằng hỏi.
Lục Diệp Bằng nheo mắt lại.
"Thì sao? Cô ấy đang làm ảnh đến tổn thất của công ty, việc hủy hợp đồng cũng lẽ đương nhiên".
Nhưng lúc này thái độ của Chí Huy càng khiến cho Bella căm ghét anh nhiều hơn.Cô hất mạnh tay anh ra.
"Đừng có giả vờ, chẳng phải anh chính là người đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng với tôi trước đó sao.... Chủ Tịch đã làm đúng như ý nguyện của anh rồi đấy!"
Trong tận đáy lòng của cô, người mà tổn thương cô nhiều nhất chính là tên đàn ông xấu xa Trần Chí Huy này,với thái độ của anh ngày hôm đó cô chắc chắn anh chính là người yêu cầu Lục Diệp Bằng làm chuyện này.
Anh không dám ra mặt làm chuyện này,chỉ là không muốn dính dáng với cô mà thôi!
Chí Huy sững người nhìn cô.
"Anh..."
Chí Huy định lên tiếng phản bác thì đúng lúc này cánh cửa bên phòng của Lam Lam liền mở ra.Cuối cùng là sự xuất của cô..
Lam Lam đã đến trễ hơn nữa tiếng.
Nhưng dường như cô không mấy quan tâm đến văn phòng của Lục Diệp Bằng đang xảy ra chuyện gì.Cô bước vào,trên tay còn cầm một bó hoa hồng bước vào bên trong.
Lục Diệp Bằng đã không còn nghe Chí Huy đang nói gì nữa rồi! Tầm mắt của anh đã dán chặt vào người phụ nữ bên đó.
Bó hoa đó chẳng phải khi nãy anh vừa bước vào đã thấy ngay trên bàn thư ký rồi sao?
Anh còn tưởng của một nhân viên nào đó đang muốn tỏ tình với bạn gái của mình nữa.
Vậy mà bây giờ anh lại thấy cô cầm bó hoa hồng đó, thì ra chủ nhân của bó hoa chính là vợ của anh.
Nhưng mà ai.....? Ai đã tặng cho cô.
Đó còn là hoa hồng nữa! Một loại hoa dành cho tình yêu.
Lục Diệp Bằng tức giận đến nỗi nghiến chặt răng.Anh đưa mắt nhìn hai người trước mặt,sau đó giận cá chém thớt, gầm lớn.
"Bella đang ảnh hưởng công ty của chúng ta rất nhiều, cậu đừng để chuyện công xen lẫn chuyện riêng, không thể giải quyết bằng tình cảm như thế! Tổn thất,cậu có thể gánh không?"
Chí Huy không thể nào bình tĩnh, liền bước đến nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Diệp Bằng dằn mạnh từng chữ.
"Nhưng tôi là Phó Giám Đốc, cậu không thể quyết định mà không hỏi ý kiến của tôi".
Rầm...
Lục Diệp Bằng đưa tay đập mạnh lên bàn, giọng điệu sắc bén.
"Tôi là người ký hợp đồng với Bella không phải cậu, không lẽ bây giờ tôi muốn đuổi việc một người cũng cần hỏi ý kiến của cậu nữa sao? Với lại tôi là chủ công ty này không phải là Trần Chí Huy cậu".
Gương mặt Chí Huy bỗng chốc đỏ ửng,gân xanh gồ lên trên trán.Anh siết chặt hai tay lại, một giây sau anh liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Bằng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu cậu nói như vậy....! Thì.... Cô ấy đi, tôi cũng sẽ từ chức"
Nghe xong, Lục Diệp Bằng liền bật lên một nụ cười thật là lớn.
Tiếng cười của anh đã làm kinh động đến Lam Lam, cô nhanh chóng nhìn qua.
Nhìn khung cảnh bên gian phòng bên anh,Lam Lam hoàn toàn giựt mình.
Cô không suy nghĩ liền đứng lên mở cửa đi qua văn phòng của anh,sau đó cô tiến lại gần kéo tay Chí Huy ra,mang theo một giọng điệu khó chịu.
"Tại sao anh lại nắm cổ áo của anh ấy chứ?”
"Em tự hỏi chồng của em là đang lên cơn điên gì đi!"
Dứt lời,Chí Huy bước đến nắm lấy tay Bella đi ra ngoài.
Cửa được đóng thật mạnh lại, khiến cho Lam Lam cảm nhận được cơn giận dữ của Chí Huy
Trong một không gian im lặng, chỉ còn nghe hơi thở của nhau.Lam Lam vẫn như một cô vợ dịu dàng của Lục Diệp Bằng, chỉnh lại áo của anh đã bị Chí Huy làm cho nhăn nheo.
Từ khi cô bước vào,Lục Diệp Bằng luôn nhìn chằm chằm vào cô,anh rất muốn hỏi cô tại sao lại đến trễ,ai là người tặng hoa cho cô.Nhưng miệng anh không thể nhấc lên nổi để hỏi cô những câu hỏi đó.
Rất lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh thấp giọng hỏi.
"Anh và Chí Huy xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Diệp Bằng mặt vẫn lạnh nhìn cô,ngay sau đó anh không thèm trả lời cô mà ngồi xuống tiếp tục làm công việc của mình.
Lam Lam khó hiểu.
"Anh sao vậy?"
Lục Diệp Bằng vẫn không phản ứng.
"Ông xã!" Lam Lam bắt đầu xuống giọng.
Lục Diệp Bằng vẫn làm ngơ.
Lúc này,Lam Lam nghĩ trong đầu.Có lẽ anh đang giận cô vì chuyện khi nãy cô không đáp ứng nhu cầu của anh.
Có như vậy mà anh cũng giận sao?
Anh đúng thật là nhỏ mọn.
Suy nghĩ một hồi cô liền trèo vào lòng của anh làm nũng.
"Chủ tịch Lục đang giận em sao...Anh không nhớ em sao mà vừa về đã nhăn nhó với em rồi!"
Bàn tay của Lục Diệp Bằng rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh phải kiềm lại,anh không thể cho qua chuyện này đối với cô được.
Anh phải cho cô một bài học,dám qua mặt anh ăn cơm với người đàn ông khác.
Lục Diệp Bằng nghiêm mặt, buông nhẹ một câu.
"Em đứng lên đi,anh còn phải làm việc".
Nhưng Lam Lam không hề để ý gương mặt lạnh lẽo của anh, cô lại tiếp tục mè nheo ngồi trên đùi anh.
"Anh đừng giận nữa mà! Giận mặt anh sẽ xấu lắm đó!"
Lục Diệp Bằng hết chịu nổi,anh kéo mạnh cô ra lớn tiếng nói.
"Em không nghe sao? Chỗ anh đang làm việc.... Với lại từ bây giờ sắp tới, trong công việc em không được đem chuyện riêng vào,trong công ty hãy xem anh là cấp trên của em....Đừng có lập lại hành động này thêm một lần nào nữa, nếu không cả em anh cũng đuổi việc luôn".
Lam Lam thất kinh giựt mình nhìn anh.Tim cô như lỡ một nhịp, cô không thể tin anh lại nói với cô bằng giọng điệu như vậy.
Cô cảm thấy anh thật quá đáng.Không lẽ chỉ vì chuyện đó mà anh lại giận cô sao?
Anh là đang lớn tiếng với cô.
Câu nói của anh khiến cô nhất thời bất động vài giây.Cho đến một lúc sau, cô nhắm mắt lại, sống mũi cay cay... Hít một hơi thật sâu nghẹn ngào nói.
"Tôi xin lỗi Chủ Tịch....! Tôi xin phép"
Dứt lời cô quay người chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này,Lục Diệp Bằng mới ý thức được mình đã hơi nặng lời với cô.Cảm giác áy náy bỗng chốc dâng lên dữ dội.
Anh không biết mình bị gì nữa? Tại sao có thể nói với cô những lời như vậy?
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng anh nhịn không được buộc lòng phải đứng lên nhanh chóng đuổi theo cô.
Chú ý: Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa chỉ đăng duy nhất trên app NovelToon và không hề đăng ở bất cứ nền tảng nào hết.Các trang web khác đều là những web reup lại không có sự cho phép của tác giả.Mong các bạn độc giả có đọc ủng hộ tôi thì hãy đọc trên app NovelToon và app đương nhiên sẽ có những chương sớm nhất.
*******
Chí Huy kéo Bella vào văn phòng của anh.
Vừa đóng cửa,anh đã ghì chặt ôm lấy cô vào lòng.Sự nhớ nhung xen lẫn đau lòng khiến anh không thể nào buông cô ra.
Nhưng Bella đã hoàn toàn chết tâm với những hành động của anh, cô dùng sức kéo thật mạnh anh ra.
"Xin anh hãy tự trọng!"
Chí Huy dường như đang sợ cô xa cách anh.Anh không trả lời cô, liền sải bước chân mấy bước, bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô.
Bella giựt mình, việc đầu tiên là cô phải đẩy anh ra, nhưng với cơ thể yếu ớt của cô như thế này làm sao mà cô có thể làm lại anh.Sau khi vài động tác chống đỡ không được nữa, cuối cùng cô phải chấp thuận sự nhiệt tình của anh.
Một nụ hôn mang theo sự quyến luyến.
Một lát sau,Chí Huy thở hỗn hển nói khẽ vào tai cô.
"Anh nhớ em.....! Nhớ đến sắp phát điên lên đi được"
Bella không đáp.
Nhưng cơn thịnh nộ của cô bất ngờ bùng lên dữ dội.
Chát
Một giây sau cô xô mạnh ra,sau đó đưa tay lên tát thẳng vào mặt của anh một cái tát thật lớn, rồi cô phun ra hai từ: "Bỉ ổi".
Bella giận dữ như một con nhím xù lông,ánh mắt căm phẫn nhìn anh.
"Anh đang làm gì vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần là anh không được làm phiền đến tôi... Hợp đồng giữa tôi và công ty của anh cũng đã chấm dứt.Mong anh từ nay đừng liên lạc gì nữa với tôi".
Dứt lời, cô quay đầu định đi ra.
Nhưng Chí Huy đã nhanh chóng bước đến đưa tay ôm cô từ phía sau,ngữ khí đau lòng.
"Em đừng đi....!Anh van xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội.Mình hãy bắt đầu lại từ đầu, chúng ta sẽ ở bên nhau".
"Anh buông tôi ra!" Bella liều mạng vũng vẫy trong lòng của anh.
Nhưng đối với sức lực đã yếu của cô,nay còn thêm một thiên thần nhỏ trong bụng cô càng yếu ớt hơn đối với anh.Còn Chí Huy,anh nhất quyết không buông tay cô.
Một lúc sau,Bella không cựa quậy mặc cho anh ôm cho đến khi nào anh muốn buông ra thì thôi.
Vậy mà Chí Huy vẫn ôm cô rất lâu, lâu lâu lại thì thầm vào tai cô bằng những câu xin lỗi chân thành.
Bella ngước lên nhìn anh suy nghĩ một chuyện, một lúc lâu cô khẽ nói.
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu anh đồng ý... Tôi sẽ quay lại với anh".
Chí Huy không suy nghĩ,vội vàng gật đầu.
"Em cứ việc nói,anh đang nghe".
Hít một hơi thật sâu,Bella mím chặt môi từ từ khàn giọng hỏi.
"Nếu như bây giờ tôi nói..... Tôi đã có thai với người đàn ông khác,anh có sẵn sàng làm cha của đứa bé trong bụng của tôi không?"
Chí Huy sững người kinh hãi trợn mắt lên, cả cơ thể bất chợt cứng đờ khi nghe câu nói của cô.
Bờ môi run rẩy chợt hỏi.
"Em có thai rồi sao?"
Bàn tay anh nhẹ nhàng buông cô ra, ánh mắt trở nên hoang mang nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô,dường như anh có vẻ không tin những gì cô vừa mới nói.
Bella không trả lời anh mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Chí Huy lùi ra mấy bước, cả người anh chợt lao đảo, trái tim anh như có ai đó đang đâm từng mũi kim vào trong,nó thật sự rất rất đau.
Hai tay anh siết chặt,mu bàn tay đều hiện rõ gân xanh nổi lên, ánh mắt đỏ hoe, răng anh va vào nhau.
Một giây sau,Chí Huy lên cơn thịnh nộ anh đưa tay đẩy hết tất cả những đồ đang nằm trên bàn làm việc,ngay cả chiếc bình bông bằng thủy tinh của bị đập vỡ, thủy tinh vỡ vụng ra từng mảnh trúng vào tay của anh.
Thế là bàn tay của anh đầm đìa máu.
Cảnh tượng ấy khiến Bella thất kinh, cô hoảng sợ bước đến nắm lấy bàn tay tay của anh, giọng điệu lo lắng.
"Tay anh đang chảy nhiều máu, để tôi băng bó lại cho anh"
Cho dù chảy máu đến đâu, nhưng Chí Huy đều không hề có cảm giác gì cả.Anh dùng cái tay bị thương của mình siết chặt tay cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy cô thật sự đã phản bội tôi.Cô ngủ với người đàn ông khác, bây giờ bắt tôi đổ vỏ sao?"
Bàn tay Bella bị Chí Huy siết rất đau, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.Nhưng câu nói của anh càng làm cho cô đau lòng hơn.
Cô đã đoán trước anh sẽ hành động như vậy!
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Cho dù đó là con ruột của anh, cô vẫn muốn cho anh một thử thách.
Hóa ra bây giờ chỉ cô là một đứa ngu ngốc, vẫn còn muốn tin anh thật lòng với cô.
Bella cười nhợt nhạt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Trần Chí Huy! Chúng ta thật sự đã kết thúc rồi!"
Nghe xong,Chí Huy bật cười vô vòng,anh tàn nhẫn đến mức đưa tay lên siết chặt cổ của cô,ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo,ngữ khí tức giận.
"Cô tưởng mình là ai mà có thể ra điều kiện với tôi....Bella! Nếu cô muốn...Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đắc tội với tôi, cô tưởng tôi không làm gì được cô sao.....Đừng có mà nằm mơ!"
Lời nói vừa dứt,anh quên đi là cô đang mang thai mà vô tình đẩy mạnh cô.
Bella giựt mình,theo hoán tính liền ôm lấy bụng mình.
Ngay khi cô gần như té xuống.Thì đúng lúc này,cửa phòng bị ai đó bật ra,cuối cùng là một bàn tay đỡ lấy thân thể của cô
Nếu để thời gian kéo dài, cô e rằng bụng cô càng ngày nó sẽ càng to ra,đến lúc đó cô cũng chẳng dám nghĩ đến những người ngoài kia sẽ nói xấu gì cô nữa.
Đây cũng là một cơ hội tốt.
Khi Bella định ký vào thỏa thuận thì có người gõ cửa văn phòng của Lục Diệp Bằng.Sau đó cánh cửa mở ra đi cùng một tiếng nói quen thuộc.
"Chủ Tịch! Hồ sơ này...."
Đó là tiếng nói của Chí Huy.
Anh nói một nửa thì thấy Bella,anh liền lập tức dừng lại nhìn cô.
Cả Lục Diệp Bằng và Bella đều quay đầu lại nhìn anh.
Vừa nhìn thấy Chí Huy, nét mặt Bella càng lúc càng hoảng sợ, cô vội vàng ký tên rất nhanh,sau đó liền đứng lên cúi đầu chào Lục Diệp Bằng.
"Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ tôi, không còn gì nữa tôi xin phép."
Bella cầm bản hợp đồng,quay người đi ra.
Khi cô lướt ngang qua người Chí Huy, thì không ngờ Chí Huy đã đưa tay ra nắm chặt cổ tay của cô.Anh nhanh chóng cướp lấy bản hồ sơ mà cô đang cầm, lấy lên xem.
Nhìn vào,Chí Huy hoàn toàn sững sốt,ánh mắt trợn lên ngẩng đầu nhìn Lục Diệp Bằng với bộ dạng không tin
"Cậu hủy hợp đồng làm người đại diện của cô ấy sao?" Chí Huy nhìn Lục Diệp Bằng hỏi.
Lục Diệp Bằng nheo mắt lại.
"Thì sao? Cô ấy đang làm ảnh đến tổn thất của công ty, việc hủy hợp đồng cũng lẽ đương nhiên".
Nhưng lúc này thái độ của Chí Huy càng khiến cho Bella căm ghét anh nhiều hơn.Cô hất mạnh tay anh ra.
"Đừng có giả vờ, chẳng phải anh chính là người đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng với tôi trước đó sao.... Chủ Tịch đã làm đúng như ý nguyện của anh rồi đấy!"
Trong tận đáy lòng của cô, người mà tổn thương cô nhiều nhất chính là tên đàn ông xấu xa Trần Chí Huy này,với thái độ của anh ngày hôm đó cô chắc chắn anh chính là người yêu cầu Lục Diệp Bằng làm chuyện này.
Anh không dám ra mặt làm chuyện này,chỉ là không muốn dính dáng với cô mà thôi!
Chí Huy sững người nhìn cô.
"Anh..."
Chí Huy định lên tiếng phản bác thì đúng lúc này cánh cửa bên phòng của Lam Lam liền mở ra.Cuối cùng là sự xuất của cô..
Lam Lam đã đến trễ hơn nữa tiếng.
Nhưng dường như cô không mấy quan tâm đến văn phòng của Lục Diệp Bằng đang xảy ra chuyện gì.Cô bước vào,trên tay còn cầm một bó hoa hồng bước vào bên trong.
Lục Diệp Bằng đã không còn nghe Chí Huy đang nói gì nữa rồi! Tầm mắt của anh đã dán chặt vào người phụ nữ bên đó.
Bó hoa đó chẳng phải khi nãy anh vừa bước vào đã thấy ngay trên bàn thư ký rồi sao?
Anh còn tưởng của một nhân viên nào đó đang muốn tỏ tình với bạn gái của mình nữa.
Vậy mà bây giờ anh lại thấy cô cầm bó hoa hồng đó, thì ra chủ nhân của bó hoa chính là vợ của anh.
Nhưng mà ai.....? Ai đã tặng cho cô.
Đó còn là hoa hồng nữa! Một loại hoa dành cho tình yêu.
Lục Diệp Bằng tức giận đến nỗi nghiến chặt răng.Anh đưa mắt nhìn hai người trước mặt,sau đó giận cá chém thớt, gầm lớn.
"Bella đang ảnh hưởng công ty của chúng ta rất nhiều, cậu đừng để chuyện công xen lẫn chuyện riêng, không thể giải quyết bằng tình cảm như thế! Tổn thất,cậu có thể gánh không?"
Chí Huy không thể nào bình tĩnh, liền bước đến nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Diệp Bằng dằn mạnh từng chữ.
"Nhưng tôi là Phó Giám Đốc, cậu không thể quyết định mà không hỏi ý kiến của tôi".
Rầm...
Lục Diệp Bằng đưa tay đập mạnh lên bàn, giọng điệu sắc bén.
"Tôi là người ký hợp đồng với Bella không phải cậu, không lẽ bây giờ tôi muốn đuổi việc một người cũng cần hỏi ý kiến của cậu nữa sao? Với lại tôi là chủ công ty này không phải là Trần Chí Huy cậu".
Gương mặt Chí Huy bỗng chốc đỏ ửng,gân xanh gồ lên trên trán.Anh siết chặt hai tay lại, một giây sau anh liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Bằng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu cậu nói như vậy....! Thì.... Cô ấy đi, tôi cũng sẽ từ chức"
Nghe xong, Lục Diệp Bằng liền bật lên một nụ cười thật là lớn.
Tiếng cười của anh đã làm kinh động đến Lam Lam, cô nhanh chóng nhìn qua.
Nhìn khung cảnh bên gian phòng bên anh,Lam Lam hoàn toàn giựt mình.
Cô không suy nghĩ liền đứng lên mở cửa đi qua văn phòng của anh,sau đó cô tiến lại gần kéo tay Chí Huy ra,mang theo một giọng điệu khó chịu.
"Tại sao anh lại nắm cổ áo của anh ấy chứ?”
"Em tự hỏi chồng của em là đang lên cơn điên gì đi!"
Dứt lời,Chí Huy bước đến nắm lấy tay Bella đi ra ngoài.
Cửa được đóng thật mạnh lại, khiến cho Lam Lam cảm nhận được cơn giận dữ của Chí Huy
Trong một không gian im lặng, chỉ còn nghe hơi thở của nhau.Lam Lam vẫn như một cô vợ dịu dàng của Lục Diệp Bằng, chỉnh lại áo của anh đã bị Chí Huy làm cho nhăn nheo.
Từ khi cô bước vào,Lục Diệp Bằng luôn nhìn chằm chằm vào cô,anh rất muốn hỏi cô tại sao lại đến trễ,ai là người tặng hoa cho cô.Nhưng miệng anh không thể nhấc lên nổi để hỏi cô những câu hỏi đó.
Rất lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh thấp giọng hỏi.
"Anh và Chí Huy xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Diệp Bằng mặt vẫn lạnh nhìn cô,ngay sau đó anh không thèm trả lời cô mà ngồi xuống tiếp tục làm công việc của mình.
Lam Lam khó hiểu.
"Anh sao vậy?"
Lục Diệp Bằng vẫn không phản ứng.
"Ông xã!" Lam Lam bắt đầu xuống giọng.
Lục Diệp Bằng vẫn làm ngơ.
Lúc này,Lam Lam nghĩ trong đầu.Có lẽ anh đang giận cô vì chuyện khi nãy cô không đáp ứng nhu cầu của anh.
Có như vậy mà anh cũng giận sao?
Anh đúng thật là nhỏ mọn.
Suy nghĩ một hồi cô liền trèo vào lòng của anh làm nũng.
"Chủ tịch Lục đang giận em sao...Anh không nhớ em sao mà vừa về đã nhăn nhó với em rồi!"
Bàn tay của Lục Diệp Bằng rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh phải kiềm lại,anh không thể cho qua chuyện này đối với cô được.
Anh phải cho cô một bài học,dám qua mặt anh ăn cơm với người đàn ông khác.
Lục Diệp Bằng nghiêm mặt, buông nhẹ một câu.
"Em đứng lên đi,anh còn phải làm việc".
Nhưng Lam Lam không hề để ý gương mặt lạnh lẽo của anh, cô lại tiếp tục mè nheo ngồi trên đùi anh.
"Anh đừng giận nữa mà! Giận mặt anh sẽ xấu lắm đó!"
Lục Diệp Bằng hết chịu nổi,anh kéo mạnh cô ra lớn tiếng nói.
"Em không nghe sao? Chỗ anh đang làm việc.... Với lại từ bây giờ sắp tới, trong công việc em không được đem chuyện riêng vào,trong công ty hãy xem anh là cấp trên của em....Đừng có lập lại hành động này thêm một lần nào nữa, nếu không cả em anh cũng đuổi việc luôn".
Lam Lam thất kinh giựt mình nhìn anh.Tim cô như lỡ một nhịp, cô không thể tin anh lại nói với cô bằng giọng điệu như vậy.
Cô cảm thấy anh thật quá đáng.Không lẽ chỉ vì chuyện đó mà anh lại giận cô sao?
Anh là đang lớn tiếng với cô.
Câu nói của anh khiến cô nhất thời bất động vài giây.Cho đến một lúc sau, cô nhắm mắt lại, sống mũi cay cay... Hít một hơi thật sâu nghẹn ngào nói.
"Tôi xin lỗi Chủ Tịch....! Tôi xin phép"
Dứt lời cô quay người chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này,Lục Diệp Bằng mới ý thức được mình đã hơi nặng lời với cô.Cảm giác áy náy bỗng chốc dâng lên dữ dội.
Anh không biết mình bị gì nữa? Tại sao có thể nói với cô những lời như vậy?
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng anh nhịn không được buộc lòng phải đứng lên nhanh chóng đuổi theo cô.
Chú ý: Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa chỉ đăng duy nhất trên app NovelToon và không hề đăng ở bất cứ nền tảng nào hết.Các trang web khác đều là những web reup lại không có sự cho phép của tác giả.Mong các bạn độc giả có đọc ủng hộ tôi thì hãy đọc trên app NovelToon và app đương nhiên sẽ có những chương sớm nhất.
*******
Chí Huy kéo Bella vào văn phòng của anh.
Vừa đóng cửa,anh đã ghì chặt ôm lấy cô vào lòng.Sự nhớ nhung xen lẫn đau lòng khiến anh không thể nào buông cô ra.
Nhưng Bella đã hoàn toàn chết tâm với những hành động của anh, cô dùng sức kéo thật mạnh anh ra.
"Xin anh hãy tự trọng!"
Chí Huy dường như đang sợ cô xa cách anh.Anh không trả lời cô, liền sải bước chân mấy bước, bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô.
Bella giựt mình, việc đầu tiên là cô phải đẩy anh ra, nhưng với cơ thể yếu ớt của cô như thế này làm sao mà cô có thể làm lại anh.Sau khi vài động tác chống đỡ không được nữa, cuối cùng cô phải chấp thuận sự nhiệt tình của anh.
Một nụ hôn mang theo sự quyến luyến.
Một lát sau,Chí Huy thở hỗn hển nói khẽ vào tai cô.
"Anh nhớ em.....! Nhớ đến sắp phát điên lên đi được"
Bella không đáp.
Nhưng cơn thịnh nộ của cô bất ngờ bùng lên dữ dội.
Chát
Một giây sau cô xô mạnh ra,sau đó đưa tay lên tát thẳng vào mặt của anh một cái tát thật lớn, rồi cô phun ra hai từ: "Bỉ ổi".
Bella giận dữ như một con nhím xù lông,ánh mắt căm phẫn nhìn anh.
"Anh đang làm gì vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần là anh không được làm phiền đến tôi... Hợp đồng giữa tôi và công ty của anh cũng đã chấm dứt.Mong anh từ nay đừng liên lạc gì nữa với tôi".
Dứt lời, cô quay đầu định đi ra.
Nhưng Chí Huy đã nhanh chóng bước đến đưa tay ôm cô từ phía sau,ngữ khí đau lòng.
"Em đừng đi....!Anh van xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội.Mình hãy bắt đầu lại từ đầu, chúng ta sẽ ở bên nhau".
"Anh buông tôi ra!" Bella liều mạng vũng vẫy trong lòng của anh.
Nhưng đối với sức lực đã yếu của cô,nay còn thêm một thiên thần nhỏ trong bụng cô càng yếu ớt hơn đối với anh.Còn Chí Huy,anh nhất quyết không buông tay cô.
Một lúc sau,Bella không cựa quậy mặc cho anh ôm cho đến khi nào anh muốn buông ra thì thôi.
Vậy mà Chí Huy vẫn ôm cô rất lâu, lâu lâu lại thì thầm vào tai cô bằng những câu xin lỗi chân thành.
Bella ngước lên nhìn anh suy nghĩ một chuyện, một lúc lâu cô khẽ nói.
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu anh đồng ý... Tôi sẽ quay lại với anh".
Chí Huy không suy nghĩ,vội vàng gật đầu.
"Em cứ việc nói,anh đang nghe".
Hít một hơi thật sâu,Bella mím chặt môi từ từ khàn giọng hỏi.
"Nếu như bây giờ tôi nói..... Tôi đã có thai với người đàn ông khác,anh có sẵn sàng làm cha của đứa bé trong bụng của tôi không?"
Chí Huy sững người kinh hãi trợn mắt lên, cả cơ thể bất chợt cứng đờ khi nghe câu nói của cô.
Bờ môi run rẩy chợt hỏi.
"Em có thai rồi sao?"
Bàn tay anh nhẹ nhàng buông cô ra, ánh mắt trở nên hoang mang nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô,dường như anh có vẻ không tin những gì cô vừa mới nói.
Bella không trả lời anh mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Chí Huy lùi ra mấy bước, cả người anh chợt lao đảo, trái tim anh như có ai đó đang đâm từng mũi kim vào trong,nó thật sự rất rất đau.
Hai tay anh siết chặt,mu bàn tay đều hiện rõ gân xanh nổi lên, ánh mắt đỏ hoe, răng anh va vào nhau.
Một giây sau,Chí Huy lên cơn thịnh nộ anh đưa tay đẩy hết tất cả những đồ đang nằm trên bàn làm việc,ngay cả chiếc bình bông bằng thủy tinh của bị đập vỡ, thủy tinh vỡ vụng ra từng mảnh trúng vào tay của anh.
Thế là bàn tay của anh đầm đìa máu.
Cảnh tượng ấy khiến Bella thất kinh, cô hoảng sợ bước đến nắm lấy bàn tay tay của anh, giọng điệu lo lắng.
"Tay anh đang chảy nhiều máu, để tôi băng bó lại cho anh"
Cho dù chảy máu đến đâu, nhưng Chí Huy đều không hề có cảm giác gì cả.Anh dùng cái tay bị thương của mình siết chặt tay cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy cô thật sự đã phản bội tôi.Cô ngủ với người đàn ông khác, bây giờ bắt tôi đổ vỏ sao?"
Bàn tay Bella bị Chí Huy siết rất đau, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.Nhưng câu nói của anh càng làm cho cô đau lòng hơn.
Cô đã đoán trước anh sẽ hành động như vậy!
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Cho dù đó là con ruột của anh, cô vẫn muốn cho anh một thử thách.
Hóa ra bây giờ chỉ cô là một đứa ngu ngốc, vẫn còn muốn tin anh thật lòng với cô.
Bella cười nhợt nhạt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Trần Chí Huy! Chúng ta thật sự đã kết thúc rồi!"
Nghe xong,Chí Huy bật cười vô vòng,anh tàn nhẫn đến mức đưa tay lên siết chặt cổ của cô,ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo,ngữ khí tức giận.
"Cô tưởng mình là ai mà có thể ra điều kiện với tôi....Bella! Nếu cô muốn...Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đắc tội với tôi, cô tưởng tôi không làm gì được cô sao.....Đừng có mà nằm mơ!"
Lời nói vừa dứt,anh quên đi là cô đang mang thai mà vô tình đẩy mạnh cô.
Bella giựt mình,theo hoán tính liền ôm lấy bụng mình.
Ngay khi cô gần như té xuống.Thì đúng lúc này,cửa phòng bị ai đó bật ra,cuối cùng là một bàn tay đỡ lấy thân thể của cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.