Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng
Chương 16: Cô ấy là vợ tôi
Lê Diệp
17/06/2023
Tô Thu Vũ bước ra với một chiếc váy trễ vai màu trắng, tóc cô được tết
lên, phần sau để xõa tiện che đi vết sẹo, điểm nhẹ trên mái tóc cô
là những chiếc kẹp đá lấp lánh, đôi giày cao gót màu trắng. Tuy giản dị nhưng cũng rất xinh đẹp, các cô hầu gái trang điểm cho cô đều suýt
xoa khen ngợi:
"Thiếu phu nhân, cô là cô gái xinh đẹp nhất trong số những người vợ trước của thiếu gia"
"Với nhan sắc này cô có thể đánh bại nhiều người ở bữa tiệc"
Trần Uy Bằng nhìn cô, trong đầu cũng nảy ra suy nghĩ: "Không ngờ bình thường cô ta đã xinh đẹp rồi lúc trang điểm lên còn đẹp hơn".
Đến nơi, Lục Trí xuống xe mở cửa cho hai người, trước khi ra khỏi xe anh cũng nhắc cô lưu ý một số thứ.
Trần Uy Bằng đưa tay về phía Tô Thu Vũ, là có ý gì đây? Cô cũng nhanh chóng hiểu ra và nắm lấy tay anh. Hai người bước vào trong.
Bữa tiệc này rất xa xỉ, đều là những người thành đạt có tiếng trong giới thượng lưu. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Thu Vũ và Trần Uy Bằng, rất nhanh hai người đã trở thành chủ đề bàn tán mới:
"Trời ạ, đó có phải là Tổng Giám đốc mới của Trần thị không?"
"Đúng rồi, là vị thiếu gia giấu mặt đó. Không ngờ còn đẹp hơn cả trên ảnh"
"Đó là vợ của cậu ấy, Tô tiểu thư. Rất xinh đẹp, rất xứng đôi"
"Nghe nói Trần thiếu gia đã có 3 người vợ rồi, đây là người vợ thứ 4 của cậu ấy. Nắm tay thế này không phải là rất yêu thương vợ sao?"
Nghe đến đây Trần Uy Bằng thấy không vui rồi, chắc bọn họ nghĩ là anh đã khắc chết 3 người vợ kia. Đột nhiên Tô Thu Vũ vấp ngã, anh vội đỡ lấy cô, cô đưa mắt nhìn anh:
"Không sao chứ?"
Cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay Trần Uy Bằng, mọi người đều ngưỡng mộ nhìn cặp đôi này. Từ phía xa, Tô Tuyết Nhàn đang ghen tức khi thấy em gái vẫn không xảy ra chuyện gì còn được ăn mặc lộng lẫy, có một người chồng đẹp đẽ, còn có vẻ rất được yêu thương. Nếu sớm biết mọi việc tốt thế này thì cô ta đã sớm đạp em gái ra ngồi vào vị trí Trần thiếu phu nhân này.
Nhưng chỉ Tô Thu Vũ mới biết phía sau có ẩn tình gì. Anh đưa cô đến đây vốn là xem cô như một quân cờ, tự ý di chuyển, muốn cho người đời biết Trần Uy Bằng là một người yêu thương vợ, từ đó xóa đi việc anh từng có 3 người vợ đã chết nghi vấn là bị bạo hành trong mắt mọi người.
Ai cũng biết Trần gia – một gia tộc lớn và nổi tiếng bởi sự lâu đời, sự giàu có và cả những lời đồn đại, nhắc đến Trần gia, ai cũng e dè, đắc tội tuyệt đối không sống nổi nhưng đã thành công hợp tác thì lại thăng tiến rất nhanh với nguồn lợi khổng lồ. Về bí mật của gia tộc này, không ai biết bọn họ là ma cà rồng, chắc chỉ có người ngoài là Tô Thu Vũ biết.
Ở bữa tiệc lớn chỉ toàn là sự dối trá, ai nấy cũng vì lợi ích mà chạy đến nịnh hót Trần Uy Bằng, nhưng anh không nghe lọt tai câu nào. Bọn họ vậy mà còn nịnh nọt cả Tô Thu Vũ, muốn cô nói giúp trước mặt anh. Cô cũng bất lực lắm, cô vốn không muốn đến đây. Không vì lí do gì cả, tất nhiên là vì hợp đồng.
Thấy bọn họ cứ nịnh nọt vợ mình khiến cô khó xử, Trần Uy Bằng quay sang nói với cô, còn nở nụ cười ấm áp:
"Em đi qua chỗ Từ Tuấn ăn bánh ngọt chờ anh một lúc"
Anh tin chắc Từ Tuấn sẽ bảo vệ được cô. Xưng hô khác lạ này khiến Tô Thu Vũ rùng mình, cô cũng nghe lời mà rời đi ngay.
Từ Tuấn cũng rất vui vì có người đẹp đứng cạnh, anh chú ý đến Tô Tuyết Nhàn:
"Đó là chị gái cô đúng không? Lần trước tôi đến đón cô cũng có thấy"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Kì lạ, nhìn hai người không giống chị em chỗ nào cả."
Tô Thu Vũ từ trước đến giờ vốn không để ý đến chuyện này, không nói đến tính cách, ngoại hình của cô không có chỗ nào giống Tô Đình và Tô Tuyết Nhàn. Từ Tuấn lắc đầu tặc lưỡi, trông Tô Tuyết Nhàn thật sự giống tên mà bố mẹ cô ta đặt cho, hiền thục, nhã nhặn, nhưng qua điều tra anh biết rõ cô ta là con người thế nào, kiêu ngạo, lẳng lơ.
"Thu Vũ, em cũng đến đây à?" Thấy Tô Thu Vũ, Trần Cảnh Văn vội bước đến
Từ Tuấn đột nhiên thấy lạnh lẽo, đảo mắt nhìn thì ra là Trần Uy Bằng đang nhìn về phía này, cậu ta là đang trách anh giữ vợ cậu ta không tốt sao? Tô Thu Vũ vừa thấy Trần Cảnh Văn có thể vui vẻ mỉm cười ngay, còn Trần Uy Bằng lại gần cô còn chẳng muốn, tình hình gần đây của Trần Uy Bằng không phải Từ Tuấn không rõ. Nhưng bọn họ vốn là bạn bè, anh cũng không tách họ ra được, cớ sao lại trách anh?
Bữa tiệc này vốn là một nơi để trao đổi buôn bán, Từ thị và Văn Nhất đều có tiếng, tất nhiên nhiều người cũng kéo đến bắt chuyện. Tô Thu Vũ bị đẩy ra lúc nào không hay. Một người phụ nữ bước đến, cô ấy nở một nụ cười hòa nhã:
"Trần thiếu phu nhân, nơi này không thích hợp với chúng ta rồi. Hay là cô cùng tôi ra nói chuyện với các chị em bên đó đi"
Tô Thu Vũ cũng tin tưởng mà đi theo cô ấy ra phía hồ bơi. Nhưng cô không ngờ những người phụ nữ ở đây đều là tư bản, bọn họ đều coi trọng cái gọi là thân phận:
"Nghe nói mẹ của cô là một người phụ nữ phục vụ trong quán bar à?"
"Thảo nào...kĩ thuật mê hoặc đều học từ mẹ nên Trần Uy Bằng mới bị dụ dỗ đấy. Cả 3 người vợ của anh ta không phải đều đã chết hết rồi sao? Cô lại sống rất tốt"
"Hồi còn đi học cô ta cũng có một vụ tai tiếng lắm, cô ta ngủ với đàn ông, còn không biết đối phương là ai"
Nghe người kia nói những cô gái xung quanh đều ồ lên, Tô Thu Vũ nhìn sang lại thấy được vẻ mặt đắc ý của Tô Tuyết Nhàn. Lại là cô ta...
Tô Thu Vũ bị lăng mạ đủ rồi, bọn họ giễu cợt cô. Cô không thể chịu đựng thêm, đúng là rất biết diễn, ở trước mặt Trần Uy Bằng, Trần Cảnh Văn hay Từ Tuấn đều giả vờ nói lời tử tế, vô cùng dễ nghe, thế mà sau lưng lại mang những lời này ra sỉ nhục cô, cô chưa đắc tội với họ ở chỗ nào mà:
"Tôi nghĩ các cô nên cẩn thận với lời nói của mình đi."
Những người kia cười khinh bỉ:
"Cô dựa vào đâu mà nói bọn này nên cẩn thận? Thân thể này của cô đã đủ dơ bẩn rồi"
"Đúng là thân thể này dơ bẩn. Nhưng ít ra tôi là con dâu của Trần Uy Nhân, địa vị cao hơn mấy người. Nếu bố tôi biết các người sỉ nhục tôi thế này sẽ không vui đâu"
Tô Thu Vũ không muốn mang Trần Uy Bằng ra làm lá chắn chỉ có thể lấy tên bố chồng ra uy hiếp. Những người kia đều im lặng:
"Tôi xin phép quay vào trong"
Chính lúc Tô Thu Vũ định quay vào thì hai trong số bọn họ lại cố tình đẩy cô xuống hồ bơi. Hôm nay cô đi giày cao gót nên không giữ được thăng bằng bị đẩy nhẹ thêm một cái đã ngã xuống hồ nước lạnh lẽo:
"Còn dám đe dọa chúng ta"
"Nếu Trần Uy Nhân biết được đứa con dâu này làm ra chuyện gì chưa chắc còn dám nhận"
Hồ bơi này vừa rộng vừa sâu, nước cũng được bơm đầy. Tuy mùa xuân đã đến nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, cơ thể Tô Thu Vũ bị nước lạnh ngấm vào liền run rẩy, cô vốn không biết bơi, cả thân thể ướt sũng vùng vẫy dưới nước lạnh. Vậy mà không ai kéo cô lên, Tô Tuyết Nhàn còn hả hê đứng nhìn.
Mãi Tô Thu Vũ mới bám vào được thành hồ bơi muốn leo lên nhưng lại bị một người phụ nữ dùng chân giẫm lên tay cô, còn tàn nhẫn đè mạnh xuống. Tô Thu Vũ đau đớn nhăn mặt, cô buông tay, cả người lại chìm xuống dưới hồ bơi.
Trần Uy Bằng bên này đang nói chuyện làm ăn với các ông chủ kia đột nhiên cảm thấy lạnh, anh nghi ngờ nhìn về phía Từ Tuấn, không thấy Tô Thu Vũ đâu, đến cả chỗ Trần Cảnh Văn cũng không có.
Tô Thu Vũ nghĩ mình không xong thật rồi, những người trên bờ đều quá nhẫn tâm. Nếu cô không chết đuối thì cũng chết vì lạnh thôi. Nước cứ trôi vào miệng khiến cô không thể kêu cứu, cô chỉ mong ai đó hãy giúp cô, ai cũng được.
Đột nhiên một bàn tay kéo lấy tay Tô Thu Vũ, cô ngước lên nhìn, mới đầu mắt còn mờ tưởng là Trần Cảnh Văn ai ngờ là Trần Uy Bằng. Anh dùng sức kéo cô lên trên. Tô Thu Vũ thoát chết, cô thở hồn hển. Anh cởi áo ngoài khoác cho cô:
"Tại sao lại rơi xuống nước?"
Những người đứng cạnh đó khi thấy Trần Uy Bằng chạy ra đã hoảng sợ. Mọi người ở phía trong thấy bên ngoài có biến vội chạy ra hóng. Một trong những cô gái hồi nãy khinh người nhanh mồm bao biện:
"Trần tổng, là phu nhân bị trượt chân ngã xuống nước"
Trần Uy Bằng cười một cái đầy khinh thường:
"Trượt chân ngã xuống nước à?"
Khuôn mặt Trần Uy Bằng rõ không vui, đã tối sầm lại. Anh tiến gần bàn, 1 tay hất hết những chiếc ly thủy tinh trên bàn xuống sàn, chúng đều vỡ tan tành, Tô Thu Vũ giật mình nhắm chặt mắt. Ai nấy đều bị dọa sợ đến xanh mặt, ánh mắt của Trần Uy Bằng lúc này như có thể giết chết người:
"Cô ấy bị rơi xuống nước tại sao không cứu cô ấy lên?"
Một cô khác lại đứng ra ngụy biện:
"Chúng tôi cũng chỉ là những người phụ nữ chân yếu tay mềm, nước còn rất lạnh, không thể cứu được cô ấy lên"
"Không biết đi gọi người sao? Các cô bị ngu hay rất ngu vậy? Là không muốn cứu hay muốn cô ấy bị lạnh chết? Biết nước lạnh mà vẫn dửng dưng đứng đó nhìn được à?" Trần Uy Bằng vậy mà lại tức giận lớn tiếng
Hành động này của anh nếu không có bản hợp đồng kia Tô Thu Vũ thật sự nghĩ anh là đang bảo vệ vợ mình. Một cô gái run rẩy bước ra khai hết mọi việc, cô ấy chỉ là người đứng nhìn:
"Trần tổng, là bọn họ đã đẩy phu nhân xuống nước, bọn họ sỉ nhục cô ấy, nói mẹ cô ấy là một người phục vụ quán bar, chê thân phận cô ấy thấp kém"
Trần Uy Bằng đưa mắt nhìn Tô Thu Vũ đang ở một bên run rẩy vì lạnh, cả người đều ướt hết, đôi mắt lạnh lùng vậy mà có ý thương xót, cô thật tội nghiệp, vì thân phận thấp kém mà bị xã hội này khinh rẻ. Anh bước đến, hành động đột ngột bế Tô Thu Vũ lên khiến cô cả kinh giữ chặt lấy anh vì sợ rơi xuống:
"Lưu tổng, thứ lỗi cho tôi. Bữa tiệc này tôi không thể tiếp tục ở lại, mọi người cứ ở lại chơi"
Lưu tổng cũng không thể giữ người, chỉ đành im lặng. Trần Uy Bằng bỗng mỉm cười nhìn cô gái trong tay, lại có ý muốn cảnh cáo người khác:
"Thân phận của Tô Thu Vũ cho dù có thấp kém thì cũng là vợ tôi, là vợ của Trần Uy Bằng. Khinh thường cô ấy cũng là khinh thường tôi. Tôi tuyệt đối không để yên cho người khác xúc phạm cô ấy"
Đôi mắt xinh đẹp bỗng đỏ lên, có người đứng ra bảo vệ cô. Tuy biết chỉ là diễn xuất thôi nhưng cô cũng cảm thấy ấm áp một chút.
Trần Uy Bằng lại quay sang nhìn những người phụ nữ đang run sợ cực độ, vừa nhìn đã biết là ai đã xúc phạm Tô Thu Vũ, còn đẩy cô xuống nước. Anh lại mỉm cười, nụ cười này so với nụ cười ban nãy thật đáng sợ, còn cố tình luyến dài câu cuối:
"Tạ phu nhân, Lý phu nhân, Hạ phu nhân, Châu phu nhân...tôi nhớ hết rồi. Chúc công việc làm ăn của chồng các cô luôn luôn thuận lợi, như diều...gặp gió"
Từ mấy bà vợ run sợ cho đến mấy ông chồng cũng hốt hoảng. Ngụ ý trong câu của Trần Uy Bằng đã rất rõ ràng rồi. Anh mau chóng bế vợ rời khỏi đám đông, bỏ mặc những lời khẩn cầu phía sau.
Những người khác nghe vậy đều chắc chắn cả, động đến ai không động lại động vào vợ của Trần Uy Bằng, chọc anh ta điên lên. Trước đây Trần Uy Bằng cũng từng làm mưa làm gió, chỉ là không lộ mặt. Những thủ đoạn của Trần Uy Bằng thâm độc không ai chơi lại vậy mà các ông chủ kia còn không dặn vợ mình phải coi trọng Trần gia.
Trần Uy Nhân và Từ Tuấn đứng một bên xem kịch hay:
"Tên Trần Uy Bằng này, vậy mà còn nói không thích. Nhìn cậu ta có chỗ nào là diễn chứ? Thì ra chú không cho cháu ra cứu Thu Vũ là vì muốn xem Uy Bằng hành xử ra sao"
"Xem cái này cũng hay mà, thằng nhóc Uy Bằng lúc tức giận cũng rất đáng sợ" Trần Uy Nhân tự hào
"Giống chú thôi"
"Thiếu phu nhân, cô là cô gái xinh đẹp nhất trong số những người vợ trước của thiếu gia"
"Với nhan sắc này cô có thể đánh bại nhiều người ở bữa tiệc"
Trần Uy Bằng nhìn cô, trong đầu cũng nảy ra suy nghĩ: "Không ngờ bình thường cô ta đã xinh đẹp rồi lúc trang điểm lên còn đẹp hơn".
Đến nơi, Lục Trí xuống xe mở cửa cho hai người, trước khi ra khỏi xe anh cũng nhắc cô lưu ý một số thứ.
Trần Uy Bằng đưa tay về phía Tô Thu Vũ, là có ý gì đây? Cô cũng nhanh chóng hiểu ra và nắm lấy tay anh. Hai người bước vào trong.
Bữa tiệc này rất xa xỉ, đều là những người thành đạt có tiếng trong giới thượng lưu. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Thu Vũ và Trần Uy Bằng, rất nhanh hai người đã trở thành chủ đề bàn tán mới:
"Trời ạ, đó có phải là Tổng Giám đốc mới của Trần thị không?"
"Đúng rồi, là vị thiếu gia giấu mặt đó. Không ngờ còn đẹp hơn cả trên ảnh"
"Đó là vợ của cậu ấy, Tô tiểu thư. Rất xinh đẹp, rất xứng đôi"
"Nghe nói Trần thiếu gia đã có 3 người vợ rồi, đây là người vợ thứ 4 của cậu ấy. Nắm tay thế này không phải là rất yêu thương vợ sao?"
Nghe đến đây Trần Uy Bằng thấy không vui rồi, chắc bọn họ nghĩ là anh đã khắc chết 3 người vợ kia. Đột nhiên Tô Thu Vũ vấp ngã, anh vội đỡ lấy cô, cô đưa mắt nhìn anh:
"Không sao chứ?"
Cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay Trần Uy Bằng, mọi người đều ngưỡng mộ nhìn cặp đôi này. Từ phía xa, Tô Tuyết Nhàn đang ghen tức khi thấy em gái vẫn không xảy ra chuyện gì còn được ăn mặc lộng lẫy, có một người chồng đẹp đẽ, còn có vẻ rất được yêu thương. Nếu sớm biết mọi việc tốt thế này thì cô ta đã sớm đạp em gái ra ngồi vào vị trí Trần thiếu phu nhân này.
Nhưng chỉ Tô Thu Vũ mới biết phía sau có ẩn tình gì. Anh đưa cô đến đây vốn là xem cô như một quân cờ, tự ý di chuyển, muốn cho người đời biết Trần Uy Bằng là một người yêu thương vợ, từ đó xóa đi việc anh từng có 3 người vợ đã chết nghi vấn là bị bạo hành trong mắt mọi người.
Ai cũng biết Trần gia – một gia tộc lớn và nổi tiếng bởi sự lâu đời, sự giàu có và cả những lời đồn đại, nhắc đến Trần gia, ai cũng e dè, đắc tội tuyệt đối không sống nổi nhưng đã thành công hợp tác thì lại thăng tiến rất nhanh với nguồn lợi khổng lồ. Về bí mật của gia tộc này, không ai biết bọn họ là ma cà rồng, chắc chỉ có người ngoài là Tô Thu Vũ biết.
Ở bữa tiệc lớn chỉ toàn là sự dối trá, ai nấy cũng vì lợi ích mà chạy đến nịnh hót Trần Uy Bằng, nhưng anh không nghe lọt tai câu nào. Bọn họ vậy mà còn nịnh nọt cả Tô Thu Vũ, muốn cô nói giúp trước mặt anh. Cô cũng bất lực lắm, cô vốn không muốn đến đây. Không vì lí do gì cả, tất nhiên là vì hợp đồng.
Thấy bọn họ cứ nịnh nọt vợ mình khiến cô khó xử, Trần Uy Bằng quay sang nói với cô, còn nở nụ cười ấm áp:
"Em đi qua chỗ Từ Tuấn ăn bánh ngọt chờ anh một lúc"
Anh tin chắc Từ Tuấn sẽ bảo vệ được cô. Xưng hô khác lạ này khiến Tô Thu Vũ rùng mình, cô cũng nghe lời mà rời đi ngay.
Từ Tuấn cũng rất vui vì có người đẹp đứng cạnh, anh chú ý đến Tô Tuyết Nhàn:
"Đó là chị gái cô đúng không? Lần trước tôi đến đón cô cũng có thấy"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Kì lạ, nhìn hai người không giống chị em chỗ nào cả."
Tô Thu Vũ từ trước đến giờ vốn không để ý đến chuyện này, không nói đến tính cách, ngoại hình của cô không có chỗ nào giống Tô Đình và Tô Tuyết Nhàn. Từ Tuấn lắc đầu tặc lưỡi, trông Tô Tuyết Nhàn thật sự giống tên mà bố mẹ cô ta đặt cho, hiền thục, nhã nhặn, nhưng qua điều tra anh biết rõ cô ta là con người thế nào, kiêu ngạo, lẳng lơ.
"Thu Vũ, em cũng đến đây à?" Thấy Tô Thu Vũ, Trần Cảnh Văn vội bước đến
Từ Tuấn đột nhiên thấy lạnh lẽo, đảo mắt nhìn thì ra là Trần Uy Bằng đang nhìn về phía này, cậu ta là đang trách anh giữ vợ cậu ta không tốt sao? Tô Thu Vũ vừa thấy Trần Cảnh Văn có thể vui vẻ mỉm cười ngay, còn Trần Uy Bằng lại gần cô còn chẳng muốn, tình hình gần đây của Trần Uy Bằng không phải Từ Tuấn không rõ. Nhưng bọn họ vốn là bạn bè, anh cũng không tách họ ra được, cớ sao lại trách anh?
Bữa tiệc này vốn là một nơi để trao đổi buôn bán, Từ thị và Văn Nhất đều có tiếng, tất nhiên nhiều người cũng kéo đến bắt chuyện. Tô Thu Vũ bị đẩy ra lúc nào không hay. Một người phụ nữ bước đến, cô ấy nở một nụ cười hòa nhã:
"Trần thiếu phu nhân, nơi này không thích hợp với chúng ta rồi. Hay là cô cùng tôi ra nói chuyện với các chị em bên đó đi"
Tô Thu Vũ cũng tin tưởng mà đi theo cô ấy ra phía hồ bơi. Nhưng cô không ngờ những người phụ nữ ở đây đều là tư bản, bọn họ đều coi trọng cái gọi là thân phận:
"Nghe nói mẹ của cô là một người phụ nữ phục vụ trong quán bar à?"
"Thảo nào...kĩ thuật mê hoặc đều học từ mẹ nên Trần Uy Bằng mới bị dụ dỗ đấy. Cả 3 người vợ của anh ta không phải đều đã chết hết rồi sao? Cô lại sống rất tốt"
"Hồi còn đi học cô ta cũng có một vụ tai tiếng lắm, cô ta ngủ với đàn ông, còn không biết đối phương là ai"
Nghe người kia nói những cô gái xung quanh đều ồ lên, Tô Thu Vũ nhìn sang lại thấy được vẻ mặt đắc ý của Tô Tuyết Nhàn. Lại là cô ta...
Tô Thu Vũ bị lăng mạ đủ rồi, bọn họ giễu cợt cô. Cô không thể chịu đựng thêm, đúng là rất biết diễn, ở trước mặt Trần Uy Bằng, Trần Cảnh Văn hay Từ Tuấn đều giả vờ nói lời tử tế, vô cùng dễ nghe, thế mà sau lưng lại mang những lời này ra sỉ nhục cô, cô chưa đắc tội với họ ở chỗ nào mà:
"Tôi nghĩ các cô nên cẩn thận với lời nói của mình đi."
Những người kia cười khinh bỉ:
"Cô dựa vào đâu mà nói bọn này nên cẩn thận? Thân thể này của cô đã đủ dơ bẩn rồi"
"Đúng là thân thể này dơ bẩn. Nhưng ít ra tôi là con dâu của Trần Uy Nhân, địa vị cao hơn mấy người. Nếu bố tôi biết các người sỉ nhục tôi thế này sẽ không vui đâu"
Tô Thu Vũ không muốn mang Trần Uy Bằng ra làm lá chắn chỉ có thể lấy tên bố chồng ra uy hiếp. Những người kia đều im lặng:
"Tôi xin phép quay vào trong"
Chính lúc Tô Thu Vũ định quay vào thì hai trong số bọn họ lại cố tình đẩy cô xuống hồ bơi. Hôm nay cô đi giày cao gót nên không giữ được thăng bằng bị đẩy nhẹ thêm một cái đã ngã xuống hồ nước lạnh lẽo:
"Còn dám đe dọa chúng ta"
"Nếu Trần Uy Nhân biết được đứa con dâu này làm ra chuyện gì chưa chắc còn dám nhận"
Hồ bơi này vừa rộng vừa sâu, nước cũng được bơm đầy. Tuy mùa xuân đã đến nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, cơ thể Tô Thu Vũ bị nước lạnh ngấm vào liền run rẩy, cô vốn không biết bơi, cả thân thể ướt sũng vùng vẫy dưới nước lạnh. Vậy mà không ai kéo cô lên, Tô Tuyết Nhàn còn hả hê đứng nhìn.
Mãi Tô Thu Vũ mới bám vào được thành hồ bơi muốn leo lên nhưng lại bị một người phụ nữ dùng chân giẫm lên tay cô, còn tàn nhẫn đè mạnh xuống. Tô Thu Vũ đau đớn nhăn mặt, cô buông tay, cả người lại chìm xuống dưới hồ bơi.
Trần Uy Bằng bên này đang nói chuyện làm ăn với các ông chủ kia đột nhiên cảm thấy lạnh, anh nghi ngờ nhìn về phía Từ Tuấn, không thấy Tô Thu Vũ đâu, đến cả chỗ Trần Cảnh Văn cũng không có.
Tô Thu Vũ nghĩ mình không xong thật rồi, những người trên bờ đều quá nhẫn tâm. Nếu cô không chết đuối thì cũng chết vì lạnh thôi. Nước cứ trôi vào miệng khiến cô không thể kêu cứu, cô chỉ mong ai đó hãy giúp cô, ai cũng được.
Đột nhiên một bàn tay kéo lấy tay Tô Thu Vũ, cô ngước lên nhìn, mới đầu mắt còn mờ tưởng là Trần Cảnh Văn ai ngờ là Trần Uy Bằng. Anh dùng sức kéo cô lên trên. Tô Thu Vũ thoát chết, cô thở hồn hển. Anh cởi áo ngoài khoác cho cô:
"Tại sao lại rơi xuống nước?"
Những người đứng cạnh đó khi thấy Trần Uy Bằng chạy ra đã hoảng sợ. Mọi người ở phía trong thấy bên ngoài có biến vội chạy ra hóng. Một trong những cô gái hồi nãy khinh người nhanh mồm bao biện:
"Trần tổng, là phu nhân bị trượt chân ngã xuống nước"
Trần Uy Bằng cười một cái đầy khinh thường:
"Trượt chân ngã xuống nước à?"
Khuôn mặt Trần Uy Bằng rõ không vui, đã tối sầm lại. Anh tiến gần bàn, 1 tay hất hết những chiếc ly thủy tinh trên bàn xuống sàn, chúng đều vỡ tan tành, Tô Thu Vũ giật mình nhắm chặt mắt. Ai nấy đều bị dọa sợ đến xanh mặt, ánh mắt của Trần Uy Bằng lúc này như có thể giết chết người:
"Cô ấy bị rơi xuống nước tại sao không cứu cô ấy lên?"
Một cô khác lại đứng ra ngụy biện:
"Chúng tôi cũng chỉ là những người phụ nữ chân yếu tay mềm, nước còn rất lạnh, không thể cứu được cô ấy lên"
"Không biết đi gọi người sao? Các cô bị ngu hay rất ngu vậy? Là không muốn cứu hay muốn cô ấy bị lạnh chết? Biết nước lạnh mà vẫn dửng dưng đứng đó nhìn được à?" Trần Uy Bằng vậy mà lại tức giận lớn tiếng
Hành động này của anh nếu không có bản hợp đồng kia Tô Thu Vũ thật sự nghĩ anh là đang bảo vệ vợ mình. Một cô gái run rẩy bước ra khai hết mọi việc, cô ấy chỉ là người đứng nhìn:
"Trần tổng, là bọn họ đã đẩy phu nhân xuống nước, bọn họ sỉ nhục cô ấy, nói mẹ cô ấy là một người phục vụ quán bar, chê thân phận cô ấy thấp kém"
Trần Uy Bằng đưa mắt nhìn Tô Thu Vũ đang ở một bên run rẩy vì lạnh, cả người đều ướt hết, đôi mắt lạnh lùng vậy mà có ý thương xót, cô thật tội nghiệp, vì thân phận thấp kém mà bị xã hội này khinh rẻ. Anh bước đến, hành động đột ngột bế Tô Thu Vũ lên khiến cô cả kinh giữ chặt lấy anh vì sợ rơi xuống:
"Lưu tổng, thứ lỗi cho tôi. Bữa tiệc này tôi không thể tiếp tục ở lại, mọi người cứ ở lại chơi"
Lưu tổng cũng không thể giữ người, chỉ đành im lặng. Trần Uy Bằng bỗng mỉm cười nhìn cô gái trong tay, lại có ý muốn cảnh cáo người khác:
"Thân phận của Tô Thu Vũ cho dù có thấp kém thì cũng là vợ tôi, là vợ của Trần Uy Bằng. Khinh thường cô ấy cũng là khinh thường tôi. Tôi tuyệt đối không để yên cho người khác xúc phạm cô ấy"
Đôi mắt xinh đẹp bỗng đỏ lên, có người đứng ra bảo vệ cô. Tuy biết chỉ là diễn xuất thôi nhưng cô cũng cảm thấy ấm áp một chút.
Trần Uy Bằng lại quay sang nhìn những người phụ nữ đang run sợ cực độ, vừa nhìn đã biết là ai đã xúc phạm Tô Thu Vũ, còn đẩy cô xuống nước. Anh lại mỉm cười, nụ cười này so với nụ cười ban nãy thật đáng sợ, còn cố tình luyến dài câu cuối:
"Tạ phu nhân, Lý phu nhân, Hạ phu nhân, Châu phu nhân...tôi nhớ hết rồi. Chúc công việc làm ăn của chồng các cô luôn luôn thuận lợi, như diều...gặp gió"
Từ mấy bà vợ run sợ cho đến mấy ông chồng cũng hốt hoảng. Ngụ ý trong câu của Trần Uy Bằng đã rất rõ ràng rồi. Anh mau chóng bế vợ rời khỏi đám đông, bỏ mặc những lời khẩn cầu phía sau.
Những người khác nghe vậy đều chắc chắn cả, động đến ai không động lại động vào vợ của Trần Uy Bằng, chọc anh ta điên lên. Trước đây Trần Uy Bằng cũng từng làm mưa làm gió, chỉ là không lộ mặt. Những thủ đoạn của Trần Uy Bằng thâm độc không ai chơi lại vậy mà các ông chủ kia còn không dặn vợ mình phải coi trọng Trần gia.
Trần Uy Nhân và Từ Tuấn đứng một bên xem kịch hay:
"Tên Trần Uy Bằng này, vậy mà còn nói không thích. Nhìn cậu ta có chỗ nào là diễn chứ? Thì ra chú không cho cháu ra cứu Thu Vũ là vì muốn xem Uy Bằng hành xử ra sao"
"Xem cái này cũng hay mà, thằng nhóc Uy Bằng lúc tức giận cũng rất đáng sợ" Trần Uy Nhân tự hào
"Giống chú thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.