Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng
Chương 27: Không thể hôn môi
Lê Diệp
17/06/2023
Thấy cô kêu đau anh cúi xuống cắn mút một bên nụ hoa, bên còn lại thuận tay
xoa nắn thành đủ mọi hình dạng. Nhưng không vì thế mà anh làm giảm tốc
độ ra vào của mình. Cô phần vì đau rát, phần vì khoái cảm sắp đạt đến
cao trào mà rên la theo nhịp.
"Từ từ...thôi...chậm chút...tôi...sắp không chịu...được nữa rồi...ah!"
Nghe cô nói, anh lại chẳng mảy may có chút động tâm, lại một mực đâm sâu hơn, tốc độ nhanh hơn nữa. Cô càng muốn dừng lại, thì anh càng không cho cô toại nguyện. Nhìn đôi môi cô, anh trực tiếp chặn miệng cô lại bằng nụ hôn đầy sự chiếm hữu của mình. Nhưng lúc nãy anh vừa đồng ý với cô sẽ không hôn môi rồi.
Cô co người vặn vẹo thân mình, cố gắng làm giảm tốc độ của anh, đồng thời tránh nụ hôn kia. Nhưng anh lại nhất quyết không chịu, một tay giữ chặt eo cô để cô không thể cử động, một mực lại đâm mạnh thêm chút nữa, tay kia vẫn không quên xoa nắn nụ hoa đỏ đỏ, môi vẫn quyết ngậm lấy môi cô, phải khó khăn lắm cô mới đẩy được anh rời khỏi môi mình:
"Trần Uy Bằng, không thể hôn môi!"
Anh có phần giận dữ, tay giữ chặt cằm cô, đôi mắt đỏ thẫm lạnh bức người, cô nhận ra mỗi khi tức giận, kích động hay thấy máu mắt anh sẽ hóa đỏ:
"Sao lại không thể? Cơ thể này của cô giờ đang làm chuyện gì với tôi? Còn nghĩ muốn để dành nụ hôn cho Trần Cảnh Văn? Có phải nếu tôi là nó thì cô sẽ không ngần ngại hôn không?"
"Không phải, tôi vốn không muốn để dành cho anh ấy..."
Không để cô giải thích xong anh đã cúi xuống thô bạo chiếm lấy môi cô. Cô chỉ là không thích bị anh hôn chứ không phải dành cho Trần Cảnh Văn.
Cô bị anh vần vò suốt một buổi, khoái cảm lúc này đã đến cực hạn, toàn thân run rẩy tựa như không còn sức lực. Cô cố dùng chút sức còn lại, hơi thở hổn hển ngắt quãng, ôm lấy hai bên mặt anh đẩy nụ hôn kia ra khỏi.
"Anh còn...ưm...chưa xong sao? Tôi...ah... sắp..sắp...ra rồi!" Lúc này cô đã thấm mệt hơi thở ngắt quãng nặng nhọc, cùng tiếng rên rỉ nói.
"Cô xem thường khả năng của tôi sao?" Anh nheo mắt hỏi.
Hai đầu lông mày cô nhíu chặt, cả cơ thể vì khoái cảm mà khẽ run lên, co lại như con tôm. Cô mơ màng nhìn thẳng vào anh:
"Nhưng...nhưng đây là...a...công ty mà"
Bọn họ vẫn đang ở công ty, cũng may lúc nãy cô vào, hai thư ký phía ngoài đã đi xử lý văn kiện mà rời khỏi chỗ ngồi. Nếu không, thấy cô vào mà mãi không thấy ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Anh cũng nghĩ đến, nhưng lại không muốn ngừng lại khoái cảm lúc này. Hận là không thể đâm hỏng cái lỗ nhỏ của cô. Cái lỗ đó cứ như có nam châm, hút lấy vật đó của anh không buông. Sao cô lại khiến anh thích thú như vậy chứ.
"Cô thật phiền phức!"
Nói rồi, anh đẩy nhanh thêm vài cái nữa, rồi đem tất cả giải phóng trong tiểu h.uyệt cô, một giọt cũng không giữ lại. Tiểu hoa của cô bị chiếm đóng nãy giờ, như có một bức tường ngăn cách, ngay sau khi anh rút ra, thì lập tức trống rỗng. Tiểu hoa ngơ ngác phun một dòng **** ***, kèm theo chất lỏng trắng đục ra bên ngoài, chảy cả xuống ghế. Khắp phòng một mùi ám muội lan toả đến mê người.
Sau khi dục vọng được thoả mãn phần nào, anh đứng dậy lấy quần áo mặc vào, phủi phủi mấy nếp nhăn, thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Còn cô, khắp người đau nhức, tê mỏi. Đến tận lúc này, cô vẫn chẳng thể nhấc người lên khỏi ghế được. Cũng may ghế sofa ở đây khá lớn, dù nằm ngủ cũng không vấn đề gì.
“Sao nào? Cô không định mặc đồ vào à? Hay là còn muốn tiếp tục?” Anh nhìn cô vẻ mặt đắc ý.
Cô liếc mắt nhìn anh đầy khinh bỉ. Sao lại có con người vô sỉ như thế tồn tại trên thế giới này chứ?
Cô khó nhọc nhấc người lên, tưởng chừng cả cơ thể này không còn là của cô vậy. Cô lấy đồ mặc vào, đưa tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên áo. Sau đó tiến lại phía cửa sổ, lấy kính làm gương soi, cố gắng xem xét trên mặt mình có dấu vết gì của anh để lại. Cô phát hiện môi bị anh cắn mút đến sưng đỏ, khắp vùng cổ những chỗ lộ ra bên ngoài đều tím đỏ những dấu hôn. Thế này làm sao mà ra ngoài được? Cô đóng hết mấy cúc áo sát trên cổ lại, che bớt được phần nào thì che phần đó.
Thấy cô đứng mãi ở đó, hành động kỳ lạ, không nói lấy nửa câu, cũng không có ý định rời đi, anh liền lên tiếng:
“Khăn giấy ở kia, nếu cô còn chần chừ không xử lý mấy dấu vết để lại trên ghế, thì lát nữa ai vào, nhất định tôi sẽ nói đó là sau cuộc hoan ái của chúng ta để lại.”
“Anh!!” Cô hậm hực nhìn anh.
Cô đành ngoan ngoãn lấy hộp khăn giấy lau sạch chiếc ghế.
Nhưng mãi đến khi cô đã dọn dẹp xong tất cô lại không rời đi. Anh phát hiện ra hình như lúc nãy bản thân đã làm hơi quá. Khắp phần cổ cô đầy vết tím đỏ, chắc chắn cô ngại không dám bước ra.
Anh nhấc điện thoại lên gọi cho bàn thư ký phía bên ngoài.
“Hai người đang ở bên ngoài sao?” Anh trầm giọng hỏi qua điện thoại.
“Vâng thưa Tổng Giám đốc!” cô thư ký nhấc máy vẻ run run.
Vừa nãy cô bận việc không trực ở bên ngoài, nghe kể lại Tổng Giám đốc hình như đang giận chuyện gì đó, ngay cả người của công ty DR cũng không gặp, hợp đồng cũng hủy. Cô sợ rằng giám đốc muốn gọi để bắt bẻ cô chuyện gì.
“Cô đến phòng tài vụ tìm cho tôi tập hồ sơ của công ty DR, còn nữa, bảo Lục Trí chuẩn bị xe cho tôi.”
“Dạ, nhưng anh Lục đang bận...”
Cô thư ký còn đang ấp úng nói chưa hết câu, thì anh đã lạnh giọng, phát ra âm thanh trong yết hầu “ hửm” một cái, khiến cô sợ hãi nhanh chóng đổi lời.
“ Dạ dạ dạ, chúng tôi đi làm ngay đây ạ"
Chỉ nghe thôi đã biết Trần Uy Bằng bức nhân viên đến mức nào, bọn họ đều sợ hãi.
Anh tắt máy, liền phóng ánh mắt về phía cô đang đứng chân chân trước cửa ra vào, hạ giọng nói:
“Mấy người bên ngoài bị tôi đuổi đi hết rồi. Cô có thể dùng phấn che tạm mấy vết trên cổ lại. Đừng nói là cô đến cả hộp phấn cũng không có nhé”
Cô quay về phía anh nhìn một cái, xem ra anh vẫn còn chút lương tâm. Nhưng đúng là cô thật sự không có phấn trang điểm. Với gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng không tì vết kia, đã giúp cô tiết kiệp được khối tiền mua đồ trang điểm.
Cô nhìn anh, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp. Dù sao cũng là lỗi do anh gây ra, nếu có chuyện gì thì cũng là hai người cùng mang tiếng.
Anh nhìn vẻ mặt của cô thì hiểu ra, ôm trán thở dài, sao trên đời lại có cô gái đến đồ trang điểm cũng không có chứ? Những cô gái khác có ai là không đánh một mặt dày toàn phấn với kem sao?
“Cô rốt cuộc có phải là con gái không vậy?” Anh vừa nói vừa tiến lại phía cô.
Hai mí mắt cô khẽ giật giật, còn hỏi cô có phải là con gái không ư? Anh ta còn mặt mũi hỏi cô câu đó?
Anh đến gần cô đưa tay ra, cô thấy vậy bất giác lùi lại. Đối với anh lúc này cô đã có sự phòng bị nhất định rồi.
"Nếu tôi đã muốn làm gì cô cho dù cô có phản kháng cũng không làm gì được"
Anh kéo cô lại gần, tay gỡ bỏ dây buộc tóc của cô để tóc xõa hai bên che bớt phần cổ. Cô vốn không để ý, vì tóc dài nên cô đi làm hay buộc lên cao cho gọn. Sau đó anh đưa cô một tập tài liệu.
“Cô ôm nó trước ngực, nếu ai đi qua thì đưa cao lên một chút, có thể che bớt phần cổ trước của cô. Lục Trí đã lấy xe ra chờ sẵn ở bên dưới rồi”
Nghe vậy, cô chẳng chần chừ gì, ôm lấy tập hồ sơ, rồi nhanh chóng mở cửa chạy biến đi. Cô chẳng muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa. Thấy cô nóng lòng bỏ chạy anh cười thầm.
Chiều hôm đó, Trần Uy Bằng đến bệnh viện theo như thỏa thuận với Tô Thu Vũ. Lúc đó cô đã thay ra một bộ đồ khác và cùng anh đến bệnh viện để xác nhận.
"Uy Bằng, sao em đến đây?" Trần Uy Thuận kinh ngạc
"Không phải con trai bảo bối của anh cần tủy sao?"
Nghe Trần Uy Bằng nói, Trần Uy Thuận không tin được mà nhìn Tô Thu Vũ:
"Trần Uy Thuận anh đừng hiểu lầm, là do Tô Thu Vũ nên tôi mới giúp thôi"
Trần Uy Bằng đi xét nghiệm cùng bác sĩ, anh để lại Lục Trí cho cô. Trần Uy Thuận hỏi:
"Thu Vũ, em làm cách nào mà Uy Bằng đồng ý thế?"
Cô tất nhiên không nói ra sự thật, chỉ nói Trần Uy Bằng nhất định vẫn thương xót cháu trai. Lục Trí nhìn cô liền biết ngay, hóa ra chuyện phát sinh trong phòng làm việc đều vì Trần Cảnh Văn.
Sau khi được ghép tủy Trần Cảnh Văn đã không sao. Anh nhanh chóng tỉnh lại, Tô Thu Vũ đã ở bên chờ sẵn:
"Anh thấy sao rồi?"
"Có chút đau, Thu Vũ...là chú hiến tủy cho anh sao?" Trần Cảnh Văn hỏi
Cô nhẹ gật đầu, bàn tay vẫn cầm quả táo đỏ gọt tỉ mỉ.
"Có phải em đã đổi thứ gì không? Chú sẽ không giúp anh đâu"
Cô giật mình, ngay sau đó lại trở về bình thường:
"Không có, lúc em đến xin anh ta, anh ta đã đồng ý luôn"
"Anh biết em có điều khó nói, nhưng mà lần sau em đừng làm những việc thế này nữa. Anh không xứng để em hi sinh, chúng ta không có quan hệ gì"
Cô cười chua xót, anh ấy nói hai người không có quan hệ gì.
"Anh nói gì thế? Chúng ta đã là bạn bè suốt 7 năm qua rồi, nếu không có anh cũng không có em ngày hôm nay"
"Từ từ...thôi...chậm chút...tôi...sắp không chịu...được nữa rồi...ah!"
Nghe cô nói, anh lại chẳng mảy may có chút động tâm, lại một mực đâm sâu hơn, tốc độ nhanh hơn nữa. Cô càng muốn dừng lại, thì anh càng không cho cô toại nguyện. Nhìn đôi môi cô, anh trực tiếp chặn miệng cô lại bằng nụ hôn đầy sự chiếm hữu của mình. Nhưng lúc nãy anh vừa đồng ý với cô sẽ không hôn môi rồi.
Cô co người vặn vẹo thân mình, cố gắng làm giảm tốc độ của anh, đồng thời tránh nụ hôn kia. Nhưng anh lại nhất quyết không chịu, một tay giữ chặt eo cô để cô không thể cử động, một mực lại đâm mạnh thêm chút nữa, tay kia vẫn không quên xoa nắn nụ hoa đỏ đỏ, môi vẫn quyết ngậm lấy môi cô, phải khó khăn lắm cô mới đẩy được anh rời khỏi môi mình:
"Trần Uy Bằng, không thể hôn môi!"
Anh có phần giận dữ, tay giữ chặt cằm cô, đôi mắt đỏ thẫm lạnh bức người, cô nhận ra mỗi khi tức giận, kích động hay thấy máu mắt anh sẽ hóa đỏ:
"Sao lại không thể? Cơ thể này của cô giờ đang làm chuyện gì với tôi? Còn nghĩ muốn để dành nụ hôn cho Trần Cảnh Văn? Có phải nếu tôi là nó thì cô sẽ không ngần ngại hôn không?"
"Không phải, tôi vốn không muốn để dành cho anh ấy..."
Không để cô giải thích xong anh đã cúi xuống thô bạo chiếm lấy môi cô. Cô chỉ là không thích bị anh hôn chứ không phải dành cho Trần Cảnh Văn.
Cô bị anh vần vò suốt một buổi, khoái cảm lúc này đã đến cực hạn, toàn thân run rẩy tựa như không còn sức lực. Cô cố dùng chút sức còn lại, hơi thở hổn hển ngắt quãng, ôm lấy hai bên mặt anh đẩy nụ hôn kia ra khỏi.
"Anh còn...ưm...chưa xong sao? Tôi...ah... sắp..sắp...ra rồi!" Lúc này cô đã thấm mệt hơi thở ngắt quãng nặng nhọc, cùng tiếng rên rỉ nói.
"Cô xem thường khả năng của tôi sao?" Anh nheo mắt hỏi.
Hai đầu lông mày cô nhíu chặt, cả cơ thể vì khoái cảm mà khẽ run lên, co lại như con tôm. Cô mơ màng nhìn thẳng vào anh:
"Nhưng...nhưng đây là...a...công ty mà"
Bọn họ vẫn đang ở công ty, cũng may lúc nãy cô vào, hai thư ký phía ngoài đã đi xử lý văn kiện mà rời khỏi chỗ ngồi. Nếu không, thấy cô vào mà mãi không thấy ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Anh cũng nghĩ đến, nhưng lại không muốn ngừng lại khoái cảm lúc này. Hận là không thể đâm hỏng cái lỗ nhỏ của cô. Cái lỗ đó cứ như có nam châm, hút lấy vật đó của anh không buông. Sao cô lại khiến anh thích thú như vậy chứ.
"Cô thật phiền phức!"
Nói rồi, anh đẩy nhanh thêm vài cái nữa, rồi đem tất cả giải phóng trong tiểu h.uyệt cô, một giọt cũng không giữ lại. Tiểu hoa của cô bị chiếm đóng nãy giờ, như có một bức tường ngăn cách, ngay sau khi anh rút ra, thì lập tức trống rỗng. Tiểu hoa ngơ ngác phun một dòng **** ***, kèm theo chất lỏng trắng đục ra bên ngoài, chảy cả xuống ghế. Khắp phòng một mùi ám muội lan toả đến mê người.
Sau khi dục vọng được thoả mãn phần nào, anh đứng dậy lấy quần áo mặc vào, phủi phủi mấy nếp nhăn, thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Còn cô, khắp người đau nhức, tê mỏi. Đến tận lúc này, cô vẫn chẳng thể nhấc người lên khỏi ghế được. Cũng may ghế sofa ở đây khá lớn, dù nằm ngủ cũng không vấn đề gì.
“Sao nào? Cô không định mặc đồ vào à? Hay là còn muốn tiếp tục?” Anh nhìn cô vẻ mặt đắc ý.
Cô liếc mắt nhìn anh đầy khinh bỉ. Sao lại có con người vô sỉ như thế tồn tại trên thế giới này chứ?
Cô khó nhọc nhấc người lên, tưởng chừng cả cơ thể này không còn là của cô vậy. Cô lấy đồ mặc vào, đưa tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên áo. Sau đó tiến lại phía cửa sổ, lấy kính làm gương soi, cố gắng xem xét trên mặt mình có dấu vết gì của anh để lại. Cô phát hiện môi bị anh cắn mút đến sưng đỏ, khắp vùng cổ những chỗ lộ ra bên ngoài đều tím đỏ những dấu hôn. Thế này làm sao mà ra ngoài được? Cô đóng hết mấy cúc áo sát trên cổ lại, che bớt được phần nào thì che phần đó.
Thấy cô đứng mãi ở đó, hành động kỳ lạ, không nói lấy nửa câu, cũng không có ý định rời đi, anh liền lên tiếng:
“Khăn giấy ở kia, nếu cô còn chần chừ không xử lý mấy dấu vết để lại trên ghế, thì lát nữa ai vào, nhất định tôi sẽ nói đó là sau cuộc hoan ái của chúng ta để lại.”
“Anh!!” Cô hậm hực nhìn anh.
Cô đành ngoan ngoãn lấy hộp khăn giấy lau sạch chiếc ghế.
Nhưng mãi đến khi cô đã dọn dẹp xong tất cô lại không rời đi. Anh phát hiện ra hình như lúc nãy bản thân đã làm hơi quá. Khắp phần cổ cô đầy vết tím đỏ, chắc chắn cô ngại không dám bước ra.
Anh nhấc điện thoại lên gọi cho bàn thư ký phía bên ngoài.
“Hai người đang ở bên ngoài sao?” Anh trầm giọng hỏi qua điện thoại.
“Vâng thưa Tổng Giám đốc!” cô thư ký nhấc máy vẻ run run.
Vừa nãy cô bận việc không trực ở bên ngoài, nghe kể lại Tổng Giám đốc hình như đang giận chuyện gì đó, ngay cả người của công ty DR cũng không gặp, hợp đồng cũng hủy. Cô sợ rằng giám đốc muốn gọi để bắt bẻ cô chuyện gì.
“Cô đến phòng tài vụ tìm cho tôi tập hồ sơ của công ty DR, còn nữa, bảo Lục Trí chuẩn bị xe cho tôi.”
“Dạ, nhưng anh Lục đang bận...”
Cô thư ký còn đang ấp úng nói chưa hết câu, thì anh đã lạnh giọng, phát ra âm thanh trong yết hầu “ hửm” một cái, khiến cô sợ hãi nhanh chóng đổi lời.
“ Dạ dạ dạ, chúng tôi đi làm ngay đây ạ"
Chỉ nghe thôi đã biết Trần Uy Bằng bức nhân viên đến mức nào, bọn họ đều sợ hãi.
Anh tắt máy, liền phóng ánh mắt về phía cô đang đứng chân chân trước cửa ra vào, hạ giọng nói:
“Mấy người bên ngoài bị tôi đuổi đi hết rồi. Cô có thể dùng phấn che tạm mấy vết trên cổ lại. Đừng nói là cô đến cả hộp phấn cũng không có nhé”
Cô quay về phía anh nhìn một cái, xem ra anh vẫn còn chút lương tâm. Nhưng đúng là cô thật sự không có phấn trang điểm. Với gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng không tì vết kia, đã giúp cô tiết kiệp được khối tiền mua đồ trang điểm.
Cô nhìn anh, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp. Dù sao cũng là lỗi do anh gây ra, nếu có chuyện gì thì cũng là hai người cùng mang tiếng.
Anh nhìn vẻ mặt của cô thì hiểu ra, ôm trán thở dài, sao trên đời lại có cô gái đến đồ trang điểm cũng không có chứ? Những cô gái khác có ai là không đánh một mặt dày toàn phấn với kem sao?
“Cô rốt cuộc có phải là con gái không vậy?” Anh vừa nói vừa tiến lại phía cô.
Hai mí mắt cô khẽ giật giật, còn hỏi cô có phải là con gái không ư? Anh ta còn mặt mũi hỏi cô câu đó?
Anh đến gần cô đưa tay ra, cô thấy vậy bất giác lùi lại. Đối với anh lúc này cô đã có sự phòng bị nhất định rồi.
"Nếu tôi đã muốn làm gì cô cho dù cô có phản kháng cũng không làm gì được"
Anh kéo cô lại gần, tay gỡ bỏ dây buộc tóc của cô để tóc xõa hai bên che bớt phần cổ. Cô vốn không để ý, vì tóc dài nên cô đi làm hay buộc lên cao cho gọn. Sau đó anh đưa cô một tập tài liệu.
“Cô ôm nó trước ngực, nếu ai đi qua thì đưa cao lên một chút, có thể che bớt phần cổ trước của cô. Lục Trí đã lấy xe ra chờ sẵn ở bên dưới rồi”
Nghe vậy, cô chẳng chần chừ gì, ôm lấy tập hồ sơ, rồi nhanh chóng mở cửa chạy biến đi. Cô chẳng muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa. Thấy cô nóng lòng bỏ chạy anh cười thầm.
Chiều hôm đó, Trần Uy Bằng đến bệnh viện theo như thỏa thuận với Tô Thu Vũ. Lúc đó cô đã thay ra một bộ đồ khác và cùng anh đến bệnh viện để xác nhận.
"Uy Bằng, sao em đến đây?" Trần Uy Thuận kinh ngạc
"Không phải con trai bảo bối của anh cần tủy sao?"
Nghe Trần Uy Bằng nói, Trần Uy Thuận không tin được mà nhìn Tô Thu Vũ:
"Trần Uy Thuận anh đừng hiểu lầm, là do Tô Thu Vũ nên tôi mới giúp thôi"
Trần Uy Bằng đi xét nghiệm cùng bác sĩ, anh để lại Lục Trí cho cô. Trần Uy Thuận hỏi:
"Thu Vũ, em làm cách nào mà Uy Bằng đồng ý thế?"
Cô tất nhiên không nói ra sự thật, chỉ nói Trần Uy Bằng nhất định vẫn thương xót cháu trai. Lục Trí nhìn cô liền biết ngay, hóa ra chuyện phát sinh trong phòng làm việc đều vì Trần Cảnh Văn.
Sau khi được ghép tủy Trần Cảnh Văn đã không sao. Anh nhanh chóng tỉnh lại, Tô Thu Vũ đã ở bên chờ sẵn:
"Anh thấy sao rồi?"
"Có chút đau, Thu Vũ...là chú hiến tủy cho anh sao?" Trần Cảnh Văn hỏi
Cô nhẹ gật đầu, bàn tay vẫn cầm quả táo đỏ gọt tỉ mỉ.
"Có phải em đã đổi thứ gì không? Chú sẽ không giúp anh đâu"
Cô giật mình, ngay sau đó lại trở về bình thường:
"Không có, lúc em đến xin anh ta, anh ta đã đồng ý luôn"
"Anh biết em có điều khó nói, nhưng mà lần sau em đừng làm những việc thế này nữa. Anh không xứng để em hi sinh, chúng ta không có quan hệ gì"
Cô cười chua xót, anh ấy nói hai người không có quan hệ gì.
"Anh nói gì thế? Chúng ta đã là bạn bè suốt 7 năm qua rồi, nếu không có anh cũng không có em ngày hôm nay"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.