Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng
Chương 14: Ở chung phòng
Lê Diệp
17/06/2023
"Tôi giúp cậu mang đồ đến rồi" Từ Tuấn thở dài ngồi bịch xuống ghế
Trần Uy Bằng im lặng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc của mình thuần thục gõ máy tính, nếu đồ đã đưa được thì tốt. Lục Trí vẫn luôn đứng bên cạnh chờ đợi mệnh lệnh, vẫn chưa thể bỏ qua hình ảnh hồi sáng, thiếu gia vì thiếu phu nhân mà đứng rất lâu trong tạp hóa chọn ra những món đồ mà cô ấy thích.
"Cô ta nói gì?" Anh hỏi
Từ Tuấn liền trích lại nguyên văn ra:
"Cảm ơn anh, Từ Tuấn anh đúng là một người rất tốt"
Trần Uy Bằng chỉ dán mắt vào máy tính, động tác vẫn rất nhanh nhẹn. Nhưng Từ Tuấn hỏi một câu khiến anh bị chập giữa chừng:
"Cậu thích Tô Thu Vũ rồi?"
"Không có"
Từ Tuấn phì cười:
"Bổn thiếu gia phát hiện cậu đã làm rất nhiều việc sau lưng con gái nhà người ta, không phải thích thì là gì? Nếu cậu không đi xin người ta tha thứ chỉ sợ cô ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, Trần Cảnh Văn cũng rất thích cô ấy"
Trần Uy Bằng tức giận ném thẳng xấp giấy trên bàn về phía Từ Tuấn, Từ Tuấn vội tránh sang một bên. Đống giấy rơi lộn xộn trên sàn nhà bóng loáng. Xem ra người phải dọn là Lục Trí rồi:
"Cậu tức giận làm gì? Dù sao cậu cũng đâu thích con gái người ta? Hay cậu tức vì Cảnh Văn thích Tô Thu Vũ? Vậy mà lúc ở trong thang máy còn giả vờ không nhận ra người ta"
"Tôi thích hay không liên quan đến cậu sao? Cậu mau cút trước khi tôi gọi bảo vệ lên"
"Cậu thế này là tôi nói đúng rồi. Trần Uy Bằng mà tôi biết không phải tên nhút nhát thế này. Ít ra phải đi xin lỗi người ta, nói rõ cậu không cố tình"
Trần Uy Bằng liếc nhìn Lục Trí, hiểu ý của sếp Lục Trí bước đến và kéo Từ Tuấn ra ngoài. Tuy bị kéo đi nhưng Từ Tuấn vẫn cố tình nói, âm thanh lớn rồi dần nhỏ lại:
"Rõ ràng là thích mà, cậu thích Tô Thu Vũ, bị tôi nói trúng xấu hổ nên mới đuổi tôi đi! Cây táo già cũng có ngày phải nở hoa thôi Trần Uy Bằng!"
Hành động của Từ Tuấn ngược lại càng khiến Trần Uy Bằng xấu hổ hơn, nhân viên nghe được thì không hay, anh ném cây bút trên tay xuống bàn. Lục Trí sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng quay vào:
"Cậu ấy đã đi rồi ạ"
"Cậu cho bảo an canh chừng, lần sau đừng để cậu ta vào đây. Suy đoán bừa bãi"
"Vâng"
Từ Tuấn có thể suy đoán ra kết quả đó cũng không sai, lần đầu tiên thấy Trần Uy Bằng quan tâm người khác mà, trước giờ anh chỉ quan tâm nhóc Trần Lâm Kiệt, giờ lại quan tâm đến vợ mới cưới gây hiểu lầm là đúng.
Lúc đầu gặp Tô Thu Vũ ở trong thang máy, anh dường như không nhận ra cô vì đã nhiều năm không gặp, trong suốt mấy năm đó cũng không rảnh rỗi gì để nhớ đến người ta, đến mức quên luôn trong quá khứ còn có một người có vị máu ngọt tương tự. Cho đến khi nghe Tô Thu Vũ kể lại quá khứ của mình anh mới nhớ lại mọi chuyện. Cũng đột nhiên xuất hiện cảm xúc day dứt chưa từng có. Lúc ở trong thang máy cô không nhận ra anh thì ra vì đêm đó tối quá, vốn không nhìn thấy gì trừ đôi mắt đỏ.
Hôm đó Tô Thu Vũ ở biệt thự, vô cùng nhàm chán, rảnh rỗi thì chơi cùng Tiểu Lâm. Vết thương sau khi bôi thuốc liền khỏi luôn, như chưa từng có gì xảy ra, Trần Lâm Kiệt dặn đi dặn lại cô không được nuốt thứ này xuống họng, cho dù không dặn cô cũng chẳng dám thử.
Đặc biệt là có một vị quản gia mới chuyển đến tên là Lục Thiên, là anh trai của Lục Trí. Ngoại hình hai người giống nhau 4 phần, phong cách làm việc cũng rất giống nhau, nhanh nhẹn dứt khoát.
Đến tối Trần Uy Bằng quay về biệt thự, hôm nay cũng rất bình thường. Tô Thu Vũ đang ngồi xem phim cùng Tiểu Lâm Kiệt thấy anh bước vào thì không nói gì mà bỏ đi luôn.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy..."
"Kệ đi, quan tâm cô ta làm gì?" Trần Uy Bằng bước đến chỗ cháu trai và ngồi xuống mạnh mẽ: "Chú đi làm về mệt mà không chào chú một tiếng sao?" Anh nựng má thằng bé
"Chào hỏi gì chứ? Hôm nay chú không phải rất vui sao? Chắc lại ngựa quen đường cũ trêu đùa với mấy cổ đông trong Trần thị chứ gì?"
Trần Uy Bằng ngồi một chỗ nhìn cháu trai mà cười cười, thằng bé luôn nghĩ chú mình chỉ coi Trần thị là nơi vui chơi, lần này quay về chắc hẳn chỉ muốn đạp Trần Uy Thuận ra khỏi cái ghế đó, chọc tức người ta.
Trong bữa tối, Trần Nghĩa và Trần Uy Thuận vắng mặt một cách kì lạ nhưng cũng chẳng mấy ai để ý. Tô Thu Vũ ngồi cạnh Trần Uy Bằng, trong lúc ăn vẫn luôn im lặng, cũng không nhìn lấy Trần Uy Bằng một cái.
"Thu Vũ à, canh gà con hầm rất ngon đấy" Trần Uy Nhân lên tiếng cắt đứt sự im lặng
"Cảm ơn bố, canh gà bổ dưỡng, uống nhiều rất tốt. Sau này trong mỗi bữa ăn con đều sẽ đổi loại canh khác nhau cho bố" Cô mỉm cười
"Quả nhiên con dâu vẫn chu đáo hơn con trai. Con biết không? Uy Bằng vậy mà chưa từng gọt một quả táo cho bố ăn. Hôm nay nhìn sắc mặt con không tốt, có phải nó làm gì khiến con tức giận không?"
"Không có ạ"
Trần Uy Bằng nghe bố nói vậy vốn đang bình thường đột nhiên phản bác:
"Chỉ một bát canh gà đã mua chuộc được bố rồi sao? Con ăn táo chưa bao giờ gọt vỏ, vỏ táo có nhiều dinh dưỡng"
"Con còn dám cãi nữa à? Nếu không phải là táo thì con chưa từng bóc vỏ loại hoa quả nào cho bố đâu. Vỏ táo có nhiều dinh dưỡng à? Biện minh không chớp mắt"
Nhìn hai cha con nhà này cãi cọ, Tô Thu Vũ chỉ biết nhịn cười. Trần Lâm Kiệt cũng được một trận cười, mọi bữa ăn đều ảm đạm vậy mà hôm nay cũng có người nói chuyện rồi. Lục Trí và Lục Thiên đứng cạnh cảm thấy có không khí một chút.
Ăn tối xong, Tô Thu Vũ giúp các cô hầu gái dọn dẹp bàn ăn. Lúc vào bếp Lục Thiên nháy mắt với cô:
"Thiếu phu nhân, cô làm rất tốt. Cứ vậy mà phát huy nhé"
Cô ngơ ngác gật đầu, Lục Thiên này ấm áp hơn em trai Lục Trí nhiều.
"Kể từ sau khi đại thiếu gia qua đời lão gia và Uy Bằng thiếu gia vẫn chưa lần nào trêu đùa nhau như hôm nay"
"Đại thiếu gia là bố của Tiểu Lâm?"
"Đúng ạ, cậu ấy luôn là một người quan trọng với Uy Bằng thiếu gia. Sau cái chết của cậu ấy, Uy Bằng luôn tự ôm mọi trách nhiệm về phía mình"
Nghe xong câu chuyện, Tô Thu Vũ chỉ ậm ừ rồi quay về phòng, lại phát hiện phòng mình đang ở rất kì lạ. Phòng của cô đã bị một cái khóa to nặng khóa chặt. Lúc này Lục Trí bưng đồ đi qua:
"Sao phòng tôi lại bị khóa vào rồi?"
"Lão gia gia nói hai người kết hôn đã được một khoảng thời gian nhưng vẫn còn ngủ phòng riêng thật không nên. Ông ấy đã cho người dọn hết đồ của cô sang bên phòng thiếu gia rồi, tối nay cô chỉ có thể ở đó thôi"
Tô Thu Vũ hoảng hốt, ngay lúc này mà loại chuyện này lại xảy ra. Cô vốn không muốn chạm mặt Trần Uy Bằng:
"Tôi biết cô ngại, bây giờ tôi mang đồ qua phòng thiếu gia, có gì tôi nói giúp cô"
"Được"
Dù gì thì có người chắn trước cũng tốt, thế là cô theo Lục Trí qua phòng Trần Uy Bằng.
Lúc này Trần Uy Bằng đang tiếp tục với công việc, thứ anh chờ đợi đang dần tiến đến. Lúc nữa cô qua đây rồi anh không biết phải làm thế nào, không hiểu ông nội anh nghĩ gì mà lại thay đổi suy nghĩ, 3 cô vợ trước đây của anh vốn chưa từng được ở chung phòng với anh mà. Mải suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên khiến anh nhìn ra:
"Thiếu gia, tôi đem đồ đến rồi!"
"Vào đi"
Lúc Lục Trí bưng đồ vào không ngờ còn có cả Tô Thu Vũ:
"Phu nhân cô ấy có chuyện muốn nói với cậu"
Lục Trí vội để đồ lại rồi rời đi, Tô Thu Vũ tròn mắt, không phải anh ta nói sẽ nói giúp cô sao? Thì ra là cô bị lừa rồi, cuối cùng là vẫn phải tự mình nói ra. Cô chần chừ mãi không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước:
"Cô cứ việc đi ngủ trước, sau này đây cũng là phòng của cô, cứ tùy ý sử dụng. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô cả. Đồ của cô đều được chuyển qua đây"
Tô Thu Vũ vẫn không tin tưởng anh, không thể không đề phòng. Cô biết sợ rồi, chỉ cầu mong hết 3 tháng càng nhanh càng tốt.
"Cô đề phòng cũng chẳng có ích gì đâu, nếu tôi thật sự muốn làm gì cô cũng không ngăn được"
Tô Thu Vũ giật mình vì anh bỗng dưng nói chuyện, cô lại gần mở tủ lấy quần áo, muốn đi tắm. Lấy được đồ rồi cô vội chạy vào phòng tắm như tránh tà, mau chóng khóa chặt cửa lại. Cô sợ hôm nay sẽ bị anh hút cạn máu, không thể suy nghĩ tích cực được.
Trần Uy Bằng im lặng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc của mình thuần thục gõ máy tính, nếu đồ đã đưa được thì tốt. Lục Trí vẫn luôn đứng bên cạnh chờ đợi mệnh lệnh, vẫn chưa thể bỏ qua hình ảnh hồi sáng, thiếu gia vì thiếu phu nhân mà đứng rất lâu trong tạp hóa chọn ra những món đồ mà cô ấy thích.
"Cô ta nói gì?" Anh hỏi
Từ Tuấn liền trích lại nguyên văn ra:
"Cảm ơn anh, Từ Tuấn anh đúng là một người rất tốt"
Trần Uy Bằng chỉ dán mắt vào máy tính, động tác vẫn rất nhanh nhẹn. Nhưng Từ Tuấn hỏi một câu khiến anh bị chập giữa chừng:
"Cậu thích Tô Thu Vũ rồi?"
"Không có"
Từ Tuấn phì cười:
"Bổn thiếu gia phát hiện cậu đã làm rất nhiều việc sau lưng con gái nhà người ta, không phải thích thì là gì? Nếu cậu không đi xin người ta tha thứ chỉ sợ cô ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, Trần Cảnh Văn cũng rất thích cô ấy"
Trần Uy Bằng tức giận ném thẳng xấp giấy trên bàn về phía Từ Tuấn, Từ Tuấn vội tránh sang một bên. Đống giấy rơi lộn xộn trên sàn nhà bóng loáng. Xem ra người phải dọn là Lục Trí rồi:
"Cậu tức giận làm gì? Dù sao cậu cũng đâu thích con gái người ta? Hay cậu tức vì Cảnh Văn thích Tô Thu Vũ? Vậy mà lúc ở trong thang máy còn giả vờ không nhận ra người ta"
"Tôi thích hay không liên quan đến cậu sao? Cậu mau cút trước khi tôi gọi bảo vệ lên"
"Cậu thế này là tôi nói đúng rồi. Trần Uy Bằng mà tôi biết không phải tên nhút nhát thế này. Ít ra phải đi xin lỗi người ta, nói rõ cậu không cố tình"
Trần Uy Bằng liếc nhìn Lục Trí, hiểu ý của sếp Lục Trí bước đến và kéo Từ Tuấn ra ngoài. Tuy bị kéo đi nhưng Từ Tuấn vẫn cố tình nói, âm thanh lớn rồi dần nhỏ lại:
"Rõ ràng là thích mà, cậu thích Tô Thu Vũ, bị tôi nói trúng xấu hổ nên mới đuổi tôi đi! Cây táo già cũng có ngày phải nở hoa thôi Trần Uy Bằng!"
Hành động của Từ Tuấn ngược lại càng khiến Trần Uy Bằng xấu hổ hơn, nhân viên nghe được thì không hay, anh ném cây bút trên tay xuống bàn. Lục Trí sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng quay vào:
"Cậu ấy đã đi rồi ạ"
"Cậu cho bảo an canh chừng, lần sau đừng để cậu ta vào đây. Suy đoán bừa bãi"
"Vâng"
Từ Tuấn có thể suy đoán ra kết quả đó cũng không sai, lần đầu tiên thấy Trần Uy Bằng quan tâm người khác mà, trước giờ anh chỉ quan tâm nhóc Trần Lâm Kiệt, giờ lại quan tâm đến vợ mới cưới gây hiểu lầm là đúng.
Lúc đầu gặp Tô Thu Vũ ở trong thang máy, anh dường như không nhận ra cô vì đã nhiều năm không gặp, trong suốt mấy năm đó cũng không rảnh rỗi gì để nhớ đến người ta, đến mức quên luôn trong quá khứ còn có một người có vị máu ngọt tương tự. Cho đến khi nghe Tô Thu Vũ kể lại quá khứ của mình anh mới nhớ lại mọi chuyện. Cũng đột nhiên xuất hiện cảm xúc day dứt chưa từng có. Lúc ở trong thang máy cô không nhận ra anh thì ra vì đêm đó tối quá, vốn không nhìn thấy gì trừ đôi mắt đỏ.
Hôm đó Tô Thu Vũ ở biệt thự, vô cùng nhàm chán, rảnh rỗi thì chơi cùng Tiểu Lâm. Vết thương sau khi bôi thuốc liền khỏi luôn, như chưa từng có gì xảy ra, Trần Lâm Kiệt dặn đi dặn lại cô không được nuốt thứ này xuống họng, cho dù không dặn cô cũng chẳng dám thử.
Đặc biệt là có một vị quản gia mới chuyển đến tên là Lục Thiên, là anh trai của Lục Trí. Ngoại hình hai người giống nhau 4 phần, phong cách làm việc cũng rất giống nhau, nhanh nhẹn dứt khoát.
Đến tối Trần Uy Bằng quay về biệt thự, hôm nay cũng rất bình thường. Tô Thu Vũ đang ngồi xem phim cùng Tiểu Lâm Kiệt thấy anh bước vào thì không nói gì mà bỏ đi luôn.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy..."
"Kệ đi, quan tâm cô ta làm gì?" Trần Uy Bằng bước đến chỗ cháu trai và ngồi xuống mạnh mẽ: "Chú đi làm về mệt mà không chào chú một tiếng sao?" Anh nựng má thằng bé
"Chào hỏi gì chứ? Hôm nay chú không phải rất vui sao? Chắc lại ngựa quen đường cũ trêu đùa với mấy cổ đông trong Trần thị chứ gì?"
Trần Uy Bằng ngồi một chỗ nhìn cháu trai mà cười cười, thằng bé luôn nghĩ chú mình chỉ coi Trần thị là nơi vui chơi, lần này quay về chắc hẳn chỉ muốn đạp Trần Uy Thuận ra khỏi cái ghế đó, chọc tức người ta.
Trong bữa tối, Trần Nghĩa và Trần Uy Thuận vắng mặt một cách kì lạ nhưng cũng chẳng mấy ai để ý. Tô Thu Vũ ngồi cạnh Trần Uy Bằng, trong lúc ăn vẫn luôn im lặng, cũng không nhìn lấy Trần Uy Bằng một cái.
"Thu Vũ à, canh gà con hầm rất ngon đấy" Trần Uy Nhân lên tiếng cắt đứt sự im lặng
"Cảm ơn bố, canh gà bổ dưỡng, uống nhiều rất tốt. Sau này trong mỗi bữa ăn con đều sẽ đổi loại canh khác nhau cho bố" Cô mỉm cười
"Quả nhiên con dâu vẫn chu đáo hơn con trai. Con biết không? Uy Bằng vậy mà chưa từng gọt một quả táo cho bố ăn. Hôm nay nhìn sắc mặt con không tốt, có phải nó làm gì khiến con tức giận không?"
"Không có ạ"
Trần Uy Bằng nghe bố nói vậy vốn đang bình thường đột nhiên phản bác:
"Chỉ một bát canh gà đã mua chuộc được bố rồi sao? Con ăn táo chưa bao giờ gọt vỏ, vỏ táo có nhiều dinh dưỡng"
"Con còn dám cãi nữa à? Nếu không phải là táo thì con chưa từng bóc vỏ loại hoa quả nào cho bố đâu. Vỏ táo có nhiều dinh dưỡng à? Biện minh không chớp mắt"
Nhìn hai cha con nhà này cãi cọ, Tô Thu Vũ chỉ biết nhịn cười. Trần Lâm Kiệt cũng được một trận cười, mọi bữa ăn đều ảm đạm vậy mà hôm nay cũng có người nói chuyện rồi. Lục Trí và Lục Thiên đứng cạnh cảm thấy có không khí một chút.
Ăn tối xong, Tô Thu Vũ giúp các cô hầu gái dọn dẹp bàn ăn. Lúc vào bếp Lục Thiên nháy mắt với cô:
"Thiếu phu nhân, cô làm rất tốt. Cứ vậy mà phát huy nhé"
Cô ngơ ngác gật đầu, Lục Thiên này ấm áp hơn em trai Lục Trí nhiều.
"Kể từ sau khi đại thiếu gia qua đời lão gia và Uy Bằng thiếu gia vẫn chưa lần nào trêu đùa nhau như hôm nay"
"Đại thiếu gia là bố của Tiểu Lâm?"
"Đúng ạ, cậu ấy luôn là một người quan trọng với Uy Bằng thiếu gia. Sau cái chết của cậu ấy, Uy Bằng luôn tự ôm mọi trách nhiệm về phía mình"
Nghe xong câu chuyện, Tô Thu Vũ chỉ ậm ừ rồi quay về phòng, lại phát hiện phòng mình đang ở rất kì lạ. Phòng của cô đã bị một cái khóa to nặng khóa chặt. Lúc này Lục Trí bưng đồ đi qua:
"Sao phòng tôi lại bị khóa vào rồi?"
"Lão gia gia nói hai người kết hôn đã được một khoảng thời gian nhưng vẫn còn ngủ phòng riêng thật không nên. Ông ấy đã cho người dọn hết đồ của cô sang bên phòng thiếu gia rồi, tối nay cô chỉ có thể ở đó thôi"
Tô Thu Vũ hoảng hốt, ngay lúc này mà loại chuyện này lại xảy ra. Cô vốn không muốn chạm mặt Trần Uy Bằng:
"Tôi biết cô ngại, bây giờ tôi mang đồ qua phòng thiếu gia, có gì tôi nói giúp cô"
"Được"
Dù gì thì có người chắn trước cũng tốt, thế là cô theo Lục Trí qua phòng Trần Uy Bằng.
Lúc này Trần Uy Bằng đang tiếp tục với công việc, thứ anh chờ đợi đang dần tiến đến. Lúc nữa cô qua đây rồi anh không biết phải làm thế nào, không hiểu ông nội anh nghĩ gì mà lại thay đổi suy nghĩ, 3 cô vợ trước đây của anh vốn chưa từng được ở chung phòng với anh mà. Mải suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên khiến anh nhìn ra:
"Thiếu gia, tôi đem đồ đến rồi!"
"Vào đi"
Lúc Lục Trí bưng đồ vào không ngờ còn có cả Tô Thu Vũ:
"Phu nhân cô ấy có chuyện muốn nói với cậu"
Lục Trí vội để đồ lại rồi rời đi, Tô Thu Vũ tròn mắt, không phải anh ta nói sẽ nói giúp cô sao? Thì ra là cô bị lừa rồi, cuối cùng là vẫn phải tự mình nói ra. Cô chần chừ mãi không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước:
"Cô cứ việc đi ngủ trước, sau này đây cũng là phòng của cô, cứ tùy ý sử dụng. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô cả. Đồ của cô đều được chuyển qua đây"
Tô Thu Vũ vẫn không tin tưởng anh, không thể không đề phòng. Cô biết sợ rồi, chỉ cầu mong hết 3 tháng càng nhanh càng tốt.
"Cô đề phòng cũng chẳng có ích gì đâu, nếu tôi thật sự muốn làm gì cô cũng không ngăn được"
Tô Thu Vũ giật mình vì anh bỗng dưng nói chuyện, cô lại gần mở tủ lấy quần áo, muốn đi tắm. Lấy được đồ rồi cô vội chạy vào phòng tắm như tránh tà, mau chóng khóa chặt cửa lại. Cô sợ hôm nay sẽ bị anh hút cạn máu, không thể suy nghĩ tích cực được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.