Hợp Đồng Hôn Nhân: Yêu Bất Chấp
Chương 47
Trương Huệ
31/05/2020
Anh vừa nhìn thấy cô ta đã lập tức hỏi.
- cô tới đây làm gì?
Cô ta không nhìn anh mà đi thẳng đến chỗ bố chồng tôi.
- Dạ thưa bác hôm nay cháu đến đây có chuyện muốn nói.
- cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Chuyện này quan trọng. Cháu muốn nói chuyện riêng với bác.
Thế rồi cô ta theo bố chồng tôi đi vào trong phòng, tôi chỉ thấy ánh mắt của anh nhìn theo lo lắng. Chưa bao giờ thấy anh lo lắng bất cứ một chuyện gì cả, lần này tâm trạng của anh càng khiến cho tôi cảm thấy bất an hơn.
Không biết cô ta đã nói gì với bố chồng tôi chỉ biết rằng lúc cô ta về đi qua tôi cô ta nhìn tôi cười nhạt.
- chuẩn bị tinh thần đi.
Anh nhíu mày nhìn cô ta.
- cô đã nói cái gì với bố tôi?
- anh sẽ biết sớm thôi.
Đúng là sẽ biết sớm thật, cô ta chỉ mới đi ra tới cửa thôi thì giúp việc đã gọi tôi vào trong phòng sách. Anh định đi theo tôi nhưng cô giúp việc cản lại.
- ông chủ bảo chỉ muốn gặp một mình cô Trinh.
Tôi nhìn anh cười trấn an.
- không có chuyện gì đâu mà, anh đừng quá lo lắng.
- Anh đi vào trong đó với em.
- cũng đâu phải là lần đầu tiên em nói chuyện với bố đâu. Anh cứ đứng yên ngoài này đợi em một lát.
Tôi nói với anh xong thể đi vào trong phòng sách. Tôi là người trấn anh nhưng trong lòng tôi lo lắng bồn chồn. Chắc chắn lần này vào trong căn phòng ấy là một điều không mấy tốt lành, nhưng chuyện gì xảy ra thì tôi lại chưa đoán được.
Tôi đứng ở bên ngoài gõ cửa, ở bên trong là một giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy nổi gai ốc.
- vào đi.
Tôi đẩy cửa bước vào còn chưa kịp nói gì thì một quyển sách bay về phía tôi, cũng may là tôi tránh kịp. Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết nhìn ông ấy bằng ánh mắt hoảng hốt.
Còn ông ấy nhìn tôi giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Ánh mắt của ông ấy nhìn tôi có khác gì ánh mắt nhìn một kẻ thù đâu. Rốt cuộc Cô ta đã nói được chuyện gì với ông ấy, lẽ nào..
Nghĩ tới điều ấy trong lòng tôi hoảng hốt đến cực độ, ông ấy tức giận quát lớn.
- Tại sao mày dám mang cái thân phận bẩn thỉu của mày bước chân vào nhà tao? Tại sao ngay từ đầu mày không nói mày chỉ là một con đ* dơ bẩn?
- bố. Con...
Tôi cố gắng giải thích cái gì đó nhưng ông ấy không nghe. Thái độ của ông ấy dành cho tôi chỉ là phẫn nộ, căm ghét.
- mày im đi, ai là bố của mày? Tao không có cái loại con làm đ*.
Nói rồi ông ấy cầm luôn cuốn sách khác phi về phía tôi, dù đã cố gắng tránh né nhưng không kịp, cảm giác như ai đó vừa tát mạnh vào mặt, tôi đau đớn ôm mặt mà ngồi thụp xuống đất.
Có tiếng mở cửa, có người bước chân vào, có một vòng tay hốt hoảng ôm lấy tôi và có một giọng nói quen thuộc.
- Trinh... em sao thế này?
Tôi mặc dù cảm thấy rất đau nhưng vẫn cố gắng trấn an anh.
- em không sao cả.... anh đừng lo.
Anh ngẩng mặt lên hỏi bố.
- có chuyện gì mà bố lại đối xử với vợ con như thế? Nếu như hôm nay bố không có lời giải thích hợp lý, con nhất định không bỏ qua đâu.
Tôi vẫn chưa mở được mắt ra nhưng có thể nghe được sự giận dữ trong câu nói của bố chồng tôi.
- cái loại con gái không ra gì như thế này mà mày lấy được à? Trên đời này có biết bao nhiêu đứa con gái tại sao mày lại đi lấy một con đ*?
- Cô ấy không phải. Bố đã nghe những lời này từ ai?
- nghe từ ai à? Mày tự mở mắt ra mà xem đi.
Ông ấy cầm một số cảnh ném về phía anh và tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn, là tấm ảnh tôi cùng những người đàn ông mà trước đây khi tôi còn làm cái nghề ấy đi cùng. Không phải là những tấm ảnh ôm ấp cũng chẳng phải là ảnh nóng. Nhưng những tấm ảnh này nói lên một sự thật, tôi bước lên xe của vô số đàn ông.
Nỗi Đau tưởng chừng như đã được vùi dập bây giờ lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Tôi chỉ là một con đ*, một con đ* không hơn không kém.
Từ ngày gặp anh tôi mới được sống với thân phận của một con người bình thường. Chỉ có anh mới không khinh thường tôi, chỉ có anh mới dang rộng vòng tay ôm lấy tôi mà bảo vệ.
Nhưng tôi chỉ toàn đem lại rắc rối cho anh. Có phải tôi đã sai rồi không? Sai vì có suy nghĩ muốn ở lại. Hay là ngay lúc này tôi bỏ chạy, trả lại anh cuộc sống bình yên như thời gian mà tôi chưa từng xuất hiện.
Tôi bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực của bản thân, còn anh lại vòng tay ôm lấy tôi, giọng nói của anh vẫn vô cùng kiên cường.
- đây là vợ con. Bố đừng dùng những lời lẽ như thế để xúc phạm cô ấy.
- cái thằng ngu này, mày không biết quá khứ của nó như thế nào sao?
- vậy bố có biết quá khứ của con không? Bố có vì có một thằng con như con mà từ bỏ không? Bố có vì con chỉ là một thằng xã hội đen mà không nhìn nhận không?
- quá khứ của mày thì làm sao? Nó không có gì khiến tao phải xấu hổ cả. Bởi vì bây giờ mày đã đường đường chính chính ngồi lên cái ghế chủ tịch. Nhưng tao không thể nào chấp nhận được chuyện có một đứa con dâu đã từng làm đ* được. Càng không thể nào chấp nhận mày gắn bó cả đời với loại con gái như thế.
- con yêu cô ấy, cả cuộc đời này cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
Anh Chưa Từng Nói Yêu Tôi, chỉ là dùng hành động của mình để thực hiện điều đó. Thật sự không ngờ cái lời tỏ tình đẹp đẽ này lại nói ra trong trường hợp cay đắng này.
Ông ấy tức giận vì anh không nghe lời, tất cả mọi đồ đạc trên bàn đều bị ông ấy ném hết xuống dưới đất. Rồi Ông ấy bị lên cơn đau tim do quá sốc, cả tôi và anh đều vội vàng lao tới đỡ lấy ông rồi gọi điện cho cấp cứu. Cũng may là không sao cả, nhưng bác sĩ khuyên là không nên để ông bị chấn động về tâm lý vì ông có tuổi rồi rất nguy hiểm.
Ông nhập viện rồi tôi thậm chí còn không dám tới thăm. Chỉ sợ nhìn thấy tôi bệnh tình của ông trở nặng. Bố chồng tôi đã biết chuyện thì làm gì có chuyện bà mẹ ghẻ không biết, bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, như nhìn những kẻ ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.
- Tôi nghĩ là cô lên đi ra ngoài đường đi, vì chỉ có ở đó mới xứng đáng với thân phận của cô.
Đối với người khác thì có lẽ tôi chẳng nói lại đâu, thế nhưng với con người lúc nào cũng bóng gió người khác như thế này thì tôi lại muốn đem cái sự vô sỉ của mình ra để mà tiếp đón. Tôi hỏi bà ấy.
- Tại sao mẹ lại bảo con nên ra đường thế hả mẹ?
- cô còn phải hỏi sao? Cái Thân Phận Làm Gái không đứng đường thì đứng ở đâu?
- vậy là mẹ đã biết hết quá khứ của con rồi?
- Ối giời ơi làng nước ngó vào đây mà xem này. Nó nói chuyện bình tĩnh cứ như là không có chuyện gì xảy ra ấy. Đúng là cái loại trơ trẽn không biết xấu hổ.
Đằng nào thì mọi chuyện cũng bị bại lộ, tôi cũng có thể phải rời khỏi ngôi nhà này, có khi phải rời xa cả anh nữa. Vậy thì có lý do gì để tôi phải nhẫn nhịn người mà tôi ghét suốt thời gian qua? Tôi chẳng ngại ngần mà trả lời bà ấy.
- thế Mẹ nghĩ mẹ là con người có lòng tự trọng à? Mẹ có biết người ta gọi mẹ là cái gì không? Là con giáp thứ 13 đấy. Trên đời này chỉ có 12 con giáp thôi nhưng mẹ thuộc vào con giáp thứ 13 thì có thể thấy là mẹ chẳng giống con gì cả.
Bà ta trợn ngược mắt lên nhìn tôi, ánh mắt long lên sòng sọc cứ như con lợn vừa mới bị người ta xxxxx.
- con khốn, mày mới nói cái gì? Mày nói ai là con giáp thứ 13? Mày có tin tao vả cho mày vỡ mồm không?
- mẹ việc gì phải gào lên như thế? Con nói không đúng sao? Chẳng phải mẹ là vợ hai à? Chẳng phải mẹ đã ngoại tình với bố chồng con trước khi mẹ con mất? Nếu như mẹ không ngoại tình với bố thì không biết chừng mẹ của con sẽ không chết. Trên đời này ai cũng có thể có quyền mắng chửi con nhưng mẹ thì không. Vì mẹ cũng giống như con thôi, đều không có tư cách.
Bà ta lao về phía tôi vung tay lên định tát tôi thì một cánh tay rắn chắc giữ tay bà ra lại. Là anh, người đàn ông mang lại cho tôi cảm giác ngọt ngào cũng là cảm giác đau đớn.
Anh trợn mắt lên nhìn bà ta, tay cũng dùng lực đối với tay bà ta khiến cho bà ta kêu gào.
- có bỏ ngay tay ra không? Sao mày dám?
- bà mà động vào một cọng tóc của cô ấy thì cho bà biến mất mãi mãi bà tôi cũng dám đấy.
- mày....mày là xã hội đen à? Sao mày có thể ăn nói giống như một kẻ vô học như vậy được? Sao mày lại có thể yêu đương rồi lấy một đứa con gái có cái quá khứ như nước như vậy?
- tôi nhắc lại một lần nữa. Đây là người phụ nữ của tôi. Cho dù cô ấy có như thế nào thì cũng chỉ có một mình tôi được quyền lên tiếng. Còn các người không được phép. Nếu bà dám xem thường ở cảnh cáo của tôi ngày hôm nay, tôi không dám chắc sẽ đảm bảo được tính mạng của bà đâu.
- cô tới đây làm gì?
Cô ta không nhìn anh mà đi thẳng đến chỗ bố chồng tôi.
- Dạ thưa bác hôm nay cháu đến đây có chuyện muốn nói.
- cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
- Chuyện này quan trọng. Cháu muốn nói chuyện riêng với bác.
Thế rồi cô ta theo bố chồng tôi đi vào trong phòng, tôi chỉ thấy ánh mắt của anh nhìn theo lo lắng. Chưa bao giờ thấy anh lo lắng bất cứ một chuyện gì cả, lần này tâm trạng của anh càng khiến cho tôi cảm thấy bất an hơn.
Không biết cô ta đã nói gì với bố chồng tôi chỉ biết rằng lúc cô ta về đi qua tôi cô ta nhìn tôi cười nhạt.
- chuẩn bị tinh thần đi.
Anh nhíu mày nhìn cô ta.
- cô đã nói cái gì với bố tôi?
- anh sẽ biết sớm thôi.
Đúng là sẽ biết sớm thật, cô ta chỉ mới đi ra tới cửa thôi thì giúp việc đã gọi tôi vào trong phòng sách. Anh định đi theo tôi nhưng cô giúp việc cản lại.
- ông chủ bảo chỉ muốn gặp một mình cô Trinh.
Tôi nhìn anh cười trấn an.
- không có chuyện gì đâu mà, anh đừng quá lo lắng.
- Anh đi vào trong đó với em.
- cũng đâu phải là lần đầu tiên em nói chuyện với bố đâu. Anh cứ đứng yên ngoài này đợi em một lát.
Tôi nói với anh xong thể đi vào trong phòng sách. Tôi là người trấn anh nhưng trong lòng tôi lo lắng bồn chồn. Chắc chắn lần này vào trong căn phòng ấy là một điều không mấy tốt lành, nhưng chuyện gì xảy ra thì tôi lại chưa đoán được.
Tôi đứng ở bên ngoài gõ cửa, ở bên trong là một giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy nổi gai ốc.
- vào đi.
Tôi đẩy cửa bước vào còn chưa kịp nói gì thì một quyển sách bay về phía tôi, cũng may là tôi tránh kịp. Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết nhìn ông ấy bằng ánh mắt hoảng hốt.
Còn ông ấy nhìn tôi giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Ánh mắt của ông ấy nhìn tôi có khác gì ánh mắt nhìn một kẻ thù đâu. Rốt cuộc Cô ta đã nói được chuyện gì với ông ấy, lẽ nào..
Nghĩ tới điều ấy trong lòng tôi hoảng hốt đến cực độ, ông ấy tức giận quát lớn.
- Tại sao mày dám mang cái thân phận bẩn thỉu của mày bước chân vào nhà tao? Tại sao ngay từ đầu mày không nói mày chỉ là một con đ* dơ bẩn?
- bố. Con...
Tôi cố gắng giải thích cái gì đó nhưng ông ấy không nghe. Thái độ của ông ấy dành cho tôi chỉ là phẫn nộ, căm ghét.
- mày im đi, ai là bố của mày? Tao không có cái loại con làm đ*.
Nói rồi ông ấy cầm luôn cuốn sách khác phi về phía tôi, dù đã cố gắng tránh né nhưng không kịp, cảm giác như ai đó vừa tát mạnh vào mặt, tôi đau đớn ôm mặt mà ngồi thụp xuống đất.
Có tiếng mở cửa, có người bước chân vào, có một vòng tay hốt hoảng ôm lấy tôi và có một giọng nói quen thuộc.
- Trinh... em sao thế này?
Tôi mặc dù cảm thấy rất đau nhưng vẫn cố gắng trấn an anh.
- em không sao cả.... anh đừng lo.
Anh ngẩng mặt lên hỏi bố.
- có chuyện gì mà bố lại đối xử với vợ con như thế? Nếu như hôm nay bố không có lời giải thích hợp lý, con nhất định không bỏ qua đâu.
Tôi vẫn chưa mở được mắt ra nhưng có thể nghe được sự giận dữ trong câu nói của bố chồng tôi.
- cái loại con gái không ra gì như thế này mà mày lấy được à? Trên đời này có biết bao nhiêu đứa con gái tại sao mày lại đi lấy một con đ*?
- Cô ấy không phải. Bố đã nghe những lời này từ ai?
- nghe từ ai à? Mày tự mở mắt ra mà xem đi.
Ông ấy cầm một số cảnh ném về phía anh và tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn, là tấm ảnh tôi cùng những người đàn ông mà trước đây khi tôi còn làm cái nghề ấy đi cùng. Không phải là những tấm ảnh ôm ấp cũng chẳng phải là ảnh nóng. Nhưng những tấm ảnh này nói lên một sự thật, tôi bước lên xe của vô số đàn ông.
Nỗi Đau tưởng chừng như đã được vùi dập bây giờ lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Tôi chỉ là một con đ*, một con đ* không hơn không kém.
Từ ngày gặp anh tôi mới được sống với thân phận của một con người bình thường. Chỉ có anh mới không khinh thường tôi, chỉ có anh mới dang rộng vòng tay ôm lấy tôi mà bảo vệ.
Nhưng tôi chỉ toàn đem lại rắc rối cho anh. Có phải tôi đã sai rồi không? Sai vì có suy nghĩ muốn ở lại. Hay là ngay lúc này tôi bỏ chạy, trả lại anh cuộc sống bình yên như thời gian mà tôi chưa từng xuất hiện.
Tôi bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực của bản thân, còn anh lại vòng tay ôm lấy tôi, giọng nói của anh vẫn vô cùng kiên cường.
- đây là vợ con. Bố đừng dùng những lời lẽ như thế để xúc phạm cô ấy.
- cái thằng ngu này, mày không biết quá khứ của nó như thế nào sao?
- vậy bố có biết quá khứ của con không? Bố có vì có một thằng con như con mà từ bỏ không? Bố có vì con chỉ là một thằng xã hội đen mà không nhìn nhận không?
- quá khứ của mày thì làm sao? Nó không có gì khiến tao phải xấu hổ cả. Bởi vì bây giờ mày đã đường đường chính chính ngồi lên cái ghế chủ tịch. Nhưng tao không thể nào chấp nhận được chuyện có một đứa con dâu đã từng làm đ* được. Càng không thể nào chấp nhận mày gắn bó cả đời với loại con gái như thế.
- con yêu cô ấy, cả cuộc đời này cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
Anh Chưa Từng Nói Yêu Tôi, chỉ là dùng hành động của mình để thực hiện điều đó. Thật sự không ngờ cái lời tỏ tình đẹp đẽ này lại nói ra trong trường hợp cay đắng này.
Ông ấy tức giận vì anh không nghe lời, tất cả mọi đồ đạc trên bàn đều bị ông ấy ném hết xuống dưới đất. Rồi Ông ấy bị lên cơn đau tim do quá sốc, cả tôi và anh đều vội vàng lao tới đỡ lấy ông rồi gọi điện cho cấp cứu. Cũng may là không sao cả, nhưng bác sĩ khuyên là không nên để ông bị chấn động về tâm lý vì ông có tuổi rồi rất nguy hiểm.
Ông nhập viện rồi tôi thậm chí còn không dám tới thăm. Chỉ sợ nhìn thấy tôi bệnh tình của ông trở nặng. Bố chồng tôi đã biết chuyện thì làm gì có chuyện bà mẹ ghẻ không biết, bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, như nhìn những kẻ ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.
- Tôi nghĩ là cô lên đi ra ngoài đường đi, vì chỉ có ở đó mới xứng đáng với thân phận của cô.
Đối với người khác thì có lẽ tôi chẳng nói lại đâu, thế nhưng với con người lúc nào cũng bóng gió người khác như thế này thì tôi lại muốn đem cái sự vô sỉ của mình ra để mà tiếp đón. Tôi hỏi bà ấy.
- Tại sao mẹ lại bảo con nên ra đường thế hả mẹ?
- cô còn phải hỏi sao? Cái Thân Phận Làm Gái không đứng đường thì đứng ở đâu?
- vậy là mẹ đã biết hết quá khứ của con rồi?
- Ối giời ơi làng nước ngó vào đây mà xem này. Nó nói chuyện bình tĩnh cứ như là không có chuyện gì xảy ra ấy. Đúng là cái loại trơ trẽn không biết xấu hổ.
Đằng nào thì mọi chuyện cũng bị bại lộ, tôi cũng có thể phải rời khỏi ngôi nhà này, có khi phải rời xa cả anh nữa. Vậy thì có lý do gì để tôi phải nhẫn nhịn người mà tôi ghét suốt thời gian qua? Tôi chẳng ngại ngần mà trả lời bà ấy.
- thế Mẹ nghĩ mẹ là con người có lòng tự trọng à? Mẹ có biết người ta gọi mẹ là cái gì không? Là con giáp thứ 13 đấy. Trên đời này chỉ có 12 con giáp thôi nhưng mẹ thuộc vào con giáp thứ 13 thì có thể thấy là mẹ chẳng giống con gì cả.
Bà ta trợn ngược mắt lên nhìn tôi, ánh mắt long lên sòng sọc cứ như con lợn vừa mới bị người ta xxxxx.
- con khốn, mày mới nói cái gì? Mày nói ai là con giáp thứ 13? Mày có tin tao vả cho mày vỡ mồm không?
- mẹ việc gì phải gào lên như thế? Con nói không đúng sao? Chẳng phải mẹ là vợ hai à? Chẳng phải mẹ đã ngoại tình với bố chồng con trước khi mẹ con mất? Nếu như mẹ không ngoại tình với bố thì không biết chừng mẹ của con sẽ không chết. Trên đời này ai cũng có thể có quyền mắng chửi con nhưng mẹ thì không. Vì mẹ cũng giống như con thôi, đều không có tư cách.
Bà ta lao về phía tôi vung tay lên định tát tôi thì một cánh tay rắn chắc giữ tay bà ra lại. Là anh, người đàn ông mang lại cho tôi cảm giác ngọt ngào cũng là cảm giác đau đớn.
Anh trợn mắt lên nhìn bà ta, tay cũng dùng lực đối với tay bà ta khiến cho bà ta kêu gào.
- có bỏ ngay tay ra không? Sao mày dám?
- bà mà động vào một cọng tóc của cô ấy thì cho bà biến mất mãi mãi bà tôi cũng dám đấy.
- mày....mày là xã hội đen à? Sao mày có thể ăn nói giống như một kẻ vô học như vậy được? Sao mày lại có thể yêu đương rồi lấy một đứa con gái có cái quá khứ như nước như vậy?
- tôi nhắc lại một lần nữa. Đây là người phụ nữ của tôi. Cho dù cô ấy có như thế nào thì cũng chỉ có một mình tôi được quyền lên tiếng. Còn các người không được phép. Nếu bà dám xem thường ở cảnh cáo của tôi ngày hôm nay, tôi không dám chắc sẽ đảm bảo được tính mạng của bà đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.