Chương 61: Người vui vẻ kẻ buồn bã
Phương Linh
16/12/2022
- em bé và mẹ đều rất khoẻ mạnh. Cứ duy trì như vậy thêm 2 tháng nữa thì đứa bé sinh ra sẽ rất bình an. Đình thiếu phu nhân cô nhớ kĩ trong những tháng cuối của thai kì nhất định phải chú ý không thể vận động hay suy nghĩ quá nhiều...
Vị bác sĩ lại quay sang nhìn Đình Phong ngồi bên cạnh của Hầu Mễ Vi.
- Đặc biệt đừng để cô ấy kích động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
- bác sĩ đứa bé là trai hay gái vậy ạ?
Vị bác sĩ đặt tấm ảnh siêu âm và giấy xét nghiệm trước mặt cho Hầu Mễ Vi, rồi vui vẻ nói:
- là bé trai, lại còn là sing sinh.
Hầu Mễ Vi nghe vị bác sĩ nói vô cùng vui mừng quay sang nhìn Đình Phong, Đình Phong nhìn thấy cô vui mừng như vậy cũng cố gắng gượng cười đáp lại cô.
Khi nghe được tin đứa bé trong bụng Hầu Mễ Vi là một cặp song sinh lại còn là bé trai thì trong lòng của Đình Phong dường như bị dập tắt hết mọi hy vọng, bởi vì đứa bé sinh ra đã là cản trở lại còn là bé trai thì hình dáng và khuôn mặt của nó lớn dần sẽ giống hệt như Đàm Gia Lạc.
Cho dù cả đời này Hầu Mễ Vi thật sự mất trí nhớ đi chăng nữa thì đến khi hai cậu bé lớn lên đứng cùng với Đàm Gia Lạc người ta vẫn biết đó là con của hắn. Dù phủ nhận không phải thì đã sao? Mắt và miệng thiên hạ làm sao có thể không biết.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì cả hai cùng đến trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho trẻ con. Khi về đến nhà thì trời cũng đã sập tối.
- cả ngày bên ngoài em cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa anh mang thức ăn lên cho em.
Hầu Mễ Vi lên phòng rồi tắm rửa thay quần áo đi đến bên cạnh giường.
Vừa ngồi xuống giường thì cánh cửa đã được đẩy ra, Đình Phong bước vào trên tay cầm một khay thức ăn.
- là cháo hàu sữa em thích.
Đình Phong đặt chén cháo lên bàn bên cạnh giường rồi ngồi xuống, tay nâng chén cháo bón từng muỗng cháo cho Hầu Mễ Vi.
Mặc dù là cô luôn cự tuyệt không để Đình Phong làm như vậy, nhưng Đình Phong một mực luôn muốn bón cho cô ăn, cô cũng đành hết cách.
- là anh đích thân xuống bếp làm sao?
Ăn hết chén cháo, Hầu Mễ Vi cảm nhận được vị béo và ngọt thơm, lại vô cùng đậm đà ăn một lần có thể cả đời cũng không quên.
Đình Phong luôn như vậy mà chu đáo với cô khiến muốn tìm lại kí ức bị đánh mất để xem quá khứ đã xảy ra những chuyện gì cô đã bỏ lỡ nhưng lại bị sự dịu dàng của Đình Phong làm cô có ý niệm từ bỏ đi mục tiêu của bản thân.
- cũng chỉ là một bát cháo, em thích thì mỗi ngày anh sẽ làm mỗi món khác nhau cho em.
Hầu Mễ Vi hiểu ý trong lời nói của Đình Phong.
- anh muốn bà bầu như em tăng cân sao?
Cô nói đùa là muốn mình không phải tiếp tục bị sự nuông chiều này của Đình Phong làm đánh động tâm lý. Điều đã quyết định thì phải thực hiện không thể vì tình cảm mà từ bỏ, đó trước nay hay sau này đều là châm ngôn sống của Hầu Mễ Vi.
~
- Gia Lạc ai là hung thủ đã hại con em?
Lý Trân Trân trên giường nắm chặt lấy cánh tay Đàm Gia Lạc mà không ngừng khóc lóc.
Đứa bé này cô ta đã khó khăn lắm mới có, nó mất rồi thì địa vị của cô ta trong lòng Đàm Gia Lạc nhất định sẽ bị lung lây. Cho nên dù có thế nào cô ta cũng phải làm lớn chuyện này, để Đàm Gia Lạc biết đứa bé mất một phần lỗi cũng là của hắn để hắn cảm thấy dè dặt cả đời.
- em bình tĩnh, anh vẫn sai người điều tra. Nhất định sẽ tra ra mà!
- Gia Lạc con em mất rồi, anh không còn yêu em nữa. Em rất muốn chết đi để xuống dưới đoàn tụ với nó.
Nói rồi Lý Trân Trân lập tức buông tay Đàm Gia Lạc ra chạy nhào về phía bàn có con dao bén.
Cô ta giơ tay chộp lấy giơ dao cao lên định đâm vào ngực mình lại bị Đàm Gia Lạc chạy lại ngăn cản.
Con dao ở trên không trung bị bàn tay của Đàm Gia Lạc giữ lại, bàn tay không ngừng rỉ máu nhưng Đàm Gia Lạc vẫn nắm thật chặt không buông.
- Gia Lạc anh ngốc sao? Cứ để em chết là được rồi, anh hà cớ gì phải làm mình bị thương.
Lý Trân Trân bỏ cây dao xuống đất ôm lấy bàn tay đang chảy máu không ngừng của Đàm Gia Lạc.
- là lỗi của anh, muốn trách thì trách anh, em đừng hại bản thân có được không?
Câu nói này Lý Trân Trân chờ đã lâu, diễn cũng muốn sứt đầu mẻ trán mới đợi được, quả thật không uổng công làm diễn viên.
- anh ở đây, em xuống nhà lấy hộp cứu thương. Nhất định không được động đậy, máu sẽ chảy ra đấy.
Lý Trân Trân nhanh chóng rời khỏi phòng xuống nhà bếp định lại tủ lấy hộp cứu thương thì Đàm Hy Đình đúng lúc từ đại sảnh đi xuống.
Sau khi Hầu Mễ Vi xuất hiện thì ngày nào Đàm Hy Đình cũng trở về Đàm gia viên để thay Hầu Mễ Vi giám sát Lý Trân Trân, nếu cô ta dám quá phận làm chuyện đi quá giới hạn Đàm Hy Đình cô lập tức xử gọn lẹ.
- cô diễn rất tròn vai nhỉ?
Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng nói lớn của Lý Trân Trân muốn tự sát, Đàm Hy Đình còn định lên xem kịch ai ngờ kịch còn chưa xem người ba ngốc của cô đã giữ chặt con dao trên tay cô ta để bản thân bị thương.
Nếu là trước đây Lý Trân Trân có sống chết trước mặt Đàm Gia Lạc cũng chẳng quan tâm nhưng sau khi mất trí nhớ lại giống như bị tẩy trắng não, luôn lo lắng, quan tâm cô ta.
- cô tránh ra, tôi phải băng bó vết thương cho Gia Lạc.
Đàm Hy Đình chính là không muốn tránh ra, còn ngang nhiên chắn ngang cả đường Lý Trân Trân đi.
Hết chap 61
* xin lỗi các bạn wattpad hiện nay gặp lỗi quá, sáng giờ tức đến bức tóc không vào được giờ vào được nên đăng bài gấp cho các bạn.
Vị bác sĩ lại quay sang nhìn Đình Phong ngồi bên cạnh của Hầu Mễ Vi.
- Đặc biệt đừng để cô ấy kích động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
- bác sĩ đứa bé là trai hay gái vậy ạ?
Vị bác sĩ đặt tấm ảnh siêu âm và giấy xét nghiệm trước mặt cho Hầu Mễ Vi, rồi vui vẻ nói:
- là bé trai, lại còn là sing sinh.
Hầu Mễ Vi nghe vị bác sĩ nói vô cùng vui mừng quay sang nhìn Đình Phong, Đình Phong nhìn thấy cô vui mừng như vậy cũng cố gắng gượng cười đáp lại cô.
Khi nghe được tin đứa bé trong bụng Hầu Mễ Vi là một cặp song sinh lại còn là bé trai thì trong lòng của Đình Phong dường như bị dập tắt hết mọi hy vọng, bởi vì đứa bé sinh ra đã là cản trở lại còn là bé trai thì hình dáng và khuôn mặt của nó lớn dần sẽ giống hệt như Đàm Gia Lạc.
Cho dù cả đời này Hầu Mễ Vi thật sự mất trí nhớ đi chăng nữa thì đến khi hai cậu bé lớn lên đứng cùng với Đàm Gia Lạc người ta vẫn biết đó là con của hắn. Dù phủ nhận không phải thì đã sao? Mắt và miệng thiên hạ làm sao có thể không biết.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì cả hai cùng đến trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho trẻ con. Khi về đến nhà thì trời cũng đã sập tối.
- cả ngày bên ngoài em cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa anh mang thức ăn lên cho em.
Hầu Mễ Vi lên phòng rồi tắm rửa thay quần áo đi đến bên cạnh giường.
Vừa ngồi xuống giường thì cánh cửa đã được đẩy ra, Đình Phong bước vào trên tay cầm một khay thức ăn.
- là cháo hàu sữa em thích.
Đình Phong đặt chén cháo lên bàn bên cạnh giường rồi ngồi xuống, tay nâng chén cháo bón từng muỗng cháo cho Hầu Mễ Vi.
Mặc dù là cô luôn cự tuyệt không để Đình Phong làm như vậy, nhưng Đình Phong một mực luôn muốn bón cho cô ăn, cô cũng đành hết cách.
- là anh đích thân xuống bếp làm sao?
Ăn hết chén cháo, Hầu Mễ Vi cảm nhận được vị béo và ngọt thơm, lại vô cùng đậm đà ăn một lần có thể cả đời cũng không quên.
Đình Phong luôn như vậy mà chu đáo với cô khiến muốn tìm lại kí ức bị đánh mất để xem quá khứ đã xảy ra những chuyện gì cô đã bỏ lỡ nhưng lại bị sự dịu dàng của Đình Phong làm cô có ý niệm từ bỏ đi mục tiêu của bản thân.
- cũng chỉ là một bát cháo, em thích thì mỗi ngày anh sẽ làm mỗi món khác nhau cho em.
Hầu Mễ Vi hiểu ý trong lời nói của Đình Phong.
- anh muốn bà bầu như em tăng cân sao?
Cô nói đùa là muốn mình không phải tiếp tục bị sự nuông chiều này của Đình Phong làm đánh động tâm lý. Điều đã quyết định thì phải thực hiện không thể vì tình cảm mà từ bỏ, đó trước nay hay sau này đều là châm ngôn sống của Hầu Mễ Vi.
~
- Gia Lạc ai là hung thủ đã hại con em?
Lý Trân Trân trên giường nắm chặt lấy cánh tay Đàm Gia Lạc mà không ngừng khóc lóc.
Đứa bé này cô ta đã khó khăn lắm mới có, nó mất rồi thì địa vị của cô ta trong lòng Đàm Gia Lạc nhất định sẽ bị lung lây. Cho nên dù có thế nào cô ta cũng phải làm lớn chuyện này, để Đàm Gia Lạc biết đứa bé mất một phần lỗi cũng là của hắn để hắn cảm thấy dè dặt cả đời.
- em bình tĩnh, anh vẫn sai người điều tra. Nhất định sẽ tra ra mà!
- Gia Lạc con em mất rồi, anh không còn yêu em nữa. Em rất muốn chết đi để xuống dưới đoàn tụ với nó.
Nói rồi Lý Trân Trân lập tức buông tay Đàm Gia Lạc ra chạy nhào về phía bàn có con dao bén.
Cô ta giơ tay chộp lấy giơ dao cao lên định đâm vào ngực mình lại bị Đàm Gia Lạc chạy lại ngăn cản.
Con dao ở trên không trung bị bàn tay của Đàm Gia Lạc giữ lại, bàn tay không ngừng rỉ máu nhưng Đàm Gia Lạc vẫn nắm thật chặt không buông.
- Gia Lạc anh ngốc sao? Cứ để em chết là được rồi, anh hà cớ gì phải làm mình bị thương.
Lý Trân Trân bỏ cây dao xuống đất ôm lấy bàn tay đang chảy máu không ngừng của Đàm Gia Lạc.
- là lỗi của anh, muốn trách thì trách anh, em đừng hại bản thân có được không?
Câu nói này Lý Trân Trân chờ đã lâu, diễn cũng muốn sứt đầu mẻ trán mới đợi được, quả thật không uổng công làm diễn viên.
- anh ở đây, em xuống nhà lấy hộp cứu thương. Nhất định không được động đậy, máu sẽ chảy ra đấy.
Lý Trân Trân nhanh chóng rời khỏi phòng xuống nhà bếp định lại tủ lấy hộp cứu thương thì Đàm Hy Đình đúng lúc từ đại sảnh đi xuống.
Sau khi Hầu Mễ Vi xuất hiện thì ngày nào Đàm Hy Đình cũng trở về Đàm gia viên để thay Hầu Mễ Vi giám sát Lý Trân Trân, nếu cô ta dám quá phận làm chuyện đi quá giới hạn Đàm Hy Đình cô lập tức xử gọn lẹ.
- cô diễn rất tròn vai nhỉ?
Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng nói lớn của Lý Trân Trân muốn tự sát, Đàm Hy Đình còn định lên xem kịch ai ngờ kịch còn chưa xem người ba ngốc của cô đã giữ chặt con dao trên tay cô ta để bản thân bị thương.
Nếu là trước đây Lý Trân Trân có sống chết trước mặt Đàm Gia Lạc cũng chẳng quan tâm nhưng sau khi mất trí nhớ lại giống như bị tẩy trắng não, luôn lo lắng, quan tâm cô ta.
- cô tránh ra, tôi phải băng bó vết thương cho Gia Lạc.
Đàm Hy Đình chính là không muốn tránh ra, còn ngang nhiên chắn ngang cả đường Lý Trân Trân đi.
Hết chap 61
* xin lỗi các bạn wattpad hiện nay gặp lỗi quá, sáng giờ tức đến bức tóc không vào được giờ vào được nên đăng bài gấp cho các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.