Chương 21: Tự trách
Ý Nguyệt Thanh
12/04/2023
Lão tam nghe điện thoại, là lão trọc gọi.
“Chuyện của cô bé đó thế nào rồi?”
Ninh Từ Siêu có chút bận tâm, anh cầm ly trà còn nóng lên nhấm nháp.
“Cậu chủ yên tâm, lúc đó may có người của cậu câu kéo nên cô gái đó đã chạy được rồi. Nghe lời cậu nên lúc đầu tôi không dùng loại thuốc kia, cô ta trốn thành công hình như cũng được Ninh Thương Thần cứu kịp thời. Chỉ là…”
Lão trọc đang nói bỗng ngập ngừng. Điều đó càng khơi dậy được sự tò mò của Ninh Từ Siêu.
“Thế nào?”
“Nghe nói cô gái đó bắn Ninh Thương Thần, đang trong giai đoạn nguy kịch.” Lão trọc nghiêm trọng nói.
“Chậc, thế này có phải là do tôi gián tiếp hại chết người rồi không?”
Ninh Từ Siêu nhăn mặt, một phần vì trà quá nóng, một phần lại vì nghe được tin tức xấu.
“Không đâu đại ca, em mới là người tiêm thuốc đó cho cô ta, đó không phải thuốc suy nhược cơ thể mà là thuốc suy nhược thần kinh, cô ta hoảng loạn thì chắc chắn sẽ làm ra những điều không tưởng. Khẩu súng đó em cố tình làm rơi để cô ta đã nhặt lấy, chỉ không ngờ rằng cô ấy lại dùng nó để bắn Ninh Thương Thần.”
“Tiếc thật, sao cô bé đó không dùng súng bắn chết Ninh Thành nhỉ? Ông ta mới là kẻ đáng chết nhất. Thật tiếc Ninh Thương Thần lại trở thành con tốt thí cho ông ta rồi.”
Bọn họ vốn đã lên kế hoạch sẵn, khẩu súng đó đáng ra nên chĩa về phía Ninh Thành. Nhưng vì bọn họ tính toán không kĩ, không nghĩ tới Kình Hân vì quá hoảng sợ Ninh Thành mà không lấy súng kết liễu ông khi biết về cái chết của Kình Linh. Cho nên người đáng ra không phải chịu kết quả này cuối cùng lại nhận thay.
“Anh tính thế nào?”
“Còn tính thế nào nữa, đợi lão ngũ qua cơn nguy kịch thì phải chạy đến xin lỗi thôi. Tôi là kẻ đầu têu cho chuyện này mà. Nếu lúc đầu tôi không gợi ý cho Ninh Thành giết cô bé đó thì cũng chẳng có chuyện này xảy ra.”
…
Kình Hân ngồi bên ngoài phòng của Ninh Thương Thần run bần bật lo sợ đến mức không dám quay đầu lên nhìn ai. Bên trong phòng là hàng chục bác sĩ đang chạy chữa cho anh.
Bọn họ không thể đem người đến bệnh viện vì làm như thế sẽ kinh động đến Ninh Thành, sẽ khiến Kình Hân gặp nguy hiểm.
Đến lúc thập tử nhất sinh anh cũng nghĩ cho cô, Kình Hân cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cô vẫn đang trong tâm trạng tự quở trách bản thân, ngộ nhỡ Ninh Thương Thần có mệnh hệ gì thì cả đời này cô cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Dẫu biết bản thân bây giờ lo lắng cho con là kẻ thù là không đúng, nhưng Kình Hân vẫn không thể nguôi ngoai sự tội lỗi trong lòng. Ban đầu đồng ý về bên anh là do nghe anh nhắc đến Kình Linh, tuy chẳng có cảm tình gì nhiều nhưng anh đã thật lòng lo lắng cho cô. Vậy mà cuối cùng cô lại khiến anh rơi vào tình trạng nguy kịch thế này…
Hạ Tiểu Can đi qua đi lại trước cửa phòng mấy lượt, da mặt anh ta căng như quả bóng, không dừng được việc di chuyển, chỉ mong được nhảy vào phụ giúp mấy vị bác sĩ. Nếu anh ta có thể giúp thứ gì thì dù là lột da anh cũng sẽ lột!
Mỗi một khắc trôi qua, sự mong chờ vào sự cứu rỗi như được kéo dài, Kình Hân ngồi một góc run sợ không ai để ý, lúc này cũng có can đảm đứng dậy định hỏi đến tình trạng của Ninh Thương Thần.
Chưa kịp mở miệng hỏi quản lý Hạ, bên trong cửa đã mở. Một vị bác sĩ bước từ trong phòng ra, trên áo dính máu, bao tay cũng dính máu, giơ ra đầy dọa người.
“Mất máu quá nhiều rồi, e là cứu không nổi nữa.”
Kình Hân vừa đứng dậy nghe được thông báo này thì ngã thụp xuống đất.
“Không thể nào!”
“Bác sĩ, thiếu máu có thể bù vào đúng không?"
Bác sĩ không nói chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy máu của cậu ấy là nhóm máu nào? Các người có thể lấy của tôi được không bù vào được không? Bao nhiêu cũng được!”
Hạ Tiểu Can gấp rút, anh ta sợ nếu không hành động nhanh thì Ninh Thương Thần bên trong sẽ càng nhanh đi đến hố tử thần.
Bác sĩ thở dài nói:
“Anh ta thuộc nhóm máu Rh-”
“Cái gì? Rh- ư? Dòng máu vàng ư?”
Rh- là nhóm máu cực hiếm, loại máu mà được người ta gọi là dòng máu vàng vì nó quá hiếm có.
Đó là lý do bác sĩ nói không thể cứu chữa. Không thể cứu chữa ở đây chính là không có khả năng nữa, máu quả thật thiếu có thể bù, nhưng lấy đâu ra lắm người có máu hiếm như thế để cấp cứu ngay lúc này? Cả thành phố A, không, cả nước cũng chỉ có số ít người có nhóm máu Rh-, biết tìm đâu ra để huy động đến đây kịp thời cứu chữa? Bệnh viện nước ngoài sẽ có nhưng vấn đề là có thể ngay lập tức đem máu tới hay không? Trong khi chỉ chậm vài phút Ninh Thương Thần sẽ sớm trút hơi thở.
Nên bọn họ mới đưa ra kết luận không thể cứu chữa…
Kình Hân hoảng hốt lo sợ, đứng dậy giật mạnh tay của bác sĩ, nắm chặt ông ta tra vấn:
“Không thể như thế được, các người bắt buộc phải cứu anh ấy!”
Hạ Tiểu Can vẫn luôn im lặng, lúc này thấy cô tỏ ra lo sợ như thế lại cảm thấy cực kì tức giận.
Anh ta kéo cô ra khỏi bác sĩ, đẩy cô ngã trên đất.
“Tất cả là tại cô đấy! Nếu không phải do cô trốn khỏi trường thì cậu ấy cũng không phải bất chấp đi tìm cô. Vì lo cho cô mà Ninh Thương Thần tự ý tách ra, đến khi tìm được cô thì lại bị chính cô bắn. Cậu ấy chết rồi cô hả dạ chưa? Ngồi đó khóc có làm bản thân cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn không?”
Người luôn hòa nhã vui cười, đối xử với cô rất khách sáo bây giờ không thể kìm nén được cơn giận, trút hết lên đầu cô mắng. Cô không cãi được như anh nói chỉ quỳ trên đất khóc thút thít. Thì ra đây chính là cảm giác ân hận đến muốn chết đi cho xong ư?
“Tôi xin lỗi! Tôi không hề muốn chuyện này xảy ra. Tất cả là do tôi… do tôi quá khích rồi…” Kình Hân nén lại tiếng nấc trong họng, lẩm bẩm trong miệng như đọc thần chú.
Nếu đọc thần chú này có thể giúp người chết sống dậy thì tốt biết mấy.
“Tiểu Can, đừng trách cô ấy nữa. Tôi tìm được cậu chủ về rồi.”
Hạ Tiểu Can ngước mắt nhìn sang, là Ninh Tín và người đang bế Dĩ Linh… là cậu chủ Dụ?
Hạ Tiểu Can chợt nhớ ra, cả nhà họ Dụ đều có nhóm máu Rh-, sự xuất hiện của cậu chủ Dụ không phải là sẽ khiến Ninh Thương Thần đang lượn dưới quỷ môn quan cũng sẽ phải trở về sao?
“Cậu chủ Dụ!”
“Ầy, đừng có gọi như thế, không quen chút nào.” Người họ Dụ này gật gù.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, mau chóng cứu Ninh Thương Thần đi đã!”
Hạ Tiểu Can vui mừng như được sống lại, đúng lúc anh định quay lại chia sẻ niềm vui với Kình Hân thì lại phát hiện cô đã ngất lịm nằm trên đất.
“Kình Hân cô không sao chứ?”
Cô do cả ngày chưa ăn gì cộng với việc bị sốc bởi những chuyện đã xảy ra nên tạm thời rơi vào hôn mê…
“Tiểu Can cậu lo cho cô ấy đi, phía Ninh Thương Thần để ta và cậu chủ lo phần còn lại.”
Hạ Tiểu Can gật đầu bế cô dậy, Dĩ Linh thấy thế cũng tụt khỏi vòng tay người họ Dụ kia, đi theo Hạ Tiểu Can.
“Chậc, con bé đi theo bé nhím Kình Hân mất rồi. Sơ hở cái là con cái bỏ mình đi hết vậy đấy.”
Ninh Tín không có thời gian nói nhảm, quay sang trông cậy vào bác sĩ:
“Chúng ta mau vào thôi cậu chủ, bác sĩ phó thác hết vào các anh đấy!”
“Chuyện của cô bé đó thế nào rồi?”
Ninh Từ Siêu có chút bận tâm, anh cầm ly trà còn nóng lên nhấm nháp.
“Cậu chủ yên tâm, lúc đó may có người của cậu câu kéo nên cô gái đó đã chạy được rồi. Nghe lời cậu nên lúc đầu tôi không dùng loại thuốc kia, cô ta trốn thành công hình như cũng được Ninh Thương Thần cứu kịp thời. Chỉ là…”
Lão trọc đang nói bỗng ngập ngừng. Điều đó càng khơi dậy được sự tò mò của Ninh Từ Siêu.
“Thế nào?”
“Nghe nói cô gái đó bắn Ninh Thương Thần, đang trong giai đoạn nguy kịch.” Lão trọc nghiêm trọng nói.
“Chậc, thế này có phải là do tôi gián tiếp hại chết người rồi không?”
Ninh Từ Siêu nhăn mặt, một phần vì trà quá nóng, một phần lại vì nghe được tin tức xấu.
“Không đâu đại ca, em mới là người tiêm thuốc đó cho cô ta, đó không phải thuốc suy nhược cơ thể mà là thuốc suy nhược thần kinh, cô ta hoảng loạn thì chắc chắn sẽ làm ra những điều không tưởng. Khẩu súng đó em cố tình làm rơi để cô ta đã nhặt lấy, chỉ không ngờ rằng cô ấy lại dùng nó để bắn Ninh Thương Thần.”
“Tiếc thật, sao cô bé đó không dùng súng bắn chết Ninh Thành nhỉ? Ông ta mới là kẻ đáng chết nhất. Thật tiếc Ninh Thương Thần lại trở thành con tốt thí cho ông ta rồi.”
Bọn họ vốn đã lên kế hoạch sẵn, khẩu súng đó đáng ra nên chĩa về phía Ninh Thành. Nhưng vì bọn họ tính toán không kĩ, không nghĩ tới Kình Hân vì quá hoảng sợ Ninh Thành mà không lấy súng kết liễu ông khi biết về cái chết của Kình Linh. Cho nên người đáng ra không phải chịu kết quả này cuối cùng lại nhận thay.
“Anh tính thế nào?”
“Còn tính thế nào nữa, đợi lão ngũ qua cơn nguy kịch thì phải chạy đến xin lỗi thôi. Tôi là kẻ đầu têu cho chuyện này mà. Nếu lúc đầu tôi không gợi ý cho Ninh Thành giết cô bé đó thì cũng chẳng có chuyện này xảy ra.”
…
Kình Hân ngồi bên ngoài phòng của Ninh Thương Thần run bần bật lo sợ đến mức không dám quay đầu lên nhìn ai. Bên trong phòng là hàng chục bác sĩ đang chạy chữa cho anh.
Bọn họ không thể đem người đến bệnh viện vì làm như thế sẽ kinh động đến Ninh Thành, sẽ khiến Kình Hân gặp nguy hiểm.
Đến lúc thập tử nhất sinh anh cũng nghĩ cho cô, Kình Hân cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cô vẫn đang trong tâm trạng tự quở trách bản thân, ngộ nhỡ Ninh Thương Thần có mệnh hệ gì thì cả đời này cô cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Dẫu biết bản thân bây giờ lo lắng cho con là kẻ thù là không đúng, nhưng Kình Hân vẫn không thể nguôi ngoai sự tội lỗi trong lòng. Ban đầu đồng ý về bên anh là do nghe anh nhắc đến Kình Linh, tuy chẳng có cảm tình gì nhiều nhưng anh đã thật lòng lo lắng cho cô. Vậy mà cuối cùng cô lại khiến anh rơi vào tình trạng nguy kịch thế này…
Hạ Tiểu Can đi qua đi lại trước cửa phòng mấy lượt, da mặt anh ta căng như quả bóng, không dừng được việc di chuyển, chỉ mong được nhảy vào phụ giúp mấy vị bác sĩ. Nếu anh ta có thể giúp thứ gì thì dù là lột da anh cũng sẽ lột!
Mỗi một khắc trôi qua, sự mong chờ vào sự cứu rỗi như được kéo dài, Kình Hân ngồi một góc run sợ không ai để ý, lúc này cũng có can đảm đứng dậy định hỏi đến tình trạng của Ninh Thương Thần.
Chưa kịp mở miệng hỏi quản lý Hạ, bên trong cửa đã mở. Một vị bác sĩ bước từ trong phòng ra, trên áo dính máu, bao tay cũng dính máu, giơ ra đầy dọa người.
“Mất máu quá nhiều rồi, e là cứu không nổi nữa.”
Kình Hân vừa đứng dậy nghe được thông báo này thì ngã thụp xuống đất.
“Không thể nào!”
“Bác sĩ, thiếu máu có thể bù vào đúng không?"
Bác sĩ không nói chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy máu của cậu ấy là nhóm máu nào? Các người có thể lấy của tôi được không bù vào được không? Bao nhiêu cũng được!”
Hạ Tiểu Can gấp rút, anh ta sợ nếu không hành động nhanh thì Ninh Thương Thần bên trong sẽ càng nhanh đi đến hố tử thần.
Bác sĩ thở dài nói:
“Anh ta thuộc nhóm máu Rh-”
“Cái gì? Rh- ư? Dòng máu vàng ư?”
Rh- là nhóm máu cực hiếm, loại máu mà được người ta gọi là dòng máu vàng vì nó quá hiếm có.
Đó là lý do bác sĩ nói không thể cứu chữa. Không thể cứu chữa ở đây chính là không có khả năng nữa, máu quả thật thiếu có thể bù, nhưng lấy đâu ra lắm người có máu hiếm như thế để cấp cứu ngay lúc này? Cả thành phố A, không, cả nước cũng chỉ có số ít người có nhóm máu Rh-, biết tìm đâu ra để huy động đến đây kịp thời cứu chữa? Bệnh viện nước ngoài sẽ có nhưng vấn đề là có thể ngay lập tức đem máu tới hay không? Trong khi chỉ chậm vài phút Ninh Thương Thần sẽ sớm trút hơi thở.
Nên bọn họ mới đưa ra kết luận không thể cứu chữa…
Kình Hân hoảng hốt lo sợ, đứng dậy giật mạnh tay của bác sĩ, nắm chặt ông ta tra vấn:
“Không thể như thế được, các người bắt buộc phải cứu anh ấy!”
Hạ Tiểu Can vẫn luôn im lặng, lúc này thấy cô tỏ ra lo sợ như thế lại cảm thấy cực kì tức giận.
Anh ta kéo cô ra khỏi bác sĩ, đẩy cô ngã trên đất.
“Tất cả là tại cô đấy! Nếu không phải do cô trốn khỏi trường thì cậu ấy cũng không phải bất chấp đi tìm cô. Vì lo cho cô mà Ninh Thương Thần tự ý tách ra, đến khi tìm được cô thì lại bị chính cô bắn. Cậu ấy chết rồi cô hả dạ chưa? Ngồi đó khóc có làm bản thân cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn không?”
Người luôn hòa nhã vui cười, đối xử với cô rất khách sáo bây giờ không thể kìm nén được cơn giận, trút hết lên đầu cô mắng. Cô không cãi được như anh nói chỉ quỳ trên đất khóc thút thít. Thì ra đây chính là cảm giác ân hận đến muốn chết đi cho xong ư?
“Tôi xin lỗi! Tôi không hề muốn chuyện này xảy ra. Tất cả là do tôi… do tôi quá khích rồi…” Kình Hân nén lại tiếng nấc trong họng, lẩm bẩm trong miệng như đọc thần chú.
Nếu đọc thần chú này có thể giúp người chết sống dậy thì tốt biết mấy.
“Tiểu Can, đừng trách cô ấy nữa. Tôi tìm được cậu chủ về rồi.”
Hạ Tiểu Can ngước mắt nhìn sang, là Ninh Tín và người đang bế Dĩ Linh… là cậu chủ Dụ?
Hạ Tiểu Can chợt nhớ ra, cả nhà họ Dụ đều có nhóm máu Rh-, sự xuất hiện của cậu chủ Dụ không phải là sẽ khiến Ninh Thương Thần đang lượn dưới quỷ môn quan cũng sẽ phải trở về sao?
“Cậu chủ Dụ!”
“Ầy, đừng có gọi như thế, không quen chút nào.” Người họ Dụ này gật gù.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, mau chóng cứu Ninh Thương Thần đi đã!”
Hạ Tiểu Can vui mừng như được sống lại, đúng lúc anh định quay lại chia sẻ niềm vui với Kình Hân thì lại phát hiện cô đã ngất lịm nằm trên đất.
“Kình Hân cô không sao chứ?”
Cô do cả ngày chưa ăn gì cộng với việc bị sốc bởi những chuyện đã xảy ra nên tạm thời rơi vào hôn mê…
“Tiểu Can cậu lo cho cô ấy đi, phía Ninh Thương Thần để ta và cậu chủ lo phần còn lại.”
Hạ Tiểu Can gật đầu bế cô dậy, Dĩ Linh thấy thế cũng tụt khỏi vòng tay người họ Dụ kia, đi theo Hạ Tiểu Can.
“Chậc, con bé đi theo bé nhím Kình Hân mất rồi. Sơ hở cái là con cái bỏ mình đi hết vậy đấy.”
Ninh Tín không có thời gian nói nhảm, quay sang trông cậy vào bác sĩ:
“Chúng ta mau vào thôi cậu chủ, bác sĩ phó thác hết vào các anh đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.