Chương 86: Đôi cánh thiên thần
Tiểu Xíu
31/08/2023
Sau một lần Mã Du làm cho Tiết Nhiên Ly phải sợ điếng người, cô càng lúc
càng chăm coi cậu kỹ hơn, nếu có đi ra ngoài chơi thì cũng phải có cô
theo cạnh. Dù sao cô cũng sắp sinh, nên việc đi lại nhiều sẽ dễ sinh nở
hơn.
Mà gần đây Mã Du cũng đã kết được thêm nhiều bạn bè, chỉ là phải đợi cuối tuần các bạn không đi học thì cậu mới tới công viên gặp mặt các bạn được.
Tiết Nhiên Ly cũng không muốn chèn ép con cái quá nhiều, biết là cậu thích thú muốn được leo trèo và vận động giống mọi người. Cho nên cô đặc biệt đặt một số đồ chơi thể thao đem về, thao tác chuẩn bị chu đáo để ở ngoài sân vườn rộng lớn. Phía dưới còn trải thêm lớp cỏ nhân tạo mềm mại và chất liệu cực kỳ tốt.
Những ngày rảnh trong tuần, Tiết Nhiên Ly cất mấy quyển sách khoa học gì đó của Mã Du sang một bên, đã là tuổi trẻ thơ thì phải sống đúng với sự vô lo, vô nghĩ.
Mã Du tuy chưa từng học trên trường lớp nào cả, nhưng vì là cháu đức tôn thừa kế nhà họ Mã, nên từ nhỏ đã được bồi chữ tại nhà. Mặc dù cậu lầm lì, ít nói, lại còn hay sợ người ngoài. Nhưng trí tuệ lại có phần sáng hơn trẻ đồng trang lứa. Chỉ cần giáo viên ngồi bên giảng chữ, cậu không nói gì những cậu hiểu, không phải toàn phần nhưng cũng được một ít.
Tiết Nhiên Ly thấy Mã Du suốt ngày chỉ ngồi im đọc sách, không phải dụ ngôn trẻ con thì là mấy quyển sách khoa học người lớn. Ngay cả cô nhìn mà còn chán nản. Sợ rằng tương Mã Du sẽ thành ông chú kính cẩn trước tuổi mười tám, nên cô cố gắng kéo cậu tham gia mấy hoạt động dành cho trẻ con.
Ở trong sân nhà, hôm nay Mã Thiệu Huy cũng được dặn phải ở nhà để chăm con. Tiết Nhiên Ly biết anh ngày xưa rất hay hoạt động thể dục thể thao, vì vậy liền ra lệnh cho anh ở nhà chỉ cho Mã Du trèo thang vận động trẻ em.
Chỉ cần tập leo ở hai mức thấp nhất là được, cao cùng lắm là một mét. Sẵn dịp rèn luyện phần chân giả của Mã Du luôn một thể.
Mã Du rất phấn khích mà tập leo lên khung sắt nhỏ. Ánh mắt đầy sự tôn kính mà nhìn sang Tiết Nhiên Ly. Hôm trước còn thấy cô nổi giận tính đánh mình, nhưng qua hôm sau liền mua cả một khu vui chơi mini cho cậu.
Mã Du biết là mẹ đánh mình chỉ vì thương và lo cho mình thôi, nhưng lúc nổi giận như vậy, mẹ cậu trông cực kỳ đáng sợ, cho nên cậu vẫn theo bản năng mà khóc oà cả lên. Nghĩ lại thì thấy có chút xấu hổ làm sao ấy.
Hai má Mã Du đỏ ửng, Mã Thiệu Huy nhìn còn tưởng cậu bị say nắng, nên tạm dừng trò chơi lại.
Mã Thiệu Huy bế Mã Du vào bóng râm gần đây. Sau sân vườn vốn rộng rãi, nên vô cùng xa xỉ mà xây thêm cái mái đình nhỏ gần đó, vừa ngồi ngắm cảnh, vừa uống trà chiều rất tuyệt.
Tiết Nhiên Ly nhấp miếng sữa ấm, vị ngon ngọt, béo ngậy lan vào trong khuôn miệng, dòng nước ấm áp chảy dọc xuống cuống họng, làm ấm cả dạ dày bên trong cơ thể.
Cô cong môi yêu thích sự yên bình này, trước mắt là chồng con đang vui đùa, cô ngồi bên cạnh chậm rãi ngắm nhìn. Nếu như thời gian này được kéo dài mãi thì quá tốt rồi...
Chỉ đáng tiếc số phận đẩy đưa, cô bạc mệnh, thời gian ở trần thế chẳng còn bao xa nữa. Cùng lắm là vừa sinh xong đứa bé, chắc cũng là lúc cô mang trên mình đôi cánh thiên thần.
Mã Du vừa được bế tới gần Tiết Nhiên Ly, cậu giãy dụa trên tay Mã Thiệu Huy, cố gắng lao khỏi tay anh và chạy đến cạnh Tiết Nhiên Ly.
- Mẹ ơi!
Tiết Nhiên Ly cười vui vẻ, cô đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm của cậu rồi nói:
- Mệt rồi đúng không? Đây, lên đây ngồi cạnh mẹ nào.
Mã Du tự lực ngồi lên cái ghế đẩu nhỏ đặt sát bên Tiết Nhiên Ly. Bây giờ cậu có thể hoạt động tay chân dễ dàng, không cần phải nhờ người thân hay bảo mẫu bế đâu đặt đó nữa.
- Uống chút nước trái cây cho mát đi con.
Tiết Nhiên Ly đưa qua ly nước cam mát rượi, mùa đông lạnh, nhưng buổi trưa, rồi mới hoạt động mệt mỏi, nên cô mới cho phép Mã Du uống chút nước hơi se se lạnh.
Cậu ngoan ngoãn uống ừng ực hai, ba ngụm. Sau đó no bụng mới chịu đặt ly lại trên bàn.
Mã Thiệu Huy đứng kế bên, bóng người cao lớn che khuất ánh sáng mặt trời đang rọi trên cao. Vẻ mặt anh đầy phần cam chịu, môi bĩu ra và nhỏ tiếng trách Tiết Nhiên Ly.
- Em không cho anh ư? Em muốn anh chết khát sao?
- Anh không có tay à....
Người bị oán trách liếc xéo, chép miệng ghét bỏ Mã Thiệu Huy. Người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng cô ruồng bỏ chồng mất.
Mã Thiệu Huy đứng im không chịu làm gì hết, dường như nhận định lời Tiết Nhiên Ly vừa nói là đúng. Cô liếc thêm cái nữa, rồi đưa ly nước khác sang cho anh, giọng gằn từng chữ:
- Mời, chồng, uống, nước, ạ!
- Cảm ơn vợ yêu.
Lời nói như hiển nhiên, nhưng bất giác làm cho Tiết Nhiên Ly rùng mình, cảm giác anh sến sẩm hẳn đi.
Còn cậu con trai nhỏ ngồi nhìn cha mẹ đẩy đưa tình ý, cậu nhớ tới lời của bà nội thường hay nói: "Nếu cha mẹ con hạnh phúc như vậy, thì về sau cháu sẽ càng có thêm nhiều em trai, em gái nữa đó!".
Mã Du cũng ước ao mình có gia đình hạnh phúc giống như lúc này, hài hoà vô cùng, khác hẳn so với sự lạnh nhạt trước kia.
Nhưng Mã Du sẽ không bao ngờ biết rằng, khoảnh khắc vui vẻ lúc này, trong tương lai sẽ khó mà có được, bởi vì... Mẹ của cậu sắp chết rồi....
Mà gần đây Mã Du cũng đã kết được thêm nhiều bạn bè, chỉ là phải đợi cuối tuần các bạn không đi học thì cậu mới tới công viên gặp mặt các bạn được.
Tiết Nhiên Ly cũng không muốn chèn ép con cái quá nhiều, biết là cậu thích thú muốn được leo trèo và vận động giống mọi người. Cho nên cô đặc biệt đặt một số đồ chơi thể thao đem về, thao tác chuẩn bị chu đáo để ở ngoài sân vườn rộng lớn. Phía dưới còn trải thêm lớp cỏ nhân tạo mềm mại và chất liệu cực kỳ tốt.
Những ngày rảnh trong tuần, Tiết Nhiên Ly cất mấy quyển sách khoa học gì đó của Mã Du sang một bên, đã là tuổi trẻ thơ thì phải sống đúng với sự vô lo, vô nghĩ.
Mã Du tuy chưa từng học trên trường lớp nào cả, nhưng vì là cháu đức tôn thừa kế nhà họ Mã, nên từ nhỏ đã được bồi chữ tại nhà. Mặc dù cậu lầm lì, ít nói, lại còn hay sợ người ngoài. Nhưng trí tuệ lại có phần sáng hơn trẻ đồng trang lứa. Chỉ cần giáo viên ngồi bên giảng chữ, cậu không nói gì những cậu hiểu, không phải toàn phần nhưng cũng được một ít.
Tiết Nhiên Ly thấy Mã Du suốt ngày chỉ ngồi im đọc sách, không phải dụ ngôn trẻ con thì là mấy quyển sách khoa học người lớn. Ngay cả cô nhìn mà còn chán nản. Sợ rằng tương Mã Du sẽ thành ông chú kính cẩn trước tuổi mười tám, nên cô cố gắng kéo cậu tham gia mấy hoạt động dành cho trẻ con.
Ở trong sân nhà, hôm nay Mã Thiệu Huy cũng được dặn phải ở nhà để chăm con. Tiết Nhiên Ly biết anh ngày xưa rất hay hoạt động thể dục thể thao, vì vậy liền ra lệnh cho anh ở nhà chỉ cho Mã Du trèo thang vận động trẻ em.
Chỉ cần tập leo ở hai mức thấp nhất là được, cao cùng lắm là một mét. Sẵn dịp rèn luyện phần chân giả của Mã Du luôn một thể.
Mã Du rất phấn khích mà tập leo lên khung sắt nhỏ. Ánh mắt đầy sự tôn kính mà nhìn sang Tiết Nhiên Ly. Hôm trước còn thấy cô nổi giận tính đánh mình, nhưng qua hôm sau liền mua cả một khu vui chơi mini cho cậu.
Mã Du biết là mẹ đánh mình chỉ vì thương và lo cho mình thôi, nhưng lúc nổi giận như vậy, mẹ cậu trông cực kỳ đáng sợ, cho nên cậu vẫn theo bản năng mà khóc oà cả lên. Nghĩ lại thì thấy có chút xấu hổ làm sao ấy.
Hai má Mã Du đỏ ửng, Mã Thiệu Huy nhìn còn tưởng cậu bị say nắng, nên tạm dừng trò chơi lại.
Mã Thiệu Huy bế Mã Du vào bóng râm gần đây. Sau sân vườn vốn rộng rãi, nên vô cùng xa xỉ mà xây thêm cái mái đình nhỏ gần đó, vừa ngồi ngắm cảnh, vừa uống trà chiều rất tuyệt.
Tiết Nhiên Ly nhấp miếng sữa ấm, vị ngon ngọt, béo ngậy lan vào trong khuôn miệng, dòng nước ấm áp chảy dọc xuống cuống họng, làm ấm cả dạ dày bên trong cơ thể.
Cô cong môi yêu thích sự yên bình này, trước mắt là chồng con đang vui đùa, cô ngồi bên cạnh chậm rãi ngắm nhìn. Nếu như thời gian này được kéo dài mãi thì quá tốt rồi...
Chỉ đáng tiếc số phận đẩy đưa, cô bạc mệnh, thời gian ở trần thế chẳng còn bao xa nữa. Cùng lắm là vừa sinh xong đứa bé, chắc cũng là lúc cô mang trên mình đôi cánh thiên thần.
Mã Du vừa được bế tới gần Tiết Nhiên Ly, cậu giãy dụa trên tay Mã Thiệu Huy, cố gắng lao khỏi tay anh và chạy đến cạnh Tiết Nhiên Ly.
- Mẹ ơi!
Tiết Nhiên Ly cười vui vẻ, cô đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm của cậu rồi nói:
- Mệt rồi đúng không? Đây, lên đây ngồi cạnh mẹ nào.
Mã Du tự lực ngồi lên cái ghế đẩu nhỏ đặt sát bên Tiết Nhiên Ly. Bây giờ cậu có thể hoạt động tay chân dễ dàng, không cần phải nhờ người thân hay bảo mẫu bế đâu đặt đó nữa.
- Uống chút nước trái cây cho mát đi con.
Tiết Nhiên Ly đưa qua ly nước cam mát rượi, mùa đông lạnh, nhưng buổi trưa, rồi mới hoạt động mệt mỏi, nên cô mới cho phép Mã Du uống chút nước hơi se se lạnh.
Cậu ngoan ngoãn uống ừng ực hai, ba ngụm. Sau đó no bụng mới chịu đặt ly lại trên bàn.
Mã Thiệu Huy đứng kế bên, bóng người cao lớn che khuất ánh sáng mặt trời đang rọi trên cao. Vẻ mặt anh đầy phần cam chịu, môi bĩu ra và nhỏ tiếng trách Tiết Nhiên Ly.
- Em không cho anh ư? Em muốn anh chết khát sao?
- Anh không có tay à....
Người bị oán trách liếc xéo, chép miệng ghét bỏ Mã Thiệu Huy. Người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng cô ruồng bỏ chồng mất.
Mã Thiệu Huy đứng im không chịu làm gì hết, dường như nhận định lời Tiết Nhiên Ly vừa nói là đúng. Cô liếc thêm cái nữa, rồi đưa ly nước khác sang cho anh, giọng gằn từng chữ:
- Mời, chồng, uống, nước, ạ!
- Cảm ơn vợ yêu.
Lời nói như hiển nhiên, nhưng bất giác làm cho Tiết Nhiên Ly rùng mình, cảm giác anh sến sẩm hẳn đi.
Còn cậu con trai nhỏ ngồi nhìn cha mẹ đẩy đưa tình ý, cậu nhớ tới lời của bà nội thường hay nói: "Nếu cha mẹ con hạnh phúc như vậy, thì về sau cháu sẽ càng có thêm nhiều em trai, em gái nữa đó!".
Mã Du cũng ước ao mình có gia đình hạnh phúc giống như lúc này, hài hoà vô cùng, khác hẳn so với sự lạnh nhạt trước kia.
Nhưng Mã Du sẽ không bao ngờ biết rằng, khoảnh khắc vui vẻ lúc này, trong tương lai sẽ khó mà có được, bởi vì... Mẹ của cậu sắp chết rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.