Chương 68: Làm quá hoá phiền
Tiểu Xíu
16/07/2023
Tiết Nhiên Ly cảm nhận đầu óc mình quay cuồng, cả người tựa như rơi ra
ngoài vũ trụ. Mắt cô nhắm chặt, mọi giác quan còn lại đều trở nên cực kỳ nhạy bén.
Bàn tay Mã Thiệu Huy di chuyển đến đâu, ở đó đều vươn lại chút hơi ấm của anh, thoáng chốc lớp da trên người cảm giác sẽ bị bùng cháy bất chợt.
Tiết Nhiên Ly rất thích, cực kỳ thích anh hôn cô, ôm cô và âu yếm cô. Nhưng mà.... Cô sợ mình sẽ quá quen thuộc với cảm giác này, tới thời điểm nào đó, khi không còn anh ở bên cạnh, làm sao để cô có thể cai nghiện được đây?
Khoé mắt Tiết Nhiên Ly rỉ giọt lệ lấp lánh, Tiết Nhiên Ly mở mắt ra, cô đưa tay đẩy nhẹ Mã Thiệu Huy ra khỏi người mình.
Mã Thiệu Huy quyến luyến không muốn dừng, lúc hai người tách khỏi nhau, sợi chỉ bạc huyền thoại xuất hiện và kéo dài, cho đến khi kéo xa một đoạn, tiếng bụp nhỏ đứt đoạn.
Vệt nước dính bên mép môi Tiết Nhiên Ly, Mã Thiệu Huy nheo mắt, ngón tay cái vươn ra lau đi và cho vào miệng của anh.
Hành động của anh đều bị cô thu hết vào mắt, hai mắt đỏ hồng khó nói, cô xoay đầu sang bên cạnh, giọng nói nhỏ xíu:
- Em mệt quá rồi, cho em ngủ một xíu.
Cô đã lên tiếng như thế, Mã Thiệu Huy nào có thể cưỡng ép được cô. Anh nuông chiều theo ý muốn của cô, đầu cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán trắng mịn, tay thì cẩn thận đắp chăn lại cho cô kỹ càng.
Sau khi xong, Tiết Nhiên Ly nằm im nhắm mắt, hơi thở đều đặn, yên bình. Mã Thiệu Huy gật đầu vừa ý, xác minh xong cô đã ngủ ngoan ngoãn, anh rủ đầu nhìn xuống đũng quần của mình, một khối sưng to đáng thương.
Anh thở dài một tiếng, bước chân nặng nề tiến vào phòng tắm, bắt đầu công việc làm bạn tri kỷ với tay trái và nước lạnh.
Tưởng chừng Tiết Nhiên Ly đã ngủ, nhưng cô không hề ngủ được xíu nào. Cô nhắm mắt suy nghĩ tới tương lai. Chẳng biết cô có còn trụ được nổi đến ngày sinh ra đứa bé hay không?
Gần đây cô bắt đầu rụng tóc đi rất nhiều, cơ thể dần quay về dáng vẻ gầy ốm giống lúc trước. Nhiều lúc sợ căn bệnh sẽ ảnh hưởng tới đứa bé, nên cô có vài lần lén lút đến bệnh viện của anh Cao Liên Nam khám bệnh.
Cao Liên Nam mỗi lần nhìn thấy cô đều mặt mũi bí xị, chắc có lẽ bởi vì cô quá cứng đầu, nhất quyết phải lựa chọn sinh ra được đứa bé.
Cũng thật may mắn, ông trời không cho Tiết Nhiên Ly sức khoẻ, nhưng ông đã bảo vệ được con của cô. Đứa bé ăn chất dinh dưỡng trong cơ thể của cô, và vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn thấy bức ảnh siêu âm trong tay, bào thai đã từng là một chấm nhỏ, nhưng bây giờ đã hình thành lên được hình dáng của con người. Mắt nhắm nghiền, môi chúm chím đáng yêu, chỉ cần nhìn cũng xác định được, đây hẳn là một bé gái đáng yêu, giống hệt như Mã Du đã từng nói với cô vậy.
Tiết Nhiên Ly mỉm cười mãn nguyện. Thật là mong chờ một tương lai tươi sáng sắp tới...
Bầu trời ở Minh Thành tối rất sớm. Vừa mới qua năm giờ chiều, đèn đường, phố xá đã bắt đầu lên đèn.
Tiết Nhiên Ly cũng tỉnh giấc, cô ngọ nguậy cái đầu nhỏ bé của mình, mái tóc ngắn bị chà xát rối loạn, vài sợi tóc dính bẹp lên bên má của cô.
Bên tai có tiếng cười thoảng qua:
- Cô bé ngốc.
- Nói ai ngốc đấy.
Tiết Nhiên Ly quay đầu về hướng phát ra âm thanh, cô chậm chạp đưa tay lên búng nhẹ vào trán Mã Thiệu Huy.
Ai bảo anh cứ chê cô ngốc mãi, từ nhỏ đến lớn chẳng biết đã nghe anh nói mình ngốc biết bao nhiêu lần rồi.
Mã Thiệu Huy không hề cáu giận, anh cười hì hì như thằng hề, rồi ngồi dậy đỡ Tiết Nhiên Ly lên.
Điện thoại bàn được nhấc lên, Mã Thiệu Huy thông báo cho nhân viên khách sạn đẩy đồ ăn vào phòng.
Tiết Nhiên Ly ngồi dậy tiến vào nhà vệ sinh, có lẽ Mã Thiệu Huy bị lúc trưa làm cho doạ sợ, anh cừ kè kè đi bên cạnh cô.
Cô chép miệng tùy theo ý của anh. Nhưng mà.... Anh phiền quá đi!
Cô vừa mới đưa tay ra vặn vòi nước, Mã Thiệu Huy nhanh nhẹn mở ra giúp cô, lúc rửa mặt xong, Mã Thiệu Huy lấy khăn lau cho cô. Xong lại dìu eo đỡ cô đi ra ngoài, bước đi của anh chậm chạp vô cùng.
Anh không mệt nhưng cô rất là mệt. Làm việc mà cứ lề rà chầm chậm vậy cũng rất bực mình. Tiết Nhiên Ly thở dài, đánh vào mu bàn tay của anh rồi nói:
- Anh thôi đi, không cần phải như con ốc sên vậy đâu, cứ bình thường là được rồi.
- An toàn là trên hết.
Mã Thiệu Huy cứng rắn không đồng ý, anh cứ thích đi cạnh vợ như thế đó, bộ có gì là sai trái sao? Vợ mình mình chăm.
Tiết Nhiên Ly vô cùng bất lực, không phải vì mình đuối lý mà là cô không thèm để tâm tới nữa, mặc kệ anh làm gì cũng được, coi như bản thân mới nhận nuôi thêm "chú chó" bám chủ vậy.
Rửa mặt cho tỉnh táo xong, vừa ra ngoài bàn là đã có đồ ăn, mùi hương bốc lên thơm ngào ngạt, bụng tròn của Tiết Nhiên Ly bắt đầu đánh trống kêu gào.
Cô đi tới nhìn thức ăn trên bàn, nhà bếp thật là khéo, nấu đúng món cô thèm ăn nhất. Sườn xào chua ngọt thêm cả canh giò hầm củ sen. Mấy món này dễ ăn, lại còn hợp với người bầu là cô.
Ngồi xuống bàn, Mã Thiệu Huy vội vàng múc canh cho cô, rồi đặt chén canh ra xa người Tiết Nhiên Ly. Anh sợ để gần sẽ bị hơi nóng làm cô khó chịu, hoặc có khi cô vô ý quơ tay làm đổ chén canh thì rất phiền.
Mắt anh chăm chú làm điều mình tự cho là đúng. Riêng Tiết Nhiên Ly ngồi đối diện, cô dùng ánh mắt thể hiện mình đang nhìn một tên ngốc nghếch.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với Mã Thiệu Huy, anh ghé sát lại hỏi:
- Sao thế em?
Khoảng cách chưa gần, cô lại ngoắc tiếp, anh nghe lời ghé sát người đến cạnh cô.
Bụp! Tiết Nhiên Ly dùng lòng bàn tay đập cái bụp vào trán anh. Mặt cô hung dữ nhìn chằm chằm:
- Anh bị khờ rồi hả? Để vậy rồi em ăn làm sao? Anh muốn em hít hơi, nhịn ăn phải không?
- Không có, anh không có.
Mã Thiệu Huy sợ hãi giải thích, thật muốn khóc mà. Lạnh lùng với vợ thì lại bị nói là thiếu tình cảm vợ chồng, quan tâm vợ thì bị vợ trách là phiền.
Tiết Nhiên Ly xem như hiểu được lòng người, biết anh dù sao cũng vì muốn tốt cho mình, nên cô cho anh đường lui. Miệng ra hiệu bảo anh kéo ghế ngồi cạnh cô, anh tích tốc làm liền.
Xong rồi cô há miệng chờ đợi. Mã Thiệu Huy lần này rất thông minh, anh múc một muỗng canh, đưa đến môi mình thổi phù phù, sau đó lại đưa đến miệng của Tiết Nhiên Ly.
Cô cũng thật biết tận hưởng mà sai bảo anh. Suốt buổi ăn bản thân đóng vai là người lười biếng, cứ để cho anh đút cô ăn, cô ăn món gì thì chỉ cần chỉ tay cho anh. Ngay cả việc nhả xương, cũng là anh đưa tay hứng giúp cho cô.
Hoá ra cảm giác được người khác cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa là thế này. Quá đã, quá sảng khoái.
Tiết Nhiên Ly đúng là rất thích cảm giác này, nhưng mà thôi, về sau sẽ không quá phận giống vậy được, tự bản thân mình làm vẫn sẽ tốt hơn. Mã Thiệu Huy cũng chẳng phải người hầu của cô, mà anh là chồng và cô là vợ, hai bên cần sự tôn trọng lẫn nhau và chỉ nên làm nũng lúc cần thiết thôi.
Bàn tay Mã Thiệu Huy di chuyển đến đâu, ở đó đều vươn lại chút hơi ấm của anh, thoáng chốc lớp da trên người cảm giác sẽ bị bùng cháy bất chợt.
Tiết Nhiên Ly rất thích, cực kỳ thích anh hôn cô, ôm cô và âu yếm cô. Nhưng mà.... Cô sợ mình sẽ quá quen thuộc với cảm giác này, tới thời điểm nào đó, khi không còn anh ở bên cạnh, làm sao để cô có thể cai nghiện được đây?
Khoé mắt Tiết Nhiên Ly rỉ giọt lệ lấp lánh, Tiết Nhiên Ly mở mắt ra, cô đưa tay đẩy nhẹ Mã Thiệu Huy ra khỏi người mình.
Mã Thiệu Huy quyến luyến không muốn dừng, lúc hai người tách khỏi nhau, sợi chỉ bạc huyền thoại xuất hiện và kéo dài, cho đến khi kéo xa một đoạn, tiếng bụp nhỏ đứt đoạn.
Vệt nước dính bên mép môi Tiết Nhiên Ly, Mã Thiệu Huy nheo mắt, ngón tay cái vươn ra lau đi và cho vào miệng của anh.
Hành động của anh đều bị cô thu hết vào mắt, hai mắt đỏ hồng khó nói, cô xoay đầu sang bên cạnh, giọng nói nhỏ xíu:
- Em mệt quá rồi, cho em ngủ một xíu.
Cô đã lên tiếng như thế, Mã Thiệu Huy nào có thể cưỡng ép được cô. Anh nuông chiều theo ý muốn của cô, đầu cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán trắng mịn, tay thì cẩn thận đắp chăn lại cho cô kỹ càng.
Sau khi xong, Tiết Nhiên Ly nằm im nhắm mắt, hơi thở đều đặn, yên bình. Mã Thiệu Huy gật đầu vừa ý, xác minh xong cô đã ngủ ngoan ngoãn, anh rủ đầu nhìn xuống đũng quần của mình, một khối sưng to đáng thương.
Anh thở dài một tiếng, bước chân nặng nề tiến vào phòng tắm, bắt đầu công việc làm bạn tri kỷ với tay trái và nước lạnh.
Tưởng chừng Tiết Nhiên Ly đã ngủ, nhưng cô không hề ngủ được xíu nào. Cô nhắm mắt suy nghĩ tới tương lai. Chẳng biết cô có còn trụ được nổi đến ngày sinh ra đứa bé hay không?
Gần đây cô bắt đầu rụng tóc đi rất nhiều, cơ thể dần quay về dáng vẻ gầy ốm giống lúc trước. Nhiều lúc sợ căn bệnh sẽ ảnh hưởng tới đứa bé, nên cô có vài lần lén lút đến bệnh viện của anh Cao Liên Nam khám bệnh.
Cao Liên Nam mỗi lần nhìn thấy cô đều mặt mũi bí xị, chắc có lẽ bởi vì cô quá cứng đầu, nhất quyết phải lựa chọn sinh ra được đứa bé.
Cũng thật may mắn, ông trời không cho Tiết Nhiên Ly sức khoẻ, nhưng ông đã bảo vệ được con của cô. Đứa bé ăn chất dinh dưỡng trong cơ thể của cô, và vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn thấy bức ảnh siêu âm trong tay, bào thai đã từng là một chấm nhỏ, nhưng bây giờ đã hình thành lên được hình dáng của con người. Mắt nhắm nghiền, môi chúm chím đáng yêu, chỉ cần nhìn cũng xác định được, đây hẳn là một bé gái đáng yêu, giống hệt như Mã Du đã từng nói với cô vậy.
Tiết Nhiên Ly mỉm cười mãn nguyện. Thật là mong chờ một tương lai tươi sáng sắp tới...
Bầu trời ở Minh Thành tối rất sớm. Vừa mới qua năm giờ chiều, đèn đường, phố xá đã bắt đầu lên đèn.
Tiết Nhiên Ly cũng tỉnh giấc, cô ngọ nguậy cái đầu nhỏ bé của mình, mái tóc ngắn bị chà xát rối loạn, vài sợi tóc dính bẹp lên bên má của cô.
Bên tai có tiếng cười thoảng qua:
- Cô bé ngốc.
- Nói ai ngốc đấy.
Tiết Nhiên Ly quay đầu về hướng phát ra âm thanh, cô chậm chạp đưa tay lên búng nhẹ vào trán Mã Thiệu Huy.
Ai bảo anh cứ chê cô ngốc mãi, từ nhỏ đến lớn chẳng biết đã nghe anh nói mình ngốc biết bao nhiêu lần rồi.
Mã Thiệu Huy không hề cáu giận, anh cười hì hì như thằng hề, rồi ngồi dậy đỡ Tiết Nhiên Ly lên.
Điện thoại bàn được nhấc lên, Mã Thiệu Huy thông báo cho nhân viên khách sạn đẩy đồ ăn vào phòng.
Tiết Nhiên Ly ngồi dậy tiến vào nhà vệ sinh, có lẽ Mã Thiệu Huy bị lúc trưa làm cho doạ sợ, anh cừ kè kè đi bên cạnh cô.
Cô chép miệng tùy theo ý của anh. Nhưng mà.... Anh phiền quá đi!
Cô vừa mới đưa tay ra vặn vòi nước, Mã Thiệu Huy nhanh nhẹn mở ra giúp cô, lúc rửa mặt xong, Mã Thiệu Huy lấy khăn lau cho cô. Xong lại dìu eo đỡ cô đi ra ngoài, bước đi của anh chậm chạp vô cùng.
Anh không mệt nhưng cô rất là mệt. Làm việc mà cứ lề rà chầm chậm vậy cũng rất bực mình. Tiết Nhiên Ly thở dài, đánh vào mu bàn tay của anh rồi nói:
- Anh thôi đi, không cần phải như con ốc sên vậy đâu, cứ bình thường là được rồi.
- An toàn là trên hết.
Mã Thiệu Huy cứng rắn không đồng ý, anh cứ thích đi cạnh vợ như thế đó, bộ có gì là sai trái sao? Vợ mình mình chăm.
Tiết Nhiên Ly vô cùng bất lực, không phải vì mình đuối lý mà là cô không thèm để tâm tới nữa, mặc kệ anh làm gì cũng được, coi như bản thân mới nhận nuôi thêm "chú chó" bám chủ vậy.
Rửa mặt cho tỉnh táo xong, vừa ra ngoài bàn là đã có đồ ăn, mùi hương bốc lên thơm ngào ngạt, bụng tròn của Tiết Nhiên Ly bắt đầu đánh trống kêu gào.
Cô đi tới nhìn thức ăn trên bàn, nhà bếp thật là khéo, nấu đúng món cô thèm ăn nhất. Sườn xào chua ngọt thêm cả canh giò hầm củ sen. Mấy món này dễ ăn, lại còn hợp với người bầu là cô.
Ngồi xuống bàn, Mã Thiệu Huy vội vàng múc canh cho cô, rồi đặt chén canh ra xa người Tiết Nhiên Ly. Anh sợ để gần sẽ bị hơi nóng làm cô khó chịu, hoặc có khi cô vô ý quơ tay làm đổ chén canh thì rất phiền.
Mắt anh chăm chú làm điều mình tự cho là đúng. Riêng Tiết Nhiên Ly ngồi đối diện, cô dùng ánh mắt thể hiện mình đang nhìn một tên ngốc nghếch.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với Mã Thiệu Huy, anh ghé sát lại hỏi:
- Sao thế em?
Khoảng cách chưa gần, cô lại ngoắc tiếp, anh nghe lời ghé sát người đến cạnh cô.
Bụp! Tiết Nhiên Ly dùng lòng bàn tay đập cái bụp vào trán anh. Mặt cô hung dữ nhìn chằm chằm:
- Anh bị khờ rồi hả? Để vậy rồi em ăn làm sao? Anh muốn em hít hơi, nhịn ăn phải không?
- Không có, anh không có.
Mã Thiệu Huy sợ hãi giải thích, thật muốn khóc mà. Lạnh lùng với vợ thì lại bị nói là thiếu tình cảm vợ chồng, quan tâm vợ thì bị vợ trách là phiền.
Tiết Nhiên Ly xem như hiểu được lòng người, biết anh dù sao cũng vì muốn tốt cho mình, nên cô cho anh đường lui. Miệng ra hiệu bảo anh kéo ghế ngồi cạnh cô, anh tích tốc làm liền.
Xong rồi cô há miệng chờ đợi. Mã Thiệu Huy lần này rất thông minh, anh múc một muỗng canh, đưa đến môi mình thổi phù phù, sau đó lại đưa đến miệng của Tiết Nhiên Ly.
Cô cũng thật biết tận hưởng mà sai bảo anh. Suốt buổi ăn bản thân đóng vai là người lười biếng, cứ để cho anh đút cô ăn, cô ăn món gì thì chỉ cần chỉ tay cho anh. Ngay cả việc nhả xương, cũng là anh đưa tay hứng giúp cho cô.
Hoá ra cảm giác được người khác cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa là thế này. Quá đã, quá sảng khoái.
Tiết Nhiên Ly đúng là rất thích cảm giác này, nhưng mà thôi, về sau sẽ không quá phận giống vậy được, tự bản thân mình làm vẫn sẽ tốt hơn. Mã Thiệu Huy cũng chẳng phải người hầu của cô, mà anh là chồng và cô là vợ, hai bên cần sự tôn trọng lẫn nhau và chỉ nên làm nũng lúc cần thiết thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.