Chương 60: Tiếng gọi "Mẹ" đầu tiên...
Tiểu Xíu
04/07/2023
Suốt đêm hôm đó Mã Du liên tục bị cơn sốt hành hình. Cả người nóng rực như có ngọn lửa rực cháy thiêu đốt.
Tiết Nhiên Ly chăm lo ngồi bên cạnh lau người cho Mã Du. Mã Thiệu Huy cũng rất phối hợp hỗ trợ cô.
Mồ hôi của cậu nhễ nhại, khuôn mặt nhíu chặt đầy đau đớn. Tiết Nhiên Ly và Mã Thiệu Huy nhìn mà đau xót, trong lòng âm thầm hận chết ả Bình Nhu độc ác kia.
Trong cơn mê, Mã Du lần đầu mơ thấy giấc mơ bình yên và ấm áp đến lạ. Cơ thể ngày nào vẫn còn ngồi xe lăn đã được đứng dậy.
Tầm nhìn dường như có sự khác biệt rất lớn, cậu có thể nhìn xa mọi thứ và nhìn vạn vật ở một ánh nhìn cao hơn.
Mã Du ngoái đầu nhìn ra phía sau, Tiết Nhiên Ly mỉm cười xinh đẹp nói:
- Con mau đi khám phá đi.
Mã Du bước được những bước chân chập chững đầu tiên. Đến bước thứ hai lại loạng choạng xém té. Tiết Nhiên Ly ở phía sau dịu dàng đỡ lưng cho cậu, cô cổ vũ nói tiếp:
- Con thử đi tiếp nào. Phía trước chính là gia đình của con.
Mã Du lấy can đảm bước đi, tầm nhìn ở phía xa bắt đầu hiện rõ. Cảnh vật xung quanh một màu xanh lá đầy tươi mát và tràn trề sức sống.
Phía trên bầu trời, áng mây trắng xanh trôi lượn theo cơn gió dịu nhẹ. Dưới chân những ngọn cỏ dại xanh lá đầy mơn mởn, tươi xanh. Đầu ngọn cỏ cũng đung đưa nhẹ theo cơn gió mát.
Đằng trước có hai bóng hình, một lớn một nhỏ. Mã Du cố gắng chập chững, chân run rẩy bước đi thêm vài bước.
Miệng đếm nhẩm số bước chân mình đã đi. Đến bước thứ hai mươi lăm, hai bóng hình đằng trước hiện rõ, là cha của cậu, Mã Thiệu Huy và cả một bé gái nhỏ nhắn được ôm trên tay của cha.
Mã Du nhận ra, đó là em gái của mình. Trong lòng tràn ngập nỗi niềm đầy yêu thương. Cậu đã có em gái rồi, còn có cả cha và mẹ luôn yêu quý và kề sát bên cạnh.
Mã Du bước thêm từng bước nhỏ, rồi tốc độ dần tăng lên, cậu vui thích chạy ào tới Mã Thiệu Huy và em gái nhỏ.
- Con trai ngoan.
Mã Thiệu Huy vỗ đầu nhỏ của cậu, em gái trên tay cha ê a nói không rõ chữ, nhưng miệng cười toét cả miệng.
Mã Du vui vẻ quay đầu nhìn Tiết Nhiên Ly, cậu cũng muốn cô mau chóng đến bên gia đình. Nhưng... Tới lúc quay đầu, phía sau vẫn là quang cảnh bình dị và ấm áp, chỉ là không còn hình bóng của Tiết Nhiên Ly đâu cả.
Mã Du khó hiểu liếc nhìn xung quanh, môi chậm chạp mở ra kêu.....
- Du Du, con tỉnh rồi sao?
Tiết Nhiên Ly nhìn thấy mí mắt của Mã Du chậm chạp hé ra. Cô mừng rỡ kêu lớn. Mã Thiệu Huy ngủ gật bên cạnh cũng giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi thẳng người, đầu chụm lại chỗ giường của Mã Du.
Mã Du vừa mở mắt ra, nhìn thấy hình bóng mình đang tìm kiếm trong giấc mơ. Cậu oà khóc lên, và nức nở nói:
- Mẹ... Mẹ ơi....
Mã Du vươn tay ôm cổ Tiết Nhiên Ly, cô cũng rất phối hợp cúi thấp người sát lại gần. Bên tai vẫn còn dư âm tiếng gọi "Mẹ ơi".
Bản thân như vỡ mạch cảm xúc mà mình chôn nén bấy lâu, cô xúc động rơi nước mắt. Tay vỗ về mái tóc mềm mại của Mã Du, giọng nói cũng rung rung theo:
- Ừm. Mẹ đây.
Mã Thiệu Huy ngồi nhìn bọn họ, tâm tình của anh thả lỏng đi rất nhiều. Khoé môi cong lên đầy hạnh phúc.
Hoá ra cảm giác một gia đình riêng hạnh phúc là đây sao.
Từ nhỏ anh đã mang gánh nặng là người thừa kế của nhà họ Mã. Cha luôn nghiêm khắc, mẹ thì quá nuông chiều anh. Nhưng những lúc cả gia đình kề cạnh bên nhau, tiếng cười nói vẫn luôn xuất hiện. Anh muốn nó sẽ tiếp diễn cho đến đời con của anh.
Và rồi... Bình Nhu là người anh yêu, nhưng cô ấy không yêu anh. Ngay cả chính anh cũng đã vô tình lạnh nhạt với đứa con thơ duy nhất của mình.
Suốt bấy lâu nay sống thờ ơ với cuộc đời, đến cuối cùng anh cũng đã tìm được một gia đình thật sự rồi.
Vợ hiền con ngoan, tình cảm đầy gắn kết.
Mã Thiệu Huy đưa tay lên cảm nhận nhịp đập ở ngực trái. Cảm xúc lâng lâng khó tả, nhưng anh biết rõ, anh nhất định phải kỹ lưỡng để gìn giữ loại tình cảm gia đình này cùng với Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly thì vẫn còn bồi hồi với tiếng gọi "Mẹ" từ Mã Du. Mọi khát vọng được làm mẹ cuối cùng cũng đã được thỏa mãn thật sự.
Tiết Nhiên Ly thật sự rất sợ... Sau này tiếng gọi mẹ của đứa bé trong bụng khó mà nghe được. Cho dù có nghe thấy, cô chắc sẽ chẳng nhớ được gì cả.
Ngay thời điểm này, đã nghe thấy là đã quá trọn vẹn lắm rồi.
Tiết Nhiên Ly ấm áp ôm đứa trẻ đáng yêu trong vòng tay. Má cọ lên mái tóc tựa tơ lông mềm mại. Mã Du cong môi cười tận hưởng để cho mẹ vuốt ve.
Mã Thiệu Huy không muốn bị hai mẹ con họ bỏ rơi, anh bẽn lẽn đi tới cạnh giường, tay vòng lớn ôm cả hai người vào lòng.
Mã Du nhận ra cái ôm ấy, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiết Nhiên Ly và Mã Du. Miệng nhe răng cười hớn hở, tay chỉ xuống cái bụng tròn nhất ở đây và nói:
- Em... Em gái... Của con...
Câu chữ vẫn chưa được lưu loát, Mã Du cố gắng nói hết câu. Tiết Nhiên Ly nghe thấy cậu phán đoán đứa bé trong bụng, cô chẳng biết thực hư gì về giấc mơ vừa rồi của cậu, cô chỉ cho rằng cậu rất thích có em gái.
Tiết Nhiên Ly xoa đầu nhỏ, đầu gật nói:
- Thế thì em gái sẽ xinh đẹp giống mẹ, còn nếu là em trai, thì nhất định sẽ đáng yêu giống Mã Du đó!
Mã Du gật gật đầu, giọng lấp lửng nói tiếp:
- Giống mẹ, rất giống mẹ.
Mã Du rất ý chí mà khẳng định. Nhưng lúc nói ra thì câu chữ chỉ chậm rãi từ tốn, âm giọng không có gì khác biệt.
Mã Thiệu Huy đứng im lắng nghe hai người họ nói chuyện qua lại, anh tiến tới gần, ngón tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ bé của Mã Du:
- Em gái giống mẹ, thì còn về sau nhất định phải yêu thương và chiều chuộng em gái. Nhớ chưa?
Như đúng ý của Mã Du, cậu bé phấn khích hoan hô, thân người nhún nhảy trên giường bệnh.
Cái giường rung lộc cộc. Tiết Nhiên Ly cạn lời, đầu lắc nhẹ không dám ngăn cản cậu. Dù sao lần đầu thấy cậu bé có đúng dáng vẻ năng động của trẻ con, cô không muốn phá hủy nó chút nào cả.
Tiết Nhiên Ly chăm lo ngồi bên cạnh lau người cho Mã Du. Mã Thiệu Huy cũng rất phối hợp hỗ trợ cô.
Mồ hôi của cậu nhễ nhại, khuôn mặt nhíu chặt đầy đau đớn. Tiết Nhiên Ly và Mã Thiệu Huy nhìn mà đau xót, trong lòng âm thầm hận chết ả Bình Nhu độc ác kia.
Trong cơn mê, Mã Du lần đầu mơ thấy giấc mơ bình yên và ấm áp đến lạ. Cơ thể ngày nào vẫn còn ngồi xe lăn đã được đứng dậy.
Tầm nhìn dường như có sự khác biệt rất lớn, cậu có thể nhìn xa mọi thứ và nhìn vạn vật ở một ánh nhìn cao hơn.
Mã Du ngoái đầu nhìn ra phía sau, Tiết Nhiên Ly mỉm cười xinh đẹp nói:
- Con mau đi khám phá đi.
Mã Du bước được những bước chân chập chững đầu tiên. Đến bước thứ hai lại loạng choạng xém té. Tiết Nhiên Ly ở phía sau dịu dàng đỡ lưng cho cậu, cô cổ vũ nói tiếp:
- Con thử đi tiếp nào. Phía trước chính là gia đình của con.
Mã Du lấy can đảm bước đi, tầm nhìn ở phía xa bắt đầu hiện rõ. Cảnh vật xung quanh một màu xanh lá đầy tươi mát và tràn trề sức sống.
Phía trên bầu trời, áng mây trắng xanh trôi lượn theo cơn gió dịu nhẹ. Dưới chân những ngọn cỏ dại xanh lá đầy mơn mởn, tươi xanh. Đầu ngọn cỏ cũng đung đưa nhẹ theo cơn gió mát.
Đằng trước có hai bóng hình, một lớn một nhỏ. Mã Du cố gắng chập chững, chân run rẩy bước đi thêm vài bước.
Miệng đếm nhẩm số bước chân mình đã đi. Đến bước thứ hai mươi lăm, hai bóng hình đằng trước hiện rõ, là cha của cậu, Mã Thiệu Huy và cả một bé gái nhỏ nhắn được ôm trên tay của cha.
Mã Du nhận ra, đó là em gái của mình. Trong lòng tràn ngập nỗi niềm đầy yêu thương. Cậu đã có em gái rồi, còn có cả cha và mẹ luôn yêu quý và kề sát bên cạnh.
Mã Du bước thêm từng bước nhỏ, rồi tốc độ dần tăng lên, cậu vui thích chạy ào tới Mã Thiệu Huy và em gái nhỏ.
- Con trai ngoan.
Mã Thiệu Huy vỗ đầu nhỏ của cậu, em gái trên tay cha ê a nói không rõ chữ, nhưng miệng cười toét cả miệng.
Mã Du vui vẻ quay đầu nhìn Tiết Nhiên Ly, cậu cũng muốn cô mau chóng đến bên gia đình. Nhưng... Tới lúc quay đầu, phía sau vẫn là quang cảnh bình dị và ấm áp, chỉ là không còn hình bóng của Tiết Nhiên Ly đâu cả.
Mã Du khó hiểu liếc nhìn xung quanh, môi chậm chạp mở ra kêu.....
- Du Du, con tỉnh rồi sao?
Tiết Nhiên Ly nhìn thấy mí mắt của Mã Du chậm chạp hé ra. Cô mừng rỡ kêu lớn. Mã Thiệu Huy ngủ gật bên cạnh cũng giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi thẳng người, đầu chụm lại chỗ giường của Mã Du.
Mã Du vừa mở mắt ra, nhìn thấy hình bóng mình đang tìm kiếm trong giấc mơ. Cậu oà khóc lên, và nức nở nói:
- Mẹ... Mẹ ơi....
Mã Du vươn tay ôm cổ Tiết Nhiên Ly, cô cũng rất phối hợp cúi thấp người sát lại gần. Bên tai vẫn còn dư âm tiếng gọi "Mẹ ơi".
Bản thân như vỡ mạch cảm xúc mà mình chôn nén bấy lâu, cô xúc động rơi nước mắt. Tay vỗ về mái tóc mềm mại của Mã Du, giọng nói cũng rung rung theo:
- Ừm. Mẹ đây.
Mã Thiệu Huy ngồi nhìn bọn họ, tâm tình của anh thả lỏng đi rất nhiều. Khoé môi cong lên đầy hạnh phúc.
Hoá ra cảm giác một gia đình riêng hạnh phúc là đây sao.
Từ nhỏ anh đã mang gánh nặng là người thừa kế của nhà họ Mã. Cha luôn nghiêm khắc, mẹ thì quá nuông chiều anh. Nhưng những lúc cả gia đình kề cạnh bên nhau, tiếng cười nói vẫn luôn xuất hiện. Anh muốn nó sẽ tiếp diễn cho đến đời con của anh.
Và rồi... Bình Nhu là người anh yêu, nhưng cô ấy không yêu anh. Ngay cả chính anh cũng đã vô tình lạnh nhạt với đứa con thơ duy nhất của mình.
Suốt bấy lâu nay sống thờ ơ với cuộc đời, đến cuối cùng anh cũng đã tìm được một gia đình thật sự rồi.
Vợ hiền con ngoan, tình cảm đầy gắn kết.
Mã Thiệu Huy đưa tay lên cảm nhận nhịp đập ở ngực trái. Cảm xúc lâng lâng khó tả, nhưng anh biết rõ, anh nhất định phải kỹ lưỡng để gìn giữ loại tình cảm gia đình này cùng với Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly thì vẫn còn bồi hồi với tiếng gọi "Mẹ" từ Mã Du. Mọi khát vọng được làm mẹ cuối cùng cũng đã được thỏa mãn thật sự.
Tiết Nhiên Ly thật sự rất sợ... Sau này tiếng gọi mẹ của đứa bé trong bụng khó mà nghe được. Cho dù có nghe thấy, cô chắc sẽ chẳng nhớ được gì cả.
Ngay thời điểm này, đã nghe thấy là đã quá trọn vẹn lắm rồi.
Tiết Nhiên Ly ấm áp ôm đứa trẻ đáng yêu trong vòng tay. Má cọ lên mái tóc tựa tơ lông mềm mại. Mã Du cong môi cười tận hưởng để cho mẹ vuốt ve.
Mã Thiệu Huy không muốn bị hai mẹ con họ bỏ rơi, anh bẽn lẽn đi tới cạnh giường, tay vòng lớn ôm cả hai người vào lòng.
Mã Du nhận ra cái ôm ấy, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiết Nhiên Ly và Mã Du. Miệng nhe răng cười hớn hở, tay chỉ xuống cái bụng tròn nhất ở đây và nói:
- Em... Em gái... Của con...
Câu chữ vẫn chưa được lưu loát, Mã Du cố gắng nói hết câu. Tiết Nhiên Ly nghe thấy cậu phán đoán đứa bé trong bụng, cô chẳng biết thực hư gì về giấc mơ vừa rồi của cậu, cô chỉ cho rằng cậu rất thích có em gái.
Tiết Nhiên Ly xoa đầu nhỏ, đầu gật nói:
- Thế thì em gái sẽ xinh đẹp giống mẹ, còn nếu là em trai, thì nhất định sẽ đáng yêu giống Mã Du đó!
Mã Du gật gật đầu, giọng lấp lửng nói tiếp:
- Giống mẹ, rất giống mẹ.
Mã Du rất ý chí mà khẳng định. Nhưng lúc nói ra thì câu chữ chỉ chậm rãi từ tốn, âm giọng không có gì khác biệt.
Mã Thiệu Huy đứng im lắng nghe hai người họ nói chuyện qua lại, anh tiến tới gần, ngón tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ bé của Mã Du:
- Em gái giống mẹ, thì còn về sau nhất định phải yêu thương và chiều chuộng em gái. Nhớ chưa?
Như đúng ý của Mã Du, cậu bé phấn khích hoan hô, thân người nhún nhảy trên giường bệnh.
Cái giường rung lộc cộc. Tiết Nhiên Ly cạn lời, đầu lắc nhẹ không dám ngăn cản cậu. Dù sao lần đầu thấy cậu bé có đúng dáng vẻ năng động của trẻ con, cô không muốn phá hủy nó chút nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.