Chương 76: Trong cơn thập tử nhất sinh vẫn nhớ đến giản kiều
Tiểu Xíu
03/08/2023
Đoàng! Đoàng!...
Tiếng súng phát ra ở một địa điểm nào đó trong thành phố nhỏ của nước Anh, động tĩnh lớn làm cho người dân phải núp kín trong nhà không dám hé cửa dò xem chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng hét lên của một người đàn ông đầy quyền lực, hung bạo "Bắt lấy tên đầu sọ, đừng để chúng chạy thoát."
"Đã rõ." Tiếng hô hào của mấy tên khác cũng truyền đến.
Cuối cùng địch cũng dơ tay đầu hàng nhưng có vẻ Hoắc Thẩm Dịch nào đâu dễ dàng tha thứ cho tội ác của bọn chúng như vậy.
Anh ra lệnh cho người dẫn bọn chúng về Thần Long bang trong đêm, còn mình và Bạch Kiến Sinh thì về phủ thái tử ngay.
"Lão Hoắc, cậu bị trúng đạn sao. Máu chảy nhiều quá mau đến bệnh viện trước đã." Bạch Kiến Sinh hốt hoảng nhìn vết thương đang chảy máu không ngừng cạnh tim kia.
Nhưng Hoắc Thẩm Dịch lại lê lết thân mình không chịu đi bệnh viện, anh dùng chút sức yếu ớt mà gắng gượng "Đi gặp Giản Kiều...nhanh.."
"Hừ, đúng là cái tên điên, sắp chết đến nơi rồi còn Giản Kiều cái gì nữa. Đi bệnh viện là phải đi còn gặp người thì để sau hẵng tính." Bạch Kiến Sinh mắng cho người đàn ông cứ kiên quyết với ý định của mình một trận.
Cuối cùng không nhịn được sự càm nhàm vô lý kia, nên Bạch Kiến Sinh liền đánh ngất người ta đi cho đỡ mệt.
……
Giản Kiều và Trương Miễu Miễu bên này vẫn đang trong thời kì huấn luyện nên chưa biết mấy chuyện mà hai người đàn ông kia trải qua.
"Sắp đến nơi rồi, cậu đừng nản nữa." Giản Kiều an ủi cô bạn của mình vời chất giọng khá khàn.
Trương Miễu Miễu mỏi rụ hết cả chân, cô lẩm bẩm "Đợi cho tớ xuống cái ngọn núi chết tiệt này tớ sẽ đi tìm cái tên Bạch Kiến Sinh đánh cho một trận đen đầu."
Giản Kiều gật gật đầu đầy vẻ mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng xuống hết cái ngọn núi dài dằng dặc này thôi.
"Hai cô là con gái thì nên từ bỏ sớm đi, sức của mấy tên đàn ông như bọn tôi mà còn phải đi từng bước từ từ mà." Một tên đàn ông có lòng tốt đi qua nhắc nhở hai cô nhóc nhưng làm sao cũng nghe ra được trong cái câu nói kia đầy chất giọng khinh bỉ và mỉa mai.
Như khơi dậy lòng tự tôn của Trương Miễu Miễu cô lên tiếng "Đàn ông thì sao? Đàn ông rồi cũng thua trước phụ nữ thôi, chẳng tên nào cao cao tại thượng được mãi."
"Cô...cô, hừ coi như tôi xui khi gặp hai người đi." Tên đó thẹn quá hóa giận, bực mình quay người đi tiếp.
Hai ngày sau.
Hoắc Thẩm Dịch vì bị thương khá nặng nên đang nằm trong bệnh viện, hội Cao Lãnh và Lục Bắc Kì nghe tin cũng chạy từ ngoại ô sang tận nước Anh.
"Lão Hoắc không sao chứ, có nguy hiểm đến tính mạng không?" Lục Bắc Kì lo lắng hỏi han Bạch Kiến Sinh từ ngoài cửa phòng bệnh nhân cho đến khi gặp được Hoắc Thẩm Dịch anh mới yên tâm phần nào.
Cao Lãnh thấy thế thì cho người thẩm tra tên thủ lĩnh kia một cách tàn bạo hơn, thay vì cứ dò hỏi từng chút bằng biện pháp nhẹ nhàng thì anh liền cho chuyển sang dùng cực hình.
Nhưng mãi vẫn không có tiến triển gì, kẻ trùm đằng sau chuyện giết người trong nội bộ của Thần Long bang cũng đã làm mấy người thêm cảnh giác.
Hôm nay đúng lúc là ngày kết thúc cuộc huấn luyện của Giản Kiều, Lãng Huyền cũng đến trại huấn luyện đón hai người ra khỏi đây "Thái tử căn dặn các người cứ tiếp tục tập luyện, còn hai cô gái lúc trước thì đi theo tôi."
Vui hơn cả được mùa ấy chứ nhưng mấy hôm nay lòng Giản Kiều lại cứ thấp thỏm không yên. E là có chuyện gì xảy ra rồi nên cô mới như vậy.
Ngỏ lời "Hoắc Thẩm Dịch sẽ đến đón tôi chứ?"
Lãng Huyền im lặng không nói gì, anh chỉ việc dẫn đường cho hai cô nhóc này đi gặp thái tử thôi.
Chitile đang ngồi xem tin tức thì vừa hay chuyển sang một kênh khác, mặc dù không có tên của Hoắc Thẩm Dịch nhưng vì điều gì đó khiến Giản Kiều chợt nhận ra đó chính là người đàn ông của mình.
"Tớ cảm thấy tức ngực quá Miễu Miễu..." Giản Kiều chưa dứt câu thì ngất đi may thay có Phù Đổng Trác Thiên đỡ lấy kịp nên cô không ngã xuống sàn.
Chitile thấy thế thì cũng vui mừng thay vì từ lâu Phù Đổng Trác Thiên đã không động đến phụ nữ rồi. Bà cũng rất sợ, sợ nhà họ Phù sẽ không có người nối dõi dòng họ.
"Cô ấy sao vậy, nhanh gọi bác sĩ đi." Chitile lên tiếng nhìn Lãng Huyền mà ra lệnh.
"Giản Kiều cậu không sao chứ, này cậu đừng làm tớ lo lắng." Trương Miễu Miễu đi sau Phù Đổng Trác Thiên mà miệng không ngừng nghỉ.
Thái tử cũng đoán ra lúc nãy Giản Kiều đã nghe thấy thứ không nên nghe rồi nên mới như này.
Giản Kiều hôn mê cả ngày mẹ của thái tử và Trương Miễu Miễu đều ở cạnh chăm sóc. Bà rất quý cô nhóc này, từ cách ăn nói bà đã nghĩ ngay cô là người có gia giáo.
Nhưng những điều bà nghĩ nó lại là con đường trải đầy hoa còn quá khứ của cô lại chỉ toàn đau khổ, cực nhọc, bị đày đọa mà thôi.
Hoắc Thẩm Dịch ở bệnh viện cũng dần tỉnh lại việc đầu tiên sau khi mở mắt là hỏi "Giản Kiều đâu?"
Bạch Kiến Sinh tránh né câu hỏi, Cao Lãnh và Lục Bắc Kì thì cố làm như không biết chuyện gì. Liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt anh cũng đã đoán ra phần nào.
"Tại sao tôi lại ở đây, cậu dám làm trái lời tôi?" Nói rồi Hoắc Thẩm Dịch không màng đau đớn mà cầm dây chuyền đang truyền nước kia mạnh bạo rút ra.
Cao Lãnh thấy thế thì lên tiếng khuyên can, cô ý ngăn người anh em của mình lại thì bị chính Hoắc Thẩm Dịch hét thẳng vào mặt "Cút."
"…."
Chỉ riêng Quan Vũ là chiều theo ý muốn của vị thiếu gia này, anh đỡ Hoắc Thẩm Dịch đi ra khỏi bệnh viện. Ba người kia cũng theo sau nhưng không dám nói thêm câu gì nữa.
Tiếng súng phát ra ở một địa điểm nào đó trong thành phố nhỏ của nước Anh, động tĩnh lớn làm cho người dân phải núp kín trong nhà không dám hé cửa dò xem chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng hét lên của một người đàn ông đầy quyền lực, hung bạo "Bắt lấy tên đầu sọ, đừng để chúng chạy thoát."
"Đã rõ." Tiếng hô hào của mấy tên khác cũng truyền đến.
Cuối cùng địch cũng dơ tay đầu hàng nhưng có vẻ Hoắc Thẩm Dịch nào đâu dễ dàng tha thứ cho tội ác của bọn chúng như vậy.
Anh ra lệnh cho người dẫn bọn chúng về Thần Long bang trong đêm, còn mình và Bạch Kiến Sinh thì về phủ thái tử ngay.
"Lão Hoắc, cậu bị trúng đạn sao. Máu chảy nhiều quá mau đến bệnh viện trước đã." Bạch Kiến Sinh hốt hoảng nhìn vết thương đang chảy máu không ngừng cạnh tim kia.
Nhưng Hoắc Thẩm Dịch lại lê lết thân mình không chịu đi bệnh viện, anh dùng chút sức yếu ớt mà gắng gượng "Đi gặp Giản Kiều...nhanh.."
"Hừ, đúng là cái tên điên, sắp chết đến nơi rồi còn Giản Kiều cái gì nữa. Đi bệnh viện là phải đi còn gặp người thì để sau hẵng tính." Bạch Kiến Sinh mắng cho người đàn ông cứ kiên quyết với ý định của mình một trận.
Cuối cùng không nhịn được sự càm nhàm vô lý kia, nên Bạch Kiến Sinh liền đánh ngất người ta đi cho đỡ mệt.
……
Giản Kiều và Trương Miễu Miễu bên này vẫn đang trong thời kì huấn luyện nên chưa biết mấy chuyện mà hai người đàn ông kia trải qua.
"Sắp đến nơi rồi, cậu đừng nản nữa." Giản Kiều an ủi cô bạn của mình vời chất giọng khá khàn.
Trương Miễu Miễu mỏi rụ hết cả chân, cô lẩm bẩm "Đợi cho tớ xuống cái ngọn núi chết tiệt này tớ sẽ đi tìm cái tên Bạch Kiến Sinh đánh cho một trận đen đầu."
Giản Kiều gật gật đầu đầy vẻ mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng xuống hết cái ngọn núi dài dằng dặc này thôi.
"Hai cô là con gái thì nên từ bỏ sớm đi, sức của mấy tên đàn ông như bọn tôi mà còn phải đi từng bước từ từ mà." Một tên đàn ông có lòng tốt đi qua nhắc nhở hai cô nhóc nhưng làm sao cũng nghe ra được trong cái câu nói kia đầy chất giọng khinh bỉ và mỉa mai.
Như khơi dậy lòng tự tôn của Trương Miễu Miễu cô lên tiếng "Đàn ông thì sao? Đàn ông rồi cũng thua trước phụ nữ thôi, chẳng tên nào cao cao tại thượng được mãi."
"Cô...cô, hừ coi như tôi xui khi gặp hai người đi." Tên đó thẹn quá hóa giận, bực mình quay người đi tiếp.
Hai ngày sau.
Hoắc Thẩm Dịch vì bị thương khá nặng nên đang nằm trong bệnh viện, hội Cao Lãnh và Lục Bắc Kì nghe tin cũng chạy từ ngoại ô sang tận nước Anh.
"Lão Hoắc không sao chứ, có nguy hiểm đến tính mạng không?" Lục Bắc Kì lo lắng hỏi han Bạch Kiến Sinh từ ngoài cửa phòng bệnh nhân cho đến khi gặp được Hoắc Thẩm Dịch anh mới yên tâm phần nào.
Cao Lãnh thấy thế thì cho người thẩm tra tên thủ lĩnh kia một cách tàn bạo hơn, thay vì cứ dò hỏi từng chút bằng biện pháp nhẹ nhàng thì anh liền cho chuyển sang dùng cực hình.
Nhưng mãi vẫn không có tiến triển gì, kẻ trùm đằng sau chuyện giết người trong nội bộ của Thần Long bang cũng đã làm mấy người thêm cảnh giác.
Hôm nay đúng lúc là ngày kết thúc cuộc huấn luyện của Giản Kiều, Lãng Huyền cũng đến trại huấn luyện đón hai người ra khỏi đây "Thái tử căn dặn các người cứ tiếp tục tập luyện, còn hai cô gái lúc trước thì đi theo tôi."
Vui hơn cả được mùa ấy chứ nhưng mấy hôm nay lòng Giản Kiều lại cứ thấp thỏm không yên. E là có chuyện gì xảy ra rồi nên cô mới như vậy.
Ngỏ lời "Hoắc Thẩm Dịch sẽ đến đón tôi chứ?"
Lãng Huyền im lặng không nói gì, anh chỉ việc dẫn đường cho hai cô nhóc này đi gặp thái tử thôi.
Chitile đang ngồi xem tin tức thì vừa hay chuyển sang một kênh khác, mặc dù không có tên của Hoắc Thẩm Dịch nhưng vì điều gì đó khiến Giản Kiều chợt nhận ra đó chính là người đàn ông của mình.
"Tớ cảm thấy tức ngực quá Miễu Miễu..." Giản Kiều chưa dứt câu thì ngất đi may thay có Phù Đổng Trác Thiên đỡ lấy kịp nên cô không ngã xuống sàn.
Chitile thấy thế thì cũng vui mừng thay vì từ lâu Phù Đổng Trác Thiên đã không động đến phụ nữ rồi. Bà cũng rất sợ, sợ nhà họ Phù sẽ không có người nối dõi dòng họ.
"Cô ấy sao vậy, nhanh gọi bác sĩ đi." Chitile lên tiếng nhìn Lãng Huyền mà ra lệnh.
"Giản Kiều cậu không sao chứ, này cậu đừng làm tớ lo lắng." Trương Miễu Miễu đi sau Phù Đổng Trác Thiên mà miệng không ngừng nghỉ.
Thái tử cũng đoán ra lúc nãy Giản Kiều đã nghe thấy thứ không nên nghe rồi nên mới như này.
Giản Kiều hôn mê cả ngày mẹ của thái tử và Trương Miễu Miễu đều ở cạnh chăm sóc. Bà rất quý cô nhóc này, từ cách ăn nói bà đã nghĩ ngay cô là người có gia giáo.
Nhưng những điều bà nghĩ nó lại là con đường trải đầy hoa còn quá khứ của cô lại chỉ toàn đau khổ, cực nhọc, bị đày đọa mà thôi.
Hoắc Thẩm Dịch ở bệnh viện cũng dần tỉnh lại việc đầu tiên sau khi mở mắt là hỏi "Giản Kiều đâu?"
Bạch Kiến Sinh tránh né câu hỏi, Cao Lãnh và Lục Bắc Kì thì cố làm như không biết chuyện gì. Liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt anh cũng đã đoán ra phần nào.
"Tại sao tôi lại ở đây, cậu dám làm trái lời tôi?" Nói rồi Hoắc Thẩm Dịch không màng đau đớn mà cầm dây chuyền đang truyền nước kia mạnh bạo rút ra.
Cao Lãnh thấy thế thì lên tiếng khuyên can, cô ý ngăn người anh em của mình lại thì bị chính Hoắc Thẩm Dịch hét thẳng vào mặt "Cút."
"…."
Chỉ riêng Quan Vũ là chiều theo ý muốn của vị thiếu gia này, anh đỡ Hoắc Thẩm Dịch đi ra khỏi bệnh viện. Ba người kia cũng theo sau nhưng không dám nói thêm câu gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.