Chương 28: Vết son trên cổ áo
Tiểu Xíu
09/06/2023
Tiết Nhiên Ly mở cửa phòng, nhìn thấy quần áo đêm qua của hai người vẫn còn rải rác nằm dưới đất.
Cô đỏ mặt cúi người thu dọn đồ đạc.
Nhưng lần này Mã Thiệu Huy nhanh tay hơn cô. Anh lướt tay qua người cô, cúi thấp người nhặt lên chiếc váy bị xé rách.
Tiết Nhiên Ly nhìn, tất nhiên sẽ nhớ lại những cảnh tượng táo bạo lúc đó.
Cô thấp đầu tự giật lấy đồ trên tay anh, giọng nói trách móc nhỏ:
- Chiếc váy này là Mã Du chọn cho em đó, anh làm hư hết cả rồi.
Mã Thiệu Huy cũng có chút tội lỗi, anh thấp giọng:
- Xin lỗi em, do hôm qua tôi hơi thiếu lí trí...
Ngại nói tiếp về vấn đề nhạy cảm, Tiết Nhiên Ly vội làm việc để trốn tránh anh. Cô cúi người nhặt lên từng mảnh đồ rơi rãi.
Tay vươn tới cầm áo sơ mi của anh lên, vô tình nhìn thấy vết son ngay cổ áo. Tay cô khựng lại, rồi nhớ đến tin nhắn vừa nãy chị Bình Nhu gửi.
Cô gượng cười chính mình. Bản thân ngu ngốc dễ tin lời anh nói. Tiết Nhiên Ly biết rõ kể từ giây phút rơi vào mối tình này, cô chính là kẻ thua cuộc sẵn từ vạch đích.
Từ phía sau đổ bóng người anh lên phía trước, biết anh đi tới gần mình, Tiết Nhiên Ly vô thức giấu đi chiếc áo sơ mi trên tay.
Cô xoay người cố gắng trấn tĩnh. Ai ngờ trên tay anh cầm chiếc quần lót nhỏ của cô, anh đưa tay ra tới trước mặt cô:
- Của em đây!
Tiết Nhiên Ly xấu hổ, vội giật lấy rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Giặt đồ bằng tay xong, Tiết Nhiên Ly đấm vai đi ra ngoài. Dáng vẻ mệt nhọc. Mã Thiệu Huy nhìn thấy, anh chậm chạp đi tới mát xa cổ giúp cô.
Tiết Nhiên Ly bất ngờ nên hơi rùng mình. Muốn tách ra khỏi anh nhưng anh kìm chặt không cho cử động.
Bất đắc dĩ phải để anh đấm lưng và xoa cổ giúp mình.
Cô thế mà lại mơ màng tận hưởng ngủ thiếp đi. Mã Thiệu Huy thấy cô đã ngủ say, anh dịu dàng lật người cô lại và đắp chăn giúp cô.
Vẻ mặt hiền lành giống với người anh trai khi xưa trong ký ức của Tiết Nhiên Ly. Chỉ là lần này cô chưa kịp nhìn đến thì đã ngủ say.
Điện thoại trên bàn reo chuông báo thức. Tiết Nhiên Ly đừ người ngồi dậy, cô với tay lấy điện thoại tắt âm thanh nhức tai.
Bầu trời phía ngoài đã tối đen như mực. Căn phòng cũng chỉ tồn tại ánh sáng đèn ngủ nhỏ xíu, chỉ đủ sáng một góc trong phòng.
Giọng khàn khàn khô khốc:
- Thiệu Huy? Anh có ở đây không?
-....
Âm thanh im lặng, biết anh không ở trong phòng. Cô bỗng nhiên nhớ đến chị Bình Nhu. Chắc có lẽ.... Anh đang ở cạnh chị ấy rồi.
Tiết Nhiên Ly muốn cười nhưng chẳng thể. Cô vẫn chưa hiểu, rốt cuộc đêm qua vì sao anh lựa chọn cô? Tại sao không ở lại lâu hơn bên cạnh chị ấy? Mà quan trọng nhất.... Là ai đã bỏ thuốc chơi xấu anh?
Cô đau đầu đưa tay day trán. Ngủ cả buổi chiều khiến cô mệt hơn rất nhiều. Nhưng không ngủ thì chẳng thể chịu đựng được.
Tiết Nhiên Ly xoa bụng chào bé con, sau đó đứng dậy lần mò công tắc đèn. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt trước. Rửa sắp xong thì nghe bên ngoài có tiếng động, cô nhạy cảm lắng nghe đi ra ngoài nhìn thử.
Cửa phòng mở chốt cửa, Tiết Nhiên Ly đưa mắt nhìn xem, thấy Mã Thiệu Huy đẩy xe đồ ăn đi vào. Mùi thơm thoang thoảng cả căn phòng.
Anh thấy cô đã thức dậy, liền lên tiếng:
- Chắc em đói rồi đúng không? Tôi đem đồ ăn vào đây.
- Em cảm ơn.
Tiết Nhiên Ly ngồi vào bàn ăn. Cô chậm rãi ăn bữa cơm được tận tay anh dâng lên. Ngoài mặt thưởng thức nhưng tận đáy lòng thì lại mang cảm giác lo sợ.
Đêm đó, hai người cùng nhau ngủ trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Khoảng cách cách xa 10cm. Tiết Nhiên Ly nằm thẳng, tay đặt lên bụng. Cả người căng thẳng, hít thở không dám mạnh.
Mã Thiệu Huy thì khác, anh thoải mái nằm ngủ ngon giấc. Hơi thở đều đặn từng nhịp.
Biết anh đã ngủ, Tiết Nhiên Ly lén lút quay đầu sang, cô trở mình nằm nghiêng, đôi mắt chăm chú nhìn dáng vẻ ngủ say của anh.
Sóng mũi cao dọc, chân mày rậm rạp đen nhánh. Mái tóc 3/7 cắt tỉa gọn gàng.
Đây... Là người đàn ông mà cô cực kỳ yêu thương. Nhưng đời nhiều gian truân, thứ càng khao khát lại càng khó có được.
Cô khổ sở rơi nước mắt thầm lặng, nhìn anh hơn nửa tiếng mới chịu xoay lưng về phía anh.
Bàn tay lặng lẽ đưa lên chùi nước mắt rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tiết Nhiên Ly nói trước với anh mình còn có việc. Anh hỏi nhưng cô không chịu trả lời.
Cô đang âm thầm tạo bất ngờ cho anh và Mã Du. Chân giả dành cho Mã Du lúc trước đã được bác sĩ Lý Hoàng đặt về giúp cô. Giờ cô chỉ cần đến bệnh viện duy nhất ở Landy nhận về là được.
May mắn Landy chỉ là quần đảo nhỏ, bệnh viện chỉ có một nơi nên rất dễ tìm đường đi.
Tiết Nhiên Ly may mắn gặp được viện trưởng và trao đổi với ông về vài vấn đề liên quan đến Mã Du, đồng thời còn các bài học trong y học. Năng lực cô tốt, cô có thể giao tiếp tiếng Anh với ông ấy.
Ông thấy cô là người có vẻ thích học hỏi, ông hứng thú trò chuyện cùng cô, còn cố gắng lôi kéo cô ở lại ăn trưa cùng các vị bác sĩ chuyên ngành chỉnh hình khác.
Tiết Nhiên Ly trân trọng cơ hội học tập. Từng lời dẫn thị phạm từ họ cô đều ghi chép vào điện thoại.
Kết thúc cuộc hẹn, Tiết Nhiên Ly vui vẻ ôm lấy chân giả trên tay. Hộp chân cao gần nửa người người, nó được gói gọn kỹ càng và cô cẩn thận cầm chắc trên tay.
Tiết Nhiên Ly đứng trước cổng bệnh viện đợi bắt xe chuẩn bị về khách sạn.
May mắn ở ngoài đã có sẵn xe taxi chờ sẵn. Cô nhanh chóng bắt xe. Miệng cười không ngớt. Tâm trạng phấn khích muốn mau chóng đem về cho Mã Thiệu Huy nhìn thấy.
Bản thân lần đầu đi du lịch, cô nào biết chính mình đã bị lừa lên xe đen.
Cô đỏ mặt cúi người thu dọn đồ đạc.
Nhưng lần này Mã Thiệu Huy nhanh tay hơn cô. Anh lướt tay qua người cô, cúi thấp người nhặt lên chiếc váy bị xé rách.
Tiết Nhiên Ly nhìn, tất nhiên sẽ nhớ lại những cảnh tượng táo bạo lúc đó.
Cô thấp đầu tự giật lấy đồ trên tay anh, giọng nói trách móc nhỏ:
- Chiếc váy này là Mã Du chọn cho em đó, anh làm hư hết cả rồi.
Mã Thiệu Huy cũng có chút tội lỗi, anh thấp giọng:
- Xin lỗi em, do hôm qua tôi hơi thiếu lí trí...
Ngại nói tiếp về vấn đề nhạy cảm, Tiết Nhiên Ly vội làm việc để trốn tránh anh. Cô cúi người nhặt lên từng mảnh đồ rơi rãi.
Tay vươn tới cầm áo sơ mi của anh lên, vô tình nhìn thấy vết son ngay cổ áo. Tay cô khựng lại, rồi nhớ đến tin nhắn vừa nãy chị Bình Nhu gửi.
Cô gượng cười chính mình. Bản thân ngu ngốc dễ tin lời anh nói. Tiết Nhiên Ly biết rõ kể từ giây phút rơi vào mối tình này, cô chính là kẻ thua cuộc sẵn từ vạch đích.
Từ phía sau đổ bóng người anh lên phía trước, biết anh đi tới gần mình, Tiết Nhiên Ly vô thức giấu đi chiếc áo sơ mi trên tay.
Cô xoay người cố gắng trấn tĩnh. Ai ngờ trên tay anh cầm chiếc quần lót nhỏ của cô, anh đưa tay ra tới trước mặt cô:
- Của em đây!
Tiết Nhiên Ly xấu hổ, vội giật lấy rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Giặt đồ bằng tay xong, Tiết Nhiên Ly đấm vai đi ra ngoài. Dáng vẻ mệt nhọc. Mã Thiệu Huy nhìn thấy, anh chậm chạp đi tới mát xa cổ giúp cô.
Tiết Nhiên Ly bất ngờ nên hơi rùng mình. Muốn tách ra khỏi anh nhưng anh kìm chặt không cho cử động.
Bất đắc dĩ phải để anh đấm lưng và xoa cổ giúp mình.
Cô thế mà lại mơ màng tận hưởng ngủ thiếp đi. Mã Thiệu Huy thấy cô đã ngủ say, anh dịu dàng lật người cô lại và đắp chăn giúp cô.
Vẻ mặt hiền lành giống với người anh trai khi xưa trong ký ức của Tiết Nhiên Ly. Chỉ là lần này cô chưa kịp nhìn đến thì đã ngủ say.
Điện thoại trên bàn reo chuông báo thức. Tiết Nhiên Ly đừ người ngồi dậy, cô với tay lấy điện thoại tắt âm thanh nhức tai.
Bầu trời phía ngoài đã tối đen như mực. Căn phòng cũng chỉ tồn tại ánh sáng đèn ngủ nhỏ xíu, chỉ đủ sáng một góc trong phòng.
Giọng khàn khàn khô khốc:
- Thiệu Huy? Anh có ở đây không?
-....
Âm thanh im lặng, biết anh không ở trong phòng. Cô bỗng nhiên nhớ đến chị Bình Nhu. Chắc có lẽ.... Anh đang ở cạnh chị ấy rồi.
Tiết Nhiên Ly muốn cười nhưng chẳng thể. Cô vẫn chưa hiểu, rốt cuộc đêm qua vì sao anh lựa chọn cô? Tại sao không ở lại lâu hơn bên cạnh chị ấy? Mà quan trọng nhất.... Là ai đã bỏ thuốc chơi xấu anh?
Cô đau đầu đưa tay day trán. Ngủ cả buổi chiều khiến cô mệt hơn rất nhiều. Nhưng không ngủ thì chẳng thể chịu đựng được.
Tiết Nhiên Ly xoa bụng chào bé con, sau đó đứng dậy lần mò công tắc đèn. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt trước. Rửa sắp xong thì nghe bên ngoài có tiếng động, cô nhạy cảm lắng nghe đi ra ngoài nhìn thử.
Cửa phòng mở chốt cửa, Tiết Nhiên Ly đưa mắt nhìn xem, thấy Mã Thiệu Huy đẩy xe đồ ăn đi vào. Mùi thơm thoang thoảng cả căn phòng.
Anh thấy cô đã thức dậy, liền lên tiếng:
- Chắc em đói rồi đúng không? Tôi đem đồ ăn vào đây.
- Em cảm ơn.
Tiết Nhiên Ly ngồi vào bàn ăn. Cô chậm rãi ăn bữa cơm được tận tay anh dâng lên. Ngoài mặt thưởng thức nhưng tận đáy lòng thì lại mang cảm giác lo sợ.
Đêm đó, hai người cùng nhau ngủ trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Khoảng cách cách xa 10cm. Tiết Nhiên Ly nằm thẳng, tay đặt lên bụng. Cả người căng thẳng, hít thở không dám mạnh.
Mã Thiệu Huy thì khác, anh thoải mái nằm ngủ ngon giấc. Hơi thở đều đặn từng nhịp.
Biết anh đã ngủ, Tiết Nhiên Ly lén lút quay đầu sang, cô trở mình nằm nghiêng, đôi mắt chăm chú nhìn dáng vẻ ngủ say của anh.
Sóng mũi cao dọc, chân mày rậm rạp đen nhánh. Mái tóc 3/7 cắt tỉa gọn gàng.
Đây... Là người đàn ông mà cô cực kỳ yêu thương. Nhưng đời nhiều gian truân, thứ càng khao khát lại càng khó có được.
Cô khổ sở rơi nước mắt thầm lặng, nhìn anh hơn nửa tiếng mới chịu xoay lưng về phía anh.
Bàn tay lặng lẽ đưa lên chùi nước mắt rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tiết Nhiên Ly nói trước với anh mình còn có việc. Anh hỏi nhưng cô không chịu trả lời.
Cô đang âm thầm tạo bất ngờ cho anh và Mã Du. Chân giả dành cho Mã Du lúc trước đã được bác sĩ Lý Hoàng đặt về giúp cô. Giờ cô chỉ cần đến bệnh viện duy nhất ở Landy nhận về là được.
May mắn Landy chỉ là quần đảo nhỏ, bệnh viện chỉ có một nơi nên rất dễ tìm đường đi.
Tiết Nhiên Ly may mắn gặp được viện trưởng và trao đổi với ông về vài vấn đề liên quan đến Mã Du, đồng thời còn các bài học trong y học. Năng lực cô tốt, cô có thể giao tiếp tiếng Anh với ông ấy.
Ông thấy cô là người có vẻ thích học hỏi, ông hứng thú trò chuyện cùng cô, còn cố gắng lôi kéo cô ở lại ăn trưa cùng các vị bác sĩ chuyên ngành chỉnh hình khác.
Tiết Nhiên Ly trân trọng cơ hội học tập. Từng lời dẫn thị phạm từ họ cô đều ghi chép vào điện thoại.
Kết thúc cuộc hẹn, Tiết Nhiên Ly vui vẻ ôm lấy chân giả trên tay. Hộp chân cao gần nửa người người, nó được gói gọn kỹ càng và cô cẩn thận cầm chắc trên tay.
Tiết Nhiên Ly đứng trước cổng bệnh viện đợi bắt xe chuẩn bị về khách sạn.
May mắn ở ngoài đã có sẵn xe taxi chờ sẵn. Cô nhanh chóng bắt xe. Miệng cười không ngớt. Tâm trạng phấn khích muốn mau chóng đem về cho Mã Thiệu Huy nhìn thấy.
Bản thân lần đầu đi du lịch, cô nào biết chính mình đã bị lừa lên xe đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.