Chương 7: thay đổi
Anh Nguyễn
31/07/2014
8h30 sáng hôm sau
- cô ta làm gì mà giờ này vẫn chưa đến nhỉ, điên thật, ko có gì để liên lạc cả- hắn bực mình
Chợt
- Này! anh bị nhiễm tật lầm bầm của tôi rồi hả??- nó cười khúc khích
- làm gì mà bây giờ mới đến hả???
- nhà tôi tới đây xa lắm, này hợp đồng đấy, anh kí đi- nó chìa cái tờ giấy ra trước mặt hắn, hắn đọc xong, há hốc miêng
-hợp đồng gì kì vậy, sao toàn là quyền lợi của cô ko vậy???
- tôi là con gái tất nhiên phải có nhiều quyền lợi hơn chứ!!
- thôi tùy cô vậy- nói xong hắn kí cái kẹt, xong đưa 1 bản cho nó
- bây giờ tôi chở cô đi ăn sáng
- thôi, tôi ăn rồi- nó từ chối
- tôi nhìn cô là tôi biết cô chưa ăn gì rồi, đừng cãi tôi, đi thôi- hắn kéo nó lên xe ô tô, cả đời nó chưa đủ tiền mua cái bánh xe chứ huống hồ gì ma ngồi lên. hắn ngồi ghế lái, nó muốn ngồi ghế sau nhưng hắn đã khóa cửa nên nó ko có cách nào khác phải ngồi vói hắn
Trên suốt đường đi nó cứ nhìn xung quanh và nhìn cả hắn nữa, bất chợt hắn nắm lấy tay nó, nó giật mình, tim đâp mạnh, nhưng rồi nhanh chóng lấy tay ra, tỉnh bơ nói với hắn:
- điều số 13, anh ko nhớ hả, trí nhớ kém thế
Câu nói đó làm hắn quê 1 cục
Hắn và nó nhanh cóng có mặt ở một nhà hàng sang trọng, nó nói khẽ với hắn:
- tôi ko có tiền đâu, anh đưa tôi đến đây làm gì
- đến đây ăn chứ làm gì, yên tâm, tôi trả tiền, vào đi
Chọn một góc khuất trong nhà hàng, hắn và nó kêu đồ ăn, nhìn nó ăn ngon lành, hắn chỉ biết cười
- anh ko ăn đi sao cười hoài vậy??
- nhìn cô ăn như chết đói ấy ko cười sao được!!
- lần đầu tiên tôi ăn nhiều món ngon như vậy đó
- vậy cô ăn nhiều vào
Ăn xong, hắn chở nó đến một cửa hàng thời trang với bao nhiêu là quần áo, lựa một hồi lâu, hắn chọn được cho nó một bộ váy thật đẹp
- này, 2tr3 lận hả, mắc quá
- cô yên tâm đi, cô ko phải là ng trả tiền đâu
30 phút sau, bọn nó lại có mặt ở cửa hàng makeup, tại đây, nó được dập tóc, trang điểm, .... 1 tiếng sau, nó bỗng thay đổi khiếm hắn ngỡ ngàng
-cô.........
- tôi làm sao, bộ lạ lắm hả- nó nhìn vào gương, ko tin đây là chính mình
- ơ...............................- nó ngơ ngác
- vậy là được rồi, ngày mai cô mặc cái váy tôi mua và trang điểm như vậy để ra mắt bố mẹ tôi nghe ko?
- phải ra mắt hả, ko làm dc ko?
- ko làm vầy tôi thuê cô làm gì, tôi chở cô về, tôi có việc phải đi- hắn kéo nó ra xe
Đến đầu hẻm nhà nó:
- anh về đi, đưa tôi tới đây là được rồi
- Này ! ngày mai ko dc nc vs tôi kiểu đó, ko là cô đền hợp đồng đó, tôi về á
Nó đi vào nhà mà tâm trạng cứ để đâu, nó ko tịn mình lại trở thành người đẹp như vậy
- cô ta làm gì mà giờ này vẫn chưa đến nhỉ, điên thật, ko có gì để liên lạc cả- hắn bực mình
Chợt
- Này! anh bị nhiễm tật lầm bầm của tôi rồi hả??- nó cười khúc khích
- làm gì mà bây giờ mới đến hả???
- nhà tôi tới đây xa lắm, này hợp đồng đấy, anh kí đi- nó chìa cái tờ giấy ra trước mặt hắn, hắn đọc xong, há hốc miêng
-hợp đồng gì kì vậy, sao toàn là quyền lợi của cô ko vậy???
- tôi là con gái tất nhiên phải có nhiều quyền lợi hơn chứ!!
- thôi tùy cô vậy- nói xong hắn kí cái kẹt, xong đưa 1 bản cho nó
- bây giờ tôi chở cô đi ăn sáng
- thôi, tôi ăn rồi- nó từ chối
- tôi nhìn cô là tôi biết cô chưa ăn gì rồi, đừng cãi tôi, đi thôi- hắn kéo nó lên xe ô tô, cả đời nó chưa đủ tiền mua cái bánh xe chứ huống hồ gì ma ngồi lên. hắn ngồi ghế lái, nó muốn ngồi ghế sau nhưng hắn đã khóa cửa nên nó ko có cách nào khác phải ngồi vói hắn
Trên suốt đường đi nó cứ nhìn xung quanh và nhìn cả hắn nữa, bất chợt hắn nắm lấy tay nó, nó giật mình, tim đâp mạnh, nhưng rồi nhanh chóng lấy tay ra, tỉnh bơ nói với hắn:
- điều số 13, anh ko nhớ hả, trí nhớ kém thế
Câu nói đó làm hắn quê 1 cục
Hắn và nó nhanh cóng có mặt ở một nhà hàng sang trọng, nó nói khẽ với hắn:
- tôi ko có tiền đâu, anh đưa tôi đến đây làm gì
- đến đây ăn chứ làm gì, yên tâm, tôi trả tiền, vào đi
Chọn một góc khuất trong nhà hàng, hắn và nó kêu đồ ăn, nhìn nó ăn ngon lành, hắn chỉ biết cười
- anh ko ăn đi sao cười hoài vậy??
- nhìn cô ăn như chết đói ấy ko cười sao được!!
- lần đầu tiên tôi ăn nhiều món ngon như vậy đó
- vậy cô ăn nhiều vào
Ăn xong, hắn chở nó đến một cửa hàng thời trang với bao nhiêu là quần áo, lựa một hồi lâu, hắn chọn được cho nó một bộ váy thật đẹp
- này, 2tr3 lận hả, mắc quá
- cô yên tâm đi, cô ko phải là ng trả tiền đâu
30 phút sau, bọn nó lại có mặt ở cửa hàng makeup, tại đây, nó được dập tóc, trang điểm, .... 1 tiếng sau, nó bỗng thay đổi khiếm hắn ngỡ ngàng
-cô.........
- tôi làm sao, bộ lạ lắm hả- nó nhìn vào gương, ko tin đây là chính mình
- ơ...............................- nó ngơ ngác
- vậy là được rồi, ngày mai cô mặc cái váy tôi mua và trang điểm như vậy để ra mắt bố mẹ tôi nghe ko?
- phải ra mắt hả, ko làm dc ko?
- ko làm vầy tôi thuê cô làm gì, tôi chở cô về, tôi có việc phải đi- hắn kéo nó ra xe
Đến đầu hẻm nhà nó:
- anh về đi, đưa tôi tới đây là được rồi
- Này ! ngày mai ko dc nc vs tôi kiểu đó, ko là cô đền hợp đồng đó, tôi về á
Nó đi vào nhà mà tâm trạng cứ để đâu, nó ko tịn mình lại trở thành người đẹp như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.