Chương 19: Xuất viện
Anh Nguyễn
31/07/2014
Trong lúc ấy, có một chàng trai đứng ngoài cửa đã vô tình nhìn thấy hết cảnh lãng mạn ấy. Khuôn mặt tối sầm, bàn tay nắm thành đấm, trái tim như thắt lại......
- Minh Vương, chúng ta từ nay chấm dứt tình bạn. Tôi tuyên chiến với cậu. Thùy Linh, em phải là của tôi! - nói rồi anh chàng ấy bỏ đi.
-------------
Ở trong phòng......... Hắn vừa buông nó ra.......
- Anh...... Anh....... Anh dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi! - nó mếu máo như sắp khóc
- Thì tôi cũng vậy thôi. - hắn nhún vai
- Anh....... - nó cứng họng
- Làm bạn gái tôi đi. - hắn nhẹ nhàng cất tiếng
- Tôi....... Tôi........ - nó há hốc mồm ngạc nhiên
- Cô cứ từ từ suy nghĩ.
- Vậy tôi ra ngoài một chút. - nó ngúng nguẩy bỏ đi (chủ yếu là muốn giấu đi cái khuôn mặt đang đỏ dần lên)
-----------
Xuống sân bệnh viện, nó chọn một chiếc ghế đá dưới một bóng cây to.
- Linh! - Phong gọi nó - Sao cậu xuống đây?
- Phong! Vào thăm tớ hả? Tại trong phòng mùi ngột ngạt quá nên tớ ra đây hóng gió chút- nó cười tươi - Mà thăm tớ hay thằm Minh Vương đấy? - nó nhíu mày - Minh Vương ở trên phòng ấy!
- Thăm cậu. - Phong cười hiền rồi ngồi xuống bên cạnh nó - Phòng ngột ngạt hay vì nụ hôn của Vương mà ngột ngạt?
- Ơ........ - khuôn mặt nó đỏ như hai quả gấc (cái này gọi là phạm tội mà bị người ta phát hiện đây!) - Sao cậu biết?????????????
- Tớ vô tình thôi chứ không phải nhìn trộm đâu à? - Phong cười tươi như trong lòng thì muốn khóc - Linh này, Cậu.......... Đừng có đồng ý được không? Nếu Vương có tỏ tình......
- Tại sao? - nó nhíu mày - Sao tên này biết hay vậy cà?????? (nghĩ thầm)
- Tớ xin cậu đấy, được không? - Phong thành khẩn nói
- Để tớ suy nghĩ thêm. - nói rồi nó bước lên phòng.
-----------
Thứ 7......
- Hura! - nó khoái chí vỗ tay - Xuất viện rồi!
- Vui vậy sao? - hắn nhíu mày
- Chứ sao! Mùi bệnh viện nghe là muốn buồn nôn rồi! - nò cười tươi như đi năm năm giờ mới ra đấy ( trời ạ, mới nằm viện có năm ngày thôi đấy!)
- Lên không? Không thì tự đi bộ về! - hắn lúc này đã leo tót lên taxi từ đời ào rùi.
- Ê ê. Dám bỏ tui hả? - nó phi từ mặt đất lên xe và nằm gọn bên cạnh hắn bằng tốc độ ánh sáng. Hắn nhìn vẻ mặt đó của nó mà muốn phì cười.
- Minh Vương, chúng ta từ nay chấm dứt tình bạn. Tôi tuyên chiến với cậu. Thùy Linh, em phải là của tôi! - nói rồi anh chàng ấy bỏ đi.
-------------
Ở trong phòng......... Hắn vừa buông nó ra.......
- Anh...... Anh....... Anh dám cướp nụ hôn đầu đời của tôi! - nó mếu máo như sắp khóc
- Thì tôi cũng vậy thôi. - hắn nhún vai
- Anh....... - nó cứng họng
- Làm bạn gái tôi đi. - hắn nhẹ nhàng cất tiếng
- Tôi....... Tôi........ - nó há hốc mồm ngạc nhiên
- Cô cứ từ từ suy nghĩ.
- Vậy tôi ra ngoài một chút. - nó ngúng nguẩy bỏ đi (chủ yếu là muốn giấu đi cái khuôn mặt đang đỏ dần lên)
-----------
Xuống sân bệnh viện, nó chọn một chiếc ghế đá dưới một bóng cây to.
- Linh! - Phong gọi nó - Sao cậu xuống đây?
- Phong! Vào thăm tớ hả? Tại trong phòng mùi ngột ngạt quá nên tớ ra đây hóng gió chút- nó cười tươi - Mà thăm tớ hay thằm Minh Vương đấy? - nó nhíu mày - Minh Vương ở trên phòng ấy!
- Thăm cậu. - Phong cười hiền rồi ngồi xuống bên cạnh nó - Phòng ngột ngạt hay vì nụ hôn của Vương mà ngột ngạt?
- Ơ........ - khuôn mặt nó đỏ như hai quả gấc (cái này gọi là phạm tội mà bị người ta phát hiện đây!) - Sao cậu biết?????????????
- Tớ vô tình thôi chứ không phải nhìn trộm đâu à? - Phong cười tươi như trong lòng thì muốn khóc - Linh này, Cậu.......... Đừng có đồng ý được không? Nếu Vương có tỏ tình......
- Tại sao? - nó nhíu mày - Sao tên này biết hay vậy cà?????? (nghĩ thầm)
- Tớ xin cậu đấy, được không? - Phong thành khẩn nói
- Để tớ suy nghĩ thêm. - nói rồi nó bước lên phòng.
-----------
Thứ 7......
- Hura! - nó khoái chí vỗ tay - Xuất viện rồi!
- Vui vậy sao? - hắn nhíu mày
- Chứ sao! Mùi bệnh viện nghe là muốn buồn nôn rồi! - nò cười tươi như đi năm năm giờ mới ra đấy ( trời ạ, mới nằm viện có năm ngày thôi đấy!)
- Lên không? Không thì tự đi bộ về! - hắn lúc này đã leo tót lên taxi từ đời ào rùi.
- Ê ê. Dám bỏ tui hả? - nó phi từ mặt đất lên xe và nằm gọn bên cạnh hắn bằng tốc độ ánh sáng. Hắn nhìn vẻ mặt đó của nó mà muốn phì cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.