Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 23:

La Bặc Hoa Thỏ Tử

26/12/2021

Người đàn ông lạ mặt trong trang phục thể thao thở dốc đang đưa tay lau mồ hôi trên trán, anh ta mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng trông anh ta lại có chút từng trải, vẻ mặt có hơi nhợt nhạt, dường như đang vô cùng mệt mỏi.

Hai mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch hơi mở, tuy rằng cậu không quen biết người đàn ông trước mặt này nhưng nghe vừa đối phương nói xong thì vội vàng thất tha thất thểu chạy xuống, giày dép cũng chưa kịp xỏ.

“Ông ta tỉnh rồi à?!”

Người đàn ông trẻ tuổi kia gật gật đầu, cảm thấy cực kỳ kích động, vội tiến lên đỡ lấy Lộ Viễn Bạch vì vội mà thiếu chút nữa bị té ngã.

Trong lúc nhất thời hai người giống như anh em đã bị thất lạc nhiều năm nay được tái ngộ.

Người đàn ông trẻ tuổi: “Tỉnh rồi, vừa mới tỉnh lại không bao lâu, hiện tại bác sĩ đang kiểm tra cho ông ta.”

Giọng nói cực kỳ kích động, một giây sau vẻ mặt mệt mỏi như muốn khóc vì sung sướng.

Anh ta là trợ lý sinh hoạt theo Lộ Viễn Bạch đã bốn năm, từ khi Lộ Viễn Bạch gặp tai nạn xe cộ thì anh ta vẫn luôn túc trực ở bên tài xế xe van kia, để bảo đảm bất kỳ lúc nào đối phương tỉnh lại, tất cả tiền viện phí và tiền thuê hộ lý đều do phòng của Lộ Viễn Bạch chi trả.

Lần này Lộ Viễn Bạch xảy ra chuyện lớn như vậy, hầu như mọi người đều chọc vào xương sống mà chửi bới, những nhân viên này cũng không vui vẻ gì hơn, mỗi ngày đều bận rộn đều gần như không nhắm mắt được.

Lần này nhiệm vụ của anh ta cũng vô cùng mệt nhọc, anh ta có thể từ chức nhưng anh ta lại không làm vậy. Hiện tại Lộ Viễn Bạch bị gièm pha quấn thân, hầu như không có ai tình nguyện nhảy vào vũng nước đục này, nếu mà chứng thực tội danh thì Lộ Viễn Bạch có thể cũng sẽ không có khả năng sống được trên màn ảnh nữa, đến lúc đó đừng nói bọn họ thất nghiệp, Lộ Viễn Bạch bị phong sát cũng là điều đương nhiên.

Nhưng bọn họ lại tiếp tục quay cuồng làm việc, ngày đêm điên đảo, sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn như cũ không có ai lựa chọn từ bỏ.

Trong nhóm của bọn họ, người đi theo Lộ Viễn Bạch ngắn nhất là hai năm, từ khi Lộ Viễn Bạch không có tiếng tăm gì đến bây giờ trở thành minh tinh có lưu lượng cực lớn, đã trải qua biết bao phong ba bão táp rồi.

Anh ta còn nhớ rõ lúc ấy Lộ Viễn Bạch vừa mới tiến vào giới giải trí cũng không kiếm được nhiều tiền, nhưng bởi vì mẹ của anh ta bị bệnh tim cần tiền để phẫu thuật, Lộ Viễn Bạch đã lập tức lấy hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình ra đưa cho anh ta.

Lúc đó, anh ta cũng đã chạy vạy khắp nơi nhưng vẫn không mượn được, cũng chưa từng nghĩ sẽ hỏi mượn tiền của Lộ Viễn Bạch nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại cầm cuốn sổ tiết kiệm chạy suốt đêm tới bệnh viện cứu giúp mẹ của anh ta.

Sau này anh ta cũng đã từng hỏi Lộ Viễn Bạch: “Anh Viễn, lúc ấy vì sao anh có thể không chút do dự cho tôi mượn nhiều tiền như vậy, anh không sợ tôi sẽ vong ân phụ nghĩa sao?”

Hình ảnh của Lộ Viễn Bạch khi nói câu ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí anh ta, lúc đó, trên khuôn mặt ít nói lạnh nhạt của Lộ Viễn Bạch đã nở một nụ cười ấm áp hiếm hoi: “Tôi không biết nữa, tôi chỉ cảm thấy là nếu anh không còn mẹ chắc chắn sẽ rất đau khổ, cũng giống như tôi vậy, mẹ tôi cũng là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi.”

Lúc ấy Lộ Viễn Bạch vừa chịu cảnh gia đình tan vỡ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho họ, rõ ràng tiểu thiếu gia lúc ấy vô cùng nghèo túng tuyệt vọng, rồi lại nhận giúp đỡ người không màng khó khăn.

Khi ấy anh ta cầm tiền đứng ở trên hành lang bệnh viện gào khóc, Lộ Viễn Bạch chỉ nhàn nhạt vỗ vỗ vai, nhưng với anh ta mà nói đó lại là hy vọng duy nhất le lói ngay lúc đó.

Khi đó anh ta đã thề rằng, chỉ cần Lộ Viễn Bạch không đuổi thì anh ta sẽ đi theo Lộ Viễn Bạch cả đời, bất kể chỉ là một trợ lý lý sinh hoạt, không có gì tiền đồ rộng mở cũng không sao.



Những người đi theo Lộ Viễn Bạch đều rất hết lòng, cho dù Lộ Viễn Bạch có trách bọn họ cũng sẽ không biện giải, càng sẽ không có chuyện oán hận, bọn họ hoàn toàn là tự nguyện.

“Chúng ta đi ngay đi, lập tức đi thôi.” Lộ Viễn Bạch cũng bất chấp người trước mặt là ai, lôi kéo anh ta đi ra ngoài.

Trợ lý vừa muốn nhắc nhở Lộ Viễn Bạch còn vẫn chưa xỏ giày, liền thấy Lộ Viễn Bạch vừa mới định chạy đi đã ngừng lại, vội vàng xoay người.

Trợ lý vốn tưởng rằng Lộ Viễn Bạch là trở về đi giày, ai ngờ Lộ Viễn Bạch đi về phía đầu giường dưới ánh sáng trắng tinh, sau đó vươn tay lấy giỏ hoa quả trang trí sặc sỡ trên bàn đầu giường xuống.

Nhìn thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, Lộ Viễn Bạch cười xấu hổ nói: “Tay không đi thì cũng không tốt lắm.”

Trợ lý: “……”

--

Trong phòng bệnh ở bệnh viện C, tài xế xe van đang trải qua kiểm tra của bác sĩ, vết thương trên người đã không còn trở ngại gì, chỉ là tạm thời vẫn không thể xuống giường hoạt động được, muốn ngồi dậy cũng phải cố gắng hết sức.

Ngay khi tài xế tỉnh lại thì trước tiên bệnh viện gọi điện thông báo cho cảnh sát.

Cảnh sát nhận được điện thoại thì phái người đến đây tìm hiểu tình hình.

Thông thường phần lớn vụ án đều được sắp xếp xử lý vào ngày hôm sau, nhưng vụ án của Lộ Viễn Bạch mà kéo dài thì không ổn lắm, bởi vì bất kể là quần chúng nhân dân hay là truyền thông đều muốn nhanh chóng đưa ra một kết luận, ngăn dư luận lại lần nữa dậy sóng.

Việc đầu tiên khi cảnh sát tới là gặp mặt tài xế xe van hiện đầu óc đã tỉnh táo, chuẩn bị điều tra vụ việc.

Nhưng mà không đợi cảnh sát mở miệng, tài xế đã nói trước: “Hai mẹ con đó có sao không vậy?”

Cảnh sát điều chỉnh lại bút ghi âm, khởi động máy bắt đầu bản ghi: “Hai mẹ con họ không có chuyện gì.”

Nghe xong thì tài xế xe van kia mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt toàn là vẻ áy náy:

“Thật xin lỗi đồng chí cảnh sát, tôi có bệnh ở động mạch vành, là bệnh cũ, lúc ấy khi đang điều khiển xe thì đột nhiên bị tái phát. Tôi thực sự vô cùng xin lỗi, nếu mà gây ra mạng người thì cái mạng già cũng không cần phải sống nữa.”

Cảnh sát: “Lúc ấy trong quá trình lái xe thì bệnh ở động mạch vành của ông đã tái phát, phải không?”

“Đúng vậy.”

Nói xong thì giống như nhớ tới cái gì, sau đó vội vàng kéo tay người cảnh sát đang ngồi ở mép giường: “Cậu trai kia đâu rồi? Câu trai đâm phải xe cùng tôi như thế nào rồi đồng chí cảnh sát?”

Lúc ấy bệnh ở động mạch vành của ông phát tác, ngực quặn đau, hô hấp cũng rất khó khăn, tay chân run lẩy bẩy khiến ông không thể khống chế tay lái. Khi mắt thấy sắp đụng tới chiếc xe của hai mẹ con thì có một chiếc xe màu trắng lập tức phóng từ phía đối diện lại đây.



Mãi chỉ đến khi tai nạn xe cộ xảy ra không lâu, ông mới hoàn toàn lâm vào hôn mê.

“Cậu trai kia là tới cứu người, cậu ấy thế nào rồi! Cậu ấy có sao không!”

“Lộ tiên sinh bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm và tỉnh lại rồi.”

Trái tim đang treo lơ lửng của tài xế xe van nghe xong lời này mới thả lỏng.

Ngay sau đó cảnh sát hỏi lại: “Ông xác định là Lộ Viễn Bạch cứu người đúng không?”

Thật ra kết luận này ở phía cảnh sát đã sớm có đáp án rồi, bất kể là khai của tài xế gây tai nạn hay bản ghi âm của hệ thống hướng dẫn tự vận hành trên xe thì cũng đủ để khẳng định mục đích vượt đèn đỏ của Lộ Viễn Bạch rồi.

Tài xế vội gật gật đầu: “Tôi chắc chắn lúc ấy cậu trai kia là tới cứu người, thật ra lúc đèn đỏ thì cậu ấy đã dừng xe trước nhưng sau khi thấy xe của tôi mất lái thì mới xông ra.”

Cảnh sát: “Làm sao ông có thể kết luận như thế?”

Tài xế xe van: “Ánh mắt, đó là do ánh mắt của cậu ấy.”

Lúc đó ánh mắt của Lộ Viễn Bạch cực kỳ kiên định, rõ ràng là đã quyết tâm sẵn sàng chịu chết.

Cảnh sát viết lại mọi chuyện ra, có lời khại của tài xế xe van và những suy luận thì xác lập thành chứng cứ.

Cảnh sát: “Bởi vì ông là nguyên nhân của vụ tai nạn xe cộ xảy ra lần này, nhưng cũng may là vụ tai nạn này không có bất kỳ ai tử vong, chưa đủ tính chất của một vụ tai nạn giao thông lớn. Đáng lẽ ông sẽ chỉ bị phạt tiền và trừ điểm công dân, nhưng mà do vụ án này gây ảnh hưởng lớn đến dư luận xã hội, nên chúng tôi cần thu hồi và huỷ bằng lái của ông, ông có đồng ý với quyết định này không ?”

Tài xế xe van lắc đầu: “Tôi không có ý kiến.”

Cảnh sát: “Một vấn đề nữa là Lộ Viễn Bạch đã vượt đèn đỏ cũng là một phần nguyên nhân khiến vụ tai nạn xe cộ xảy ra, khiến ông bị thương nặng, ông có muốn hòa giải không?”

Tài xế xe van: “Tôi đồng ý.”

Chỉ cần đối phương đồng ý tiến hành hòa giải, Lộ Viễn Bạch sẽ không cần phải chịu trách nhiệm hình sự nữa.

Cảnh sát cũng sẽ làm thêm một bước là xác minh lời khai của tài xế xe van và xem hồ sơ bệnh án trước đây của ông ấy.

Nếu tất cả mọi thứ đều là sự thật.

Ngoại trừ thu và huỷ bằng lái cùng phạt tiền ra thì, Lộ Viễn Bạch vô tội!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook