Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 39:
La Bặc Hoa Thỏ Tử
27/12/2021
Thư ký nghe xong cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía sếp lớn nhà mình.
Tiệc rượu thông thường như này Đoàn Dự cũng sẽ không đi.
Đoàn Dự vừa mới vào công ty vài năm còn có khả năng, nhưng hiện tại Đoàn Dự địa vị cao, căn bản không ai dám tới trêu chọc, hay có dũng khí nhướng mày với anh.
Nhưng nhiều người nịnh bợ, lời mời như vậy đương nhiên đếm cũng không hề ít.
Nhưng sau khi thư ký nhìn đến nhẫn trên tay Đoàn Dự, bỗng nhiên liền hiểu được.
"Tôi bây giờ đi chuẩn bị xe."
Thư ký rời đi, Đoàn Dự lấy di động xem một lát, phát hiện không có tin nhắn quan tâm mỗi ngày từ Lộ Viễn Bạch đến anh.
Đoàn Dự khẽ nhíu mày, Lộ Viễn Bạch chưa gửi tin cho anh hiển nhiên đã nói lên cậu còn chưa hết giận.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Viễn Bạch trước khi lên lầu ngày hôm qua.
Không nghĩ tới miệng Lộ Viễn Bạch đầy lời ngọt ngào, mắng đến người ta như lọt vào trong sương mù, nổi giận bừng bừng nhưng tính tình còn rất ngay thẳng.
Giống như là con mèo nhỏ dựng lông giương nanh múa vuốt với người khác.
Chỉ cần trong lòng tâm tình không tốt khi ngươi hơi tới gần một chút liền hung dữ nhe răng với người.
Căn bản không giỏi mắng người.
Sau đó Đoàn Dự nhìn thoáng qua phía cửa, sau khi thấy thư ký đã ra ngoài, kéo mở ngăn kéo của bàn công tác.
Cầm phương án thứ ba kia đem ra*.
Đường đường là tổng tài đứng đầu thương giới lại ở văn phòng lén lút xem loại đồ vật này nọ, nói ra cũng sẽ không có người tin.
Đoàn Dự nhìn tài liệu, trong lòng mặc dù cực kỳ phức tạp.
Nhưng cũng không có thể nhường Lộ Viễn Bạch suốt ngày cùng anh chiến tranh lạnh tiếp nữa.
Chẳng qua trước kia anh thấy Lộ Viễn Bạch dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, có qua có lại, thì chuyển sang ầm ĩ với đối phương mà thôi.
Buổi chiều 3 giờ, Đoàn Dự tới chỗ bày tiệc rượu ở một câu lạc bộ cao cấp.
Tuy rằng đây là câu lạc bộ cao cấp, nhưng mà cũng vàng thau lẫn lộn.
Suy cho cùng những sếp lớn có quyền thế này thủ đoạn cũng không đơn giản, đều là cáo già sờ không thấy đuôi ở trong thương trường, lại có mấy người có thể là sạch sẽ.
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, Đoàn Dự mới vừa đi mấy bước vào phòng vip, sếp lớn cùng CEO thương nghiệp vốn đang ngồi đều lần lượt đứng dậy.
Đoàn Dự đến loại nơi như này đúng là hiếm thấy.
Hôm nay có thể đến cũng không biết là nể mặt ai .
Sau đó trong lòng cũng suy tính đủ loại âm mưu rồi lục tục tiến lên khách sáo cùng Đoàn Dự.
Đoàn Dự mới vừa về nước được vài năm căn cơ đã vững vàng, tuy rằng chán ghét những chỗ như thế này, nhưng cũng đã tới không ít lần.
Sau khi có quyền thế lớn, cũng không có người dám ép buộc anh.
Trong mấy năm qua đây vẫn là lần đầu đến câu lạc bộ cao cấp.
Câu lạc bộ cao cấp hiển nhiên chính là nơi dành cho kẻ có tiền giải trí.
Tại nơi này người giàu tiêu tiền như nước, vung tay một cái chính là vài năm tiền công của người bình thường, giải trí tìm niềm vui, xa hoa đồi trụy.
Sếp lớn của một công ty tinh mắt, nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Đoàn Dự, vội nói: "Ánh mắt Tổng tài Đoạn thật tốt, viên ruby trên nhẫn chính là vật hiếm có, xem màu sắc này chỉ biết là bảo bối hiếm thấy."
Đoàn Dự rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế chủ tọa xoay chiếc nhẫn trên tay chưa nói gì, tuy nhiên vị sếp lớn kia cũng là cáo già trong thương giới, hiển nhiên có thể nhìn ra Đoàn Dự lúc này tâm tình không tồi.
Lời này vừa nói ra bên trong phòng vip có không ít nhân vật có uy tín danh dự, đều nhìn về phía ngón tay áp út trái đang đeo nhẫn của Đoàn Dự.
Trong lúc nhất thời lời nói phô trương tràn ngập cả phòng.
Sau khi Đoàn Dự nâng tay cầm chén rượu, sếp lớn ngồi bên cạnh vô cùng có mắt nhìn mà chọn một nam sinh nhỏ nhắn đi qua rót rượu cho Đoàn Dự.
Nam sinh kia cũng mới hai mươi tuổi, diện mạo thanh tú, là một sinh viên, vô cùng có hơi thở của tuổi trẻ.
Lúc trước Đoàn Dự đến nơi này cũng đều là gặp dịp thì chơi, chọn người giả bộ dáng rót rượu riêng, để tránh mấy lão cáo già này nhét người vào chỗ anh.
Nơi được xem như ăn thịt người không nhả xương này, chỉ cần ngã quỵ thì sẽ rất khó đứng lên lại.
Hiển nhiên đều phải đề phòng người bên cạnh.
Nhưng Đoàn Dự hiện giờ quyền thế lớn, đương nhiên cũng không ai dám trêu chọc đến anh.
Dù sao Đoàn Dự cũng là nhân vật có tiếng là tàn nhẫn, tuổi còn trẻ đã vững vàng ở địa vị cao, chọc anh thì hiển nhiên không có quả ngọt gì mà ăn.
Nam sinh kia cũng rất có mắt nhìn mà giữ một chút khoảng cách tiếp xúc, bắt đầu làm bồi rượu cho anh.
Đoàn Dự thấy nam sinh kia lại đây rót rượu cũng không từ chối tiếp nhận, nhưng trên mặt lại chỉ toàn là lạnh nhạt, nhìn không ra nửa phần dục vọng.
Nam sinh này lớn lên cũng coi như không tồi, nhưng ở loại nơi như này hiển nhiên khiến người ta cảm thấy được thấp kém.
Nam sinh kia xoay người rót rượu cho Đoàn Dự, ánh mắt dừng ở nhẫn ruby trên tay trái của Đoàn Dự, vừa rồi nghe lão già kia nói là hàng cao cấp, hiện tại vừa nhìn như vậy quả thật không tầm thường.
Hắn ta cũng biết người trước mắt này chính là người cầm quyền Đoàn thị, là một người tai to mặt lớn vô cùng có quyền thế, tuy rằng ở trong phòng vip này so ra tuổi còn trẻ, nhưng tất nhiên địa vị cao nhất, là người đầu tiên không thể đắc tội.
Chỉ cần có thể lấy lòng đối phương, hắn ta tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt.
Nam sinh ngượng ngùng ngẩng đầu lên trộm liếc Đoàn Dự một cái.
Hắn ta biết chính mình lớn lên đẹp, cũng vô cùng am hiểu vận dụng ưu thế của bản thân.
Nắm chắc cảm giác giới hạn khoảng cách cần có.
Thấy Đoàn Dự không từ chối mà cho phép hắn rót rượu, lúc này lá gan lớn hơn ngẩng đầu đi nhìn trộm Đoàn Dự.
Khuôn mặt Đoàn Dự vô cùng ưu việt, cho dù là đặt ở trong giới giải trí cũng không có chỗ nào thua kém.
Thân hình cao lớn, chân dài vai rộng, vô cùng có khí thế, dáng người thì cực kỳ có tiêu chuẩn của tam giác ngược, chính là nam nhân đầy thành thục cùng dã tính.
Nếu theo đuổi nắm được anh trong tay, cho dù là về sau bị bỏ mặc, phỏng chừng hắn cũng sẽ có không ít tiền.
Nam sinh một bên rót rượu một bên ánh mắt tham lam nhìn nhẫn ruby trên tay của Đoàn Dự.
Cái nhẫn này vừa mới nghe nói là một vật có giá trị không tầm thường, giá một viên ruby này cho dù là mười đời của hắn ta cũng mua không nổi.
Tuy nhiên kẻ có tiền liền không giống nhau, bọn họ tiêu tiền như nước, bọn họ không coi tiền là tiền, chỉ coi như giải trí tìm niềm vui gì đó, ngợp trong vàng son.
Người người đều ham mê cuộc sống như vậy.
Người người ước ao, rồi lại không thể đạt được.
Nam sinh say mê nhìn cái nhẫn kia, sau đó nói: "Nhẫn của Tổng giám đốc Đoàn thật là đẹp mắt."
Đoàn Dự nghe xong rũ mắt liếc hắn ta một cái.
Nam sinh thấy đối phương nhìn mình, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng tiếp tục nói: "Chiếc nhẫn này bất luận là làm thủ công hay là sử dụng vật liệu đều cực kỳ phi phàm, vô cùng hợp với Tổng giám đốc Đoàn."
Hắn ta không hiểu những cái này, nhưng nói tốt ai sẽ không thích, chỉ cần đem người trước mặt dỗ đến vui vẻ, đến lúc đó nói có khả năng liền tặng nhẫn cho hắn.
Đoàn Dự chưa nói gì, thế nhưng có thể nhìn ra tâm tình lúc này không tồi.
Thiếu niên lại rót cho Đoàn Dự ly rượu, không dấu vết mà hướng đến bên cạnh Đoàn Dự gần hơn một chút.
Hắn ta biết kẻ có nhiều tiền, đều là người vô cùng giả dối.
Nam sinh cũng biết Đoàn Dự có gia đình.
Dù sao khi Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn phô trương thanh thế lớn như vậy, nguyên do nữa là Lộ Viễn Bạch là nghệ sĩ, tin tức chuyện tình cảm của hai người thường xuyên nằm trên đầu bảng.
Hắn ta lúc trước là fans Lộ Viễn Bạch, mối liên kết của Lộ Viễn Bạch vô cùng có tính rộng lớn, lúc trước hắn ta cũng dùng hành vi cử chỉ của Lộ Viễn Bạch làm tấm gương để học hỏi.
Nhưng bởi vì học không được cảm giác giống trên người Lộ Viễn Bạch, cũng liền bỏ qua.
Tuy nhiên nào có đàn ông nào mà không ăn vụng.
Hắn ta thừa nhận diện mạo cùng khí chất điềm đạm của Lộ Viễn Bạch là độc nhất vô nhị, cho nên mới có thể ở trong giới giải trí nổi tiếng như mặt trời ban trưa mấy năm, hơn nữa đến nay vẫn chưa có người có thể thay thế.
Nhưng một đóa hoa cho dù được yêu thích ngắm nhìn, thì cũng có thời gian nhìn chán.
Bộ dạng hắn ta tuy là so ra kém với Lộ Viễn Bạch, nhưng cũng tự nhận bộ dạng không tồi, cùng Lộ Viễn Bạch cũng là loại hình khác biệt.
Đàn ông đều thích mới mẻ, chỉ ăn một loại đương nhiên sẽ ngán.
Kẻ có tiền giống như bọn họ thì càng biết chơi.
Hắn ta cũng không tin bên người Đoàn Dự chỉ có duy nhất Lộ Viễn Bạch ở bên ngoài không có ai.
Diện mạo Lộ Viễn Bạch trong trẻo nhưng lạnh lùng là một đóa hoa cao lãnh, làm cho người ta cảm thấy được một loại khoảng cách vô hình.
Nhưng hắn ta thì khác, hắn có diện mạo tương đối thanh thuần.
Hiện tại trong vòng giao lưu này cũng là loại hình của hắn là tốt nhất, tiêu thụ tốt nhất*.
Dù sao người như Lộ Viễn Bạch không yêu không rành thế sự đơn độc tinh khiết như một đóa hoa trắng.
Hắn ta tuy là so ra kém diện mạo tinh xảo của Lộ Viễn Bạch, nhưng hắn tự nhận trên người hắn có thứ Lộ Viễn Bạch không có.
Hắn ta có thể cho Đoàn Dự cảm giác mới mẻ, đã kết hôn nhiều năm hẳn là Lộ Viễn Bạch không làm được.
Hắn ta ngượng ngùng mà ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự, một đôi mắt hạnh nhân lộ ra một chút hơi nước.
Đoàn Dự lớn lên đẹp, có tiền có thế, quả thực chính là cực phẩm.
Nếu hắn ta theo Đoàn Dự, sẽ không cần ở đây cười xòa với đám lão già bụng phệ này.
Loại nơi nhạy cảm như này, kỹ năng câu dẫn người của nam sinh đương nhiên cũng không ít.
Nhưng mà ngay lúc nam sinh mới vừa tới gần Đoàn Dự, khuôn mặt sắc sảo của Đoàn Dự trong nháy mắt liền nhăn mày.
Mùi nước hoa hóa chất trên người nam sinh vô cùng khó ngửi, mặc dù đối phương dùng chính là nước hoa đắt tiền thịnh hành gần đây nhất.
Nhưng Đoàn Dự lại cực kỳ chán ghét loại người dùng tinh dầu như thế, ngửi thấy làm cho trong lòng người ta sinh phiền chán.
Lại hồi tưởng lúc trước anh cùng Lộ Viễn Bạch tiếp xúc gần, đối mặt với mùi thơm ngát trên người cậu, trong lúc nhất thời càng cảm thấy được mùi rẻ tiền khó ngửi trên người nam sinh.
Nam sinh không cảm nhận được biểu tình nhỏ trên mặt của Đoàn Dự, nhờ vào vẻ bề ngoài của chính mình giả vờ làm ra vẻ ngượng ngùng.
"Viên ruby trên nhẫn của Tổng giám đốc Đoàn thật sự cực kỳ rực rỡ, nhưng tôi không hiểu nhiều về loại tác phẩm nghệ thuật gì đó, trước kia cũng chỉ là tử đọc sách không quá hiểu biết rõ ràng cái này, người có danh vọng giống như Tổng giám đốc Đoàn nhất định hiểu biết rất nhiều, ngài có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Trong lời nói của nam sinh cực kỳ khéo léo.
Không chỉ giúp chính mình vụng về làm ra vẻ đơn giản còn có chút hình tượng thanh thuần, lại tâng bốc Đoàn Dự.
Đàn ông đều như vậy, một khi nhận được tâng bốc cùng ngưỡng mộ từ bên ngoài thì sẽ giảm bớt đề phòng, cũng bắt đầu giảng giải chỗ am hiểu hơn hẳn của mình cho người khác.
Khóe miệng nam sinh lúc này đang hiện ra ý cười, việc hắn ta bây giờ cần phải làm là chờ Đoàn Dự nói chuyện, sau đó hắn ta sẽ mở miệng đón ý nói hùa.
Từ ngữ đều đã chuẩn bị nghĩ sẵn tốt trong đầu.
Nhưng mà ngay sau đó chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của người đàn ông: "Cách xa tôi một chút."
Nam sinh: ?
Bình thường Lộ Viễn Bạch thường dính sát ở bên tai Đoàn Dự mở cái miệng nhỏ nhắn liền giống như liên tục ăn một bình mật đường.
Đoàn Dự ở nhà đã quen nghe Lộ Viễn Bạch nói ngon nói ngọt với mình, nhưng mỗi lần lại đều bị mắng như lọt vào trong sương mù.
Sở dĩ không có nghe ra ý tứ trong lời nói của nam sinh đối diện này, là bởi vì lời nói của hắn ta so với lời của Lộ Viễn Bạch kém quá nhiều, căn bản là không ở cùng một cấp độ.
Trong lời nói của nam sinh không những không có lấy được lòng Đoàn Dự, còn cho rằng phần ngu dốt của mình như vốn liếng mà biểu lộ ra ngoài không chút che giấu, làm cho người ta cảm giác cực kém.
Nam sinh sau khi nghe được lời của Đoàn Dự liền sửng sốt.
Như thế nào mà không giống với suy nghĩ của hắn.
Nhưng nam sinh cũng không cam tâm buông tha người cao quý hiếm có như Đoàn Dự.
Chỉ cần bò lên trên, cho dù là gà rừng hay là gà nhà, sau đó đều có thể là phượng hoàng kim chi ngọc diệp.
Tiền tiêu vô số.
Đến loại nơi này làm bồi rượu hiển nhiên cũng không có giữ vẻ thanh cao, miễn là có da mặt thì có thể đường hoàng đi ra ngoài, muốn cái gì mà không có?
Ngay tại thời điểm nam sinh nghĩ muốn tới gần lần nữa, Đoàn Dự lại mở miệng: "Bảo cậu cút, không nghe thấy?"
Vẻ mặt nam sinh suy sụp, đến lúc đối diện ánh mắt của Đoàn Dự nháy mắt cứng ngắc thân mình.
Muốn nói cái gì đó: "Tổng giám đốc Đoàn, tôi. . . . . ."
Nam sinh kia nhìn thấy vẻ mặt sắc bén của Đoàn Dự thậm chí nhất thời có chút không dám động, ánh mắt của anh lúc này cực kỳ nguy hiểm. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chán ghét của anh, tựa như giây tiếp theo giây sẽ xé toạc hắn ta.
Sau đó có phần thận trọng nói: "Tổng giám đốc Đoàn, tôi là làm sai chỗ nào sao?"
Đoàn Dự thu hồi ánh mắt không nhìn tới hắn.
Thiếu niên không cam lòng, không muốn buông tay.
"Tôi chỉ là ngưỡng mộ Tổng giám đốc Đoàn đã lâu, nghĩ muốn. . . . . . Nghĩ muốn bồi Tổng giám đốc Đoàn giải trí một chút, nghe ngài nói chuyện tâm sự, ngài đừng tức giận."
"Cậu mà cũng xứng?"
Thanh âm trầm thấp của anh truyền đến.
Thân thể nam sinh ngồi ở bên cạnh cứng đờ, trong lúc nhất thời không dám thở mạnh.
Cũng không biết vừa rồi câu nói nào rước lấy tức giận của người đàn ông trước mắt này.
Đoàn Dự có bao nhiêu tàn nhẫn, bên ngoài vẫn luôn có đồn đại.
Nam sinh trong một lúc có chút hối hận trước đó trêu chọc Đoàn Dự.
"Tổng giám đốc Đoàn. . . . . ."
Sếp lớn ngồi bên cạnh cũng chú ý tới tình huống bên này, vội chen chân vào đá tên nam sinh kia một cước: "Còn không mau cút đi, cũng không nhìn xem chính mình là loại hàng gì."
Tuy rằng trong lòng nam sinh không cam tâm, nhưng bởi vì e ngại bị đá liền trở mình trên sàn nhà rồi vội vàng đứng dậy, ba bước thành hai bước hiên ngang ra khỏi phòng.
Một chút cũng không dám nán lại nhiều.
Sếp lớn kia vội vàng cười nói: "Tổng giám đốc Đoàn tầm mắt cao, loại người thấp kém như này đương nhiên không để vào mắt."
Ý tưởng ở trong lòng lúc trước cũng thay đổi một phen, hắn vốn tưởng rằng Đoàn Dự đến loại địa phương này là tính tình thay đổi, dự định lại đây giải trí tiêu khiển.
Dù sao cả ngày một lòng hướng về vợ ở nhà, là ai đều có thể cảm thấy được phiền muộn nhạt nhẽo, cảm giác không mới mẻ.
Trước đó Đoàn Dự luôn luôn không đến, rất thanh cao, dường như ai cũng bị xem là tầm thường.
Cho nên lúc trước đột nhiên cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn có không ít người vô cùng khiếp sợ.
Lộ Viễn Bạch ở vòng giao lưu này của bọn họ cũng là có tiếng tăm.
Lộ Viễn Bạch lúc trước nếu không cùng Đoàn Dự kết hôn thì đám sếp lớn trong vòng này vẫn sẽ còn dâng lên chủ ý với cậu.
Mười mấy năm trước gia đình của Lộ Viễn Bạch đột nhiên giàu lên nhanh chóng trở thành nhà giàu mới nổi, giới thượng lưu đối với loại người có tiền tầm thường cùng mờ ám này đều có chút khinh bỉ.
Thế nhưng Thẩm Khang Dũng lại có một đứa con diện mạo xinh đẹp tinh xảo.
Để giữ mặt mũi, sẽ mang theo Lộ Viễn Bạch tham dự một số tiệc rượu.
Khi đó dáng vẻ Lộ Viễn Bạch đơn thuần tinh khiết rất được nhiều người coi trọng, nhưng là lúc ấy Thẩm gia coi như nổi bật tài ba hơn người, vài người tuy rằng trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không dám ra tay.
Sau khi Lộ Vãn Phương cùng Thẩm Khang Dũng ly hôn, Lộ Viễn Bạch tiến vào giải trí giới, lúc này mới khiến cho người khắp nơi đến làm trung gian.
Lộ Viễn Bạch không còn là cậu chủ nhỏ trước đây của Thẩm gia, mà là vứt thể diện lộ mặt bên ngoài, làm diễn viên mua vui cho kẻ khác.
Muốn đem tới tay tự nhiên so với lúc trước dễ dàng hơn.
Thế nhưng người trung gian nhiều không đếm xuể, thái độ cùng cách làm của Lộ Viễn Bạch lại cực kỳ kiên quyết.
Bọn họ đưa ra phí bao dưỡng vô cùng phong phú, thậm chí có nhún nhường để chính Lộ Viễn Bạch ra giá.
Chỉ cần đi theo bọn họ một thời gian, chờ bọn họ chơi chán rồi chính là bản thân tự do, còn có rất nhiều người cả đời gắng gượng cũng không kiếm được tiền như vậy.
Sau khi biết thái độ của Lộ Viễn Bạch, cũng chỉ cảm thấy cậu đang giả bộ thanh cao.
Dù sao cũng là cậu chủ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, trong lúc nhất thời lưu lạc vẫn giữ lại chút khí thế lúc trước, chờ sau khi va phải khó khăn liền biết điều.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch còn chưa vấp phải trắc trở, cậu đã cùng Đoàn Dự kết hôn.
Đoàn Dự chướng mắt nam sinh ban nãy cũng thật bình thường, dù sao trong nhà có một ngôi sao nổi tiếng như Lộ Viễn Bạch, hai bên đều không có cùng cấp so sánh.
"Tổng giám đốc Đoàn. . . . . ."
Sếp lớn kia cân nhắc trong chốc lát vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, liền thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh đang rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng lên.
Hiển nhiên là không dự định ở lại đây lâu.
Sếp lớn kia thấy cũng vội vàng đứng lên theo.
"Tổng giám đốc Đoàn phải đi về sao?"
Giọng điệu sếp lớn kia có chút ý vị sâu xa, Đoàn Dự vừa mới đến không bao lâu, cũng vừa uống vài chén rượu, bây giờ đã phải đi?
Bọn họ còn chưa có bắt đầu nịnh nọt để đạt được mục đích, đương nhiên không cam lòng để cho Đoàn Dự rời đi.
"Đoàn tổng, nếu không thì ở lại một lát đi, có không ít thú vui để cho ngài giải trí đâu."
Đoàn Dự rũ mắt liếc ông ta một cái, sếp lớn kia ban đầu còn tính toán nói gì đó nháy mắt 'a' một tiếng.
Ánh mắt Đoàn Dự lạnh như băng, sếp lớn kia trong lúc nhất thời tưởng lời nói của mình chọc giận đối phương.
Nhưng mà ngay sau đó chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh: "Nếu không trở về ăn cơm, vợ tôi sẽ lại giáo huấn một trận."
Sếp lớn kia nghe xong sửng sốt, nuốt nước miếng, sau đó hỏi dò:
"Lộ tiên sinh mỗi ngày đều phải cùng Tổng tài Đoạn cùng nhau ăn cơm sao?"
Khuôn mặt sắc sảo của Đoàn Dự tràn đầy vui vẻ, dù chưa mở miệng trả lời nhưng đáp án cũng đã thực rõ ràng .
Chứa ý khoe khoang cực kỳ rõ ràng.
Sau đó Đoàn Dự không ở lại lâu, đi bước dài ra khỏi phòng.
Sếp lớn kia trong lúc nhất thời như lọt vào sương mù. Sau khi lấy lại tinh thần, lại có chút hối hận lúc trước không có năng lực đem Lộ Viễn Bạch dẫn tới tay để chơi đùa ngắm nhìn.
Đoàn Dự là cái dạng nhân vật gì.
Có thể mê hoặc Đoàn Dự thành như vậy, hiển nhiên là có một bộ kỹ xảo câu dẫn.
Đoàn Dự ngồi phía sau xe lấy di động ra nhìn nhìn, vẫn không có tin tức hỏi thăm của Lộ Viễn Bạch như trước.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn di động, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói.
Một phía khác, Lộ Viễn Bạch trông thấy Lộ Vãn Phương muốn vào phòng bếp làm vằn thắn cho mình liền giống như miếng cao su cũng theo vào phòng bếp, lởn vởn xung quanh mẹ mình.
"Mẹ, có cái gì để con làm không?"
Lộ Viễn Bạch nhìn Lộ Vãn Phương ánh mắt phát sáng lấp lánh, tựa như học sinh tiểu học muốn giành công việc để làm, chỉ chờ Lộ Vãn Phương thông báo nhiệm vụ.
Lộ Vãn Phương lắc lắc đầu: "Con ra phòng khách xem ti-vi đi, cái này để mẹ làm là được."
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại không phải rất tán thành.
Thấy con trai không có đi ra ngoài, Lộ Vãn Phương trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, Lộ Viễn Bạch ở đây thì cứ ở đây đi, còn có thể tâm sự.
Nhưng mà sau mười phút đồng hồ, Lộ Vãn Phương liền thay đổi ý nghĩ.
Ném cho Lộ Viễn Bạch một cái bát to như chậu rửa mặt, sau đó để Lộ Viễn Bạch đem túi bột mì nhỏ cùng nước ra phòng khách nhào bột mì.
Không phải Lộ Vãn Phương không muốn ở cùng con trai một lúc.
Mà là Lộ Viễn Bạch một người trưởng thành cứ luôn vòng quanh bên người vô cùng phiền phức.
Cuối cùng chịu không nổi, trực tiếp đem người đuổi ra phòng khách.
Lộ Viễn Bạch nhào bột mì cũng được một khoảng thời gian .
Lộ Viễn Bạch bị gãy tay phải, hiện tại tuy rằng có thể hoạt động lên xuống, nhưng vẫn phải bó thạch cao.
Nhào bột mì coi như là việc tốn sức, nhưng nếu là nhiệm vụ mà mẹ đưa ra, Lộ Viễn Bạch vẫn là dự tính hoàn thành một cách tốt nhất.
Mặc dù cậu cũng là lần tiên đầu nhào bột mì...
Khi quản gia đi ngang qua phòng khách, nhìn đến cảnh tượng hài hòa này, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhìn thấy tay trái Lộ Viễn Bạch cầm túi bột mì nhỏ, đang lấy số lượng vừa phải đổ vào trong bát rồi đảo bột.
Bộ dáng nhìn giống như đang làm báo cáo vậy.
Nhưng mà ngay sau đó, thấy tay Lộ Viễn Bạch run lên, túi bột mì nhỏ kia nháy mắt rơi hơn nửa túi vào trong bát.
Quản gia: ". . . . . ."
Tuy rằng là túi bột mì nhỏ, nhưng khối lượng cũng không ít, trong lúc nhất thời rơi vào trong bát hơn nửa túi, nháy mắt ở trước mặt Lộ Viễn Bạch phủ lên một mảnh sương trắng.
Lộ Viễn Bạch vội bỏ bột mì xuống, ở trong không trung giơ giơ tay động tác tràn đầy vụng về.
Quản gia chỉ xem một lát, cảm thấy Lộ Viễn Bạch nhào bột mì không được hòa nhã, liền bước vào phòng bếp.
"Bà Lộ . . . . ." Quản gia ở trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ: "Ngài Lộ giống như không biết nhào bột mì."
Lộ Vãn Phương đang lấy dao cắt rau dưa, không cần phải nghĩ nói luôn: "Viễn Bạch quả thật không biết."
Quản gia: ". . . . . ."
Thế vì cái gì còn muốn cậu ấy nhào bột mì.
Sau đó chợt nghe Lộ Vãn Phương nói tiếp: "Nhưng Viễn Bạch chắc sẽ tìm được cách, đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ cần nghe nói qua liền hiểu."
Khoảng chừng nhiều năm về trước Lộ Viễn Bạch đã rất khôn ngoan, biết sắp bị đánh liền bỏ chạy.
Khi còn học cấp hai, không hề ít học sinh trưởng thành sớm bắt đầu yêu sớm, Lộ Viễn Bạch lớn lên xinh đẹp đương nhiên cũng nhận được không ít thư tình.
Một lần có một nữ sinh khối trên yêu mến đưa thư tình cho Lộ Viễn Bạch, sau khi bị nam sinh khối trên biết, buổi tối tan học liền tìm người dự định vây đánh Lộ Viễn Bạch một trận.
Sau khi Lộ Viễn Bạch biết liền co cẳng bỏ chạy, tuy rằng cơ thể yếu ớt nhưng vùng lên chạy nhanh như thỏ, khó khăn ngồi xe buýt về nhà vì chạy vội mà làm mất một khoản tiền*.
Quản gia thấy bộ dạng Lộ Vãn Phương tràn đầy tin tưởng với con trai không biết nói gì nữa, nhưng mà lại ở trong lòng thở dài.
Cũng không biết tiên sinh hôm nay có trở về ăn cơm hay không.
Sau đó bắt đầu đi về phía phòng khách, dự định nhìn xem tình hình vật lộn bi thảm của Lộ Viễn Bạch.
Liền thấy Lộ Viễn Bạch đã bỏ bột mì và nước xong đang nóng lòng muốn bắt đầu thò tay nhào bột mì.
Lộ Viễn Bạch cũng biết mình cho nhiều bột mì, vừa mới lấy cái chén nhỏ xúc lại đống bột mì thừa trả về trong túi bột mì.
Quản gia: "Cậu Lộ có cần giúp không?"
Đến gần đây nhìn lên mới phát hiện tóc đen trên trán của Lộ Viễn Bạch dính chút bột mì.
Lộ Viễn Bạch nghe xong cười lắc lắc đầu, nói với quản gia: "Không cần chú, tôi có thể tự làm."
Nói xong thì dùng cánh tay phải giữ lại mặt bát, vươn tay trái ra, trên mặt xuất hiện ý chí kiên cường.
Tình cảnh này nhìn cực kỳ xúc động.
Đoàn Dự khi trở về liền thấy Lộ Viễn Bạch ngồi ở phòng khách, cánh tay ôm khư khư cái bát lớn, đang cố sức nhào bột mì.
Trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nghiêm túc, trên hai má và tóc còn dính bột mì trắng.
Quản gia thấy Đoàn Dự trở về, vội đi ra huyền quan, tiếp nhận túi công văn từ trong tay Đoàn Dự.
"Tiên sinh ngài đã về."
Lộ Viễn Bạch nghe thấy, cũng có chút nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu liếc trộm về phía cửa.
Bởi vì tức giận nên hai người một ngày không có liên hệ, Lộ Viễn Bạch đúng là có chút nhớ đối phương.
Khi Đoàn Dự đi vào, liền thấy Lộ Viễn Bạch cả người mềm mại đầu nhỏ đang nhìn trộm về phía anh.
Ánh mắt hai người không kịp phòng bị mà đối diện.
Lộ Viễn Bạch mặt đỏ lên, vội thu hồi tầm mắt, không nhìn tới anh nữa.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, sau đó cất bước đi qua.
"Anh đã trở về."
Nếu là ngày trước Lộ Viễn Bạch đã sớm ở cửa nghênh đón anh, hơn nữa còn cho anh một cái ôm ấm áp.
Nhưng hiển nhiên đối phương còn đang đơn phương chiến tranh lạnh với anh.
Quả nhiên, đầu Lộ Viễn Bạch một chút cũng chưa nâng lên, tiếp tục ra sức nhào bột mì.
Đoàn Dự cởi áo khoác tây trang đưa cho quản gia sau đó ngồi xuống bên người Lộ Viễn Bạch.
"Còn tức giận?"
Giọng Đoàn Dự hết sức nhẹ nhàng, vẫn là lần đầu tiên nói chuyện khúm núm như vậy.
Lộ Viễn Bạch bĩu môi giống như có thể treo một chai dầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới anh một cái, thanh âm rầu rĩ nói: "Không có."
Đoàn Dự nhìn bộ dáng của Lộ Viễn Bạch, nhất thời thấy hơi buồn cười.
"Không tức giận mà không để ý tới anh?"
Lần này Lộ Viễn Bạch không nói, bởi vì cậu quả thật còn đang tức giận.
Đoàn Dự nhìn sườn mặt dính bột mì của Lộ Viễn Bạch, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp làm cho cậu nguôi giận.
Anh sẽ không dỗ người, lúc trước cũng chưa trải qua loại chuyện như này.
Nhưng nhìn thấy Lộ Viễn Bạch trước mắt, Đoàn Dự luôn luôn lạnh lùng hiếm có được mà mở miệng.
"Đừng nóng giận, nếu không. . . . . ."
Lộ Viễn Bạch hung dữ nhìn anh một cái: "Nếu không cái gì?!"
Đoàn Dự nhìn cậu, trầm mặc một hồi sau đó nói:
"Nếu không anh có thể sẽ hôn em."
Tiệc rượu thông thường như này Đoàn Dự cũng sẽ không đi.
Đoàn Dự vừa mới vào công ty vài năm còn có khả năng, nhưng hiện tại Đoàn Dự địa vị cao, căn bản không ai dám tới trêu chọc, hay có dũng khí nhướng mày với anh.
Nhưng nhiều người nịnh bợ, lời mời như vậy đương nhiên đếm cũng không hề ít.
Nhưng sau khi thư ký nhìn đến nhẫn trên tay Đoàn Dự, bỗng nhiên liền hiểu được.
"Tôi bây giờ đi chuẩn bị xe."
Thư ký rời đi, Đoàn Dự lấy di động xem một lát, phát hiện không có tin nhắn quan tâm mỗi ngày từ Lộ Viễn Bạch đến anh.
Đoàn Dự khẽ nhíu mày, Lộ Viễn Bạch chưa gửi tin cho anh hiển nhiên đã nói lên cậu còn chưa hết giận.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Viễn Bạch trước khi lên lầu ngày hôm qua.
Không nghĩ tới miệng Lộ Viễn Bạch đầy lời ngọt ngào, mắng đến người ta như lọt vào trong sương mù, nổi giận bừng bừng nhưng tính tình còn rất ngay thẳng.
Giống như là con mèo nhỏ dựng lông giương nanh múa vuốt với người khác.
Chỉ cần trong lòng tâm tình không tốt khi ngươi hơi tới gần một chút liền hung dữ nhe răng với người.
Căn bản không giỏi mắng người.
Sau đó Đoàn Dự nhìn thoáng qua phía cửa, sau khi thấy thư ký đã ra ngoài, kéo mở ngăn kéo của bàn công tác.
Cầm phương án thứ ba kia đem ra*.
Đường đường là tổng tài đứng đầu thương giới lại ở văn phòng lén lút xem loại đồ vật này nọ, nói ra cũng sẽ không có người tin.
Đoàn Dự nhìn tài liệu, trong lòng mặc dù cực kỳ phức tạp.
Nhưng cũng không có thể nhường Lộ Viễn Bạch suốt ngày cùng anh chiến tranh lạnh tiếp nữa.
Chẳng qua trước kia anh thấy Lộ Viễn Bạch dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, có qua có lại, thì chuyển sang ầm ĩ với đối phương mà thôi.
Buổi chiều 3 giờ, Đoàn Dự tới chỗ bày tiệc rượu ở một câu lạc bộ cao cấp.
Tuy rằng đây là câu lạc bộ cao cấp, nhưng mà cũng vàng thau lẫn lộn.
Suy cho cùng những sếp lớn có quyền thế này thủ đoạn cũng không đơn giản, đều là cáo già sờ không thấy đuôi ở trong thương trường, lại có mấy người có thể là sạch sẽ.
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, Đoàn Dự mới vừa đi mấy bước vào phòng vip, sếp lớn cùng CEO thương nghiệp vốn đang ngồi đều lần lượt đứng dậy.
Đoàn Dự đến loại nơi như này đúng là hiếm thấy.
Hôm nay có thể đến cũng không biết là nể mặt ai .
Sau đó trong lòng cũng suy tính đủ loại âm mưu rồi lục tục tiến lên khách sáo cùng Đoàn Dự.
Đoàn Dự mới vừa về nước được vài năm căn cơ đã vững vàng, tuy rằng chán ghét những chỗ như thế này, nhưng cũng đã tới không ít lần.
Sau khi có quyền thế lớn, cũng không có người dám ép buộc anh.
Trong mấy năm qua đây vẫn là lần đầu đến câu lạc bộ cao cấp.
Câu lạc bộ cao cấp hiển nhiên chính là nơi dành cho kẻ có tiền giải trí.
Tại nơi này người giàu tiêu tiền như nước, vung tay một cái chính là vài năm tiền công của người bình thường, giải trí tìm niềm vui, xa hoa đồi trụy.
Sếp lớn của một công ty tinh mắt, nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Đoàn Dự, vội nói: "Ánh mắt Tổng tài Đoạn thật tốt, viên ruby trên nhẫn chính là vật hiếm có, xem màu sắc này chỉ biết là bảo bối hiếm thấy."
Đoàn Dự rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế chủ tọa xoay chiếc nhẫn trên tay chưa nói gì, tuy nhiên vị sếp lớn kia cũng là cáo già trong thương giới, hiển nhiên có thể nhìn ra Đoàn Dự lúc này tâm tình không tồi.
Lời này vừa nói ra bên trong phòng vip có không ít nhân vật có uy tín danh dự, đều nhìn về phía ngón tay áp út trái đang đeo nhẫn của Đoàn Dự.
Trong lúc nhất thời lời nói phô trương tràn ngập cả phòng.
Sau khi Đoàn Dự nâng tay cầm chén rượu, sếp lớn ngồi bên cạnh vô cùng có mắt nhìn mà chọn một nam sinh nhỏ nhắn đi qua rót rượu cho Đoàn Dự.
Nam sinh kia cũng mới hai mươi tuổi, diện mạo thanh tú, là một sinh viên, vô cùng có hơi thở của tuổi trẻ.
Lúc trước Đoàn Dự đến nơi này cũng đều là gặp dịp thì chơi, chọn người giả bộ dáng rót rượu riêng, để tránh mấy lão cáo già này nhét người vào chỗ anh.
Nơi được xem như ăn thịt người không nhả xương này, chỉ cần ngã quỵ thì sẽ rất khó đứng lên lại.
Hiển nhiên đều phải đề phòng người bên cạnh.
Nhưng Đoàn Dự hiện giờ quyền thế lớn, đương nhiên cũng không ai dám trêu chọc đến anh.
Dù sao Đoàn Dự cũng là nhân vật có tiếng là tàn nhẫn, tuổi còn trẻ đã vững vàng ở địa vị cao, chọc anh thì hiển nhiên không có quả ngọt gì mà ăn.
Nam sinh kia cũng rất có mắt nhìn mà giữ một chút khoảng cách tiếp xúc, bắt đầu làm bồi rượu cho anh.
Đoàn Dự thấy nam sinh kia lại đây rót rượu cũng không từ chối tiếp nhận, nhưng trên mặt lại chỉ toàn là lạnh nhạt, nhìn không ra nửa phần dục vọng.
Nam sinh này lớn lên cũng coi như không tồi, nhưng ở loại nơi như này hiển nhiên khiến người ta cảm thấy được thấp kém.
Nam sinh kia xoay người rót rượu cho Đoàn Dự, ánh mắt dừng ở nhẫn ruby trên tay trái của Đoàn Dự, vừa rồi nghe lão già kia nói là hàng cao cấp, hiện tại vừa nhìn như vậy quả thật không tầm thường.
Hắn ta cũng biết người trước mắt này chính là người cầm quyền Đoàn thị, là một người tai to mặt lớn vô cùng có quyền thế, tuy rằng ở trong phòng vip này so ra tuổi còn trẻ, nhưng tất nhiên địa vị cao nhất, là người đầu tiên không thể đắc tội.
Chỉ cần có thể lấy lòng đối phương, hắn ta tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt.
Nam sinh ngượng ngùng ngẩng đầu lên trộm liếc Đoàn Dự một cái.
Hắn ta biết chính mình lớn lên đẹp, cũng vô cùng am hiểu vận dụng ưu thế của bản thân.
Nắm chắc cảm giác giới hạn khoảng cách cần có.
Thấy Đoàn Dự không từ chối mà cho phép hắn rót rượu, lúc này lá gan lớn hơn ngẩng đầu đi nhìn trộm Đoàn Dự.
Khuôn mặt Đoàn Dự vô cùng ưu việt, cho dù là đặt ở trong giới giải trí cũng không có chỗ nào thua kém.
Thân hình cao lớn, chân dài vai rộng, vô cùng có khí thế, dáng người thì cực kỳ có tiêu chuẩn của tam giác ngược, chính là nam nhân đầy thành thục cùng dã tính.
Nếu theo đuổi nắm được anh trong tay, cho dù là về sau bị bỏ mặc, phỏng chừng hắn cũng sẽ có không ít tiền.
Nam sinh một bên rót rượu một bên ánh mắt tham lam nhìn nhẫn ruby trên tay của Đoàn Dự.
Cái nhẫn này vừa mới nghe nói là một vật có giá trị không tầm thường, giá một viên ruby này cho dù là mười đời của hắn ta cũng mua không nổi.
Tuy nhiên kẻ có tiền liền không giống nhau, bọn họ tiêu tiền như nước, bọn họ không coi tiền là tiền, chỉ coi như giải trí tìm niềm vui gì đó, ngợp trong vàng son.
Người người đều ham mê cuộc sống như vậy.
Người người ước ao, rồi lại không thể đạt được.
Nam sinh say mê nhìn cái nhẫn kia, sau đó nói: "Nhẫn của Tổng giám đốc Đoàn thật là đẹp mắt."
Đoàn Dự nghe xong rũ mắt liếc hắn ta một cái.
Nam sinh thấy đối phương nhìn mình, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng tiếp tục nói: "Chiếc nhẫn này bất luận là làm thủ công hay là sử dụng vật liệu đều cực kỳ phi phàm, vô cùng hợp với Tổng giám đốc Đoàn."
Hắn ta không hiểu những cái này, nhưng nói tốt ai sẽ không thích, chỉ cần đem người trước mặt dỗ đến vui vẻ, đến lúc đó nói có khả năng liền tặng nhẫn cho hắn.
Đoàn Dự chưa nói gì, thế nhưng có thể nhìn ra tâm tình lúc này không tồi.
Thiếu niên lại rót cho Đoàn Dự ly rượu, không dấu vết mà hướng đến bên cạnh Đoàn Dự gần hơn một chút.
Hắn ta biết kẻ có nhiều tiền, đều là người vô cùng giả dối.
Nam sinh cũng biết Đoàn Dự có gia đình.
Dù sao khi Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn phô trương thanh thế lớn như vậy, nguyên do nữa là Lộ Viễn Bạch là nghệ sĩ, tin tức chuyện tình cảm của hai người thường xuyên nằm trên đầu bảng.
Hắn ta lúc trước là fans Lộ Viễn Bạch, mối liên kết của Lộ Viễn Bạch vô cùng có tính rộng lớn, lúc trước hắn ta cũng dùng hành vi cử chỉ của Lộ Viễn Bạch làm tấm gương để học hỏi.
Nhưng bởi vì học không được cảm giác giống trên người Lộ Viễn Bạch, cũng liền bỏ qua.
Tuy nhiên nào có đàn ông nào mà không ăn vụng.
Hắn ta thừa nhận diện mạo cùng khí chất điềm đạm của Lộ Viễn Bạch là độc nhất vô nhị, cho nên mới có thể ở trong giới giải trí nổi tiếng như mặt trời ban trưa mấy năm, hơn nữa đến nay vẫn chưa có người có thể thay thế.
Nhưng một đóa hoa cho dù được yêu thích ngắm nhìn, thì cũng có thời gian nhìn chán.
Bộ dạng hắn ta tuy là so ra kém với Lộ Viễn Bạch, nhưng cũng tự nhận bộ dạng không tồi, cùng Lộ Viễn Bạch cũng là loại hình khác biệt.
Đàn ông đều thích mới mẻ, chỉ ăn một loại đương nhiên sẽ ngán.
Kẻ có tiền giống như bọn họ thì càng biết chơi.
Hắn ta cũng không tin bên người Đoàn Dự chỉ có duy nhất Lộ Viễn Bạch ở bên ngoài không có ai.
Diện mạo Lộ Viễn Bạch trong trẻo nhưng lạnh lùng là một đóa hoa cao lãnh, làm cho người ta cảm thấy được một loại khoảng cách vô hình.
Nhưng hắn ta thì khác, hắn có diện mạo tương đối thanh thuần.
Hiện tại trong vòng giao lưu này cũng là loại hình của hắn là tốt nhất, tiêu thụ tốt nhất*.
Dù sao người như Lộ Viễn Bạch không yêu không rành thế sự đơn độc tinh khiết như một đóa hoa trắng.
Hắn ta tuy là so ra kém diện mạo tinh xảo của Lộ Viễn Bạch, nhưng hắn tự nhận trên người hắn có thứ Lộ Viễn Bạch không có.
Hắn ta có thể cho Đoàn Dự cảm giác mới mẻ, đã kết hôn nhiều năm hẳn là Lộ Viễn Bạch không làm được.
Hắn ta ngượng ngùng mà ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự, một đôi mắt hạnh nhân lộ ra một chút hơi nước.
Đoàn Dự lớn lên đẹp, có tiền có thế, quả thực chính là cực phẩm.
Nếu hắn ta theo Đoàn Dự, sẽ không cần ở đây cười xòa với đám lão già bụng phệ này.
Loại nơi nhạy cảm như này, kỹ năng câu dẫn người của nam sinh đương nhiên cũng không ít.
Nhưng mà ngay lúc nam sinh mới vừa tới gần Đoàn Dự, khuôn mặt sắc sảo của Đoàn Dự trong nháy mắt liền nhăn mày.
Mùi nước hoa hóa chất trên người nam sinh vô cùng khó ngửi, mặc dù đối phương dùng chính là nước hoa đắt tiền thịnh hành gần đây nhất.
Nhưng Đoàn Dự lại cực kỳ chán ghét loại người dùng tinh dầu như thế, ngửi thấy làm cho trong lòng người ta sinh phiền chán.
Lại hồi tưởng lúc trước anh cùng Lộ Viễn Bạch tiếp xúc gần, đối mặt với mùi thơm ngát trên người cậu, trong lúc nhất thời càng cảm thấy được mùi rẻ tiền khó ngửi trên người nam sinh.
Nam sinh không cảm nhận được biểu tình nhỏ trên mặt của Đoàn Dự, nhờ vào vẻ bề ngoài của chính mình giả vờ làm ra vẻ ngượng ngùng.
"Viên ruby trên nhẫn của Tổng giám đốc Đoàn thật sự cực kỳ rực rỡ, nhưng tôi không hiểu nhiều về loại tác phẩm nghệ thuật gì đó, trước kia cũng chỉ là tử đọc sách không quá hiểu biết rõ ràng cái này, người có danh vọng giống như Tổng giám đốc Đoàn nhất định hiểu biết rất nhiều, ngài có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Trong lời nói của nam sinh cực kỳ khéo léo.
Không chỉ giúp chính mình vụng về làm ra vẻ đơn giản còn có chút hình tượng thanh thuần, lại tâng bốc Đoàn Dự.
Đàn ông đều như vậy, một khi nhận được tâng bốc cùng ngưỡng mộ từ bên ngoài thì sẽ giảm bớt đề phòng, cũng bắt đầu giảng giải chỗ am hiểu hơn hẳn của mình cho người khác.
Khóe miệng nam sinh lúc này đang hiện ra ý cười, việc hắn ta bây giờ cần phải làm là chờ Đoàn Dự nói chuyện, sau đó hắn ta sẽ mở miệng đón ý nói hùa.
Từ ngữ đều đã chuẩn bị nghĩ sẵn tốt trong đầu.
Nhưng mà ngay sau đó chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của người đàn ông: "Cách xa tôi một chút."
Nam sinh: ?
Bình thường Lộ Viễn Bạch thường dính sát ở bên tai Đoàn Dự mở cái miệng nhỏ nhắn liền giống như liên tục ăn một bình mật đường.
Đoàn Dự ở nhà đã quen nghe Lộ Viễn Bạch nói ngon nói ngọt với mình, nhưng mỗi lần lại đều bị mắng như lọt vào trong sương mù.
Sở dĩ không có nghe ra ý tứ trong lời nói của nam sinh đối diện này, là bởi vì lời nói của hắn ta so với lời của Lộ Viễn Bạch kém quá nhiều, căn bản là không ở cùng một cấp độ.
Trong lời nói của nam sinh không những không có lấy được lòng Đoàn Dự, còn cho rằng phần ngu dốt của mình như vốn liếng mà biểu lộ ra ngoài không chút che giấu, làm cho người ta cảm giác cực kém.
Nam sinh sau khi nghe được lời của Đoàn Dự liền sửng sốt.
Như thế nào mà không giống với suy nghĩ của hắn.
Nhưng nam sinh cũng không cam tâm buông tha người cao quý hiếm có như Đoàn Dự.
Chỉ cần bò lên trên, cho dù là gà rừng hay là gà nhà, sau đó đều có thể là phượng hoàng kim chi ngọc diệp.
Tiền tiêu vô số.
Đến loại nơi này làm bồi rượu hiển nhiên cũng không có giữ vẻ thanh cao, miễn là có da mặt thì có thể đường hoàng đi ra ngoài, muốn cái gì mà không có?
Ngay tại thời điểm nam sinh nghĩ muốn tới gần lần nữa, Đoàn Dự lại mở miệng: "Bảo cậu cút, không nghe thấy?"
Vẻ mặt nam sinh suy sụp, đến lúc đối diện ánh mắt của Đoàn Dự nháy mắt cứng ngắc thân mình.
Muốn nói cái gì đó: "Tổng giám đốc Đoàn, tôi. . . . . ."
Nam sinh kia nhìn thấy vẻ mặt sắc bén của Đoàn Dự thậm chí nhất thời có chút không dám động, ánh mắt của anh lúc này cực kỳ nguy hiểm. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chán ghét của anh, tựa như giây tiếp theo giây sẽ xé toạc hắn ta.
Sau đó có phần thận trọng nói: "Tổng giám đốc Đoàn, tôi là làm sai chỗ nào sao?"
Đoàn Dự thu hồi ánh mắt không nhìn tới hắn.
Thiếu niên không cam lòng, không muốn buông tay.
"Tôi chỉ là ngưỡng mộ Tổng giám đốc Đoàn đã lâu, nghĩ muốn. . . . . . Nghĩ muốn bồi Tổng giám đốc Đoàn giải trí một chút, nghe ngài nói chuyện tâm sự, ngài đừng tức giận."
"Cậu mà cũng xứng?"
Thanh âm trầm thấp của anh truyền đến.
Thân thể nam sinh ngồi ở bên cạnh cứng đờ, trong lúc nhất thời không dám thở mạnh.
Cũng không biết vừa rồi câu nói nào rước lấy tức giận của người đàn ông trước mắt này.
Đoàn Dự có bao nhiêu tàn nhẫn, bên ngoài vẫn luôn có đồn đại.
Nam sinh trong một lúc có chút hối hận trước đó trêu chọc Đoàn Dự.
"Tổng giám đốc Đoàn. . . . . ."
Sếp lớn ngồi bên cạnh cũng chú ý tới tình huống bên này, vội chen chân vào đá tên nam sinh kia một cước: "Còn không mau cút đi, cũng không nhìn xem chính mình là loại hàng gì."
Tuy rằng trong lòng nam sinh không cam tâm, nhưng bởi vì e ngại bị đá liền trở mình trên sàn nhà rồi vội vàng đứng dậy, ba bước thành hai bước hiên ngang ra khỏi phòng.
Một chút cũng không dám nán lại nhiều.
Sếp lớn kia vội vàng cười nói: "Tổng giám đốc Đoàn tầm mắt cao, loại người thấp kém như này đương nhiên không để vào mắt."
Ý tưởng ở trong lòng lúc trước cũng thay đổi một phen, hắn vốn tưởng rằng Đoàn Dự đến loại địa phương này là tính tình thay đổi, dự định lại đây giải trí tiêu khiển.
Dù sao cả ngày một lòng hướng về vợ ở nhà, là ai đều có thể cảm thấy được phiền muộn nhạt nhẽo, cảm giác không mới mẻ.
Trước đó Đoàn Dự luôn luôn không đến, rất thanh cao, dường như ai cũng bị xem là tầm thường.
Cho nên lúc trước đột nhiên cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn có không ít người vô cùng khiếp sợ.
Lộ Viễn Bạch ở vòng giao lưu này của bọn họ cũng là có tiếng tăm.
Lộ Viễn Bạch lúc trước nếu không cùng Đoàn Dự kết hôn thì đám sếp lớn trong vòng này vẫn sẽ còn dâng lên chủ ý với cậu.
Mười mấy năm trước gia đình của Lộ Viễn Bạch đột nhiên giàu lên nhanh chóng trở thành nhà giàu mới nổi, giới thượng lưu đối với loại người có tiền tầm thường cùng mờ ám này đều có chút khinh bỉ.
Thế nhưng Thẩm Khang Dũng lại có một đứa con diện mạo xinh đẹp tinh xảo.
Để giữ mặt mũi, sẽ mang theo Lộ Viễn Bạch tham dự một số tiệc rượu.
Khi đó dáng vẻ Lộ Viễn Bạch đơn thuần tinh khiết rất được nhiều người coi trọng, nhưng là lúc ấy Thẩm gia coi như nổi bật tài ba hơn người, vài người tuy rằng trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không dám ra tay.
Sau khi Lộ Vãn Phương cùng Thẩm Khang Dũng ly hôn, Lộ Viễn Bạch tiến vào giải trí giới, lúc này mới khiến cho người khắp nơi đến làm trung gian.
Lộ Viễn Bạch không còn là cậu chủ nhỏ trước đây của Thẩm gia, mà là vứt thể diện lộ mặt bên ngoài, làm diễn viên mua vui cho kẻ khác.
Muốn đem tới tay tự nhiên so với lúc trước dễ dàng hơn.
Thế nhưng người trung gian nhiều không đếm xuể, thái độ cùng cách làm của Lộ Viễn Bạch lại cực kỳ kiên quyết.
Bọn họ đưa ra phí bao dưỡng vô cùng phong phú, thậm chí có nhún nhường để chính Lộ Viễn Bạch ra giá.
Chỉ cần đi theo bọn họ một thời gian, chờ bọn họ chơi chán rồi chính là bản thân tự do, còn có rất nhiều người cả đời gắng gượng cũng không kiếm được tiền như vậy.
Sau khi biết thái độ của Lộ Viễn Bạch, cũng chỉ cảm thấy cậu đang giả bộ thanh cao.
Dù sao cũng là cậu chủ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, trong lúc nhất thời lưu lạc vẫn giữ lại chút khí thế lúc trước, chờ sau khi va phải khó khăn liền biết điều.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch còn chưa vấp phải trắc trở, cậu đã cùng Đoàn Dự kết hôn.
Đoàn Dự chướng mắt nam sinh ban nãy cũng thật bình thường, dù sao trong nhà có một ngôi sao nổi tiếng như Lộ Viễn Bạch, hai bên đều không có cùng cấp so sánh.
"Tổng giám đốc Đoàn. . . . . ."
Sếp lớn kia cân nhắc trong chốc lát vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, liền thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh đang rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng lên.
Hiển nhiên là không dự định ở lại đây lâu.
Sếp lớn kia thấy cũng vội vàng đứng lên theo.
"Tổng giám đốc Đoàn phải đi về sao?"
Giọng điệu sếp lớn kia có chút ý vị sâu xa, Đoàn Dự vừa mới đến không bao lâu, cũng vừa uống vài chén rượu, bây giờ đã phải đi?
Bọn họ còn chưa có bắt đầu nịnh nọt để đạt được mục đích, đương nhiên không cam lòng để cho Đoàn Dự rời đi.
"Đoàn tổng, nếu không thì ở lại một lát đi, có không ít thú vui để cho ngài giải trí đâu."
Đoàn Dự rũ mắt liếc ông ta một cái, sếp lớn kia ban đầu còn tính toán nói gì đó nháy mắt 'a' một tiếng.
Ánh mắt Đoàn Dự lạnh như băng, sếp lớn kia trong lúc nhất thời tưởng lời nói của mình chọc giận đối phương.
Nhưng mà ngay sau đó chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh: "Nếu không trở về ăn cơm, vợ tôi sẽ lại giáo huấn một trận."
Sếp lớn kia nghe xong sửng sốt, nuốt nước miếng, sau đó hỏi dò:
"Lộ tiên sinh mỗi ngày đều phải cùng Tổng tài Đoạn cùng nhau ăn cơm sao?"
Khuôn mặt sắc sảo của Đoàn Dự tràn đầy vui vẻ, dù chưa mở miệng trả lời nhưng đáp án cũng đã thực rõ ràng .
Chứa ý khoe khoang cực kỳ rõ ràng.
Sau đó Đoàn Dự không ở lại lâu, đi bước dài ra khỏi phòng.
Sếp lớn kia trong lúc nhất thời như lọt vào sương mù. Sau khi lấy lại tinh thần, lại có chút hối hận lúc trước không có năng lực đem Lộ Viễn Bạch dẫn tới tay để chơi đùa ngắm nhìn.
Đoàn Dự là cái dạng nhân vật gì.
Có thể mê hoặc Đoàn Dự thành như vậy, hiển nhiên là có một bộ kỹ xảo câu dẫn.
Đoàn Dự ngồi phía sau xe lấy di động ra nhìn nhìn, vẫn không có tin tức hỏi thăm của Lộ Viễn Bạch như trước.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn di động, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói.
Một phía khác, Lộ Viễn Bạch trông thấy Lộ Vãn Phương muốn vào phòng bếp làm vằn thắn cho mình liền giống như miếng cao su cũng theo vào phòng bếp, lởn vởn xung quanh mẹ mình.
"Mẹ, có cái gì để con làm không?"
Lộ Viễn Bạch nhìn Lộ Vãn Phương ánh mắt phát sáng lấp lánh, tựa như học sinh tiểu học muốn giành công việc để làm, chỉ chờ Lộ Vãn Phương thông báo nhiệm vụ.
Lộ Vãn Phương lắc lắc đầu: "Con ra phòng khách xem ti-vi đi, cái này để mẹ làm là được."
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại không phải rất tán thành.
Thấy con trai không có đi ra ngoài, Lộ Vãn Phương trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, Lộ Viễn Bạch ở đây thì cứ ở đây đi, còn có thể tâm sự.
Nhưng mà sau mười phút đồng hồ, Lộ Vãn Phương liền thay đổi ý nghĩ.
Ném cho Lộ Viễn Bạch một cái bát to như chậu rửa mặt, sau đó để Lộ Viễn Bạch đem túi bột mì nhỏ cùng nước ra phòng khách nhào bột mì.
Không phải Lộ Vãn Phương không muốn ở cùng con trai một lúc.
Mà là Lộ Viễn Bạch một người trưởng thành cứ luôn vòng quanh bên người vô cùng phiền phức.
Cuối cùng chịu không nổi, trực tiếp đem người đuổi ra phòng khách.
Lộ Viễn Bạch nhào bột mì cũng được một khoảng thời gian .
Lộ Viễn Bạch bị gãy tay phải, hiện tại tuy rằng có thể hoạt động lên xuống, nhưng vẫn phải bó thạch cao.
Nhào bột mì coi như là việc tốn sức, nhưng nếu là nhiệm vụ mà mẹ đưa ra, Lộ Viễn Bạch vẫn là dự tính hoàn thành một cách tốt nhất.
Mặc dù cậu cũng là lần tiên đầu nhào bột mì...
Khi quản gia đi ngang qua phòng khách, nhìn đến cảnh tượng hài hòa này, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhìn thấy tay trái Lộ Viễn Bạch cầm túi bột mì nhỏ, đang lấy số lượng vừa phải đổ vào trong bát rồi đảo bột.
Bộ dáng nhìn giống như đang làm báo cáo vậy.
Nhưng mà ngay sau đó, thấy tay Lộ Viễn Bạch run lên, túi bột mì nhỏ kia nháy mắt rơi hơn nửa túi vào trong bát.
Quản gia: ". . . . . ."
Tuy rằng là túi bột mì nhỏ, nhưng khối lượng cũng không ít, trong lúc nhất thời rơi vào trong bát hơn nửa túi, nháy mắt ở trước mặt Lộ Viễn Bạch phủ lên một mảnh sương trắng.
Lộ Viễn Bạch vội bỏ bột mì xuống, ở trong không trung giơ giơ tay động tác tràn đầy vụng về.
Quản gia chỉ xem một lát, cảm thấy Lộ Viễn Bạch nhào bột mì không được hòa nhã, liền bước vào phòng bếp.
"Bà Lộ . . . . ." Quản gia ở trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ: "Ngài Lộ giống như không biết nhào bột mì."
Lộ Vãn Phương đang lấy dao cắt rau dưa, không cần phải nghĩ nói luôn: "Viễn Bạch quả thật không biết."
Quản gia: ". . . . . ."
Thế vì cái gì còn muốn cậu ấy nhào bột mì.
Sau đó chợt nghe Lộ Vãn Phương nói tiếp: "Nhưng Viễn Bạch chắc sẽ tìm được cách, đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ cần nghe nói qua liền hiểu."
Khoảng chừng nhiều năm về trước Lộ Viễn Bạch đã rất khôn ngoan, biết sắp bị đánh liền bỏ chạy.
Khi còn học cấp hai, không hề ít học sinh trưởng thành sớm bắt đầu yêu sớm, Lộ Viễn Bạch lớn lên xinh đẹp đương nhiên cũng nhận được không ít thư tình.
Một lần có một nữ sinh khối trên yêu mến đưa thư tình cho Lộ Viễn Bạch, sau khi bị nam sinh khối trên biết, buổi tối tan học liền tìm người dự định vây đánh Lộ Viễn Bạch một trận.
Sau khi Lộ Viễn Bạch biết liền co cẳng bỏ chạy, tuy rằng cơ thể yếu ớt nhưng vùng lên chạy nhanh như thỏ, khó khăn ngồi xe buýt về nhà vì chạy vội mà làm mất một khoản tiền*.
Quản gia thấy bộ dạng Lộ Vãn Phương tràn đầy tin tưởng với con trai không biết nói gì nữa, nhưng mà lại ở trong lòng thở dài.
Cũng không biết tiên sinh hôm nay có trở về ăn cơm hay không.
Sau đó bắt đầu đi về phía phòng khách, dự định nhìn xem tình hình vật lộn bi thảm của Lộ Viễn Bạch.
Liền thấy Lộ Viễn Bạch đã bỏ bột mì và nước xong đang nóng lòng muốn bắt đầu thò tay nhào bột mì.
Lộ Viễn Bạch cũng biết mình cho nhiều bột mì, vừa mới lấy cái chén nhỏ xúc lại đống bột mì thừa trả về trong túi bột mì.
Quản gia: "Cậu Lộ có cần giúp không?"
Đến gần đây nhìn lên mới phát hiện tóc đen trên trán của Lộ Viễn Bạch dính chút bột mì.
Lộ Viễn Bạch nghe xong cười lắc lắc đầu, nói với quản gia: "Không cần chú, tôi có thể tự làm."
Nói xong thì dùng cánh tay phải giữ lại mặt bát, vươn tay trái ra, trên mặt xuất hiện ý chí kiên cường.
Tình cảnh này nhìn cực kỳ xúc động.
Đoàn Dự khi trở về liền thấy Lộ Viễn Bạch ngồi ở phòng khách, cánh tay ôm khư khư cái bát lớn, đang cố sức nhào bột mì.
Trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nghiêm túc, trên hai má và tóc còn dính bột mì trắng.
Quản gia thấy Đoàn Dự trở về, vội đi ra huyền quan, tiếp nhận túi công văn từ trong tay Đoàn Dự.
"Tiên sinh ngài đã về."
Lộ Viễn Bạch nghe thấy, cũng có chút nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu liếc trộm về phía cửa.
Bởi vì tức giận nên hai người một ngày không có liên hệ, Lộ Viễn Bạch đúng là có chút nhớ đối phương.
Khi Đoàn Dự đi vào, liền thấy Lộ Viễn Bạch cả người mềm mại đầu nhỏ đang nhìn trộm về phía anh.
Ánh mắt hai người không kịp phòng bị mà đối diện.
Lộ Viễn Bạch mặt đỏ lên, vội thu hồi tầm mắt, không nhìn tới anh nữa.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, sau đó cất bước đi qua.
"Anh đã trở về."
Nếu là ngày trước Lộ Viễn Bạch đã sớm ở cửa nghênh đón anh, hơn nữa còn cho anh một cái ôm ấm áp.
Nhưng hiển nhiên đối phương còn đang đơn phương chiến tranh lạnh với anh.
Quả nhiên, đầu Lộ Viễn Bạch một chút cũng chưa nâng lên, tiếp tục ra sức nhào bột mì.
Đoàn Dự cởi áo khoác tây trang đưa cho quản gia sau đó ngồi xuống bên người Lộ Viễn Bạch.
"Còn tức giận?"
Giọng Đoàn Dự hết sức nhẹ nhàng, vẫn là lần đầu tiên nói chuyện khúm núm như vậy.
Lộ Viễn Bạch bĩu môi giống như có thể treo một chai dầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới anh một cái, thanh âm rầu rĩ nói: "Không có."
Đoàn Dự nhìn bộ dáng của Lộ Viễn Bạch, nhất thời thấy hơi buồn cười.
"Không tức giận mà không để ý tới anh?"
Lần này Lộ Viễn Bạch không nói, bởi vì cậu quả thật còn đang tức giận.
Đoàn Dự nhìn sườn mặt dính bột mì của Lộ Viễn Bạch, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp làm cho cậu nguôi giận.
Anh sẽ không dỗ người, lúc trước cũng chưa trải qua loại chuyện như này.
Nhưng nhìn thấy Lộ Viễn Bạch trước mắt, Đoàn Dự luôn luôn lạnh lùng hiếm có được mà mở miệng.
"Đừng nóng giận, nếu không. . . . . ."
Lộ Viễn Bạch hung dữ nhìn anh một cái: "Nếu không cái gì?!"
Đoàn Dự nhìn cậu, trầm mặc một hồi sau đó nói:
"Nếu không anh có thể sẽ hôn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.