Hợp Đồng Phúc Hắc Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 88: Cùng anh về nhà.
Cô Nàng Mèo
20/11/2015
"Chuyện đó....Lâm Sách, cô ấy, cô ấy làm sao vậy?"
Thấy Lâm Sách từ trong phòng đi ra, Thanh Thần hỏi trong giọng nói có chút lo lắng, cũng có chút xấu hổ.
"Không có chuyện gì." Lâm Sách lắc đầu, đôi mắt khẽ chớp mà như không lặng nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô gái trước mắt: " Chắc là do thời tiết chuyển lạnh, bị cảm."
Khuôn mặt thay đổi thành mang ơn.
"... ..." Lâm Sách không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra, đó là vì cô mà thở dài.
"Cô....." Nhìn Mộ Thanh Thần cúi đầu xuống, Lâm Sách nhíu chặt mi: "Sắc mặt cô trông thật khó coi, thân thể không khỏe?"
"Không có......" Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, cô có chút kích động, sợ anh nhìn thấu thân thể khác thường của chính mình: "Chỉ là gần đây không có khẩu vị, sắc mặt không tốt lắm."
"A." Mí mắt cụp xuống, khóe miệng nhợt nhạt trả lời: "Không có việc gì là tốt rồi."
Cùng với Lâm Sách lại một nói một đáp, cho đến tận khi anh ấy rời đi, cô mới bước từng bước đến cạnh cửa.
____________________đường phân cách của nàng mèo________________
"Thu dọn đồ đạc, quay về biệt thự phía đông." Anh cúi người khẽ nói vào tai cô, ra lệnh.
Không phải anh đang đưa cô đến đây ở sao? Vì sao hiện tại lại muốn.... ....
Cô ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn anh.
Thân mình hơi cứng ngắt, đôi đồng tử xinh đẹp tràn đầy khó hiểu: "Vì...vì sao?"
"Không có vì sao." Bà đạo chặt ngang lòng tốt quan tâm của cô, đồng tử đen kia cô không thể hiểu nổi thâm ý: "Bởi vì em nhớ tôi, cho nên, em theo tôi về nhà."
Cùng anh về nhà? Nơi đó......khi nào là nhà của cô?
Thanh Thần rất muốn hỏi anh, nếu, không phải vì cô ấy, anh có quay về tìm cô? Sẽ đưa cô về nhà sao? Nhưng mà cô không hỏi, chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, mềm mại gật đầu: "Được, em cùng anh về nhà."
Ngón tay thon dài xinh đẹp, giữ chặt cằm của cô, môi mỏng giơ lên, dừng ở trên môi của cô, hút mạnh: "Trường học có việc gì sao?"
Cô lắc đầu, tiếng nói rất nhẹ nhàng: "Không có..."
Anh thay đổi đề tài, lại làm cho lòng cô, khẽ chua xót.
Chính minh, đã lâu không đi học, nhưng anh, cũng không biết.
Nước mắt từ trong, chảy xuống.
" Cái gì.... ......Mộ đại tiểu thư của tôi ơi, cô lại có thể cùng người đó trở về sao?" Nhìn Thanh Thần thu dọn quần áo. Mắt Tiết Khả Nhân mở to đến nỗi suýt rớt ra ngoài.
Thanh Thần không mở miệng, chỉ trầm lặng gấp quần áo.
"Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?" Một tay lật tung đống quần áo Thanh Thần vừa gấp lại, Tiết Khả Nhân nổi cơn tức: "Cậu biết rất rõ, người đàn ông kia..... Dù sao, cậu ở trong này không tốt sao? Vì sao muốn trở về cùng anh ta? Hơn nữa, cậu hiện tại đang mang thai, cậu như vậy lại trở về cùng anh ta, sớm hay muộn anh ta cũng phát hiện?"
"Khả Nhân......" Mí mắt giương lên, Thanh Thần nhìn thẳng vào mắt Tiết Khả Nhân: "Mình yêu anh ấy."
"Mình biết, mình cùng anh ấy, không thể ở cùng một chỗ." Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt Thanh Thần có chút ảm đạm: "Kỳ thật, mình cũng không hy vọng quá nhiều vào hạnh phúc. Mình chỉ nghĩ muốn nhìn thấy anh ấy, cũng muốn cho đứa bé nhìn thấy anh ấy.... Không hơn...."
"Khả Nhân, không cần lo lắng cho mình, được không?" Nhẹ nhàng ôm cô ấy, giọng nói Thanh Thần rất hạnh phúc: "Cậu yên tâm, mình sẽ không để anh ấy phát hiện ra mình mang thai đứa con của anh ấy...Khi thời điểm đến, mình sẽ rời đi....Thật sự đó."
"Nhưng mà, ở bên cạnh anh ta, cậu luôn chịu đau khổ!"Người đàn ông kia, căn bản là không trân trọng Thanh Thần, theo như cô thấy, cô ấy vẫn luôn ở tại đây, nhờ vào Dịch Hàn chăm sóc, cũng tốt hơn là trở về với người kia.
"Nhưng anh ấy, cùng có thể làm cho mình hạnh phúc." Trong mắt, hiện lên một tia hạnh phúc sáng rọi: "Là anh ấy, cho mình biết cái gì là yêu, cũng là anh ấy làm mình hiểu cái gì gọi là không oán không hối."
"Cậu...."
"Mộ Thanh Thần, trên đời này, không có người con gái nào ngu ngốc hơn cậu." Ôm chặt thân thể gầy yếu của Thanh Thần, mắt Tiết Khả Nhân đã nhòe lệ: "Đáng chết đồ con gái ngu ngốc, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cậu đều phải nói cho mình biết. Chỉ cần cầu nói một câu, mặc kệ là núi đao biển lửa, mình đều sẽ đưa cậu rời đi."
Khẽ cắn môi, Thanh Thần chỉ cúi đầu: "Mình biết..."
"Yên tâm, mình sẽ chăm sóc cho bản thân tốt, cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé trong bụng." Giữ chặt khuôn mặt Tiết Khả Nhân, Thanh Thần cam đoan: " Mặc kệ mình gặp phải chuyện gì, mình đều sẽ nói cho cậu biết, được không? "
"Cảm ơn cậu, Khả Nhân." mũi khẽ hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy cảm kích tươi cười, đúng vậy, cô cảm ta ông trời, ở thành phố Hải Ninh này, giúp cô tìm được một người bạn tri kỷ.
Sống mũi chua xót, nước mắt kia, đã tràn đầy hốc mắt.
Nếu như không có Tiết Khả Nhân, có lẽ cô đã không biết ra sao rồi. Ở lúc cô khó khăn, có tình cảm bạn bè này tiến tới vì cô mà rộng mở, cô đã cảm thấy rất thỏa măn.
Nay, cô còn cùng anh có một đứa bé, kỳ thật như vây, ông trời đã không đối xử tệ bạc với cô. Có đứa bé, có bạn bè, có người mình yêu, anh hay không yêu cô, cô làm sao dám suy tính?
Dù sao trên đời này, không phải ai cũng có thể may mắn như vậy, gặp được người mình yêu, lại vừa vặn yêu mình có phải hay không?
____________________đường phân cách của nàng mèo________________
Phương Đông mờ ảo, ánh sáng mặt trời chưa kịp xuyên qua tầng mây mỏng để chiếu nhưng tia sáng đầu tiên.
Thanh Thần yếu ớt tỉnh lại, trở mình một cái, chạm đến bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, lòng cô hoảng hốt, ngồi dậy.
Anh khiến cô chờ anh trở lại, nhưng anh, lại không xuất hiện.
Thở dài, xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đi đến phòng anh, cửa phòng khép.
Đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lạnh của anh: "Lãnh, tỉnh tỉnh...."
Người đàn ông tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn cô mặt hết sức tiều tụy, nhướng mày khinh thường: "Làm sao vậy?" thanh âm khàn khàn là mê lòng người.
"Cô ấy, không thấy." Mắt sợ hãi nhìn khuôn mắt tuấn tú của anh, cô không biết, ngay sau đó anh sẽ có phản ứng gì.
Trong phòng to như vậy, Mạc Lãnh Tiêu ngồi vào cạnh giường, trên giường, người đã không thấy.
Cô không có việc gì, anh cũng sẽ không lo lắng cho cô như vậy chứ.
Lặng lẽ xoay người, Thanh Thần trở về phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường, lại không hề buồn ngủ....
Thanh Thần nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng, trái tim nổi lên từng cơn đau đớn: rốt cuộc là yêu sâu bao nhiêu, mới có thể làm cho một người đàn ông, cam tâm tình nguyện làm cho một người con gái nhiều chuyện như thế?
Cô thật ngưỡng mộ, cũng thật ghen tị.
Thân mình cao lớn ngẩn ra, nhìn giường lớn trống vắng, Mạc Lãnh Tiêu đứng lên, một câu cũng không nói, liền mang Thanh Thần ôm vào nơi ấm áp nhất.(đoạn này mình không biết dịch sai hay là sắp xếp thế nào nữa, hjhj. Mọi người thông cảm nhé)
Trong phòng, Mạc Lãnh Tiêu chuyên tâm nhìn từng tý, sự dịu dàng trong mắt kia giống như biển lớn.
Đêm nay anh xuất hiện, đều là cố ý sắp xếp.
Anh ở bên cô, một đêm sao?
Thấy Lâm Sách từ trong phòng đi ra, Thanh Thần hỏi trong giọng nói có chút lo lắng, cũng có chút xấu hổ.
"Không có chuyện gì." Lâm Sách lắc đầu, đôi mắt khẽ chớp mà như không lặng nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô gái trước mắt: " Chắc là do thời tiết chuyển lạnh, bị cảm."
Khuôn mặt thay đổi thành mang ơn.
"... ..." Lâm Sách không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra, đó là vì cô mà thở dài.
"Cô....." Nhìn Mộ Thanh Thần cúi đầu xuống, Lâm Sách nhíu chặt mi: "Sắc mặt cô trông thật khó coi, thân thể không khỏe?"
"Không có......" Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, cô có chút kích động, sợ anh nhìn thấu thân thể khác thường của chính mình: "Chỉ là gần đây không có khẩu vị, sắc mặt không tốt lắm."
"A." Mí mắt cụp xuống, khóe miệng nhợt nhạt trả lời: "Không có việc gì là tốt rồi."
Cùng với Lâm Sách lại một nói một đáp, cho đến tận khi anh ấy rời đi, cô mới bước từng bước đến cạnh cửa.
____________________đường phân cách của nàng mèo________________
"Thu dọn đồ đạc, quay về biệt thự phía đông." Anh cúi người khẽ nói vào tai cô, ra lệnh.
Không phải anh đang đưa cô đến đây ở sao? Vì sao hiện tại lại muốn.... ....
Cô ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn anh.
Thân mình hơi cứng ngắt, đôi đồng tử xinh đẹp tràn đầy khó hiểu: "Vì...vì sao?"
"Không có vì sao." Bà đạo chặt ngang lòng tốt quan tâm của cô, đồng tử đen kia cô không thể hiểu nổi thâm ý: "Bởi vì em nhớ tôi, cho nên, em theo tôi về nhà."
Cùng anh về nhà? Nơi đó......khi nào là nhà của cô?
Thanh Thần rất muốn hỏi anh, nếu, không phải vì cô ấy, anh có quay về tìm cô? Sẽ đưa cô về nhà sao? Nhưng mà cô không hỏi, chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, mềm mại gật đầu: "Được, em cùng anh về nhà."
Ngón tay thon dài xinh đẹp, giữ chặt cằm của cô, môi mỏng giơ lên, dừng ở trên môi của cô, hút mạnh: "Trường học có việc gì sao?"
Cô lắc đầu, tiếng nói rất nhẹ nhàng: "Không có..."
Anh thay đổi đề tài, lại làm cho lòng cô, khẽ chua xót.
Chính minh, đã lâu không đi học, nhưng anh, cũng không biết.
Nước mắt từ trong, chảy xuống.
" Cái gì.... ......Mộ đại tiểu thư của tôi ơi, cô lại có thể cùng người đó trở về sao?" Nhìn Thanh Thần thu dọn quần áo. Mắt Tiết Khả Nhân mở to đến nỗi suýt rớt ra ngoài.
Thanh Thần không mở miệng, chỉ trầm lặng gấp quần áo.
"Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?" Một tay lật tung đống quần áo Thanh Thần vừa gấp lại, Tiết Khả Nhân nổi cơn tức: "Cậu biết rất rõ, người đàn ông kia..... Dù sao, cậu ở trong này không tốt sao? Vì sao muốn trở về cùng anh ta? Hơn nữa, cậu hiện tại đang mang thai, cậu như vậy lại trở về cùng anh ta, sớm hay muộn anh ta cũng phát hiện?"
"Khả Nhân......" Mí mắt giương lên, Thanh Thần nhìn thẳng vào mắt Tiết Khả Nhân: "Mình yêu anh ấy."
"Mình biết, mình cùng anh ấy, không thể ở cùng một chỗ." Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt Thanh Thần có chút ảm đạm: "Kỳ thật, mình cũng không hy vọng quá nhiều vào hạnh phúc. Mình chỉ nghĩ muốn nhìn thấy anh ấy, cũng muốn cho đứa bé nhìn thấy anh ấy.... Không hơn...."
"Khả Nhân, không cần lo lắng cho mình, được không?" Nhẹ nhàng ôm cô ấy, giọng nói Thanh Thần rất hạnh phúc: "Cậu yên tâm, mình sẽ không để anh ấy phát hiện ra mình mang thai đứa con của anh ấy...Khi thời điểm đến, mình sẽ rời đi....Thật sự đó."
"Nhưng mà, ở bên cạnh anh ta, cậu luôn chịu đau khổ!"Người đàn ông kia, căn bản là không trân trọng Thanh Thần, theo như cô thấy, cô ấy vẫn luôn ở tại đây, nhờ vào Dịch Hàn chăm sóc, cũng tốt hơn là trở về với người kia.
"Nhưng anh ấy, cùng có thể làm cho mình hạnh phúc." Trong mắt, hiện lên một tia hạnh phúc sáng rọi: "Là anh ấy, cho mình biết cái gì là yêu, cũng là anh ấy làm mình hiểu cái gì gọi là không oán không hối."
"Cậu...."
"Mộ Thanh Thần, trên đời này, không có người con gái nào ngu ngốc hơn cậu." Ôm chặt thân thể gầy yếu của Thanh Thần, mắt Tiết Khả Nhân đã nhòe lệ: "Đáng chết đồ con gái ngu ngốc, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cậu đều phải nói cho mình biết. Chỉ cần cầu nói một câu, mặc kệ là núi đao biển lửa, mình đều sẽ đưa cậu rời đi."
Khẽ cắn môi, Thanh Thần chỉ cúi đầu: "Mình biết..."
"Yên tâm, mình sẽ chăm sóc cho bản thân tốt, cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé trong bụng." Giữ chặt khuôn mặt Tiết Khả Nhân, Thanh Thần cam đoan: " Mặc kệ mình gặp phải chuyện gì, mình đều sẽ nói cho cậu biết, được không? "
"Cảm ơn cậu, Khả Nhân." mũi khẽ hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy cảm kích tươi cười, đúng vậy, cô cảm ta ông trời, ở thành phố Hải Ninh này, giúp cô tìm được một người bạn tri kỷ.
Sống mũi chua xót, nước mắt kia, đã tràn đầy hốc mắt.
Nếu như không có Tiết Khả Nhân, có lẽ cô đã không biết ra sao rồi. Ở lúc cô khó khăn, có tình cảm bạn bè này tiến tới vì cô mà rộng mở, cô đã cảm thấy rất thỏa măn.
Nay, cô còn cùng anh có một đứa bé, kỳ thật như vây, ông trời đã không đối xử tệ bạc với cô. Có đứa bé, có bạn bè, có người mình yêu, anh hay không yêu cô, cô làm sao dám suy tính?
Dù sao trên đời này, không phải ai cũng có thể may mắn như vậy, gặp được người mình yêu, lại vừa vặn yêu mình có phải hay không?
____________________đường phân cách của nàng mèo________________
Phương Đông mờ ảo, ánh sáng mặt trời chưa kịp xuyên qua tầng mây mỏng để chiếu nhưng tia sáng đầu tiên.
Thanh Thần yếu ớt tỉnh lại, trở mình một cái, chạm đến bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, lòng cô hoảng hốt, ngồi dậy.
Anh khiến cô chờ anh trở lại, nhưng anh, lại không xuất hiện.
Thở dài, xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đi đến phòng anh, cửa phòng khép.
Đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lạnh của anh: "Lãnh, tỉnh tỉnh...."
Người đàn ông tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn cô mặt hết sức tiều tụy, nhướng mày khinh thường: "Làm sao vậy?" thanh âm khàn khàn là mê lòng người.
"Cô ấy, không thấy." Mắt sợ hãi nhìn khuôn mắt tuấn tú của anh, cô không biết, ngay sau đó anh sẽ có phản ứng gì.
Trong phòng to như vậy, Mạc Lãnh Tiêu ngồi vào cạnh giường, trên giường, người đã không thấy.
Cô không có việc gì, anh cũng sẽ không lo lắng cho cô như vậy chứ.
Lặng lẽ xoay người, Thanh Thần trở về phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường, lại không hề buồn ngủ....
Thanh Thần nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng, trái tim nổi lên từng cơn đau đớn: rốt cuộc là yêu sâu bao nhiêu, mới có thể làm cho một người đàn ông, cam tâm tình nguyện làm cho một người con gái nhiều chuyện như thế?
Cô thật ngưỡng mộ, cũng thật ghen tị.
Thân mình cao lớn ngẩn ra, nhìn giường lớn trống vắng, Mạc Lãnh Tiêu đứng lên, một câu cũng không nói, liền mang Thanh Thần ôm vào nơi ấm áp nhất.(đoạn này mình không biết dịch sai hay là sắp xếp thế nào nữa, hjhj. Mọi người thông cảm nhé)
Trong phòng, Mạc Lãnh Tiêu chuyên tâm nhìn từng tý, sự dịu dàng trong mắt kia giống như biển lớn.
Đêm nay anh xuất hiện, đều là cố ý sắp xếp.
Anh ở bên cô, một đêm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.