Hợp Đồng Phúc Hắc Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 155: Nổi giận
Cô Nàng Mèo
25/05/2018
"Tôi nói này, ngài Mạc Lãnh Tiêu! Tôi không có nghe lầm chứ?" Trong thư
phòng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh Mạc Lãnh Tiêu trước mặt, khóe miệng không
nhịn được khẽ nhếch lên. Cơ thể vốn đang dựa trên giá sách, bởi vì kích
động mà suýt ngã.
"Không phải là cậu đã thông báo cho bác trai và bác gái trở về rồi sao? Bây giờ cậu lại muốn tạm ngừng hôn lễ, rốt cuộc là cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Cùng lớn lên với Mạc Lãnh Tiêu, dường như đây là lần đầu tiên Lâm Sách nhìn thấy dáng vẻ anh do dự như vậy.
Rõ ràng anh rất thích cô gái đó, hiện tại không dễ dàng gì mới chuẩn bị cưới cô vào cửa thì lại muốn tạm ngừng hôn lễ, không hiểu ra sao nữa?
"Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói là được rồi." Gần như không hề ngẩng đầu lên, tầm mắt của Mạc Lãnh Tiêu chỉ dừng lại trên tài liệu trước mặt, giọng nói bình tĩnh giống như giao phó công việc cho cộng sự thường ngày.
"Nhưng. . . . Nếu vậy cậu ăn nói thế nào với cha mẹ? Kết hôn là chuyện lớn như vậy, trò đùa này của cậu cũng quá đáng rồi đó." Lắc đầu một, Lâm Sách không đồng ý với cách anh xử lý chuyện này, trong lòng tò mò khiến anh muốn có một đáp án.
Để cây bút trong tay xuống, Mạc Lãnh Tiêu gỡ mắt kính xuống, vuốt vuốt sống mũi: "Muốn gặp bọn họ, đó chính là lý do tốt nhất giải thích khi bọn họ trở về. Hơn nữa, hôn lễ chỉ tạm ngừng, không phải hủy bỏ."
Bé con có thể không hiểu suy nghĩ của anh, có thể không lo lắng về tương lai của bọn họ, bởi vì cô còn nhỏ, quá dễ dàng bị tình yêu làm cho đầu óc hỗn loạn. Còn một người đàn ông đã qua tuổi bồng bột, lăn lộn ở trên thương trường đã lâu như anh, đương nhiên đã không còn xúc động và tuỳ tiện như cô được.
Nếu như cưới cô, đó chính là chuyện cả đời. Anh sẽ không phản bội hôn nhân của bọn họ, cũng tuyệt đối không cho phép có một ngày sau này cô hối hận.
Từ khi biết cô đến bây giờ có quá nhiều chuyện, cô đều tiếp nhận sự an bài và cưỡng chế của anh, ngay cả kết hôn cũng thế.
Cô không có phản đối, hoặc là nói những chuyện mình làm với cô, cô đều chưa từng phản đối. Nhưng. . . . Hiện tại, anh không muốn miễn cưỡng cô, đặc biệt là trong chuyện kết hôn. Anh nên cho cô thêm thời gian, để cho cô hiểu thật rõ, có phải thật sự muốn gả cho anh, cùng anh sống đến đầu bạc răng long hay không.
Haiz! Con người đúng là loài động vật kỳ lạ. Một Mạc Lãnh Tiêu không quan tâm đến tình yêu, không ngờ hôm nay sẽ vì một cô bé mà ngây ngốc đầu hàng, cam nguyện đi vào con đường hôn nhân . . . .
Thấy Mạc Lãnh Tiêu mất hồn, Lâm Sách hơi hắng giọng: "Hôn lễ tạm ngừng, vậy, làm sao ngươi nói cho tiểu cô nương kia? Ngươi làm quyết định như vậy, có trưng cầu qua ý kiến của nàng sao?"
Đôi mắt đen tuyền chợt trầm xuống, nhưng mà Mạc Lãnh Tiêu chỉ nhìn Lâm Sách, thật lâu mới nói ra một câu nói: "Sau này, cô ấy sẽ hiểu."
Đúng! Một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu, tất cả những gì anh làm chỉ vì không muốn sau này cô hối hận.
"Theo tôi thấy, trước tiên cậu nên tự mình đi hỏi cô ấy một chút. . . ." Trước khi Lâm Sách định nói tiếp, chợt cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của bạn tốt thì ngừng lại ý định: "Được rồi, đừng nhìn mình bắng ánh mắt như muốn giết người như vậy. Mình sẽ làm theo những gì cậu phân phó, đi làm ngay bây giờ, đã được chưa?"
"Hừ. . . . Không nghe mình đi, tương lai có hối hận cũng đừng trách mình. . . ."
Lâm Sách khẽ oán trách khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Lãnh Tiêu. Hai người đàn ông nói chuyện câu được câu không ở trong phòng, căn bản không có phát hiện ra bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo nhếch nhác đang rời khỏi. . . .
Trong phòng ở lầu hai, Thanh Thần dựa lưng ở trên cửa, vội vàng thở hổn hển, khuôn mặt vốn hồng hào rạng rỡ thì bây giờ bỗng trở nên tái nhợt đến mức doạ người.
Ánh mắt trong suốt đã sớm mờ mịt, bàn tay nhỏ bé của cô đè lên ngực, đau đớn khiến cho cô khổ sở cắn chặt môi.
Bên tai không ngừng vang lên giọng nói tràn đầy từ tính. Trong cuộc sống có vô số điều xảy ra, chủ nhân của giọng nói gọi cô là cô bé, mà cô đã sớm yêu giọng nói đó.
Nhưng vừa rồi, chính tai cô nghe chủ nhân giọng nói kia, anh nói anh muốn tạm dừng hôn lễ của bọn họ.
Tin tức này giống như là sấm sét giữa trời quang, khiến trái tim của Thanh Thần đau quá, khiến cho giấc mơ như vỡ nát.
Không phải cô hận hay oán trách gì, chỉ là nàng không biết, không hiểu tại sao, tại sao anh muốn như vậy.
Rõ ràng người nói muốn kết hôn là anh, rõ ràng người nói muốn cử hành hôn lễ ngay lập tức cũng là anh, nhưng bây giờ, khi cô vừa bỏ tất cả, lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị lúc lam cô dâu xinh đẹp nhất của anh thì anh lại kéo cô ra từ trong giấc mộng một lần nữa. Anhh muốn tạm ngừng hôn lễ.
"Mạc Lãnh Tiêu . . . . Tại sao? Tại sao anh luôn khiến cho em đau lòng như vậy, khó chịu như vậy." Nước mắt kia, cứ rơi xuống như vậy, lạnh lẽo.
Thân thể từ từ trượt xuống theo cánh cửa, Thanh Thần cảm giác cơ thể mình cũng không còn hơi sức, giống như là sắp chết, mệt mỏi muốn chết.
Thân thể mảnh mai cứ nghiêng sang phải như vậy, Thanh Thần ngã trên sàn nhà, nước mắt như là chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống không ngừng.
Nhưng trên khóe miệng vẫn hiện lên nụ cười nhạt nhoà. Nụ cười này không liên quan gì đến niềm vui mà là cái kết của sự tuyệt vọng.
Mỗi một lần, khi cô cho là mình đã sắp chạm được đến hạnh phúc thì lại bị đẩy ra xa. Cách càng xa hạnh phúc thì lòng cô càng trống trải.
Mặc dù cô mới mười tám tuổi, nhưng cô luôn là cảm thấy trái tim của mình đã rất già, già đến mức đủ để đối mặt với toàn bộ tổn thương và đau đớn.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thanh Thần cảm giác mình mệt quá. Có lẽ cô nên nghỉ ngơi để khoẻ lại, nghỉ ngơi tốt rồi, cô mới có thể bình tĩnh tiếp nhận tất cả một một lần nữa.
——— —————Tuyến phân cách của cô nàng mèo———— —————
"Thiếu gia! Cậu hãy khuyên nhủ tiểu thư đi. Cô ấy đã nhốt mình trong phòng rất lâu rồi rồi, ngay cả cơm tối cũng không ăn. . . . Thân thể tiểu thư vẫn rất yếu, bây giờ . . . ." Thấy vẻ mặt của Mạc Lãnh Tiêu càng ngày càng khó coi, lão quản gia thức thời ngậm miệng lại.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở dưới cầu thang trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nâng lên bước chân, hướng về phía gian phòng của Thanh Thần.
"Tiểu thư! Cô hãy cửa ra ngoài ăn cơm tối đi. Thiếu gia. . . . Thiếu gia tới." Cảm giác thấy sự lạnh lẽo quanh thiếu gia, mấy người giúp việc gõ cửa, tốt bụng nhắc nhở Thanh Thần ở trong phòng Thanh Thần.
"Tránh ra." Bọn họ đứng ở bên ngoài khuyên một giờ, theo tính cách trước kia của cô bé này thì đã đi ra từ sớm, còn bây giờ. . . . Đén lúc này mà cô cũng không mở cửa, xem chừng là không muốn xuất hiện.
"Quản gia! Mở cửa." Rõ ràng không có mở miệng khuyên người ở trong phòng, Mạc Lãnh Tiêu ra lệnh cho quản gia của mình.
Với tính khí của thiếu gia, quản gia đã quá hiểu rồi. Có chút do dự, lão quản gia còn tốt bụng mở miệng: "Thiếu gia. . . . Làm vậy có phải. . . ."
"Ông mở cửa ra, hay là để tôi cho người phá tán cánh cửa này ra?" Ánh mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão quản gia, giọng của Mạc Lãnh Tiêu lạnh đến mức không thể lạnh hơn nữa.
"Tôi...tôi mở. . . . . ."
Lời của lão quản gia còn chưa nói hết, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra.
Thanh Thần vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú đã xanh mét của người nào đó ở sau cánh cửa. Ánh mắt như muốn giết người đang nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn nuốt cô vậy.
Nhưng Thanh Thần không sợ, chỉ hướng ánh nhìn về phía người giúp việc: "Tôi không muốn ăn cơm tối, các người không phải để ý đến tôi."
Tuy nói những lời đó với người giúp việc, nhưng rõ ràng đang nói cho Mạc Lãnh Tiêu nghe.
"Tiểu thư. . . ."
Biết bọn họ bị làm khó, Thanh Thần cũng sẽ không để cho bọn họ khó xử. Mũi đỏ lên vì khóc, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Lãnh Tiêu : "Anh tìm em có việc gì?"
"Em khóc. . . . . . Mộ Thanh Thần, em. . . . . . Đang làm cái gì? Phát cáu cái gì?" Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sâu vào cô.
Trái tim của Thanh Thần đau nhói, anh tới là để chất vấn mình sao?
Cô phát cáu cái gì ư? Sao đây, anh làm nhiều chuyện như vậy mà ngay cả tư cách để tức giận cô cũng không có sao?
"Thiếu gia! Hai người. . . . Từ từ nói chuyện. Chúng tôi đi ra ngoài trước." Lão quản gia ho nhẹ một tiếng, hiểu ý dẫn them một đám người thích xem náo nhiệt rời khỏi lầu hai.
Nhìn bóng lưng của lão quản gia và mọi người nhanh chóng rời đi, Thanh Thần cũng không ngăn cản Mạc Lãnh Tiêu đi vào gian phòng của mình.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Thanh Thần đóng cửa lại, liền yên lặng xoay người.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở trước mặt cô, huyệt thái dương của anh giật giật chứng tỏ lúc này anh rất tức giận.
Cô biết tại sao anh tức giận.
Căn phòng vốn gọn gàng ngăn nắp nhưng bây giờ lại trở nên hỗn loạn. Con búp bê xinh đẹp bị cô ném trên mặt đất, ngay cả quần áo, váy vóc cũng trở thành đối tượng để cô trút giận, không vật gì thoát khỏi.
Thật ra thì, trước kia cho dù có tức giận đến đâu, cô cũng sẽ không trút giận lên những thứ đồ vật này như vậy, nhưng mà. . . . . . Tất cả những thứ này là chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, hôm nay khi nhìn thấy chúng, Thanh Thần liền cảm thấy chói mắt, cảm giác thật khó chịu. . . . . .
Chẳng qua cô chỉ muốn tâm trạng mình khá hơn một chút thôi. . . . Nhưng mà như vậy. . . .
"Anh . . . ." Thanh Thần ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện, nhưng Mạc Lãnh Tiêu chợt đi tới, bất ngờ bắt được vai của cô, mạnh mẽ đẩy cô lên trên giường.
Thanh Thần nặng nề ngã lên trên giường, thân thể rất đau, trái tim lại càng đau.
Anh rất ít khi thô lỗ với cô như vậy.
Khuôn mặt đang úp xuống giường của Thanh Thần bị lật lại, đôi tay Mạc Lãnh Tiêu giữ chặt lấy hai vai cô một cách vững vàng.
Anh cúi đầu, ánh mắt ngoan độc nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím chặt. Nhịp tim của Thanh Thần đập như đánh trống nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh.
"Mộ Thanh Thần." Mạc Lãnh Tiêu nghiến răng thật chặt, nói từng chữ: "Thật sự anh muốn bóp chết em."
Anh không phải quan tâm giá trị xa xỉ của những thứ đồ này, anh chỉ quan tâm những thứ đồ này đều là do anh và cô nghiêm túc chọn lựa để mang về nhà, nhưng cô. . . .
Sức lực trên vai ngày càng nặng, Thanh Thần có cảm giác như bả vai mình sắp bị anh bóp nát.
"Không phải là cậu đã thông báo cho bác trai và bác gái trở về rồi sao? Bây giờ cậu lại muốn tạm ngừng hôn lễ, rốt cuộc là cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Cùng lớn lên với Mạc Lãnh Tiêu, dường như đây là lần đầu tiên Lâm Sách nhìn thấy dáng vẻ anh do dự như vậy.
Rõ ràng anh rất thích cô gái đó, hiện tại không dễ dàng gì mới chuẩn bị cưới cô vào cửa thì lại muốn tạm ngừng hôn lễ, không hiểu ra sao nữa?
"Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói là được rồi." Gần như không hề ngẩng đầu lên, tầm mắt của Mạc Lãnh Tiêu chỉ dừng lại trên tài liệu trước mặt, giọng nói bình tĩnh giống như giao phó công việc cho cộng sự thường ngày.
"Nhưng. . . . Nếu vậy cậu ăn nói thế nào với cha mẹ? Kết hôn là chuyện lớn như vậy, trò đùa này của cậu cũng quá đáng rồi đó." Lắc đầu một, Lâm Sách không đồng ý với cách anh xử lý chuyện này, trong lòng tò mò khiến anh muốn có một đáp án.
Để cây bút trong tay xuống, Mạc Lãnh Tiêu gỡ mắt kính xuống, vuốt vuốt sống mũi: "Muốn gặp bọn họ, đó chính là lý do tốt nhất giải thích khi bọn họ trở về. Hơn nữa, hôn lễ chỉ tạm ngừng, không phải hủy bỏ."
Bé con có thể không hiểu suy nghĩ của anh, có thể không lo lắng về tương lai của bọn họ, bởi vì cô còn nhỏ, quá dễ dàng bị tình yêu làm cho đầu óc hỗn loạn. Còn một người đàn ông đã qua tuổi bồng bột, lăn lộn ở trên thương trường đã lâu như anh, đương nhiên đã không còn xúc động và tuỳ tiện như cô được.
Nếu như cưới cô, đó chính là chuyện cả đời. Anh sẽ không phản bội hôn nhân của bọn họ, cũng tuyệt đối không cho phép có một ngày sau này cô hối hận.
Từ khi biết cô đến bây giờ có quá nhiều chuyện, cô đều tiếp nhận sự an bài và cưỡng chế của anh, ngay cả kết hôn cũng thế.
Cô không có phản đối, hoặc là nói những chuyện mình làm với cô, cô đều chưa từng phản đối. Nhưng. . . . Hiện tại, anh không muốn miễn cưỡng cô, đặc biệt là trong chuyện kết hôn. Anh nên cho cô thêm thời gian, để cho cô hiểu thật rõ, có phải thật sự muốn gả cho anh, cùng anh sống đến đầu bạc răng long hay không.
Haiz! Con người đúng là loài động vật kỳ lạ. Một Mạc Lãnh Tiêu không quan tâm đến tình yêu, không ngờ hôm nay sẽ vì một cô bé mà ngây ngốc đầu hàng, cam nguyện đi vào con đường hôn nhân . . . .
Thấy Mạc Lãnh Tiêu mất hồn, Lâm Sách hơi hắng giọng: "Hôn lễ tạm ngừng, vậy, làm sao ngươi nói cho tiểu cô nương kia? Ngươi làm quyết định như vậy, có trưng cầu qua ý kiến của nàng sao?"
Đôi mắt đen tuyền chợt trầm xuống, nhưng mà Mạc Lãnh Tiêu chỉ nhìn Lâm Sách, thật lâu mới nói ra một câu nói: "Sau này, cô ấy sẽ hiểu."
Đúng! Một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu, tất cả những gì anh làm chỉ vì không muốn sau này cô hối hận.
"Theo tôi thấy, trước tiên cậu nên tự mình đi hỏi cô ấy một chút. . . ." Trước khi Lâm Sách định nói tiếp, chợt cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của bạn tốt thì ngừng lại ý định: "Được rồi, đừng nhìn mình bắng ánh mắt như muốn giết người như vậy. Mình sẽ làm theo những gì cậu phân phó, đi làm ngay bây giờ, đã được chưa?"
"Hừ. . . . Không nghe mình đi, tương lai có hối hận cũng đừng trách mình. . . ."
Lâm Sách khẽ oán trách khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Lãnh Tiêu. Hai người đàn ông nói chuyện câu được câu không ở trong phòng, căn bản không có phát hiện ra bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo nhếch nhác đang rời khỏi. . . .
Trong phòng ở lầu hai, Thanh Thần dựa lưng ở trên cửa, vội vàng thở hổn hển, khuôn mặt vốn hồng hào rạng rỡ thì bây giờ bỗng trở nên tái nhợt đến mức doạ người.
Ánh mắt trong suốt đã sớm mờ mịt, bàn tay nhỏ bé của cô đè lên ngực, đau đớn khiến cho cô khổ sở cắn chặt môi.
Bên tai không ngừng vang lên giọng nói tràn đầy từ tính. Trong cuộc sống có vô số điều xảy ra, chủ nhân của giọng nói gọi cô là cô bé, mà cô đã sớm yêu giọng nói đó.
Nhưng vừa rồi, chính tai cô nghe chủ nhân giọng nói kia, anh nói anh muốn tạm dừng hôn lễ của bọn họ.
Tin tức này giống như là sấm sét giữa trời quang, khiến trái tim của Thanh Thần đau quá, khiến cho giấc mơ như vỡ nát.
Không phải cô hận hay oán trách gì, chỉ là nàng không biết, không hiểu tại sao, tại sao anh muốn như vậy.
Rõ ràng người nói muốn kết hôn là anh, rõ ràng người nói muốn cử hành hôn lễ ngay lập tức cũng là anh, nhưng bây giờ, khi cô vừa bỏ tất cả, lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị lúc lam cô dâu xinh đẹp nhất của anh thì anh lại kéo cô ra từ trong giấc mộng một lần nữa. Anhh muốn tạm ngừng hôn lễ.
"Mạc Lãnh Tiêu . . . . Tại sao? Tại sao anh luôn khiến cho em đau lòng như vậy, khó chịu như vậy." Nước mắt kia, cứ rơi xuống như vậy, lạnh lẽo.
Thân thể từ từ trượt xuống theo cánh cửa, Thanh Thần cảm giác cơ thể mình cũng không còn hơi sức, giống như là sắp chết, mệt mỏi muốn chết.
Thân thể mảnh mai cứ nghiêng sang phải như vậy, Thanh Thần ngã trên sàn nhà, nước mắt như là chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống không ngừng.
Nhưng trên khóe miệng vẫn hiện lên nụ cười nhạt nhoà. Nụ cười này không liên quan gì đến niềm vui mà là cái kết của sự tuyệt vọng.
Mỗi một lần, khi cô cho là mình đã sắp chạm được đến hạnh phúc thì lại bị đẩy ra xa. Cách càng xa hạnh phúc thì lòng cô càng trống trải.
Mặc dù cô mới mười tám tuổi, nhưng cô luôn là cảm thấy trái tim của mình đã rất già, già đến mức đủ để đối mặt với toàn bộ tổn thương và đau đớn.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thanh Thần cảm giác mình mệt quá. Có lẽ cô nên nghỉ ngơi để khoẻ lại, nghỉ ngơi tốt rồi, cô mới có thể bình tĩnh tiếp nhận tất cả một một lần nữa.
——— —————Tuyến phân cách của cô nàng mèo———— —————
"Thiếu gia! Cậu hãy khuyên nhủ tiểu thư đi. Cô ấy đã nhốt mình trong phòng rất lâu rồi rồi, ngay cả cơm tối cũng không ăn. . . . Thân thể tiểu thư vẫn rất yếu, bây giờ . . . ." Thấy vẻ mặt của Mạc Lãnh Tiêu càng ngày càng khó coi, lão quản gia thức thời ngậm miệng lại.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở dưới cầu thang trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nâng lên bước chân, hướng về phía gian phòng của Thanh Thần.
"Tiểu thư! Cô hãy cửa ra ngoài ăn cơm tối đi. Thiếu gia. . . . Thiếu gia tới." Cảm giác thấy sự lạnh lẽo quanh thiếu gia, mấy người giúp việc gõ cửa, tốt bụng nhắc nhở Thanh Thần ở trong phòng Thanh Thần.
"Tránh ra." Bọn họ đứng ở bên ngoài khuyên một giờ, theo tính cách trước kia của cô bé này thì đã đi ra từ sớm, còn bây giờ. . . . Đén lúc này mà cô cũng không mở cửa, xem chừng là không muốn xuất hiện.
"Quản gia! Mở cửa." Rõ ràng không có mở miệng khuyên người ở trong phòng, Mạc Lãnh Tiêu ra lệnh cho quản gia của mình.
Với tính khí của thiếu gia, quản gia đã quá hiểu rồi. Có chút do dự, lão quản gia còn tốt bụng mở miệng: "Thiếu gia. . . . Làm vậy có phải. . . ."
"Ông mở cửa ra, hay là để tôi cho người phá tán cánh cửa này ra?" Ánh mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão quản gia, giọng của Mạc Lãnh Tiêu lạnh đến mức không thể lạnh hơn nữa.
"Tôi...tôi mở. . . . . ."
Lời của lão quản gia còn chưa nói hết, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra.
Thanh Thần vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú đã xanh mét của người nào đó ở sau cánh cửa. Ánh mắt như muốn giết người đang nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn nuốt cô vậy.
Nhưng Thanh Thần không sợ, chỉ hướng ánh nhìn về phía người giúp việc: "Tôi không muốn ăn cơm tối, các người không phải để ý đến tôi."
Tuy nói những lời đó với người giúp việc, nhưng rõ ràng đang nói cho Mạc Lãnh Tiêu nghe.
"Tiểu thư. . . ."
Biết bọn họ bị làm khó, Thanh Thần cũng sẽ không để cho bọn họ khó xử. Mũi đỏ lên vì khóc, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Lãnh Tiêu : "Anh tìm em có việc gì?"
"Em khóc. . . . . . Mộ Thanh Thần, em. . . . . . Đang làm cái gì? Phát cáu cái gì?" Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sâu vào cô.
Trái tim của Thanh Thần đau nhói, anh tới là để chất vấn mình sao?
Cô phát cáu cái gì ư? Sao đây, anh làm nhiều chuyện như vậy mà ngay cả tư cách để tức giận cô cũng không có sao?
"Thiếu gia! Hai người. . . . Từ từ nói chuyện. Chúng tôi đi ra ngoài trước." Lão quản gia ho nhẹ một tiếng, hiểu ý dẫn them một đám người thích xem náo nhiệt rời khỏi lầu hai.
Nhìn bóng lưng của lão quản gia và mọi người nhanh chóng rời đi, Thanh Thần cũng không ngăn cản Mạc Lãnh Tiêu đi vào gian phòng của mình.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Thanh Thần đóng cửa lại, liền yên lặng xoay người.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở trước mặt cô, huyệt thái dương của anh giật giật chứng tỏ lúc này anh rất tức giận.
Cô biết tại sao anh tức giận.
Căn phòng vốn gọn gàng ngăn nắp nhưng bây giờ lại trở nên hỗn loạn. Con búp bê xinh đẹp bị cô ném trên mặt đất, ngay cả quần áo, váy vóc cũng trở thành đối tượng để cô trút giận, không vật gì thoát khỏi.
Thật ra thì, trước kia cho dù có tức giận đến đâu, cô cũng sẽ không trút giận lên những thứ đồ vật này như vậy, nhưng mà. . . . . . Tất cả những thứ này là chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, hôm nay khi nhìn thấy chúng, Thanh Thần liền cảm thấy chói mắt, cảm giác thật khó chịu. . . . . .
Chẳng qua cô chỉ muốn tâm trạng mình khá hơn một chút thôi. . . . Nhưng mà như vậy. . . .
"Anh . . . ." Thanh Thần ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện, nhưng Mạc Lãnh Tiêu chợt đi tới, bất ngờ bắt được vai của cô, mạnh mẽ đẩy cô lên trên giường.
Thanh Thần nặng nề ngã lên trên giường, thân thể rất đau, trái tim lại càng đau.
Anh rất ít khi thô lỗ với cô như vậy.
Khuôn mặt đang úp xuống giường của Thanh Thần bị lật lại, đôi tay Mạc Lãnh Tiêu giữ chặt lấy hai vai cô một cách vững vàng.
Anh cúi đầu, ánh mắt ngoan độc nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím chặt. Nhịp tim của Thanh Thần đập như đánh trống nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh.
"Mộ Thanh Thần." Mạc Lãnh Tiêu nghiến răng thật chặt, nói từng chữ: "Thật sự anh muốn bóp chết em."
Anh không phải quan tâm giá trị xa xỉ của những thứ đồ này, anh chỉ quan tâm những thứ đồ này đều là do anh và cô nghiêm túc chọn lựa để mang về nhà, nhưng cô. . . .
Sức lực trên vai ngày càng nặng, Thanh Thần có cảm giác như bả vai mình sắp bị anh bóp nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.