Hợp Đồng Phúc Hắc Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 80: Rời khỏi cô
Cô Nàng Mèo
22/05/2014
Biệt thự yên tĩnh bên hồ
Trong phòng khách, Mạc Lãnh Duệ đem tài liệu cầm trong tay đặt ở trước người của Mạc Lãnh Tiêu: "Căn nhà anh muốn, thủ tục đã làm xong."
"Ừ." Người đàn ông sau bàn đọc sách chỉ đáp một tiếng, tầm mắt căn bản không rời đi tài liệu trên bàn. Mấy ngày nay, anh tiêu hao thời gian dài, thừa dịp hiện tại, phải xem chút tài liệu thật lâu.
"Đã gửi số liệu phân tích thân thể đến đây, anh có nhận được không?" Không hề rời đi, Mạc Lãnh Duệ kéo cái ghế phía trước ra, ngồi ở đối diện anh trai của mình.
Môi nhếch lên giật giật, cặp mắt sau tròng kính kia thoáng qua ý lạnh: "Có ý gì?"
"Một tin tức tốt, một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?" Hai tay Mạc Lãnh Duệ khoanh trước ngực, một bộ dáng thoái mái, nửa người nhàn hạ hoàn toàn dựa vào trên ghế.
"Tin tức tốt."
"Em hiểu rõ người có trái tim, có thể cấy ghép cho anh là người nào." Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, trên mặt Mạc Lãnh Duệ mang theo một loại tà khí trò đùa quái đản.
"Chú xác định sau khi ghép sẽ không có phản ứng bài xích?" Mạc Lãnh Tiêu hừ nhẹ, nói ra nghi ngờ của mình.
Nâng cằm lên, trong mắt của Mạc Lãnh Duệ tràn đầy tự tin: "Anh có thể để cho Lâm Sách xem qua báo cáo kiểm tra sau đó lại quyết định."
"Người kia, là chú tìm được?"
Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn mình chằm chằm em trai, nhìn nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng đậm, lông mi dài khẽ nhíu lại.
"Nói cho đúng , không phải là em tìm được, nhưng mà em lại biết người kia ở đâu."
Buông bút máy trong tay xuống, Mạc Lãnh Tiêu ngồi thẳng người: "Tin tức xấu?"
Trong mắt thoáng qua một nụ cười đùa giỡn, Mạc Lãnh Duệ anh tuấn nhún nhún vai, vẻ mặt xin lỗi nhìn Hoàng đế nhà bọn họ: "Tin tức xấu chính là em không thể nói cho anh biết, người kia ở đâu."
Lông mi đẹp đẽ, lạnh đi mấy phần, giọng nói người đàn ông có chút trầm thấp: "Chú là tới tìm anh nói điều kiện hay sao?"
Thoải mái đứng lên, cánh tay thon dài chống lên trên bàn sách, anh cũng không phủ nhận mục đích đến của mình: "Không sai."
"Nói."
"Thật ra thì rất đơn giản." Hết sức rõ ràng chính mình phát hiện anh trai khẳng định nổi lên giết chết tâm tư của mình, nhưng anh vẫn là nhắm mắt hoàn thành nhiệm vụ của mình: "Muốn biết người kia ở đâu, anh chỉ phải làm, chỉ là, chỉ là. . . . . ."
Dự liệu điềm xấu nổi lên trong lòng, Mạc Lãnh Tiêu không cắt đứt lời của anh, chỉ là thẳng tắp theo dõi anh.
"Chỉ cần. . . . . . để cho Mộ Thanh Thần rời đi, hơn nữa, vĩnh viễn sẽ không đi trêu chọc cô ấy."
Mạc Lãnh Tiêu mắt híp lại, trong mắt thoáng qua ánh sáng cơ trí (nhìn xa trông rộng), nhìn em trai ruột của mình, khóe miệng anh co quắp: "Chú muốn cô ấy?"
"No, No, No." Hai tay Mạc Lãnh Duệ ngăn lại: "Em đối với phụ nữ của anh cũng không có hứng thú, em cũng chỉ là nhận ủy thác của người khác hết lòng làm việc cho người ta thôi."
"Người nào?" Tầm mắt vừa rơi xuống, Mạc Lãnh Tiêu đột nhiên dựa vào ghế: "Piano này, cũng là người kia đưa?"
Mạc Lãnh Duệ không phủ nhận, chỉ là nhún vai: "Em không thể nói cho anh biết."
Cười lạnh, anh nhìn Mạc Lãnh Duệ nhẹ nhàn mở miệng: "Người kia, có thể cho chú và Lâm Sách ra mặt giúp đỡ, ra tay lại cực kỳ hào phóng, xem ra. . . . . . Tôi không nên quá khinh thường anh ta."
"Anh cả." Mạc Lãnh Duệ thở dài, nhíu mày: "Muốn cứu cô ấy, anh chỉ cần đồng ý điều kiện này, cũng phải đồng ý điều kiện này."
"Chú cho rằng, tôi không tìm được người kia?" Giọng nói anh lạnh đi mấy phần, anh ghét hình thức giao dịch như vậy.
Mạc Lãnh Duệ tà mị cười một tiếng: "Em đương nhiên tin tưởng anh có thể tìm ra, chỉ là. . . . . . Kéo dài lâu như vậy, đã chứng minh, anh cũng không muốn vận dụng quan hệ tổ chức, không phải sao? Anh muốn cứu Tử Nhược, lại sợ cô ấy gây ra phiền toái."
Thấy anh rơi vào trầm mặc, Mạc Lãnh Duệ vỗ vỗ bờ vai của anh: "Anh cả, thật ra thì. . . . . . Anh và Mộ Thanh Thần, không có quan hệ gì. Chỉ cần anh thả cô ấy, Tử Nhược sẽ không có việc gì. Sao lại không làm đây?"
Mạc Lãnh Duệ không hiểu, hoặc là nói, Mộ Thanh Thần đối với anh trai, cũng không phải cái gì cũng không là?
Xác thực, anh nói không sai. Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, lẳng lặng suy nghĩ. Thả Mộ Thanh Thần, tiểu Nhược của anh là có thể. . . . . .
Hồi lâu sau, Mạc Lãnh Tiêu ngước mắt đối mặt với người đàn ông, gằn từng chữ: "Được, tôi đồng ý."
"OK." Mạc Lãnh Duệ cười, nụ cười này, có chút bí hiểm.
Tại sao, cái câu tôi đồng ý của anh trai kia, làm sao nghe, làm sao cảm giác có chút tâm không cam tình bất nguyện đây?
———— tuyến phân cách cô nàng mèo————
Trong bệnh viện, Thanh Thần ngồi ở trong phòng lấy má, con ngươi trong suốt không nhuộm nghi ngờ nhìn bác sĩ trước mắt: "Ý của anh là, bệnh của người bệnh nhân kia đã tốt hơn, về sau, cô ấy đều không cần truyền máu rồi sao?"
Yêu thương nhìn cô gái mảnh khảnh này, bác sĩ gật đầu một cái, lộ ra nụ cười hòa nhã: "Trên cơ bản mà nói, là như vậy."
"Trên cơ bản?" Thanh Thần nhăn đầu lông mày, không hiểu lắm ý trong lời nói của anh.
"Ha ha. . . . . ." Bác sĩ nở nụ cười: "Đúng nha, thân thể bệnh tim còn có thể tái phát hay không, vĩnh viễn sẽ không có đáp án xác định. Cho nên tôi chỉ có thể nói, cô ấy bây giờ là không cần truyền máu. Nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, một đoạn thời gian rất dài sau này, cô ấy cũng không cần dựa vào truyền máu để duy trì tính mạng."
Rũ mí mắt xuống, cô co quắp khóe miệng: "Này, ý của anh là nói, người kia, đã bình phục, có đúng hay không?"
Đẩy mắt kính trên mũi một cái, bác sĩ cười không đáp: "Mộ tiểu thư, cô là cô gái tốt nhất mà tôi đã gặp. Chỉ là. . . . . . Ở trong lúc suy nghĩ cho người khác, cũng cần phải liệu sức mà làm. Thân thể của cô, rất suy yếu, không thích ứng rút lượng máu lớn như vậy."
"Cô tiếp tục lấy xuống như vậy, rất nguy hiểm."
"Tôi hiểu rõ." Nhàn nhạt cười, trong mắt Thanh Thần có chút cô đơn: "Cám ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ chú ý. Lại nói, mỗi một lần, lượng máu rút ra cũng không tính lớn, tôi cũng uống rất nhiều thuốc men bồi dưỡng thân thể, trên thức ăn cũng có chú ý. Thân thể vẫn chịu được."
"Mộ tiểu thư, cô còn trẻ, phải chú ý thật tốt. . . . . ." Bác sĩ cảm thán.
"Cám ơn anh." Đứng lên, Thanh Thần gật đầu với các bác sĩ một cái: "Lý Y Sinh, bạn của tôi ở bên ngoài chờ tôi, không có chuyện gì nữa, tôi liền đi trước."
"Ừ."
Xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lý Y Sinh, Thanh Thần thở dài, lẳng lặng đi ở hành lang của bệnh viện.
"Thanh Thần." Tiết Khả Nhân chờ ở một bên đi theo tiến lên, lôi kéo cổ tay của cô: "Bác sĩ nói thế nào? Cậu vẫn phải rút máu sao? Cái này không thể được, cậu nhìn cậu một chút đi, cũng gầy thành bộ dáng gì rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trạch bệch được không!"
"Khả Nhân." Ngẩng đầu nhìn về phía cô an ủi giống nư cười cười, giọng nói Thanh Thần mang theo buồn bã nhàn nhạt: "Cậu yên tâm, về sau, tớ đều không cần rút máu nữa rồi. Lý Y Sinh nói, người kia, đã thoát khỏi nguy hiểm. . . . . . Tớ nghĩ, người kia, nên sẽ bình phục thôi."
Lỗ mũi, tràn lên một chút ghen tuông, trong con ngươi trong suốt kia, có một tầng nước hiện lên.
"Thanh Thần. . . . . ." Tiết Khả Nhân trừng mắt nhìn, tiếng nói thanh thanh: "Cái đó, cậu và Mạc Lãnh Tiêu, gần đây như thế nào?"
Tim, khẽ kéo, cô liếc gò má: "Cái gì như thế nào?"
"Hừ, lừa gạt ai đó!" Tiết Khả Nhân không thuận theo: "Mấy ngày trước đây xem tâm tình của cậu giống như rất tốt, thỉnh thoảng một mình ngẩn người cười khúc khích! Tớ còn nhìn thấy Mạc Lãnh Tiêu tới đón cậu tan học ! Cũng đừng nói cho tớ biết, hai người không có gì cả."
Tim, cứ như vậy bởi vì lời nói của cô, đau.
Cô và Mạc Lãnh Tiêu. . . . . . Cô không biết phải nói như thế nào.
Vẫn tưởng rằng, tháo ra hiểu lầm ở hộp đêm lần đó, bọn họ sẽ. . . . . . Buổi tối ngày đó, thật sự bọn họ cũng mất khống chế, lộ vẻ một chút cứ như vậy ở cùng một chỗ.
Nhưng, anh vẫn là rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô tỉnh lại, cũng không nhìn thấy anh.
Cô không có tâm tình ăn cơm, cũng không có tâm tình làm chuyện khác.
Khả Nhân nhìn thấy anh tới đón cô, là ngày thứ ba sau khi anh rời đi rồi. Tới đón cô, cũng chỉ là nói cho cô biết, anh có chuyện muốn rời khỏi một thời gian. . . . . .
Vốn là, lần này, anh nói cho mình biết hành tung, cô nên vui mừng. Nhưng. . . . . . Không biết vì sao, nghĩ đến phải tách ra với anh, cô liền thế nào cũng không vui mừng nổi.
Hoàn toàn sợ hãi, lần ngày tách ra, liền là duyên phận của hai người đã hết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Thần cứ như vậy đã mất hồn, sững sờ nhìn chằm chằm bông tuyết không ngừng bay, không nhúc nhích.
"Thanh Thần. . . . . ." Tay nhỏ bé quơ quơ ở trước mắt của cô, Tiết Khả Nhân mấp máy môi, hiểu chuyện mở miệng: "Cái đó, nếu như cậu không muốn nói, đừng nói nữa, tớ liền tùy tiện hỏi một chút. Cậu đừng để trong lòng."
Nhìn cô như vậy, Tiết Khả Nhân nhìn cũng có chút đau lòng.
Nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, giọng nói Thanh Thần cực kỳ dịu dàng: "Tớ không sao, thật."
"Ha, lại nói, cậu đến thành phố Hải Ninh cũng được một năm đi. Không đúng không đúng, tớ bỗng nhiên nhớ ra, năm nay cậu tròn mười tám tuổi đúng không. . . . . . Sinh nhật quan trọng như vậy, làm sao cậui cũng không cho tớ biết đây?"
Sinh nhật? Nếu như cô ấy không đề cập tới, Thanh Thần thật đã quên.
Sinh nhật mười tám tuổi, có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, đều là kỷ niệm đáng giá. Nhưng ngày sinh nhật của cô ấy, cũng chỉ là một mình, ở trong biệt thự phía Đông, lẳng lặng vẽ tranh mà thôi.
"Tiểu nha đầu."
Đang lúc hai nữ sinh trò chuyện tâm sự, một giọng nói lạnh lùng, đột nhiên vang lên.
Quay đầu lại, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở trước xe thể thao kia, thân thể Thanh Thần, không nhịn được phát run lên.
Nhìn mặt của anh, nửa tháng không thấy, anh vẫn anh tuấn mê người như cũ vậy, chỉ là mệt mỏi trên trán, rõ ràng như vậy, không ảnh hưởng đến khí suất của anh, ngược lại tạo cho anh thêm mấy phần mùi vị tang thương.
Anh, trở lại sao?
Khí nóng, ánh mắt mê mắt, cô giống như là bị người rút đi linh hồn, đứng tại chỗ, con ngươi chớp cũng không chớp nhìn anh.
"Không biết tôi?" Ưu nhã đi đến trước người của cô, cánh tay dài của Mạc Lãnh Tiêu bao quát, đem thân thể gầy yếu của cô ôm vào trong ngực thật chặt: "Tiểu nha đầu, nhớ tôi không?"
Lỗ mũi, bởi vì dịu dàng anh khó có được, chua chua, khí nóng trong mắt cũng nặng.
Cô cứ như vậy đứng ở trong ngực của anh, không nhúc nhích, sợ mình vừa mở miệng, sẽ đánh vỡ cảnh trong mơ như vậy.
"Tiểu nha đầu?" Vuốt sống lưng của cô, anh nhăn mày lại, thật kiên nhẫn khó có được, không thích cô không trả lời.
"Anh, trở lại." Trong tiếng nói, có run rẩy, có không xác định.
Bàn tay ma sát gò má của cô, Mạc Lãnh Tiêu dùng trán chống đỡ trán của cô: "Trở lại, sẽ đến gặp em. Tiểu nha đầu, một mình có ngoan ngoãn hay không? Hả?"
Trong phòng khách, Mạc Lãnh Duệ đem tài liệu cầm trong tay đặt ở trước người của Mạc Lãnh Tiêu: "Căn nhà anh muốn, thủ tục đã làm xong."
"Ừ." Người đàn ông sau bàn đọc sách chỉ đáp một tiếng, tầm mắt căn bản không rời đi tài liệu trên bàn. Mấy ngày nay, anh tiêu hao thời gian dài, thừa dịp hiện tại, phải xem chút tài liệu thật lâu.
"Đã gửi số liệu phân tích thân thể đến đây, anh có nhận được không?" Không hề rời đi, Mạc Lãnh Duệ kéo cái ghế phía trước ra, ngồi ở đối diện anh trai của mình.
Môi nhếch lên giật giật, cặp mắt sau tròng kính kia thoáng qua ý lạnh: "Có ý gì?"
"Một tin tức tốt, một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?" Hai tay Mạc Lãnh Duệ khoanh trước ngực, một bộ dáng thoái mái, nửa người nhàn hạ hoàn toàn dựa vào trên ghế.
"Tin tức tốt."
"Em hiểu rõ người có trái tim, có thể cấy ghép cho anh là người nào." Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, trên mặt Mạc Lãnh Duệ mang theo một loại tà khí trò đùa quái đản.
"Chú xác định sau khi ghép sẽ không có phản ứng bài xích?" Mạc Lãnh Tiêu hừ nhẹ, nói ra nghi ngờ của mình.
Nâng cằm lên, trong mắt của Mạc Lãnh Duệ tràn đầy tự tin: "Anh có thể để cho Lâm Sách xem qua báo cáo kiểm tra sau đó lại quyết định."
"Người kia, là chú tìm được?"
Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn mình chằm chằm em trai, nhìn nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng đậm, lông mi dài khẽ nhíu lại.
"Nói cho đúng , không phải là em tìm được, nhưng mà em lại biết người kia ở đâu."
Buông bút máy trong tay xuống, Mạc Lãnh Tiêu ngồi thẳng người: "Tin tức xấu?"
Trong mắt thoáng qua một nụ cười đùa giỡn, Mạc Lãnh Duệ anh tuấn nhún nhún vai, vẻ mặt xin lỗi nhìn Hoàng đế nhà bọn họ: "Tin tức xấu chính là em không thể nói cho anh biết, người kia ở đâu."
Lông mi đẹp đẽ, lạnh đi mấy phần, giọng nói người đàn ông có chút trầm thấp: "Chú là tới tìm anh nói điều kiện hay sao?"
Thoải mái đứng lên, cánh tay thon dài chống lên trên bàn sách, anh cũng không phủ nhận mục đích đến của mình: "Không sai."
"Nói."
"Thật ra thì rất đơn giản." Hết sức rõ ràng chính mình phát hiện anh trai khẳng định nổi lên giết chết tâm tư của mình, nhưng anh vẫn là nhắm mắt hoàn thành nhiệm vụ của mình: "Muốn biết người kia ở đâu, anh chỉ phải làm, chỉ là, chỉ là. . . . . ."
Dự liệu điềm xấu nổi lên trong lòng, Mạc Lãnh Tiêu không cắt đứt lời của anh, chỉ là thẳng tắp theo dõi anh.
"Chỉ cần. . . . . . để cho Mộ Thanh Thần rời đi, hơn nữa, vĩnh viễn sẽ không đi trêu chọc cô ấy."
Mạc Lãnh Tiêu mắt híp lại, trong mắt thoáng qua ánh sáng cơ trí (nhìn xa trông rộng), nhìn em trai ruột của mình, khóe miệng anh co quắp: "Chú muốn cô ấy?"
"No, No, No." Hai tay Mạc Lãnh Duệ ngăn lại: "Em đối với phụ nữ của anh cũng không có hứng thú, em cũng chỉ là nhận ủy thác của người khác hết lòng làm việc cho người ta thôi."
"Người nào?" Tầm mắt vừa rơi xuống, Mạc Lãnh Tiêu đột nhiên dựa vào ghế: "Piano này, cũng là người kia đưa?"
Mạc Lãnh Duệ không phủ nhận, chỉ là nhún vai: "Em không thể nói cho anh biết."
Cười lạnh, anh nhìn Mạc Lãnh Duệ nhẹ nhàn mở miệng: "Người kia, có thể cho chú và Lâm Sách ra mặt giúp đỡ, ra tay lại cực kỳ hào phóng, xem ra. . . . . . Tôi không nên quá khinh thường anh ta."
"Anh cả." Mạc Lãnh Duệ thở dài, nhíu mày: "Muốn cứu cô ấy, anh chỉ cần đồng ý điều kiện này, cũng phải đồng ý điều kiện này."
"Chú cho rằng, tôi không tìm được người kia?" Giọng nói anh lạnh đi mấy phần, anh ghét hình thức giao dịch như vậy.
Mạc Lãnh Duệ tà mị cười một tiếng: "Em đương nhiên tin tưởng anh có thể tìm ra, chỉ là. . . . . . Kéo dài lâu như vậy, đã chứng minh, anh cũng không muốn vận dụng quan hệ tổ chức, không phải sao? Anh muốn cứu Tử Nhược, lại sợ cô ấy gây ra phiền toái."
Thấy anh rơi vào trầm mặc, Mạc Lãnh Duệ vỗ vỗ bờ vai của anh: "Anh cả, thật ra thì. . . . . . Anh và Mộ Thanh Thần, không có quan hệ gì. Chỉ cần anh thả cô ấy, Tử Nhược sẽ không có việc gì. Sao lại không làm đây?"
Mạc Lãnh Duệ không hiểu, hoặc là nói, Mộ Thanh Thần đối với anh trai, cũng không phải cái gì cũng không là?
Xác thực, anh nói không sai. Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, lẳng lặng suy nghĩ. Thả Mộ Thanh Thần, tiểu Nhược của anh là có thể. . . . . .
Hồi lâu sau, Mạc Lãnh Tiêu ngước mắt đối mặt với người đàn ông, gằn từng chữ: "Được, tôi đồng ý."
"OK." Mạc Lãnh Duệ cười, nụ cười này, có chút bí hiểm.
Tại sao, cái câu tôi đồng ý của anh trai kia, làm sao nghe, làm sao cảm giác có chút tâm không cam tình bất nguyện đây?
———— tuyến phân cách cô nàng mèo————
Trong bệnh viện, Thanh Thần ngồi ở trong phòng lấy má, con ngươi trong suốt không nhuộm nghi ngờ nhìn bác sĩ trước mắt: "Ý của anh là, bệnh của người bệnh nhân kia đã tốt hơn, về sau, cô ấy đều không cần truyền máu rồi sao?"
Yêu thương nhìn cô gái mảnh khảnh này, bác sĩ gật đầu một cái, lộ ra nụ cười hòa nhã: "Trên cơ bản mà nói, là như vậy."
"Trên cơ bản?" Thanh Thần nhăn đầu lông mày, không hiểu lắm ý trong lời nói của anh.
"Ha ha. . . . . ." Bác sĩ nở nụ cười: "Đúng nha, thân thể bệnh tim còn có thể tái phát hay không, vĩnh viễn sẽ không có đáp án xác định. Cho nên tôi chỉ có thể nói, cô ấy bây giờ là không cần truyền máu. Nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, một đoạn thời gian rất dài sau này, cô ấy cũng không cần dựa vào truyền máu để duy trì tính mạng."
Rũ mí mắt xuống, cô co quắp khóe miệng: "Này, ý của anh là nói, người kia, đã bình phục, có đúng hay không?"
Đẩy mắt kính trên mũi một cái, bác sĩ cười không đáp: "Mộ tiểu thư, cô là cô gái tốt nhất mà tôi đã gặp. Chỉ là. . . . . . Ở trong lúc suy nghĩ cho người khác, cũng cần phải liệu sức mà làm. Thân thể của cô, rất suy yếu, không thích ứng rút lượng máu lớn như vậy."
"Cô tiếp tục lấy xuống như vậy, rất nguy hiểm."
"Tôi hiểu rõ." Nhàn nhạt cười, trong mắt Thanh Thần có chút cô đơn: "Cám ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ chú ý. Lại nói, mỗi một lần, lượng máu rút ra cũng không tính lớn, tôi cũng uống rất nhiều thuốc men bồi dưỡng thân thể, trên thức ăn cũng có chú ý. Thân thể vẫn chịu được."
"Mộ tiểu thư, cô còn trẻ, phải chú ý thật tốt. . . . . ." Bác sĩ cảm thán.
"Cám ơn anh." Đứng lên, Thanh Thần gật đầu với các bác sĩ một cái: "Lý Y Sinh, bạn của tôi ở bên ngoài chờ tôi, không có chuyện gì nữa, tôi liền đi trước."
"Ừ."
Xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lý Y Sinh, Thanh Thần thở dài, lẳng lặng đi ở hành lang của bệnh viện.
"Thanh Thần." Tiết Khả Nhân chờ ở một bên đi theo tiến lên, lôi kéo cổ tay của cô: "Bác sĩ nói thế nào? Cậu vẫn phải rút máu sao? Cái này không thể được, cậu nhìn cậu một chút đi, cũng gầy thành bộ dáng gì rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trạch bệch được không!"
"Khả Nhân." Ngẩng đầu nhìn về phía cô an ủi giống nư cười cười, giọng nói Thanh Thần mang theo buồn bã nhàn nhạt: "Cậu yên tâm, về sau, tớ đều không cần rút máu nữa rồi. Lý Y Sinh nói, người kia, đã thoát khỏi nguy hiểm. . . . . . Tớ nghĩ, người kia, nên sẽ bình phục thôi."
Lỗ mũi, tràn lên một chút ghen tuông, trong con ngươi trong suốt kia, có một tầng nước hiện lên.
"Thanh Thần. . . . . ." Tiết Khả Nhân trừng mắt nhìn, tiếng nói thanh thanh: "Cái đó, cậu và Mạc Lãnh Tiêu, gần đây như thế nào?"
Tim, khẽ kéo, cô liếc gò má: "Cái gì như thế nào?"
"Hừ, lừa gạt ai đó!" Tiết Khả Nhân không thuận theo: "Mấy ngày trước đây xem tâm tình của cậu giống như rất tốt, thỉnh thoảng một mình ngẩn người cười khúc khích! Tớ còn nhìn thấy Mạc Lãnh Tiêu tới đón cậu tan học ! Cũng đừng nói cho tớ biết, hai người không có gì cả."
Tim, cứ như vậy bởi vì lời nói của cô, đau.
Cô và Mạc Lãnh Tiêu. . . . . . Cô không biết phải nói như thế nào.
Vẫn tưởng rằng, tháo ra hiểu lầm ở hộp đêm lần đó, bọn họ sẽ. . . . . . Buổi tối ngày đó, thật sự bọn họ cũng mất khống chế, lộ vẻ một chút cứ như vậy ở cùng một chỗ.
Nhưng, anh vẫn là rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô tỉnh lại, cũng không nhìn thấy anh.
Cô không có tâm tình ăn cơm, cũng không có tâm tình làm chuyện khác.
Khả Nhân nhìn thấy anh tới đón cô, là ngày thứ ba sau khi anh rời đi rồi. Tới đón cô, cũng chỉ là nói cho cô biết, anh có chuyện muốn rời khỏi một thời gian. . . . . .
Vốn là, lần này, anh nói cho mình biết hành tung, cô nên vui mừng. Nhưng. . . . . . Không biết vì sao, nghĩ đến phải tách ra với anh, cô liền thế nào cũng không vui mừng nổi.
Hoàn toàn sợ hãi, lần ngày tách ra, liền là duyên phận của hai người đã hết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Thần cứ như vậy đã mất hồn, sững sờ nhìn chằm chằm bông tuyết không ngừng bay, không nhúc nhích.
"Thanh Thần. . . . . ." Tay nhỏ bé quơ quơ ở trước mắt của cô, Tiết Khả Nhân mấp máy môi, hiểu chuyện mở miệng: "Cái đó, nếu như cậu không muốn nói, đừng nói nữa, tớ liền tùy tiện hỏi một chút. Cậu đừng để trong lòng."
Nhìn cô như vậy, Tiết Khả Nhân nhìn cũng có chút đau lòng.
Nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, giọng nói Thanh Thần cực kỳ dịu dàng: "Tớ không sao, thật."
"Ha, lại nói, cậu đến thành phố Hải Ninh cũng được một năm đi. Không đúng không đúng, tớ bỗng nhiên nhớ ra, năm nay cậu tròn mười tám tuổi đúng không. . . . . . Sinh nhật quan trọng như vậy, làm sao cậui cũng không cho tớ biết đây?"
Sinh nhật? Nếu như cô ấy không đề cập tới, Thanh Thần thật đã quên.
Sinh nhật mười tám tuổi, có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, đều là kỷ niệm đáng giá. Nhưng ngày sinh nhật của cô ấy, cũng chỉ là một mình, ở trong biệt thự phía Đông, lẳng lặng vẽ tranh mà thôi.
"Tiểu nha đầu."
Đang lúc hai nữ sinh trò chuyện tâm sự, một giọng nói lạnh lùng, đột nhiên vang lên.
Quay đầu lại, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở trước xe thể thao kia, thân thể Thanh Thần, không nhịn được phát run lên.
Nhìn mặt của anh, nửa tháng không thấy, anh vẫn anh tuấn mê người như cũ vậy, chỉ là mệt mỏi trên trán, rõ ràng như vậy, không ảnh hưởng đến khí suất của anh, ngược lại tạo cho anh thêm mấy phần mùi vị tang thương.
Anh, trở lại sao?
Khí nóng, ánh mắt mê mắt, cô giống như là bị người rút đi linh hồn, đứng tại chỗ, con ngươi chớp cũng không chớp nhìn anh.
"Không biết tôi?" Ưu nhã đi đến trước người của cô, cánh tay dài của Mạc Lãnh Tiêu bao quát, đem thân thể gầy yếu của cô ôm vào trong ngực thật chặt: "Tiểu nha đầu, nhớ tôi không?"
Lỗ mũi, bởi vì dịu dàng anh khó có được, chua chua, khí nóng trong mắt cũng nặng.
Cô cứ như vậy đứng ở trong ngực của anh, không nhúc nhích, sợ mình vừa mở miệng, sẽ đánh vỡ cảnh trong mơ như vậy.
"Tiểu nha đầu?" Vuốt sống lưng của cô, anh nhăn mày lại, thật kiên nhẫn khó có được, không thích cô không trả lời.
"Anh, trở lại." Trong tiếng nói, có run rẩy, có không xác định.
Bàn tay ma sát gò má của cô, Mạc Lãnh Tiêu dùng trán chống đỡ trán của cô: "Trở lại, sẽ đến gặp em. Tiểu nha đầu, một mình có ngoan ngoãn hay không? Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.