Hợp Đồng Phúc Hắc Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 61: Thật xin lỗi
Cô Nàng Mèo
14/05/2014
Trên đời này không có người tôi không tìm được. Nâng lên mắt đen dùng ánh mắt lạnh lẽo anh tổng kết ngôn ngữ sau cùng.
Thanh Thần nhìn bức tranh trên bàn mất hồn.
Cô vẽ được thưởng. Mà người vẽ ở bên trong là anh.
Giám khảo nói: bức tranh này mang theo phái dã thú rõ rệt, phong cách dùng màu sắc lớn mật, tùy ý, đường cong tràn đầy nhiệt tình chợt nhìn lại rất đại khái lại tinh tường xoay quanh hình tượng vai nam chính .
Chỉ là mỗi người cũng cảm thấy rất kỳ quái tại sao một trường phái bút pháp dã thú có thể vẽ ra một người đàn ông như vậy?
Người đàn ông vẽ ở bên trong nhìn qua rất lịch sự rồi lại có loại không nói ra được.
Giữa hai lông mày là tao nhã lịch sự nhưng cũng là lạnh lùng hờ hững cho người cảm giác mâu thuẫn như vậy nhưng trong mâu thuẫn lại có một loại ý vị khó có thể nắm lấy.
Cao nhã lại lạnh lùng, dịu dàng lại không có tình. Đây chính là Mạc Lãnh Tiêu trong mắt mọi người.
Anh là mâu thuẫn cũng là mê người. Sẽ khiến cho người khác trong lúc vô tình say mê anh.
Lắc đầu một cái Thanh Thần nhẹ nhàng cười nhưng trong mắt không có một tia vui vẻ.
Từ lúc anh ra khỏi nhà đã là bốn tháng. Mùa đông đến thế nhưng anh lại vẫn chưa trở về.
Mấy ngày nay bọn họ chưa từng liên lạc giống như lại trở về bộ dáng lúc trước ai đi đường nấy không liên quan đến nhau.
Cô nhớ anh, rất nhớ anh, rất muốn, rất muốn.
Nhưng ngoại trừ mặc cho của mình nhớ nhung lan tràn cô cũng không làm đượccái gì.
Có lẽ về sau anh cũng sẽ không xuất hiện nữa có lẽ từ từ cô sẽ quên mất anh thôi.
Trong khoảng thời gian này qua báo chí luôn có tin tức của anh.
Nói anh và tiểu thư nhà Nam Cung cực kỳ thân thiết giống như hai bên đều có ý định thúc đẩy hôn sự này.
Mà anh không có nói đến có vị hôn thê này là cô.
Vốn là khác nhau một trời một vực với anh chỉ là nhìn tin tức của anh lòng của cô sẽ đau.
Nghĩ đi nghĩ lại mắt thậm chí có chút ướt.
Đứng dậy chạy vào phòng bếp nấu gói mì ăn liền, Thanh Thần vừa mới ngồi vào trên ghế sa lon chỉ nghe thấy có tiếng người mở cửa.
Nhìn người đi đến trước cửa đôi đũa trong tay của cô cứ như vậy rơi xuống.
Vốn là nên ở trong tiệc khiêu vũ với tiểu thư Nam Cung nhảy múa, người đàn ông này cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt của cô.
Nhìn dáng vẻ anh là say, đôi mắt đen láy, ánh mắt lạnh lùng cứ như vậy chớp cũng không chớp nhìn cô.
"Lãnh."
Nhẹ nhàng gọi tên của anh, trong lúc nhất thời cô thậm chí có chút muốn khóc.
Cô thật sự rất nhớ anh.
Thân thể bị kéo vào trong ngực của anh, cuồng nhiệt hôn cuốn đến, cô cơ hồ là không do dự liền đáp trả nụ hôn của anh.
Mùi rượu nồng nặc xâm chiếm giác quan của cô, cô không thèm để ý chút nào chỉ muốn lưu lại ấm áp khó được này.
Bốn tháng 123 ngày.
Tình yêu nhớ nhung, thầm mến, cay đắn,g tất cả tất cả đều hóa thành quấn quýt say mê giữa răng và môi.
Môi lưỡi nóng bỏng đánh úp đến cổ của cô, bàn tay thăm dò đường cong của cô. Cô khẽ nhíu mày mềm nhũn ở trong ngực anh.
"Lãnh." Cô thỉnh thoảng kêu tên của anh.
Anh cắn tai của cô dịu dàng nói nhỏ : "Thật xin lỗi! thật xin lỗi."
Cô rơi lệ xuống chỉ là không ngừng lắc đầu.
"Thật xin lỗi!" Anh lẩm bẩm nói tiếp tục tuột khỏi quần áo của cô, đường cong của cô chậm rãi hiện ra trước đôi mắt đen của anh.
Thanh Thần thở hổn hển: "Tôi... chúng ta.."
"Thật xin lỗi Tiểu Nhược."
Thân thể của cô bỗng chốc cứng đờ, từng câu lẩm bẩm nỉ non bên tai cô đều nghe được chân thực.
Anh nói —— thật xin lỗi Tiểu Nhược.
Thanh Thần nhìn bức tranh trên bàn mất hồn.
Cô vẽ được thưởng. Mà người vẽ ở bên trong là anh.
Giám khảo nói: bức tranh này mang theo phái dã thú rõ rệt, phong cách dùng màu sắc lớn mật, tùy ý, đường cong tràn đầy nhiệt tình chợt nhìn lại rất đại khái lại tinh tường xoay quanh hình tượng vai nam chính .
Chỉ là mỗi người cũng cảm thấy rất kỳ quái tại sao một trường phái bút pháp dã thú có thể vẽ ra một người đàn ông như vậy?
Người đàn ông vẽ ở bên trong nhìn qua rất lịch sự rồi lại có loại không nói ra được.
Giữa hai lông mày là tao nhã lịch sự nhưng cũng là lạnh lùng hờ hững cho người cảm giác mâu thuẫn như vậy nhưng trong mâu thuẫn lại có một loại ý vị khó có thể nắm lấy.
Cao nhã lại lạnh lùng, dịu dàng lại không có tình. Đây chính là Mạc Lãnh Tiêu trong mắt mọi người.
Anh là mâu thuẫn cũng là mê người. Sẽ khiến cho người khác trong lúc vô tình say mê anh.
Lắc đầu một cái Thanh Thần nhẹ nhàng cười nhưng trong mắt không có một tia vui vẻ.
Từ lúc anh ra khỏi nhà đã là bốn tháng. Mùa đông đến thế nhưng anh lại vẫn chưa trở về.
Mấy ngày nay bọn họ chưa từng liên lạc giống như lại trở về bộ dáng lúc trước ai đi đường nấy không liên quan đến nhau.
Cô nhớ anh, rất nhớ anh, rất muốn, rất muốn.
Nhưng ngoại trừ mặc cho của mình nhớ nhung lan tràn cô cũng không làm đượccái gì.
Có lẽ về sau anh cũng sẽ không xuất hiện nữa có lẽ từ từ cô sẽ quên mất anh thôi.
Trong khoảng thời gian này qua báo chí luôn có tin tức của anh.
Nói anh và tiểu thư nhà Nam Cung cực kỳ thân thiết giống như hai bên đều có ý định thúc đẩy hôn sự này.
Mà anh không có nói đến có vị hôn thê này là cô.
Vốn là khác nhau một trời một vực với anh chỉ là nhìn tin tức của anh lòng của cô sẽ đau.
Nghĩ đi nghĩ lại mắt thậm chí có chút ướt.
Đứng dậy chạy vào phòng bếp nấu gói mì ăn liền, Thanh Thần vừa mới ngồi vào trên ghế sa lon chỉ nghe thấy có tiếng người mở cửa.
Nhìn người đi đến trước cửa đôi đũa trong tay của cô cứ như vậy rơi xuống.
Vốn là nên ở trong tiệc khiêu vũ với tiểu thư Nam Cung nhảy múa, người đàn ông này cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt của cô.
Nhìn dáng vẻ anh là say, đôi mắt đen láy, ánh mắt lạnh lùng cứ như vậy chớp cũng không chớp nhìn cô.
"Lãnh."
Nhẹ nhàng gọi tên của anh, trong lúc nhất thời cô thậm chí có chút muốn khóc.
Cô thật sự rất nhớ anh.
Thân thể bị kéo vào trong ngực của anh, cuồng nhiệt hôn cuốn đến, cô cơ hồ là không do dự liền đáp trả nụ hôn của anh.
Mùi rượu nồng nặc xâm chiếm giác quan của cô, cô không thèm để ý chút nào chỉ muốn lưu lại ấm áp khó được này.
Bốn tháng 123 ngày.
Tình yêu nhớ nhung, thầm mến, cay đắn,g tất cả tất cả đều hóa thành quấn quýt say mê giữa răng và môi.
Môi lưỡi nóng bỏng đánh úp đến cổ của cô, bàn tay thăm dò đường cong của cô. Cô khẽ nhíu mày mềm nhũn ở trong ngực anh.
"Lãnh." Cô thỉnh thoảng kêu tên của anh.
Anh cắn tai của cô dịu dàng nói nhỏ : "Thật xin lỗi! thật xin lỗi."
Cô rơi lệ xuống chỉ là không ngừng lắc đầu.
"Thật xin lỗi!" Anh lẩm bẩm nói tiếp tục tuột khỏi quần áo của cô, đường cong của cô chậm rãi hiện ra trước đôi mắt đen của anh.
Thanh Thần thở hổn hển: "Tôi... chúng ta.."
"Thật xin lỗi Tiểu Nhược."
Thân thể của cô bỗng chốc cứng đờ, từng câu lẩm bẩm nỉ non bên tai cô đều nghe được chân thực.
Anh nói —— thật xin lỗi Tiểu Nhược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.