Hợp Đồng Phúc Hắc Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 93: Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cô Nàng Mèo
16/05/2016
Ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm phía trước, Thanh Thần muốn rời khỏi nơi này, nhưng không có
cách nào đứng dậy, muốn đứng dậy chạy đi, nhưng vẫn cứ đứng đó nhìn.
Nhìn bọn họ ôm nhau điên cuồng, hôn môi kịch liệt, nước mắt trong đôi mắt kia giống như nước vỡ đê, rốt cuộc cũng không ngăn được…
Bàn tay nhỏ bé chống trên mặt đất, cố gắng đứng lên, bất chấp đầu óc choáng váng, Thanh Thần xoay người đi đến trường.
Cô còn có một cuộc thi, cô muốn thi đỗ, không thể dừng lại ở đây lâu được.
Cô ngửa đầu, hít từng ngụm không khí, những đau đớn không ngớt trong lòng liền dịu đi.
Lãnh, hạnh phúc của anh, đã về với anh, em đây có phải nên im lặng rời đi hay không, rời khỏi tầm mắt của hai người, vĩnh viễn rời xa?
Bước chân hỗn loạn, Thanh Thần giống như người bị lấy mất linh hồn, không còn ý thức.
“Tránh ra, buông ra…”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng la của người đàn ông, cô xoay người, còn không kịp nhìn thấy rõ chuyện gì, cảm thấy lạnh như băng, hung hăng chạm phải mình.
Dường như lúc cơ thể bị va chạm đã không chống đỡ nỗi mà té trên mặt đất.
Đau đớn kia, tất cả đều đến ở từng nơi trong cơ thể.
“A… Trời ơi…”
Nam sinh lái xe nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, kích động nhảy xuống xe, chạy tới trước người cô: “Cô, cô có sao không? Tôi, tôi…”
“Thanh Thần…”
Giọng nói quen thuộc bay vào tai cô, giây tiếp theo, cơ thể cô đã rơi vào một cái ôm quen thuộc: “Thanh Thần, Thanh Thần… Cậu làm sao vậy…”
“Khả Nhân.” Thanh Thần cong khóe miệng, nhìn Tiết Khả Nhân đang lo lắng, khẽ cười.
Thanh Thần cố gắng ngẩng đầu lên, không để nước mắt tràn ra, một mình chịu đựng đau đớn bứt rứt: “Tôi không có chuyện gì đâu.”
Cô cảm thấy đau, đau quá, thật sự đau lắm.
Cơ thể rất đau, tim cũng rất đau. Cô muốn khóc, nhưng không dám khóc, cũng không thể khóc.
Thanh Thần vẫn không khóc, nhưng Tiết Khả Nhân ở trước người cô lại rơi nước mắt.
Cô nhìn thấy, nhìn thấy hai người kia ở trong vườn hoa, chi dù Thanh Thần không nhắc tới người phụ nữ kia với cô, nhưng cô cũng biết một ít.
Người phụ nữ đó, chính là chủ nhân của biệt thự bệnh viện Tư Khắc, chính là người phụ nữ khiến Mạc Lãnh Tiêu không hề liếc mắt đến người con gái khác như lời đồn.
Nhìn giữa hai chân Thanh Thần có máu đỏ tươi, mà cô ấy lại nắm tay cô, cười dịu dàng.
Cô biết, nhất định cô ấy đau vô cùng.
Tiết Khả Nhân chớp mắt không ngừng, Thanh Thần, cô chờ mong đứa nhỏ sinh ra như vậy, muốn chào đón đứa nhỏ như vậy.
Nếu… Đứa nhỏ mất đi, cô ấy…
Cho dù lúc này, cô còn đang cười, nhưng mà nụ cười đó, lạnh nhạt đến nỗi khiến người ta đau lòng. Dũng khí trong mắt cô đã không có, cao ngạo trên vầng trán cũng không có.
“Thanh Thần, đừng sợ, tớ đưa cậu đến bệnh viện.” Tiết Khả Nhân không nói được gì nữa, cổ họng nghẹn ngào đến không thể nói được.
“Tiết Khả Nhân,” Nguyễn Hoài Viễn theo đám người đi tới, nhìn thấy cảnh trước mắt, cũng sợ ngây người: “Các cậu, các cậu…”
“Hoài Viễn, nhanh lên, nhanh đưa Thanh Thần đến bệnh viện.”
“Kêu xe cứu thương, các người mau gọi xe cứu thương đi…” Tiết Khả Nhân khóc lớn, ôm thật chặc cơ thể đang run lên của Thanh Thần.
Máu nhuộm đỏ tuyết trên mặt đất, Nguyễn Hoài Viễn biến sắc: “Tiết Khả Nhân, mẹ nó, sao cô không nói sớm.”
Tiết Khả Nhân ôm Thanh Thần rơi nước mắt, không ngừng khóc: “Không sao cả, Thanh Thần không sao cả… Cậu đừng sợ…”
“Đừng khóc…” Thanh Thần nhẹ nhàng đưa tay lên, cô muốn lau đi nước mắt trên mặt Khả Nhân, nhưng cơ thể không có một chút lực nào: “Tiết Khả Nhân, xin cậu, tớ muốn có đứa bé… Xin cậu…”
Giọng nói run run bất lực, nước mắt trượt dài xuống hai má: “Cục cưng, đừng rời xa mẹ…”
Tiết Khả Nhân ôm cô vào lòng, không ngừng gật đầu, không nói được câu nào.
“Tránh ra.” Đẩy Tiết Khả Nhân ra, Nguyễn Hoài Viễn ôm Thanh Thần chạy ra khỏi trường, đứng ở bên đường, chờ lái xe tới, nhưng lại bị một chiếc xe màu đen phóng tới cản đường.
Dịch Hàn cùng Lâm Sách vừa xuống xe, nhìn thấy tình huống trước mặt đều ngây ngẩn cả người.
“Cậu…” Theo Nguyễn Hoài Viễn ôm Thanh Thần trong lòng, Dịch Hàn nhanh chóng lên xe.
“Dịch Hàn…” Tiết Khả Nhân lôi tay anh không ngừng khóc: “Tớ biết, tớ biết cậu rất tốt với Thanh Thần, cầu xin cậu, cậu cứu cậu ấy đi… Cứu con của cậu ấy…”
“Lâm Sách, cô ấy làm sao vậy?” Mạc Lãnh Duệ đi vào cửa trường học, cau mày hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Đưa cô ấy đi bệnh viện, cô ấy… sảy thai.”
Mọi người nhanh chóng lên xe rời đi, không khí im lặng trong xe khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.
“Lâm Sách…” Thanh Thần dựa vào lòng Dịch Hàn, trên mặt không có một tia máu: “Tôi biết, anh rất lợi hại, van xin anh, cứu con tôi, tôi muốn con tôi…”
“Câm miệng!” Lâm Sách hung dữ mở miệng, trong mắt nổi lên tia không đành lòng: “Mộ Thanh Thần, không muốn chết thì ngậm miệng lại cho tôi.”
Đôi mắt đào hoa mất đi sự ấm áp của ngày xưa, Lâm Sách nhìn Mạc Lãnh Duệ, thờ ơ mở miệng: “Gọi điện thoại cho Diễn Thần, bảo anh ta đi đến bệnh viện.”
--- ------ ---------Đường phân cách của cô gái mèo---- --------
“Hoài Viễn, cậu nói, Thanh Thần không có việc gì chứ, cậu ấy cùng đứa bé sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Ngoài hành lang bệnh viện, Tiết Khả Nhân dựa vào lòng Nguyễn Hoài Viễn, sớm đã khóc không thành tiếng: “Cậu ấy muốn đứa bé như vậy, làm sao có thể… Ô ô…”
Nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên người Lâm Sách, Tiết Khả Nhân lôi kéo ống tay áo anh: “Thanh Thần nói, anh rất lợi hại, anh là bác sĩ phải không? Anh đi nói cho mọi người biết, bảo họ cứu Thanh Thần, cứu đứa bé của cậu ấy đi!”
Lâm Sách nhíu mày lại, trong mắt là một mảng nặng nề.
Anh đi tìm Mạc Lãnh Tiêu, người giúp việc nói anh đưa Thanh Thần đi học, chính là anh muốn nói cho cậu ta biết, đừng làm tổn thương cô ấy nữa, cùng đừng nghĩ đến…
Anh đã tới chậm, thương tổn của cô, vẫn xuất hiện…
Nhìn bọn họ ôm nhau điên cuồng, hôn môi kịch liệt, nước mắt trong đôi mắt kia giống như nước vỡ đê, rốt cuộc cũng không ngăn được…
Bàn tay nhỏ bé chống trên mặt đất, cố gắng đứng lên, bất chấp đầu óc choáng váng, Thanh Thần xoay người đi đến trường.
Cô còn có một cuộc thi, cô muốn thi đỗ, không thể dừng lại ở đây lâu được.
Cô ngửa đầu, hít từng ngụm không khí, những đau đớn không ngớt trong lòng liền dịu đi.
Lãnh, hạnh phúc của anh, đã về với anh, em đây có phải nên im lặng rời đi hay không, rời khỏi tầm mắt của hai người, vĩnh viễn rời xa?
Bước chân hỗn loạn, Thanh Thần giống như người bị lấy mất linh hồn, không còn ý thức.
“Tránh ra, buông ra…”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng la của người đàn ông, cô xoay người, còn không kịp nhìn thấy rõ chuyện gì, cảm thấy lạnh như băng, hung hăng chạm phải mình.
Dường như lúc cơ thể bị va chạm đã không chống đỡ nỗi mà té trên mặt đất.
Đau đớn kia, tất cả đều đến ở từng nơi trong cơ thể.
“A… Trời ơi…”
Nam sinh lái xe nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, kích động nhảy xuống xe, chạy tới trước người cô: “Cô, cô có sao không? Tôi, tôi…”
“Thanh Thần…”
Giọng nói quen thuộc bay vào tai cô, giây tiếp theo, cơ thể cô đã rơi vào một cái ôm quen thuộc: “Thanh Thần, Thanh Thần… Cậu làm sao vậy…”
“Khả Nhân.” Thanh Thần cong khóe miệng, nhìn Tiết Khả Nhân đang lo lắng, khẽ cười.
Thanh Thần cố gắng ngẩng đầu lên, không để nước mắt tràn ra, một mình chịu đựng đau đớn bứt rứt: “Tôi không có chuyện gì đâu.”
Cô cảm thấy đau, đau quá, thật sự đau lắm.
Cơ thể rất đau, tim cũng rất đau. Cô muốn khóc, nhưng không dám khóc, cũng không thể khóc.
Thanh Thần vẫn không khóc, nhưng Tiết Khả Nhân ở trước người cô lại rơi nước mắt.
Cô nhìn thấy, nhìn thấy hai người kia ở trong vườn hoa, chi dù Thanh Thần không nhắc tới người phụ nữ kia với cô, nhưng cô cũng biết một ít.
Người phụ nữ đó, chính là chủ nhân của biệt thự bệnh viện Tư Khắc, chính là người phụ nữ khiến Mạc Lãnh Tiêu không hề liếc mắt đến người con gái khác như lời đồn.
Nhìn giữa hai chân Thanh Thần có máu đỏ tươi, mà cô ấy lại nắm tay cô, cười dịu dàng.
Cô biết, nhất định cô ấy đau vô cùng.
Tiết Khả Nhân chớp mắt không ngừng, Thanh Thần, cô chờ mong đứa nhỏ sinh ra như vậy, muốn chào đón đứa nhỏ như vậy.
Nếu… Đứa nhỏ mất đi, cô ấy…
Cho dù lúc này, cô còn đang cười, nhưng mà nụ cười đó, lạnh nhạt đến nỗi khiến người ta đau lòng. Dũng khí trong mắt cô đã không có, cao ngạo trên vầng trán cũng không có.
“Thanh Thần, đừng sợ, tớ đưa cậu đến bệnh viện.” Tiết Khả Nhân không nói được gì nữa, cổ họng nghẹn ngào đến không thể nói được.
“Tiết Khả Nhân,” Nguyễn Hoài Viễn theo đám người đi tới, nhìn thấy cảnh trước mắt, cũng sợ ngây người: “Các cậu, các cậu…”
“Hoài Viễn, nhanh lên, nhanh đưa Thanh Thần đến bệnh viện.”
“Kêu xe cứu thương, các người mau gọi xe cứu thương đi…” Tiết Khả Nhân khóc lớn, ôm thật chặc cơ thể đang run lên của Thanh Thần.
Máu nhuộm đỏ tuyết trên mặt đất, Nguyễn Hoài Viễn biến sắc: “Tiết Khả Nhân, mẹ nó, sao cô không nói sớm.”
Tiết Khả Nhân ôm Thanh Thần rơi nước mắt, không ngừng khóc: “Không sao cả, Thanh Thần không sao cả… Cậu đừng sợ…”
“Đừng khóc…” Thanh Thần nhẹ nhàng đưa tay lên, cô muốn lau đi nước mắt trên mặt Khả Nhân, nhưng cơ thể không có một chút lực nào: “Tiết Khả Nhân, xin cậu, tớ muốn có đứa bé… Xin cậu…”
Giọng nói run run bất lực, nước mắt trượt dài xuống hai má: “Cục cưng, đừng rời xa mẹ…”
Tiết Khả Nhân ôm cô vào lòng, không ngừng gật đầu, không nói được câu nào.
“Tránh ra.” Đẩy Tiết Khả Nhân ra, Nguyễn Hoài Viễn ôm Thanh Thần chạy ra khỏi trường, đứng ở bên đường, chờ lái xe tới, nhưng lại bị một chiếc xe màu đen phóng tới cản đường.
Dịch Hàn cùng Lâm Sách vừa xuống xe, nhìn thấy tình huống trước mặt đều ngây ngẩn cả người.
“Cậu…” Theo Nguyễn Hoài Viễn ôm Thanh Thần trong lòng, Dịch Hàn nhanh chóng lên xe.
“Dịch Hàn…” Tiết Khả Nhân lôi tay anh không ngừng khóc: “Tớ biết, tớ biết cậu rất tốt với Thanh Thần, cầu xin cậu, cậu cứu cậu ấy đi… Cứu con của cậu ấy…”
“Lâm Sách, cô ấy làm sao vậy?” Mạc Lãnh Duệ đi vào cửa trường học, cau mày hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Đưa cô ấy đi bệnh viện, cô ấy… sảy thai.”
Mọi người nhanh chóng lên xe rời đi, không khí im lặng trong xe khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.
“Lâm Sách…” Thanh Thần dựa vào lòng Dịch Hàn, trên mặt không có một tia máu: “Tôi biết, anh rất lợi hại, van xin anh, cứu con tôi, tôi muốn con tôi…”
“Câm miệng!” Lâm Sách hung dữ mở miệng, trong mắt nổi lên tia không đành lòng: “Mộ Thanh Thần, không muốn chết thì ngậm miệng lại cho tôi.”
Đôi mắt đào hoa mất đi sự ấm áp của ngày xưa, Lâm Sách nhìn Mạc Lãnh Duệ, thờ ơ mở miệng: “Gọi điện thoại cho Diễn Thần, bảo anh ta đi đến bệnh viện.”
--- ------ ---------Đường phân cách của cô gái mèo---- --------
“Hoài Viễn, cậu nói, Thanh Thần không có việc gì chứ, cậu ấy cùng đứa bé sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Ngoài hành lang bệnh viện, Tiết Khả Nhân dựa vào lòng Nguyễn Hoài Viễn, sớm đã khóc không thành tiếng: “Cậu ấy muốn đứa bé như vậy, làm sao có thể… Ô ô…”
Nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên người Lâm Sách, Tiết Khả Nhân lôi kéo ống tay áo anh: “Thanh Thần nói, anh rất lợi hại, anh là bác sĩ phải không? Anh đi nói cho mọi người biết, bảo họ cứu Thanh Thần, cứu đứa bé của cậu ấy đi!”
Lâm Sách nhíu mày lại, trong mắt là một mảng nặng nề.
Anh đi tìm Mạc Lãnh Tiêu, người giúp việc nói anh đưa Thanh Thần đi học, chính là anh muốn nói cho cậu ta biết, đừng làm tổn thương cô ấy nữa, cùng đừng nghĩ đến…
Anh đã tới chậm, thương tổn của cô, vẫn xuất hiện…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.