Chương 80: Ác độc đến thế
Hải Diệp
16/12/2015
Lúc này đã là buổi
tối, đèn đường cũng sáng lên, nhìn đường hầm trước mắt, Tiêu Lăng Phong
cười lạnh, dừng xe lại. Anh kéo Diệu Tinh vào trong ngực.
“Diệu Tinh của tôi à, nơi này là nơi mấy tên ăn xin tập trung đông nhất, không phải cô đã nói, cho dù bị mấy tên ăn xin đụng vào, cũng không ghê tởm bằng bị tôi đụng vào sao, cho nên… die..ndan;;;leq,,ydon Tôi nghĩ, nếu đã có thể chịu đựng được tôi, thì có lẽ cô cũng chẳng để ý bị bọn họ chơi đùa đâu nhỉ?”
Diệu Tinh hoảng sợ, mắt trợn trừng, cô nhìn vào người người đàn ông trước mắt mình hệt như nhìn thấy ác quỷ.
“Anh… Anh không được như vậy.” Nước mắt lăn khỏi vành mắt Diệu Tinh.
“Cô có thể, tại sao tôi không thể! Ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình, Diệu Tinh, hưởng thụ thật tốt đi!” Tiêu Lăng Phong nói xong, bước nhanh xuống xe.
“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp, anh buông tôi ra!” Diệu Tinh bám vào xe, dốc hết toàn lực, muốn bám vào một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, anh không thể làm như vậy với tôi. “Tiêu Lăng Phong, anh không thể…”
“Tại sao tôi không thể!” Tiêu Lăng Phong đưa tay ra, dễ dàng kéo cánh tay đang nắm cửa xe của Diệu Tinh. Lôi cả người cô ra.
Bụp! Mất đi sự bám víu cuối cùng, Diệu Tinh ngã trên mặt đất. Bụi bặm trên đất dính vào quần áo cô, Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, nhìn Diệu Tinh nhếch nhác.
“Trình Diệu Tinh, nếu hôm nay cô chết, vậy thì chứng mình đây là báo ứng của cô, còn nếu như cô mạng lớn không chết, thì chứng mình mạng cô chưa tận.”
Diệu Tinh bất lực nằm trên mặt đất, trên chóp mũi, đã bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi.
“Hừ, xem ra thuốc đã bắt đầu phát tác!” Tiêu Lăng Phong nói xong, đưa tay vỗ vỗ gò má Diệu Tinh. “Cố gắng…” Hai chữ hưởng thụ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
“Đừng!” Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. “Đừng bỏ tôi lại!” Diệu Tinh yếu ớt cầu xin. “Đừng bỏ tôi lại mà!” Giọng nói Diệu Tinh vô cùng suy yếu.
Tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên nhói đau. Nhưng cơn đau đó chỉ thoáng qua rồi biến mất tăm. Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh trở nên đỏ bừng. Từ từ co các ngón tay lại, dáng vẻ lúc này của Diệu Tinh, thật sự rất đáng thương, nhưng… Nghĩ đến cả người Đường Nhã Đình đầy máu, tim của Tiêu Lăng Phong lại trở nên nguội lạnh.
“Cô mà cũng biết sợ hãi sao!” Tiêu Lăng Phong nén nhịn những run rẩy và tức giận ở trong lòng, từ từ buông lỏng những ngón tay, lúc này đây, trái tim anh đang giằng co kịch liệt, nhưng đến cuối cùng, tức giận vẫn chiến thắng lý trí, anh nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, rút tay ra ngoài. Diệu Tinh vì sức mạnh này mà ngã lăn trên mặt đất.
“Trình Diệu Tinh, cô không cần giả vờ đáng thương nữa, tôi sẽ không mềm lòng mà nương tay đâu, đây là báo ứng cho sự độc ác của cô…”
“Cầu xin anh, tin tưởng tôi một lần.” Thân thể Diệu Tinh run rẩy. Cô cực kỳ khó chịu, muốn đưa tay kéo lấy Tiêu Lăng Phong, lại bị Tiêu Lăng Phong lùi một bước tránh né. “Tôi thực sự không có làm!” Diệu Tinh khổ sở nắm lấy mặt đất. Gió thổi phất phơ. Làn áo rách rưới của cô bay nhè nhẹ theo từng cơn gió. Tiêu Lăng Phong từ từ nhắm mắt lại, xoay mặt sang một bên. Hít sâu một hơi, anh xoải bước đi khỏi. Tiêu Lăng Phong, ngươi không làm sai, những thứ này đều là cô ta tự tìm. Đây không phải là lỗi của ngươi…
Ngồi vào trong xe, anh chạy thật nhanh, tựa như đang sợ mình hối hận.
Diệu Tinh rã rời nằm trên mặt đất, nghe tiếng xe từ từ biến mất, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tiêu Lăng Phong, anh thật sự rất độc ác…
“Tin tưởng tôi một lần, tôi thật sự không có làm!” Lời nói của Diệu Tinh vẫn vang vọng bên tai, hơi thở của Tiêu Lăng Phong càng lúc càng gấp. Ngoài cửa xe, có mấy bóng người lướt nhanh qua, Tiêu Lăng Phong siết chặt tay lái, từ kính chiếu hậu có thể thấy được, mấy người kia đang đi thẳng về hướng Diệu Tinh.
Đột nhiên, trái tim anh bị một cơn co thắt, giống như vết thương bị xé rách, chảy thật nhiều máu. Tiêu Lăng Phong nhắm chặt mắt, khẩn cấp thắng xe. Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường thật chói tai, phá vỡ bầu không khí đang bị đè nén…
“Tiêu Lăng Phong, tin tưởng tôi một lần.”
“Lăng Phong, em yêu anh, em yêu anh…” Hai loại âm thanh đan xen vào nhau, hành hạ Tiêu Lăng Phong đến sắp điên lên rồi.
“A!” Anh ôm đầu điên cuồng hét lên một tiếng.
Diệu Tinh tốn hết sức lực mới ngồi dậy được. Trời càng lúc càng tối, cô biết rõ cảm giác của mình, tác dụng thuốc mạnh mẽ rất mạnh. dienda`nl.e.qu,y'don Cô nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, nếu không… Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Dựa lưng vào cột, cô thử đứng lên mấy lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại, cô khó chịu lôi kéo quần áo, nóng quá…
Bình bịch!! Hàng loạt bước chân hỗn loạn và tiếng nói cười đang tiến đến gần. Trong nháy mắt, ngay cả thở Diệu Tinh cũng không dám, cô muốn đứng dậy, nhưng thân thể vô cùng đau đớn, cô không thể đứng nổi. Chỉ có thể nằm trên mặt đất, cố gắng bò về phía trước, mặt đất lởm chởm, cào rách cánh tay vốn dĩ đã chồng chất những vết thương của cô.
“Diệu Tinh, cố gắng lên, ngươi nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Diệu Tinh cắn môi. Cố gắng bò về phía trước, nhưng tốc độ của cô quá chậm. Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Mấy tên ăn xin nhìn thấy phía trước có một cô gái quần áo rách rưới đang phí sức bò về trước, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, bước nhanh đến, vây xung quanh.
“Nhìn kìa, còn là một mỹ nhân nữa!”
“Đang cho rằng hôm nay không thu hoạch được gì! Thì ra là có chuyện tốt!” Mấy người xoa xoa lòng bàn tay, lè lưỡi liếm liếm đôi môi bẩn thỉu.
“Các… Các người không được tới đây.” Diệu Tinh lắc đầu nguầy nguậy. “Đừng tới đây…”
“Ha ha…” Mấy người đó cười lớn tiếng, “Nhìn cô ta có gì đó không ổn!”
“Chậc chậc… Cô bé, có phải cô xảy ra chuyện gì không?” Có một người trong bọn họ bước lên một bước. “Cô có cần giúp một tay không, có thể nói với bọn tôi, bọn tôi hợp sức giúp đỡ cô!”
“Các người đừng tới đây!” Diệu Tinh hoảng sợ hét lên.
“Nhìn dáng vẻ của cô là biết có chuyện gì rồi!” Có người cười nói. “Đừng chống cự, tất cả chúng tôi đều cưới cô, không phải rất tốt sao?” Dứt lời, người nọ đã không còn kiềm chế được nữa, túm lấy Diệu Tinh.
“Ừm…” Tiếng ngâm thoải mái bật ra khỏi miệng Diệu Tinh. Cô ảo não lắc đầu, Trình Diệu Tinh, ngươi tỉnh táo đi!
“Nhìn đi, tôi đã nói là cô cần chúng tôi mà!” Người kia đưa tay xé quần áo Diệu Tinh.
“Đừng, cầu xin các ngươi tha cho tôi… tôi sẽ báo đáp các người!” Diệu Tinh khẩn thiết van xin.
Người đẹp ở trước mắt, làm gì còn ai lo lắng thương tiếc, mấy người đàn ông điên cuồng kéo Diệu Tinh vào ngực, hôn thật mạnh vào cổ cô.
“Dừng lại…” Diệu Tinh lắc đầu. “Có ai không, cứu mạng, cứu cứu tôi…” Giọng nói yếu đuối của Diệu Tinh dưới tác dụng của thuốc lại trở nên vô cùng quyến rũ, mấy gã đàn ông nghe thấy thì càng thêm phấn chấn.
“MD, tôi chịu không nổi nữa, lần trước rộng lượng cho mấy người thiếu tôi mấy món đồ, mấy món đó lão đây không cần, cho nên, hôm nay tôi lên trước.
“Tại sao!” Có người bất mãn la lên. “Lần này tôi trước, tôi tăng đồ gấp đôi cho ông!” Người kia nói xong, xé áo Diệu Tinh ra, nhìn làn da của cô bị người ta chà đạp đến thảm thương, mấy gã đàn ông hưng phấn nuốt nước miếng, không thể chờ đợi được nữa, đè Diệu Tinh xuống đất…
“Diệu Tinh của tôi à, nơi này là nơi mấy tên ăn xin tập trung đông nhất, không phải cô đã nói, cho dù bị mấy tên ăn xin đụng vào, cũng không ghê tởm bằng bị tôi đụng vào sao, cho nên… die..ndan;;;leq,,ydon Tôi nghĩ, nếu đã có thể chịu đựng được tôi, thì có lẽ cô cũng chẳng để ý bị bọn họ chơi đùa đâu nhỉ?”
Diệu Tinh hoảng sợ, mắt trợn trừng, cô nhìn vào người người đàn ông trước mắt mình hệt như nhìn thấy ác quỷ.
“Anh… Anh không được như vậy.” Nước mắt lăn khỏi vành mắt Diệu Tinh.
“Cô có thể, tại sao tôi không thể! Ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình, Diệu Tinh, hưởng thụ thật tốt đi!” Tiêu Lăng Phong nói xong, bước nhanh xuống xe.
“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp, anh buông tôi ra!” Diệu Tinh bám vào xe, dốc hết toàn lực, muốn bám vào một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, anh không thể làm như vậy với tôi. “Tiêu Lăng Phong, anh không thể…”
“Tại sao tôi không thể!” Tiêu Lăng Phong đưa tay ra, dễ dàng kéo cánh tay đang nắm cửa xe của Diệu Tinh. Lôi cả người cô ra.
Bụp! Mất đi sự bám víu cuối cùng, Diệu Tinh ngã trên mặt đất. Bụi bặm trên đất dính vào quần áo cô, Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, nhìn Diệu Tinh nhếch nhác.
“Trình Diệu Tinh, nếu hôm nay cô chết, vậy thì chứng mình đây là báo ứng của cô, còn nếu như cô mạng lớn không chết, thì chứng mình mạng cô chưa tận.”
Diệu Tinh bất lực nằm trên mặt đất, trên chóp mũi, đã bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi.
“Hừ, xem ra thuốc đã bắt đầu phát tác!” Tiêu Lăng Phong nói xong, đưa tay vỗ vỗ gò má Diệu Tinh. “Cố gắng…” Hai chữ hưởng thụ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
“Đừng!” Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. “Đừng bỏ tôi lại!” Diệu Tinh yếu ớt cầu xin. “Đừng bỏ tôi lại mà!” Giọng nói Diệu Tinh vô cùng suy yếu.
Tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên nhói đau. Nhưng cơn đau đó chỉ thoáng qua rồi biến mất tăm. Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh trở nên đỏ bừng. Từ từ co các ngón tay lại, dáng vẻ lúc này của Diệu Tinh, thật sự rất đáng thương, nhưng… Nghĩ đến cả người Đường Nhã Đình đầy máu, tim của Tiêu Lăng Phong lại trở nên nguội lạnh.
“Cô mà cũng biết sợ hãi sao!” Tiêu Lăng Phong nén nhịn những run rẩy và tức giận ở trong lòng, từ từ buông lỏng những ngón tay, lúc này đây, trái tim anh đang giằng co kịch liệt, nhưng đến cuối cùng, tức giận vẫn chiến thắng lý trí, anh nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, rút tay ra ngoài. Diệu Tinh vì sức mạnh này mà ngã lăn trên mặt đất.
“Trình Diệu Tinh, cô không cần giả vờ đáng thương nữa, tôi sẽ không mềm lòng mà nương tay đâu, đây là báo ứng cho sự độc ác của cô…”
“Cầu xin anh, tin tưởng tôi một lần.” Thân thể Diệu Tinh run rẩy. Cô cực kỳ khó chịu, muốn đưa tay kéo lấy Tiêu Lăng Phong, lại bị Tiêu Lăng Phong lùi một bước tránh né. “Tôi thực sự không có làm!” Diệu Tinh khổ sở nắm lấy mặt đất. Gió thổi phất phơ. Làn áo rách rưới của cô bay nhè nhẹ theo từng cơn gió. Tiêu Lăng Phong từ từ nhắm mắt lại, xoay mặt sang một bên. Hít sâu một hơi, anh xoải bước đi khỏi. Tiêu Lăng Phong, ngươi không làm sai, những thứ này đều là cô ta tự tìm. Đây không phải là lỗi của ngươi…
Ngồi vào trong xe, anh chạy thật nhanh, tựa như đang sợ mình hối hận.
Diệu Tinh rã rời nằm trên mặt đất, nghe tiếng xe từ từ biến mất, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tiêu Lăng Phong, anh thật sự rất độc ác…
“Tin tưởng tôi một lần, tôi thật sự không có làm!” Lời nói của Diệu Tinh vẫn vang vọng bên tai, hơi thở của Tiêu Lăng Phong càng lúc càng gấp. Ngoài cửa xe, có mấy bóng người lướt nhanh qua, Tiêu Lăng Phong siết chặt tay lái, từ kính chiếu hậu có thể thấy được, mấy người kia đang đi thẳng về hướng Diệu Tinh.
Đột nhiên, trái tim anh bị một cơn co thắt, giống như vết thương bị xé rách, chảy thật nhiều máu. Tiêu Lăng Phong nhắm chặt mắt, khẩn cấp thắng xe. Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường thật chói tai, phá vỡ bầu không khí đang bị đè nén…
“Tiêu Lăng Phong, tin tưởng tôi một lần.”
“Lăng Phong, em yêu anh, em yêu anh…” Hai loại âm thanh đan xen vào nhau, hành hạ Tiêu Lăng Phong đến sắp điên lên rồi.
“A!” Anh ôm đầu điên cuồng hét lên một tiếng.
Diệu Tinh tốn hết sức lực mới ngồi dậy được. Trời càng lúc càng tối, cô biết rõ cảm giác của mình, tác dụng thuốc mạnh mẽ rất mạnh. dienda`nl.e.qu,y'don Cô nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, nếu không… Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Dựa lưng vào cột, cô thử đứng lên mấy lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại, cô khó chịu lôi kéo quần áo, nóng quá…
Bình bịch!! Hàng loạt bước chân hỗn loạn và tiếng nói cười đang tiến đến gần. Trong nháy mắt, ngay cả thở Diệu Tinh cũng không dám, cô muốn đứng dậy, nhưng thân thể vô cùng đau đớn, cô không thể đứng nổi. Chỉ có thể nằm trên mặt đất, cố gắng bò về phía trước, mặt đất lởm chởm, cào rách cánh tay vốn dĩ đã chồng chất những vết thương của cô.
“Diệu Tinh, cố gắng lên, ngươi nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Diệu Tinh cắn môi. Cố gắng bò về phía trước, nhưng tốc độ của cô quá chậm. Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Mấy tên ăn xin nhìn thấy phía trước có một cô gái quần áo rách rưới đang phí sức bò về trước, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, bước nhanh đến, vây xung quanh.
“Nhìn kìa, còn là một mỹ nhân nữa!”
“Đang cho rằng hôm nay không thu hoạch được gì! Thì ra là có chuyện tốt!” Mấy người xoa xoa lòng bàn tay, lè lưỡi liếm liếm đôi môi bẩn thỉu.
“Các… Các người không được tới đây.” Diệu Tinh lắc đầu nguầy nguậy. “Đừng tới đây…”
“Ha ha…” Mấy người đó cười lớn tiếng, “Nhìn cô ta có gì đó không ổn!”
“Chậc chậc… Cô bé, có phải cô xảy ra chuyện gì không?” Có một người trong bọn họ bước lên một bước. “Cô có cần giúp một tay không, có thể nói với bọn tôi, bọn tôi hợp sức giúp đỡ cô!”
“Các người đừng tới đây!” Diệu Tinh hoảng sợ hét lên.
“Nhìn dáng vẻ của cô là biết có chuyện gì rồi!” Có người cười nói. “Đừng chống cự, tất cả chúng tôi đều cưới cô, không phải rất tốt sao?” Dứt lời, người nọ đã không còn kiềm chế được nữa, túm lấy Diệu Tinh.
“Ừm…” Tiếng ngâm thoải mái bật ra khỏi miệng Diệu Tinh. Cô ảo não lắc đầu, Trình Diệu Tinh, ngươi tỉnh táo đi!
“Nhìn đi, tôi đã nói là cô cần chúng tôi mà!” Người kia đưa tay xé quần áo Diệu Tinh.
“Đừng, cầu xin các ngươi tha cho tôi… tôi sẽ báo đáp các người!” Diệu Tinh khẩn thiết van xin.
Người đẹp ở trước mắt, làm gì còn ai lo lắng thương tiếc, mấy người đàn ông điên cuồng kéo Diệu Tinh vào ngực, hôn thật mạnh vào cổ cô.
“Dừng lại…” Diệu Tinh lắc đầu. “Có ai không, cứu mạng, cứu cứu tôi…” Giọng nói yếu đuối của Diệu Tinh dưới tác dụng của thuốc lại trở nên vô cùng quyến rũ, mấy gã đàn ông nghe thấy thì càng thêm phấn chấn.
“MD, tôi chịu không nổi nữa, lần trước rộng lượng cho mấy người thiếu tôi mấy món đồ, mấy món đó lão đây không cần, cho nên, hôm nay tôi lên trước.
“Tại sao!” Có người bất mãn la lên. “Lần này tôi trước, tôi tăng đồ gấp đôi cho ông!” Người kia nói xong, xé áo Diệu Tinh ra, nhìn làn da của cô bị người ta chà đạp đến thảm thương, mấy gã đàn ông hưng phấn nuốt nước miếng, không thể chờ đợi được nữa, đè Diệu Tinh xuống đất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.