Chương 279: Cầu xin anh không nên xảy ra chuyện
Hải Diệp
28/01/2019
Bệnh viện.
Trong hành lang máu nhỏ tí tách một đường lan tràn đến tận trong phòng cấp cứu. Diệu Tinh đứng ở cửa phòng cấp cứu máu me dầm dề khắp cả người. Cô đã khóc đến không có khí lực nữa rồi. Diệu Tinh ngồi ở trên ghế, tựa như đến hơi thở cũng yếu ớt như vậy...
Những giọt máu trên tay cô dường như vẫn còn thấy độ ấm. Vốn là, Tiêu Lăng Phong không nên bị thương, vốn dĩ người nằm ở chỗ này phải là cô... Thế nhưng Tiêu Lăng Phong đã liều lĩnh cứu cô...
Tại sao anh lại ngu như vậy chứ, tại sao?... Diệu Tinh thống khổ nhắm ánh mắt lại.
Nghe tin tức xảy ra, Tịch Mạt ngã phải đụng trái liền lập tức chạy tới. "Diệu Tinh, chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra vậy!" Thân thể Tịch Mạt run rẩy, gần như đứng không vững.
"Tịch Mạt..." Nhìn thấy bạn tốt, Diệu Tinh cũng không thể khống chế được nước mắt của mình nữa. "Anh ấy… vết thương của anh ấy thật là nghiêm trọng… Tịch Mạt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Nhìn thấy bộ dạng Diệu Tinh toàn thân là máu, hô hấp của Tịch Mạt cũng dồn dập. "Cậu có bị thương ở đâu hay không, hả? Cậu có bị thương hay không vậy?" Phía trước quần áo của Diệu Tinh cũng đã mơ hồ đến mức không thể nhìn ra bộ dáng lúc trước.
Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Mình không sao hết. Đây là máu của Tiêu Lăng Phong." Diệu Tinh nghẹn ngào. "Tịch Mạt, anh trai của cậu... Vết thương của anh ấy cực kỳ nặng!" Diệu Tinh níu lấy quần áo của Tịch Mạt thật chặt: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ..."
"Làm sao mọi chuyện lại sẽ biến thành như vậy chứ?" Giọng nói của Tịch Mạt cũng trở nên run rẩy. Máu trên người Diệu Tinh đều là máu của Tiêu Lăng Phong... Như vậy là Tiêu Lăng Phong đã cứu...
"Đường Nhã Đình, Đường Nhã Đình! Ô..." Nói tới chỗ này, Diệu Tinh liền cũng không phát ra được một tiếng nào nữa.
"Tại sao lại là cô ta kia chứ?" Tịch Mạt bén nhọn hô to, thân thể giận đến phát run! "A…" Tịch Mạt giận đến kêu to. "Tớ đã sớm nói hai người phải xử lý cho xong cái người đàn bà kia rồi mà. Vậy mà mấy người hết lần này tới lần khác lại không nghe, hiện tại thì như thế nào đây… Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi!"
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần từ phía sau lưng đỡ lấy thân thể Tịch Mạt đang lay động, "Em hãy bình tĩnh một chút, bây giờ em còn đang mang thai đấy! Sao?" Bùi Hạo Thần nói an ủi. Xử lý? Việc này nói xử lý liền xử lý được ngay hay sao? Nếu như chuyện thật sự đơn giản như vậy, thì đã giải quyết được ngay từ lúc mấy năm trước rồi.
"Em bất kể!"Tịch Mạt kêu to. "Em muốn ả đàn bà kia phải chết, em muốn cô ta phải chết!" Tịch Mạt gào thét, "Nếu như anh trai của em mà có chuyện, em muốn cô ta phải chôn theo!" Tịch Mạt lớn tiếng kêu.
Bùi Hạo Thần bất đắc dĩ phụ họa, lần này... Sợ rằng cho dù bọn họ không làm cái gì, thì Đường Nhã Đình cũng xong đời. Bỏ qua không nói đến tội lỗi đã tích lũy lúc trước sẽ phải chịu trách nhiệm trước luật pháp như thế nào, chỉ riêng chuyện đối với hai đứa bé kia, thì cô ta cũng đáng phải chịu tội rồi. Cánh tay của Tiểu Na bị vết bỏng nghiêm trọng, sợ rằng sẽ bị lưu lại vết sẹo, sẽ phải ghép da... Con bé còn nhỏ tuổi như vậy. Tiểu Triết còn khổ hơn nữa, bởi vì cậu bé tận mắt nhìn thấy mẹ giết người, cho nên đã bị dọa cho sợ, đến mức cứ một mực núp ở góc tường, sợ hãi bất luận kẻ nào đến gần. Chuyện này... chính là sự báo ứng đi! Nhưng là tại sao lại phải trút hết lên những đứa trẻ vô tội như vậy...
"Tịch Mạt!" Ti Khiết cầm tay Tịch Mạt. "Hãy bình tĩnh một chút, Lăng Phong sẽ không có việc gì đâu! Hiện giờ em không thể kích động, nên suy nghĩ đến đứa bé!" Ti Khiết an ủi Tịch Mạt, thế nhưng ở trong lòng của cô cũng cực kỳ hận. Tại sao Đường Nhã Đình làm toàn những chuyện xấu xa như vậy, nhưng cho tới tận hôm nay cô ta vẫn còn chưa phải chịu sự trừng phạt... Tại sao những người thiện lương lại phải luôn luôn chịu những đau khổ tận cùng này... Thật sự không công bình...
"Đừng sợ! Lăng Phong sẽ không có việc gì đâu!" Bùi Hạo Thần an ủi hai người phụ nữ đang bị mất hết tinh thần. Thế nhưng ở trong lòng của anh cũng không có một chút cơ sở nào. Tiêu Lăng Phong, cậu đó, tên tiểu tử thúi, không nên có chuyện, không muốn...
Hạ Cẩm Trình sau khi đã dàn xếp cho hai đứa bé ổn thỏa xong xuôi, liền vội vã chạy đến phòng cấp cứu. Khi nhìn thấy vết máu trên người của anh, Diệu Tinh cùng Tịch Mạt lại càng không thể nào khống chế được nước mắt của mình thêm nữa. Các cô ôm lẫn nhau thật chặt, cảm nhận rõ rệt sự run rẩy cùng lo lắng của nhau.
"Thật xin lỗi!" Hạ Cẩm Trình nói xin lỗi. "Tôi..." Anh muốn nói những lời gì đó một chút, nhưng mà giờ phút này, nói gì thì cũng không có ích lợi gì. Anh chỉ có thể mong mỏi, Tiêu Lăng Phong không nên xảy ra chuyện gì.
"Anh nói xin lỗi thì có ích lợi gì chứ!" Ti Khiết lớn tiếng hỏi lại. "Nếu như không phải là anh tự mình mang mấy đứa nhỏ đi, thì chuyện làm sao sẽ biến thành như vậy được! Hạ Cẩm Trình, tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay Lăng Phong có chuyện gì, anh cứ việc chờ con tiện nhân kia bị phơi thây ở đầu đường đi!"
"Ti Khiết!" Lãnh Liệt liền kéo Ti Khiết đang ầm ĩ đến bên cạnh mình. "Lăng Phong sẽ không có việc gì đâu!" Anh nắm chặt quả đấm phát ra thành tiếng khanh khách. Giờ phút này, anh chỉ hận không thể vặn gảy cổ của Đường Nhã Đình ra! Không đúng, là hối hận đã không có sớm vặn gãy cổ người phụ nữ kia một chút...
Két! Cánh cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
"Bác sĩ, tình huống của anh ấy như thế nào rồi?" Cổ họng Diệu Tinh đã khóc đến khàn khàn.
"Vết phỏng nơi bả vai rất nghiêm trọng, hơn nữa... lưỡi dao găm đã cắm vào rất gần trái tim, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
Ầm… giống như là một tiếng sét nổ tung ở bên tai, Diệu Tinh không còn sức lực để chống đỡ cho mình nữa, cô lập tức ngã xuống trên mặt đất. Chuẩn bị tâm lý ư...
"Không cần..." Diệu Tinh lắc đầu. "Bác sĩ, tôi cầu xin ngài, nhất định phải cứu anh ấy, anh ấy không thể có chuyện!"
"Tiểu thư, chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Bùi Hạo Thần lạnh lùng nói. "Anh ấy… nhất định phải còn sống! Nhất định!" Bùi Hạo Thần lạp lại lời nói của mình một lần nữa. Tuy anh không mở miệng nói uy hiếp, thế nhưng nà... những lời nói này của anh lại còn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn cả sự uy hiếp...
"Nếu như anh ấy có chuyện, tôi muốn ông bị chôn theo!" Ti Khiết giãy giụa lại muốn lao lên trước, nhưng lại bị Lãnh Liệt chặt chẽ kéo lại.
Bác sĩ nắm chặt quả đấm, nhanh chóng thông báo bệnh tình nguy kịch của Tiêu Lăng Phong xong sau đó xoay người đi vào.
Diệu Tinh ngồi dưới đất bả vai của cô rung rung theo tiếng khóc thút thít: "Cũng là do lỗi của tôi, cũng là lỗi của tôi!" Cô giơ tay lên nặng nề quăng cho mình một cái tát. "Lẽ ra tôi không nên chạy loạn như vậy. Nếu như không phải tôi lặng lẽ điđến vườn trẻ như vậy, thì chuyện kia sẽ không xảy ra rồi ! Chính tôi đã anh ấy thành như vậy!"
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt bắt được cánh tay của Diệu Tinh. "Đây không phải là lỗi của cậu, không phải lỗi của cậu!" Tịch Mạt vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh vào trong ngực mình. "Tin tưởng tớ đi, anh trai tớ sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không..." Tịch Mạt an ủi Diệu Tinh, nhưng lại không thể cầm giữ được những giọt nước mắt của mình cứ thế lăn xuống. Tiêu Lăng Phong, anh đó, cái đồ đầu heo không có tiền đồ này! Nếu như anh có chuyện, em liền sẽ không bao giờ còn muốn thừa nhận anh là người anh trai của mình nữa...
Nhìn Diệu Tinh và Tịch Mạt đang ôm ở chung một chỗ. Ti Khiết cũng đi tới. "Hai người đừng sợ, anh ấy sẽ không có việc gì đâu! Anh ấy rõ ràng là một kẻ gieo họa, cho nên, nhất định mệnh của anh ấy sẽ rất dài! Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đâu!" Ti Khiết nói xong, chỉ có điều là cô cũng không biết, những lời nói này của mình là đang an ủi Diệu Tinh hay là đang an ủi chính mình nữa.
Diệu Tinh vô lực tựa vào trong ngực Tịch Mạt. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, nhưng từ trong phòng giải phẫu vẫn không có lấy một chút hồi âm nào. Diệu Tinh níu lấy áo thật chặc. Cô cúi đầu. Tiêu Lăng Phong, tôi không muốn anh có chuyện! Không phải là anh vẫn nói cầu được sự tha thứ của tôi hay sao! Không phải là anh nói muốn dùng cả đời này để bồi bổ lại cho tôi hay sao? Cho nên anh không thể có chuyện, tuyệt đối không thể...
Giải phẫu đã trôi qua mấy giờ, mỗi một giây đồng hồ đều thật khó chịu đựng như vậy. Nhìn kho máu không ngừng đưa máu vào trong phòng cấp cứu, cả người Diệu Tinh xụi lơ trên mặt đất. Lần này đã là lần thứ mấy rồi? Có phải là Tiêu Lăng Phong đã bị thương quá nghiêm trọng hay không... Lưỡi dao đã cắm vào gần trái tim như vậy... Diệu Tinh không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, cũng không hề lên tiếng nữa. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào phòng cánh cửa lớn của phòng cấp cứu đến ngẩn người. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện: “Không nên có chuyện… Tiêu Lăng Phong, anh đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã gắng gượng qua được rất nhều lần rồi! Lần này, anh cũng có thể, có phải hay không...
Trong hành lang máu nhỏ tí tách một đường lan tràn đến tận trong phòng cấp cứu. Diệu Tinh đứng ở cửa phòng cấp cứu máu me dầm dề khắp cả người. Cô đã khóc đến không có khí lực nữa rồi. Diệu Tinh ngồi ở trên ghế, tựa như đến hơi thở cũng yếu ớt như vậy...
Những giọt máu trên tay cô dường như vẫn còn thấy độ ấm. Vốn là, Tiêu Lăng Phong không nên bị thương, vốn dĩ người nằm ở chỗ này phải là cô... Thế nhưng Tiêu Lăng Phong đã liều lĩnh cứu cô...
Tại sao anh lại ngu như vậy chứ, tại sao?... Diệu Tinh thống khổ nhắm ánh mắt lại.
Nghe tin tức xảy ra, Tịch Mạt ngã phải đụng trái liền lập tức chạy tới. "Diệu Tinh, chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra vậy!" Thân thể Tịch Mạt run rẩy, gần như đứng không vững.
"Tịch Mạt..." Nhìn thấy bạn tốt, Diệu Tinh cũng không thể khống chế được nước mắt của mình nữa. "Anh ấy… vết thương của anh ấy thật là nghiêm trọng… Tịch Mạt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Nhìn thấy bộ dạng Diệu Tinh toàn thân là máu, hô hấp của Tịch Mạt cũng dồn dập. "Cậu có bị thương ở đâu hay không, hả? Cậu có bị thương hay không vậy?" Phía trước quần áo của Diệu Tinh cũng đã mơ hồ đến mức không thể nhìn ra bộ dáng lúc trước.
Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Mình không sao hết. Đây là máu của Tiêu Lăng Phong." Diệu Tinh nghẹn ngào. "Tịch Mạt, anh trai của cậu... Vết thương của anh ấy cực kỳ nặng!" Diệu Tinh níu lấy quần áo của Tịch Mạt thật chặt: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ..."
"Làm sao mọi chuyện lại sẽ biến thành như vậy chứ?" Giọng nói của Tịch Mạt cũng trở nên run rẩy. Máu trên người Diệu Tinh đều là máu của Tiêu Lăng Phong... Như vậy là Tiêu Lăng Phong đã cứu...
"Đường Nhã Đình, Đường Nhã Đình! Ô..." Nói tới chỗ này, Diệu Tinh liền cũng không phát ra được một tiếng nào nữa.
"Tại sao lại là cô ta kia chứ?" Tịch Mạt bén nhọn hô to, thân thể giận đến phát run! "A…" Tịch Mạt giận đến kêu to. "Tớ đã sớm nói hai người phải xử lý cho xong cái người đàn bà kia rồi mà. Vậy mà mấy người hết lần này tới lần khác lại không nghe, hiện tại thì như thế nào đây… Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi!"
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần từ phía sau lưng đỡ lấy thân thể Tịch Mạt đang lay động, "Em hãy bình tĩnh một chút, bây giờ em còn đang mang thai đấy! Sao?" Bùi Hạo Thần nói an ủi. Xử lý? Việc này nói xử lý liền xử lý được ngay hay sao? Nếu như chuyện thật sự đơn giản như vậy, thì đã giải quyết được ngay từ lúc mấy năm trước rồi.
"Em bất kể!"Tịch Mạt kêu to. "Em muốn ả đàn bà kia phải chết, em muốn cô ta phải chết!" Tịch Mạt gào thét, "Nếu như anh trai của em mà có chuyện, em muốn cô ta phải chôn theo!" Tịch Mạt lớn tiếng kêu.
Bùi Hạo Thần bất đắc dĩ phụ họa, lần này... Sợ rằng cho dù bọn họ không làm cái gì, thì Đường Nhã Đình cũng xong đời. Bỏ qua không nói đến tội lỗi đã tích lũy lúc trước sẽ phải chịu trách nhiệm trước luật pháp như thế nào, chỉ riêng chuyện đối với hai đứa bé kia, thì cô ta cũng đáng phải chịu tội rồi. Cánh tay của Tiểu Na bị vết bỏng nghiêm trọng, sợ rằng sẽ bị lưu lại vết sẹo, sẽ phải ghép da... Con bé còn nhỏ tuổi như vậy. Tiểu Triết còn khổ hơn nữa, bởi vì cậu bé tận mắt nhìn thấy mẹ giết người, cho nên đã bị dọa cho sợ, đến mức cứ một mực núp ở góc tường, sợ hãi bất luận kẻ nào đến gần. Chuyện này... chính là sự báo ứng đi! Nhưng là tại sao lại phải trút hết lên những đứa trẻ vô tội như vậy...
"Tịch Mạt!" Ti Khiết cầm tay Tịch Mạt. "Hãy bình tĩnh một chút, Lăng Phong sẽ không có việc gì đâu! Hiện giờ em không thể kích động, nên suy nghĩ đến đứa bé!" Ti Khiết an ủi Tịch Mạt, thế nhưng ở trong lòng của cô cũng cực kỳ hận. Tại sao Đường Nhã Đình làm toàn những chuyện xấu xa như vậy, nhưng cho tới tận hôm nay cô ta vẫn còn chưa phải chịu sự trừng phạt... Tại sao những người thiện lương lại phải luôn luôn chịu những đau khổ tận cùng này... Thật sự không công bình...
"Đừng sợ! Lăng Phong sẽ không có việc gì đâu!" Bùi Hạo Thần an ủi hai người phụ nữ đang bị mất hết tinh thần. Thế nhưng ở trong lòng của anh cũng không có một chút cơ sở nào. Tiêu Lăng Phong, cậu đó, tên tiểu tử thúi, không nên có chuyện, không muốn...
Hạ Cẩm Trình sau khi đã dàn xếp cho hai đứa bé ổn thỏa xong xuôi, liền vội vã chạy đến phòng cấp cứu. Khi nhìn thấy vết máu trên người của anh, Diệu Tinh cùng Tịch Mạt lại càng không thể nào khống chế được nước mắt của mình thêm nữa. Các cô ôm lẫn nhau thật chặt, cảm nhận rõ rệt sự run rẩy cùng lo lắng của nhau.
"Thật xin lỗi!" Hạ Cẩm Trình nói xin lỗi. "Tôi..." Anh muốn nói những lời gì đó một chút, nhưng mà giờ phút này, nói gì thì cũng không có ích lợi gì. Anh chỉ có thể mong mỏi, Tiêu Lăng Phong không nên xảy ra chuyện gì.
"Anh nói xin lỗi thì có ích lợi gì chứ!" Ti Khiết lớn tiếng hỏi lại. "Nếu như không phải là anh tự mình mang mấy đứa nhỏ đi, thì chuyện làm sao sẽ biến thành như vậy được! Hạ Cẩm Trình, tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay Lăng Phong có chuyện gì, anh cứ việc chờ con tiện nhân kia bị phơi thây ở đầu đường đi!"
"Ti Khiết!" Lãnh Liệt liền kéo Ti Khiết đang ầm ĩ đến bên cạnh mình. "Lăng Phong sẽ không có việc gì đâu!" Anh nắm chặt quả đấm phát ra thành tiếng khanh khách. Giờ phút này, anh chỉ hận không thể vặn gảy cổ của Đường Nhã Đình ra! Không đúng, là hối hận đã không có sớm vặn gãy cổ người phụ nữ kia một chút...
Két! Cánh cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
"Bác sĩ, tình huống của anh ấy như thế nào rồi?" Cổ họng Diệu Tinh đã khóc đến khàn khàn.
"Vết phỏng nơi bả vai rất nghiêm trọng, hơn nữa... lưỡi dao găm đã cắm vào rất gần trái tim, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
Ầm… giống như là một tiếng sét nổ tung ở bên tai, Diệu Tinh không còn sức lực để chống đỡ cho mình nữa, cô lập tức ngã xuống trên mặt đất. Chuẩn bị tâm lý ư...
"Không cần..." Diệu Tinh lắc đầu. "Bác sĩ, tôi cầu xin ngài, nhất định phải cứu anh ấy, anh ấy không thể có chuyện!"
"Tiểu thư, chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Bùi Hạo Thần lạnh lùng nói. "Anh ấy… nhất định phải còn sống! Nhất định!" Bùi Hạo Thần lạp lại lời nói của mình một lần nữa. Tuy anh không mở miệng nói uy hiếp, thế nhưng nà... những lời nói này của anh lại còn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn cả sự uy hiếp...
"Nếu như anh ấy có chuyện, tôi muốn ông bị chôn theo!" Ti Khiết giãy giụa lại muốn lao lên trước, nhưng lại bị Lãnh Liệt chặt chẽ kéo lại.
Bác sĩ nắm chặt quả đấm, nhanh chóng thông báo bệnh tình nguy kịch của Tiêu Lăng Phong xong sau đó xoay người đi vào.
Diệu Tinh ngồi dưới đất bả vai của cô rung rung theo tiếng khóc thút thít: "Cũng là do lỗi của tôi, cũng là lỗi của tôi!" Cô giơ tay lên nặng nề quăng cho mình một cái tát. "Lẽ ra tôi không nên chạy loạn như vậy. Nếu như không phải tôi lặng lẽ điđến vườn trẻ như vậy, thì chuyện kia sẽ không xảy ra rồi ! Chính tôi đã anh ấy thành như vậy!"
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt bắt được cánh tay của Diệu Tinh. "Đây không phải là lỗi của cậu, không phải lỗi của cậu!" Tịch Mạt vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh vào trong ngực mình. "Tin tưởng tớ đi, anh trai tớ sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không..." Tịch Mạt an ủi Diệu Tinh, nhưng lại không thể cầm giữ được những giọt nước mắt của mình cứ thế lăn xuống. Tiêu Lăng Phong, anh đó, cái đồ đầu heo không có tiền đồ này! Nếu như anh có chuyện, em liền sẽ không bao giờ còn muốn thừa nhận anh là người anh trai của mình nữa...
Nhìn Diệu Tinh và Tịch Mạt đang ôm ở chung một chỗ. Ti Khiết cũng đi tới. "Hai người đừng sợ, anh ấy sẽ không có việc gì đâu! Anh ấy rõ ràng là một kẻ gieo họa, cho nên, nhất định mệnh của anh ấy sẽ rất dài! Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đâu!" Ti Khiết nói xong, chỉ có điều là cô cũng không biết, những lời nói này của mình là đang an ủi Diệu Tinh hay là đang an ủi chính mình nữa.
Diệu Tinh vô lực tựa vào trong ngực Tịch Mạt. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, nhưng từ trong phòng giải phẫu vẫn không có lấy một chút hồi âm nào. Diệu Tinh níu lấy áo thật chặc. Cô cúi đầu. Tiêu Lăng Phong, tôi không muốn anh có chuyện! Không phải là anh vẫn nói cầu được sự tha thứ của tôi hay sao! Không phải là anh nói muốn dùng cả đời này để bồi bổ lại cho tôi hay sao? Cho nên anh không thể có chuyện, tuyệt đối không thể...
Giải phẫu đã trôi qua mấy giờ, mỗi một giây đồng hồ đều thật khó chịu đựng như vậy. Nhìn kho máu không ngừng đưa máu vào trong phòng cấp cứu, cả người Diệu Tinh xụi lơ trên mặt đất. Lần này đã là lần thứ mấy rồi? Có phải là Tiêu Lăng Phong đã bị thương quá nghiêm trọng hay không... Lưỡi dao đã cắm vào gần trái tim như vậy... Diệu Tinh không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, cũng không hề lên tiếng nữa. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào phòng cánh cửa lớn của phòng cấp cứu đến ngẩn người. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện: “Không nên có chuyện… Tiêu Lăng Phong, anh đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã gắng gượng qua được rất nhều lần rồi! Lần này, anh cũng có thể, có phải hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.