Chương 163: Đêm mưa bi thảm
Hải Diệp
14/07/2018
Trong quán rượu, bởi vì mới vừa một màn kia mà loạn thành một đoàn. Nhìn Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh ướt nhẹp đi ra, tất cả mọi người đều tránh đường, nhường lại cho hai người bọn họ một lối đi rộng rãi, chỉ sợ Tiêu Lăng Phong giận lây sang bọn họ.
Bùi Hạo Thần đứng ở một bên, nhìn thần thái sắc mặt ngưng trọng của Tiêu Lăng Phong, anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Tiêu Lăng Phong, tôi xem tiểu tử nhà cậu chính là chỉ biết mạnh miệng, thừa nhận cậu yêu cô ấy thật sự là khó khăn đến như vậy hay sao? Trước đây cậu còn rối rắm là bởi vì có tồn tại của Đường Nhã Đình. Hiện tại, Đường Nhã Đình đã không còn quan hệ gì với cậu nữa rồi, đến tột cùng cậu vẫn còn ở đó mà vướng bận cái gì, do dự cái gì nữa đây! Bùi Hạo Thần than nhẹ một câu này, vô ý, anh vừa ngẩng đầu lên. Nhìn thấy bóng dáng một người ở giữa đám người kia vội vã biến mất, con mắt sắc bén của anh tối sầm lại, đúng là hắn...
Dạ Khuynh Thành.
Sắc trời có chút âm trầm, mây đen tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn giăng khắp nơi ở trên không trung. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa sổ, trên người vẫn mặc bộ quần áo ướt nhẹp như cũ. Nhìn thân thể phía sau của anh có chút run rẩy, không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì tức giận...
"Cậu có khỏe không." Bùi Hạo Thần tiến lên an ủi.
"Tôi không sao." Tiêu Lăng Phong lạnh lùng buông ra một câu. Anh hận Diệu Tinh vẫn còn nhớ mãi không quên Mộ Thần, lúc này lại càng hận chính mình hơn nữa. Nếu như hôm nay anh bỏ lại Diệu Tinh, không quay trở lại, có thể nói, thật sự không biết sẽ còn phát sinh ra chuyện gì nữa.
"Nhìn dáng vẻ cậu như vậy có giống như là người không có chuyện gì hay không?". Bùi Hạo Thần hỏi.
"Cậu đi đi, không phải là bà xã cậu vẫn còn đang chờ cậu ở nhà đó sao." Tiêu Lăng Phong cau mày.
"Bà xã tôi?" Bùi Hạo Thần nhíu mi."Tôi chưa từng bao giờ nghĩ như vậy hết!" Nụ cười trên mặt Bùi Hạo Thần biến mất không thấy đâu nữa! Tịch Mạt cũng chưa từng bao giờ thừa nhận chuyện ấy. Tâm tâm niệm niệm của cô cũng đều là chỉ muốn rời đi, vẫn đều là hiện tại làm như thế nào để hận anh, đều là vì mối tình đầu của cô...
"Hạo Thần, cậu có thể đối với Tịch Mạt khá hơn một chút hay không?"
"Cái gì?" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Bùi Hạo Thần không tin tưởng được những gì mình nghe được.
"Không có gì." Nặng nề thở dài một cái, Tiêu Lăng Phong lắc đầu. Anh phải dùng lý do gì để nói. Phải nói Bùi Hạo Thần đối xử tốt với Tịch Mạt như thế nào đây? Với thân phận của một người anh trai sao? Nói cho Bùi Hạo Thần biết, anh hận mình, không thể gia tăng thêm sự chú ý đối với Tịch Mạt? Bởi vì cô cùng nhà họ Lương cũng không có một chút quan hệ nào sao?
"À phải rồi. Cậu giúp tôi tra cái này một chút!" Tiêu Lăng Phong đưa di động cho Bùi Hạo Thần. Sau đó nhức đầu xoa bóp huyệt Thái dương.
"Đây là cái gì vậy?" Nhìn trong điện thoại di động là con dao găm sắc bén vẫn còn dính vết máu."Đổi nghề chơi ám khí rồi hả?"
"Bùi Hạo Thần, hiện tại tôi đang phiền não vô cùng. Nếu như cậu còn nói giỡn để cho tôi thêm rối loạn nữa, cậu có tin hay không, tôi sẽ kể hết những chuyện từ bốn năm trước cho bà xã cậu biết!" Tiêu Lăng Phong có chút tức giận.
Nhìn thấy người bạn tốt của mình đang thật sự khó chịu, Bùi Hạo Thần cũng nghiêm túc."Tôi sẽ mau sớm điều tra, bất quá..." Anh hơi ngừng lại một chút."Cậu thử đoán xem, mới vừa rồi tôi đã nhìn thấy người nào?"
Tiêu Lăng Phong xoay người lại chờ bạn tốt cho ra đáp án.
"Là Joe, trợ lý của cậu đó!" Bùi Hạo Thần đi tới vị trí đứng song song với Tiêu Lăng Phong."Anh ta lại xuất hiện tại nơi đó. Hẳn không phải là trùng hợp! Một người cao ngạo, tự cho mình là người thanh cao, làm sao có thể lại xuất hiện tại một nơi như vậy."
"Ý cậu muốn nói, chuyện này có liên quan với anh?"
"Không hoàn toàn như vậy." Bùi Hạo Thần lắc đầu."Anh ta xuất hiện ở đó, có thể là đi theo Diệu Tinh đến đó, mục đích có thể là vì bảo vệ, dĩ nhiên cũng có thể là có thể an bài, nói như vậy, chính là vì trả thù."
"Về tư liệu của Alex đã điều tra thế nào rồi?"
"Có chút manh mối." Bùi Hạo Thần gật đầu."Chỉ là Alex, đúng là lớn lên ở nước ngoài không sai, nhưng mà ngược lại, tư liệu của nhà họ Mộ thì có chút kỳ quái. Nhà họ Mộ hai mười sáu năm trước mới ở xuất hiện ở thành phố T, nhưng những tư liệu về khoảng thời gian trước, thì lại trống rỗng. Cho nên... Tôi nghĩ, phải tìm được những tư liệu về nhà họ Mộ trước, đến lúc ấy, thân phận Alex thế nào, thi không còn là vấn đề gì hết."
"Vậy cậu có cảm thấy, chuyện hôm nay Diệu Tinh bị vây chặn như vậy, có phải là chuyện trùng hợp không?"
"Tại sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ." Bùi Hạo Thần xem thường."Dám dùng chiêu bài giả danh lừa bịp đối với với tôi sao, thật sự là đã chán sống rồi."
"Nhìn xem, đây chính là ông nội của tôi, nguyên nhân của người ấy chính là ưa thích quá nhiều những người tuấn kiệt, thế nào mà luôn mồm kêu đánh kêu giết như vậy!"
"Chẳng phải là cậu cũng luôn nói, “Trình Diệu Tinh cô muốn chết phải không đó sao!" Bùi Hạo Thần học theo cái kiểu nói của Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong cứng họng, trong lòng một hồi buồn buồn đau đớn."Tiêu Lăng Phong tôi thật sự là cái đồ dâm loạn kia sao..." giọng nói sâu kín của Diệu Tinh vọng về ở bên tai Tiêu Lăng Phong. Anh liếc mắt nhìn hướng về phía phòng ngủ, hít sâu một hơi.
"Tốt lắm, cậu cũng nên bình tĩnh lại một chút. Gần đây đã có quá nhiều xảy ra, cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi tin tưởng, chỉ cần tra ra được thân phận của Alex, thì chuyện của Dạ Khuynh Thành rất nhanh cũng sẽ tìm được biện pháp giải quyết tương ứng thôi!" Bùi Hạo Thần nói xong, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời sắp mưa, nhìn xem, thế này nhất định sẽ có chuyện làm cả đêm không an tĩnh..."
Ùng oàng … một một tia chớp phóng ra phá vỡ bầu trời. Tiếp theo, chớp mắt một cái, mưa to liền trút xuống. Mưa rơi mạnh mẽ, giống như muốn bao phủ kín khắp thành phố T vậy.
Ở một khu ngoại ô thành phố T, có một công xưởng bị vứt bỏ hoang phế từ lâu. Nơi này từ rất nhiều năm qua cũng chưa từng có người qua lại, cỏ hoang mọc cao, có thể gần tới ngang eo của người trưởng thành. Mà một đêm này, cũng rất bất thường, ở trong sân, có mấy chiếc xe sang trọng đang dừng đỗ ở đó.
Ùng oàng, tiếng sấm vang động vang rền làm chấn động đến cánh cửa sắt phát ra tiếng ông ông. Bởi vì lâu năm nhà xưởng này không được tu sửa, cho nên điện áp cực kỳ không ổn định, ánh sáng đèn cùng với tia chớp bên ngoài lập lòe lúc sáng lúc tối, làm cho không khí có vẻ khắc nghiệt mà kinh khủng...
Một người đàn ông toàn thân mặc tây trang màu đen, từ trên cao nhìn xuống, quan sát mấy người đàn ông đang run lẩy bẩy. Nụ cười lạnh lẽo tràn ra ở trên bờ môi.
"Tôi cầu xin ngài, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi đi." Tren khuôn mặt người đàn ông tràn đầy những vết sẹo bởi đã từng bị hành hung trước đây lưu lại.
"Cầu xin tao sao?" Tiếng cười lạnh lùng từ trong lổ mũi người đàn ông kia phát ra. "Tao nhớ là mày đã từng nói mày muốn mạng của tao kia mà?" Nói xong, người đàn ông kia từ từ ngồi xổm xuống. Những sợi tóc nhỏ mảnh xòa xuống trên trán, ngăn trở ánh mắt bên trái của người đàn ông. Bên kia mặt được một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất trước mặt, khiến cho toàn bộ người đàn ông kia thoạt nhìn cũng đặc biệt thần bí, tuấn dật.
Gã đàn ông kia nghe người đàn ông ở trước mặt mình nói như vậy, luống cuống ngẩng đầu lên. Lúc trước bọn họ vốn đang yên lành ở trong bệnh viện, đột nhiên bị mấy người mang ra khỏi bệnh viện. Động tác gọn gàng, chẳng những dễ dàng tránh được ánh mắt của mọi người ở trong bệnh viện, mà còn có thể nhẹ nhõm tránh được ngay cả hệ thống camera theo dõi. Bị bắt bớ tới đây, bọn họ vẫn còn chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra, thì đã bị đánh cho một trận, vết thương trên người không nặng, tuy nhiên lại đau đến muốn chết.
"Rốt cuộc ông là ai vậy?." Người đàn ông chịu đựng đau đớn cắn răng...
Bùi Hạo Thần đứng ở một bên, nhìn thần thái sắc mặt ngưng trọng của Tiêu Lăng Phong, anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Tiêu Lăng Phong, tôi xem tiểu tử nhà cậu chính là chỉ biết mạnh miệng, thừa nhận cậu yêu cô ấy thật sự là khó khăn đến như vậy hay sao? Trước đây cậu còn rối rắm là bởi vì có tồn tại của Đường Nhã Đình. Hiện tại, Đường Nhã Đình đã không còn quan hệ gì với cậu nữa rồi, đến tột cùng cậu vẫn còn ở đó mà vướng bận cái gì, do dự cái gì nữa đây! Bùi Hạo Thần than nhẹ một câu này, vô ý, anh vừa ngẩng đầu lên. Nhìn thấy bóng dáng một người ở giữa đám người kia vội vã biến mất, con mắt sắc bén của anh tối sầm lại, đúng là hắn...
Dạ Khuynh Thành.
Sắc trời có chút âm trầm, mây đen tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn giăng khắp nơi ở trên không trung. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa sổ, trên người vẫn mặc bộ quần áo ướt nhẹp như cũ. Nhìn thân thể phía sau của anh có chút run rẩy, không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì tức giận...
"Cậu có khỏe không." Bùi Hạo Thần tiến lên an ủi.
"Tôi không sao." Tiêu Lăng Phong lạnh lùng buông ra một câu. Anh hận Diệu Tinh vẫn còn nhớ mãi không quên Mộ Thần, lúc này lại càng hận chính mình hơn nữa. Nếu như hôm nay anh bỏ lại Diệu Tinh, không quay trở lại, có thể nói, thật sự không biết sẽ còn phát sinh ra chuyện gì nữa.
"Nhìn dáng vẻ cậu như vậy có giống như là người không có chuyện gì hay không?". Bùi Hạo Thần hỏi.
"Cậu đi đi, không phải là bà xã cậu vẫn còn đang chờ cậu ở nhà đó sao." Tiêu Lăng Phong cau mày.
"Bà xã tôi?" Bùi Hạo Thần nhíu mi."Tôi chưa từng bao giờ nghĩ như vậy hết!" Nụ cười trên mặt Bùi Hạo Thần biến mất không thấy đâu nữa! Tịch Mạt cũng chưa từng bao giờ thừa nhận chuyện ấy. Tâm tâm niệm niệm của cô cũng đều là chỉ muốn rời đi, vẫn đều là hiện tại làm như thế nào để hận anh, đều là vì mối tình đầu của cô...
"Hạo Thần, cậu có thể đối với Tịch Mạt khá hơn một chút hay không?"
"Cái gì?" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Bùi Hạo Thần không tin tưởng được những gì mình nghe được.
"Không có gì." Nặng nề thở dài một cái, Tiêu Lăng Phong lắc đầu. Anh phải dùng lý do gì để nói. Phải nói Bùi Hạo Thần đối xử tốt với Tịch Mạt như thế nào đây? Với thân phận của một người anh trai sao? Nói cho Bùi Hạo Thần biết, anh hận mình, không thể gia tăng thêm sự chú ý đối với Tịch Mạt? Bởi vì cô cùng nhà họ Lương cũng không có một chút quan hệ nào sao?
"À phải rồi. Cậu giúp tôi tra cái này một chút!" Tiêu Lăng Phong đưa di động cho Bùi Hạo Thần. Sau đó nhức đầu xoa bóp huyệt Thái dương.
"Đây là cái gì vậy?" Nhìn trong điện thoại di động là con dao găm sắc bén vẫn còn dính vết máu."Đổi nghề chơi ám khí rồi hả?"
"Bùi Hạo Thần, hiện tại tôi đang phiền não vô cùng. Nếu như cậu còn nói giỡn để cho tôi thêm rối loạn nữa, cậu có tin hay không, tôi sẽ kể hết những chuyện từ bốn năm trước cho bà xã cậu biết!" Tiêu Lăng Phong có chút tức giận.
Nhìn thấy người bạn tốt của mình đang thật sự khó chịu, Bùi Hạo Thần cũng nghiêm túc."Tôi sẽ mau sớm điều tra, bất quá..." Anh hơi ngừng lại một chút."Cậu thử đoán xem, mới vừa rồi tôi đã nhìn thấy người nào?"
Tiêu Lăng Phong xoay người lại chờ bạn tốt cho ra đáp án.
"Là Joe, trợ lý của cậu đó!" Bùi Hạo Thần đi tới vị trí đứng song song với Tiêu Lăng Phong."Anh ta lại xuất hiện tại nơi đó. Hẳn không phải là trùng hợp! Một người cao ngạo, tự cho mình là người thanh cao, làm sao có thể lại xuất hiện tại một nơi như vậy."
"Ý cậu muốn nói, chuyện này có liên quan với anh?"
"Không hoàn toàn như vậy." Bùi Hạo Thần lắc đầu."Anh ta xuất hiện ở đó, có thể là đi theo Diệu Tinh đến đó, mục đích có thể là vì bảo vệ, dĩ nhiên cũng có thể là có thể an bài, nói như vậy, chính là vì trả thù."
"Về tư liệu của Alex đã điều tra thế nào rồi?"
"Có chút manh mối." Bùi Hạo Thần gật đầu."Chỉ là Alex, đúng là lớn lên ở nước ngoài không sai, nhưng mà ngược lại, tư liệu của nhà họ Mộ thì có chút kỳ quái. Nhà họ Mộ hai mười sáu năm trước mới ở xuất hiện ở thành phố T, nhưng những tư liệu về khoảng thời gian trước, thì lại trống rỗng. Cho nên... Tôi nghĩ, phải tìm được những tư liệu về nhà họ Mộ trước, đến lúc ấy, thân phận Alex thế nào, thi không còn là vấn đề gì hết."
"Vậy cậu có cảm thấy, chuyện hôm nay Diệu Tinh bị vây chặn như vậy, có phải là chuyện trùng hợp không?"
"Tại sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ." Bùi Hạo Thần xem thường."Dám dùng chiêu bài giả danh lừa bịp đối với với tôi sao, thật sự là đã chán sống rồi."
"Nhìn xem, đây chính là ông nội của tôi, nguyên nhân của người ấy chính là ưa thích quá nhiều những người tuấn kiệt, thế nào mà luôn mồm kêu đánh kêu giết như vậy!"
"Chẳng phải là cậu cũng luôn nói, “Trình Diệu Tinh cô muốn chết phải không đó sao!" Bùi Hạo Thần học theo cái kiểu nói của Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong cứng họng, trong lòng một hồi buồn buồn đau đớn."Tiêu Lăng Phong tôi thật sự là cái đồ dâm loạn kia sao..." giọng nói sâu kín của Diệu Tinh vọng về ở bên tai Tiêu Lăng Phong. Anh liếc mắt nhìn hướng về phía phòng ngủ, hít sâu một hơi.
"Tốt lắm, cậu cũng nên bình tĩnh lại một chút. Gần đây đã có quá nhiều xảy ra, cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi tin tưởng, chỉ cần tra ra được thân phận của Alex, thì chuyện của Dạ Khuynh Thành rất nhanh cũng sẽ tìm được biện pháp giải quyết tương ứng thôi!" Bùi Hạo Thần nói xong, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời sắp mưa, nhìn xem, thế này nhất định sẽ có chuyện làm cả đêm không an tĩnh..."
Ùng oàng … một một tia chớp phóng ra phá vỡ bầu trời. Tiếp theo, chớp mắt một cái, mưa to liền trút xuống. Mưa rơi mạnh mẽ, giống như muốn bao phủ kín khắp thành phố T vậy.
Ở một khu ngoại ô thành phố T, có một công xưởng bị vứt bỏ hoang phế từ lâu. Nơi này từ rất nhiều năm qua cũng chưa từng có người qua lại, cỏ hoang mọc cao, có thể gần tới ngang eo của người trưởng thành. Mà một đêm này, cũng rất bất thường, ở trong sân, có mấy chiếc xe sang trọng đang dừng đỗ ở đó.
Ùng oàng, tiếng sấm vang động vang rền làm chấn động đến cánh cửa sắt phát ra tiếng ông ông. Bởi vì lâu năm nhà xưởng này không được tu sửa, cho nên điện áp cực kỳ không ổn định, ánh sáng đèn cùng với tia chớp bên ngoài lập lòe lúc sáng lúc tối, làm cho không khí có vẻ khắc nghiệt mà kinh khủng...
Một người đàn ông toàn thân mặc tây trang màu đen, từ trên cao nhìn xuống, quan sát mấy người đàn ông đang run lẩy bẩy. Nụ cười lạnh lẽo tràn ra ở trên bờ môi.
"Tôi cầu xin ngài, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi đi." Tren khuôn mặt người đàn ông tràn đầy những vết sẹo bởi đã từng bị hành hung trước đây lưu lại.
"Cầu xin tao sao?" Tiếng cười lạnh lùng từ trong lổ mũi người đàn ông kia phát ra. "Tao nhớ là mày đã từng nói mày muốn mạng của tao kia mà?" Nói xong, người đàn ông kia từ từ ngồi xổm xuống. Những sợi tóc nhỏ mảnh xòa xuống trên trán, ngăn trở ánh mắt bên trái của người đàn ông. Bên kia mặt được một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất trước mặt, khiến cho toàn bộ người đàn ông kia thoạt nhìn cũng đặc biệt thần bí, tuấn dật.
Gã đàn ông kia nghe người đàn ông ở trước mặt mình nói như vậy, luống cuống ngẩng đầu lên. Lúc trước bọn họ vốn đang yên lành ở trong bệnh viện, đột nhiên bị mấy người mang ra khỏi bệnh viện. Động tác gọn gàng, chẳng những dễ dàng tránh được ánh mắt của mọi người ở trong bệnh viện, mà còn có thể nhẹ nhõm tránh được ngay cả hệ thống camera theo dõi. Bị bắt bớ tới đây, bọn họ vẫn còn chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra, thì đã bị đánh cho một trận, vết thương trên người không nặng, tuy nhiên lại đau đến muốn chết.
"Rốt cuộc ông là ai vậy?." Người đàn ông chịu đựng đau đớn cắn răng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.