Chương 246: Đến lượt tôi muốn các người nợ máu trả bằng máu
Hải Diệp
29/11/2018
Cơn mưa lớn điên cuồng xối nước xuống dưới đất suốt cả đêm cũng không hề ngừng nghỉ. Ánh đèn trắng bệch trong bệnh viện soi rõ vết máu trên sàn
nhà, ánh lên màu đỏ tươi nhìn đến chói mắt. Cuộc giải phẫu đã tiến hành
được sáu giờ, tuy nhiên nó vẫn chưa có một chút dấu hiệu nào chứng tỏ
sắp kết thúc. Nhìn dáng vẻ vội vã tới tới lui lui của y tá như vậy,
Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết chưa bao giờ cảm thấy niềm hi vọng của
mình lại mong manh như thế.
Trong một căn phòng giải phẫu khác, Tiêu Lăng Phong bị trọng thương cũng đang được cứu chữa ở trong đó. Vết thương của anh phải nói là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng anh dùng ý chí mạnh mẽ ngoan cường của mình, dốc sức để kháng cự lại. Anh vẫn có một chút ý thức, rất yếu ớt, nhưng cũng vì chút ý thức yếu ớt này đã giúp anh chống đở lại. Anh vẫn còn có rất nhiều chuyện anh chưa làm được, anh vẫn còn chưa có cơ hội để giải thích cho hiểu lầm giữa hai người bọn họ...
Diệu Tinh, bây giờ em như thế nào...
Sáng hôm sau, trời từ từ sáng lên. Mưa đã tạnh, nhưng khí trời lại vẫn âm trầm đè nén như cũ. Trải qua gần mười giờ cấp cứu, rốt cuộc cánh cửa phòng giải phẫu đã được mở ra.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực, nhưng... không thể giữ được đứa nhỏ!" Lời nói của bác sĩ tràn đầy sự áy náy lẫn bi thương giống như lời ma chú vậy, cứ một mực quanh quẩn ở trong bệnh viện.
Dưới ánh đèn trắng bệch, Diệu Tinh yếu đuối nằm đó tựa như không có ngay cả sức lực để hít thở nữa. Đã ba ngày nay, cô vẫn tỉnh táo, nhưng lại chưa từng bao giờ mở miệng nói một câu, ngay cả cử động một cái cũng không cử động. Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết một tấc cũng không rời, luôn canh giữ ở bên cạnh cô. Hai người nóng ruột, nhưng cũng không có bất cứ biện pháp nào khác.
"Diệu Diệu, con không nên như vậy, có được hay không?" Khương Ngọc Khiết hỏi. "Diệu Diệu, con tuổi còn trẻ, sẽ lại có đứa bé khác mà!"
Nghe thấy lời nói của mẹ, Diệu Tinh khẽ run người lên một cái. Hài Đứa bé, cô sờ sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, không còn đứa nhỏ, không còn đứa nhỏ nữa rồi! Bác sĩ đã nói đứac con của cô đã chết, nói cô... có thể sẽ không bao giờ nữa mang thai được nữa...
Xong rồi. Cả đời này của cô cũng đã bị hủy ở trong trận tai nạn xe cộ kia. Đứa con của cô đã không còn, thậm chí ngay cả việc là một người phụ nữ đầy đủ cô cũng không được làm nữa.
"Diệu Diệu!" Khương Ngọc Khiết khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh. "Con không nên như vậy nữa có được hay không? Con nói với mẹ một câu đi, Diệu Diệu!"
Diệu Tinh nằm ở trên giường, giống như không nghe được bất kỳ một âm thanh gì vậy. Cô vẫn đắm chìm ở trong thế giới riêng của mình, trong đôi mắt trống rỗng không có lấy một chút thần thái.
"Diệu Tinh!" Khương Ngọc Khiết ôm con gái thống khổ khóc thành tiếng, “Tại sao lại phải như vậy, tại sao..." Nước mắt của bà rơi vào trên mặt Diệu Tinh, hai hàng lông mi của Diệu Tinh chớp chớp. Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy chăn. Nước mắt từ trong khóe mắt của cô chảy xuống. Kể từ khi Diệu Tinh tỉnh lại cho tới giờ, đây là lần đầu tiên cô chảy nước mắt.
"Diệu Diệu, con có nghe thấy ba ba nói với con không?" Trình Ngự nóng ruột cũng nắm tay của con gái. "Ta là ba ba của con đây, Diệu Diệu. Không nên buông tay như vậy. Tin tưởng ba ba, tất cả rồi cũng sẽ khá hơn, hết thảy đều sẽ tốt hơn!"
"Diệu Diệu, con nói với mẹ một câu đi, có được hay không? Con có biết là con như vậy thì mẹ sẽ lo lắng biết bao nhiêu hay không?" Bà lau nước mắt loạn xạ cho con gái. "Diệu Diệu?"
Diệu Tinh từ từ quay mặt sang, nhìn gương mặt đầy nước mắt của mẹ, cô suy yếu giơ tay lên lau nước mắt của mẹ. Cô vừa mất đi đứa con nên cảm thấy rất khó chịu. Giờ phút này cô nhìn thấy mẹ của mình cũng khó chịu như vậy, có phải mẹ cũng thống khổ giống như vậy hay không!
"Diệu Diệu!" Khương Ngọc Khiết rốt cục cũng đã tìm được một tia gợn sóng ở trong mắt con gái: "Con nghe mẹ nói một chút, có được hay không!" Bà lo lắng hỏi.
"Diệu Diệu, con đừng tạo ra những chuyện gì làm hù dọa ba mẹ nữa được không? Con hãy vì mẹ của con mà suy tính một chút, hãy suy tính đi!" Trình Ngự nắm lấy bàn tay của con gái: "Rồi con sẽ khá hơn, bác sĩ đã nói con vẫn còn có hy vọng!"
"Hi vọng?" Giọng nói của khàn khàn. Hừ hừ, ha ha... Diệu Tinh cười, đó là một nụ cười mà ngay cả ba ba và mẹ của cô cũng cảm thấy xa lạ. Nhìn nụ cười của Diệu Tinh làm cho người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi...
"Diệu Diệu..."
"Ba ba, con muốn báo thù, con muốn báo thù!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói lộ ra sự hận ý cùng với sự kiên định nồng đậm. "Con không muốn mình sẽ tiếp tục mềm yếu thêm nữa, con muốn bất cứ ai đã từng làm tổn thương đến con người của con, cũng sẽ phải trả giá thật lớn, phải trả một giá thật lớn!" Tay Diệu Tinh run rẩy níu lấy chăn. “Tiêu Lăng Phong, tôi nhất định phải bắt anh bị đày xuống Địa ngục. Tôi muốn anh phải hối hận không kịp vì tất cả những sai lầm của anh đã gây ra! Đường Nhã Đình, Dương Nhược Thi, Mộ Sở... Bất cứ người nào làm tổn thương đến tôi, làm tổn thương đến đứa nhỏ của tôi, tôi cũng sẽ làm cho các người phải trả bằng máu, chỉ vì lỗi lầm nợ máu của các người!"
"Diệu Diệu, con như vậy là như thế nào đây?" Hành động này của Diệu Tinh thật sự có chút đã dọa sợ đến Khương Ngọc Khiết. "Diệu Diệu..."
"Mẹ! Con không sao!" Diệu Tinh lắc đầu, trong mắt của cô cũng đã không thể tìm lại được sự dịu dàng và trong trẻo của ngày xưa nữa! "Từ nay về sau, con muốn bản thân mình sẽ trở nên kiên cường! Mẹ, con sẽ bảo vệ mình, bảo vệ ba mẹ..."
Cho dù là xuống Địa ngục, cô cũng muốn lôi kéo những người đã làm tổn thương đến cô cùng đi...
Tiêu Lăng Phong nằm ở trên giường đến một ngày sau. Rốt cuộc sau hai ngày hôn mê, cuối cùng anh cũng đã có khí lực để chống đỡ được mình trở dậy.Vết thương của anh so với dự đoán còn phải nghiêm trọng hơn. Trên người anh có nhiều vết thương phải vá lại, làm cho khi anh cử động đứng dậy liền bị nứt ra. Tiêu Lăng Phong dùng sức túm lấy mũi kim truyền trên tay, lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh. Đi chưa được một bước anh đã cảm thấy đau đớn đến khó nhịn, tuy nhiên anh vẫn cố gắng chống đỡ như cũ.
Gặp một y tá đứng đó, anh hỏi thăm được tin tức của Diệu Tinh. Anh nghe thấy tin tức không thể giữ được đứa trẻ thì một khắc kia, anh suýt nữa bị ngã ra trên mặt đất. Đứa trẻ không còn... Tay của Tiêu Lăng Phong run rẩy, đứa bé này, đúng là vẫn không thể nào giữ được...
Trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, liền ho nhẹ một tiếng, anh dùng mu bàn tay quệt nhanh vết máu ở ngoài miệng...
"Tiên sinh, bây giờ anh không thể lộn xộn!" Y tá tiến lên muốn trợ giúp anh. Tai nạn xe cộ lần này đã làm suy giảm tới nội tạng của anh, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.
"Đừng cai quản tôi!
Tiêu Lăng Phong tránh ra khỏi cánh tay đỡ của y tá. Anh gắng sức chống đỡ cánh tay vô lực lên vách tường. Máu ở trong lòng bàn tay anh cứ như vậy dính ở trên vách tường màu trắng. Ánh mắt anh nhìn thật chặc ở phía trước mặt, khó khăn đi tới hướng phòng bệnh của Diệu Tinh
Két…
Tiêu Lăng Phong đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào ánh mắt của anh đau nhói. Anh đứng nhìn ở cửa sổ phòng bệnh của Diệu Tinh, trong lòng của anh dội lên một hồi buồn buồn đau đớn.
"... Diệu Tinh." Hồi lâu, Tiêu Lăng Phong mới phát ra được âm thanh, anh run rẩy khẽ gọi tên Diệu Tinh.
Nghe thấy có người gọi mình, Diệu Tinh từ từ xoay người lại. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Lăng Phong, cô liền quay đầu đi. Cô nhìn lên người đàn ông đang ở trước mặt mình, vẻ mặt của cô đầy vẻ xa lạ, tựa như là cô đang nhìn nhưng lại không nhận ra người nào hết vậy.
"..." Ánh mắt hoàn toàn xa lạ này của Diệu Tinh làm anh có chút sợ.
"Anh tới đây làm cái gì?" Diệu Tinh hỏi, trong giọng nói mang theo một nụ cười. "Tiêu Lăng Phong, thật sự đúng như anh đã mong muốn, đứa nhỏ của tôi đã không còn!" Cô tiếp tục nói, trong giọng nói không nghe thấy một chút ưu thương nào: "Ah cũng đã nói muốn tôi nợ máu trả bằng máu. Hiện tại anh cũng đã làm được rồi! Tiêu Lăng Phong, anh có biết không? Bác sĩ đã nói, tôi vậy mà cũng có thể không thể nào sinh con được nữa!" Diệu Tinh lắc đầu, ngay cả trong đôi mắt cũng chỉ thấy sự bình thản không một chút gợn sóng, mà cũng tựa như là cô đang trần thuật lại chuyện của người khác vậy. "Anh đã báo thù được cho Nhã Đình của anh rồi đấy!"
"Diệu Tinh..." Trong lòng Tiêu Lăng Phong cực kỳ đau xót. "Em làm sao vậy?" Bộ dáng của cô cực kỳ khác thường. Là do cô đã phải chịu sự đả kích quá lớn hay sao?
"Tiêu Lăng Phong, tôi rất khỏe. Tôi rất bình thường!" Tựa như là nhìn ra được ý tứ của Tiêu Lăng Phong. "Coi như là vì anh đi, tôi cũng sẽ chiếu cố cho mình thật tốt." Diệu Tinh cắn răng nói ra một câu. "Tiêu Lăng Phong, cuối cùng có một ngày này! Tôi cũng vậy, muốn anh nợ máu phải trả bằng máu! Tôi muốn anh phải trả giá thật lớn vì hết thảy những gì mà anh đã làm đối với tôi!”
Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, nhưng mà trong mắt cô lại tràn đầy sự quyết tuyệt (cương quyết đoạn tuyệt).
"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong nhắc tay lên. Nhưng Diệu Tinh lại trước một bước né tránh không để cho Tiêu Lăng Phong đụng vào. "Không nên như vậy..."
"Tiêu Lăng Phong. Thật ra thì hiện tại anh đã tại sớm bị báo ứng rồi!" Diệu Tinh cười khẽ. "Đứa bé này, thật sự là của anh!" Diệu Tinh mắt mở to nhìn chằm chằm vẻ đầy vô tội. "Chính anh đã tự tay giết chết con của anh rồi đó!" Trong giọng nói của Diệu Tinh mang theo một chút ý cười. "Chỉ có điều là... trong lòng anh lại vẫn là nhận định, đứa trẻ này là của người khác! Nhưng mà... thật là đáng tiếc, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, lời của tôi là thật hay giả. Anh hiện giờ cũng không còn có chút cơ hội nào để xem xem, đứa trẻ đã từng bị anh hoài nghi là con hoang kia, rốt cuộc là của người nào nữa rồi..."
"Em không nên nói nữa!" Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời nói của Diệu Tinh. Bộ dáng của cô trở nên đáng sợ đến kinh khủng. "Diệu Tinh, em không nên như vậy, có được hay không..."
"Tiêu Lăng Phong, là tự tôi đã ngu xuẩn mà thôi. Bất quá... Về sau này tôi cũng đã có kinh nghiệm! Tôi sẽ không còn ở đó mà si tâm vọng tưởng nữa. Sẽ không mềm yếu mà lui bước nữa. Cái gì mà tình yêu. Cái gì mà tin tưởng! Những thứ thuộc loại vô dụng kia, bắt đầu từ hôm nay sẽ để cho tất cả bọn chúng đi gặp quỷ đi!"
"..." Nhìn bộ dáng Diệu Tinh trong giờ phút này, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại cảm thấy trước mắt anh không phải là Diệu Tinh! Diệu Tinh của anh chắc chắn là sẽ không như vậy.
"Tiêu Lăng Phong, anh hãy nên quý trọng cho tốt cuộc sống bây giờ của anh một chút đi. Đến một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho anh bị mất đi hết thảy!" Diệu Tinh từ từ giơ tay lên."Tiêu Lăng Phong, bắt đầu từ hôm nay, giữa chúng ta chỉ có hận mà thôi! Tôi chỉ hận mình vô năng, hiện tại tôi không thể làm gì được anh. Nhưng mà... Bất kể là năm năm, mười năm hay là cả đời, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu. Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ đích thân phá hủy hết thảy những gì mà anh quý trọng, tựa như anh đã hại chết Mộ Thần, đã cướp đi tâm huyết cả đời của cha tôi, đã phá hủy đứa con của tôi... Tất cả những gì mà anh đã từng toan tính, tôi cũng sẽ đích thân hủy diệt hết..."
Tiêu Lăng Phong cố gắng chống đỡ thân thể của mình. Dọc theo đường đi anh đã phải mạnh mẽ chống đõ để đi tới được đây, lúc này vết thương trên người anh đã bắt đầu bị xé rách nghiêm trọng. Máu chảy ra đã thấm ướt đỏ tươi khắp quần áo bệnh nhân của anh. Hết thảy những hình ảnh này ở trong mắt Diệu Tinh đều nhìn thấy, nhưng cô lại vẫn làm ra vẻ tựa như thật sự không hề có chuyện gi xảy ra vậy. Có lúc trong mắt của cô dường như còn lẫn lộn ánh nhìn giống như kiểu gọi là khoái chí gì đó…
"Diệu Tinh..."
"Hãy chú ý mà mà hưởng thụ cho tốt đi! Tiêu Lăng Phong, anh chưa từng có mấy ngày được sống vui vẻ đâu!" Diệu Tinh vỗ vỗ lên gương mặt Tiêu Lăng Phong, xoay người đi từ từ đi ra ngoài.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong hô to, muốn đuổi theo cô, nhưng thân thể anh bị lảo đảo một cái, té phịch xuống đất. Nghe thấy tiếng động, Diệu Tinh quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng mà cô cũng không hề dừng chân!
Tiêu Lăng Phong nằm ở trên mặt đất lạnh như băng. Máu chảy ra đỏ tươi lan tràn một mảng lớn trên cánh cửa màu trắng. Anh không cách nào chống đỡ nổi, cũng chỉ có thể vô lực nhìn Diệu Tinh biến mất.
Cô thật sự đã trở nên quyết tuyệt rồi. Sau khi Tiêu Lăng Phong xuất viện thì anh cũng không thể nào tìm thấy được bóng dáng Diệu Tinh nữa. Đến ngay cả một nhà họ Trình cũng không biết kết cuộc ra sao, cho dù anh tìm kiếm như thế nào, cũng không thể nào điều tra ra được một chút tin tức.
Nhà trọ.
Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa, hết thảy đều ở đây, nhưng mà cũng hết thảy người và vật anh muốn đều đã không còn... Tiêu Lăng Phong vô lực từ từ trượt ngồi xuống. Trình Diệu Tinh, em thật sự nói đi là đi rồi. Em đã cho anh rất nhiều cơ hội như vậy, tại sao lại không thể cho anh nhiều hơn một lần nữa chứ, cho dù là một lần sau cùng thôi cũng được...
Tiêu Lăng Phong vô lực cúi đầu xuống. Anh nhìn thấy một tấm hình trên sàn nhà, chậm rãi đưa tay nhặt lên. Nhìn hình ảnh thai nhi bên trong, trong nháy mắt trái tim Tiêu Lăng Phong giống như là bị xé ra vậy.
"Trình Diệu Tinh, anh bất kể em đang ở đâu, nhất định anh sẽ phải tìm được em, nhất định sẽ phải tìm được em!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng thét lên. Giờ phút này, anh vẫn không biết rằng, công cuộc tìm kiếm của anh... sẽ phải trải qua một quá trình khá dài và rất lâu...
Trong một căn phòng giải phẫu khác, Tiêu Lăng Phong bị trọng thương cũng đang được cứu chữa ở trong đó. Vết thương của anh phải nói là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng anh dùng ý chí mạnh mẽ ngoan cường của mình, dốc sức để kháng cự lại. Anh vẫn có một chút ý thức, rất yếu ớt, nhưng cũng vì chút ý thức yếu ớt này đã giúp anh chống đở lại. Anh vẫn còn có rất nhiều chuyện anh chưa làm được, anh vẫn còn chưa có cơ hội để giải thích cho hiểu lầm giữa hai người bọn họ...
Diệu Tinh, bây giờ em như thế nào...
Sáng hôm sau, trời từ từ sáng lên. Mưa đã tạnh, nhưng khí trời lại vẫn âm trầm đè nén như cũ. Trải qua gần mười giờ cấp cứu, rốt cuộc cánh cửa phòng giải phẫu đã được mở ra.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực, nhưng... không thể giữ được đứa nhỏ!" Lời nói của bác sĩ tràn đầy sự áy náy lẫn bi thương giống như lời ma chú vậy, cứ một mực quanh quẩn ở trong bệnh viện.
Dưới ánh đèn trắng bệch, Diệu Tinh yếu đuối nằm đó tựa như không có ngay cả sức lực để hít thở nữa. Đã ba ngày nay, cô vẫn tỉnh táo, nhưng lại chưa từng bao giờ mở miệng nói một câu, ngay cả cử động một cái cũng không cử động. Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết một tấc cũng không rời, luôn canh giữ ở bên cạnh cô. Hai người nóng ruột, nhưng cũng không có bất cứ biện pháp nào khác.
"Diệu Diệu, con không nên như vậy, có được hay không?" Khương Ngọc Khiết hỏi. "Diệu Diệu, con tuổi còn trẻ, sẽ lại có đứa bé khác mà!"
Nghe thấy lời nói của mẹ, Diệu Tinh khẽ run người lên một cái. Hài Đứa bé, cô sờ sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, không còn đứa nhỏ, không còn đứa nhỏ nữa rồi! Bác sĩ đã nói đứac con của cô đã chết, nói cô... có thể sẽ không bao giờ nữa mang thai được nữa...
Xong rồi. Cả đời này của cô cũng đã bị hủy ở trong trận tai nạn xe cộ kia. Đứa con của cô đã không còn, thậm chí ngay cả việc là một người phụ nữ đầy đủ cô cũng không được làm nữa.
"Diệu Diệu!" Khương Ngọc Khiết khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh. "Con không nên như vậy nữa có được hay không? Con nói với mẹ một câu đi, Diệu Diệu!"
Diệu Tinh nằm ở trên giường, giống như không nghe được bất kỳ một âm thanh gì vậy. Cô vẫn đắm chìm ở trong thế giới riêng của mình, trong đôi mắt trống rỗng không có lấy một chút thần thái.
"Diệu Tinh!" Khương Ngọc Khiết ôm con gái thống khổ khóc thành tiếng, “Tại sao lại phải như vậy, tại sao..." Nước mắt của bà rơi vào trên mặt Diệu Tinh, hai hàng lông mi của Diệu Tinh chớp chớp. Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy chăn. Nước mắt từ trong khóe mắt của cô chảy xuống. Kể từ khi Diệu Tinh tỉnh lại cho tới giờ, đây là lần đầu tiên cô chảy nước mắt.
"Diệu Diệu, con có nghe thấy ba ba nói với con không?" Trình Ngự nóng ruột cũng nắm tay của con gái. "Ta là ba ba của con đây, Diệu Diệu. Không nên buông tay như vậy. Tin tưởng ba ba, tất cả rồi cũng sẽ khá hơn, hết thảy đều sẽ tốt hơn!"
"Diệu Diệu, con nói với mẹ một câu đi, có được hay không? Con có biết là con như vậy thì mẹ sẽ lo lắng biết bao nhiêu hay không?" Bà lau nước mắt loạn xạ cho con gái. "Diệu Diệu?"
Diệu Tinh từ từ quay mặt sang, nhìn gương mặt đầy nước mắt của mẹ, cô suy yếu giơ tay lên lau nước mắt của mẹ. Cô vừa mất đi đứa con nên cảm thấy rất khó chịu. Giờ phút này cô nhìn thấy mẹ của mình cũng khó chịu như vậy, có phải mẹ cũng thống khổ giống như vậy hay không!
"Diệu Diệu!" Khương Ngọc Khiết rốt cục cũng đã tìm được một tia gợn sóng ở trong mắt con gái: "Con nghe mẹ nói một chút, có được hay không!" Bà lo lắng hỏi.
"Diệu Diệu, con đừng tạo ra những chuyện gì làm hù dọa ba mẹ nữa được không? Con hãy vì mẹ của con mà suy tính một chút, hãy suy tính đi!" Trình Ngự nắm lấy bàn tay của con gái: "Rồi con sẽ khá hơn, bác sĩ đã nói con vẫn còn có hy vọng!"
"Hi vọng?" Giọng nói của khàn khàn. Hừ hừ, ha ha... Diệu Tinh cười, đó là một nụ cười mà ngay cả ba ba và mẹ của cô cũng cảm thấy xa lạ. Nhìn nụ cười của Diệu Tinh làm cho người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi...
"Diệu Diệu..."
"Ba ba, con muốn báo thù, con muốn báo thù!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói lộ ra sự hận ý cùng với sự kiên định nồng đậm. "Con không muốn mình sẽ tiếp tục mềm yếu thêm nữa, con muốn bất cứ ai đã từng làm tổn thương đến con người của con, cũng sẽ phải trả giá thật lớn, phải trả một giá thật lớn!" Tay Diệu Tinh run rẩy níu lấy chăn. “Tiêu Lăng Phong, tôi nhất định phải bắt anh bị đày xuống Địa ngục. Tôi muốn anh phải hối hận không kịp vì tất cả những sai lầm của anh đã gây ra! Đường Nhã Đình, Dương Nhược Thi, Mộ Sở... Bất cứ người nào làm tổn thương đến tôi, làm tổn thương đến đứa nhỏ của tôi, tôi cũng sẽ làm cho các người phải trả bằng máu, chỉ vì lỗi lầm nợ máu của các người!"
"Diệu Diệu, con như vậy là như thế nào đây?" Hành động này của Diệu Tinh thật sự có chút đã dọa sợ đến Khương Ngọc Khiết. "Diệu Diệu..."
"Mẹ! Con không sao!" Diệu Tinh lắc đầu, trong mắt của cô cũng đã không thể tìm lại được sự dịu dàng và trong trẻo của ngày xưa nữa! "Từ nay về sau, con muốn bản thân mình sẽ trở nên kiên cường! Mẹ, con sẽ bảo vệ mình, bảo vệ ba mẹ..."
Cho dù là xuống Địa ngục, cô cũng muốn lôi kéo những người đã làm tổn thương đến cô cùng đi...
Tiêu Lăng Phong nằm ở trên giường đến một ngày sau. Rốt cuộc sau hai ngày hôn mê, cuối cùng anh cũng đã có khí lực để chống đỡ được mình trở dậy.Vết thương của anh so với dự đoán còn phải nghiêm trọng hơn. Trên người anh có nhiều vết thương phải vá lại, làm cho khi anh cử động đứng dậy liền bị nứt ra. Tiêu Lăng Phong dùng sức túm lấy mũi kim truyền trên tay, lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh. Đi chưa được một bước anh đã cảm thấy đau đớn đến khó nhịn, tuy nhiên anh vẫn cố gắng chống đỡ như cũ.
Gặp một y tá đứng đó, anh hỏi thăm được tin tức của Diệu Tinh. Anh nghe thấy tin tức không thể giữ được đứa trẻ thì một khắc kia, anh suýt nữa bị ngã ra trên mặt đất. Đứa trẻ không còn... Tay của Tiêu Lăng Phong run rẩy, đứa bé này, đúng là vẫn không thể nào giữ được...
Trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, liền ho nhẹ một tiếng, anh dùng mu bàn tay quệt nhanh vết máu ở ngoài miệng...
"Tiên sinh, bây giờ anh không thể lộn xộn!" Y tá tiến lên muốn trợ giúp anh. Tai nạn xe cộ lần này đã làm suy giảm tới nội tạng của anh, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.
"Đừng cai quản tôi!
Tiêu Lăng Phong tránh ra khỏi cánh tay đỡ của y tá. Anh gắng sức chống đỡ cánh tay vô lực lên vách tường. Máu ở trong lòng bàn tay anh cứ như vậy dính ở trên vách tường màu trắng. Ánh mắt anh nhìn thật chặc ở phía trước mặt, khó khăn đi tới hướng phòng bệnh của Diệu Tinh
Két…
Tiêu Lăng Phong đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào ánh mắt của anh đau nhói. Anh đứng nhìn ở cửa sổ phòng bệnh của Diệu Tinh, trong lòng của anh dội lên một hồi buồn buồn đau đớn.
"... Diệu Tinh." Hồi lâu, Tiêu Lăng Phong mới phát ra được âm thanh, anh run rẩy khẽ gọi tên Diệu Tinh.
Nghe thấy có người gọi mình, Diệu Tinh từ từ xoay người lại. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Lăng Phong, cô liền quay đầu đi. Cô nhìn lên người đàn ông đang ở trước mặt mình, vẻ mặt của cô đầy vẻ xa lạ, tựa như là cô đang nhìn nhưng lại không nhận ra người nào hết vậy.
"..." Ánh mắt hoàn toàn xa lạ này của Diệu Tinh làm anh có chút sợ.
"Anh tới đây làm cái gì?" Diệu Tinh hỏi, trong giọng nói mang theo một nụ cười. "Tiêu Lăng Phong, thật sự đúng như anh đã mong muốn, đứa nhỏ của tôi đã không còn!" Cô tiếp tục nói, trong giọng nói không nghe thấy một chút ưu thương nào: "Ah cũng đã nói muốn tôi nợ máu trả bằng máu. Hiện tại anh cũng đã làm được rồi! Tiêu Lăng Phong, anh có biết không? Bác sĩ đã nói, tôi vậy mà cũng có thể không thể nào sinh con được nữa!" Diệu Tinh lắc đầu, ngay cả trong đôi mắt cũng chỉ thấy sự bình thản không một chút gợn sóng, mà cũng tựa như là cô đang trần thuật lại chuyện của người khác vậy. "Anh đã báo thù được cho Nhã Đình của anh rồi đấy!"
"Diệu Tinh..." Trong lòng Tiêu Lăng Phong cực kỳ đau xót. "Em làm sao vậy?" Bộ dáng của cô cực kỳ khác thường. Là do cô đã phải chịu sự đả kích quá lớn hay sao?
"Tiêu Lăng Phong, tôi rất khỏe. Tôi rất bình thường!" Tựa như là nhìn ra được ý tứ của Tiêu Lăng Phong. "Coi như là vì anh đi, tôi cũng sẽ chiếu cố cho mình thật tốt." Diệu Tinh cắn răng nói ra một câu. "Tiêu Lăng Phong, cuối cùng có một ngày này! Tôi cũng vậy, muốn anh nợ máu phải trả bằng máu! Tôi muốn anh phải trả giá thật lớn vì hết thảy những gì mà anh đã làm đối với tôi!”
Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, nhưng mà trong mắt cô lại tràn đầy sự quyết tuyệt (cương quyết đoạn tuyệt).
"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong nhắc tay lên. Nhưng Diệu Tinh lại trước một bước né tránh không để cho Tiêu Lăng Phong đụng vào. "Không nên như vậy..."
"Tiêu Lăng Phong. Thật ra thì hiện tại anh đã tại sớm bị báo ứng rồi!" Diệu Tinh cười khẽ. "Đứa bé này, thật sự là của anh!" Diệu Tinh mắt mở to nhìn chằm chằm vẻ đầy vô tội. "Chính anh đã tự tay giết chết con của anh rồi đó!" Trong giọng nói của Diệu Tinh mang theo một chút ý cười. "Chỉ có điều là... trong lòng anh lại vẫn là nhận định, đứa trẻ này là của người khác! Nhưng mà... thật là đáng tiếc, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, lời của tôi là thật hay giả. Anh hiện giờ cũng không còn có chút cơ hội nào để xem xem, đứa trẻ đã từng bị anh hoài nghi là con hoang kia, rốt cuộc là của người nào nữa rồi..."
"Em không nên nói nữa!" Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời nói của Diệu Tinh. Bộ dáng của cô trở nên đáng sợ đến kinh khủng. "Diệu Tinh, em không nên như vậy, có được hay không..."
"Tiêu Lăng Phong, là tự tôi đã ngu xuẩn mà thôi. Bất quá... Về sau này tôi cũng đã có kinh nghiệm! Tôi sẽ không còn ở đó mà si tâm vọng tưởng nữa. Sẽ không mềm yếu mà lui bước nữa. Cái gì mà tình yêu. Cái gì mà tin tưởng! Những thứ thuộc loại vô dụng kia, bắt đầu từ hôm nay sẽ để cho tất cả bọn chúng đi gặp quỷ đi!"
"..." Nhìn bộ dáng Diệu Tinh trong giờ phút này, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại cảm thấy trước mắt anh không phải là Diệu Tinh! Diệu Tinh của anh chắc chắn là sẽ không như vậy.
"Tiêu Lăng Phong, anh hãy nên quý trọng cho tốt cuộc sống bây giờ của anh một chút đi. Đến một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho anh bị mất đi hết thảy!" Diệu Tinh từ từ giơ tay lên."Tiêu Lăng Phong, bắt đầu từ hôm nay, giữa chúng ta chỉ có hận mà thôi! Tôi chỉ hận mình vô năng, hiện tại tôi không thể làm gì được anh. Nhưng mà... Bất kể là năm năm, mười năm hay là cả đời, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu. Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ đích thân phá hủy hết thảy những gì mà anh quý trọng, tựa như anh đã hại chết Mộ Thần, đã cướp đi tâm huyết cả đời của cha tôi, đã phá hủy đứa con của tôi... Tất cả những gì mà anh đã từng toan tính, tôi cũng sẽ đích thân hủy diệt hết..."
Tiêu Lăng Phong cố gắng chống đỡ thân thể của mình. Dọc theo đường đi anh đã phải mạnh mẽ chống đõ để đi tới được đây, lúc này vết thương trên người anh đã bắt đầu bị xé rách nghiêm trọng. Máu chảy ra đã thấm ướt đỏ tươi khắp quần áo bệnh nhân của anh. Hết thảy những hình ảnh này ở trong mắt Diệu Tinh đều nhìn thấy, nhưng cô lại vẫn làm ra vẻ tựa như thật sự không hề có chuyện gi xảy ra vậy. Có lúc trong mắt của cô dường như còn lẫn lộn ánh nhìn giống như kiểu gọi là khoái chí gì đó…
"Diệu Tinh..."
"Hãy chú ý mà mà hưởng thụ cho tốt đi! Tiêu Lăng Phong, anh chưa từng có mấy ngày được sống vui vẻ đâu!" Diệu Tinh vỗ vỗ lên gương mặt Tiêu Lăng Phong, xoay người đi từ từ đi ra ngoài.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong hô to, muốn đuổi theo cô, nhưng thân thể anh bị lảo đảo một cái, té phịch xuống đất. Nghe thấy tiếng động, Diệu Tinh quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng mà cô cũng không hề dừng chân!
Tiêu Lăng Phong nằm ở trên mặt đất lạnh như băng. Máu chảy ra đỏ tươi lan tràn một mảng lớn trên cánh cửa màu trắng. Anh không cách nào chống đỡ nổi, cũng chỉ có thể vô lực nhìn Diệu Tinh biến mất.
Cô thật sự đã trở nên quyết tuyệt rồi. Sau khi Tiêu Lăng Phong xuất viện thì anh cũng không thể nào tìm thấy được bóng dáng Diệu Tinh nữa. Đến ngay cả một nhà họ Trình cũng không biết kết cuộc ra sao, cho dù anh tìm kiếm như thế nào, cũng không thể nào điều tra ra được một chút tin tức.
Nhà trọ.
Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa, hết thảy đều ở đây, nhưng mà cũng hết thảy người và vật anh muốn đều đã không còn... Tiêu Lăng Phong vô lực từ từ trượt ngồi xuống. Trình Diệu Tinh, em thật sự nói đi là đi rồi. Em đã cho anh rất nhiều cơ hội như vậy, tại sao lại không thể cho anh nhiều hơn một lần nữa chứ, cho dù là một lần sau cùng thôi cũng được...
Tiêu Lăng Phong vô lực cúi đầu xuống. Anh nhìn thấy một tấm hình trên sàn nhà, chậm rãi đưa tay nhặt lên. Nhìn hình ảnh thai nhi bên trong, trong nháy mắt trái tim Tiêu Lăng Phong giống như là bị xé ra vậy.
"Trình Diệu Tinh, anh bất kể em đang ở đâu, nhất định anh sẽ phải tìm được em, nhất định sẽ phải tìm được em!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng thét lên. Giờ phút này, anh vẫn không biết rằng, công cuộc tìm kiếm của anh... sẽ phải trải qua một quá trình khá dài và rất lâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.