Chương 68: Gặp lại Alex
Hải Diệp
04/12/2015
Diệu Tinh đi ra khỏi
sở cảnh sát, dè dặt bấm phím gọi điện cho Hạ Cẩm Trình, lần này, Hạ Cẩm
Trình thật sự rất tức giận. Ngay cả cô xuất viện, Hạ Cẩm Trình cũng
không đến, dù sao anh cũng là một trong số ít bạn bè của cô, cô không
muốn vì chuyện này mà làm cho Hạ Cẩm Trình không vui. Nhưng chuông reo
thật lâu, mà Hạ Cẩm Trình vẫn không nghe điện thoại. Diệu Tinh khẽ hở
dài một cái, xem ra phải giải thích cho thật tốt rồi.
“Trình tiểu thư!” Diệu Tinh đang đi trên đường, một chiếc xe không những xa hoa mà còn rất có phong cách dừng lại bên cạnh cô, một gương mặt tươi cười ló ra khỏi cửa sổ xe. Gương mặt này, làm cho trái tim Diệu Tinh nhói đau.
“Alex!” Diệu Tinh miễn cưỡng nở nụ cười.
“Thì ra cô vẫn còn nhớ tôi!” Alex mừng rỡ kêu lên. “Tôi cho rằng cô còn đang tức giận chuyện lần trước.” Anh nhảy xuống xe. “Cô đi đâu vậy, tôi đưa cô đi!” Sự nhiệt tình của anh giống như hai người đã quen biết từ rất lâu.
Diệu Tinh nhìn thấy trước mặt mình là một Alex giống như một đứa bé. Trong lòng rất đau, rất mất mác, đã biết rõ đây không phải là Mộ Thần, nhưng sự mất mác ấy vẫn không ngừng lan rộng.
“Cô sao vậy?” Alex hỏi. “Tâm trạng không tốt sao!” Anh nói tiếp.
Diệu Tinh không nói tiếng nào.
“Đừng như vậy! Vui vẻ một chút đi, cô cứ như thế này, tôi sẽ cảm thấy cô vẫn còn giận tôi!” Alex kéo cổ tay Diệu Tinh. “Chuyện lần đó, vô cùng xin lỗi cô!”
“Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện.” Diệu Tinh nói xong, mặt không đổi sắc rút tay về. “Thật ra chuyện đó là lỗi của tôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy!”
Haiz…… Alex thở dài một hơi. “Cô không tức giận là tốt rồi.” Anh yên tâm vỗ ngực một cái. “Tôi đã nói, cô gái xinh đẹp như thế này, sao có thể dễ dàng tức giận được chứ!” Anh cười. “Nhưng mà cô đến đây làm gì? Đây là sở cảnh sát mà?”
“Để giải thích tin tức kia.”
“Tin tức?” Alex gật đầu, nhưng giây tiếp theo, “Cô nói cái gì?” Anh hét lên. “Này, cô quá lương thiện hay là quá ngốc vậy hả?”
“Tôi không hề lương thiện!” Diệu Tinh mất mác nói.
“…” Alex có chút sửng sốt. “Tôi… Tôi nói gì sai sao?”
Diệu Tinh lắc đầu, đột nhiên anh ấy yên tĩnh giống như đứa bé làm sai chuyện gì đó, Diệu Tinh thấy không được quen lắm. Dáng vẻ lúc anh yên tĩnh… thật sự hoàn toàn tương tự Mộ Thần.
“Cô đang nghĩ đến cái gì?” Thấy Diệu Tinh không chớp mắt, nhìn mình chằm chằm, Alex thấy không được tự nhiên.
“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Tôi còn có việc, đi trước đây!”
“Này!” Thấy Diệu Tinh xoay người. Alex vội vàng kéo cô lại. “Cô muốn đi đâu, tô đưa cô đi. Cô vừa xuất viện, không nên quá mệt mỏi.”
“Không cần!” Diệu Tinh đang từ chối, Alex đã mở cửa xe, nhét Diệu Tinh vào.
“Xe tôi chưa bao giờ chở phụ nữ nha, thấy cô là người mới hết bệnh nên mới giúp cô, rất có phúc đấy!”
“Nhưng tôi không muốn đi xe anh!” Diệu Tinh nhíu mày. Nói như đang van xin anh.
“Thật sao? Coi như tôi đặc biệt muốn chở cô.” Alex năn nỉ cô.
“Anh thật kỳ lạ, tại sao phải giúp tôi, chúng ta cũng đâu có thân quen đâu.”
“Nhưng ở trong ngước, tôi chỉ quen cô thôi!” Nổ máy xe, đột nhiên Alex dừng lại. “Không phải lúc thi đấu, thật sự là cực kỳ nhàm chán. Ở bệnh viện lâu như vậy, tôi bị ngược đãi đến sắp chết rồi, vì vậy, tôi mời cô ăn cơm được không, có nơi nào tốt không, cô giới thiệu chút đi.” Alex nói huyên thuyên, không hề chú ý đến sắc mặt Diệu Tinh càng lúc càng trắng bệch…
“Trình tiểu thư!” Diệu Tinh đang đi trên đường, một chiếc xe không những xa hoa mà còn rất có phong cách dừng lại bên cạnh cô, một gương mặt tươi cười ló ra khỏi cửa sổ xe. Gương mặt này, làm cho trái tim Diệu Tinh nhói đau.
“Alex!” Diệu Tinh miễn cưỡng nở nụ cười.
“Thì ra cô vẫn còn nhớ tôi!” Alex mừng rỡ kêu lên. “Tôi cho rằng cô còn đang tức giận chuyện lần trước.” Anh nhảy xuống xe. “Cô đi đâu vậy, tôi đưa cô đi!” Sự nhiệt tình của anh giống như hai người đã quen biết từ rất lâu.
Diệu Tinh nhìn thấy trước mặt mình là một Alex giống như một đứa bé. Trong lòng rất đau, rất mất mác, đã biết rõ đây không phải là Mộ Thần, nhưng sự mất mác ấy vẫn không ngừng lan rộng.
“Cô sao vậy?” Alex hỏi. “Tâm trạng không tốt sao!” Anh nói tiếp.
Diệu Tinh không nói tiếng nào.
“Đừng như vậy! Vui vẻ một chút đi, cô cứ như thế này, tôi sẽ cảm thấy cô vẫn còn giận tôi!” Alex kéo cổ tay Diệu Tinh. “Chuyện lần đó, vô cùng xin lỗi cô!”
“Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện.” Diệu Tinh nói xong, mặt không đổi sắc rút tay về. “Thật ra chuyện đó là lỗi của tôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy!”
Haiz…… Alex thở dài một hơi. “Cô không tức giận là tốt rồi.” Anh yên tâm vỗ ngực một cái. “Tôi đã nói, cô gái xinh đẹp như thế này, sao có thể dễ dàng tức giận được chứ!” Anh cười. “Nhưng mà cô đến đây làm gì? Đây là sở cảnh sát mà?”
“Để giải thích tin tức kia.”
“Tin tức?” Alex gật đầu, nhưng giây tiếp theo, “Cô nói cái gì?” Anh hét lên. “Này, cô quá lương thiện hay là quá ngốc vậy hả?”
“Tôi không hề lương thiện!” Diệu Tinh mất mác nói.
“…” Alex có chút sửng sốt. “Tôi… Tôi nói gì sai sao?”
Diệu Tinh lắc đầu, đột nhiên anh ấy yên tĩnh giống như đứa bé làm sai chuyện gì đó, Diệu Tinh thấy không được quen lắm. Dáng vẻ lúc anh yên tĩnh… thật sự hoàn toàn tương tự Mộ Thần.
“Cô đang nghĩ đến cái gì?” Thấy Diệu Tinh không chớp mắt, nhìn mình chằm chằm, Alex thấy không được tự nhiên.
“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Tôi còn có việc, đi trước đây!”
“Này!” Thấy Diệu Tinh xoay người. Alex vội vàng kéo cô lại. “Cô muốn đi đâu, tô đưa cô đi. Cô vừa xuất viện, không nên quá mệt mỏi.”
“Không cần!” Diệu Tinh đang từ chối, Alex đã mở cửa xe, nhét Diệu Tinh vào.
“Xe tôi chưa bao giờ chở phụ nữ nha, thấy cô là người mới hết bệnh nên mới giúp cô, rất có phúc đấy!”
“Nhưng tôi không muốn đi xe anh!” Diệu Tinh nhíu mày. Nói như đang van xin anh.
“Thật sao? Coi như tôi đặc biệt muốn chở cô.” Alex năn nỉ cô.
“Anh thật kỳ lạ, tại sao phải giúp tôi, chúng ta cũng đâu có thân quen đâu.”
“Nhưng ở trong ngước, tôi chỉ quen cô thôi!” Nổ máy xe, đột nhiên Alex dừng lại. “Không phải lúc thi đấu, thật sự là cực kỳ nhàm chán. Ở bệnh viện lâu như vậy, tôi bị ngược đãi đến sắp chết rồi, vì vậy, tôi mời cô ăn cơm được không, có nơi nào tốt không, cô giới thiệu chút đi.” Alex nói huyên thuyên, không hề chú ý đến sắc mặt Diệu Tinh càng lúc càng trắng bệch…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.