Chương 229: Kết quả kinh người
Hải Diệp
03/11/2018
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Anh từ từ giơ tay lên cầm bàn tay nhỏ bé run rẩy của cô, ôm cô vào trong ngực thật chặt.
"Đứa ngốc!" Anh nhẹ giọng cười nói. "Anh tin tưởng em, đừng khóc!" Tiêu Lăng Phong ôn nhu lau nước mắt cho Diệu Tinh.
"Ô... Khốn kiếp!" Diệu Tinh mắng, đánh Tiêu Lăng Phong, "Làm sao bây giờ anh mới mở miệng. Nhìn thấy em sợ hãi, khẩn trương, anh cảm thấy rất vui vẻ có phải hay không?" Diệu Tinh tủi thân òa lên khóc thành tiếng.
"Chẳng qua là anh bị em hù sợ thôi!" Tiêu Lăng Phong giải thích, lại dịu dàng ôm lấy Diệu Tinh. "Đừng khóc." di@en*dyan(lee^qu.donnn) Tiêu Lăng Phong ôn nhu hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh: "Không sao, Diệu Tinh, anh tin tưởng em."
Nghe thấy những lời mà Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Diệu Tinh tủi thân lại càng khóc lớn them. Cô hít mũi nước, tựa người vào đầu vai Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, may mắn là anh vẫn tin tưởng em, may mắn là anh vẫn tin tưởng em!" Diệu Tinh nỉ non đầy vẻ bất an.
Mộ Sở đứng ở một bên. Nhìn hai người ôm nhau thật chặc vẻ không coi ai ra gì như vậy, anh nắm chặt quả đấm, sự đố kỵ trong lòng nổi điên. Đối mặt chuyện như vậy, Tiêu Lăng Phong thế nhưng hoàn toàn không nghi ngờ.
"Ha ha..." Thật là náo nhiệt!" Ở một bên nhìn hồi lâu ông cụ Mộ rốt cục mở miệng nói: "Sao nào, A Sở của ông, người ta căn bản cũng không cần sự trợ giúp của cháu rồi. "
Mộ Sở nắm quyền thật chặc.
"Mọi người đã không có ai tin tôi, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn như vậy tôi cũng không có biện pháp nào!" Mộ Sở không phiền não, anh chỉ khẽ cười lắc đầu một cái, một tay kéo tay Diệu Tinh qua. Em liền mang theo lời nói dối này mà sống cả một đời này đi! Mang theo đứa nhỏ của anh để sống cả đời cùng với người đàn ông mà em tự cho là mình đã yêu đi..."
"Mộ Sở, vậy rốt cuộc anh nghĩ muốn thế nào?" Diệu Tinh rống to lên một câu., may mắn là Tiêu Lăng Phong tin tưởng cô, bằng không cô thật sự không biết sẽ phải giải thích như thế nào rồi.
"Không nghĩ muốn thế nào cả." Mộ Sở lắc đầu. "Đã có người nguyện ý giúp anh nuôi đứa con của mình như vậy, anh cớ sao mà không nguyện ý đây?" Mộ Sở xoay mặt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Tôi nên cảm thấy may mắn, đứa con của tôi sắp sửa có một ba ba chính trực cùng một ông cố cương trực công chính rồi!"
Đối mặt với lời nói của Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong tức giận vô cùng. Nhưng mà trong lòng của anh cũng không loại bỏ suy nghĩ, đây là Mộ Sở đang giúp Diệu Tinh. Bởi vì muốn để cho cô thoát thân, đây là biện pháp duy nhất. Nhưng mà... Khi nhìn Diệu Tinh than thở khóc lóc giải thích, thì anh lại không có cách nào tin tưởng được vào suy nghĩ này. Bằng sự cơ trí của ông cụ Mộ, làm sao ông cụ có thể không đoán ra đây là mưu kế của Mộ Sở.
"Mộ Sở, anh thật khốn kiếp!" Diệu Tinh giận đến run rẩy. Tiêu Lăng Phong đau lòng chỉ biết ôm Diệu Tinh vào trong ngực.
"Diệu Tinh không sao hết!"
"Em luôn miệng nói đứa nhỏ không phải là của tôi. Trình Diệu Tinh, em có dám đi làm xét nghiệm nước ối hay không?" Mộ Sở hỏi. Giờ phút này, anh đã không biết mục đích của mình là vì muốn giúp Diệu Tinh, hay là thật sự đang tức giận cùng cô nữa.
"Tại sao tôi không dám chứ?" Diệu Tinh kêu lên.
"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh lại trong ngực gần hơn, "Chúng ta không cần phải chứng minh cái gì với người khác hết!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu, đau lòng lau mồ hôi hột trên vai cô: "Chỉ cần chúng ta hai biết là tốt rồi."
"Tiêu Lăng Phong, như vật là anh sợ phải không!" Mộ Sở cười.
"Anh..."
"Nếu như là không sợ, vày thì hãy đánh cuộc cùng tôi đi! Để cho chúng ta nhìn một chút xem, rốt cuộc đứa bé này là của người nào!" Mộ Sở cười nhẹ. Sau đó đem ánh mắt chuyển về phía ông nội của mình.
"Cả hai người các anh đều tranh nhau mình là cha của đứa trẻ, chúng ta cũng không gây trở ngại làm kiểm tra một chút, chỉ là hy vọng... Không muốn kết quả cũng chỉ là sự phủ định!" Ông cụ Mộ cười khẽ. "Đừng tưởng rằng, đến bệnh viện thì các người liền có cơ hội để mà chạy trốn, Tiêu Lăng Phong hiện tại sẽ sắp xếp làm chuyện này. Anh phải tin tưởng, thủ hạ của ta, đều là dân côn đồ liều mạng đó... Ông cụ cười nhắc nhở, liền sau đó ông xoay người đi vào trong nhà.
Dần dần trong sân chỉ còn lại mấy người Diệu Tinh.
"Mộ Sở, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" Hai tay Diệu Tinh nắm chặc.
"Thế nào lại không có ý nghĩa?" Mộ Sở nhíu mi. "Diệu Tinh, em không nên quên như vậy. Khi em mang thai, người đầu tiên em nói lại chính là tôi đây." Mộ Sở cười lên một tiếng xấu xa, vươn người ra hôn lên trán của Diệu Tinh. A, còn có... Nếu như mà kết quả xét nghiệm chứng minh là con của tôi, Tiêu Lăng Phong , tôi sẽ không để ý đến việc anh sẽ trả lại con cho tôi." Mộ Sở nói xong mang theo Lệ Viêm liền rời đi.
"Tốt lắm. Không nên tức giận nữa, tâm tình quá kích động sẽ không tốt đối với con!" Anh khẽ vuốt ve bụng Diệu Tinh, an ủi đứa nhỏ đang xao động.
Bệnh viện.
Diệu Tinh tựa vào bên người Tiêu Lăng Phong, vuốt vuốt ngón tay của anh. Tựa như đối với phần kết quả này, cô cũng cũng không thèm để ý một chút nào. So sánh với Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong lại là có chút khẩn trương. Một khi kết quả kiểm tra hủy bỏ quan hệ giữa đứa trẻ cùng với nhà họ Mộ, vậy thì lúc này bọn họ sẽ phải làm thế nào để rời đi khỏi đây...
Tiêu Lăng Phong ôm thật chặc Diệu Tinh, khẽ than một câu.
Mộ Sở đứng ở cửa sổ. Làm thế nào bây giờ, hiện tại Lệ Viêm đã bị khống chế, anh cũng không có cách nào đi ra ngoài. Nếu như kết quả kiểm tra là phủ định, vậy thì anh thật sự đã không thể cứu được Diệu Tinh nữa rồi.
"Ta vẫn khuyên mấy người không nên suy nghĩ bậy bạ gì hết, có ta ở đây, các người đừng có mơ tưởng đánh chủ ý của mình lên kết quả kiểm tra kia.
"Cháu hi vọng là ông không nên động tay chân vào mới phải!" Mộ Sở đáp lại, khí thế cũng không thua kém chút nào: "Cháu khuyên ông vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng chờ ôm chắt nội đi!" Mộ Sở nói vẻ đương nhiên đứng dựa vào ở cửa sổ.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua. Rốt cục, cửa phòng nghỉ ngơi được mở ra. Đối mặt với mấy cái tổ hợp kỳ quái này, ngoài dự tính, vị bác sĩ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ đặt kết quả kiểm tra xuống, sau đó liền vội vội vàng vàng lui ra ngoài,
Thấy kết quả được đưa ra ngoài. Diệu Tinh nhìn Mộ Sở sau đó hừ nhẹ một tiếng, tựa vào Tiêu Lăng Phong trong ngực chặt hơn. Cô chỉ cần Tiêu Lăng Phong tin tưởng, những chất vấn của người khác, căn bản cũng không trọng yếu.
"Lão gia!" Gã đàn ông cung kính gọi một tiếng, sau đó liền mở ra kết quả kiểm tra đo lường ra: "Căn cứ theo dõi biểu hiện của kết quả..." Trong không khí gần như có thể nghe tiếng hô hấp cùng nhịp tim đập rộn. "Đứa trẻ của Trình tiểu thư và tiên sinh Tiêu Lăng Phong DNA có độ phù hợp..."
Thịch thịch thịch…
"Là không chấm không một phần trăm (0.01%)!"
Nụ cười vốn còn đang nhẹ nhõm chợt cứng ngắc ở trên khóe miệng của Diệu Tinh. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông đang tuyên đọc kết quả kia. Làm sao có thể...
" Độ phù hợp DNA cùng với Thiếu chủ tương tự là... không chấm tám mươi phần trăm (0.80%) "
Ầm… tựa như là một tiếng sét nổ vang ở trên đỉnh đầu. Diệu Tinh đứng dậy thật nhanh, đi tới. Cô xông tới một phát đoạt lấy tờ kết quả kiểm tra đo lường kia: "Cái này không thể nào, các người lừa gạt người ta!" Diệu Tinh la lớn. Vốn dĩ cũng không có để chuyện này ở trong long, Tiêu Lăng Phong cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Anh gần như không thể tin được vào những gì mà mình đã nghe thấy.
Diệu Tinh nhìn số liệu kết quả kiểm tra đo lường, trong nháy mắt, nước mắt lăn xuống rơi ra ngoài.
"Mộ Sở, nhất định là anh, nhất định là anh đã làm!" Cô xé rách quần áo của Mộ Sở, tại sao anh lại phải đối xử với tôi như vậy, tại sao!" Diệu Tinh hô to.
"Làm gì mà em lại phải kích động như thế chứ?" Mộ Sở mỉm cười hỏi. "Chẳng qua là thật sự rất đáng tiếc mà thôi. Thế nào mà chỉ mới có tám mươi phần trăm thế nhỉ? Tôi lại cho chính là, sẽ phải là chín mươi phần trăm trở lên kia đấy!"
"Đây không phải là kết quả đúng, không phải như vậy!" Diệu Tinh lắc đầu.
"Đối mặt với thực tế đi!" Mộ Sở nhẹ giọng cười. "Tôi đã sớm muốn em nói cho Tiêu Lăng Phong biết rồi, như vậy cũng sẽ không làm cho hôm nay thành ra khó nhìn như vậy...
"Diệu Tinh. Thế này là đã có chuyện gì xảy ra..." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút phát run.
"Đứa ngốc!" Anh nhẹ giọng cười nói. "Anh tin tưởng em, đừng khóc!" Tiêu Lăng Phong ôn nhu lau nước mắt cho Diệu Tinh.
"Ô... Khốn kiếp!" Diệu Tinh mắng, đánh Tiêu Lăng Phong, "Làm sao bây giờ anh mới mở miệng. Nhìn thấy em sợ hãi, khẩn trương, anh cảm thấy rất vui vẻ có phải hay không?" Diệu Tinh tủi thân òa lên khóc thành tiếng.
"Chẳng qua là anh bị em hù sợ thôi!" Tiêu Lăng Phong giải thích, lại dịu dàng ôm lấy Diệu Tinh. "Đừng khóc." di@en*dyan(lee^qu.donnn) Tiêu Lăng Phong ôn nhu hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh: "Không sao, Diệu Tinh, anh tin tưởng em."
Nghe thấy những lời mà Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Diệu Tinh tủi thân lại càng khóc lớn them. Cô hít mũi nước, tựa người vào đầu vai Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, may mắn là anh vẫn tin tưởng em, may mắn là anh vẫn tin tưởng em!" Diệu Tinh nỉ non đầy vẻ bất an.
Mộ Sở đứng ở một bên. Nhìn hai người ôm nhau thật chặc vẻ không coi ai ra gì như vậy, anh nắm chặt quả đấm, sự đố kỵ trong lòng nổi điên. Đối mặt chuyện như vậy, Tiêu Lăng Phong thế nhưng hoàn toàn không nghi ngờ.
"Ha ha..." Thật là náo nhiệt!" Ở một bên nhìn hồi lâu ông cụ Mộ rốt cục mở miệng nói: "Sao nào, A Sở của ông, người ta căn bản cũng không cần sự trợ giúp của cháu rồi. "
Mộ Sở nắm quyền thật chặc.
"Mọi người đã không có ai tin tôi, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn như vậy tôi cũng không có biện pháp nào!" Mộ Sở không phiền não, anh chỉ khẽ cười lắc đầu một cái, một tay kéo tay Diệu Tinh qua. Em liền mang theo lời nói dối này mà sống cả một đời này đi! Mang theo đứa nhỏ của anh để sống cả đời cùng với người đàn ông mà em tự cho là mình đã yêu đi..."
"Mộ Sở, vậy rốt cuộc anh nghĩ muốn thế nào?" Diệu Tinh rống to lên một câu., may mắn là Tiêu Lăng Phong tin tưởng cô, bằng không cô thật sự không biết sẽ phải giải thích như thế nào rồi.
"Không nghĩ muốn thế nào cả." Mộ Sở lắc đầu. "Đã có người nguyện ý giúp anh nuôi đứa con của mình như vậy, anh cớ sao mà không nguyện ý đây?" Mộ Sở xoay mặt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Tôi nên cảm thấy may mắn, đứa con của tôi sắp sửa có một ba ba chính trực cùng một ông cố cương trực công chính rồi!"
Đối mặt với lời nói của Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong tức giận vô cùng. Nhưng mà trong lòng của anh cũng không loại bỏ suy nghĩ, đây là Mộ Sở đang giúp Diệu Tinh. Bởi vì muốn để cho cô thoát thân, đây là biện pháp duy nhất. Nhưng mà... Khi nhìn Diệu Tinh than thở khóc lóc giải thích, thì anh lại không có cách nào tin tưởng được vào suy nghĩ này. Bằng sự cơ trí của ông cụ Mộ, làm sao ông cụ có thể không đoán ra đây là mưu kế của Mộ Sở.
"Mộ Sở, anh thật khốn kiếp!" Diệu Tinh giận đến run rẩy. Tiêu Lăng Phong đau lòng chỉ biết ôm Diệu Tinh vào trong ngực.
"Diệu Tinh không sao hết!"
"Em luôn miệng nói đứa nhỏ không phải là của tôi. Trình Diệu Tinh, em có dám đi làm xét nghiệm nước ối hay không?" Mộ Sở hỏi. Giờ phút này, anh đã không biết mục đích của mình là vì muốn giúp Diệu Tinh, hay là thật sự đang tức giận cùng cô nữa.
"Tại sao tôi không dám chứ?" Diệu Tinh kêu lên.
"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh lại trong ngực gần hơn, "Chúng ta không cần phải chứng minh cái gì với người khác hết!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu, đau lòng lau mồ hôi hột trên vai cô: "Chỉ cần chúng ta hai biết là tốt rồi."
"Tiêu Lăng Phong, như vật là anh sợ phải không!" Mộ Sở cười.
"Anh..."
"Nếu như là không sợ, vày thì hãy đánh cuộc cùng tôi đi! Để cho chúng ta nhìn một chút xem, rốt cuộc đứa bé này là của người nào!" Mộ Sở cười nhẹ. Sau đó đem ánh mắt chuyển về phía ông nội của mình.
"Cả hai người các anh đều tranh nhau mình là cha của đứa trẻ, chúng ta cũng không gây trở ngại làm kiểm tra một chút, chỉ là hy vọng... Không muốn kết quả cũng chỉ là sự phủ định!" Ông cụ Mộ cười khẽ. "Đừng tưởng rằng, đến bệnh viện thì các người liền có cơ hội để mà chạy trốn, Tiêu Lăng Phong hiện tại sẽ sắp xếp làm chuyện này. Anh phải tin tưởng, thủ hạ của ta, đều là dân côn đồ liều mạng đó... Ông cụ cười nhắc nhở, liền sau đó ông xoay người đi vào trong nhà.
Dần dần trong sân chỉ còn lại mấy người Diệu Tinh.
"Mộ Sở, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" Hai tay Diệu Tinh nắm chặc.
"Thế nào lại không có ý nghĩa?" Mộ Sở nhíu mi. "Diệu Tinh, em không nên quên như vậy. Khi em mang thai, người đầu tiên em nói lại chính là tôi đây." Mộ Sở cười lên một tiếng xấu xa, vươn người ra hôn lên trán của Diệu Tinh. A, còn có... Nếu như mà kết quả xét nghiệm chứng minh là con của tôi, Tiêu Lăng Phong , tôi sẽ không để ý đến việc anh sẽ trả lại con cho tôi." Mộ Sở nói xong mang theo Lệ Viêm liền rời đi.
"Tốt lắm. Không nên tức giận nữa, tâm tình quá kích động sẽ không tốt đối với con!" Anh khẽ vuốt ve bụng Diệu Tinh, an ủi đứa nhỏ đang xao động.
Bệnh viện.
Diệu Tinh tựa vào bên người Tiêu Lăng Phong, vuốt vuốt ngón tay của anh. Tựa như đối với phần kết quả này, cô cũng cũng không thèm để ý một chút nào. So sánh với Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong lại là có chút khẩn trương. Một khi kết quả kiểm tra hủy bỏ quan hệ giữa đứa trẻ cùng với nhà họ Mộ, vậy thì lúc này bọn họ sẽ phải làm thế nào để rời đi khỏi đây...
Tiêu Lăng Phong ôm thật chặc Diệu Tinh, khẽ than một câu.
Mộ Sở đứng ở cửa sổ. Làm thế nào bây giờ, hiện tại Lệ Viêm đã bị khống chế, anh cũng không có cách nào đi ra ngoài. Nếu như kết quả kiểm tra là phủ định, vậy thì anh thật sự đã không thể cứu được Diệu Tinh nữa rồi.
"Ta vẫn khuyên mấy người không nên suy nghĩ bậy bạ gì hết, có ta ở đây, các người đừng có mơ tưởng đánh chủ ý của mình lên kết quả kiểm tra kia.
"Cháu hi vọng là ông không nên động tay chân vào mới phải!" Mộ Sở đáp lại, khí thế cũng không thua kém chút nào: "Cháu khuyên ông vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng chờ ôm chắt nội đi!" Mộ Sở nói vẻ đương nhiên đứng dựa vào ở cửa sổ.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua. Rốt cục, cửa phòng nghỉ ngơi được mở ra. Đối mặt với mấy cái tổ hợp kỳ quái này, ngoài dự tính, vị bác sĩ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ đặt kết quả kiểm tra xuống, sau đó liền vội vội vàng vàng lui ra ngoài,
Thấy kết quả được đưa ra ngoài. Diệu Tinh nhìn Mộ Sở sau đó hừ nhẹ một tiếng, tựa vào Tiêu Lăng Phong trong ngực chặt hơn. Cô chỉ cần Tiêu Lăng Phong tin tưởng, những chất vấn của người khác, căn bản cũng không trọng yếu.
"Lão gia!" Gã đàn ông cung kính gọi một tiếng, sau đó liền mở ra kết quả kiểm tra đo lường ra: "Căn cứ theo dõi biểu hiện của kết quả..." Trong không khí gần như có thể nghe tiếng hô hấp cùng nhịp tim đập rộn. "Đứa trẻ của Trình tiểu thư và tiên sinh Tiêu Lăng Phong DNA có độ phù hợp..."
Thịch thịch thịch…
"Là không chấm không một phần trăm (0.01%)!"
Nụ cười vốn còn đang nhẹ nhõm chợt cứng ngắc ở trên khóe miệng của Diệu Tinh. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông đang tuyên đọc kết quả kia. Làm sao có thể...
" Độ phù hợp DNA cùng với Thiếu chủ tương tự là... không chấm tám mươi phần trăm (0.80%) "
Ầm… tựa như là một tiếng sét nổ vang ở trên đỉnh đầu. Diệu Tinh đứng dậy thật nhanh, đi tới. Cô xông tới một phát đoạt lấy tờ kết quả kiểm tra đo lường kia: "Cái này không thể nào, các người lừa gạt người ta!" Diệu Tinh la lớn. Vốn dĩ cũng không có để chuyện này ở trong long, Tiêu Lăng Phong cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Anh gần như không thể tin được vào những gì mà mình đã nghe thấy.
Diệu Tinh nhìn số liệu kết quả kiểm tra đo lường, trong nháy mắt, nước mắt lăn xuống rơi ra ngoài.
"Mộ Sở, nhất định là anh, nhất định là anh đã làm!" Cô xé rách quần áo của Mộ Sở, tại sao anh lại phải đối xử với tôi như vậy, tại sao!" Diệu Tinh hô to.
"Làm gì mà em lại phải kích động như thế chứ?" Mộ Sở mỉm cười hỏi. "Chẳng qua là thật sự rất đáng tiếc mà thôi. Thế nào mà chỉ mới có tám mươi phần trăm thế nhỉ? Tôi lại cho chính là, sẽ phải là chín mươi phần trăm trở lên kia đấy!"
"Đây không phải là kết quả đúng, không phải như vậy!" Diệu Tinh lắc đầu.
"Đối mặt với thực tế đi!" Mộ Sở nhẹ giọng cười. "Tôi đã sớm muốn em nói cho Tiêu Lăng Phong biết rồi, như vậy cũng sẽ không làm cho hôm nay thành ra khó nhìn như vậy...
"Diệu Tinh. Thế này là đã có chuyện gì xảy ra..." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.