Chương 169: Là cô ấy quyến rũ anh
Hải Diệp
05/08/2018
"Nhưng mà Diệu Diệu. Anh là đàn ông, đối với em, cho tới bây giờ anh vẫn không phải là không có ham muốn, không có yêu cầu. Anh nghĩ muốn có em ở đây, ở bên cạnh anh, muốn em yêu anh! Anh nghĩ muốn em làm người phụ nữ của anh..."
Diệu Tinh bị những lời này dọa cho sợ đến mức không nói nổi ra lời. Cô nhìn Mộ Sở."Alex... Em, ưm..." Không đợi Diệu Tinh nói những gì, môi của Mộ Sở đã bao trùm xuống, nụ hôn ập tới mạnh mẽ, cường thế, mãnh liệt!
Ừm... Tay Diệu Tinh dùng sức nghĩ muốn đẩy Mộ Sở ra, nhưng là giờ phút này cô có vẻ nhỏ bé trước khí lực của anh...
Mộ Sở cường thế cạy hàm răng của Diệu Tinh, hút lấy sự ngọt ngào ở trong miệng của cô, không để cho cô bất kỳ sự trốn tránh lẫn cơ hội cự tuyệt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bàn tay của anh chậm rãi dao động trợt ở sau lưng mảnh khảnh của cô
Ừm! Diệu Tinh cực kỳ sợ hãi. Bàn tay Mộ Sở dao động một chút xíu đến khoảng giữa thân thể của hai người, thử thăm dò đặt lên hai mảnh non mềm. Trong nháy mắt, gần như Diệu Tinh cũng không dám hít thở nữa
Không chỉ có một mình Diệu Tinh căng thẳng, cũng bởi vì cử động này của mình mà trong nháy mắt hô hấp của Mộ Sở như chợt dừng lại! Anh không phải là chưa từng đụng đến phụ nữ, thời điểm anh vui vẻ, cũng sẽ cùng với cô gái ở bên cạnh mình làm nhiều chuyện, bất kể động tác lớn mật như thế nào, gương mặt anh cũng có thể không hề đổi sắc…
Nhưng mà bây giờ không biết là thế nào, mới vừa rồi, làm chuyện kia một chút, di@en*dyan(lee^qu.donnn vậy mà chỉ chớp mắt, anh cảm giác thấy trái tim của mình cũng đang run rẩy.
Diệu Tinh dùng sức lắc đầu.
"Không, không muốn..." Mộ Sở đuổi theo môi Diệu Tinh, không để cho cô có cơ hội nói với anh.
Diệu Tinh tránh cũng không tránh khỏi, ngay cả cơ hội để hô hấp cũng không có. Ngực bởi vì hít thở không thông một thời gian dài mà trở nên khoa chịu và đau đớn. Mộ Sở ôm lấy Diệu Tinh, cưỡng chế mang cô tới bên giường. Hai người nhất tề ngã vào đống chăn mềm mại.
"Alex, đừng, đừng như vậy." Diệu Tinh vừa tham lam hô hấp, vừa kêu gọi tên Mộ Sở, hi vọng anh có thể tỉnh táo lại một chút.
"Diệu Diệu!" Lòng bàn tay Mộ Sở bao trùm gương mặt Diệu Tinh khẽ vuốt ve. @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Anh không tỉnh táo được, mà cũng không muốn tỉnh táo." Anh trầm thấp nói xong nhìn Diệu Tinh, đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt.
Diệu Tinh đã ăn mặc thành ra như vậy rồi chạy đi như thế, có chuyện gì đã từng phát sinh cũng đã quá rõ ràng rồi. Tiêu Lăng Phong, không nghĩ tới công ty của mày đã bị loạn thành một đoàn như vậy rồi, thế mà mày vẫn còn có nhã hứng như thế. Anh nhìn dấu vết trên người Diệu Tinh, híp ánh mắt lại một cái, tức giận hôn xuống.
"Alex, anh làm cái gì vậy?" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên: "Anh buông em ra." Cô giãy giụa, nhưng ngược lại, lại càng bị Mộ Sở siết chặt lấy mình hơn. "Buông tay."
Mộ Sở không để ý tới sự giãy giụa của Diệu Tinh, đưa tay kéo rơi bộ váy áo không thể coi là váy áo ở trên người Diệu Tinh này, nồng nhiệt gặm cắn! Hiện tại trên cổ Diệu Tinh vẫn còn hằn rõ từng vệt dấu vết, đặc biệt chói mắt! Anh chỉ muốn bao trùm lên tất cả những dấu vết kia, không muốn trên thân thể Diệu Tinh còn lưu lại dấu vết của người khác...
"Alex, anh buông em ra, buông em ra." Diệu Tinh lớn tiếng kêu. Sau một khắc, môi của cô bị chận lại, ngay cả việc phát ra âm thanh cũng đều là yêu cầu xa vời. Ô... Diệu Tinh dùng sức giùng giằng. Lúc này, cô cực kỳ sợ hãi, thậm chí có trong nháy mắt, hình ảnh của Tiêu Lăng Phong xẹt qua ở trong đầu cô…
"Không, đừng như vậy! Alex, buông em ra. Anh không thể đối xử với em như vậy." Diệu Tinh nghẹn ngào.
"Ở trên giường với Tiêu Lăng Phong em cũng giãy giụa như vậy hay sao?". Nhìn bộ dạng Diệu Tinh liều chết không từ, Mộ Sở thấp giọng hỏi.
Thân thể Diệu Tinh cứng đờ. Cô nhìn Alex, anh vừa nói gì? Cô không thể nào tin nổi, những lời cay nghiệt như vậy lại được chính từ trong miệng của Mộ Sở nói ra.
"Alex?" Diệu Tinh nhìn Mộ Sở vẻ không dám tin.
"Anh hỏi, nếu như hiện tại anh là Tiêu Lăng Phong, em còn có thể như vậy hay không?" Mộ Sở nhìn Diệu Tinh, ánh mắt dần dần trở nên băng lạnh.
Diệu Tinh nhìn Mộ Sở, cánh tay đang giãy giụa từ từ rũ xuống, tại sao bọn họ ai cũng hỏi vấn đề làm nhục cô như vậy.
"Alex, trong suy nghĩ của anh, em có phải là một người phụ nữ rất tùy tiện, rất bẩn thỉu hay không?"
Câu hỏi của Diệu Tinh nghe đầy bi thương. Nghe cô hỏi trong lòng Mộ Sở thấy một hồi đau. Anh nhìn ánh mắt của Diệu Tinh, vẻ mặt cô đan xen lẫn bị tổn thương lẫn hoảng sợ. Trái tim anh như bị nhéo thật chặc thành một đoàn.
Nhìn bộ dạng Diệu Tinh, anh nghĩ tới lần đầu tiên khi anh nhìn thấy anh trai của mình, liền được nghe đến cái tên Diệu Tinh, nghe anh trai của mình kể lại hết thảy… Nhìn cái bộ dáng hạnh phúc giống như có được toàn bộ thế giới kia của anh trai, lần đầu tiên Mộ Sở biết được có một loại cảm giác gọi là ao ước, ngưỡng mộ… và cũng thật lòng vui vẻvì anh trai...
Anh trai? Nghĩ đến Mộ Thần, Mộ Sở tựa như bị sét đánh. Anh hiện tại đang làm gì đây? Anh đang bắt nạt người phụ nữ mà anh trai mình thích hay sao? Nhưng mà anh không còn kịp đứng dậy nữa, sau lưng đã truyền đến tiếng mở cửa.
"A Sở, anh đã trở lại." Dương Nhược Thi nghịch ngợm nhảy vào, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, cô cũng không thể nào cười nổi nữa.
Mộ Sở đang ôm lấy một cô gái, quần áo xốc xếch ở trên giường. Mà cô gái kia lại là Trình Diệu Tinh... Thân thể của Dương Nhược Thi giận đến phát run. Trình Diệu Tinh, cô là đồ tiện nhân đáng chết...
Thấy Dương Nhược Thi vào cửa, trong lòng Mộ Sở cả kinh. Nguy rồi, anh thầm hô.
"Nhược Thi."
"Trình Diệu Tinh." Dương Nhược Thi thật sự bị một màn trước mắt kích thích. Cô không để ý đến hình tượng của mình, bất kể Mộ Sở đang ở chỗ này, cô như đã bị phát điên lên rồi, cứ thế xông lại kéo Diệu Tinh qua, dùng sức vung một cái tát xuống Diệu Tinh, âm thanh quá mức chát chúa, khí lực cũng quá lớn rồi.
Lỗ tai Diệu Tinh bị đánh mạnh khiến cho vang lên ong ong. Cô ngã xuống trên mặt đất, y phục từ trên người chảy xuống. Cô chật vật che ngực. Nước mắt từ trong mắt rơi xuống tí tách. Rớt trên cánh tay.
Mộ Sở quay mặt qua chỗ khác, không muốn phải nhìn thấy một màn như vậy.
Dương Nhược Thi thật sự tức giận. Thật lâu sau, sự đau đớn trong lòng bàn tay của cô vẫn còn chưa có tản đi. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt Diệu Tinh sưng lên như vậy, trong lòng của cô cũng mau chóng có một chút an ủi... "Trình Diệu Tinh, coi như thời gian chúng ta cũng quen biết nhau cũng không ngắn." Dương Nhược Thi nói xong, nước mắt tức thời rơi xuống. "Tại sao cô lại luôn muốn cướp đồ của tôi?" Dương Nhược Thi bi thương hỏi: "Cô cướp đi Mộ Thần, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ hay sao? Tại sao cô đã còn cướp anh ấy đi, rồi lại không chịu quý trọng anh ấy thật tốt như vậy?"
Dương Nhược Thi rất tức thời nói gạt Mộ Sở. "Cô đã có Tiêu Lăng Phong rồi, tại sao lại còn phải tới đây cướp đi A Sở của tôi. Tại sao cô phải làm như vậy?" Dương Nhược Thi càng hét to hơn, sau đó khóc thành tiếng như hỏng mất, "Tại sao cô lại còn muốn lôi kéo sự chú ý của A Sở như vậy? Tôi chỉ có anh ấy, chỉ có anh ấy..."
Diệu Tinh ngồi dưới đất, cô từ từ ngẩng đầu lên.
"Cái gì gọi là tôi cướp đi Mộ Thần?" Diệu Tinh hỏi."Anh ấy vốn chính là của tôi." Diệu Tinh nghẹn ngào, tay run rẩy nắm thật chặc lấy váy áo.
Mộ Sở đứng ở bên cạnh. Vừa nghe thấy cái tên Mộ Thần, tim của anh lần lượt đau nhói...
"Là của cô?" Dương Nhược Thi cười, nước mắt không ngừng chảy xuôi. "Vậy có phải là ngày mai cô cũng sẽ nói, A Sở cũng là của cô hay không?" Nước mắt của cô liền biến mất. "Làm sao cô lại ác độc như vậy." Dương Nhược Thi gầm lên dáng vẻ hoàn toàn không còn chút hình tượng nào: "Là cô đã hại chết Mộ Thần."
"Tôi không có." Diệu Tinh đột nhiên kích động: "Tôi không hề hại chết Mộ Thần!" Diệu Tinh kêu lên, bởi vì tâm tình kích động, mà ngay cả gân xanh trên trán cũng lồi lên: "Tôi không hề hại chết Mộ Thần. Không có!"
"Không có?" Dương Nhược Thi cười. Cuối cùng lại dẫn tới đề tài này: "Tai nạn xe cộ của Mộ Thần xảy ra như thế nào, không phải chính cô là người rõ ràng nhất hay sao?" Dương Nhược Thi vậy mà cố ý dùng chuyện này để kích thích Diệu Tinh.
Diệu Tinh lui lại về phía sau một bước, chán nản ngã xuống trên mặt đất: "Không, không phải là tôi, không phải là tôi..."
Mộ Sở nắm chặc quả đấm cũng sớm đã phát ra âm thanh lách cách. Mộ Thần chết đi, làm sao anh lại không biết, là bởi vì Mộ Thần nhìn thấy Trình Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong ở Dạ Khuynh Thành... Cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ.
Con ngươi thâm thúy của anh, hận ý từ từ lấp đầy. Mộ Sở nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, thật giống như ở mấy phút trước đâng, người ôm Diệu Tinh dịu dàng thú tội kia cũng tuyệt đối không phải chính là anh.
"Diệu Tinh, tôi cầu xin cô có được hay không." Chuyện đã có thể phát triển theo sự tưởng tượng của Dương Nhược Thi như vậy, vậy thì cứ để nó tiếp tục phát triển nữa đi. Cô chỉ cần giả bộ nhu nhược là tốt rồi: "Không được cướp A Sở của tôi, tôi thật long thương anh ấy, tôi cầu xin cô…" Bả vai của Dương Nhược Thi rung rung theo tiếng khóc thút thít của cô.
"Nhược Thi!" Mộ Sở đi tới ôm Dương Nhược Thi đang khóc thút thít vào trong ngực mình: "Đừng khóc." Anh nhẹ nhàng an ủi.
"A Sở, anh đừng rời khỏi em được không? Đừng không thích em, em cầu xin anh… anh không thích em điều gì, em cũng có thể thay đổi, em..."
"Nhược Thi..."
"Em thật sự có thể thay đổi…" Dương Nhược Thi hốt hoảng lắc đầu."A Sở..."
"Nhược Thi!" Mộ Sở ôm chặt lấy đầu của Dương Nhược Thi: "Không được suy nghĩ lung tung loan xạ như vậy. Anh làm sao lại không thương em, làm sao anh lại chịu rời khỏi em được chứ!" Anh ôn nhu nói xong, sau đó chậm rãi hôn lên nước mắt của Dương Nhược Thi, ôm cô vào trong ngực.
Diệu Tinh có chút kinh ngạc đến ngây người. Đã xả ra chuyện gì vậy? Vừa mới rồi Mộ Sở còn làm ra chuyện như vậy đối với cô, nhưng mà chỉ đảo mắt một cái, vậy mà anh lại nói anh yêu Dương Nhược Thi. Đây là chuyện gì xảy ra, không đúng chỗ nào...
"Nhược Thi, thật xin lỗi, anh không nên không chịu đựng được sự hấp dẫn, thật xin lỗi..." Anh tàn nhẫn nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sắc mặt trắng bệch lẫn ánh mắt không thể tin được của Diệu Tinh!
Ý tứ của anh chính là cô quyến rũ anh? Đôi môi Diệu Tinh run rẩy, nhưng không cách nào phát ra âm thanh, mới vừa rồi, rõ ràng là anh đã cưỡng bách cô… Vậy mà tại sao anh lại có thể nói ra lời như vậy...
Ngón tay Mộ Sở bóp lại thật chặc ở chung một chỗ. Anh nghiêng mặt không nhìn tới vẻ mặt phải chịu sự tổn thương của Diệu Tinh …
Chậm rãi đỡ lấy ngực, Diệu Tinh hé miệng, phí sức thở hào hển. Từng giọt nước mắt tròn lớn chừng hạt đậu cứ thế rơi xuống, từng giọt từng giọt. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy...
Dương Nhược Thi mềm yếu ôm lấy Mộ Sở, khóc thút thít. Nhưng ánh mắt của cô lại vẫn nhìn Diệu Tinh. Hừ. Trình Diệu Tinh, A Sở hận chết người đã hại chết Mộ Thần, chỉ cần anh ấy tin tưởng là cô đã hại chết Mộ Thần, vậy thì anh ấy cũng sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với cô...
Không, không phải là như vậy, tôi không có hại chết Mộ Thần, tôi không có...
Cốc cốc cốc...
"Thiếu gia, váy áo đã mua về rồi." Ngoài cửa giọng nữ âm u lạnh lẽo trầm thấp, khiến cho Diệu Tinh vốn đang cảm thấy lạnh lẽo run rẩy, chợt giật mình một cái.
"Trình tiểu thư, em không có ý định đi thay đổi quần áo một chút hay sao? Hay là em vẫn có ý định, muốn làm nốt chuyện chúng ta vẫn còn chưa kịp làm xong?" Ở trong mắt Mộ Sở, Diệu Tinh nhìn thấy sự chế giễu lẫn trêu cợt trước nay chưa từng có. Người này thật sự là Alex sao? Tại sao hoàn toàn giống như là đã đổi thành một người khác vậy.
Nước mắt trên mặt Diệu Tinh biến mất. Cô vội vả đứng dậy. Nhanh chóng muốn chạy đi...
"Cứ như vậy liền chạy trốn sao?" Mộ Sở níu lại cổ tay Diệu Tinh, "Tôi còn tưởng rằng em có nhiều dũng cảm hơn cơ đấy." Anh thoáng dùng sức một cái kéo Diệu Tinh trở về. Diệu Tinh đụng gần trong ngực của anh. Váy áo lỏng lẻo mặc trên người cũng bị tuột ra đôi chút. Mộ Sở không chút kiêng dè nhìn làn da tuyết trắng kia.
"Cứ như vậy vẫn còn muốn quyến rũ người khác sao? Trình Diệu Tinh, em vẫn luôn luôn đều tự tin như vậy hay sao?" Mộ Sở nhíu mi: "Nếu như em cởi bỏ tất cả ra, thì có lẽ, tôi sẽ còn cảm thấy có chút hứng thú! Như thế nào, em có muốn thử một chút hay không?" Anh nhấc cằm của Diệu Tinh lên, Diệu Tinh tức giận vung tay lên, nhưng mà bởi vì cái khuôn mặt đang bày ra kia giống mặt Mộ Thần như đúc, cô thực sự vẫn không thể nào hạ bàn tay rơi xuống gương mặt đó được.
"Hoặc là, em nghĩ muốn cố làm ra vẻ căng thẳng, có cần tôi giúp em không?" Mộ Sở nói xong một tay kéo Diệu Tinh, một tay khác nắm lấy váy áo của cô. Váy áo bị nắm trong lòng bàn tay Mộ Sở, cứ như vậy thoát dần khỏi nắm giữ trong tay của Diệu Tinh…
Diệu Tinh bị những lời này dọa cho sợ đến mức không nói nổi ra lời. Cô nhìn Mộ Sở."Alex... Em, ưm..." Không đợi Diệu Tinh nói những gì, môi của Mộ Sở đã bao trùm xuống, nụ hôn ập tới mạnh mẽ, cường thế, mãnh liệt!
Ừm... Tay Diệu Tinh dùng sức nghĩ muốn đẩy Mộ Sở ra, nhưng là giờ phút này cô có vẻ nhỏ bé trước khí lực của anh...
Mộ Sở cường thế cạy hàm răng của Diệu Tinh, hút lấy sự ngọt ngào ở trong miệng của cô, không để cho cô bất kỳ sự trốn tránh lẫn cơ hội cự tuyệt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bàn tay của anh chậm rãi dao động trợt ở sau lưng mảnh khảnh của cô
Ừm! Diệu Tinh cực kỳ sợ hãi. Bàn tay Mộ Sở dao động một chút xíu đến khoảng giữa thân thể của hai người, thử thăm dò đặt lên hai mảnh non mềm. Trong nháy mắt, gần như Diệu Tinh cũng không dám hít thở nữa
Không chỉ có một mình Diệu Tinh căng thẳng, cũng bởi vì cử động này của mình mà trong nháy mắt hô hấp của Mộ Sở như chợt dừng lại! Anh không phải là chưa từng đụng đến phụ nữ, thời điểm anh vui vẻ, cũng sẽ cùng với cô gái ở bên cạnh mình làm nhiều chuyện, bất kể động tác lớn mật như thế nào, gương mặt anh cũng có thể không hề đổi sắc…
Nhưng mà bây giờ không biết là thế nào, mới vừa rồi, làm chuyện kia một chút, di@en*dyan(lee^qu.donnn vậy mà chỉ chớp mắt, anh cảm giác thấy trái tim của mình cũng đang run rẩy.
Diệu Tinh dùng sức lắc đầu.
"Không, không muốn..." Mộ Sở đuổi theo môi Diệu Tinh, không để cho cô có cơ hội nói với anh.
Diệu Tinh tránh cũng không tránh khỏi, ngay cả cơ hội để hô hấp cũng không có. Ngực bởi vì hít thở không thông một thời gian dài mà trở nên khoa chịu và đau đớn. Mộ Sở ôm lấy Diệu Tinh, cưỡng chế mang cô tới bên giường. Hai người nhất tề ngã vào đống chăn mềm mại.
"Alex, đừng, đừng như vậy." Diệu Tinh vừa tham lam hô hấp, vừa kêu gọi tên Mộ Sở, hi vọng anh có thể tỉnh táo lại một chút.
"Diệu Diệu!" Lòng bàn tay Mộ Sở bao trùm gương mặt Diệu Tinh khẽ vuốt ve. @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Anh không tỉnh táo được, mà cũng không muốn tỉnh táo." Anh trầm thấp nói xong nhìn Diệu Tinh, đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt.
Diệu Tinh đã ăn mặc thành ra như vậy rồi chạy đi như thế, có chuyện gì đã từng phát sinh cũng đã quá rõ ràng rồi. Tiêu Lăng Phong, không nghĩ tới công ty của mày đã bị loạn thành một đoàn như vậy rồi, thế mà mày vẫn còn có nhã hứng như thế. Anh nhìn dấu vết trên người Diệu Tinh, híp ánh mắt lại một cái, tức giận hôn xuống.
"Alex, anh làm cái gì vậy?" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên: "Anh buông em ra." Cô giãy giụa, nhưng ngược lại, lại càng bị Mộ Sở siết chặt lấy mình hơn. "Buông tay."
Mộ Sở không để ý tới sự giãy giụa của Diệu Tinh, đưa tay kéo rơi bộ váy áo không thể coi là váy áo ở trên người Diệu Tinh này, nồng nhiệt gặm cắn! Hiện tại trên cổ Diệu Tinh vẫn còn hằn rõ từng vệt dấu vết, đặc biệt chói mắt! Anh chỉ muốn bao trùm lên tất cả những dấu vết kia, không muốn trên thân thể Diệu Tinh còn lưu lại dấu vết của người khác...
"Alex, anh buông em ra, buông em ra." Diệu Tinh lớn tiếng kêu. Sau một khắc, môi của cô bị chận lại, ngay cả việc phát ra âm thanh cũng đều là yêu cầu xa vời. Ô... Diệu Tinh dùng sức giùng giằng. Lúc này, cô cực kỳ sợ hãi, thậm chí có trong nháy mắt, hình ảnh của Tiêu Lăng Phong xẹt qua ở trong đầu cô…
"Không, đừng như vậy! Alex, buông em ra. Anh không thể đối xử với em như vậy." Diệu Tinh nghẹn ngào.
"Ở trên giường với Tiêu Lăng Phong em cũng giãy giụa như vậy hay sao?". Nhìn bộ dạng Diệu Tinh liều chết không từ, Mộ Sở thấp giọng hỏi.
Thân thể Diệu Tinh cứng đờ. Cô nhìn Alex, anh vừa nói gì? Cô không thể nào tin nổi, những lời cay nghiệt như vậy lại được chính từ trong miệng của Mộ Sở nói ra.
"Alex?" Diệu Tinh nhìn Mộ Sở vẻ không dám tin.
"Anh hỏi, nếu như hiện tại anh là Tiêu Lăng Phong, em còn có thể như vậy hay không?" Mộ Sở nhìn Diệu Tinh, ánh mắt dần dần trở nên băng lạnh.
Diệu Tinh nhìn Mộ Sở, cánh tay đang giãy giụa từ từ rũ xuống, tại sao bọn họ ai cũng hỏi vấn đề làm nhục cô như vậy.
"Alex, trong suy nghĩ của anh, em có phải là một người phụ nữ rất tùy tiện, rất bẩn thỉu hay không?"
Câu hỏi của Diệu Tinh nghe đầy bi thương. Nghe cô hỏi trong lòng Mộ Sở thấy một hồi đau. Anh nhìn ánh mắt của Diệu Tinh, vẻ mặt cô đan xen lẫn bị tổn thương lẫn hoảng sợ. Trái tim anh như bị nhéo thật chặc thành một đoàn.
Nhìn bộ dạng Diệu Tinh, anh nghĩ tới lần đầu tiên khi anh nhìn thấy anh trai của mình, liền được nghe đến cái tên Diệu Tinh, nghe anh trai của mình kể lại hết thảy… Nhìn cái bộ dáng hạnh phúc giống như có được toàn bộ thế giới kia của anh trai, lần đầu tiên Mộ Sở biết được có một loại cảm giác gọi là ao ước, ngưỡng mộ… và cũng thật lòng vui vẻvì anh trai...
Anh trai? Nghĩ đến Mộ Thần, Mộ Sở tựa như bị sét đánh. Anh hiện tại đang làm gì đây? Anh đang bắt nạt người phụ nữ mà anh trai mình thích hay sao? Nhưng mà anh không còn kịp đứng dậy nữa, sau lưng đã truyền đến tiếng mở cửa.
"A Sở, anh đã trở lại." Dương Nhược Thi nghịch ngợm nhảy vào, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, cô cũng không thể nào cười nổi nữa.
Mộ Sở đang ôm lấy một cô gái, quần áo xốc xếch ở trên giường. Mà cô gái kia lại là Trình Diệu Tinh... Thân thể của Dương Nhược Thi giận đến phát run. Trình Diệu Tinh, cô là đồ tiện nhân đáng chết...
Thấy Dương Nhược Thi vào cửa, trong lòng Mộ Sở cả kinh. Nguy rồi, anh thầm hô.
"Nhược Thi."
"Trình Diệu Tinh." Dương Nhược Thi thật sự bị một màn trước mắt kích thích. Cô không để ý đến hình tượng của mình, bất kể Mộ Sở đang ở chỗ này, cô như đã bị phát điên lên rồi, cứ thế xông lại kéo Diệu Tinh qua, dùng sức vung một cái tát xuống Diệu Tinh, âm thanh quá mức chát chúa, khí lực cũng quá lớn rồi.
Lỗ tai Diệu Tinh bị đánh mạnh khiến cho vang lên ong ong. Cô ngã xuống trên mặt đất, y phục từ trên người chảy xuống. Cô chật vật che ngực. Nước mắt từ trong mắt rơi xuống tí tách. Rớt trên cánh tay.
Mộ Sở quay mặt qua chỗ khác, không muốn phải nhìn thấy một màn như vậy.
Dương Nhược Thi thật sự tức giận. Thật lâu sau, sự đau đớn trong lòng bàn tay của cô vẫn còn chưa có tản đi. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt Diệu Tinh sưng lên như vậy, trong lòng của cô cũng mau chóng có một chút an ủi... "Trình Diệu Tinh, coi như thời gian chúng ta cũng quen biết nhau cũng không ngắn." Dương Nhược Thi nói xong, nước mắt tức thời rơi xuống. "Tại sao cô lại luôn muốn cướp đồ của tôi?" Dương Nhược Thi bi thương hỏi: "Cô cướp đi Mộ Thần, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ hay sao? Tại sao cô đã còn cướp anh ấy đi, rồi lại không chịu quý trọng anh ấy thật tốt như vậy?"
Dương Nhược Thi rất tức thời nói gạt Mộ Sở. "Cô đã có Tiêu Lăng Phong rồi, tại sao lại còn phải tới đây cướp đi A Sở của tôi. Tại sao cô phải làm như vậy?" Dương Nhược Thi càng hét to hơn, sau đó khóc thành tiếng như hỏng mất, "Tại sao cô lại còn muốn lôi kéo sự chú ý của A Sở như vậy? Tôi chỉ có anh ấy, chỉ có anh ấy..."
Diệu Tinh ngồi dưới đất, cô từ từ ngẩng đầu lên.
"Cái gì gọi là tôi cướp đi Mộ Thần?" Diệu Tinh hỏi."Anh ấy vốn chính là của tôi." Diệu Tinh nghẹn ngào, tay run rẩy nắm thật chặc lấy váy áo.
Mộ Sở đứng ở bên cạnh. Vừa nghe thấy cái tên Mộ Thần, tim của anh lần lượt đau nhói...
"Là của cô?" Dương Nhược Thi cười, nước mắt không ngừng chảy xuôi. "Vậy có phải là ngày mai cô cũng sẽ nói, A Sở cũng là của cô hay không?" Nước mắt của cô liền biến mất. "Làm sao cô lại ác độc như vậy." Dương Nhược Thi gầm lên dáng vẻ hoàn toàn không còn chút hình tượng nào: "Là cô đã hại chết Mộ Thần."
"Tôi không có." Diệu Tinh đột nhiên kích động: "Tôi không hề hại chết Mộ Thần!" Diệu Tinh kêu lên, bởi vì tâm tình kích động, mà ngay cả gân xanh trên trán cũng lồi lên: "Tôi không hề hại chết Mộ Thần. Không có!"
"Không có?" Dương Nhược Thi cười. Cuối cùng lại dẫn tới đề tài này: "Tai nạn xe cộ của Mộ Thần xảy ra như thế nào, không phải chính cô là người rõ ràng nhất hay sao?" Dương Nhược Thi vậy mà cố ý dùng chuyện này để kích thích Diệu Tinh.
Diệu Tinh lui lại về phía sau một bước, chán nản ngã xuống trên mặt đất: "Không, không phải là tôi, không phải là tôi..."
Mộ Sở nắm chặc quả đấm cũng sớm đã phát ra âm thanh lách cách. Mộ Thần chết đi, làm sao anh lại không biết, là bởi vì Mộ Thần nhìn thấy Trình Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong ở Dạ Khuynh Thành... Cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ.
Con ngươi thâm thúy của anh, hận ý từ từ lấp đầy. Mộ Sở nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, thật giống như ở mấy phút trước đâng, người ôm Diệu Tinh dịu dàng thú tội kia cũng tuyệt đối không phải chính là anh.
"Diệu Tinh, tôi cầu xin cô có được hay không." Chuyện đã có thể phát triển theo sự tưởng tượng của Dương Nhược Thi như vậy, vậy thì cứ để nó tiếp tục phát triển nữa đi. Cô chỉ cần giả bộ nhu nhược là tốt rồi: "Không được cướp A Sở của tôi, tôi thật long thương anh ấy, tôi cầu xin cô…" Bả vai của Dương Nhược Thi rung rung theo tiếng khóc thút thít của cô.
"Nhược Thi!" Mộ Sở đi tới ôm Dương Nhược Thi đang khóc thút thít vào trong ngực mình: "Đừng khóc." Anh nhẹ nhàng an ủi.
"A Sở, anh đừng rời khỏi em được không? Đừng không thích em, em cầu xin anh… anh không thích em điều gì, em cũng có thể thay đổi, em..."
"Nhược Thi..."
"Em thật sự có thể thay đổi…" Dương Nhược Thi hốt hoảng lắc đầu."A Sở..."
"Nhược Thi!" Mộ Sở ôm chặt lấy đầu của Dương Nhược Thi: "Không được suy nghĩ lung tung loan xạ như vậy. Anh làm sao lại không thương em, làm sao anh lại chịu rời khỏi em được chứ!" Anh ôn nhu nói xong, sau đó chậm rãi hôn lên nước mắt của Dương Nhược Thi, ôm cô vào trong ngực.
Diệu Tinh có chút kinh ngạc đến ngây người. Đã xả ra chuyện gì vậy? Vừa mới rồi Mộ Sở còn làm ra chuyện như vậy đối với cô, nhưng mà chỉ đảo mắt một cái, vậy mà anh lại nói anh yêu Dương Nhược Thi. Đây là chuyện gì xảy ra, không đúng chỗ nào...
"Nhược Thi, thật xin lỗi, anh không nên không chịu đựng được sự hấp dẫn, thật xin lỗi..." Anh tàn nhẫn nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sắc mặt trắng bệch lẫn ánh mắt không thể tin được của Diệu Tinh!
Ý tứ của anh chính là cô quyến rũ anh? Đôi môi Diệu Tinh run rẩy, nhưng không cách nào phát ra âm thanh, mới vừa rồi, rõ ràng là anh đã cưỡng bách cô… Vậy mà tại sao anh lại có thể nói ra lời như vậy...
Ngón tay Mộ Sở bóp lại thật chặc ở chung một chỗ. Anh nghiêng mặt không nhìn tới vẻ mặt phải chịu sự tổn thương của Diệu Tinh …
Chậm rãi đỡ lấy ngực, Diệu Tinh hé miệng, phí sức thở hào hển. Từng giọt nước mắt tròn lớn chừng hạt đậu cứ thế rơi xuống, từng giọt từng giọt. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy...
Dương Nhược Thi mềm yếu ôm lấy Mộ Sở, khóc thút thít. Nhưng ánh mắt của cô lại vẫn nhìn Diệu Tinh. Hừ. Trình Diệu Tinh, A Sở hận chết người đã hại chết Mộ Thần, chỉ cần anh ấy tin tưởng là cô đã hại chết Mộ Thần, vậy thì anh ấy cũng sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với cô...
Không, không phải là như vậy, tôi không có hại chết Mộ Thần, tôi không có...
Cốc cốc cốc...
"Thiếu gia, váy áo đã mua về rồi." Ngoài cửa giọng nữ âm u lạnh lẽo trầm thấp, khiến cho Diệu Tinh vốn đang cảm thấy lạnh lẽo run rẩy, chợt giật mình một cái.
"Trình tiểu thư, em không có ý định đi thay đổi quần áo một chút hay sao? Hay là em vẫn có ý định, muốn làm nốt chuyện chúng ta vẫn còn chưa kịp làm xong?" Ở trong mắt Mộ Sở, Diệu Tinh nhìn thấy sự chế giễu lẫn trêu cợt trước nay chưa từng có. Người này thật sự là Alex sao? Tại sao hoàn toàn giống như là đã đổi thành một người khác vậy.
Nước mắt trên mặt Diệu Tinh biến mất. Cô vội vả đứng dậy. Nhanh chóng muốn chạy đi...
"Cứ như vậy liền chạy trốn sao?" Mộ Sở níu lại cổ tay Diệu Tinh, "Tôi còn tưởng rằng em có nhiều dũng cảm hơn cơ đấy." Anh thoáng dùng sức một cái kéo Diệu Tinh trở về. Diệu Tinh đụng gần trong ngực của anh. Váy áo lỏng lẻo mặc trên người cũng bị tuột ra đôi chút. Mộ Sở không chút kiêng dè nhìn làn da tuyết trắng kia.
"Cứ như vậy vẫn còn muốn quyến rũ người khác sao? Trình Diệu Tinh, em vẫn luôn luôn đều tự tin như vậy hay sao?" Mộ Sở nhíu mi: "Nếu như em cởi bỏ tất cả ra, thì có lẽ, tôi sẽ còn cảm thấy có chút hứng thú! Như thế nào, em có muốn thử một chút hay không?" Anh nhấc cằm của Diệu Tinh lên, Diệu Tinh tức giận vung tay lên, nhưng mà bởi vì cái khuôn mặt đang bày ra kia giống mặt Mộ Thần như đúc, cô thực sự vẫn không thể nào hạ bàn tay rơi xuống gương mặt đó được.
"Hoặc là, em nghĩ muốn cố làm ra vẻ căng thẳng, có cần tôi giúp em không?" Mộ Sở nói xong một tay kéo Diệu Tinh, một tay khác nắm lấy váy áo của cô. Váy áo bị nắm trong lòng bàn tay Mộ Sở, cứ như vậy thoát dần khỏi nắm giữ trong tay của Diệu Tinh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.