Chương 333: Ngoại truyện (1)
Hải Diệp
19/04/2019
Hôn lễ của cháu đích tôn nhà họ Tiêu lại làm chấn động cả thành phố T một
lần nữa. Thậm chí dư âm còn kéo dài qua nhiều tháng sau. Buổi hôn lễ hào hoa này còn là đề tài để mọi người nói chuyện say sưa với nhau. Không
riêng gì bởi vì ánh hào quang riêng có của hai người bọn họ. Mà ở trong
buổi hôn lễ đó, còn có sự thể hiện tình cảm của cô cháu gái của nhà họ
Tiêu đối với chị dâu và anh trai, cô gái đã kể lại một chuỗi dài những
chuyện "kinh thiên địa, khiếp quỷ thần" của hai người bọn họ, làm cho
toàn bộ mình cũng thấy cảm động, khóc rống đến chảy nước mắt. Đương khi
mọi người còn đang nhìn cô em gái đầu đầy hắc tuyến kia, thì Alice cũng đang nắm chặt quả đấm, cặp mắt nhìn mẹ tràn đầy sùng bái. Mà sau buổi
hôn lễ, mỗi ngày khi trà dư tửu hậu, cô bé vẫn không quên lại diễn lại
mấy câu để cho mọi người nghe một chút.
Nhà họ Tiêu... "Bà xã, em xác định đây chính là con gái của chúng ta, chứ không phải là do cô nhóc Lương Tịch Mạt kia đã sinh trộm ở Los Angeles đó chứ!" Tiêu Lăng Phong nhìn lại con gái đang đứng ở trên ghế sa lon biểu diễn lại một lần nữa, hỏi vẻ đầy chán ghét.
"Hiện tại em cũng bắt đầu có chút hoài nghi rồi!" Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, mà lúc này Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần lại đang say sưa nhìn Alice kể chuyện.
"Lương Tịch Mạt, về sau mời cô hãy cách con gái của anh xa xa một chút!" Đến lúc này Tiêu Lăng Phong đã không thể nào nhìn không nổi nữa, anh đi lên trước ôm Alice tới: "Tại sao anh có thể giáo dục Evan trở thành ngoan ngoãn như thế, mà em lại có thể giáo dục con gái của anh thành một ác ma như vậy chứ?"
"Anh trai à, cái này là thuộc vấn đề của gen di truyền đó chứ, về chuyện này em thật sự không thể qunar được đâu!" Tịch Mạt nhún vai đầy vẻ vô tội, sau đó cô hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Evan: "Con trai của em ngoan, là bởi vì vốn dĩ nó rất là ngoan!"
"Thôi xin cô đi, thử nhìn cô cùng với Bùi Hạo Thần có bộ dạng như thế nào, vậy mà có thể sinh ra được bé ngoan, có quỷ mới tin được!" Tiêu Lăng Phong bĩu môi.
"Tiêu Lăng Phong, anh gọt vỏ đi này!" Diệu Tinh giận đến mức liền cầm lấy một quả tảo ở trên bàn ném qua: "Ông nội!" Diệu Tinh nhìn Tiêu Thiên Trì đang ở một bên trêu chọc đứa nhỏ, nói vẻ làm nũng.
"Em như vậy có được hay không, làm gì mà cứ mỗi lần có chuyện cũng đều gọi ông nội như vậy!" Tiêu Lăng Phong xem thường. Diệu Tinh lại rúc vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, nhìn bộ dáng hai người cãi vã với nhau.
"Ông xã, thật ra thì, em thật sự cảm thấy, trẻ con như vậy, là do có liên quan đến quan hệ giữa mọi người!" Nghe lời nói này của Diệu Tinh, ông cụ Tiếu đang ở một bên trêu chọc cặp trẻ nhỏ mới sinh của nhà họ Bùi liền ngẩng đầu lên.
"À..." Diệu Tinh thấy ông nội nhìn mình liền có chút lúng túng: "Ý của cháu muốn nói là: Bọn trẻ hoạt bát như vậy thì rất đáng yêu!" Diệu Tinh nói cải chính lại: "Ông nội, ông nói đi, đầu tiên là Evan đó, ngoan ngoãn giống như là cậu của nó vậy!" Mới là lạ! Cô âm thầm hướng về phía Tiêu Lăng Phong lè lưỡi một cái.
"Đúng đúng, đúng thế đấy. Còn Alice thì lại giống tựa như cô cô của nó!" Về sau người nào cưới phải người ấy xui xẻo. Tiêu Lăng Phong phụ họa theo bà xã. Trong lòng lại nghĩ đến một cái phong cảnh khác.
"Ba ba, con khẳng định ở trong lòng ngài không phải là đang nghĩ như vậy. Nhất định là ba ba lại đang nghĩ, về sau này sẽ không có ai muốn con, chắc chắn là ba đang nghĩ người nào cưới con, người ấy xui xẻo!" Cô nhóc nói như lên án, đồng thời, vẫn không quên nhớ nói cộng thêm một câu: "Giống như mẹ vậy."
"Hả..." Tiêu Lăng Phong ngẩn ra, con nhóc này, nó tới là muốn tìm anh để đòi nợ sao? "Con không được nói lung tung. Ba ba của con không có nói như vậy nhé!"
"Nhưng mà chính ba lại nghĩ như vậy!" Alice chống nạnh nói lại, không chịu thuận theo.
Tiêu Lăng Phong thống khổ nhìn sang bà xã của mình. Em sinh ra cái loại con gái gì vậy? Diệu Tinh nhìn lại Tiêu Lăng Phong chằm chằm: Cũng không phải chỉ có một mình em sinh ra nó.
Ô oa... "Không phải là cả hai người đều không yêu thích con đó chứ? Con không muốn ở lại chỗ này nữa!"
Lại đang diễn trò. Hai vợ chồng Tiêu Lăng Phong cúi đầu, đầu đầy hắc tuyến.
"Mẹ..." Thấy ba mẹ không để ý tới mình, cô bé xoay người bổ nhào vào Tịch Mạt ở bên cạnh: "Cha, mẹ, hai người dẫn con đi đi! Bọn họ đều không yêu con, lại còn khẳng định con không phải là do hai người họ sinh ra nữa."
Bùi Hạo Thần cũng buồn cười nhìn sang Alice.
"Cha, ngài hãy dẫn con đi Thụy Sĩ đi, con đi tìm bà nội của con. Con sẽ học vẽ, bằng không, cha đưa con đi đến Los Angeles, để cho bà ngoại nuôi, bồi dưỡng con thành minh tinh. Bây giờ con chính là không muốn sống ở chỗ này nữa!" Cô bé bưng bít tròng mắt, liếc nhìn mọi người. Tịch Mạt cố nén cười, cô kìm nén đến thiếu chút nữa thì bị tức cười đến sái cả lưng. Bùi Hạo Thần cũng vẫn mím môi. Anh nhìn Tiêu Lăng Phong, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói. Tiêu Lăng Phong, tôi muốn xem nửa đời sau, anh sẽ phải sống như thế nào đây…
** Đường phân cắt ** ngọt như mật **
Bóng đêm dần dần dày đặc, Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong cùng với ông nội tiễn Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần về nhà. Tiêu Thiên Trì dặn dò lại lần nữa, nhất định Chủ nhật phải tới đây.
Lúc Diệu Tinh từ trong phòng tắm đi ra, thấy Tiêu Lăng Phong đang lướt trên máy tính vẻ tức giận.
"Lại có việc gì hay sao vậy?" Diệu Tinh hỏi: "Công việc không được hài lòng hay sao?"
"Không phải vậy!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay Diệu Tinh, nhẹ nhàng giúp cô lau khô tóc.
"Vậy thì có chuyện gì thế?"
"Hôm nay anh nói chuyện điện thoại với Hạ Cẩm Trình. Tay của Tiểu Na phẫu thuật rất thành công, hai đứa bé cũng đã hoạt bát hơn rất nhiều." Tiêu Lăng Phong kể sơ qua.
"Đây là chuyện tốt mà!" Diệu Tinh không hiểu nhìn Tiêu Lăng Phong: "Vậy tại sao anh lại mất hứng?"
"Em nhìn xem bả vai của anh xấu như vậy!" Tiêu Lăng Phong sờ sờ lên vai của mình.
"Có sao? Em lại cảm thấy không có gì là không tốt cả!" Diệu Tinh đứng dậy ôm lấy cổ của anh."Ông xã, anh đã vì em mà làm nhiều như vậy, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc!" Diệu Tinh nói xong, cúi đầu hôn lên bờ vai của Tiêu Lăng Phong.
"Này bà xã, nhìn thấy cái này, em sẽ lại yêu anh thêm một chút phải không?" Tiêu Lăng Phong nói xong liếc tròng mắt nhìn sang, trong ánh mắt lướt qua một tia giảo hoạt. Diệu Tinh đột nhiên có một loại cảm giác giống như bị mắc lừa vậy: "Nói đi nào. Nhìn thấy nơi này, em sẽ yêu anh thêm một chút phải không?" Anh hỏi tới.
"Ừm!" Diệu Tinh bị hỏi không có cách nào thoái thác, chỉ có cách đành phải gật đầu.
"Cái gì gọi là 'Ừm' như vậy!" Tiêu Lăng Phong bất mãn. Nhưng không sao, không có việc gì hết. Anh cười một tiếng mê hoặc: "Anh đang suy nghĩ đến một chuyện. Bà xã, chúng ta cũng sinh một bảo bảo nữa đi!" Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng ly từng tí nói ra một câu. Đối với chuyện sinh con, bọn họ cũng không cố ý đến gặp bác sĩ. Hai người cũng cảm thấy dĩ nhiên cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
"Thế nào đột nhiên lại nghĩ đến chuyện sinh con như vậy?" Diệu Tinh xoay mặt lại nhìn Tiêu Lăng Phong. Sau đó nhẹ nhàng ấn giãn mở nơi mi tâm của anh.
"Em nhìn cô nhóc Lương Tịch Mạt kia một chút xem..."
"Xì..." Diệu Tinh bật cười xì một cái: "Ông xã, anh xác định anh là ni đã ba mươi tuổi chứ không phải mới mười ba tuổi đó chứ?" Cô hỏi, "Thế nào mà Even và Alice đều không ầm ĩ với nhau bao giờ, còn anh em nhà anh, hai người lớn lại cứ thích đấu với nhau cả đời như vậy."
"Con của chúng ta, mới phải chính thức là cháu nội của nhà họ Tiêu chứ sao!" Anh ôm chầm lấy Diệu Tinh, "Lại nói, Alice chỉ có một mình như vậy, nó cũng rất cô đơn. Chúng ta cho con bé sinh một đứa em trai nữa..."
"Sinh thêm một đứa nữa giống tiểu ác ma như cô cô của nó nữa hay sao?" Diệu Tinh buồn cười nhíu mi lại.
"Nói bậy, con của chúng ta nhất định là ngoan ngoãn nhất nhà!" Tiêu Lăng Phong không thuận theo: "Bà xã, có được không?"
Nhà họ Tiêu... "Bà xã, em xác định đây chính là con gái của chúng ta, chứ không phải là do cô nhóc Lương Tịch Mạt kia đã sinh trộm ở Los Angeles đó chứ!" Tiêu Lăng Phong nhìn lại con gái đang đứng ở trên ghế sa lon biểu diễn lại một lần nữa, hỏi vẻ đầy chán ghét.
"Hiện tại em cũng bắt đầu có chút hoài nghi rồi!" Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, mà lúc này Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần lại đang say sưa nhìn Alice kể chuyện.
"Lương Tịch Mạt, về sau mời cô hãy cách con gái của anh xa xa một chút!" Đến lúc này Tiêu Lăng Phong đã không thể nào nhìn không nổi nữa, anh đi lên trước ôm Alice tới: "Tại sao anh có thể giáo dục Evan trở thành ngoan ngoãn như thế, mà em lại có thể giáo dục con gái của anh thành một ác ma như vậy chứ?"
"Anh trai à, cái này là thuộc vấn đề của gen di truyền đó chứ, về chuyện này em thật sự không thể qunar được đâu!" Tịch Mạt nhún vai đầy vẻ vô tội, sau đó cô hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Evan: "Con trai của em ngoan, là bởi vì vốn dĩ nó rất là ngoan!"
"Thôi xin cô đi, thử nhìn cô cùng với Bùi Hạo Thần có bộ dạng như thế nào, vậy mà có thể sinh ra được bé ngoan, có quỷ mới tin được!" Tiêu Lăng Phong bĩu môi.
"Tiêu Lăng Phong, anh gọt vỏ đi này!" Diệu Tinh giận đến mức liền cầm lấy một quả tảo ở trên bàn ném qua: "Ông nội!" Diệu Tinh nhìn Tiêu Thiên Trì đang ở một bên trêu chọc đứa nhỏ, nói vẻ làm nũng.
"Em như vậy có được hay không, làm gì mà cứ mỗi lần có chuyện cũng đều gọi ông nội như vậy!" Tiêu Lăng Phong xem thường. Diệu Tinh lại rúc vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, nhìn bộ dáng hai người cãi vã với nhau.
"Ông xã, thật ra thì, em thật sự cảm thấy, trẻ con như vậy, là do có liên quan đến quan hệ giữa mọi người!" Nghe lời nói này của Diệu Tinh, ông cụ Tiếu đang ở một bên trêu chọc cặp trẻ nhỏ mới sinh của nhà họ Bùi liền ngẩng đầu lên.
"À..." Diệu Tinh thấy ông nội nhìn mình liền có chút lúng túng: "Ý của cháu muốn nói là: Bọn trẻ hoạt bát như vậy thì rất đáng yêu!" Diệu Tinh nói cải chính lại: "Ông nội, ông nói đi, đầu tiên là Evan đó, ngoan ngoãn giống như là cậu của nó vậy!" Mới là lạ! Cô âm thầm hướng về phía Tiêu Lăng Phong lè lưỡi một cái.
"Đúng đúng, đúng thế đấy. Còn Alice thì lại giống tựa như cô cô của nó!" Về sau người nào cưới phải người ấy xui xẻo. Tiêu Lăng Phong phụ họa theo bà xã. Trong lòng lại nghĩ đến một cái phong cảnh khác.
"Ba ba, con khẳng định ở trong lòng ngài không phải là đang nghĩ như vậy. Nhất định là ba ba lại đang nghĩ, về sau này sẽ không có ai muốn con, chắc chắn là ba đang nghĩ người nào cưới con, người ấy xui xẻo!" Cô nhóc nói như lên án, đồng thời, vẫn không quên nhớ nói cộng thêm một câu: "Giống như mẹ vậy."
"Hả..." Tiêu Lăng Phong ngẩn ra, con nhóc này, nó tới là muốn tìm anh để đòi nợ sao? "Con không được nói lung tung. Ba ba của con không có nói như vậy nhé!"
"Nhưng mà chính ba lại nghĩ như vậy!" Alice chống nạnh nói lại, không chịu thuận theo.
Tiêu Lăng Phong thống khổ nhìn sang bà xã của mình. Em sinh ra cái loại con gái gì vậy? Diệu Tinh nhìn lại Tiêu Lăng Phong chằm chằm: Cũng không phải chỉ có một mình em sinh ra nó.
Ô oa... "Không phải là cả hai người đều không yêu thích con đó chứ? Con không muốn ở lại chỗ này nữa!"
Lại đang diễn trò. Hai vợ chồng Tiêu Lăng Phong cúi đầu, đầu đầy hắc tuyến.
"Mẹ..." Thấy ba mẹ không để ý tới mình, cô bé xoay người bổ nhào vào Tịch Mạt ở bên cạnh: "Cha, mẹ, hai người dẫn con đi đi! Bọn họ đều không yêu con, lại còn khẳng định con không phải là do hai người họ sinh ra nữa."
Bùi Hạo Thần cũng buồn cười nhìn sang Alice.
"Cha, ngài hãy dẫn con đi Thụy Sĩ đi, con đi tìm bà nội của con. Con sẽ học vẽ, bằng không, cha đưa con đi đến Los Angeles, để cho bà ngoại nuôi, bồi dưỡng con thành minh tinh. Bây giờ con chính là không muốn sống ở chỗ này nữa!" Cô bé bưng bít tròng mắt, liếc nhìn mọi người. Tịch Mạt cố nén cười, cô kìm nén đến thiếu chút nữa thì bị tức cười đến sái cả lưng. Bùi Hạo Thần cũng vẫn mím môi. Anh nhìn Tiêu Lăng Phong, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói. Tiêu Lăng Phong, tôi muốn xem nửa đời sau, anh sẽ phải sống như thế nào đây…
** Đường phân cắt ** ngọt như mật **
Bóng đêm dần dần dày đặc, Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong cùng với ông nội tiễn Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần về nhà. Tiêu Thiên Trì dặn dò lại lần nữa, nhất định Chủ nhật phải tới đây.
Lúc Diệu Tinh từ trong phòng tắm đi ra, thấy Tiêu Lăng Phong đang lướt trên máy tính vẻ tức giận.
"Lại có việc gì hay sao vậy?" Diệu Tinh hỏi: "Công việc không được hài lòng hay sao?"
"Không phải vậy!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay Diệu Tinh, nhẹ nhàng giúp cô lau khô tóc.
"Vậy thì có chuyện gì thế?"
"Hôm nay anh nói chuyện điện thoại với Hạ Cẩm Trình. Tay của Tiểu Na phẫu thuật rất thành công, hai đứa bé cũng đã hoạt bát hơn rất nhiều." Tiêu Lăng Phong kể sơ qua.
"Đây là chuyện tốt mà!" Diệu Tinh không hiểu nhìn Tiêu Lăng Phong: "Vậy tại sao anh lại mất hứng?"
"Em nhìn xem bả vai của anh xấu như vậy!" Tiêu Lăng Phong sờ sờ lên vai của mình.
"Có sao? Em lại cảm thấy không có gì là không tốt cả!" Diệu Tinh đứng dậy ôm lấy cổ của anh."Ông xã, anh đã vì em mà làm nhiều như vậy, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc!" Diệu Tinh nói xong, cúi đầu hôn lên bờ vai của Tiêu Lăng Phong.
"Này bà xã, nhìn thấy cái này, em sẽ lại yêu anh thêm một chút phải không?" Tiêu Lăng Phong nói xong liếc tròng mắt nhìn sang, trong ánh mắt lướt qua một tia giảo hoạt. Diệu Tinh đột nhiên có một loại cảm giác giống như bị mắc lừa vậy: "Nói đi nào. Nhìn thấy nơi này, em sẽ yêu anh thêm một chút phải không?" Anh hỏi tới.
"Ừm!" Diệu Tinh bị hỏi không có cách nào thoái thác, chỉ có cách đành phải gật đầu.
"Cái gì gọi là 'Ừm' như vậy!" Tiêu Lăng Phong bất mãn. Nhưng không sao, không có việc gì hết. Anh cười một tiếng mê hoặc: "Anh đang suy nghĩ đến một chuyện. Bà xã, chúng ta cũng sinh một bảo bảo nữa đi!" Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng ly từng tí nói ra một câu. Đối với chuyện sinh con, bọn họ cũng không cố ý đến gặp bác sĩ. Hai người cũng cảm thấy dĩ nhiên cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
"Thế nào đột nhiên lại nghĩ đến chuyện sinh con như vậy?" Diệu Tinh xoay mặt lại nhìn Tiêu Lăng Phong. Sau đó nhẹ nhàng ấn giãn mở nơi mi tâm của anh.
"Em nhìn cô nhóc Lương Tịch Mạt kia một chút xem..."
"Xì..." Diệu Tinh bật cười xì một cái: "Ông xã, anh xác định anh là ni đã ba mươi tuổi chứ không phải mới mười ba tuổi đó chứ?" Cô hỏi, "Thế nào mà Even và Alice đều không ầm ĩ với nhau bao giờ, còn anh em nhà anh, hai người lớn lại cứ thích đấu với nhau cả đời như vậy."
"Con của chúng ta, mới phải chính thức là cháu nội của nhà họ Tiêu chứ sao!" Anh ôm chầm lấy Diệu Tinh, "Lại nói, Alice chỉ có một mình như vậy, nó cũng rất cô đơn. Chúng ta cho con bé sinh một đứa em trai nữa..."
"Sinh thêm một đứa nữa giống tiểu ác ma như cô cô của nó nữa hay sao?" Diệu Tinh buồn cười nhíu mi lại.
"Nói bậy, con của chúng ta nhất định là ngoan ngoãn nhất nhà!" Tiêu Lăng Phong không thuận theo: "Bà xã, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.