Chương 275: Người nào làm tổn thương đứa bé của tôi đều phải chết
Hải Diệp
21/01/2019
Đường Nhã Đình từ
vườn trẻ chạy đến giống như đã bị phát điên lên rồi. Cô lấy điện thoại
ra, tuy nhiên lại không có cách nào phát hiện ra được. hai đứa con không thấy đâu, ngay cả việc hỏi thăm lẫn tìm người xin giúp đỡ cô cũng không thể tìm được ai
"Làm thế nào bây giờ. Làm thế nào bây giờ!" Ô ô… Đường Nhã Đình khóc. "Tiểu Triết, tiểu Na, các con đang ở nơi nào, các con đang ở đâu…" Lúc bị cảnh sát mang đi, rõ ràng cô đã có nhờ cậy hàng xóm giúp một tay chăm sóc giúp, thế nhưng mà… Cô ở bót cảnh sát hai ngày hai đêm, đến hiện giờ cũng không có người nào nói cho cô biết hai đứa bé ở đâu. . .
Đường Nhã Đình ngồi ở ven đường bộ dạng đầy vẻ bất lực. Trên người cô thật bẩn thỉu, tóc tai cũng có chút xốc xếch. Đã hai ngày hai đêm qua cô cũng chưa từng rửa mặt, cũng tự cảm thấy mùi vị của mình cực kỳ gay mũi. Lau chùi qua quít nước mắt ở trên mặt, Đường Nhã Đình đứng lên nhanh chóng chạy về hướng công ty
Trong công ty, Diệu Tinh đang họp với những người trong tổ thiết kế. Đường Nhã Đình phịch một tiếng đẩy cửa ra.
"Trình Diệu Tinh, cô lăn ra đây cho tôi!" Đường Nhã Đình gào thét. Ánh mắt của cô đầy máu đỏ một mảnh.
"Tôi nhớ không lầm, cô ta đã bị khai trừ khỏi danh sách nhân viên công ty rồi kia mà. Mấy người trong bộ phận nhân sự này đã làm việc thế nào vậy?" Diệu Tinh đứng lên, nhìn bộ dáng thê thảm bẩn thỉu của Đường Nhã Đình. Ở trong điện thoại nổi điên còn không đủ sao, bây giờ lại còn đến tận công ty. . .
"Cô vẫn còn ở chỗ này mà nói phải trái những chuyện gì khác nữa đây. Trình Diệu Tinh, cô hãy mau chóng trả lại hai đứa bé của tôi ra đây nhanh một chút. Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
"Cô còn ở đây nói cái gì nữa vậy?" Diệu Tinh nhướng mi cau mày. Chính cô không đủ năng lực, để đi mất hai đứa con, trại sao lại chạy tới đây để tìm tôi. Đường Nhã Đình, cô có cảm thấy như vậy là quá đáng hay không?"
"Cô lại còn giả bộ!" Đường Nhã Đình kêu to tiến lên. Mấy đồng nghiệp nam nhìn bộ dạng nổi điên của Đường Nhã Đình, cũng chịu đựng mùi vị gay mũi của cô ta, tiến lên khống chế Đường Nhã Đình.
"Các người buông tôi ra!" Đường Nhã Đình kêu to. "Trình Diệu Tinh, nếu không phải là cô báo cảnh sát bắt tôi, thì hai đứa con của tôi làm sao có thể bị mất tích được. Nhất định là cô đã nhân cơ hội để giấu bọn trẻ đi. Cô chính là đố kỵ với tôi. Chính cô không sinh được đứa bé, cho nên, cô liền nghĩ muốn làm tổn thương đến hai đứa nhỏ của tôi!"
Choang! Tiếng kêu chát chúa vỡ tan tành nổ vang ở bên chân Đường Nhã Đình. "Nếu như cô còn dám kêu loạn, tôi sẽ không bảo đảm cái ly kia có thể nện vào đầu của cô hay không nữa đó" Diệu Tinh lạnh giọng nói.
"Đồ đê tiện, cô đúng là cái đồ đê tiện…" Đường Nhã Đình dùng sức gào thét, gân xanh trên cổ cũng nổi hết cả lên.
Hừ! Diệu Tinh cười khẽ.
"Hôm nay rốt cục tôi cũng đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của một con chó điên nó như thế nào rồi!" Không biết là người nào nói ra một câu. Ngay sau đó tất cả mọi người đều bật cười. Bị làm nhục như vậy, Đường Nhã Đình hoàn toàn nổi điên. Cô dùng sức thoát ra khỏi sự kiềm chế của đồng nghiệp, vọt tới mấy người nữ đồng nghiệp đang nói chuyện ở khoảng cách mình gần nhất.
"Đồ đê tiện, mấy người cười cái gì. . ." Đường Nhã Đình gào thét.
Chát! Không đợi cho Đường Nhã Đình nói xong. Người nữ đồng nghiệp kia đã hất tay nặng nề đánh cho Đường Nhã Đình một cái tát. Móng tay bén nhọn phá vỡ gương mặt của Đường Nhã Đình. Trên mặt của Đường Nhã Đình rất nhanh liền xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
"Họ Đường kia, tốt nhất là cô hãy bớt phóng túng cho tôi một chút. Cô cũng biết, đối với loại người không có người nuôi dạy, thì biện pháp của tôi vẫn còn rất nhiều mà!" Nói xong, cô gái đó lấy ra một chiếc khăn tay lau lau bàn tay của mình một chút. "Thật bẩn tay!" Ngay sau đó cô gái liền vứt luôn chiếc khăn tay Chanel đó ở dưới chân Đường Nhã Đình.
Hành động lăng nhục này của cô gái kia đã làm cho Đường Nhã Đình giận đến nổi điên.
"Một lũ các người hãy cút xéo đi! Các ngươi sẽ gặp báo ứng, gặp báo ứng!" Đường Nhã Đình kêu gào. “Hãy trả lại con cho tôi, trả lại con cho tôi!"
Nghe Đường Nhã Đình gào thét, trong lòng Diệu Tinh lại đau đớn một hồi. Bị mất đi đứa con sẽ thống khổ như thế nào, sẽ không có người nào rõ ràng hơn cô. Thế nhưng mà lúc này thì mình có thể làm được điều gì đây. Diệu Tinh từ từ đi đến bên người Đường Nhã Đình.
"Tôi khuyên cô vẫn nên đi ra ngoài thì sẽ tốt hơn! Bằng không cô sẽ làm kinh động đến bảo vệ. Mọi người cũng sẽ có cái nhìn không đẹp đối với gương mặt của cô…"
"Cô hãy câm miệng!" Đường Nhã Đình dùng một lực mạnh mẽ đẩy người đồng nghiệp đang nói chuyện ra. Không nghĩ tơi khi cô đẩy người khác ra, thì đồng thời, chính mình cũng sẽ bị té xuống về phía sau.
Nhìn những mảnh vụn của cái ly trên mặt đất, Diệu Tinh cả kinh, vội vội vàng vàng đưa tay ra kéo lại Đường Nhã Đình, tránh cho cô ta bị téngã xuống ở trên những mảnh thủy tinh vụn.
"Không cần cô làm bộ hảo tâm!" Đường Nhã Đình mắng to hất tay Diệu Tinh ra. "Trình Diệu Tinh, cô hãy mau chóng một chút, nhanh chóng trả lại con cho tôi!"
Nghe được lời nói này của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh chỉ khẽ cười lên một tiếng. Thiệt là, mình đã làm nhiều chuyện rồi. Cô tiến lên một bước, mắt nhìn xuống Đường Nhã Đình.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không biết con của cô ở đâu! Con của cô không thấy, cô nên đi báo cảnh sát. Còn nữa… tiểu thư Đường Nhã Đình, đồ thì có thể ăn lung tung, thế nhưng mà lời nói thì không thể nói lung tung như vậy được! Nếu không, tôi sẽ tố cáo cô tội đã phỉ báng người khác!" Diệu Tinh nhẹ nhàng giơ tay lên, ưu nhã dùng ngón tay trỏ bịt ngang lỗ mũi. "Hôm nay cứ như vậy đi, mọi chuyện cần nói đều đã nói rồi! Tất cả mọi người hãy chú ý một chút, tìm người đưa tiểu thư Đường Nhã Đình ra ngoài!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người rời đi.
"Trình Diệu Tinh, cô đừng đi, cô hãy lăn trở lại đây cho tôi!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu gào, "Hãy trả lại cho tôi hai đứa con của tôi, trả lại con cho tôi!" Đường Nhã Đình bất lực nằm soài ra trên mặt đất, mảnh vụn của cái ly bể tan tành đã đâm bị thương bàn tay của cô. "Trình Diệu Tinh, cô sẽ chết không được tử tế… Cô nhất định sẽ gặp báo ứng. . ."
Bên tai Diệu Tinh vẫn quanh quẩn câu nói sau cùng của Đường Nhã Đình, không được chết tử tế sao? Cho dù là như vậy, cô cũng không từ sự lựa chọn, hơn nữa cũng sẽ không hối hận. So với sau khi bị người khác ức hiếp, sau đó ức hiếp lại người đó rồi không được chết tử tế, cô tình nguyện làm người không được chết tử tế kia!
***********
Tiêu Lăng Phong cùng Lãnh Liệt từ bên ngoài trở lại. Vừa mới đi vào đến đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng kêu gào đến tê tâm liệt phế của một người phụ nữ.
"Lăng Phong, anh hãy ra ngoài đi. Em van cầu anh đó, hãy ra gặp em đi…" Hai người bảo vệ thân thể cường tráng gần như không cách nào ngăn lại nổi Đường Nhã Đình đã gần như điên cuồng lên rồi kia. "Lăng Phong, em cầu xin anh…”
"Cô ta lại đang làm cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Gọi bảo vệ ném cô ta ra ngoài đi! Nếu như không làm được, thì hãy nói cho bọn họ biết, ngày mai cũng không cần tới đây để làm việc nữa!"
"Ừ, để tôi đi xem một chút!" Lãnh Liệt nói xong liền đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân Đường Nhã Đình quay mặt sang, nhìn thấy Lãnh Liệt cũng thuận thế nhìn thấy Tiêu Lăng Phong.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình đột nhiên giống như là phát điên lên rồi, lập tức đẩy hai người đàn ông đang khống chế mình ra. Thậm chí ngay cả một người có thân thủ nhanh nhẹn như Lãnh Liệt, mà cũng không thể nào bắt giữ nổi Đường Nhã Đình.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Lăng Phong. Đầu gối của cô va chạm xuống mặt đất vang lên một tiếng. Ở sau lưng Tiêu Lăng Phong nghe được một luồng gió lạnh. "Lăng Phong, em van cầu anh, hãy giúp em một chút!" Đường Nhã Đình túm chặt lấy ống quần của Tiêu Lăng Phong khóc đến run rẩy.
"Cô lại muốn chơi đùa cái kiểu gì đây!" Tiêu Lăng Phong chán ghét lui về phía sau một bước. Cánh tay của Đường Nhã Đình trượt xuống chống ở trên mặt đất lạnh như băng.
"Lăng Phong, không thấy Tiểu Triết và tiểu Na đâu cả! Chính là Trình Diệu Tinh đã bắt cóc bọn trẻ đi… em cầu xin anh hãy giúp em một chút, có được hay không?"
"Diệu Tinh sẽ không làm như vậy đâu!" Tiêu Lăng Phong tỉnh táo nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình.
"Không phải là cô ta thì còn sẽ là ai!" Đường Nhã Đình lớn tiếng gào thét. "Lăng Phong! Bởi vì hận em nên cô ta mới làm như vậy! Cho nên, anh hãy giúp em, giúp em một chút có được hay không!" Cô nói cầu xin.
"Đường Nhã Đình, cô không hề cảm thấy những việc này là do cô tự làm tự chịu hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Hiện tại con của cô chẳng qua mới là không thấy đâu, cô đã liền gấp gáp như vậy rồi. Như vậy,cô có thể hiểu rõ, đứa con của tôi bị chết, chúng tôi sẽ có bao nhiêu đau đớn hay không…"
". . ." Đường Nhã Đình cứng đờ. "Lăng Phong. Em… em, đã sai lầm rồi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
"Lời nói thật xin lỗi của cô thực sự không hề đáng tiền chút nào! Đường Nhã Đình, coi như là cô có chết, cũng không đủ để lấy sinh mệnh đánh đồng cùng với đứa con của tôi!" Tiêu Lăng Phong lạnh giọng nói ra một câu, ngay cả trong ánh mắt của anh cũng đều chỉ có ánh sáng lạnh.
"Cho nên, anh, anh biết đứa bé của em. . ."
" Tôi không có hứng thú đối với những đứa con của cô, Diệu Tinh cũng sẽ không làm như vậy! Nếu như đứa bé thật sự không thấy, vậy thì cô hãy báo cảnh sát đi!" Tiêu Lăng Phong nói xong xoay người đi.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình kêu to nhào qua ôm lấy chân Tiêu Lăng Phong: "Đừng đi, em cầu xin anh đó! Chuyện đã qua cũng là do lỗi của em, em nguyện ý gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào. Em chỉ muốn cầu xin cô ấy không nên làm thương tổn đến hai đứa bé của em. Lăng Phong, lúc này chỉ có anh mới có thể giúp được em! Em cầu xin anh, hãy giúp em một chút. Giúp em một chút. . ."
"Chịu trách nhiệm sao?" Tiêu Lăng Phong cười, "Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây? Cô đã hại Diệu Tinh phải chịu nhiều tổn thương như vậy, hại chết đứa con của tôi, cô nghĩ muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu. Càng không ngừng cúi người xuống dập đầu đụng vào trên đất. Phịch! Phịch! Tiếng động vang vọng ở trong đại sảnh.
Tiêu Lăng Phong quay mặt qua một bên.
"Cô cầu xin tôi cũng vô ích, tôi không biết con của cô đang ở nơi nào." Anh lui ra một bước, "Liệt. Giúp cô ta báo cảnh sát, sau đó đưa cô ta đi ra ngoài!"
"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong xoay người tránh ra, Đường Nhã Đình hô to nghe bén nhọn. "Anh thật sự vứt bỏ, không hề nhớ nhung một chút nào đến tình cũ thật sao? Anh thừa nhận đúng là muốn bảo vệ che chở cho Trình Diệu Tinh, có phải hay không?"
"Thứ nhất, giữa hai chúng ta tình cũ cũng sớm đã không còn tồn tại, thứ hai... Tôi giúp đỡ người phụ nữ mình yêu thì có cái gì không đúng sao?" Anh hỏi. "Cô có thời gian ở chỗ này khóc lóc ôm sòm, còn không bằng đi suy nghĩ thật kỹ xem cô đã bị phạm lỗi đối với người nào thì tốt hơn."
Đường Nhã Đình quỳ ở trên mặt đất, cảm giác lạnh như băng từ đầu gối lan tràn đến khắp trong lòng. Thậm chí trên sàn nhà còn giữ lại một chút màu đỏ của vết máu, mà đối với hết thảy những thứ này, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại hoàn toàn làm như không thấy… Âm thanh khanh khách t từ trong lòng bàn tay của Đường Nhã Đình phát ra.
Tôi sẽ không cứ như vậy mà buông tha, tuyệt đối sẽ không… Tất cả những người nào đã làm tổn thương đến những đứa con của tôi, đều phải chết, đều phải chết. . .
Diệu Tinh đứng ở bên cửa sổ. Sau khi Đường Nhã Đình đến nơi này náo loạn một trận, cô liền không còn có tâm tình để làm việc nữa. Diệu Tinh lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá còn chưa kịp bóc niêm phong. Cô mở ra đốt một điếu, một giây kế tiếp cô liền ho khan kịch liệt. Ho đến nước mắt tràn ra mi. . .
Cô lại hít một hơi thật sâu một lần, sau đó từ từ khạc ra, ho khan một hồi… Cô ho khan, tựa người vào trên cửa sổ sát đất, cũng không buồn lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt.
Đứa con của Đường Nhã Đình, chắc chắn là cũng đang ở cùng nơi với Hạ Cẩm Trình rồi! Năm năm trước, Đường Nhã Đình thường lui tới rất thân thiết cùng với Hạ Cẩm Trình. Khả năng cực lớn hai đứa bé này có thể là con của Hạ Cẩm Trình, hơn nữa Hạ Cẩm Trình cũng sẽ không vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở tại nơi đó.
Từ từ dụi tắt điếu thuốc lá… Diệu Tinh đứng thẳng người lên. Cô cầm điện thoại lên, do dự nhưng vẫn có ý định gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Trình. Bất kể Đường Nhã Đình có ác độc thế nào, nhưng mà… Cô ta thực sự rất yêu quý đối với hai đứa bé kia, chắc chắn là sẽ không làm chuyện giả vờ. Phải chia lìa với đứa con mà mình đã sinh ra quả thật là rất đau đớn. Cô là người hiểu rõ điều này quá mức. . .
Trình Diệu Tinh, mày điên rồi sao! Người phụ nữ kia đã hại chết đứa con của mày, thế nhưng mày lại thương cảm đối với cô ta như vậy? Cô ta căn bản không đáng giá để đáng thương như vậy. Cô ta lúc này chỉ là tạm thời không thấy được đứa con của mình mà thôi, còn mày… sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn được trông thấy đứa bé kia nữa. . .
Nhưng nà, trẻ nhỏ là vô tội. . .
Vậy thì đứa con của mầy không phải cũng vô tội đó sao. . .
Những giọng nói đối lập nhau cứ thi nhau vang lên ở bên tai Diệu Tinh. Diệu Tinh có cảm giác mình sắp bị những giọng nói này hành hạ đến sắp nổi điên lên rồi.
"A…” Diệu Tinh kêu to, sau đó cô gạt toàn bộ đồ vật ở trên bàn rơi xuống dưới đất, sau đó bản thân mình cũng vô lực té nhào xuống theo. . .
"Làm thế nào bây giờ. Làm thế nào bây giờ!" Ô ô… Đường Nhã Đình khóc. "Tiểu Triết, tiểu Na, các con đang ở nơi nào, các con đang ở đâu…" Lúc bị cảnh sát mang đi, rõ ràng cô đã có nhờ cậy hàng xóm giúp một tay chăm sóc giúp, thế nhưng mà… Cô ở bót cảnh sát hai ngày hai đêm, đến hiện giờ cũng không có người nào nói cho cô biết hai đứa bé ở đâu. . .
Đường Nhã Đình ngồi ở ven đường bộ dạng đầy vẻ bất lực. Trên người cô thật bẩn thỉu, tóc tai cũng có chút xốc xếch. Đã hai ngày hai đêm qua cô cũng chưa từng rửa mặt, cũng tự cảm thấy mùi vị của mình cực kỳ gay mũi. Lau chùi qua quít nước mắt ở trên mặt, Đường Nhã Đình đứng lên nhanh chóng chạy về hướng công ty
Trong công ty, Diệu Tinh đang họp với những người trong tổ thiết kế. Đường Nhã Đình phịch một tiếng đẩy cửa ra.
"Trình Diệu Tinh, cô lăn ra đây cho tôi!" Đường Nhã Đình gào thét. Ánh mắt của cô đầy máu đỏ một mảnh.
"Tôi nhớ không lầm, cô ta đã bị khai trừ khỏi danh sách nhân viên công ty rồi kia mà. Mấy người trong bộ phận nhân sự này đã làm việc thế nào vậy?" Diệu Tinh đứng lên, nhìn bộ dáng thê thảm bẩn thỉu của Đường Nhã Đình. Ở trong điện thoại nổi điên còn không đủ sao, bây giờ lại còn đến tận công ty. . .
"Cô vẫn còn ở chỗ này mà nói phải trái những chuyện gì khác nữa đây. Trình Diệu Tinh, cô hãy mau chóng trả lại hai đứa bé của tôi ra đây nhanh một chút. Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
"Cô còn ở đây nói cái gì nữa vậy?" Diệu Tinh nhướng mi cau mày. Chính cô không đủ năng lực, để đi mất hai đứa con, trại sao lại chạy tới đây để tìm tôi. Đường Nhã Đình, cô có cảm thấy như vậy là quá đáng hay không?"
"Cô lại còn giả bộ!" Đường Nhã Đình kêu to tiến lên. Mấy đồng nghiệp nam nhìn bộ dạng nổi điên của Đường Nhã Đình, cũng chịu đựng mùi vị gay mũi của cô ta, tiến lên khống chế Đường Nhã Đình.
"Các người buông tôi ra!" Đường Nhã Đình kêu to. "Trình Diệu Tinh, nếu không phải là cô báo cảnh sát bắt tôi, thì hai đứa con của tôi làm sao có thể bị mất tích được. Nhất định là cô đã nhân cơ hội để giấu bọn trẻ đi. Cô chính là đố kỵ với tôi. Chính cô không sinh được đứa bé, cho nên, cô liền nghĩ muốn làm tổn thương đến hai đứa nhỏ của tôi!"
Choang! Tiếng kêu chát chúa vỡ tan tành nổ vang ở bên chân Đường Nhã Đình. "Nếu như cô còn dám kêu loạn, tôi sẽ không bảo đảm cái ly kia có thể nện vào đầu của cô hay không nữa đó" Diệu Tinh lạnh giọng nói.
"Đồ đê tiện, cô đúng là cái đồ đê tiện…" Đường Nhã Đình dùng sức gào thét, gân xanh trên cổ cũng nổi hết cả lên.
Hừ! Diệu Tinh cười khẽ.
"Hôm nay rốt cục tôi cũng đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của một con chó điên nó như thế nào rồi!" Không biết là người nào nói ra một câu. Ngay sau đó tất cả mọi người đều bật cười. Bị làm nhục như vậy, Đường Nhã Đình hoàn toàn nổi điên. Cô dùng sức thoát ra khỏi sự kiềm chế của đồng nghiệp, vọt tới mấy người nữ đồng nghiệp đang nói chuyện ở khoảng cách mình gần nhất.
"Đồ đê tiện, mấy người cười cái gì. . ." Đường Nhã Đình gào thét.
Chát! Không đợi cho Đường Nhã Đình nói xong. Người nữ đồng nghiệp kia đã hất tay nặng nề đánh cho Đường Nhã Đình một cái tát. Móng tay bén nhọn phá vỡ gương mặt của Đường Nhã Đình. Trên mặt của Đường Nhã Đình rất nhanh liền xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
"Họ Đường kia, tốt nhất là cô hãy bớt phóng túng cho tôi một chút. Cô cũng biết, đối với loại người không có người nuôi dạy, thì biện pháp của tôi vẫn còn rất nhiều mà!" Nói xong, cô gái đó lấy ra một chiếc khăn tay lau lau bàn tay của mình một chút. "Thật bẩn tay!" Ngay sau đó cô gái liền vứt luôn chiếc khăn tay Chanel đó ở dưới chân Đường Nhã Đình.
Hành động lăng nhục này của cô gái kia đã làm cho Đường Nhã Đình giận đến nổi điên.
"Một lũ các người hãy cút xéo đi! Các ngươi sẽ gặp báo ứng, gặp báo ứng!" Đường Nhã Đình kêu gào. “Hãy trả lại con cho tôi, trả lại con cho tôi!"
Nghe Đường Nhã Đình gào thét, trong lòng Diệu Tinh lại đau đớn một hồi. Bị mất đi đứa con sẽ thống khổ như thế nào, sẽ không có người nào rõ ràng hơn cô. Thế nhưng mà lúc này thì mình có thể làm được điều gì đây. Diệu Tinh từ từ đi đến bên người Đường Nhã Đình.
"Tôi khuyên cô vẫn nên đi ra ngoài thì sẽ tốt hơn! Bằng không cô sẽ làm kinh động đến bảo vệ. Mọi người cũng sẽ có cái nhìn không đẹp đối với gương mặt của cô…"
"Cô hãy câm miệng!" Đường Nhã Đình dùng một lực mạnh mẽ đẩy người đồng nghiệp đang nói chuyện ra. Không nghĩ tơi khi cô đẩy người khác ra, thì đồng thời, chính mình cũng sẽ bị té xuống về phía sau.
Nhìn những mảnh vụn của cái ly trên mặt đất, Diệu Tinh cả kinh, vội vội vàng vàng đưa tay ra kéo lại Đường Nhã Đình, tránh cho cô ta bị téngã xuống ở trên những mảnh thủy tinh vụn.
"Không cần cô làm bộ hảo tâm!" Đường Nhã Đình mắng to hất tay Diệu Tinh ra. "Trình Diệu Tinh, cô hãy mau chóng một chút, nhanh chóng trả lại con cho tôi!"
Nghe được lời nói này của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh chỉ khẽ cười lên một tiếng. Thiệt là, mình đã làm nhiều chuyện rồi. Cô tiến lên một bước, mắt nhìn xuống Đường Nhã Đình.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không biết con của cô ở đâu! Con của cô không thấy, cô nên đi báo cảnh sát. Còn nữa… tiểu thư Đường Nhã Đình, đồ thì có thể ăn lung tung, thế nhưng mà lời nói thì không thể nói lung tung như vậy được! Nếu không, tôi sẽ tố cáo cô tội đã phỉ báng người khác!" Diệu Tinh nhẹ nhàng giơ tay lên, ưu nhã dùng ngón tay trỏ bịt ngang lỗ mũi. "Hôm nay cứ như vậy đi, mọi chuyện cần nói đều đã nói rồi! Tất cả mọi người hãy chú ý một chút, tìm người đưa tiểu thư Đường Nhã Đình ra ngoài!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người rời đi.
"Trình Diệu Tinh, cô đừng đi, cô hãy lăn trở lại đây cho tôi!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu gào, "Hãy trả lại cho tôi hai đứa con của tôi, trả lại con cho tôi!" Đường Nhã Đình bất lực nằm soài ra trên mặt đất, mảnh vụn của cái ly bể tan tành đã đâm bị thương bàn tay của cô. "Trình Diệu Tinh, cô sẽ chết không được tử tế… Cô nhất định sẽ gặp báo ứng. . ."
Bên tai Diệu Tinh vẫn quanh quẩn câu nói sau cùng của Đường Nhã Đình, không được chết tử tế sao? Cho dù là như vậy, cô cũng không từ sự lựa chọn, hơn nữa cũng sẽ không hối hận. So với sau khi bị người khác ức hiếp, sau đó ức hiếp lại người đó rồi không được chết tử tế, cô tình nguyện làm người không được chết tử tế kia!
***********
Tiêu Lăng Phong cùng Lãnh Liệt từ bên ngoài trở lại. Vừa mới đi vào đến đại sảnh thì đã nghe thấy tiếng kêu gào đến tê tâm liệt phế của một người phụ nữ.
"Lăng Phong, anh hãy ra ngoài đi. Em van cầu anh đó, hãy ra gặp em đi…" Hai người bảo vệ thân thể cường tráng gần như không cách nào ngăn lại nổi Đường Nhã Đình đã gần như điên cuồng lên rồi kia. "Lăng Phong, em cầu xin anh…”
"Cô ta lại đang làm cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Gọi bảo vệ ném cô ta ra ngoài đi! Nếu như không làm được, thì hãy nói cho bọn họ biết, ngày mai cũng không cần tới đây để làm việc nữa!"
"Ừ, để tôi đi xem một chút!" Lãnh Liệt nói xong liền đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân Đường Nhã Đình quay mặt sang, nhìn thấy Lãnh Liệt cũng thuận thế nhìn thấy Tiêu Lăng Phong.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình đột nhiên giống như là phát điên lên rồi, lập tức đẩy hai người đàn ông đang khống chế mình ra. Thậm chí ngay cả một người có thân thủ nhanh nhẹn như Lãnh Liệt, mà cũng không thể nào bắt giữ nổi Đường Nhã Đình.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình phịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Lăng Phong. Đầu gối của cô va chạm xuống mặt đất vang lên một tiếng. Ở sau lưng Tiêu Lăng Phong nghe được một luồng gió lạnh. "Lăng Phong, em van cầu anh, hãy giúp em một chút!" Đường Nhã Đình túm chặt lấy ống quần của Tiêu Lăng Phong khóc đến run rẩy.
"Cô lại muốn chơi đùa cái kiểu gì đây!" Tiêu Lăng Phong chán ghét lui về phía sau một bước. Cánh tay của Đường Nhã Đình trượt xuống chống ở trên mặt đất lạnh như băng.
"Lăng Phong, không thấy Tiểu Triết và tiểu Na đâu cả! Chính là Trình Diệu Tinh đã bắt cóc bọn trẻ đi… em cầu xin anh hãy giúp em một chút, có được hay không?"
"Diệu Tinh sẽ không làm như vậy đâu!" Tiêu Lăng Phong tỉnh táo nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình.
"Không phải là cô ta thì còn sẽ là ai!" Đường Nhã Đình lớn tiếng gào thét. "Lăng Phong! Bởi vì hận em nên cô ta mới làm như vậy! Cho nên, anh hãy giúp em, giúp em một chút có được hay không!" Cô nói cầu xin.
"Đường Nhã Đình, cô không hề cảm thấy những việc này là do cô tự làm tự chịu hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Hiện tại con của cô chẳng qua mới là không thấy đâu, cô đã liền gấp gáp như vậy rồi. Như vậy,cô có thể hiểu rõ, đứa con của tôi bị chết, chúng tôi sẽ có bao nhiêu đau đớn hay không…"
". . ." Đường Nhã Đình cứng đờ. "Lăng Phong. Em… em, đã sai lầm rồi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
"Lời nói thật xin lỗi của cô thực sự không hề đáng tiền chút nào! Đường Nhã Đình, coi như là cô có chết, cũng không đủ để lấy sinh mệnh đánh đồng cùng với đứa con của tôi!" Tiêu Lăng Phong lạnh giọng nói ra một câu, ngay cả trong ánh mắt của anh cũng đều chỉ có ánh sáng lạnh.
"Cho nên, anh, anh biết đứa bé của em. . ."
" Tôi không có hứng thú đối với những đứa con của cô, Diệu Tinh cũng sẽ không làm như vậy! Nếu như đứa bé thật sự không thấy, vậy thì cô hãy báo cảnh sát đi!" Tiêu Lăng Phong nói xong xoay người đi.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình kêu to nhào qua ôm lấy chân Tiêu Lăng Phong: "Đừng đi, em cầu xin anh đó! Chuyện đã qua cũng là do lỗi của em, em nguyện ý gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào. Em chỉ muốn cầu xin cô ấy không nên làm thương tổn đến hai đứa bé của em. Lăng Phong, lúc này chỉ có anh mới có thể giúp được em! Em cầu xin anh, hãy giúp em một chút. Giúp em một chút. . ."
"Chịu trách nhiệm sao?" Tiêu Lăng Phong cười, "Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây? Cô đã hại Diệu Tinh phải chịu nhiều tổn thương như vậy, hại chết đứa con của tôi, cô nghĩ muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu. Càng không ngừng cúi người xuống dập đầu đụng vào trên đất. Phịch! Phịch! Tiếng động vang vọng ở trong đại sảnh.
Tiêu Lăng Phong quay mặt qua một bên.
"Cô cầu xin tôi cũng vô ích, tôi không biết con của cô đang ở nơi nào." Anh lui ra một bước, "Liệt. Giúp cô ta báo cảnh sát, sau đó đưa cô ta đi ra ngoài!"
"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong xoay người tránh ra, Đường Nhã Đình hô to nghe bén nhọn. "Anh thật sự vứt bỏ, không hề nhớ nhung một chút nào đến tình cũ thật sao? Anh thừa nhận đúng là muốn bảo vệ che chở cho Trình Diệu Tinh, có phải hay không?"
"Thứ nhất, giữa hai chúng ta tình cũ cũng sớm đã không còn tồn tại, thứ hai... Tôi giúp đỡ người phụ nữ mình yêu thì có cái gì không đúng sao?" Anh hỏi. "Cô có thời gian ở chỗ này khóc lóc ôm sòm, còn không bằng đi suy nghĩ thật kỹ xem cô đã bị phạm lỗi đối với người nào thì tốt hơn."
Đường Nhã Đình quỳ ở trên mặt đất, cảm giác lạnh như băng từ đầu gối lan tràn đến khắp trong lòng. Thậm chí trên sàn nhà còn giữ lại một chút màu đỏ của vết máu, mà đối với hết thảy những thứ này, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại hoàn toàn làm như không thấy… Âm thanh khanh khách t từ trong lòng bàn tay của Đường Nhã Đình phát ra.
Tôi sẽ không cứ như vậy mà buông tha, tuyệt đối sẽ không… Tất cả những người nào đã làm tổn thương đến những đứa con của tôi, đều phải chết, đều phải chết. . .
Diệu Tinh đứng ở bên cửa sổ. Sau khi Đường Nhã Đình đến nơi này náo loạn một trận, cô liền không còn có tâm tình để làm việc nữa. Diệu Tinh lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá còn chưa kịp bóc niêm phong. Cô mở ra đốt một điếu, một giây kế tiếp cô liền ho khan kịch liệt. Ho đến nước mắt tràn ra mi. . .
Cô lại hít một hơi thật sâu một lần, sau đó từ từ khạc ra, ho khan một hồi… Cô ho khan, tựa người vào trên cửa sổ sát đất, cũng không buồn lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt.
Đứa con của Đường Nhã Đình, chắc chắn là cũng đang ở cùng nơi với Hạ Cẩm Trình rồi! Năm năm trước, Đường Nhã Đình thường lui tới rất thân thiết cùng với Hạ Cẩm Trình. Khả năng cực lớn hai đứa bé này có thể là con của Hạ Cẩm Trình, hơn nữa Hạ Cẩm Trình cũng sẽ không vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở tại nơi đó.
Từ từ dụi tắt điếu thuốc lá… Diệu Tinh đứng thẳng người lên. Cô cầm điện thoại lên, do dự nhưng vẫn có ý định gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Trình. Bất kể Đường Nhã Đình có ác độc thế nào, nhưng mà… Cô ta thực sự rất yêu quý đối với hai đứa bé kia, chắc chắn là sẽ không làm chuyện giả vờ. Phải chia lìa với đứa con mà mình đã sinh ra quả thật là rất đau đớn. Cô là người hiểu rõ điều này quá mức. . .
Trình Diệu Tinh, mày điên rồi sao! Người phụ nữ kia đã hại chết đứa con của mày, thế nhưng mày lại thương cảm đối với cô ta như vậy? Cô ta căn bản không đáng giá để đáng thương như vậy. Cô ta lúc này chỉ là tạm thời không thấy được đứa con của mình mà thôi, còn mày… sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn được trông thấy đứa bé kia nữa. . .
Nhưng nà, trẻ nhỏ là vô tội. . .
Vậy thì đứa con của mầy không phải cũng vô tội đó sao. . .
Những giọng nói đối lập nhau cứ thi nhau vang lên ở bên tai Diệu Tinh. Diệu Tinh có cảm giác mình sắp bị những giọng nói này hành hạ đến sắp nổi điên lên rồi.
"A…” Diệu Tinh kêu to, sau đó cô gạt toàn bộ đồ vật ở trên bàn rơi xuống dưới đất, sau đó bản thân mình cũng vô lực té nhào xuống theo. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.