Chương 307: Nơi này của anh cũng đã không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa!
Hải Diệp
13/03/2019
Đại sảnh khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Tiêu Lăng Phong lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đồng ý phẫu thuật.
"Cháu đã liên lạc với bệnh viện rồi, tin tưởng cuộc phẫu thuật sẽ có thể được tiến hành rất nhanh thôi!"
Trình Ngự không lên tiếng. Ông nhìn Tiêu Lăng Phong, thế nào mà lại trở thành như vậy. Thiên Tuấn và Thiên Trì đều không bị hủy trong tay của anh. Đây tuyệt đối là kỳ tích. Mặc dù hết thảy đây chỉ là một mưu kế nhỏ của ông, chuyện đã đạt tới kết quả mà ông mong muốn. Ông vốn nên nói lại chuyện này cho Tiêu Lăng Phong biết. Thế nhưng mà nghĩ đến Diệu Tinh đã từng phải chịu nhiều cực khổ như vậy, đột nhiên ông cảm thấy cần phải thắt sự "hành hạ" thêm một chút nữa đối với Tiêu Lăng Phong mới được.
"Đây là giấy tờ của nơi đã từng là phòng ốc của ngài, còn đây là cổ phần của Thiên Tuấn!"
Trình Ngự nhìn vào những loại giấy tờ gì đó trong tay Tiêu Lăng Phong. Những thứ này từ năm năm trước đã được chuyển nhượng lại dưới tên của Diệu Tinh. Ông không thể nào tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong nói: "Đến bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đó!" Trình Ngự nói nhắc nhở: "Coi như đã chứng minh được là cậu yêu Diệu Tinh. Nhưng mà... tôi cũng chưa bao giờ từng nói là sẽ bởi vì những thứ này mà gả Diệu Tinh cho cậu! Mặc dù trong lòng Diệu Tinh cũng yêu cậu, thì tôi đây cũng sẽ không muốn gả con gái mình cho một người mù!" Trình Ngự nói ác liệt, thế nhưng trong lòng ông lại có mấy phần thương hại cho Tiêu Lăng Phong. Có phải hình thức này của chính mình chính là một loại kích thích rất quá đáng đối với anh hay không! Vì bất kể như thế nào, Tiêu Lăng Phong bị "mù" cũng là vì Diệu Tinh.
"Cho tới tận bây giờ, cháu cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng muốn dùng chuyện này để ngăn trở Diệu Tinh. Mà cháu cũng không muốn dùng nó làm lợi thế cho mình."
"Cậu thật sự có thể cam tâm để cho Diệu Tinh mang theo đôi mắt được ghép giác mạc của cậu gả cho người khác sao?" Trình Ngự bồi thêm một câu mang nặng lực đả kích: "Nếu như Diệu Tinh cảm ơn cậu thì hoàn hảo. Nhưng nếu như con bé không hề cảm kích, lại sống cuộc sống hạnh phúc cùng với người khác, mà cậu lại..."
"Chuyện này không thể để cho Diệu Tinh được biết!"
Trình Ngự không thể ghìm nén được nụ cười. Không biết Diệu Tinh nghe thấy như vậy, khi ấy có thể sẽ tặng cho phía bên kia mặt của Tiêu Lăng Phong một cái tát hay không! Nhưng bất quá, có thể chứng minh... lúc đầu Diệu Tinh đã không hề yêu lầm người.
"Ông làm như vậy, liệu có thể có chút quá nóng giận hay không." Trong phòng nghỉ. Khương Ngọc Khiết nghe lại lời kể của Trình Ngự liền không nhịn được mà trách cứ. Quá khứ cho dù có nhiều oán hận hơn nữa, nhưng mà trong khoảng thời gian này đã có nhiều chuyện trải qua như vậy, những khúc mắc trong lòng bà cũng đã được thả lỏng ra nhiều. Vốn dĩ bà nghĩ đối với chuyện của Diệu Tinh, bà cũng sẽ không tham dự gì nhiều vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ. Mặc dù Tiêu Lăng Phong không làm chuyện đến bước này, nếu như mà Diệu Tinh thật sự thích yêu thích Tiêu Lăng Phong, thì bà cũng không có biện pháp gì: "Chẳng qua là, thật có lỗi đối với đứa nhỏ Carlos kia rồi !"
"Lúc trước cậu ta có tìm tôi để nói chuyện. Cậu ta cũng là người tốt... Chẳng qua là đáng tiếc, Diệu Tinh lại không có cái phúc khí đó!" Trình Ngự khẽ than một tiếng.
Alice ngồi chống cằm, cô bé nghe hoàn toàn không hiểu ông bà ngoại đang nói nói về những chuyện gì. Bất quá... Ba ba và mẹ giống như đã không còn tức giận nữa rồi. Ngày hôm qua cô bé đã nhìn thấy ba ba đang dỗ cho mẹ ăn cơm. Còn nhìn thấy ba ba hôn lên gương mặt của mẹ nữa. Ba ba cười, đôi mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết.
Rõ ràng đây là một "âm mưu", nhưng mà người tham dự lại càng ngày càng nhiều, đến ngay cả Lãnh Liệt cũng trở thành đồng lõa.
"Anh nói xem, nếu như mà Tiêu Lăng Phong biết anh cũng hùa theo cùng với bọn họ để lừa gạt anh ấy, liệu sau này anh ấy sẽ hối hận khi lần trước đã giúp anh hay không?"
"Hừ! Hối hận thì cũng đã muộn rồi!" Lãnh Liệt nói vẻ xem thường, ôm chầm lấy Ti Khiết, "Chờ chuyện bên này có kết quả, chúng ta cũng trở về nhà đi thôi. Anh cũng muốn giống như Tịch Mạt, muốn có một đống bảo bảo thật dễ thương như vậy."
"Anh cho em là heo sao!" Ti Khiết trợn trắng mắt, sau đó chạy đến bên người Tiêu Lăng Phong. Người nầy cố chấp là không chịu ở bó thạch cao ở trên đùi, hiện tại lại phải phiền toái đến phẫu thuật. Đúng thật là một ngị đàn ông quá mức ngu ngốc.
"Cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp cậu lừa gạt Diệu Tinh!" Ti Khiết hàm chứa lệ: "Tiêu Lăng Phong, về sau này tôi sẽ không bao giờ còn ức hiếp cậu nữa."
"Tôi cũng không phải là phải người bị bệnh nan y gì!" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Yên tâm đi, tôi không sao đâu!"
"Vậy cậu hãy nhìn nhiều thêm mấy lần mấy người chúng ta nữa đi, về sau này nếu muốn nhìn thì..." Ti Khiết nghẹn ngào, quay mặt qua một bên. Không được! Ti Khiết thật lo lắng sẽ để cho mình bị cười ra thành tiếng. Lãnh Liệt nhận ra Ti Khiết đang cố nén, anh liền kéo vào trong ngực của mình. Ti Khiết ôm lấy Lãnh Liệt, bả vai cô cứ rung lên từng đợt, từng đợt. Nhìn qua thấy cô khóc cực kỳ thương tâm. Chỉ có Lãnh Liệt biết, Ti Khiết đã cười sắp đến đau hết cả lưng rồi.
*******************
Tiêu Lăng Phong nằm trên bàn mổ,
"Anh xác định sẽ không hối hận chứ, hiện tại đổi ý còn kịp đó!"
Tiêu Lăng Phong quay mặt sang nhìn Karl: "Tôi hối hận thì tại sao lại muốn anh làm ca phẫu thuật này chứ?" Hôm nay không biết anh đã nhắc tới chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Trên trán Karl toát ra ba đường hắc tuyến. Người này cũng thật là quái dị đi. Cô nhóc Trình Diệu Tinh kia, rốt cuộc là thương anh ta ở nơi nào vậy. Karl hướng về phía y tá nháy mắt một cái. Y tá gật đầu một cái liền chuẩn bị xong thuốc mê.
"Tại sao cậu lại tới đây?" Bác sĩ phẫu thuật đi tới, thiếu chút nữa thì cho là mình đã đi sai chỗ.
"À! Đưa một người bạn tới thôi." Karl cười: "Hiện giờ tôi liền giao bệnh nhân cho anh nhé! À! Đúng rồi. Khi cậu bó thạch cao cố định thì nhớ bó thạch cao cho nặng một chút." Karl hướng về phía Tiêu Lăng Phong đã bị thuốc mê làm vẻ mặt ngoáo ộp, sau đó đi ra ngoài. Tiêu Lăng Phong, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì chuyện đùa đã tới rồi. Karl nhướng nhướng cái trán, khóe miệng của anh hơi nhêch lên hé lộ một nụ cười có chút tà mị.
Trong phòng bệnh, Lãnh Liệt gõ gõ lên thạch cao ở trên đùi Tiêu Lăng Phong. Rốt cuộc là có bao nhiêu nghiêm trọng mà phải bó lớp thạch cao dầy như vậy. Anh ngước mắt lên nhìn Karl, muốn cười nhưng lại phải cố nén. Anh cũng biết chuyện này không thoát được có liên quan tới anh ta.
"Anh ấy đã tỉnh chưa vậy?" Diệu Tinh bất an ngồi ở một bên,
"Yên tâm đi, cũng nhanh thôi!" Ti Khiết vỗ vỗ bả vai vào Diệu Tinh: "Một hồi nữa em cũng không cần phải lên tiếng nghe không. Chúng ta làm thế này chính là vì muốn cho em được hả giận, cho cậu ta chút ít dạy dỗ." Ti Khiết nhắc nhở. Sau đó vẻ mặt cũng đầy mong đợi, chờ cho Tiêu Lăng Phong tỉnh lại.
"Carlos chủ yếu là chỉ trông vào cậu thôi đấy. Nếu như cậu diễn trò không đạt, thì chúng tôi đây sẽ đến hỏi tội cậu đó!"
"Cháu đã liên lạc với bệnh viện rồi, tin tưởng cuộc phẫu thuật sẽ có thể được tiến hành rất nhanh thôi!"
Trình Ngự không lên tiếng. Ông nhìn Tiêu Lăng Phong, thế nào mà lại trở thành như vậy. Thiên Tuấn và Thiên Trì đều không bị hủy trong tay của anh. Đây tuyệt đối là kỳ tích. Mặc dù hết thảy đây chỉ là một mưu kế nhỏ của ông, chuyện đã đạt tới kết quả mà ông mong muốn. Ông vốn nên nói lại chuyện này cho Tiêu Lăng Phong biết. Thế nhưng mà nghĩ đến Diệu Tinh đã từng phải chịu nhiều cực khổ như vậy, đột nhiên ông cảm thấy cần phải thắt sự "hành hạ" thêm một chút nữa đối với Tiêu Lăng Phong mới được.
"Đây là giấy tờ của nơi đã từng là phòng ốc của ngài, còn đây là cổ phần của Thiên Tuấn!"
Trình Ngự nhìn vào những loại giấy tờ gì đó trong tay Tiêu Lăng Phong. Những thứ này từ năm năm trước đã được chuyển nhượng lại dưới tên của Diệu Tinh. Ông không thể nào tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong nói: "Đến bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đó!" Trình Ngự nói nhắc nhở: "Coi như đã chứng minh được là cậu yêu Diệu Tinh. Nhưng mà... tôi cũng chưa bao giờ từng nói là sẽ bởi vì những thứ này mà gả Diệu Tinh cho cậu! Mặc dù trong lòng Diệu Tinh cũng yêu cậu, thì tôi đây cũng sẽ không muốn gả con gái mình cho một người mù!" Trình Ngự nói ác liệt, thế nhưng trong lòng ông lại có mấy phần thương hại cho Tiêu Lăng Phong. Có phải hình thức này của chính mình chính là một loại kích thích rất quá đáng đối với anh hay không! Vì bất kể như thế nào, Tiêu Lăng Phong bị "mù" cũng là vì Diệu Tinh.
"Cho tới tận bây giờ, cháu cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng muốn dùng chuyện này để ngăn trở Diệu Tinh. Mà cháu cũng không muốn dùng nó làm lợi thế cho mình."
"Cậu thật sự có thể cam tâm để cho Diệu Tinh mang theo đôi mắt được ghép giác mạc của cậu gả cho người khác sao?" Trình Ngự bồi thêm một câu mang nặng lực đả kích: "Nếu như Diệu Tinh cảm ơn cậu thì hoàn hảo. Nhưng nếu như con bé không hề cảm kích, lại sống cuộc sống hạnh phúc cùng với người khác, mà cậu lại..."
"Chuyện này không thể để cho Diệu Tinh được biết!"
Trình Ngự không thể ghìm nén được nụ cười. Không biết Diệu Tinh nghe thấy như vậy, khi ấy có thể sẽ tặng cho phía bên kia mặt của Tiêu Lăng Phong một cái tát hay không! Nhưng bất quá, có thể chứng minh... lúc đầu Diệu Tinh đã không hề yêu lầm người.
"Ông làm như vậy, liệu có thể có chút quá nóng giận hay không." Trong phòng nghỉ. Khương Ngọc Khiết nghe lại lời kể của Trình Ngự liền không nhịn được mà trách cứ. Quá khứ cho dù có nhiều oán hận hơn nữa, nhưng mà trong khoảng thời gian này đã có nhiều chuyện trải qua như vậy, những khúc mắc trong lòng bà cũng đã được thả lỏng ra nhiều. Vốn dĩ bà nghĩ đối với chuyện của Diệu Tinh, bà cũng sẽ không tham dự gì nhiều vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ. Mặc dù Tiêu Lăng Phong không làm chuyện đến bước này, nếu như mà Diệu Tinh thật sự thích yêu thích Tiêu Lăng Phong, thì bà cũng không có biện pháp gì: "Chẳng qua là, thật có lỗi đối với đứa nhỏ Carlos kia rồi !"
"Lúc trước cậu ta có tìm tôi để nói chuyện. Cậu ta cũng là người tốt... Chẳng qua là đáng tiếc, Diệu Tinh lại không có cái phúc khí đó!" Trình Ngự khẽ than một tiếng.
Alice ngồi chống cằm, cô bé nghe hoàn toàn không hiểu ông bà ngoại đang nói nói về những chuyện gì. Bất quá... Ba ba và mẹ giống như đã không còn tức giận nữa rồi. Ngày hôm qua cô bé đã nhìn thấy ba ba đang dỗ cho mẹ ăn cơm. Còn nhìn thấy ba ba hôn lên gương mặt của mẹ nữa. Ba ba cười, đôi mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết.
Rõ ràng đây là một "âm mưu", nhưng mà người tham dự lại càng ngày càng nhiều, đến ngay cả Lãnh Liệt cũng trở thành đồng lõa.
"Anh nói xem, nếu như mà Tiêu Lăng Phong biết anh cũng hùa theo cùng với bọn họ để lừa gạt anh ấy, liệu sau này anh ấy sẽ hối hận khi lần trước đã giúp anh hay không?"
"Hừ! Hối hận thì cũng đã muộn rồi!" Lãnh Liệt nói vẻ xem thường, ôm chầm lấy Ti Khiết, "Chờ chuyện bên này có kết quả, chúng ta cũng trở về nhà đi thôi. Anh cũng muốn giống như Tịch Mạt, muốn có một đống bảo bảo thật dễ thương như vậy."
"Anh cho em là heo sao!" Ti Khiết trợn trắng mắt, sau đó chạy đến bên người Tiêu Lăng Phong. Người nầy cố chấp là không chịu ở bó thạch cao ở trên đùi, hiện tại lại phải phiền toái đến phẫu thuật. Đúng thật là một ngị đàn ông quá mức ngu ngốc.
"Cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp cậu lừa gạt Diệu Tinh!" Ti Khiết hàm chứa lệ: "Tiêu Lăng Phong, về sau này tôi sẽ không bao giờ còn ức hiếp cậu nữa."
"Tôi cũng không phải là phải người bị bệnh nan y gì!" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Yên tâm đi, tôi không sao đâu!"
"Vậy cậu hãy nhìn nhiều thêm mấy lần mấy người chúng ta nữa đi, về sau này nếu muốn nhìn thì..." Ti Khiết nghẹn ngào, quay mặt qua một bên. Không được! Ti Khiết thật lo lắng sẽ để cho mình bị cười ra thành tiếng. Lãnh Liệt nhận ra Ti Khiết đang cố nén, anh liền kéo vào trong ngực của mình. Ti Khiết ôm lấy Lãnh Liệt, bả vai cô cứ rung lên từng đợt, từng đợt. Nhìn qua thấy cô khóc cực kỳ thương tâm. Chỉ có Lãnh Liệt biết, Ti Khiết đã cười sắp đến đau hết cả lưng rồi.
*******************
Tiêu Lăng Phong nằm trên bàn mổ,
"Anh xác định sẽ không hối hận chứ, hiện tại đổi ý còn kịp đó!"
Tiêu Lăng Phong quay mặt sang nhìn Karl: "Tôi hối hận thì tại sao lại muốn anh làm ca phẫu thuật này chứ?" Hôm nay không biết anh đã nhắc tới chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Trên trán Karl toát ra ba đường hắc tuyến. Người này cũng thật là quái dị đi. Cô nhóc Trình Diệu Tinh kia, rốt cuộc là thương anh ta ở nơi nào vậy. Karl hướng về phía y tá nháy mắt một cái. Y tá gật đầu một cái liền chuẩn bị xong thuốc mê.
"Tại sao cậu lại tới đây?" Bác sĩ phẫu thuật đi tới, thiếu chút nữa thì cho là mình đã đi sai chỗ.
"À! Đưa một người bạn tới thôi." Karl cười: "Hiện giờ tôi liền giao bệnh nhân cho anh nhé! À! Đúng rồi. Khi cậu bó thạch cao cố định thì nhớ bó thạch cao cho nặng một chút." Karl hướng về phía Tiêu Lăng Phong đã bị thuốc mê làm vẻ mặt ngoáo ộp, sau đó đi ra ngoài. Tiêu Lăng Phong, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì chuyện đùa đã tới rồi. Karl nhướng nhướng cái trán, khóe miệng của anh hơi nhêch lên hé lộ một nụ cười có chút tà mị.
Trong phòng bệnh, Lãnh Liệt gõ gõ lên thạch cao ở trên đùi Tiêu Lăng Phong. Rốt cuộc là có bao nhiêu nghiêm trọng mà phải bó lớp thạch cao dầy như vậy. Anh ngước mắt lên nhìn Karl, muốn cười nhưng lại phải cố nén. Anh cũng biết chuyện này không thoát được có liên quan tới anh ta.
"Anh ấy đã tỉnh chưa vậy?" Diệu Tinh bất an ngồi ở một bên,
"Yên tâm đi, cũng nhanh thôi!" Ti Khiết vỗ vỗ bả vai vào Diệu Tinh: "Một hồi nữa em cũng không cần phải lên tiếng nghe không. Chúng ta làm thế này chính là vì muốn cho em được hả giận, cho cậu ta chút ít dạy dỗ." Ti Khiết nhắc nhở. Sau đó vẻ mặt cũng đầy mong đợi, chờ cho Tiêu Lăng Phong tỉnh lại.
"Carlos chủ yếu là chỉ trông vào cậu thôi đấy. Nếu như cậu diễn trò không đạt, thì chúng tôi đây sẽ đến hỏi tội cậu đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.