Chương 239: Ta muốn cháu phải rời khỏi người con gái kia.
Hải Diệp
18/11/2018
Một giọng nói vọng lại, Người từ ngoài cửa đi tới chính là Mộ Sở. Nhìn
thấy Mộ Sở, Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết cùng kinh ngạc đến ngây
người. Bọn họ đã từng gặp Mộ Thần, nên nhìn thấy người thanh niên có
gương mặt tương tự kia, nếu như không phải là từ trong thân thể anh ta
tản mát ra hơi thở có cảm giác đè nén, bọn họ gần như có ý nghĩ cảm thấy người trước mắt mình lúc này chính là Mộ Thần.
"Chào chú, dì!" Mộ Sở lễ phép chào một câu: "Cháu chính là em trai của Mộ Thần!"
Đối với lời giải thích này của Mộ Sở vợ chồng nhà họ Trình có quá nhiều điều không hiểu. Nhưng mà vào lúc này cũng không phải là này thời điểm đi truy cứu chuyện này. Quan trọng là chuyện của Diệu Tinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ con gái của bọn họ, thế nào mà đang yên đang lành cô lại bị liên lụy tới một vụ án giết người như vậy.
"Diệu Tinh!" Giọng nói của Mộ Sở có chút run rẩy. Nhìn bộ dạng Diệu Tinh chật vật như vậy, trái tim Mộ Sở như bị túm chặt lấy, vo tròn lại thành một đoàn. "Đừng sợ, Diệu Tinh, sẽ không có chuyện gì đâu, tin tưởng anh!" Mộ Sở thử tiến lên, Diệu Tinh lại chán ghét đẩy ra.
"Đừng tới đây!" Cô lắc đầu, giống như không nhận thức ra đây là Mộ Sở vậy. "Đừng tới đây." Diệu Tinh thất thần nhắc lại.
"Diệu Tinh?" Mộ Sở nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong cũng lắc đầu một cái. Anh cũng không biết tại sao Diệu Tinh lại biến thành như vậy.
"Diệu Diệu!" Mộ Sở khẽ gọi."Diệu Diệu. Anh là Mộ Thần."
Mộ Thần! Nghe thấy cái tên này, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trước mặt. Mãi hồi lâu sau cô mới có một chút phản ứng.
"Diệu Diệu! Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mộ Sở nói xong từ từ đến gần: "Nói cho anh biết, nơi nào không thoải mái?"
"Thần!" Diệu Tinh tủi thân kêu lên, nước mắt rơi xuống tí tách tí tách: "Lisa, Lisa chết rồi!" Cô nắm thật chặc lấy áo của Mộ Sở nói: "Lisa nói cô ấy muốn… muốn giết em! Không phải..." Diệu Tinh nói xong, rất nhanh lại lắc đầu: "Cô ấy nói cô ấy muốn giết Đường Nhã Đình… Nhưng mà em không phải là Đường Nhã Đình… Em thật là sợ! Mộ Thần, cô ấy muốn giết bảo bảo của chúng ta! Mộ Thần, em thật là sợ! Em đã cho là em sẽ không nhìn thấy anh nữa!"
"Đứa ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải là anh đang ở đây hay sao! Diệu Diệu, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em!" Mộ Sở an ủi Diệu Tinh. Phản ứng của Diệu Tinh thật quá khác thường. Giống như cũng không nhớ rõ được cái gì hết, nhưng là... lại giống như có thể nhớ lẫn có thể không.
Diệu Tinh ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Mộ Sở. Mộ Sở cúi đầu xuống, ánh mắt của anh vừa vặn rơi vào một lỗ kim trên cổ Diệu Tinh. Đây là cái gì vậy...
"Chúng ta cần phải đưa Diệu Tinh đi đến bệnh viện!" Tiêu Lăng Phong tiến lên khiếu nại cùng cảnh sát. Cái bộ dáng này của Diệu Tinh thật quá thất thường.
"Chúng tôi lập tức bố trí người."
"Anh nói như vậy là có ý gì!" Tiêu Lăng Phong gầm lên.
"Mặc dù không muốn nói như vậy, nhưng mà, hiện tại tất cả chứng cớ cũng đều chỉ rõ là Trình tiểu thư giết người! Cho nên, Tiêu thiếu gia, xin ngài hiểu cho..." Cảnh sát bộ dạng bị làm khó, nói.
Bệnh viện. ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Cảnh sát vẫn canh giữ ở cửa. Nhìn cảnh sát một bước cũng không rời, Tiêu Lăng Phong hận không thể bóp chết những loại người ngu xuẩn này.
"Lập tức đi tìm cho tôi, quan sát xem có người khả nghi nào xuất hiện ở bên kia không?" Tiêu Lăng Phong gọi điện thoại ra lệnh một câu. Sau đó anh xoay mặt nhìn về phía Mộ Sở. Tiêu Lăng Phong có trực giác mãnh liệt, chuyện này không thoát được có liên quan đến ông nội của Mộ Sở.
Ngón tay của Mộ Sở cũng siết lại thật chặc ở chung một chỗ. Ông nội, vì muốn ép cháu phải rời khỏi cô ấy, ông thật sự có cần thiết phải làm như vậy chuyện tuyệt tình như vậy hay không? Tại sao ông cứ muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Trong phòng bệnh, Diệu Tinh lại khôi phục lại bộ dạng không nói một lời như trước. Giống như hiện giờ hết thảy chung quanh bản thân mình đều không hề có một chút liên quan nào vậy.
"Diệu Diệu, con hãy nhìn mẹ một chút đi." Khương Ngọc Khiết đau lòng nói. Bà đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái: "Làm sao đột nhiên nó lại biến thành như vậy, làm sao nó lại biến thành như vậy chứ?" Bà ôm lấy con gái khóc rống lên thất thanh.
Tiêu Lăng Phong đứng ở cách đó không xa. Anh rất muốn tiến lên để an ủi Diệu Tinh, nhưng mà anh không biết mình sẽ phải dùng thân phận gì đây!
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?" Tiêu Lăng Phong lo lắng hỏi bác sĩ. "Cô ấy bị làm sao mà biến thành như vậy?"
"Cô ấy đã bị kích thích và bị rất kinh sợ rất nghiêm trọng. Hiện tại, trong tiềm thức của cô ấy đang trốn tránh chuyện này!" Bác sĩ than nhẹ. "Cần phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt!"
"Trốn tránh!" Tiêu Lăng Phong nghe trong lòng rơi bộp một tiếng. Anh đã làm tổn thương Diệu Tinh tới mức muốn quên anh để tự bảo vệ mình hay sao? Cô không nhận biết được anh, cô lại còn coi Mộ Sở thành Mộ Thần như vậy.
"Tại sao thời thời khắc khắc, em cũng chỉ nhớ đến người kia như vậy?" Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi: "Ngay cả Lisa và Đường Nhã Đình em cũng nhớ, mà em lại chỉ quên có một mình anh như vậy? Trình Diệu Tinh, tại sao đối với anh, em lại vĩnh viễn có cách cư xử đặc biệt như vậy?" Tiêu Lăng Phong thương tâm nỉ non. Nghĩ đến Diệu Tinh không nhớ rõ được mình, anh liền có cảm giác trái tim của mình giống như bị cứng rắn xé ra vậy, đau đớn vô cùng...
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong tiến lên. "Em không nên như vậy nữa, có được hay không?" Anh hỏi. "Em không biết anh có bao nhiêu lo lắng cho em hay không?"
"Lo lắng?" Diệu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên. "Anh lo lắng tôi sẽ sinh ra cái đứa con hoang này có phải không?" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong bật cười khanh khách. Nụ cười này của cô có biết bao xa lạ.
"Em..." Tiêu Lăng Phong nổi cáu: "Em cho rằng em làm bộ như không nhớ gì hết là có thể rời đi khỏi anh hay sao? Em cho rằng Mộ Sở nói anh ta là Mộ Thần, thì anh ta chính là như thế hay sao? Trình Diệu Tinh, em còn muốn tự lừa gạt mình tới khi nào nữa đây?"
Diệu Tinh mếu máo đầy tủi thân. Sau đó cô sờ sờ lên bụng. Nhìn sang bác sĩ ở bên cạnh. "Đứa bé này là của người nào vậy?" Diệu Tinh cau mày nghĩ ngợi: "Tôi, Mộ Thần đã chết rồi, đây là đứa trẻ của người nào vậy? Tôi làm sao lại mang thai thế?"
" Trình Diệu Tinh, em đủ chưa?" Tiêu Lăng Phong thở hổn hển tức giận, hầm hừ. "Em hãy nhìn lại anh xem. Anh là Tiêu Lăng Phong, là Tiêu Lăng Phong!"
"Tiêu Lăng Phong?" Diệu Tinh có chút nhức đầu.
"Cậu rống cái gì mà rống, cậu đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh cậu!" Khương Ngọc Khiết luôn luôn dịu dàng lúc này lại giống như đã phát điên rồi lao đến đánh Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong cũng không tránh ra, cứ để mặc cho Khương Ngọc Khiết đánh, để cho bà hả giận. Ngay cả khi móng tay của bà đã cào xước cả gương mặt của anh, anh cũng không hề tránh đi.
Diệu Tinh kinh ngạc ngồi đó nhìn. Trong đầu cô bắt đầu hiện lên những lời nói tàn nhẫn lúc trước của Tiêu Lăng Phong.
"Tôi sẽ không làm liên lụy đến anh!" Diệu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên. "Tôi, Trình Diệu Tinh này cũng có nguyên tắc của mình. Anh đã chán nản tôi rồi, tôi cũng sẽ rất thức thời. Tôi cũng không muốn dùng đứa bé này làm lợi thế, tôi cũng sẽ không khóc rống lên để ai ai cũng biết. Cùng lắm thì... tôi liền sẽ giống như Tịch Mạt, bị người ta cường bạo, sau đó thật bất hạnh đã mang thai..." Diệu Tinh nói xong liền cười một tiếng ha ha...
Những lời nói vừa xong của Diệu Tinh, thì rõ ràng là lời nói của người bình thường, nhưng mà... Giờ phút này, bộ dáng của Diệu Tinh lại giống như là đã trở lại lúc trước...
Mộ Sở cho xe dừng lại ở bên ngoài trang viên. Anh giống như đã nổi điên lên rồi, cứ thế vọt vào trong sân, không để ý đến sự ngăn trở của mọi người, một cước đá mở cửa phòng.
"Tại sao ông lại phải làm như vậy?" Mộ Sở hướng về phía ông nội gào thét. "Ông đã làm cái gì đối với Diệu Tinh, đã làm cái gì!"
"Không có gì, chính là chỉ chích cho thuốc khiến cho suy nghĩ của người đó hỗn loạn một chút mà thôi, thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo lại, thỉnh thoảng lại sẽ hỗn loạn. Ha ha... Đây là laoij thuốc mới do Mị đã nghiên cứu ra được!" Ông cụ Mộ mở miệng cười nói. "Xem ra hiệu quả cũng không đến nỗi tệ lắm!"
"Tại sao?" Mộ Sở gầm lên. Gân xanh trên tay nổi lên.
"Ta đã nói rồi! Người con gái này sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của cháu, cho nên ta muốn cháu sẽ phải rời khỏi người con gái kia, vĩnh viễn không được gặp lại cô ta! Bên cạnh cháu đã có một người con gái, hãy cưới cô ấy!" Ông cụ Mộ mở miệng nói rất tự nhiên...
"Chào chú, dì!" Mộ Sở lễ phép chào một câu: "Cháu chính là em trai của Mộ Thần!"
Đối với lời giải thích này của Mộ Sở vợ chồng nhà họ Trình có quá nhiều điều không hiểu. Nhưng mà vào lúc này cũng không phải là này thời điểm đi truy cứu chuyện này. Quan trọng là chuyện của Diệu Tinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ con gái của bọn họ, thế nào mà đang yên đang lành cô lại bị liên lụy tới một vụ án giết người như vậy.
"Diệu Tinh!" Giọng nói của Mộ Sở có chút run rẩy. Nhìn bộ dạng Diệu Tinh chật vật như vậy, trái tim Mộ Sở như bị túm chặt lấy, vo tròn lại thành một đoàn. "Đừng sợ, Diệu Tinh, sẽ không có chuyện gì đâu, tin tưởng anh!" Mộ Sở thử tiến lên, Diệu Tinh lại chán ghét đẩy ra.
"Đừng tới đây!" Cô lắc đầu, giống như không nhận thức ra đây là Mộ Sở vậy. "Đừng tới đây." Diệu Tinh thất thần nhắc lại.
"Diệu Tinh?" Mộ Sở nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong cũng lắc đầu một cái. Anh cũng không biết tại sao Diệu Tinh lại biến thành như vậy.
"Diệu Diệu!" Mộ Sở khẽ gọi."Diệu Diệu. Anh là Mộ Thần."
Mộ Thần! Nghe thấy cái tên này, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trước mặt. Mãi hồi lâu sau cô mới có một chút phản ứng.
"Diệu Diệu! Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mộ Sở nói xong từ từ đến gần: "Nói cho anh biết, nơi nào không thoải mái?"
"Thần!" Diệu Tinh tủi thân kêu lên, nước mắt rơi xuống tí tách tí tách: "Lisa, Lisa chết rồi!" Cô nắm thật chặc lấy áo của Mộ Sở nói: "Lisa nói cô ấy muốn… muốn giết em! Không phải..." Diệu Tinh nói xong, rất nhanh lại lắc đầu: "Cô ấy nói cô ấy muốn giết Đường Nhã Đình… Nhưng mà em không phải là Đường Nhã Đình… Em thật là sợ! Mộ Thần, cô ấy muốn giết bảo bảo của chúng ta! Mộ Thần, em thật là sợ! Em đã cho là em sẽ không nhìn thấy anh nữa!"
"Đứa ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải là anh đang ở đây hay sao! Diệu Diệu, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em!" Mộ Sở an ủi Diệu Tinh. Phản ứng của Diệu Tinh thật quá khác thường. Giống như cũng không nhớ rõ được cái gì hết, nhưng là... lại giống như có thể nhớ lẫn có thể không.
Diệu Tinh ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Mộ Sở. Mộ Sở cúi đầu xuống, ánh mắt của anh vừa vặn rơi vào một lỗ kim trên cổ Diệu Tinh. Đây là cái gì vậy...
"Chúng ta cần phải đưa Diệu Tinh đi đến bệnh viện!" Tiêu Lăng Phong tiến lên khiếu nại cùng cảnh sát. Cái bộ dáng này của Diệu Tinh thật quá thất thường.
"Chúng tôi lập tức bố trí người."
"Anh nói như vậy là có ý gì!" Tiêu Lăng Phong gầm lên.
"Mặc dù không muốn nói như vậy, nhưng mà, hiện tại tất cả chứng cớ cũng đều chỉ rõ là Trình tiểu thư giết người! Cho nên, Tiêu thiếu gia, xin ngài hiểu cho..." Cảnh sát bộ dạng bị làm khó, nói.
Bệnh viện. ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Cảnh sát vẫn canh giữ ở cửa. Nhìn cảnh sát một bước cũng không rời, Tiêu Lăng Phong hận không thể bóp chết những loại người ngu xuẩn này.
"Lập tức đi tìm cho tôi, quan sát xem có người khả nghi nào xuất hiện ở bên kia không?" Tiêu Lăng Phong gọi điện thoại ra lệnh một câu. Sau đó anh xoay mặt nhìn về phía Mộ Sở. Tiêu Lăng Phong có trực giác mãnh liệt, chuyện này không thoát được có liên quan đến ông nội của Mộ Sở.
Ngón tay của Mộ Sở cũng siết lại thật chặc ở chung một chỗ. Ông nội, vì muốn ép cháu phải rời khỏi cô ấy, ông thật sự có cần thiết phải làm như vậy chuyện tuyệt tình như vậy hay không? Tại sao ông cứ muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Trong phòng bệnh, Diệu Tinh lại khôi phục lại bộ dạng không nói một lời như trước. Giống như hiện giờ hết thảy chung quanh bản thân mình đều không hề có một chút liên quan nào vậy.
"Diệu Diệu, con hãy nhìn mẹ một chút đi." Khương Ngọc Khiết đau lòng nói. Bà đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái: "Làm sao đột nhiên nó lại biến thành như vậy, làm sao nó lại biến thành như vậy chứ?" Bà ôm lấy con gái khóc rống lên thất thanh.
Tiêu Lăng Phong đứng ở cách đó không xa. Anh rất muốn tiến lên để an ủi Diệu Tinh, nhưng mà anh không biết mình sẽ phải dùng thân phận gì đây!
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?" Tiêu Lăng Phong lo lắng hỏi bác sĩ. "Cô ấy bị làm sao mà biến thành như vậy?"
"Cô ấy đã bị kích thích và bị rất kinh sợ rất nghiêm trọng. Hiện tại, trong tiềm thức của cô ấy đang trốn tránh chuyện này!" Bác sĩ than nhẹ. "Cần phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt!"
"Trốn tránh!" Tiêu Lăng Phong nghe trong lòng rơi bộp một tiếng. Anh đã làm tổn thương Diệu Tinh tới mức muốn quên anh để tự bảo vệ mình hay sao? Cô không nhận biết được anh, cô lại còn coi Mộ Sở thành Mộ Thần như vậy.
"Tại sao thời thời khắc khắc, em cũng chỉ nhớ đến người kia như vậy?" Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi: "Ngay cả Lisa và Đường Nhã Đình em cũng nhớ, mà em lại chỉ quên có một mình anh như vậy? Trình Diệu Tinh, tại sao đối với anh, em lại vĩnh viễn có cách cư xử đặc biệt như vậy?" Tiêu Lăng Phong thương tâm nỉ non. Nghĩ đến Diệu Tinh không nhớ rõ được mình, anh liền có cảm giác trái tim của mình giống như bị cứng rắn xé ra vậy, đau đớn vô cùng...
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong tiến lên. "Em không nên như vậy nữa, có được hay không?" Anh hỏi. "Em không biết anh có bao nhiêu lo lắng cho em hay không?"
"Lo lắng?" Diệu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên. "Anh lo lắng tôi sẽ sinh ra cái đứa con hoang này có phải không?" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong bật cười khanh khách. Nụ cười này của cô có biết bao xa lạ.
"Em..." Tiêu Lăng Phong nổi cáu: "Em cho rằng em làm bộ như không nhớ gì hết là có thể rời đi khỏi anh hay sao? Em cho rằng Mộ Sở nói anh ta là Mộ Thần, thì anh ta chính là như thế hay sao? Trình Diệu Tinh, em còn muốn tự lừa gạt mình tới khi nào nữa đây?"
Diệu Tinh mếu máo đầy tủi thân. Sau đó cô sờ sờ lên bụng. Nhìn sang bác sĩ ở bên cạnh. "Đứa bé này là của người nào vậy?" Diệu Tinh cau mày nghĩ ngợi: "Tôi, Mộ Thần đã chết rồi, đây là đứa trẻ của người nào vậy? Tôi làm sao lại mang thai thế?"
" Trình Diệu Tinh, em đủ chưa?" Tiêu Lăng Phong thở hổn hển tức giận, hầm hừ. "Em hãy nhìn lại anh xem. Anh là Tiêu Lăng Phong, là Tiêu Lăng Phong!"
"Tiêu Lăng Phong?" Diệu Tinh có chút nhức đầu.
"Cậu rống cái gì mà rống, cậu đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh cậu!" Khương Ngọc Khiết luôn luôn dịu dàng lúc này lại giống như đã phát điên rồi lao đến đánh Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong cũng không tránh ra, cứ để mặc cho Khương Ngọc Khiết đánh, để cho bà hả giận. Ngay cả khi móng tay của bà đã cào xước cả gương mặt của anh, anh cũng không hề tránh đi.
Diệu Tinh kinh ngạc ngồi đó nhìn. Trong đầu cô bắt đầu hiện lên những lời nói tàn nhẫn lúc trước của Tiêu Lăng Phong.
"Tôi sẽ không làm liên lụy đến anh!" Diệu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên. "Tôi, Trình Diệu Tinh này cũng có nguyên tắc của mình. Anh đã chán nản tôi rồi, tôi cũng sẽ rất thức thời. Tôi cũng không muốn dùng đứa bé này làm lợi thế, tôi cũng sẽ không khóc rống lên để ai ai cũng biết. Cùng lắm thì... tôi liền sẽ giống như Tịch Mạt, bị người ta cường bạo, sau đó thật bất hạnh đã mang thai..." Diệu Tinh nói xong liền cười một tiếng ha ha...
Những lời nói vừa xong của Diệu Tinh, thì rõ ràng là lời nói của người bình thường, nhưng mà... Giờ phút này, bộ dáng của Diệu Tinh lại giống như là đã trở lại lúc trước...
Mộ Sở cho xe dừng lại ở bên ngoài trang viên. Anh giống như đã nổi điên lên rồi, cứ thế vọt vào trong sân, không để ý đến sự ngăn trở của mọi người, một cước đá mở cửa phòng.
"Tại sao ông lại phải làm như vậy?" Mộ Sở hướng về phía ông nội gào thét. "Ông đã làm cái gì đối với Diệu Tinh, đã làm cái gì!"
"Không có gì, chính là chỉ chích cho thuốc khiến cho suy nghĩ của người đó hỗn loạn một chút mà thôi, thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo lại, thỉnh thoảng lại sẽ hỗn loạn. Ha ha... Đây là laoij thuốc mới do Mị đã nghiên cứu ra được!" Ông cụ Mộ mở miệng cười nói. "Xem ra hiệu quả cũng không đến nỗi tệ lắm!"
"Tại sao?" Mộ Sở gầm lên. Gân xanh trên tay nổi lên.
"Ta đã nói rồi! Người con gái này sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của cháu, cho nên ta muốn cháu sẽ phải rời khỏi người con gái kia, vĩnh viễn không được gặp lại cô ta! Bên cạnh cháu đã có một người con gái, hãy cưới cô ấy!" Ông cụ Mộ mở miệng nói rất tự nhiên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.