Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 39: Hợp đồng tình nhân mười năm (9)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giây tiếp theo, Lâm Thâm Thâm nói ra một câu kinh người: “Bạn học, chào anh, có thể cho tôi mượn nụ hôn đầu của anh hay không?”
Cẩm Dương nghe qua vay tiền, mượn xe, mượn nhà, mượn bài tập… nhưng chưa bao giờ nghe đến mượn nụ hôn đầu.
Còn may anh là ông cụ non chính hiệu, tính cách trầm ổn cho nên đối với biểu hiện kinh người của Lâm Thâm Thâm, anh vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh mà đặt tấm thẻ sinh viên vào tay cô.
Một đêm không ngủ còn làm thực nghiệm liên tục đã tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, lúc này trên mặt anh đã chẳng còn chút huyết sắc, làn da trắng nõn càng thêm tái nhợt, ngũ quan của anh vốn đã tinh xảo lúc này lại lộ ra mấy phần diễm lệ như các cô gái, cộng thêm ánh nắng mặt trời chiếu xuống phủ lên một tầng sắc vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn trông anh như mỹ thiếu niên không hề có lực công kích.
Lâm Thâm Thâm nhìn anh có chút thất thần, đôi mắt sáng ngời, thậm chí thẻ sinh viên đặt trong tay cô mà cô vẫn chẳng hề phát hiện.
Lúc ấy bọn họ vẫn còn trẻ, chỉ một chút rung động và yêu thích đều có thể kích lên làn sóng mãnh liệt trong lòng, bọn họ vẫn chưa học được cách làm sao để che dấu cảm xúc của mình, thích hay ghét chỉ cần nhìn mặt là biết.
Cho nên, ngay khi thấy Cẩm Dương nhíu nhíu mày rụt tay trở về, Lâm Thâm Thâm mới hoàn hồn, sau đó vươn tay bắt lấy tay anh, đôi mắt đen lấp lánh như vì sao, còn sáng hơn cả ánh mặt trời lúc này. Cô mỉm cười, dùng bộ dáng xinh đẹp vô cùng túy tộc nói với anh: “Anh tên gì?”
Khi đó Cẩm Dương đã hiểu được nhân tình thế thái, anh không có hứng thú với tình cảm nam nữ cũng cảm thấy con gái là sinh vật vô cùng phiền toái, tránh còn không kịp cho nên căn bản không thèm để ý tới Lâm Thâm Thâm, anh chỉ vươn tay lấy tay của cô ra khỏi tay mình, sau đó cầm lấy tai nghe bluetooth nhét vào lỗ tai, bên trong truyền đến tiếng Pháp du dương, anh dẫm lên bàn đạp đạp xe đi qua người Lâm Thâm Thâm sau đó quẹo cong một cái không hề có ý dừng lại.
Tuy anh đang nghe nhạc nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua lời ca du dương nghe thấy Lâm Thâm Thâm đứng tại chỗ dẫm chân mấy cái, gân cổ gào lên.
Về 5 xu đó, Cẩm Dương không hề để ý, cũng quên luôn cô gái Lâm Thâm Thâm mà anh gặp ở ngoài đường vào sáng nay.
Tất cả chỉ như hồi nhạc đệm bên trong sinh mệnh mỗi người, sau đó nhanh chóng tan thành mây khói, trở thành một phần kí ức xa xưa.
Mỗi mùa thu, đại học A sẽ bình chọn hoa hậu giảng đường, tại bữa tiệc trong ngày lễ tình nhân đêm thất tịch, Lâm Thâm Thâm nhất cử thành danh.
Thật ra ngày hôm đó là ngày sinh nhật mẹ anh, Cẩm Úc, anh nên ở lại thành phố X, chẳng qua buổi trưa giáo sư lâm thời có việc gọi cho anh, anh từ thành phố X chạy về Bắc Kinh, bận chừng 3h đồng hồ mới xong việc.
Anh dựa vào mấy hạng mục kinh tế liên tiếp nhận được không ít tiền thưởng từ phía trường học, sau đó dùng tiền thưởng mua một chiếc xe Audi được ưa chuộng nhất vào lúc đó.
Lúc anh đi ra khỏi tòa nhà nghiên cứu, sắc trời đã tối, sân trường trống không, không có mấy người qua lại.
Giây tiếp theo, Lâm Thâm Thâm nói ra một câu kinh người: “Bạn học, chào anh, có thể cho tôi mượn nụ hôn đầu của anh hay không?”
Cẩm Dương nghe qua vay tiền, mượn xe, mượn nhà, mượn bài tập… nhưng chưa bao giờ nghe đến mượn nụ hôn đầu.
Còn may anh là ông cụ non chính hiệu, tính cách trầm ổn cho nên đối với biểu hiện kinh người của Lâm Thâm Thâm, anh vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh mà đặt tấm thẻ sinh viên vào tay cô.
Một đêm không ngủ còn làm thực nghiệm liên tục đã tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, lúc này trên mặt anh đã chẳng còn chút huyết sắc, làn da trắng nõn càng thêm tái nhợt, ngũ quan của anh vốn đã tinh xảo lúc này lại lộ ra mấy phần diễm lệ như các cô gái, cộng thêm ánh nắng mặt trời chiếu xuống phủ lên một tầng sắc vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn trông anh như mỹ thiếu niên không hề có lực công kích.
Lâm Thâm Thâm nhìn anh có chút thất thần, đôi mắt sáng ngời, thậm chí thẻ sinh viên đặt trong tay cô mà cô vẫn chẳng hề phát hiện.
Lúc ấy bọn họ vẫn còn trẻ, chỉ một chút rung động và yêu thích đều có thể kích lên làn sóng mãnh liệt trong lòng, bọn họ vẫn chưa học được cách làm sao để che dấu cảm xúc của mình, thích hay ghét chỉ cần nhìn mặt là biết.
Cho nên, ngay khi thấy Cẩm Dương nhíu nhíu mày rụt tay trở về, Lâm Thâm Thâm mới hoàn hồn, sau đó vươn tay bắt lấy tay anh, đôi mắt đen lấp lánh như vì sao, còn sáng hơn cả ánh mặt trời lúc này. Cô mỉm cười, dùng bộ dáng xinh đẹp vô cùng túy tộc nói với anh: “Anh tên gì?”
Khi đó Cẩm Dương đã hiểu được nhân tình thế thái, anh không có hứng thú với tình cảm nam nữ cũng cảm thấy con gái là sinh vật vô cùng phiền toái, tránh còn không kịp cho nên căn bản không thèm để ý tới Lâm Thâm Thâm, anh chỉ vươn tay lấy tay của cô ra khỏi tay mình, sau đó cầm lấy tai nghe bluetooth nhét vào lỗ tai, bên trong truyền đến tiếng Pháp du dương, anh dẫm lên bàn đạp đạp xe đi qua người Lâm Thâm Thâm sau đó quẹo cong một cái không hề có ý dừng lại.
Tuy anh đang nghe nhạc nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua lời ca du dương nghe thấy Lâm Thâm Thâm đứng tại chỗ dẫm chân mấy cái, gân cổ gào lên.
Về 5 xu đó, Cẩm Dương không hề để ý, cũng quên luôn cô gái Lâm Thâm Thâm mà anh gặp ở ngoài đường vào sáng nay.
Tất cả chỉ như hồi nhạc đệm bên trong sinh mệnh mỗi người, sau đó nhanh chóng tan thành mây khói, trở thành một phần kí ức xa xưa.
Mỗi mùa thu, đại học A sẽ bình chọn hoa hậu giảng đường, tại bữa tiệc trong ngày lễ tình nhân đêm thất tịch, Lâm Thâm Thâm nhất cử thành danh.
Thật ra ngày hôm đó là ngày sinh nhật mẹ anh, Cẩm Úc, anh nên ở lại thành phố X, chẳng qua buổi trưa giáo sư lâm thời có việc gọi cho anh, anh từ thành phố X chạy về Bắc Kinh, bận chừng 3h đồng hồ mới xong việc.
Anh dựa vào mấy hạng mục kinh tế liên tiếp nhận được không ít tiền thưởng từ phía trường học, sau đó dùng tiền thưởng mua một chiếc xe Audi được ưa chuộng nhất vào lúc đó.
Lúc anh đi ra khỏi tòa nhà nghiên cứu, sắc trời đã tối, sân trường trống không, không có mấy người qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.