Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 261: Lơ đãng hỏi han ân cần (9)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Có cần đưa em về đi ngủ hay không?" Thịnh Thế không yên lòng tiếp tục hỏi một câu.
Cố Lan San lắc đầu, lần này dứt khoát không cho Thịnh Thế chút phản ứng nào.
"Vậy em chờ anh một lúc nữa nhé."
Lần này, Thịnh Thế, còn chưa nói xong, Cố Lan San đã nhíu đôi mày xinh đẹp, hung hăng trợn mắt nhìn Thịnh Thế, âm điệu giòn giã nói: "Nhị Thập, sao anh đáng ghét vậy!"
Thịnh Thế nhíu mày, bị Cố Lan San mắng có chút tủi thân, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói một câu: "Buồn ngủ, thì nói cho anh."
Rồi mới quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm một mực lắng tai nghe hai người nói chuyện phiếm, chỉ là bụng của cô thỉnh thoảng truyền đến cơn đau nhức, về sau, sự chú ý của cô trở nên không còn quá tập trung.
Trước khi cô đi ra ngoài, đã cầu nguyện mình có thể ráng chống đỡ, đừng để cô không chịu đựng nổi, rõ ràng trên đường cùng Cẩm Dương đến "Mười dặm Thịnh Thế", không hề thấy có chút đau đớn, giờ ngồi trong căn phòng trang nhã có nhiệt độ thích hợp, bụng lại đau như xe bị tuột xích.
Lâm Thâm Thâm không muốn để cho mình có gì bất thường, liền một mực giữ thẳng lưng, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, cố nén cảm giác đau đớn dưới bụng.
Cô nhìn thấy Cố Lan San tuỳ tiện ngáp một cái, đổi lấy Thịnh Thế tri kỷ quan tâm như vậy, cô ấy còn tỏ ra vô cùng khó chịu, mà Thịnh Thế lại không hề tức giận, ngược lại càng thêm dịu dàng quan tâm.
Trong lòng Lâm Thâm Thâm dâng lên cảm giác không nói nên lời là hâm mộ hay là chướng mắt, không phải người phụ nữ nào cũng giống nhau, đối mặt với người đối xử tốt với mình, đều là dứt khoát như thế, tràn đầy sức lực như thế, quá khứ khi cô có cha mẹ yêu thương, cô cũng từng làm mưa làm gió, cáo mượn oai hùm như thế.
Nhưng bây giờ, những chuyện đó tựa như một giấc mộng xa xôi, mãi mãi sẽ không thuộc về cô.
Lâm Thâm Thâm của quá khứ, đau bụng một chút, sẽ ầm ĩ kinh thiên động địa, làm phiền người vây quanh.
Lâm Thâm Thâm của hiện tại, dù đau bụng muốn chết, song vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, một mình chịu đựng.
Không biết có phải là nguyên nhân gần đây xã giao quá nhiều, cô uống không ít rượu vang hay không, lần này cô cảm giác lượng kinh nguyệt rất nhiều, cuối cùng cô cảm thấy dưới người mình ẩm ướt nhớp nhúa, ngồi cực kỳ không thoải mái, rất muốn đi vệ sinh, thế nhưng bụng dưới lại đau đến nỗi cô không đứng dậy nổi, cho nên chỉ có thể chịu đựng cơn khó chịu, cố gắng chờ.
Thịnh Thế và Cẩm Dương nói chuyện phiếm, mãi không chấm dứt, mỗi một lần nhìn giống như là sắp kết thúc, thế nhưng lại có chủ đề mới bật ra.
Lâm Thâm Thâm chờ đợi vô cùng nôn nóng, thậm chí đột nhiên bụng dưới dâng lên cơn đau điếng người, khiến cả người cô run lên, toàn thân chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lâm Thâm Thâm vì kháng cự đau đớn, giả vờ không có chuyện gì, thời gian dần trôi qua không nghe được bên cạnh đang nói chuyện gì, cả người chìm vào trong ý thức của mình.
Mãi cho đến khi bờ vai của cô bị người chạm nhẹ, lúc này Lâm Thâm Thâm mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Cẩm Dương nhíu lông mày, ngồi bên cạnh mình, nhìn mình.
Đáy mắt Lâm Thâm Thâm dâng lên sự không hiểu, đầu tiên là cô chớp chớp mắt với Cẩm Dương, sau đó mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Cẩm Dương cau mày chặt hơn: "Vừa rồi Cố tiểu thư hỏi cô có muốn ăn chút gì nữa hay không?"
Lúc này Lâm Thâm Thâm mới vội vàng quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San cười cười xin lỗi: "Thật ngại quá, Cố tiểu thư, vừa rồi tôi..."
Lâm Thâm Thâm nói đến đây, bỗng không tìm được cái cớ cho mình...
"Có cần đưa em về đi ngủ hay không?" Thịnh Thế không yên lòng tiếp tục hỏi một câu.
Cố Lan San lắc đầu, lần này dứt khoát không cho Thịnh Thế chút phản ứng nào.
"Vậy em chờ anh một lúc nữa nhé."
Lần này, Thịnh Thế, còn chưa nói xong, Cố Lan San đã nhíu đôi mày xinh đẹp, hung hăng trợn mắt nhìn Thịnh Thế, âm điệu giòn giã nói: "Nhị Thập, sao anh đáng ghét vậy!"
Thịnh Thế nhíu mày, bị Cố Lan San mắng có chút tủi thân, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói một câu: "Buồn ngủ, thì nói cho anh."
Rồi mới quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm một mực lắng tai nghe hai người nói chuyện phiếm, chỉ là bụng của cô thỉnh thoảng truyền đến cơn đau nhức, về sau, sự chú ý của cô trở nên không còn quá tập trung.
Trước khi cô đi ra ngoài, đã cầu nguyện mình có thể ráng chống đỡ, đừng để cô không chịu đựng nổi, rõ ràng trên đường cùng Cẩm Dương đến "Mười dặm Thịnh Thế", không hề thấy có chút đau đớn, giờ ngồi trong căn phòng trang nhã có nhiệt độ thích hợp, bụng lại đau như xe bị tuột xích.
Lâm Thâm Thâm không muốn để cho mình có gì bất thường, liền một mực giữ thẳng lưng, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, cố nén cảm giác đau đớn dưới bụng.
Cô nhìn thấy Cố Lan San tuỳ tiện ngáp một cái, đổi lấy Thịnh Thế tri kỷ quan tâm như vậy, cô ấy còn tỏ ra vô cùng khó chịu, mà Thịnh Thế lại không hề tức giận, ngược lại càng thêm dịu dàng quan tâm.
Trong lòng Lâm Thâm Thâm dâng lên cảm giác không nói nên lời là hâm mộ hay là chướng mắt, không phải người phụ nữ nào cũng giống nhau, đối mặt với người đối xử tốt với mình, đều là dứt khoát như thế, tràn đầy sức lực như thế, quá khứ khi cô có cha mẹ yêu thương, cô cũng từng làm mưa làm gió, cáo mượn oai hùm như thế.
Nhưng bây giờ, những chuyện đó tựa như một giấc mộng xa xôi, mãi mãi sẽ không thuộc về cô.
Lâm Thâm Thâm của quá khứ, đau bụng một chút, sẽ ầm ĩ kinh thiên động địa, làm phiền người vây quanh.
Lâm Thâm Thâm của hiện tại, dù đau bụng muốn chết, song vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, một mình chịu đựng.
Không biết có phải là nguyên nhân gần đây xã giao quá nhiều, cô uống không ít rượu vang hay không, lần này cô cảm giác lượng kinh nguyệt rất nhiều, cuối cùng cô cảm thấy dưới người mình ẩm ướt nhớp nhúa, ngồi cực kỳ không thoải mái, rất muốn đi vệ sinh, thế nhưng bụng dưới lại đau đến nỗi cô không đứng dậy nổi, cho nên chỉ có thể chịu đựng cơn khó chịu, cố gắng chờ.
Thịnh Thế và Cẩm Dương nói chuyện phiếm, mãi không chấm dứt, mỗi một lần nhìn giống như là sắp kết thúc, thế nhưng lại có chủ đề mới bật ra.
Lâm Thâm Thâm chờ đợi vô cùng nôn nóng, thậm chí đột nhiên bụng dưới dâng lên cơn đau điếng người, khiến cả người cô run lên, toàn thân chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lâm Thâm Thâm vì kháng cự đau đớn, giả vờ không có chuyện gì, thời gian dần trôi qua không nghe được bên cạnh đang nói chuyện gì, cả người chìm vào trong ý thức của mình.
Mãi cho đến khi bờ vai của cô bị người chạm nhẹ, lúc này Lâm Thâm Thâm mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Cẩm Dương nhíu lông mày, ngồi bên cạnh mình, nhìn mình.
Đáy mắt Lâm Thâm Thâm dâng lên sự không hiểu, đầu tiên là cô chớp chớp mắt với Cẩm Dương, sau đó mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Cẩm Dương cau mày chặt hơn: "Vừa rồi Cố tiểu thư hỏi cô có muốn ăn chút gì nữa hay không?"
Lúc này Lâm Thâm Thâm mới vội vàng quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San cười cười xin lỗi: "Thật ngại quá, Cố tiểu thư, vừa rồi tôi..."
Lâm Thâm Thâm nói đến đây, bỗng không tìm được cái cớ cho mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.