Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 123: Món quà độc nhất vô nhị (7)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc cô mười bảy tuổi, Lâm Viễn Ái và bạn học chơi đến đêm hôm khuya khoắt không về nhà, lúc đó trời mưa xối xả như trút nước, cô một mình bật dù đi tìm cậu, lúc quay lại, toàn thân hai người đều ướt hết, kết quả cô bị cảm mạo phát sốt, Lâm Viễn Ái hoàn toàn không có hao tổn gì, hôm sau Lâm Viễn Ái bưng canh gừng đến chăm sóc cô, còn ngẩng đầu non nớt, nhìn cô, nói, chị, sau này em sẽ không bao giờ về nhà muộn nữa.
....
Trong sáu năm cô ở nước Mỹ đó thì không có giây phát nào không lo lắng cho Lâm Viễn Ái, nhưng mà bây giờ Lâm Viễn Ái lại lạnh lùng với cô như vậy, như hai người xa lạ.
Liệu sẽ không đau lòng sao.
Giờ phút này, hình tượng nữ thần cao ngạo Lâm Thâm Thâm vẫn luôn bày ra trước mặt mọi người, dường như ầm ầm sụp đổ, nếu không phải đã qua sáu năm này, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cô nghĩ cô nhất định sẽ đau đớn đến khụy gối.
Cũng may cô đã không còn là thiên kim tiểu thư nhu nhược nữa, Lâm Thâm Thâm cố gắng giữ vững sự bình tĩnh thong dong của mình.
Nhưng mà, Lục Tương Nghi rõ ràng lại không muốn cho Lâm Thâm Thâm cơ hội này, đưa tay ra, đẩy eo Lâm Viễn Ái, giọng điệu có một phần tức giận: “Viễn Ái, em như thế này là sao chứ, chị đây không để ý đến em nữa!"
"Chị!" Lâm Viễn Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt vô cùng khẩn trương, nhìn Lục Tương Nghi.
Lục Tương Nghi lại nghiêm mặt, không nhìn đến Lâm Viễn Ái.
Vẻ mặt Lâm Viễn Ái lập tức thỏa hiệp thì thầm một câu: "Được rồi, thua chị rồi."
Sau đó ngẩng đầu, vội vàng nhìn Lâm Thâm Thâm một cái, gọi một tiếng: “Chị Thâm Thâm."
Sau đó cũng không đợi Lâm Thâm Thâm trả lời, liền vội vàng quay đầu, nhìn sang Lục Tương Nghi, đưa tay lên cởi kính mắt, sau đó nhìn vào ánh mắt, nắm cả bả vai Lục Tương Nghi, giọng nói ngoan ngoãn phục tùng: “Chị, em chào hỏi rồi, bây giờ chị có thể đừng tức giận nữa."
Lục Tương Nghi nghiêm mặt, khóe môi không tự chủ lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Lâm Viễn Ái lúc này mới toét miệng cười theo, nói: "Chị, hôm nay em cùng chị đi dạo phố, chị xem chị thích cái gì, tùy ý chọn, em mua cho chị."
Lục Tương Nghi nghiêng đầu liếc Lâm Viễn Ái một cái, cuối cùng cười lên, đến quá mức, lại nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, nói: “Chị Thâm Thâm, chị có thích cái gì không? Có thể để Viễn Ái giúp chị mua hết."
Lâm Thâm Thâm không ngu ngốc, không nhìn thấy một loạt động tác vừa rồi của Lục Tương Nghi là cho mình xem.
Chính là đang muốn nói với mình, Lục Viễn Ái bây giờ, xem Lục Tương Nghi cô ấy thành chị gái, mà Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là một người ngoài!
Lâm Viễn Ái vẫn còn là một đứa bé lớn xác, sinh nhật 20 tuổi còn chưa đến, tâm tư không thành thục đến như thế, đương nhiên không biết những tâm tư nhỏ của Lục Tương Nghi đó, cho nên bây giờ bị Lục Tương Nghi lợi dụng cũng không biết.
Nhưng mà Lâm Thâm Thâm làm so có thể lại để Lâm Viễn Ái bị Lục Tương Nghi tiếp tục lợi dụng, cho nên lúc này cô không đợi Lâm Viễn Ái tỏ thái độ với lời đệ nghị của Lục Tương Nghi, liền đi trước một bước bình tĩnh nhìn qua Lục Tương Nghi cười một cái, nói: "Không cần, tôi hôm nay đi dạo phố cùng với một người bạn, cho nên hai người cứ đi của hai người, hôm nào có thời gian, chúng ta lại gặp."
"Vậy được rồi." Lục Tương nghi vừa mới chiếm thượng phong mười phần, vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội vừa rồi tiếp tục đả kích Lâm Thâm Thâm, lại không ngờ lại bị Lâm Thâm Thâm từ chối khéo như vậy. Đáy lòng cô ta nhịn không được nổi lên một tầng không vui, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Dương sau lưng Lâm Thâm Thâm, lập tức ánh mắt sáng lên, giống như nhớ ra điều gì đó, nói:
Lúc cô mười bảy tuổi, Lâm Viễn Ái và bạn học chơi đến đêm hôm khuya khoắt không về nhà, lúc đó trời mưa xối xả như trút nước, cô một mình bật dù đi tìm cậu, lúc quay lại, toàn thân hai người đều ướt hết, kết quả cô bị cảm mạo phát sốt, Lâm Viễn Ái hoàn toàn không có hao tổn gì, hôm sau Lâm Viễn Ái bưng canh gừng đến chăm sóc cô, còn ngẩng đầu non nớt, nhìn cô, nói, chị, sau này em sẽ không bao giờ về nhà muộn nữa.
....
Trong sáu năm cô ở nước Mỹ đó thì không có giây phát nào không lo lắng cho Lâm Viễn Ái, nhưng mà bây giờ Lâm Viễn Ái lại lạnh lùng với cô như vậy, như hai người xa lạ.
Liệu sẽ không đau lòng sao.
Giờ phút này, hình tượng nữ thần cao ngạo Lâm Thâm Thâm vẫn luôn bày ra trước mặt mọi người, dường như ầm ầm sụp đổ, nếu không phải đã qua sáu năm này, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cô nghĩ cô nhất định sẽ đau đớn đến khụy gối.
Cũng may cô đã không còn là thiên kim tiểu thư nhu nhược nữa, Lâm Thâm Thâm cố gắng giữ vững sự bình tĩnh thong dong của mình.
Nhưng mà, Lục Tương Nghi rõ ràng lại không muốn cho Lâm Thâm Thâm cơ hội này, đưa tay ra, đẩy eo Lâm Viễn Ái, giọng điệu có một phần tức giận: “Viễn Ái, em như thế này là sao chứ, chị đây không để ý đến em nữa!"
"Chị!" Lâm Viễn Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt vô cùng khẩn trương, nhìn Lục Tương Nghi.
Lục Tương Nghi lại nghiêm mặt, không nhìn đến Lâm Viễn Ái.
Vẻ mặt Lâm Viễn Ái lập tức thỏa hiệp thì thầm một câu: "Được rồi, thua chị rồi."
Sau đó ngẩng đầu, vội vàng nhìn Lâm Thâm Thâm một cái, gọi một tiếng: “Chị Thâm Thâm."
Sau đó cũng không đợi Lâm Thâm Thâm trả lời, liền vội vàng quay đầu, nhìn sang Lục Tương Nghi, đưa tay lên cởi kính mắt, sau đó nhìn vào ánh mắt, nắm cả bả vai Lục Tương Nghi, giọng nói ngoan ngoãn phục tùng: “Chị, em chào hỏi rồi, bây giờ chị có thể đừng tức giận nữa."
Lục Tương Nghi nghiêm mặt, khóe môi không tự chủ lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Lâm Viễn Ái lúc này mới toét miệng cười theo, nói: "Chị, hôm nay em cùng chị đi dạo phố, chị xem chị thích cái gì, tùy ý chọn, em mua cho chị."
Lục Tương Nghi nghiêng đầu liếc Lâm Viễn Ái một cái, cuối cùng cười lên, đến quá mức, lại nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, nói: “Chị Thâm Thâm, chị có thích cái gì không? Có thể để Viễn Ái giúp chị mua hết."
Lâm Thâm Thâm không ngu ngốc, không nhìn thấy một loạt động tác vừa rồi của Lục Tương Nghi là cho mình xem.
Chính là đang muốn nói với mình, Lục Viễn Ái bây giờ, xem Lục Tương Nghi cô ấy thành chị gái, mà Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là một người ngoài!
Lâm Viễn Ái vẫn còn là một đứa bé lớn xác, sinh nhật 20 tuổi còn chưa đến, tâm tư không thành thục đến như thế, đương nhiên không biết những tâm tư nhỏ của Lục Tương Nghi đó, cho nên bây giờ bị Lục Tương Nghi lợi dụng cũng không biết.
Nhưng mà Lâm Thâm Thâm làm so có thể lại để Lâm Viễn Ái bị Lục Tương Nghi tiếp tục lợi dụng, cho nên lúc này cô không đợi Lâm Viễn Ái tỏ thái độ với lời đệ nghị của Lục Tương Nghi, liền đi trước một bước bình tĩnh nhìn qua Lục Tương Nghi cười một cái, nói: "Không cần, tôi hôm nay đi dạo phố cùng với một người bạn, cho nên hai người cứ đi của hai người, hôm nào có thời gian, chúng ta lại gặp."
"Vậy được rồi." Lục Tương nghi vừa mới chiếm thượng phong mười phần, vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội vừa rồi tiếp tục đả kích Lâm Thâm Thâm, lại không ngờ lại bị Lâm Thâm Thâm từ chối khéo như vậy. Đáy lòng cô ta nhịn không được nổi lên một tầng không vui, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Dương sau lưng Lâm Thâm Thâm, lập tức ánh mắt sáng lên, giống như nhớ ra điều gì đó, nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.