Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 98: Một chai dầu gió (6)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Dạ vâng." Cẩm Dương đáp lạ, anh ghi nhớ những lời Tần Thích nói ở trong lòng: "Vậy không còn chuyện gì nữa, chú Tần nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Trước khi cúp điện thoại, Tần Thích như nhớ ra được chuyện gì đó, chợt lên tiếng hỏi: "Hải Dương, có phải cháu đã tìm được mẹ của Duệ Duệ rồi không?"
Cẩm Dương không ngờ Tần Thích sẽ hỏi như vậy, anh hơi khựng lại, rồi mới nói: "Không có, sao vậy ạ?"
"Không có gì, đây lần đầu tiên chú thấy cháu quan tâm đến một người như vậy, chú còn tưởng là mẹ của Duệ Duệ đã trở về."
Cẩm Dương rũ mi mắt xuống, không nói gì, chờ người ở đầu điện thoại bên kia ngắt máy, anh mới bỏ điện thoại di động xuống, đặt ở chỗ ghế phụ, cho khởi động xe, dựa vào trí nhớ của mình, anh tìm một cửa hàng thuốc bán hàng 24/24 giờ, mua một chai dầu gió, rồi lái xe trở về khu chung cư.
Cẩm Dương đi vào phòng ngủ, nhận ra Lâm Thâm Thâm đã sớm ngủ say, anh đặt chai dầu gió ở trên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng ngủ, rón rén đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, ngâm chiếc khăn lông đã được giặt sạch vào, chờ sau khi khăn nóng, anh lấy ra, vắt khô nước, rồi mới lại nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm, lộn trở về bên mép giường.
Cẩm Dương sợ lâm Thâm Thâm bị lạnh, anh chỉ vén phần chăn ở dưới chân Lâm Thâm Thâm lên, nửa ngồi xổm người dưới đất, nhẹ nhàng dùng khăn lông bọc lấy phần ngón chân bị thương của Lâm Thâm Thâm, không bao lâu sau, hơi nóng từ khăn lông dần tản đi, Cẩm Dương lại rón rén đứng dậy, đi vào trong phòng tắm dùng nước nóng để hâm nóng khăn lông lần nữa, sau đó anh lộn trở lại, lập lại hành động vừa nãy.
Cẩm Dương ra ra vào vào phòng tắm mấy lần, rồi mới ngừng lại, anh đứng ở trước giường, duỗi tay ra với lấy chai dầu gió, đổ một ít dầu ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát trước, sau khi chà nóng xong, anh mới thoa lên trên ngón chân của Lâm Thâm Thâm, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp ở chỗ vết thương bị sưng.
Lâm Thâm Thâm đang mơ mơ màng màng, trên thực tế cô ngủ không sâu giấc lắm, cứ cảm thấy khó chịu ê ẩm ở chỗ vết thương trên chân, nhưng do đã quá mệt mỏi, nên cô cứ nằm im chẳng muốn nhúc nhích tý nào. Trong lúc đang ngủ nửa tỉnh nửa mơ, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bao bọc lấy ngón chân của mình, cảm giác nóng nực ập tới, cô vô thức muốn đá chân, nhưng cổ chân lại bị một bàn tay đè xuống, làm cô không cách nào nhúc nhích được.
Nhiệt độ nóng bỏng bao bọc lấy ngón chân bị thương của cô, một lát sau, biến thành cảm giác thoải mái không thể diễn tả được, lúc này cô mới thả lỏng mi tâm, mắt vẫn nhắm như cũ, duy trì giấc ngủ mơ mơ màng màng.
Mấy lần cảm giác nóng bỏng này ập tới, sau đó trên chân cô lại truyền tới cảm giác mát lạnh, giống như có mùi dầu gió thoang thoảng đâu đây, cô hít hít mũi ngửi, cảm giác được có bàn tay đang nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị thương của mình, mới đầu thì có hơi đau, một lát sau, cảm giác đau đớn dần tiêu tan, lực xoa bóp của người nọ rất vừa vặn, chậm nhẹ có nhịp điệu, khiến cho cảm giác đau nhức ở chỗ vết thương của cô giảm đi hơn nửa.
Xoa bóp cho chân cô một lúc lâu, bàn tay kia mới dời đi, sau đó chăn lại được đắp lên bàn chân mình lần nữa.
Trong tiềm thức Lâm Thâm Thâm nghĩ đây giống như là một giấc mộng.
Sợ rằng cô đã cô đơn một thân một mình quá lâu, bây giờ bị thương, cảm giác ủy khuất ùa về, thế nên bây giờ cô mới có giấc mộng tuyệt vời như thế này.
Có thể là do giấc mơ này quá đẹp, Lâm Thâm Thâm nằm co cụm người ở trong chăn, khóe môi của cô không tự chủ được cong lên nở một nụ cười, giống như đang mơ thấy giấc mơ hạnh phúc nào đó, cuối cùng cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. ------
“Dạ vâng." Cẩm Dương đáp lạ, anh ghi nhớ những lời Tần Thích nói ở trong lòng: "Vậy không còn chuyện gì nữa, chú Tần nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Trước khi cúp điện thoại, Tần Thích như nhớ ra được chuyện gì đó, chợt lên tiếng hỏi: "Hải Dương, có phải cháu đã tìm được mẹ của Duệ Duệ rồi không?"
Cẩm Dương không ngờ Tần Thích sẽ hỏi như vậy, anh hơi khựng lại, rồi mới nói: "Không có, sao vậy ạ?"
"Không có gì, đây lần đầu tiên chú thấy cháu quan tâm đến một người như vậy, chú còn tưởng là mẹ của Duệ Duệ đã trở về."
Cẩm Dương rũ mi mắt xuống, không nói gì, chờ người ở đầu điện thoại bên kia ngắt máy, anh mới bỏ điện thoại di động xuống, đặt ở chỗ ghế phụ, cho khởi động xe, dựa vào trí nhớ của mình, anh tìm một cửa hàng thuốc bán hàng 24/24 giờ, mua một chai dầu gió, rồi lái xe trở về khu chung cư.
Cẩm Dương đi vào phòng ngủ, nhận ra Lâm Thâm Thâm đã sớm ngủ say, anh đặt chai dầu gió ở trên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng ngủ, rón rén đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, ngâm chiếc khăn lông đã được giặt sạch vào, chờ sau khi khăn nóng, anh lấy ra, vắt khô nước, rồi mới lại nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm, lộn trở về bên mép giường.
Cẩm Dương sợ lâm Thâm Thâm bị lạnh, anh chỉ vén phần chăn ở dưới chân Lâm Thâm Thâm lên, nửa ngồi xổm người dưới đất, nhẹ nhàng dùng khăn lông bọc lấy phần ngón chân bị thương của Lâm Thâm Thâm, không bao lâu sau, hơi nóng từ khăn lông dần tản đi, Cẩm Dương lại rón rén đứng dậy, đi vào trong phòng tắm dùng nước nóng để hâm nóng khăn lông lần nữa, sau đó anh lộn trở lại, lập lại hành động vừa nãy.
Cẩm Dương ra ra vào vào phòng tắm mấy lần, rồi mới ngừng lại, anh đứng ở trước giường, duỗi tay ra với lấy chai dầu gió, đổ một ít dầu ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát trước, sau khi chà nóng xong, anh mới thoa lên trên ngón chân của Lâm Thâm Thâm, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp ở chỗ vết thương bị sưng.
Lâm Thâm Thâm đang mơ mơ màng màng, trên thực tế cô ngủ không sâu giấc lắm, cứ cảm thấy khó chịu ê ẩm ở chỗ vết thương trên chân, nhưng do đã quá mệt mỏi, nên cô cứ nằm im chẳng muốn nhúc nhích tý nào. Trong lúc đang ngủ nửa tỉnh nửa mơ, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bao bọc lấy ngón chân của mình, cảm giác nóng nực ập tới, cô vô thức muốn đá chân, nhưng cổ chân lại bị một bàn tay đè xuống, làm cô không cách nào nhúc nhích được.
Nhiệt độ nóng bỏng bao bọc lấy ngón chân bị thương của cô, một lát sau, biến thành cảm giác thoải mái không thể diễn tả được, lúc này cô mới thả lỏng mi tâm, mắt vẫn nhắm như cũ, duy trì giấc ngủ mơ mơ màng màng.
Mấy lần cảm giác nóng bỏng này ập tới, sau đó trên chân cô lại truyền tới cảm giác mát lạnh, giống như có mùi dầu gió thoang thoảng đâu đây, cô hít hít mũi ngửi, cảm giác được có bàn tay đang nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị thương của mình, mới đầu thì có hơi đau, một lát sau, cảm giác đau đớn dần tiêu tan, lực xoa bóp của người nọ rất vừa vặn, chậm nhẹ có nhịp điệu, khiến cho cảm giác đau nhức ở chỗ vết thương của cô giảm đi hơn nửa.
Xoa bóp cho chân cô một lúc lâu, bàn tay kia mới dời đi, sau đó chăn lại được đắp lên bàn chân mình lần nữa.
Trong tiềm thức Lâm Thâm Thâm nghĩ đây giống như là một giấc mộng.
Sợ rằng cô đã cô đơn một thân một mình quá lâu, bây giờ bị thương, cảm giác ủy khuất ùa về, thế nên bây giờ cô mới có giấc mộng tuyệt vời như thế này.
Có thể là do giấc mơ này quá đẹp, Lâm Thâm Thâm nằm co cụm người ở trong chăn, khóe môi của cô không tự chủ được cong lên nở một nụ cười, giống như đang mơ thấy giấc mơ hạnh phúc nào đó, cuối cùng cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.