Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 198: Cô ấy là tai nạn của em (10)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm lão phu nhân được Lục Tương Nghi dỗ, một giây sau mặt mày hớn hở, lúc này Lục Tương Nghi mới nâng cánh tay Lâm lão phu nhân đứng lên, dẫn Lâm lão phu nhân đi vào phòng ăn: "Bà nội, thời gian không còn sớm, chúng ta hãy mau chóng ăn cơm đi!"
Theo Lâm lão phu nhân đi về phía phòng ăn, Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương cũng theo thân đi tới.
Giọng nói của Lục Tương Nghi không tính là dịu dàng, thế nhưng từng chữ từng câu lại như cây kim, hung hăng đâm vào trong tim Lâm Thâm Thâm, cơ thể Lâm Thâm Thâm cứng ngắc, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt nặng nề nhìn qua Lục Tương Nghi, đáy lòng khó chịu không nói nên lời.
Từ lúc nào, cháu gái tâm can bảo bối được bà nội yêu thương từ Lâm Thâm Thâm biến thành Lục Tương Nghi?
Lục Tương Nghi đã từng nằm mơ cũng muốn thành cháu gái được bà nội thương yêu trong lòng, hiện tại rốt cục đã được như nguyện, giờ phút này, đáy lòng của cô ta, không biết rốt cuộc kiêu ngạo vui sướng cỡ nào!
Thật ra Lâm Thâm Thâm đã sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao quá khứ bà nội chờ mong quá lớn với cô, thế nhưng cô còn chưa tròn mười tám tuổi, đã mang thai một đứa bé, khiến đáy lòng bà nội thất vọng triệt để, trong sáu năm cô không ở đây, đều là Lục Tương Nghi ở bên bà, bà yêu thương Lục Tương Nghi như vậy cũng không có gì lạ, nhưng khi thật sự nhìn thấy, Lâm Thâm Thâm lại cảm thấy đáy lòng hơi khó chấp nhận.
Lâm Thâm Thâm ngồi ở trên ghế sa lon, hồi lâu vẫn không đứng lên nổi.
Cẩm Dương nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày, vươn tay, dìu cánh tay của cô, để cô đứng lên, nhẹ giọng hỏi một câu: "Vẫn ổn chứ?"
Lâm Thâm Thâm nghe thấy lời của Cẩm Dương, mới tỉnh táo lại, nở nụ cười với Cẩm Dương, lắc đầu, rồi đứng thẳng người, đi về phía phòng ăn.
Cẩm Dương đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Lâm Thâm Thâm, ánh mắt lóe lên hồi lâu, mới cất bước đi theo.
Cẩm Dương biết cha mẹ của Lâm Thâm Thâm qua đời do một trận tai nạn xe cộ, nhưng cũng chỉ biết được từ trên báo.
Thật ra, anh không biết lúc ấy công bố ra tin tức này, đã là nửa năm sau khi cha mẹ của Lâm Thâm Thâm qua đời.
Đây là quyết định của Lâm lão phu nhân, khi đó cha Lâm Thâm Thâm của xí nghiệp Lâm thị phụ trách một hạng mục ký kết với công ty bên nước Mỹ, vì để cho hợp đồng được ký kết thành công, cho nên Lâm lão phu nhân trì hoãn nửa năm mới tuyên bố tin cha mẹ của Lâm Thâm Thâm đã chết.
Lúc ấy khi anh nhìn thấy tin tức trên báo, Lâm Thâm Thâm đã lỡ hẹn với anh nửa năm, anh muốn gặp cô, cho nên liền đi đến phúng viếng Lâm gia, thế nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn thấy Lâm Viễn Ái mười ba tuổi quỳ gối trước linh đường, mà Lâm Thâm Thâm ngay thẳng xinh đẹp, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Cũng là ngày đó, anh biết, Lục Tương Nghi là em họ của Lâm Thâm Thâm, cho nên sau đó trong lần họp lớp, anh hỏi Lục Tương Nghi, mới biết được Lâm Thâm Thâm đã đi nước Mỹ du học.
...
Khi Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm đi đến phòng ăn, người hầu đã bày đồ ăn lên bàn.
Lâm lão phu nhân ngồi ghế chủ tọa, một bên tay là vợ chồng Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, một bên tay là Lục Tương Nghi, bốn người cười cười nói nói, nhìn vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Chính Lâm Thâm Thâm cũng cảm thấy mình có chút dư thừa, cô đứng ở cửa ra vào hồi lâu, mãi đến khi người hầu phát hiện cô, lên tiếng chào hỏi: "Thâm Thâm tiểu thư, hôm nay quản gia cố ý bảo chúng tôi chuẩn bị rất nhiều cô thích ăn, cô hãy mau qua nếm thử đi."
Lúc này, bốn người Lâm lão phu nhân mới quay đầu, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương đứng ở cửa phòng ăn.
Lâm lão phu nhân được Lục Tương Nghi dỗ, một giây sau mặt mày hớn hở, lúc này Lục Tương Nghi mới nâng cánh tay Lâm lão phu nhân đứng lên, dẫn Lâm lão phu nhân đi vào phòng ăn: "Bà nội, thời gian không còn sớm, chúng ta hãy mau chóng ăn cơm đi!"
Theo Lâm lão phu nhân đi về phía phòng ăn, Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương cũng theo thân đi tới.
Giọng nói của Lục Tương Nghi không tính là dịu dàng, thế nhưng từng chữ từng câu lại như cây kim, hung hăng đâm vào trong tim Lâm Thâm Thâm, cơ thể Lâm Thâm Thâm cứng ngắc, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt nặng nề nhìn qua Lục Tương Nghi, đáy lòng khó chịu không nói nên lời.
Từ lúc nào, cháu gái tâm can bảo bối được bà nội yêu thương từ Lâm Thâm Thâm biến thành Lục Tương Nghi?
Lục Tương Nghi đã từng nằm mơ cũng muốn thành cháu gái được bà nội thương yêu trong lòng, hiện tại rốt cục đã được như nguyện, giờ phút này, đáy lòng của cô ta, không biết rốt cuộc kiêu ngạo vui sướng cỡ nào!
Thật ra Lâm Thâm Thâm đã sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao quá khứ bà nội chờ mong quá lớn với cô, thế nhưng cô còn chưa tròn mười tám tuổi, đã mang thai một đứa bé, khiến đáy lòng bà nội thất vọng triệt để, trong sáu năm cô không ở đây, đều là Lục Tương Nghi ở bên bà, bà yêu thương Lục Tương Nghi như vậy cũng không có gì lạ, nhưng khi thật sự nhìn thấy, Lâm Thâm Thâm lại cảm thấy đáy lòng hơi khó chấp nhận.
Lâm Thâm Thâm ngồi ở trên ghế sa lon, hồi lâu vẫn không đứng lên nổi.
Cẩm Dương nhìn qua khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày, vươn tay, dìu cánh tay của cô, để cô đứng lên, nhẹ giọng hỏi một câu: "Vẫn ổn chứ?"
Lâm Thâm Thâm nghe thấy lời của Cẩm Dương, mới tỉnh táo lại, nở nụ cười với Cẩm Dương, lắc đầu, rồi đứng thẳng người, đi về phía phòng ăn.
Cẩm Dương đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Lâm Thâm Thâm, ánh mắt lóe lên hồi lâu, mới cất bước đi theo.
Cẩm Dương biết cha mẹ của Lâm Thâm Thâm qua đời do một trận tai nạn xe cộ, nhưng cũng chỉ biết được từ trên báo.
Thật ra, anh không biết lúc ấy công bố ra tin tức này, đã là nửa năm sau khi cha mẹ của Lâm Thâm Thâm qua đời.
Đây là quyết định của Lâm lão phu nhân, khi đó cha Lâm Thâm Thâm của xí nghiệp Lâm thị phụ trách một hạng mục ký kết với công ty bên nước Mỹ, vì để cho hợp đồng được ký kết thành công, cho nên Lâm lão phu nhân trì hoãn nửa năm mới tuyên bố tin cha mẹ của Lâm Thâm Thâm đã chết.
Lúc ấy khi anh nhìn thấy tin tức trên báo, Lâm Thâm Thâm đã lỡ hẹn với anh nửa năm, anh muốn gặp cô, cho nên liền đi đến phúng viếng Lâm gia, thế nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn thấy Lâm Viễn Ái mười ba tuổi quỳ gối trước linh đường, mà Lâm Thâm Thâm ngay thẳng xinh đẹp, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Cũng là ngày đó, anh biết, Lục Tương Nghi là em họ của Lâm Thâm Thâm, cho nên sau đó trong lần họp lớp, anh hỏi Lục Tương Nghi, mới biết được Lâm Thâm Thâm đã đi nước Mỹ du học.
...
Khi Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm đi đến phòng ăn, người hầu đã bày đồ ăn lên bàn.
Lâm lão phu nhân ngồi ghế chủ tọa, một bên tay là vợ chồng Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, một bên tay là Lục Tương Nghi, bốn người cười cười nói nói, nhìn vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Chính Lâm Thâm Thâm cũng cảm thấy mình có chút dư thừa, cô đứng ở cửa ra vào hồi lâu, mãi đến khi người hầu phát hiện cô, lên tiếng chào hỏi: "Thâm Thâm tiểu thư, hôm nay quản gia cố ý bảo chúng tôi chuẩn bị rất nhiều cô thích ăn, cô hãy mau qua nếm thử đi."
Lúc này, bốn người Lâm lão phu nhân mới quay đầu, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương đứng ở cửa phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.