Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 213: Nhìn ở trong mắt, trong lòng thoải mái (5)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Lui một vạn bước mà nói, nhân phẩm của Lâm Thâm Thâm thế nào, tôi không cần giải thích, nhưng các người nói như vậy, không phải ngay tiếp theo nhân phẩm của Cẩm Dương tôi cũng bị nghi hay ngờ sao?"
"Đã từng con số lương hàng năm của tôi lên đến tám con số mà không đi ăn máng khác các người cũng biết, sao các người lại chắc chắn những công ty đó vì muốn lôi kéo tôi, không đưa phụ nữ xinh đẹp cho tôi? Nếu như những thứ đó thật sự có tác dụng, các người cảm thấy tôi sẽ chờ tới bây giờ mới đi ăn máng khác đến xí nghiệp Lâm thị à?"
"Các người ăn nói vô trách nhiệm như thế, có phải ngậm máu phun người hay không!"
Cẩm Dương nói đến cuối cùng, giọng nói tràn ngập căm phẫn, như thể vừa rồi lời của những người trên bàn ăn đã bóp méo nhân cách và tiết tháo của anh!
Không biết có phải là quá khứ Cẩm Dương đã vô số người mời đi ăn máng khác quá có sức thuyết phục hay không, hay là bởi vì những lời anh vừa nói vô cùng khí thế, nói tóm lại, khiến người trên bàn ăn vô cùng chấn động.
Thậm chí sau khi nói xong, trên khuôn mặt Cẩm Dương vẫn còn tràn ngập giận dữ, giống như cực kỳ bất mãn vì người cả phòng hoài nghi tác phong nhân cách của mình!
Lâm Thâm Thâm ngồi ở một bên, đáy lòng triệt triệt để để chịu phục Cẩm Dương, cô chưa bao giờ từng thấy một người có thể có được sức mạnh như vậy, nói sai thành đúng, nói đen thành trắng, biến sự thật rõ ràng là cô và anh có hành động không thể nói cho người khác thành người khác nói xấu bọn họ!
Lâm lão phu nhân sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, đáy mắt lập tức dâng lên nước mắt: "Thâm Thâm, bà nội có lỗi với cháu, bà nội không biết, cháu vì xí nghiệp Lâm thị vì bà nội, mà chịu nhiều tủi thân như vậy."
Lâm lão phu nhân vừa nói, vừa giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt khóe mắt.
Dù sao cũng là cháu gái ruột, bà đã nhìn cô lớn lên từ khi cô chào đời, hơn nữa còn là cháu gái đầu lòng của bà, cho dù thời vị thành niên đã từng mang thai, thế nhưng trong lòng vẫn yêu thương, vẫn nhớ nhung.
Từ sau khi con cả chết đi, toàn bộ xí nghiệp Lâm thị đặt hết lên người Lâm Chấn Đình, xí nghiệp Lâm thị càng vận hàng càng không tốt, ở độ tuổi của bà sớm nên hưởng thụ niềm vui gia đình, thế nhưng lại còn phải đi xí nghiệp Lâm thị điều hành.
Không ngờ, thời khắc mấu chốt, lại là đứa cháu gái bị bà lưu đày tới nước Mỹ sáu năm ra mặt giúp bà chia sẻ gánh nặng.
Càng nghĩ, Lâm lão phu nhân càng cảm thấy đáy lòng chua chua, bà không nhịn được che mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, yên lặng bắt đầu lau nước mắt.
"Bà nội, đây là việc cháu phải làm, bất kể như thế nào, cháu cũng là người của Lâm gia... Tôi không thể trơ mắt nhìn xí nghiệp Lâm thị cứ thế lụn bại được..." Cẩm Dương đã diễn đến mức độ như vậy, Lâm Thâm Thâm không có lý do để không diễn tiếp.
Thẳng thắn mà nói, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Lâm lão phu nhân như này, đáy lòng cũng cực kì không dễ chịu.
Cô biết tính cách của bà nội, trước giờ làm gì cũng phải danh chính ngôn thuận, khó mà chấp nhận chuyện năm đó cô chưa kết hôn mà có con xảy ra.
Nhưng, thật ra trong lòng vẫn yêu cô.
Sau đó nghĩ lại, Lâm Thâm Thâm lại cảm thấy Cẩm Dương làm như vậy, không phải là không mang đến chỗ tốt cho cô, tốt xấu cũng khiến ấn tượng của bà nội đối với cô tốt lên rất nhiều.
Lâm Thâm Thâm không nhịn được quay đầu, nhìn thoáng qua Cẩm Dương, Cẩm Dương thì ngồi yên trên ghế, cảm giác được tầm mắt của cô, liền nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, như đang trấn an cô.
"Lui một vạn bước mà nói, nhân phẩm của Lâm Thâm Thâm thế nào, tôi không cần giải thích, nhưng các người nói như vậy, không phải ngay tiếp theo nhân phẩm của Cẩm Dương tôi cũng bị nghi hay ngờ sao?"
"Đã từng con số lương hàng năm của tôi lên đến tám con số mà không đi ăn máng khác các người cũng biết, sao các người lại chắc chắn những công ty đó vì muốn lôi kéo tôi, không đưa phụ nữ xinh đẹp cho tôi? Nếu như những thứ đó thật sự có tác dụng, các người cảm thấy tôi sẽ chờ tới bây giờ mới đi ăn máng khác đến xí nghiệp Lâm thị à?"
"Các người ăn nói vô trách nhiệm như thế, có phải ngậm máu phun người hay không!"
Cẩm Dương nói đến cuối cùng, giọng nói tràn ngập căm phẫn, như thể vừa rồi lời của những người trên bàn ăn đã bóp méo nhân cách và tiết tháo của anh!
Không biết có phải là quá khứ Cẩm Dương đã vô số người mời đi ăn máng khác quá có sức thuyết phục hay không, hay là bởi vì những lời anh vừa nói vô cùng khí thế, nói tóm lại, khiến người trên bàn ăn vô cùng chấn động.
Thậm chí sau khi nói xong, trên khuôn mặt Cẩm Dương vẫn còn tràn ngập giận dữ, giống như cực kỳ bất mãn vì người cả phòng hoài nghi tác phong nhân cách của mình!
Lâm Thâm Thâm ngồi ở một bên, đáy lòng triệt triệt để để chịu phục Cẩm Dương, cô chưa bao giờ từng thấy một người có thể có được sức mạnh như vậy, nói sai thành đúng, nói đen thành trắng, biến sự thật rõ ràng là cô và anh có hành động không thể nói cho người khác thành người khác nói xấu bọn họ!
Lâm lão phu nhân sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, đáy mắt lập tức dâng lên nước mắt: "Thâm Thâm, bà nội có lỗi với cháu, bà nội không biết, cháu vì xí nghiệp Lâm thị vì bà nội, mà chịu nhiều tủi thân như vậy."
Lâm lão phu nhân vừa nói, vừa giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt khóe mắt.
Dù sao cũng là cháu gái ruột, bà đã nhìn cô lớn lên từ khi cô chào đời, hơn nữa còn là cháu gái đầu lòng của bà, cho dù thời vị thành niên đã từng mang thai, thế nhưng trong lòng vẫn yêu thương, vẫn nhớ nhung.
Từ sau khi con cả chết đi, toàn bộ xí nghiệp Lâm thị đặt hết lên người Lâm Chấn Đình, xí nghiệp Lâm thị càng vận hàng càng không tốt, ở độ tuổi của bà sớm nên hưởng thụ niềm vui gia đình, thế nhưng lại còn phải đi xí nghiệp Lâm thị điều hành.
Không ngờ, thời khắc mấu chốt, lại là đứa cháu gái bị bà lưu đày tới nước Mỹ sáu năm ra mặt giúp bà chia sẻ gánh nặng.
Càng nghĩ, Lâm lão phu nhân càng cảm thấy đáy lòng chua chua, bà không nhịn được che mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, yên lặng bắt đầu lau nước mắt.
"Bà nội, đây là việc cháu phải làm, bất kể như thế nào, cháu cũng là người của Lâm gia... Tôi không thể trơ mắt nhìn xí nghiệp Lâm thị cứ thế lụn bại được..." Cẩm Dương đã diễn đến mức độ như vậy, Lâm Thâm Thâm không có lý do để không diễn tiếp.
Thẳng thắn mà nói, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Lâm lão phu nhân như này, đáy lòng cũng cực kì không dễ chịu.
Cô biết tính cách của bà nội, trước giờ làm gì cũng phải danh chính ngôn thuận, khó mà chấp nhận chuyện năm đó cô chưa kết hôn mà có con xảy ra.
Nhưng, thật ra trong lòng vẫn yêu cô.
Sau đó nghĩ lại, Lâm Thâm Thâm lại cảm thấy Cẩm Dương làm như vậy, không phải là không mang đến chỗ tốt cho cô, tốt xấu cũng khiến ấn tượng của bà nội đối với cô tốt lên rất nhiều.
Lâm Thâm Thâm không nhịn được quay đầu, nhìn thoáng qua Cẩm Dương, Cẩm Dương thì ngồi yên trên ghế, cảm giác được tầm mắt của cô, liền nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, như đang trấn an cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.