Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 84: Nữ Thần bá khí trắc lậu (16)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô hài lòng ngẩng đầu lên, tự nhiên đưa phần vạt váy bị xé cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Sau đó cô nghiêng đầu, liếc nhìn Lục Tương Nghi, nở nụ cười thân thiện với cô ta, tiếp tục nói: "Tương Nghi, không cần phiền toái như vậy đâu, thế này là được rồi!"
Sau đó, cô nhấc gót giày cao gót lên trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Tương Nghi, thanh lịch bước từng bước một, đều đều nhịp bước đi về phía phòng vệ sinh.
Chuyện này cứ như vậy được Lâm Thâm Thâm dễ dàng hóa giải, những người khác thấy không có chuyện gì, lại quay sang làm việc riêng của mình.
Lâm Thâm Thâm đi thẳng vào phòng vệ sinh, đến khi đẩy cửa nhà cầu trong phòng vệ sinh ra, ngồi xuống, cô lập tức đá rơi chiếc giày cao gót trên chân mình, duy trì tư thế ngồi, vòng tay ôm lấy chân, dùng ngón tay xoa xoa ngón chân bị ly rượu đập trúng của mình.
Vừa xoa chân, Lâm Thâm Thâm vừa hít ngụm khí lạnh vì đau đớn, tức giận mắng cái con tiện nhân Lục Tương Nghi đáng bị băm vằm thành từng mảnh!
Cô của lúc này, hoàn toàn là kiểu người phụ nữ thô kịch, nào còn hình tượng nữ thần tỏa ánh hào quang thanh lịch cao quý như vừa nãy!
...
Lâm Thâm Thâm ngồi ở trên nắp bồn cầu, ôm chân xoa xoa hơn nửa ngày, đến khi cảm thấy bớt đau, cô mới cúi người nhặt giầy lên, đi giày vào, ra khỏi phòng vệ sinh.
Ai ngờ mới bước được hai bước, cô đã lại cảm thấy cơn đau truyền tới từ đầu ngón chân, Lâm Thâm Thâm giật giật khóe môi, do dự có nên cố gắng chịu đựng cơn đau, thanh lịch đi một vòng quanh hội trường tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn.
Lâm Thâm Thâm của hiện tại, đã không còn là đại tiểu thư mềm mại được nâng như nâng trứng nữa, cô sẽ không giống như trước kia, chỉ vô tình bị ngã, đã khóc ầm ĩ cả lên.
Không phải là cô không muốn khóc, mà từ khi mất đi cha mẹ coi cô như tâm can bảo bối mà yêu thương, cô đã không còn tư cách để khóc nữa.
Huống chi, cô khóc cho ai nhìn?
Ai đau lòng cho cô?
Cô đã sớm học được được cách cố chịu đựng nỗi đau mà cắn chặt răng để duy trì vẻ ngoài thanh lịch, học được cách nuốt nước mắt vào tim để chịu đựng.
Cô của hiện tại đã không còn vốn liếng để làm công chúa Bạch Tuyết nữa, vì vậy cô chỉ có thể làm yêu hậu độc ác.
Dùng sự ngang ngược để che giấu sự yếu đuối của mình, dùng sự thanh lịch để che giấu đi nỗi đau.
Lâm Thâm Thâm nghĩ như vậy, cô hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng nỗi đau âm ỉ ở đầu ngón chân của mình, đi về phía hội trường tổ chức bữa tiệc.
...
Bên trong hội trường khách sạn vẫn náo nhiệt như cũ.
Lâm Thâm Thâm đứng ở một góc nhìn xung quanh, rồi mới nhấc gót giày cao gót, đi vào trong đám người.
Bởi vì vừa rồi cô đứng ở trên sân khấu vãn hồi lại thể diện cho tập đoàn Lâm thị, nên tự nhiên bây giờ cô dẫn tới sự chú ý của vô số người, không ít người nhìn thấy cô, bưng ly rượu chát bước tới chào hỏi cô.
Lâm Thâm Thâm lịch sự đáp lại, thậm chí có đôi lúc, cô dừng lại nói chuyện mấy câu với khách mời, đứng một lần là đứng mấy phút, sức nặng bị dồn ở bàn chân, khiến đầu ngón chân càng đau hơn, vì vậy cô chỉ có thể chịu đựng, trên môi vẫn phải duy trì nụ cười thanh lịch, không biểu hiện ra là mình đang đau đớn như thế nào.
Cả quá trình, Lâm Thâm Thâm đều đối mặt với Cẩm Dương, Cẩm Dương nghiêng đầu nhìn cô, Lâm Thâm Thâm giơ ly rượu lên, quơ quơ ly rượu với anh, rồi mỉm cười nói chuyện với một vị khách đang đứng đối diện với mình.
Cẩm Dương luôn được người khác vây quanh, không thể nào phân thân được, bây giờ nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, mặc dù anh vẫn đáp lại người bên cạnh mình, nhưng tầm mắt luôn dừng ở trên người cô.
Cô hài lòng ngẩng đầu lên, tự nhiên đưa phần vạt váy bị xé cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Sau đó cô nghiêng đầu, liếc nhìn Lục Tương Nghi, nở nụ cười thân thiện với cô ta, tiếp tục nói: "Tương Nghi, không cần phiền toái như vậy đâu, thế này là được rồi!"
Sau đó, cô nhấc gót giày cao gót lên trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Tương Nghi, thanh lịch bước từng bước một, đều đều nhịp bước đi về phía phòng vệ sinh.
Chuyện này cứ như vậy được Lâm Thâm Thâm dễ dàng hóa giải, những người khác thấy không có chuyện gì, lại quay sang làm việc riêng của mình.
Lâm Thâm Thâm đi thẳng vào phòng vệ sinh, đến khi đẩy cửa nhà cầu trong phòng vệ sinh ra, ngồi xuống, cô lập tức đá rơi chiếc giày cao gót trên chân mình, duy trì tư thế ngồi, vòng tay ôm lấy chân, dùng ngón tay xoa xoa ngón chân bị ly rượu đập trúng của mình.
Vừa xoa chân, Lâm Thâm Thâm vừa hít ngụm khí lạnh vì đau đớn, tức giận mắng cái con tiện nhân Lục Tương Nghi đáng bị băm vằm thành từng mảnh!
Cô của lúc này, hoàn toàn là kiểu người phụ nữ thô kịch, nào còn hình tượng nữ thần tỏa ánh hào quang thanh lịch cao quý như vừa nãy!
...
Lâm Thâm Thâm ngồi ở trên nắp bồn cầu, ôm chân xoa xoa hơn nửa ngày, đến khi cảm thấy bớt đau, cô mới cúi người nhặt giầy lên, đi giày vào, ra khỏi phòng vệ sinh.
Ai ngờ mới bước được hai bước, cô đã lại cảm thấy cơn đau truyền tới từ đầu ngón chân, Lâm Thâm Thâm giật giật khóe môi, do dự có nên cố gắng chịu đựng cơn đau, thanh lịch đi một vòng quanh hội trường tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn.
Lâm Thâm Thâm của hiện tại, đã không còn là đại tiểu thư mềm mại được nâng như nâng trứng nữa, cô sẽ không giống như trước kia, chỉ vô tình bị ngã, đã khóc ầm ĩ cả lên.
Không phải là cô không muốn khóc, mà từ khi mất đi cha mẹ coi cô như tâm can bảo bối mà yêu thương, cô đã không còn tư cách để khóc nữa.
Huống chi, cô khóc cho ai nhìn?
Ai đau lòng cho cô?
Cô đã sớm học được được cách cố chịu đựng nỗi đau mà cắn chặt răng để duy trì vẻ ngoài thanh lịch, học được cách nuốt nước mắt vào tim để chịu đựng.
Cô của hiện tại đã không còn vốn liếng để làm công chúa Bạch Tuyết nữa, vì vậy cô chỉ có thể làm yêu hậu độc ác.
Dùng sự ngang ngược để che giấu sự yếu đuối của mình, dùng sự thanh lịch để che giấu đi nỗi đau.
Lâm Thâm Thâm nghĩ như vậy, cô hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng nỗi đau âm ỉ ở đầu ngón chân của mình, đi về phía hội trường tổ chức bữa tiệc.
...
Bên trong hội trường khách sạn vẫn náo nhiệt như cũ.
Lâm Thâm Thâm đứng ở một góc nhìn xung quanh, rồi mới nhấc gót giày cao gót, đi vào trong đám người.
Bởi vì vừa rồi cô đứng ở trên sân khấu vãn hồi lại thể diện cho tập đoàn Lâm thị, nên tự nhiên bây giờ cô dẫn tới sự chú ý của vô số người, không ít người nhìn thấy cô, bưng ly rượu chát bước tới chào hỏi cô.
Lâm Thâm Thâm lịch sự đáp lại, thậm chí có đôi lúc, cô dừng lại nói chuyện mấy câu với khách mời, đứng một lần là đứng mấy phút, sức nặng bị dồn ở bàn chân, khiến đầu ngón chân càng đau hơn, vì vậy cô chỉ có thể chịu đựng, trên môi vẫn phải duy trì nụ cười thanh lịch, không biểu hiện ra là mình đang đau đớn như thế nào.
Cả quá trình, Lâm Thâm Thâm đều đối mặt với Cẩm Dương, Cẩm Dương nghiêng đầu nhìn cô, Lâm Thâm Thâm giơ ly rượu lên, quơ quơ ly rượu với anh, rồi mỉm cười nói chuyện với một vị khách đang đứng đối diện với mình.
Cẩm Dương luôn được người khác vây quanh, không thể nào phân thân được, bây giờ nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, mặc dù anh vẫn đáp lại người bên cạnh mình, nhưng tầm mắt luôn dừng ở trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.