Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 238: Quả xoài có độc (6)
Diệp Phi Dạ
24/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Tương Nghi không lên tiếng, trực tiếp cúp máy, sau đó cầm lên điện thoại di động của mình tìm một dãy số một lúc, gọi một cú điện thoại đi: "Xin chào, thứ năm tôi cần một bộ lễ phục màu lam hoặc là màu đỏ, càng hoa lệ càng tốt, trực tiếp gửi đến Lâm gia là được rồi."
Lục Tương Nghi dặn dò xong lễ phục mình muốn, liền cúp điện thoại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đã chuyển sang màu đỏ rực, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Lục Tương Nghi, khiến khuôn mặt cô ta được phủ lên một màu đó, đáy mắt của cô ta lại có ý cười lạnh lẽo.
Lâm Thâm Thâm muốn làm bạn nhảy trong sinh nhật hai mươi tuổi của Lâm Viễn Ái, cô nghĩ hay lắm... cô ta chắc chắn sẽ không cô được như mong muốn!
...
Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương dưới sự dẫn dắt của Lâm lão phu nhân, mãi cho đến năm giờ rưỡi chiều, mới hoàn toàn gặp xong các quản lý cấp cao của xí nghiệp Lâm thị.
Lâm Thâm Thâm chuẩn bị cùng Cẩm Dương đi về, Lâm lão phu nhân lại gọi Lâm Thâm Thâm lại, Lâm Thâm Thâm nhìn Cẩm Dương một cái, Cẩm Dương gật gật đầu, lúc này Lâm Thâm Thâm mới đi theo Lâm lão phu nhân vào phòng làm việc của bà.
Lâm lão phu nhân đi vào, đuổi thư ký làm trà nước đi, còn dặn thư ký đóng cửa ban công.
Lâm Thâm Thâm tự mình rót một chén trà cho Lâm lão phu nhân, chìa đến trước mặt Lâm lão phu nhân.
"Lần trước ở Lâm gia, có người ngoài ở đó, bà không hỏi cháu." Lâm lão phu nhân nhìn thoáng qua lá trà trong chén, sau đó ngước mắt nhìn Lâm Thâm Thâm, hỏi: "Thâm Thâm, con của cháu vẫn ở nước Mỹ, không cùng cháu trở về?"
Có một số câu hỏi, không phải là không có người hỏi, mà là không tìm được thời gian phù hợp bí mật để hỏi.
Cô chưa lập gia đình sinh con, liên quan đến danh dự của Lâm gia, thật ra khi bà nội bảo cô đi vào một mình, cô đã nghĩ đến sẽ là vấn đề này.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm có chút khổ sở, sáu năm mình đi tha hương, không ai để ý tới, đứa bé lạc mất, bà nội cũng không biết, nhưng sau đó lại không biết nên trả lời như thế nào, đứa bé bị lạc mất sao?
Suy nghĩ kĩ cũng có chút hoang đường, nào có người mẹ nào làm lạc con mình chứ?
Lâm Thâm Thâm cúi mặt xuống, suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Đứa bé xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại không ở cùng cháu."
Lâm lão phu nhân nhẹ gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, Thâm Thâm, cháu còn chưa kết hôn, không có thể để người ta biết cháu có đứa con năm tuổi, truyền đi như thế, cả đời của cháu sẽ bị hủy hoại, dẫn đến thanh danh của Lâm gia cũng bị ảnh hưởng vì cháu. Nếu như đứa bé ở nước Mỹ, thì tạm thời cứ ở nước Mỹ đi, chờ tương lai có cơ hội thích hợp, mang về cũng không muộn."
Lâm Thâm Thâm "vâng" một tiếng, không nói gì.
Trong văn phòng lập tức có vẻ hơi yên tĩnh, qua hồi lâu, Lâm lão phu nhân lên tiếng hỏi: "Thâm Thâm, đứa bé đó là nam hay nữ? Cha là ai?"
"Là bé trai ạ." Khi đi kiểm tra, cô nhìn thấy qua ảnh siêu âm, bác sĩ nói cho cô biết là bé trai, nhưng đứa bé cha là ai, câu hỏi này Lâm Thâm Thâm thật sự không biết trả lời như thế nào.
Lâm lão phu nhân nhìn thấy Lâm Thâm Thâm không nói lời nào, lắc đầu: "Sáu năm trước, khi bác sĩ kiểm tra ra cháu mang thai, bà đã hỏi cháu cha đứa bé là ai, bất kể thế nào hỏi, cháu cũng vẫn giữ dáng vẻ này, chết sống nói mình chưa từng làm chuyện nào ám muội... cháu thử nói xem, lúc ấy bà nội làm chủ, hai đứa kết hôn, đâu còn cần che che giấu giấu như bây giờ?"
Lục Tương Nghi không lên tiếng, trực tiếp cúp máy, sau đó cầm lên điện thoại di động của mình tìm một dãy số một lúc, gọi một cú điện thoại đi: "Xin chào, thứ năm tôi cần một bộ lễ phục màu lam hoặc là màu đỏ, càng hoa lệ càng tốt, trực tiếp gửi đến Lâm gia là được rồi."
Lục Tương Nghi dặn dò xong lễ phục mình muốn, liền cúp điện thoại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đã chuyển sang màu đỏ rực, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Lục Tương Nghi, khiến khuôn mặt cô ta được phủ lên một màu đó, đáy mắt của cô ta lại có ý cười lạnh lẽo.
Lâm Thâm Thâm muốn làm bạn nhảy trong sinh nhật hai mươi tuổi của Lâm Viễn Ái, cô nghĩ hay lắm... cô ta chắc chắn sẽ không cô được như mong muốn!
...
Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương dưới sự dẫn dắt của Lâm lão phu nhân, mãi cho đến năm giờ rưỡi chiều, mới hoàn toàn gặp xong các quản lý cấp cao của xí nghiệp Lâm thị.
Lâm Thâm Thâm chuẩn bị cùng Cẩm Dương đi về, Lâm lão phu nhân lại gọi Lâm Thâm Thâm lại, Lâm Thâm Thâm nhìn Cẩm Dương một cái, Cẩm Dương gật gật đầu, lúc này Lâm Thâm Thâm mới đi theo Lâm lão phu nhân vào phòng làm việc của bà.
Lâm lão phu nhân đi vào, đuổi thư ký làm trà nước đi, còn dặn thư ký đóng cửa ban công.
Lâm Thâm Thâm tự mình rót một chén trà cho Lâm lão phu nhân, chìa đến trước mặt Lâm lão phu nhân.
"Lần trước ở Lâm gia, có người ngoài ở đó, bà không hỏi cháu." Lâm lão phu nhân nhìn thoáng qua lá trà trong chén, sau đó ngước mắt nhìn Lâm Thâm Thâm, hỏi: "Thâm Thâm, con của cháu vẫn ở nước Mỹ, không cùng cháu trở về?"
Có một số câu hỏi, không phải là không có người hỏi, mà là không tìm được thời gian phù hợp bí mật để hỏi.
Cô chưa lập gia đình sinh con, liên quan đến danh dự của Lâm gia, thật ra khi bà nội bảo cô đi vào một mình, cô đã nghĩ đến sẽ là vấn đề này.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm có chút khổ sở, sáu năm mình đi tha hương, không ai để ý tới, đứa bé lạc mất, bà nội cũng không biết, nhưng sau đó lại không biết nên trả lời như thế nào, đứa bé bị lạc mất sao?
Suy nghĩ kĩ cũng có chút hoang đường, nào có người mẹ nào làm lạc con mình chứ?
Lâm Thâm Thâm cúi mặt xuống, suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Đứa bé xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại không ở cùng cháu."
Lâm lão phu nhân nhẹ gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, Thâm Thâm, cháu còn chưa kết hôn, không có thể để người ta biết cháu có đứa con năm tuổi, truyền đi như thế, cả đời của cháu sẽ bị hủy hoại, dẫn đến thanh danh của Lâm gia cũng bị ảnh hưởng vì cháu. Nếu như đứa bé ở nước Mỹ, thì tạm thời cứ ở nước Mỹ đi, chờ tương lai có cơ hội thích hợp, mang về cũng không muộn."
Lâm Thâm Thâm "vâng" một tiếng, không nói gì.
Trong văn phòng lập tức có vẻ hơi yên tĩnh, qua hồi lâu, Lâm lão phu nhân lên tiếng hỏi: "Thâm Thâm, đứa bé đó là nam hay nữ? Cha là ai?"
"Là bé trai ạ." Khi đi kiểm tra, cô nhìn thấy qua ảnh siêu âm, bác sĩ nói cho cô biết là bé trai, nhưng đứa bé cha là ai, câu hỏi này Lâm Thâm Thâm thật sự không biết trả lời như thế nào.
Lâm lão phu nhân nhìn thấy Lâm Thâm Thâm không nói lời nào, lắc đầu: "Sáu năm trước, khi bác sĩ kiểm tra ra cháu mang thai, bà đã hỏi cháu cha đứa bé là ai, bất kể thế nào hỏi, cháu cũng vẫn giữ dáng vẻ này, chết sống nói mình chưa từng làm chuyện nào ám muội... cháu thử nói xem, lúc ấy bà nội làm chủ, hai đứa kết hôn, đâu còn cần che che giấu giấu như bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.