Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn
Chương 23: Giúp cô dọn dẹp hậu quả
Lúa mạch lên men
27/10/2023
Những ngày tiếp theo đó chính là khoảng thời gian làm việc tại nhà của Nguyên Hạ, cô dù muốn hay không cũng đành chịu. Với gương mặt đầy thương tích này đến công ty chắc chắn là sẽ dọa người mất. Chỉ là trong lòng vẫn lo lắng, liệu ông chủ Lý đó có đến công ty làm loạn không? Đã qua hơn năm ngày bên phía công ty một chút tin tức cũng không thấy, cô cũng không để trong lòng nữa, chuyên tâm dưỡng thương và vẽ bản thiết kế.
Bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng Nguyên Hạ lại không biết người đàn ông bên cạnh cô đã âm thầm giúp cô thu xếp mọi thứ, ông chủ Lý đó đã không còn có thể xuất hiện trước mặt cô được nữa.
10 giờ đêm, ở một khu đất hoang ngoài ngoại ô xa xôi, một người đàn ông cúi người quỳ lạy. Công ty phá sản, vợ con ông ta cũng vì thế đã bỏ đi, giờ đây trên người còn có thêm một khoản nợ khổng lồ. Giờ ông ta chỉ hy vọng người trước mắt bỏ qua cho mình, ngược lại với sự cầu xin của ông ta, người đó chỉ cười nhẹ trong ánh mắt lạnh lẽo hiện ra sát ý.
“Lúc mày đánh cô ấy sao không nghĩ có ngày hôm nay?”
Trác Thành dùng bàn chân đạp mạnh lên tay ông ta, có thể nghe thấy tiếng khớp xương rắc một tiếng kèm theo đó là tiếng hét thống khổ. Ông ta trên người máu me, gương mặt bị đánh đến không dám nhìn.
Dung Vĩnh nhìn sang chủ tịch, đã lâu rồi không thấy vẻ mặt tàn nhẫn này của anh. Trừ năm đó ra, anh chưa từng vô tình như vậy, đánh người mà đến một tia do dự cũng không có.
“Chủ..tịch..tôi biết sai rồi, xin hãy tha cho tôi một mạng”
“Là tôi có mắt không tròng”
“Chủ tịch....á...”
Đáp lại sự cầu xin của ông ta là những đòn tra tấn tàn bạo hơn, trên người anh tỏa ra hình ảnh chẳng khác nào ác ma. Đôi mắt sắc bén, gương mặt vô cảm, cơ thể cao lớn che lấp ánh đèn đường.
“Xử lý cho sạch sẽ”
Trác Thành dùng khăn tay lau sạch vết máu, rồi rời khỏi. Dung Vĩnh dạ một tiếng, thay anh xử lý những việc còn lại.
***
Nguyên Hạ ở nhà nhàm chán đi một vòng, đến một căn phòng nơi cuối đường liền dừng lại. Giơ tay ra thử xoay tay nắm cửa, vậy mà thật sự mở ra được, cô tò mò bước vào. Trong căn phòng bày trí đơn giản chỉ là trên bàn có một tập album ảnh, mở ra xem thì ra là ảnh gia đình.
Trước nay chưa từng nghe thấy Trác Thành nhắc đến gia đình, cô cũng tò mò bọn họ như thế nào. Xem một lúc cô liền khựng lại trước một bức ảnh đại gia đình, trong ảnh là ba thế hệ. Lần lượt nhìn từng người, bắt gặp hai đứa bé trai đứng cạnh nhau.
Đây chẳng phải là Trác Minh Hạo sao? Người bên cạnh có lẽ là Trác Thành, anh ta lúc nhỏ trong thật gầy gò, cả cơ thể nhỏ xíu, chỉ là ánh mắt đặc biệt sáng và kiên định.
Lúc này cô mới nhớ đến lúc trước, khi Trác Thành gọi cho cô bàn điều kiện có nhắc qua chuyện đã nhũng tay vào Tống thị, nhưng hai người bọn họ nhìn ra là anh em họ, tại sao anh ta lại muốn hại Trác Minh Hạo. Càng nghĩ càng thấy không đúng, cô phải tìm cơ hội hỏi rõ Trác Minh Hạo.
Nói là làm cô kiền gọi điện hẹn Trác Minh Hạo ra ngoài, bọn họ gặp nhau ở một quán cà phê gần trung tâm thành phố. Vẫn như mọi ngày anh ta chu đáo gọi cho cô một ly nước việt quất mà cô yêu thích.
“Anh Minh Hạo, công việc dạo này của anh thế nào?”
“Tốt lắm, lúc trước có xảy ra chút vấn đề nhưng hiện tại đã ổn thỏa rồi. Còn em, dạo..”
Lúc bấy giờ anh ta mới để ý thấy trên mặt cô có vết thương, tuy đã gần như hoàn toàn lành lại nhưng nhìn kỹ vẫn thấy vết hằn mờ mờ.
“Em sao lại bị thương rồi?”
Anh ta giơ tay ra, sờ nhẹ lên vết thương của cô, đau lòng hỏi.
Nguyên Hạ cảm nhận được bàn tay anh ta đang đặt trên má mình, ngại ngùng từ chối. Nếu là trước kia đối với sự quan tâm của anh cô tất nhiên sẽ rất vui, nhưng tình huống hiện tại cô cứ như vậy nhận lấy sự chăm sóc cùng ân cần của anh thật sự không hợp lý.
“Em không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Nhưng mà anh Minh Hạo em có chuyện muốn hỏi”
“Ừm em hỏi đi”
“Anh có quen Trác Thành không?”
Trác Minh Hạo có chút bất ngờ.
“Trác Thành? Sao em biết cậu ta?”
“À anh ấy có làm một dự án ở công ty em”
Nguyên Hạ chột dạ bèn qua loa tìm cớ.
“Cậu ta là em họ của anh, lúc nhỏ cậu ta và mẹ từng ở nhà anh. Nhà cậu ta khi đó sa cơ thất thế đã được ba mẹ anh cưu mang, hình như ba anh còn cho chú ba vay một ít tiền làm vốn kinh doanh.
“Vậy hai người có xích mích gì không?”
“Chắc là không, sau này cậu ta rời khỏi cũng không còn liên lạc với nhà anh nữa. Bọn anh cũng không gặp nhau. Sao vậy Nguyên Hạ?”
“Cũng không có gì, anh vẫn là nên đề phòng xung quanh một chút dù sao trên thương trường cũng không ít kẻ tiểu nhân”
Nguyên Hạ từ quán cà phê trở về luôn quanh quẩn bao câu hỏi, vậy Trác Thành đã nhận ân huệ từ nhà họ Tống vậy mà còn hãm hại bọn họ, anh ta thật bỉ ổi.
Bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng Nguyên Hạ lại không biết người đàn ông bên cạnh cô đã âm thầm giúp cô thu xếp mọi thứ, ông chủ Lý đó đã không còn có thể xuất hiện trước mặt cô được nữa.
10 giờ đêm, ở một khu đất hoang ngoài ngoại ô xa xôi, một người đàn ông cúi người quỳ lạy. Công ty phá sản, vợ con ông ta cũng vì thế đã bỏ đi, giờ đây trên người còn có thêm một khoản nợ khổng lồ. Giờ ông ta chỉ hy vọng người trước mắt bỏ qua cho mình, ngược lại với sự cầu xin của ông ta, người đó chỉ cười nhẹ trong ánh mắt lạnh lẽo hiện ra sát ý.
“Lúc mày đánh cô ấy sao không nghĩ có ngày hôm nay?”
Trác Thành dùng bàn chân đạp mạnh lên tay ông ta, có thể nghe thấy tiếng khớp xương rắc một tiếng kèm theo đó là tiếng hét thống khổ. Ông ta trên người máu me, gương mặt bị đánh đến không dám nhìn.
Dung Vĩnh nhìn sang chủ tịch, đã lâu rồi không thấy vẻ mặt tàn nhẫn này của anh. Trừ năm đó ra, anh chưa từng vô tình như vậy, đánh người mà đến một tia do dự cũng không có.
“Chủ..tịch..tôi biết sai rồi, xin hãy tha cho tôi một mạng”
“Là tôi có mắt không tròng”
“Chủ tịch....á...”
Đáp lại sự cầu xin của ông ta là những đòn tra tấn tàn bạo hơn, trên người anh tỏa ra hình ảnh chẳng khác nào ác ma. Đôi mắt sắc bén, gương mặt vô cảm, cơ thể cao lớn che lấp ánh đèn đường.
“Xử lý cho sạch sẽ”
Trác Thành dùng khăn tay lau sạch vết máu, rồi rời khỏi. Dung Vĩnh dạ một tiếng, thay anh xử lý những việc còn lại.
***
Nguyên Hạ ở nhà nhàm chán đi một vòng, đến một căn phòng nơi cuối đường liền dừng lại. Giơ tay ra thử xoay tay nắm cửa, vậy mà thật sự mở ra được, cô tò mò bước vào. Trong căn phòng bày trí đơn giản chỉ là trên bàn có một tập album ảnh, mở ra xem thì ra là ảnh gia đình.
Trước nay chưa từng nghe thấy Trác Thành nhắc đến gia đình, cô cũng tò mò bọn họ như thế nào. Xem một lúc cô liền khựng lại trước một bức ảnh đại gia đình, trong ảnh là ba thế hệ. Lần lượt nhìn từng người, bắt gặp hai đứa bé trai đứng cạnh nhau.
Đây chẳng phải là Trác Minh Hạo sao? Người bên cạnh có lẽ là Trác Thành, anh ta lúc nhỏ trong thật gầy gò, cả cơ thể nhỏ xíu, chỉ là ánh mắt đặc biệt sáng và kiên định.
Lúc này cô mới nhớ đến lúc trước, khi Trác Thành gọi cho cô bàn điều kiện có nhắc qua chuyện đã nhũng tay vào Tống thị, nhưng hai người bọn họ nhìn ra là anh em họ, tại sao anh ta lại muốn hại Trác Minh Hạo. Càng nghĩ càng thấy không đúng, cô phải tìm cơ hội hỏi rõ Trác Minh Hạo.
Nói là làm cô kiền gọi điện hẹn Trác Minh Hạo ra ngoài, bọn họ gặp nhau ở một quán cà phê gần trung tâm thành phố. Vẫn như mọi ngày anh ta chu đáo gọi cho cô một ly nước việt quất mà cô yêu thích.
“Anh Minh Hạo, công việc dạo này của anh thế nào?”
“Tốt lắm, lúc trước có xảy ra chút vấn đề nhưng hiện tại đã ổn thỏa rồi. Còn em, dạo..”
Lúc bấy giờ anh ta mới để ý thấy trên mặt cô có vết thương, tuy đã gần như hoàn toàn lành lại nhưng nhìn kỹ vẫn thấy vết hằn mờ mờ.
“Em sao lại bị thương rồi?”
Anh ta giơ tay ra, sờ nhẹ lên vết thương của cô, đau lòng hỏi.
Nguyên Hạ cảm nhận được bàn tay anh ta đang đặt trên má mình, ngại ngùng từ chối. Nếu là trước kia đối với sự quan tâm của anh cô tất nhiên sẽ rất vui, nhưng tình huống hiện tại cô cứ như vậy nhận lấy sự chăm sóc cùng ân cần của anh thật sự không hợp lý.
“Em không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Nhưng mà anh Minh Hạo em có chuyện muốn hỏi”
“Ừm em hỏi đi”
“Anh có quen Trác Thành không?”
Trác Minh Hạo có chút bất ngờ.
“Trác Thành? Sao em biết cậu ta?”
“À anh ấy có làm một dự án ở công ty em”
Nguyên Hạ chột dạ bèn qua loa tìm cớ.
“Cậu ta là em họ của anh, lúc nhỏ cậu ta và mẹ từng ở nhà anh. Nhà cậu ta khi đó sa cơ thất thế đã được ba mẹ anh cưu mang, hình như ba anh còn cho chú ba vay một ít tiền làm vốn kinh doanh.
“Vậy hai người có xích mích gì không?”
“Chắc là không, sau này cậu ta rời khỏi cũng không còn liên lạc với nhà anh nữa. Bọn anh cũng không gặp nhau. Sao vậy Nguyên Hạ?”
“Cũng không có gì, anh vẫn là nên đề phòng xung quanh một chút dù sao trên thương trường cũng không ít kẻ tiểu nhân”
Nguyên Hạ từ quán cà phê trở về luôn quanh quẩn bao câu hỏi, vậy Trác Thành đã nhận ân huệ từ nhà họ Tống vậy mà còn hãm hại bọn họ, anh ta thật bỉ ổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.