Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn
Chương 38: Tôi cho phép thì em có quyền
Lúa mạch lên men
30/10/2023
Tòa cao ốc hùng vĩ đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố. Bên trong là
những con người vội vã, bị công việc bao lấy. Hoắc Thi Thi một thân quần áo sang trọng đi ngoài đại sảnh lớn.
"Thi Thi"
Một tiếng gọi phá tan sự tập trung của cô ấy, Hoắc Thi Thi kinh ngạc mà ngẩng đầu.
"Phương Kiệt, anh về khi nào thế?"
Người đàn ông mím môi cười, bước hai bước đến gần cô.
"Sếp Trác triệu anh trở về"
Anh nữa đùa nữa thật hài hước trả lời, Hoắc Thi Thi cười rộ lên. Người đàn ông này thật chẳng thay đổi, luôn biết cách chọc cho người khác vui vẻ.
Anh là một trong những người làm việc đắc lực của Trác Thành, lâu nay đều ở Anh Quốc giúp Trác Thành xử lý những mảng đầu tư lớn. Lần này trở lại chắc có lẽ là có việc rất quan trọng.
"Em ở đây thật tốt, sẵn tiện bốn người chúng ta có thể tụ tập một chuyến"
Phương Kiệt chăm chú nhìn, cô vẫn vậy, xinh đẹp và khó với tới.
"Vừa hay, tối nay Trác Thành cũng trống lịch, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ đi, em sẽ nói với cậu ấy"
"Em đúng là chuyện gì của Trác Thành cũng nắm rõ trong lòng bàn tay"
Nói rồi anh giả vờ tiếc nuối thở dài, tiếp tục nói.
"Giá mà Trác Thành không si tình cô gái bí ẩn nào đó, hai người nói không chừng còn có cơ hội"
Nghe đến đây sắc mặt Hoắc Thi Thi chợt biến đổi, nhưng không nói gì, vỗ nhẹ lên cánh tay anh cảnh cáo nói.
"Anh đừng nhắc mấy chuyện này nữa, đặc biệt là trước mặt cậu ấy. Nếu không em sẽ giận thật đó"
Nói được một lát thì bọn họ tách ra, ai làm việc nấy.
***
Máy bay vừa đáp, Nguyên Hạ đến khu vực lấy hành lý lấy vali của mình. Định bụng sẽ bắt taxi đến địa chỉ mà Trác Thành đã gửi trước đó thì một hình bóng quen thuộc bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.
Trác Thành quần áo thoải mái, áo thun đơn giản màu trắng phối cùng quần tây đen dài đến mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày thể thao trông vừa năng động lại cá tính. Anh như mặc như này khiến không ít cô gái ngoại quốc đi ngang ngoái lại nhìn.
Lúc này anh vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cô, đang tựa người trên xe tập trung xem điện thoại. Cô không gọi anh mà rón rén bước tới gần.
"Trác Thành"
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, đánh vỡ sự tập trung của người đàn ông. Trác Thành ngẩng đầu, nhận lấy vali trên tay cô. Nguyên Hạ không nhìn ra được tâm trạng của anh, vì chiếc kính râm đã che mất đôi mắt.
Cô cắn môi theo anh lên xe, anh giúp cô thắt dây an toàn rồi nhẹ xoay vô lăng rời khỏi sân bay.
"Trên máy bay đã ăn gì chưa?"
Mắt anh vẫn nhìn về phía trước, bề ngoài có vẻ như không có gì nhưng thật ra ngón tay gõ gõ trên vô lăng đã tố cáo tâm trạng kích động của bản thân.
"Vẫn chưa"
Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc bụng cô đã không có khí thế mà kêu lên hai tiếng. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông bên cạnh, xấu hổ cúi đầu, hai má ửng đỏ lên trông vô cùng đẹp mắt.
Trác Thành thật muốn dừng xe lại hôn cô một chút để giải tỏa sự nhớ nhung của bản thân, nhưng cố kiềm lại. Anh ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.
"Có ngại đi ăn cùng bạn của tôi không?"
Nguyên Hạ nghe anh nhắc đến bạn liền ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc về cuộc sống cá nhân của anh. Trước giờ cô chỉ biết anh là kẻ cuồng công việc chưa từng nghe anh nhắc đến gia đình cùng những mối quan hệ bạn bè khác.
Lại nhớ đến một tháng trước anh tức giận, có chút giận dỗi mà hỏi vặn lại.
"Tôi có quyền tham gia sao?"
Trác Thành mím môi, biết chắn là cô đang nhắc đến chuyện lần trước. Anh biết mình đuối lý nên hạ giọng.
"Tôi cho phép thì em có quyền"
"Vây phải cảm ơn chủ tịch Trác đã cho phép"
Cô gái hẹp hòi! Trác Thành trong lòng thầm mắng yêu một câu.
Rất nhanh đã đến chỗ hẹn, Nguyên Hạ cho là anh sẽ đưa cô đến nơi sang trọng gì đó, không nghĩ tới là một khu cắm trại.
Bọn họ băng qua một lối đi nhỏ, bên trong đã có mấy người chờ sẵn, xung quanh còn có bếp lò đang cháy, thì ra bọn họ đang tổ chức cắm trại và nướng thịt.
Nghe thấy tiếng động những người có mặt đồng loạt quay sang nhìn, dĩ nhiên bất ngờ trước sự xuất hiện của Nguyên Hạ. Trác Thành quay lại xe lấy gì đó, chỉ có Nguyên Hạ một mình nhất thời không biết phản ứng mà đứng ngây ra.
Hoắc Thi Thi là người phản ứng đầu tiên, cô ấy tiến lên mấy bước mỉm cười với Nguyên Hạ.
"Cô ấy là Nguyên Hạ, chắc là Trác Thành dẫn đến"
Dung vĩnh cũng có ấn tượng, anh đã từng điều tra về Nguyên Hạ, nên vẫn còn nhớ.
"Chào em, anh là Phương Kiệt"
Người đàn ông mặt chữ điền, đôi mắt sáng hoắc niềm nở chào.
Nguyên Hạ cũng lịch sự đáp lại, cũng may vừa hay Trác Thành đã trở lại. Anh dẫn cô đến bên cạnh đống lửa đang cháy, lấy chiếc áo khoác trên tay khoác lên cho cô.
"Mặc vào đi, chốc nữa sương xuống sẽ rất lạnh"
"Thi Thi"
Một tiếng gọi phá tan sự tập trung của cô ấy, Hoắc Thi Thi kinh ngạc mà ngẩng đầu.
"Phương Kiệt, anh về khi nào thế?"
Người đàn ông mím môi cười, bước hai bước đến gần cô.
"Sếp Trác triệu anh trở về"
Anh nữa đùa nữa thật hài hước trả lời, Hoắc Thi Thi cười rộ lên. Người đàn ông này thật chẳng thay đổi, luôn biết cách chọc cho người khác vui vẻ.
Anh là một trong những người làm việc đắc lực của Trác Thành, lâu nay đều ở Anh Quốc giúp Trác Thành xử lý những mảng đầu tư lớn. Lần này trở lại chắc có lẽ là có việc rất quan trọng.
"Em ở đây thật tốt, sẵn tiện bốn người chúng ta có thể tụ tập một chuyến"
Phương Kiệt chăm chú nhìn, cô vẫn vậy, xinh đẹp và khó với tới.
"Vừa hay, tối nay Trác Thành cũng trống lịch, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ đi, em sẽ nói với cậu ấy"
"Em đúng là chuyện gì của Trác Thành cũng nắm rõ trong lòng bàn tay"
Nói rồi anh giả vờ tiếc nuối thở dài, tiếp tục nói.
"Giá mà Trác Thành không si tình cô gái bí ẩn nào đó, hai người nói không chừng còn có cơ hội"
Nghe đến đây sắc mặt Hoắc Thi Thi chợt biến đổi, nhưng không nói gì, vỗ nhẹ lên cánh tay anh cảnh cáo nói.
"Anh đừng nhắc mấy chuyện này nữa, đặc biệt là trước mặt cậu ấy. Nếu không em sẽ giận thật đó"
Nói được một lát thì bọn họ tách ra, ai làm việc nấy.
***
Máy bay vừa đáp, Nguyên Hạ đến khu vực lấy hành lý lấy vali của mình. Định bụng sẽ bắt taxi đến địa chỉ mà Trác Thành đã gửi trước đó thì một hình bóng quen thuộc bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.
Trác Thành quần áo thoải mái, áo thun đơn giản màu trắng phối cùng quần tây đen dài đến mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày thể thao trông vừa năng động lại cá tính. Anh như mặc như này khiến không ít cô gái ngoại quốc đi ngang ngoái lại nhìn.
Lúc này anh vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cô, đang tựa người trên xe tập trung xem điện thoại. Cô không gọi anh mà rón rén bước tới gần.
"Trác Thành"
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, đánh vỡ sự tập trung của người đàn ông. Trác Thành ngẩng đầu, nhận lấy vali trên tay cô. Nguyên Hạ không nhìn ra được tâm trạng của anh, vì chiếc kính râm đã che mất đôi mắt.
Cô cắn môi theo anh lên xe, anh giúp cô thắt dây an toàn rồi nhẹ xoay vô lăng rời khỏi sân bay.
"Trên máy bay đã ăn gì chưa?"
Mắt anh vẫn nhìn về phía trước, bề ngoài có vẻ như không có gì nhưng thật ra ngón tay gõ gõ trên vô lăng đã tố cáo tâm trạng kích động của bản thân.
"Vẫn chưa"
Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc bụng cô đã không có khí thế mà kêu lên hai tiếng. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông bên cạnh, xấu hổ cúi đầu, hai má ửng đỏ lên trông vô cùng đẹp mắt.
Trác Thành thật muốn dừng xe lại hôn cô một chút để giải tỏa sự nhớ nhung của bản thân, nhưng cố kiềm lại. Anh ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.
"Có ngại đi ăn cùng bạn của tôi không?"
Nguyên Hạ nghe anh nhắc đến bạn liền ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc về cuộc sống cá nhân của anh. Trước giờ cô chỉ biết anh là kẻ cuồng công việc chưa từng nghe anh nhắc đến gia đình cùng những mối quan hệ bạn bè khác.
Lại nhớ đến một tháng trước anh tức giận, có chút giận dỗi mà hỏi vặn lại.
"Tôi có quyền tham gia sao?"
Trác Thành mím môi, biết chắn là cô đang nhắc đến chuyện lần trước. Anh biết mình đuối lý nên hạ giọng.
"Tôi cho phép thì em có quyền"
"Vây phải cảm ơn chủ tịch Trác đã cho phép"
Cô gái hẹp hòi! Trác Thành trong lòng thầm mắng yêu một câu.
Rất nhanh đã đến chỗ hẹn, Nguyên Hạ cho là anh sẽ đưa cô đến nơi sang trọng gì đó, không nghĩ tới là một khu cắm trại.
Bọn họ băng qua một lối đi nhỏ, bên trong đã có mấy người chờ sẵn, xung quanh còn có bếp lò đang cháy, thì ra bọn họ đang tổ chức cắm trại và nướng thịt.
Nghe thấy tiếng động những người có mặt đồng loạt quay sang nhìn, dĩ nhiên bất ngờ trước sự xuất hiện của Nguyên Hạ. Trác Thành quay lại xe lấy gì đó, chỉ có Nguyên Hạ một mình nhất thời không biết phản ứng mà đứng ngây ra.
Hoắc Thi Thi là người phản ứng đầu tiên, cô ấy tiến lên mấy bước mỉm cười với Nguyên Hạ.
"Cô ấy là Nguyên Hạ, chắc là Trác Thành dẫn đến"
Dung vĩnh cũng có ấn tượng, anh đã từng điều tra về Nguyên Hạ, nên vẫn còn nhớ.
"Chào em, anh là Phương Kiệt"
Người đàn ông mặt chữ điền, đôi mắt sáng hoắc niềm nở chào.
Nguyên Hạ cũng lịch sự đáp lại, cũng may vừa hay Trác Thành đã trở lại. Anh dẫn cô đến bên cạnh đống lửa đang cháy, lấy chiếc áo khoác trên tay khoác lên cho cô.
"Mặc vào đi, chốc nữa sương xuống sẽ rất lạnh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.