Chương 208: Bi thương tột cùng
Tiểu Tịch
10/10/2013
“Ông ơi, ông muốn đi đâu vậy?”
“Đưa ông trở về, ông muốn nhìn thấy Tiểu Lam.” Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, ông vừa nói vừa bước những bước đi nặng nề, cố gắng không để rơi nước mắt. Lúc này,đôi mắt ông nheo lại hằn thêm càng nhiều nếp nhăn, khóe môi run run, trông ông già hơn đến vài tuổi, tang thương cùng đau đớn vô ngần.
Cận Thiếu Phong không nói gì thêm, lẳng lặng dìu ông chậm rãi bước đi. Hình ảnh đau buồn của ông in sâu vào đáy mắt anh, năm tháng khiến ông không còn khỏe mạnh sung mãn nữa, ông hơi cúi người vịn vào tay anh chậm chạp nhấc chân.
Hai người trở lại phòng bệnh,ngoại trừ cảm giác bi thương bao vây xung quanh chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của Yên Triết.
Một giờ, hai giờ trôi qua, khi mệt mỏi đến nỗi không thể khóc được nữa, Yên Triết im lặng tựa đầu vào thành giường, thỉnh thoảng tiếng nấc vẫn vang lên, vừa nghẹn ngào vừa uất ức.
Nhìn Yên Lam yên lặng nằm trên giường bệnh, Cận Thiếu Phong vô cùng đau lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Sau khi sửa soạn lại bộ dạng, thu gọn đồ đạc của mình, Tô Anh nhìn ngó xung quanh rồi lặng lẽ tiến vào một thôn trang nhỏ. Con người nơi này vô cùng thật thà chất phác, trước đây cô ta cùng em gái của mình dựa vào sự thật thà chất phác đó mà nương thân, mới có thể sống đến bây giờ.
Hai chị em cô từ nhỏ đã mồ côi, dựa vào nhau mà sống, cô không thể bỏ rơi em gái mình. Trước đây nếu không cần gấp tiền cho em gái chữa bệnh, cô cũng sẽ không nhận lời Triệu Ngọc Văn đi hại Yên Lam. Nhưng vì sao Yên Lam có quá nhiều hạnh phúc, quá nhiều điều tốt đẹp, có nhiều người yêu thương, còn cô và đứa em tội nghiệp lại phải khốn khổ chống chọi với từng ngày?
Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày đó, Tô Anh bất giác yên lặng.
Nhìn Yên Lam cau mày cố gắng uống cốc nước kia, Tô Anh cảm thấy thật nực cười. Yên Lam cô cũng quá thiện lương đi, không nỡ cự tuyệt ai. Nhìn cốc nước kinh khủng vậy mà cũng có gan uống, không biết cô ta tốt bụng không nỡ phụ lòng người khác hay là quá ngu ngốc đây?
Đứng từ phòng bếp nhìn ra, thấy người ngồi trên sô pha dần dần lịm đi, cô mới bước tới.
Sau một hồi lay gọi mà Yên Lam không tỉnh, cô tin chắc thuốc ngủ liều cao đã phát huy tác dụng. Nhanh chóng đưa Yên Lam vào bếp, Tô Anh nhìn người con gái như thiên sứ đang nằm ngủ trên sàn, nhẹ giọng nói, “Đừng trách tôi….”. Tô Anh nghĩ nghĩ, một con người thuần khiết đến vậy không nên sống ở cái xã hội hắc ám xấu xa này, cô sẽ giúp thiên sứ trở về thiên đường, đó mới chính là nơi thích hợp với Yên Lam.
Yên Lam không có gì sai, có trách hãy trách xã hội này. Nó rất đen tối, xấu xa, không phải nơi cô có thể ở. Tô Anh cô cũng không sai, cô đang giúp Yên Lam đó chứ, làm việc tốt thôi….
Chậm rãi vặn van ga, Tô Anh tỏ rõ vẻ kiên quyết trên khuôn mặt. Cô chỉ có một cơ hội duy nhất này, không thể chần chừ mà bỏ lỡ.
Sau khi xong việc, cô muốn lập tức lấy tiền rời đi, muốn nhanh chóng tìm cho em gái một bệnh viện tốt để chữa bệnh, rồi tìm một chỗ trốn đi. Nếu không nhanh, để Cận Thiếu Phong biết sự việc,anh ta không khó để tìm ra cô, dù hành tung của cô có bí ẩn thế nào. Với năng lực của anh ta, Tô Anh biết sẽ làm được.
Lúc cô đem chuyện này báo cáo lại với Triệu Ngọc Văn, cô ta dường như trở thành một người điên. Cô ta điên cuồng cười, cười đến mặt mũi đỏ bừng vẫn chưa dừng lại. Tô Anh thừa nhận Triệu Ngọc Văn rất xinh đẹp, nhưng khoảnh khắc cô ta cười man rợ như thế, trông như một nữ thần báo thù, một con rắn vô cùng độc ác. Cảm giác trả thù khiến Triệu Ngọc Văn vô cùng sung sướng, sự ác độc không hề giấu diếm mà tỏa ra quanh người cô ta, tựa như vừa thoát khỏi sự trói buộc của âm ty địa phủ mà trở về phục vụ cô ta.
Trong một thoáng Tô Anh cảm thấy hối hận và sợ hãi người đàn bà trước mặt. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô cũng vô cùng ghen tị. Cô không phục, vì sao từ nhỏ chị em cô lẻ loi hiu quạnh không ai thương xót, còn cô Yên Lam kia lại có hết thảy. Tuy Yên Lam thiện lương đáng yêu thật đấy, nhưng cô ta lại chỉ biết bản thân sung sướng, không hề nghĩ đến những người khác bất hạnh hơn cô ta. Cô ta chết là đáng, có gì mày phải hối hận hả Tô Anh?
Trở lại bệnh viện, không khí trong phòng vô cùng khó thở, không một ai lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào giường bệnh của Yên Lam. Ai cũng sợ trong giây phút chểnh mảng, tình trạng của cô sẽ trở nên bất bình thường.
Đúng lúc này, hành lang phòng bệnh truyền đến một trận huyên náo, một giọng nói trầm trầm vang lên. “Cháu gái của ta thế nào? Các người nhanh nói cho ta biết. Cháu ta nằm ở phòng bệnh nào….”
Cận Thiếu Phong nhíu mày, đây không phải giọng nói của Sở lão gia gia hay sao?
Anh đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài, quả nhiên thấy Sở Thành Minh đứng ở hành lang. Trước đó anh còn tưởng là y tá hay hộ sĩ ồn ào.
“Sở lão gia gia!” Cận Thiếu Phong kêu lên, đi về phía ông.
Đang đứng ở đằng trước, nghe thấy có người gọi tên mình, ông quay đầu, nhất thời ánh mắt sáng ngời. “Tiểu tử, thì ra cháu ở trong này. Nói mau, cháu gái ông thế nào? Hôm nay ông đi công ty tìm nó, mọi người nói nó nằm viện là thế nào? Tiểu tử này, nói mau…!”
“Ông….” Cận Thiếu Phong khó xử nhìn người đứng trước mặt, thở dài, “Vào trong rồi hãy nói ạ!”
Nói xong anh quay người trở về phòng bệnh.
Sở Thành Minh đi theo Cận Thiếu Phong vào trong, thấy sắc mặt Yên Lam nhợt nhạt nằm trên giường, lại còn phải thở bình ô xy, hốt hoảng hạ giọng hỏi, “Sao lại thế này? Cháu nói thật cho ông biết? Rất nghiêm trọng đúng không?”
“Đưa ông trở về, ông muốn nhìn thấy Tiểu Lam.” Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, ông vừa nói vừa bước những bước đi nặng nề, cố gắng không để rơi nước mắt. Lúc này,đôi mắt ông nheo lại hằn thêm càng nhiều nếp nhăn, khóe môi run run, trông ông già hơn đến vài tuổi, tang thương cùng đau đớn vô ngần.
Cận Thiếu Phong không nói gì thêm, lẳng lặng dìu ông chậm rãi bước đi. Hình ảnh đau buồn của ông in sâu vào đáy mắt anh, năm tháng khiến ông không còn khỏe mạnh sung mãn nữa, ông hơi cúi người vịn vào tay anh chậm chạp nhấc chân.
Hai người trở lại phòng bệnh,ngoại trừ cảm giác bi thương bao vây xung quanh chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của Yên Triết.
Một giờ, hai giờ trôi qua, khi mệt mỏi đến nỗi không thể khóc được nữa, Yên Triết im lặng tựa đầu vào thành giường, thỉnh thoảng tiếng nấc vẫn vang lên, vừa nghẹn ngào vừa uất ức.
Nhìn Yên Lam yên lặng nằm trên giường bệnh, Cận Thiếu Phong vô cùng đau lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Sau khi sửa soạn lại bộ dạng, thu gọn đồ đạc của mình, Tô Anh nhìn ngó xung quanh rồi lặng lẽ tiến vào một thôn trang nhỏ. Con người nơi này vô cùng thật thà chất phác, trước đây cô ta cùng em gái của mình dựa vào sự thật thà chất phác đó mà nương thân, mới có thể sống đến bây giờ.
Hai chị em cô từ nhỏ đã mồ côi, dựa vào nhau mà sống, cô không thể bỏ rơi em gái mình. Trước đây nếu không cần gấp tiền cho em gái chữa bệnh, cô cũng sẽ không nhận lời Triệu Ngọc Văn đi hại Yên Lam. Nhưng vì sao Yên Lam có quá nhiều hạnh phúc, quá nhiều điều tốt đẹp, có nhiều người yêu thương, còn cô và đứa em tội nghiệp lại phải khốn khổ chống chọi với từng ngày?
Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày đó, Tô Anh bất giác yên lặng.
Nhìn Yên Lam cau mày cố gắng uống cốc nước kia, Tô Anh cảm thấy thật nực cười. Yên Lam cô cũng quá thiện lương đi, không nỡ cự tuyệt ai. Nhìn cốc nước kinh khủng vậy mà cũng có gan uống, không biết cô ta tốt bụng không nỡ phụ lòng người khác hay là quá ngu ngốc đây?
Đứng từ phòng bếp nhìn ra, thấy người ngồi trên sô pha dần dần lịm đi, cô mới bước tới.
Sau một hồi lay gọi mà Yên Lam không tỉnh, cô tin chắc thuốc ngủ liều cao đã phát huy tác dụng. Nhanh chóng đưa Yên Lam vào bếp, Tô Anh nhìn người con gái như thiên sứ đang nằm ngủ trên sàn, nhẹ giọng nói, “Đừng trách tôi….”. Tô Anh nghĩ nghĩ, một con người thuần khiết đến vậy không nên sống ở cái xã hội hắc ám xấu xa này, cô sẽ giúp thiên sứ trở về thiên đường, đó mới chính là nơi thích hợp với Yên Lam.
Yên Lam không có gì sai, có trách hãy trách xã hội này. Nó rất đen tối, xấu xa, không phải nơi cô có thể ở. Tô Anh cô cũng không sai, cô đang giúp Yên Lam đó chứ, làm việc tốt thôi….
Chậm rãi vặn van ga, Tô Anh tỏ rõ vẻ kiên quyết trên khuôn mặt. Cô chỉ có một cơ hội duy nhất này, không thể chần chừ mà bỏ lỡ.
Sau khi xong việc, cô muốn lập tức lấy tiền rời đi, muốn nhanh chóng tìm cho em gái một bệnh viện tốt để chữa bệnh, rồi tìm một chỗ trốn đi. Nếu không nhanh, để Cận Thiếu Phong biết sự việc,anh ta không khó để tìm ra cô, dù hành tung của cô có bí ẩn thế nào. Với năng lực của anh ta, Tô Anh biết sẽ làm được.
Lúc cô đem chuyện này báo cáo lại với Triệu Ngọc Văn, cô ta dường như trở thành một người điên. Cô ta điên cuồng cười, cười đến mặt mũi đỏ bừng vẫn chưa dừng lại. Tô Anh thừa nhận Triệu Ngọc Văn rất xinh đẹp, nhưng khoảnh khắc cô ta cười man rợ như thế, trông như một nữ thần báo thù, một con rắn vô cùng độc ác. Cảm giác trả thù khiến Triệu Ngọc Văn vô cùng sung sướng, sự ác độc không hề giấu diếm mà tỏa ra quanh người cô ta, tựa như vừa thoát khỏi sự trói buộc của âm ty địa phủ mà trở về phục vụ cô ta.
Trong một thoáng Tô Anh cảm thấy hối hận và sợ hãi người đàn bà trước mặt. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô cũng vô cùng ghen tị. Cô không phục, vì sao từ nhỏ chị em cô lẻ loi hiu quạnh không ai thương xót, còn cô Yên Lam kia lại có hết thảy. Tuy Yên Lam thiện lương đáng yêu thật đấy, nhưng cô ta lại chỉ biết bản thân sung sướng, không hề nghĩ đến những người khác bất hạnh hơn cô ta. Cô ta chết là đáng, có gì mày phải hối hận hả Tô Anh?
Trở lại bệnh viện, không khí trong phòng vô cùng khó thở, không một ai lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào giường bệnh của Yên Lam. Ai cũng sợ trong giây phút chểnh mảng, tình trạng của cô sẽ trở nên bất bình thường.
Đúng lúc này, hành lang phòng bệnh truyền đến một trận huyên náo, một giọng nói trầm trầm vang lên. “Cháu gái của ta thế nào? Các người nhanh nói cho ta biết. Cháu ta nằm ở phòng bệnh nào….”
Cận Thiếu Phong nhíu mày, đây không phải giọng nói của Sở lão gia gia hay sao?
Anh đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài, quả nhiên thấy Sở Thành Minh đứng ở hành lang. Trước đó anh còn tưởng là y tá hay hộ sĩ ồn ào.
“Sở lão gia gia!” Cận Thiếu Phong kêu lên, đi về phía ông.
Đang đứng ở đằng trước, nghe thấy có người gọi tên mình, ông quay đầu, nhất thời ánh mắt sáng ngời. “Tiểu tử, thì ra cháu ở trong này. Nói mau, cháu gái ông thế nào? Hôm nay ông đi công ty tìm nó, mọi người nói nó nằm viện là thế nào? Tiểu tử này, nói mau…!”
“Ông….” Cận Thiếu Phong khó xử nhìn người đứng trước mặt, thở dài, “Vào trong rồi hãy nói ạ!”
Nói xong anh quay người trở về phòng bệnh.
Sở Thành Minh đi theo Cận Thiếu Phong vào trong, thấy sắc mặt Yên Lam nhợt nhạt nằm trên giường, lại còn phải thở bình ô xy, hốt hoảng hạ giọng hỏi, “Sao lại thế này? Cháu nói thật cho ông biết? Rất nghiêm trọng đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.