Chương 96: Cầu hôn?
Tiểu Tịch
10/10/2013
Cận Thiếu Phong đi đến trước bàn làm việc của Yên Lam, nói, "Lam Lam,
ngày mai là một ngày trọng đại, tập đoàn Hoa Kỳ Steve chính thức đầu tư
vào 'Khải Phong' chúng ta, phải tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi long
trọng, em sẽ tham dự buổi tiệc với tư cách bạn gái của anh. Đến lúc đó,
Mr.John bọn họ cũng sẽ có mặt, hôm nay em nên chuẩn bị một chút."
"Được, em biết rồi" Yên Lam nói.
Thấy Cận Thế Phong nghênh ngang bước đi, khuôn mặt Yên Lam lập tức cau có lại như trái khổ qua, Mr. John bọn họ cũng đến nơi tổ chức, vậy chẳng phải là lại muốn... Trời ạ! Mong rằng đừng chạm mặt Mr. George, nàng sẽ không bao giờ uống quá ba ly trong đời mình nữa, đó là sai lầm vĩnh viễn của nàng.
Cận Thế Phong và Yên Lam vừa xuất hiện tại nơi tổ chức tiệc chiêu đãi, liền thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Hai người bọn họ, giống như hoàng tử và công chúa vừa bước ra từ chuyện cổ tích. Cận thế phong mặc một bộ âu phục màu trắng. Mà Yên Lam, cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, bộ lễ phục lụa trắng óng ánh làm nổi bật lên dung mạo yêu kiều mộc mạc, toàn thân toát ra một loại hào quang rực rỡ.
Yên Lam thoáng chốc trở thành tiêu điểm của cả buổi tối. Toàn thể cánh đàn ông đều đã nhìn thấy vẻ đẹp của cô, hơn một nửa ánh mắt của toàn bộ những người đàn ông có mặt tại buổi tiệc đều đã rơi trên người Yên Lam.
Thế nhưng khiến cho Cận Thế Phong khó chịu nhất lại là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Mỹ, John, ngay từ đầu buổi tiệc, anh ta vẫn đeo dính bên cạnh Yên Lam, so với toàn bộ "lũ ruồi nhặng" quay quanh Yên Lam càng đáng ghét hơn nhiều, nếu không phải John cũng là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, hắn đã sớm mở cửa sổ quăng anh ta xuống lầu.
Thật vất vả mới đợi được đến cuối buổi tiệc, Yên Lam mượn cơ hội biến mất khỏi đây. Cận Thế Phong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn người phụ nữ của hắn cũng người đàn ông khác nói chuyện cười đùa, mùi vị của cảm giác đó thực sự không dễ chịu chút nào.
Né tránh sự ồn ào huyên náo tràn ngập trong gian phòng, Cận Thế Phong cầm một ly rượu lặng lẽ bước ra ban công, muốn yên tĩnh một lúc. Không nghĩ tới bên trong lại mơ hồ truyền đến tiếng nói thầm thì của hai người, hắn muốn rời đi chỗ khác, nhưng nhìn thấy một vạt váy trắng lấp lóa chỗ góc rẽ, là Lam Lam. Hắn lập tức lại dừng bước theo sự thôi thúc của phản xạ có điều kiện, sau đó dỏng tai lên lắng nghe.
"Em chính là nữ thần trong lòng anh, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã bắt đầu khuynh đảo bởi khí chất của em, khi đó em cũng dịu dàng mỹ lệ như thế này, tựa như một tiên nữ bước ra từ trong bức họa thiếu nữ Trung Quốc cổ đại. Tối hôm nay em càng làm cho tim anh xao xuyến. Sự cao quý mỹ lệ của em chính là điều mà cả đời anh mơ tưởng theo đuổi..." Một tràng tiếng quốc ngữ quen thuộc truyền vào tai Cận Thế Phong, tiếng nói đó chính là của John, điều này làm hắn có phản ứng ngay lập tức.
"Vâng, cám ơn lời khen ngợi của Mr.John. Thì ra Mr.John thích mỹ nữ Trung Quốc. Những người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp hơn tôi còn có rất nhiều mà, tôi chỉ là một người rất bình thường thôi, ông đến Trung Quốc chúng tôi, gia nhập tập đoàn 'Khải Phong', sau đó ngài sẽ thấy rất nhiều, rất nhiều mỹ nữ Trung Hoa đẹp hơn nhiều so với tôi." Một giọng nói ôn nhu bình tĩnh khéo léo cự tuyệt lời tỏ bày của John.
"Không, không, anh không thích những người con gái Trung Quốc khác, anh chỉ yêu em thôi, Yên Lam tiểu thư!" John rất nghiêm túc nói. Sau đó khẽ chớp đôi mắt xanh thẳm, quỳ một gối xuống đất, ngắt một nhánh hoa hồng từ chậu hoa bên cạnh đưa tới trước mặt Yên Lam, trịnh trọng nói: "Anh thật lòng thật dạ thích em, hy vọng em có thể gả cho anh".
Không phải chứ? Chỉ gặp mặt vỏn vẹn có hai lần thôi mà, vậy mà anh ta lại cầu hôn với nàng? Người ngoại quốc này cũng quá phóng khoáng thì phải, Yên Lam ngẩn người nhìn John.
Nàng nhìn trân trân không nói nên lời, trong lúc chưa biết nên nói lời gì để cự tuyệt, Cận Thế Phong đã một mình sải bước vọt ra. Lạnh lùng nghiêm mặt, quát to với John đang quỳ trên mặt đất: "Cô ấy tuyệt đối không có khả năng gả cho ông."
"Why? Tôi có chỗ nào không xứng với Yên Lam tiểu thư sao? Thân phận, địa vị, gia thế?" John bất mãn liếc xéo Cận Thế Phong một cái sau đó đứng lên từ trên mặt đất, "Cận tồng tài, người Trung Quốc các ông không phải có câu ngạn ngữ 'Phi lễ chớ nghe' sao, ông đột nhiên xuất hiện quấy rối đến người khác như vậy là một hành vi rất vô văn hóa."
Cận Thế Phong cố nén cơn giận, nói: "Ông cùng Yên Lam tổng cộng mới chỉ gặp mặt có hai lần, căn bản không thích hợp tiến đến hôn nhân. Hôn nhân không phải là trò đùa, cũng không phải chỉ thuận miệng nói một vài câu rồi thôi, đó là lời hứa hẹn suốt đời".
"Cận tổng tài, buổi tối hôm nay, ông rất kỳ quái, nếu ông đã uống quá nhiều, vậy xin hãy tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi một chút. Đừng can dự vào chuyện riêng của tôi và Yên Lam tiểu thư, Yên Lam tiểu thư dù có là nhân viên của ông, cũng vẫn có quyền tự do cá nhân của mình." John phẫn nộ nói.
"Bởi vì Yên Lam là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào khác mơ tưởng đến cô ấy" Thẹn quá thành giận, Cận Thế Phong quát.
"Như thế nào mà lại là người phụ nữ của ông? Yên Lam tiểu thư cũng chưa kết hôn với ông, điều này chứng tỏ tôi vẫn còn có hy vọng" John dùng thái độ khinh thường nói.
Sao lại quên mất nền văn hóa nước ngoài cởi mở hơn, đối với nam giới mà nói, chỉ cần người phụ nữ chưa kết hôn thì đều có thể theo đuổi. Cận Thế Phong nghe John nói xong, ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Cận Thế Phong, chẳng hiểu vì sao, trong lòng Yên Lam lại có một chút hân hoan. Thế nhưng, không thể để bọn họ tiếp tục cãi vã, vì dù sao John cũng là đối tác.
"Hai người các anh đừng náo loạn nữa, tôi cùng Cận tổng tài ra ngoài xem sao, buổi tiệc tối nay cũng nên kết thúc rồi. Cám ơn sự nâng đỡ và yêu mến của Mr.John, thế nhưng đối với người Trung Quốc mà nói, chuyện tình cảm khá thận trọng, nếu tôi đã lựa chọn một người, sẽ chung tình đến tận lúc chết, sẽ không rời xa anh ta. Mà giữa chúng ta cũng vẫn cần có thời gian tìm hiểu thêm, chúng ta có thể trở thành bạn tốt". Yên Lam vỗ về John, nói.
John lập tức tươi cười rạng rỡ, "Đó chính là nói, anh vẫn còn có cơ hội. Anh sẽ cùng Cận tổng tài cạnh tranh công bằng." Nghe Yên Lam nói, nghĩa bóng hay nghĩa đen đều chứng tỏ anh ta vẫn còn có cơ hội, chỉ cần Yên Lam chưa kết hôn cùng Cận Thế Phong, vậy anh ta vẫn còn có cơ hội. Người ngoại quốc này đương nhiên không biết Yên Lam đã cự tuyệt anh ta, tự cho rằng Yên Lam vẫn rất có cảm tình với anh ta, dùng một câu danh ngôn Trung Quốc mà nói chính là "Mục tiêu đã có hy vọng, tiên sinh vẫn cần phải nỗ lực"
"Được, em biết rồi" Yên Lam nói.
Thấy Cận Thế Phong nghênh ngang bước đi, khuôn mặt Yên Lam lập tức cau có lại như trái khổ qua, Mr. John bọn họ cũng đến nơi tổ chức, vậy chẳng phải là lại muốn... Trời ạ! Mong rằng đừng chạm mặt Mr. George, nàng sẽ không bao giờ uống quá ba ly trong đời mình nữa, đó là sai lầm vĩnh viễn của nàng.
Cận Thế Phong và Yên Lam vừa xuất hiện tại nơi tổ chức tiệc chiêu đãi, liền thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Hai người bọn họ, giống như hoàng tử và công chúa vừa bước ra từ chuyện cổ tích. Cận thế phong mặc một bộ âu phục màu trắng. Mà Yên Lam, cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, bộ lễ phục lụa trắng óng ánh làm nổi bật lên dung mạo yêu kiều mộc mạc, toàn thân toát ra một loại hào quang rực rỡ.
Yên Lam thoáng chốc trở thành tiêu điểm của cả buổi tối. Toàn thể cánh đàn ông đều đã nhìn thấy vẻ đẹp của cô, hơn một nửa ánh mắt của toàn bộ những người đàn ông có mặt tại buổi tiệc đều đã rơi trên người Yên Lam.
Thế nhưng khiến cho Cận Thế Phong khó chịu nhất lại là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Mỹ, John, ngay từ đầu buổi tiệc, anh ta vẫn đeo dính bên cạnh Yên Lam, so với toàn bộ "lũ ruồi nhặng" quay quanh Yên Lam càng đáng ghét hơn nhiều, nếu không phải John cũng là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, hắn đã sớm mở cửa sổ quăng anh ta xuống lầu.
Thật vất vả mới đợi được đến cuối buổi tiệc, Yên Lam mượn cơ hội biến mất khỏi đây. Cận Thế Phong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn người phụ nữ của hắn cũng người đàn ông khác nói chuyện cười đùa, mùi vị của cảm giác đó thực sự không dễ chịu chút nào.
Né tránh sự ồn ào huyên náo tràn ngập trong gian phòng, Cận Thế Phong cầm một ly rượu lặng lẽ bước ra ban công, muốn yên tĩnh một lúc. Không nghĩ tới bên trong lại mơ hồ truyền đến tiếng nói thầm thì của hai người, hắn muốn rời đi chỗ khác, nhưng nhìn thấy một vạt váy trắng lấp lóa chỗ góc rẽ, là Lam Lam. Hắn lập tức lại dừng bước theo sự thôi thúc của phản xạ có điều kiện, sau đó dỏng tai lên lắng nghe.
"Em chính là nữ thần trong lòng anh, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã bắt đầu khuynh đảo bởi khí chất của em, khi đó em cũng dịu dàng mỹ lệ như thế này, tựa như một tiên nữ bước ra từ trong bức họa thiếu nữ Trung Quốc cổ đại. Tối hôm nay em càng làm cho tim anh xao xuyến. Sự cao quý mỹ lệ của em chính là điều mà cả đời anh mơ tưởng theo đuổi..." Một tràng tiếng quốc ngữ quen thuộc truyền vào tai Cận Thế Phong, tiếng nói đó chính là của John, điều này làm hắn có phản ứng ngay lập tức.
"Vâng, cám ơn lời khen ngợi của Mr.John. Thì ra Mr.John thích mỹ nữ Trung Quốc. Những người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp hơn tôi còn có rất nhiều mà, tôi chỉ là một người rất bình thường thôi, ông đến Trung Quốc chúng tôi, gia nhập tập đoàn 'Khải Phong', sau đó ngài sẽ thấy rất nhiều, rất nhiều mỹ nữ Trung Hoa đẹp hơn nhiều so với tôi." Một giọng nói ôn nhu bình tĩnh khéo léo cự tuyệt lời tỏ bày của John.
"Không, không, anh không thích những người con gái Trung Quốc khác, anh chỉ yêu em thôi, Yên Lam tiểu thư!" John rất nghiêm túc nói. Sau đó khẽ chớp đôi mắt xanh thẳm, quỳ một gối xuống đất, ngắt một nhánh hoa hồng từ chậu hoa bên cạnh đưa tới trước mặt Yên Lam, trịnh trọng nói: "Anh thật lòng thật dạ thích em, hy vọng em có thể gả cho anh".
Không phải chứ? Chỉ gặp mặt vỏn vẹn có hai lần thôi mà, vậy mà anh ta lại cầu hôn với nàng? Người ngoại quốc này cũng quá phóng khoáng thì phải, Yên Lam ngẩn người nhìn John.
Nàng nhìn trân trân không nói nên lời, trong lúc chưa biết nên nói lời gì để cự tuyệt, Cận Thế Phong đã một mình sải bước vọt ra. Lạnh lùng nghiêm mặt, quát to với John đang quỳ trên mặt đất: "Cô ấy tuyệt đối không có khả năng gả cho ông."
"Why? Tôi có chỗ nào không xứng với Yên Lam tiểu thư sao? Thân phận, địa vị, gia thế?" John bất mãn liếc xéo Cận Thế Phong một cái sau đó đứng lên từ trên mặt đất, "Cận tồng tài, người Trung Quốc các ông không phải có câu ngạn ngữ 'Phi lễ chớ nghe' sao, ông đột nhiên xuất hiện quấy rối đến người khác như vậy là một hành vi rất vô văn hóa."
Cận Thế Phong cố nén cơn giận, nói: "Ông cùng Yên Lam tổng cộng mới chỉ gặp mặt có hai lần, căn bản không thích hợp tiến đến hôn nhân. Hôn nhân không phải là trò đùa, cũng không phải chỉ thuận miệng nói một vài câu rồi thôi, đó là lời hứa hẹn suốt đời".
"Cận tổng tài, buổi tối hôm nay, ông rất kỳ quái, nếu ông đã uống quá nhiều, vậy xin hãy tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi một chút. Đừng can dự vào chuyện riêng của tôi và Yên Lam tiểu thư, Yên Lam tiểu thư dù có là nhân viên của ông, cũng vẫn có quyền tự do cá nhân của mình." John phẫn nộ nói.
"Bởi vì Yên Lam là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào khác mơ tưởng đến cô ấy" Thẹn quá thành giận, Cận Thế Phong quát.
"Như thế nào mà lại là người phụ nữ của ông? Yên Lam tiểu thư cũng chưa kết hôn với ông, điều này chứng tỏ tôi vẫn còn có hy vọng" John dùng thái độ khinh thường nói.
Sao lại quên mất nền văn hóa nước ngoài cởi mở hơn, đối với nam giới mà nói, chỉ cần người phụ nữ chưa kết hôn thì đều có thể theo đuổi. Cận Thế Phong nghe John nói xong, ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Cận Thế Phong, chẳng hiểu vì sao, trong lòng Yên Lam lại có một chút hân hoan. Thế nhưng, không thể để bọn họ tiếp tục cãi vã, vì dù sao John cũng là đối tác.
"Hai người các anh đừng náo loạn nữa, tôi cùng Cận tổng tài ra ngoài xem sao, buổi tiệc tối nay cũng nên kết thúc rồi. Cám ơn sự nâng đỡ và yêu mến của Mr.John, thế nhưng đối với người Trung Quốc mà nói, chuyện tình cảm khá thận trọng, nếu tôi đã lựa chọn một người, sẽ chung tình đến tận lúc chết, sẽ không rời xa anh ta. Mà giữa chúng ta cũng vẫn cần có thời gian tìm hiểu thêm, chúng ta có thể trở thành bạn tốt". Yên Lam vỗ về John, nói.
John lập tức tươi cười rạng rỡ, "Đó chính là nói, anh vẫn còn có cơ hội. Anh sẽ cùng Cận tổng tài cạnh tranh công bằng." Nghe Yên Lam nói, nghĩa bóng hay nghĩa đen đều chứng tỏ anh ta vẫn còn có cơ hội, chỉ cần Yên Lam chưa kết hôn cùng Cận Thế Phong, vậy anh ta vẫn còn có cơ hội. Người ngoại quốc này đương nhiên không biết Yên Lam đã cự tuyệt anh ta, tự cho rằng Yên Lam vẫn rất có cảm tình với anh ta, dùng một câu danh ngôn Trung Quốc mà nói chính là "Mục tiêu đã có hy vọng, tiên sinh vẫn cần phải nỗ lực"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.