Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 220: Gọi ông nội!

Tiểu Tịch

11/10/2013

Suy tư nửa ngày, Yên Lam mới tin tưởng lời nói của Sở Thành Minh. Có lẽ từ sâu trong thâm tâm cô, vẫn hằng mong mình và Tiểu Triết có một mái ấm để sum vầy, nên khi nghe Sở lão gia gia kể lại câu chuyện, cô cảm thấy một thứ cảm giác thân thuộc, cảm giác của gia đình xuất hiện, liền tin tưởng Sở Thành Minh là ông nội mình.

Sở Thành Minh kích động nhìn Yên Lam, có chút mong chờ, “Nha đầu ngoan, gọi một tiếng ông nội đi, được không?”

“Vâng, ông….ông nội!”

Yên Lam vừa gọi xong, Sở Thành Minh thật sự vui mừng hạnh phúc không sao tả xiết, nước mắt không kìm nén được chảy dài trên khuôn mặt. “Tốt, cháu gái ngoan của ta…”

Yên Lam ngượng ngùng mỉm cười, lại nhớ ra có lẽ ông chưa biết Tiểu Triết cũng là cháu nội mình, bèn lên tiếng gọi Tiểu Triết đến bên cạnh, nói với Sở Thành Minh. “Ông nội, đây là em trai cháu, cũng là cháu nội của ông…”. Sau đó, cô quay sang nắm tay em trai mình, thâm tình bảo cậu gọi hai tiếng ông nội.

“Ha ha…, Tiểu Lam, việc này ông biết, ông biết! Lúc cháu chưa tỉnh dậy, hai ông cháu ta đã nhận nhau rồi!” Sở Thành Minh cười cười.

Yên Lam bất lực nhìn hai người trước mặt, lúc cô còn đang ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ đã ông ông cháu cháu thắm thiết rồi!

“Vậy, sau này chúng ta phải làm thế nào ạ?” Yên Lam có chút chần chừ. Máu mủ ruột rà đó, nhưng cô sống hơn hai mươi năm nay mới nhận được ông, nói gì thì nói xưng hô vẫn có chút bối rối.

“Đương nhiên là nhận tổ nhận tông rồi,nha đầu này!” Sở Thành Minh vỗ tay Yên Lam, ân cần nói.

Thật là khiến Yên Lam thất vọng mà! Cô đang muốn hỏi tình hình của Tô Anh, không ngờ Sở lão gia gia lại hiểu lầm sang ý khác. Cô cũng không phải bé tấm gì, không cũng không phải nam nhi, gấp gì những chuyện như thế. Nhưng nghĩ đến Tiểu Triết, cô lại dằn lòng, không nói ra những suy nghĩ của mình.



Nghĩ thì nghĩ như vậy, Yên Lam vẫn cảm thấy thật vui vẻ. Đột nhiên hai chị em cô tìm được họ hàng thân thích của mình, sẽ không còn cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa nữa. Bất giác, cô ngẩng đầu nhìn về người đàn ông có bộ dạng rất giống cha mình đằng kia.

“Đây là chú Thiên Võ, Tiểu Lam, là em trai của cha cháu.” Nương theo ánh nhìn của Yên Lam, Sở Thành Minh lập tức giới thiệu.

“Còn nữa, Mặc Hàm, đến đây.” Sở Thành Minh gọi Sở Mặc Hàm đến bên cạnh mình, nhìn Yên Lam nói, “Nha đầu, đây là anh trai cháu!”

“Dạ? Anh trai???” Yên Lam kinh ngạc nhìn Sở Mặc Hàm, cô thật không ngờ, Sở Mặc Hàm thế lại là anh trai cô.

“Thế nào? Kinh ngạc lắm đúng không?” Sở Mặc Hàm cười khổ nhìn Yên Lam, ngay cả anh cũng không nghĩ đến nữa là.

“Nhưng…” Yên Lam có chút chần chừ nhìn Sở Mặc Hàm, “Anh xác định là anh trai sao?” Bởi vì Sở Mặc Hàm trông còn rất trẻ, hơn nữa, cha anh ta sinh sau cha cô, nên anh ta phải sinh sau cô mới đúng, làm gì có chuyện hơn tuổi mà làm anh trai? (Theo mình biết thì ở TQ hơn tuổi là làm anh, không nhất thiết phải là con của anh hay em, không giống với tục lệ VN mình J )

“Em không phải nghi ngờ. Năm nay anh hai mươi lăm tuổi rồi.” Nhìn thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của Yên Lam, Sở Mặc Hàm bất đắc dĩ giải thích một chút.

“Anh 25 tuổi sao? Không giống chút nào nha!” Trời ạ, cô nhìn thế nào cũng không đến tuổi đấy.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Yên Lam, Sở Mặc Hàm cười cười. “Sao vậy? Định không gọi hai tiếng anh trai sao?”

“…” bị nói trúng tim đen, Yên Lam đỏ bừng mặt cúi đầu.

Nhìn dáng vẻ hai đứa cháu mình, Sở Thành Minh cười ha ha, “Nha đầu, chúng ta đều là người một nhà, không cần thẹn thùng. Không ai chê cười cháu đâu.”



“Vậy…. Nhà chúng ta cũng chỉ có những người này thôi ạ?” Một đại gia tộc như vậy, không có khả năng chỉ có một hai người. Nếu đột nhiên có thêm bao nhiêu người nữa xuất hiện, cô thật ăn không tiêu mất.

“Đúng vậy! Mọi người trong nhà đều đến đông đủ rồi. Sở gia toàn là con một, chỉ có duy nhất cháu là nữ nha!” Nói xong, Sở Thành Minh thần bí cười hắc hắc.

“Sao lại có thể có mỗi cháu là nữ chứ?” Yên Lam thật tự nhiên hỏi.

“Ta không phải nói rồi đó. Sở gia mỗi đời chỉ sinh một nam duy nhất, chỉ có cha cháu ngoại lệ, không những sinh con gái mà còn sinh ra hai đứa liền!”

“Gì ạ?” Câu trả lời của Sở Thành Minh lại làm cô ngây ngẩn cả người. Sở gia đúng là kì quái. Lại còn có chuyện này nữa.

Yên Lam là cô gái duy nhất trong Sở gia, đương nhiên trở thành bảo vật trong mắt mọi người rồi.

“Phải rồi, ông à, ông nói Tô Anh hãm hại cháu, cháu có thể gặp chị ấy không? Cháu muốn hỏi một câu sao chị ấy lại hại cháu. Trước đó cháu đâu quen biết chị ấy đâu?” Yên Lam nhìn Sở Thành Minh khẩn thiết đề nghị.

“Được rồi!”

Sở Thành Minh nói xong, quay đầu ra hiệu cho Sở Thiên Võ đi ra ngoài mang người đến bệnh viện.

Một lúc sau, Yên Lam ngồi trên giường bệnh, nhìn Tô Anh đang đi vào trong phòng. Cô cố gắng ngăn cơn nghẹn ngào, hỏi. “Tô Anh, vì sao? Chúng ta không quen biết nhau, vì sao chị muốn hại tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hợp Đồng Tình Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook