Chương 157: Sảy thai (2)
Tiểu Tịch
10/10/2013
Vú Trương để mặc cho Cận Thế Phong ở trong lòng mình khóc như một đứa trẻ, chắc chắn là trong lòng rất đau thương.
Sau đó, phòng bệnh dần dần trở về trạng thái im lặng, ngoài không khí bi thương, chỉ còn âm thanh khóc nức nở của Cận Thế Phong, một giờ, hai giờ, ba giờ... đến khi, Cận Thế Phong không khóc nữa mới từ trong lòng vú Trương ngẩng đầu lên.
Yên Lam nhắm mắt nằm ở trên giường, như đứa trẻ mới sinh đang ngủ say, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hô hấp thật yếu, làm cho người ta cảm giác khi có khi không. Cận Thế Phong cùng vú Trương canh giữ ở bên giường bệnh, sắc mặt đều nặng nề giống nhau.
Yên Lam chậm rãi mở hai mắt, khi nàng mở mắt, Cận Thế Phong liền kích động ghé vào bên giường, cảm giác giống như đã tìm lại được thứ mất mát tràn ngập trái tim, nhất thời, nước mắt đã đầy hốc mắt. Vú Trương đứng ở một bên, nhìn thấy Yên Lam đã tỉnh, cũng thầm nhẹ nhõm thở phào.
Tuy rằng bác sĩ nói Lam tiểu thư đã không có gì, nhưng mà bà biết, chỉ cần Lam tiểu thư chưa tỉnh lại, thiếu gia vẫn sẽ không ngừng lo lắng, bà cũng lo lắng cho sức khỏe của Lam tiểu thư, cho nên bà có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của thiếu gia. Chỉ cần Lam tiểu thư tỉnh lại, thiếu gia và bà mới có thể yên tâm .
"Lam Lam, Lam Lam, em đã tỉnh lại !" Cận Thế Phong hưng phấn nói.
Yên Lam chậm rãi mở hai mắt, gương mặt tái nhợt cùng lo âu của Cận Thế Phong lập tức đập vào trong mắt. Nàng hơi kinh ngạc nhìn hai mắt sưng đỏ của Cận Thế Phong.
Chẳng lẽ Thế Phong đã khóc? Vì sao? Yên Lam nhíu mày, có chút hoang mang? Nàng thế nào cũng nghĩ không ra chuyện gì có thể làm Cận Thế Phong khóc.
Yên Lam tính lấy tay lau nước mắt trên mặt của hắn, vừa nâng tay, lại phát hiện toàn thân mất cảm giác không có sức lực. Chính mình là làm sao vậy?
Nhìn chung quanh toàn màu trắng, màu trắng tường, màu trắng trần nhà, dần dần Yên Lam nhớ lại mọi chuyện trước lúc hôn mê, suy yếu hỏi bác sĩ đứng bên cạnh "Bác sĩ, ta làm sao vậy?"
Nàng đợi nửa ngày, vẫn không ai nói cho nàng đáp án, Cận Thế Phong vẻ mặt hối hận, thương tâm, cúi đầu không lên tiếng, vú Trương phía sau hắn cũng là vẻ mặt thương tâm khổ sở, bác sĩ đứng ở một bên, như muốn nói nhưng lại thôi, thần sắc của nàng cũng cũng trầm xuống.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi vì sao lại ở trong bệnh viện?"
Bác sĩ ở một bên chần chờ nửa ngày, mới thật cẩn thận mở miệng tìm từ nói, " tiểu thư Yên Lam, tôi phải nói cho cô một tin tức không tốt. Chính là, cô đã sảy thai."
Nghe được lời bác sĩ nói, sắc mặt Yên Lam vốn tái nhợt thoáng chốc trở nên càng thêm tái nhợt, gần như trong suốt, nàng không dám tin mà nhìn bác sĩ, "Ngài, ngài nói cái gì??!!".
Bác sĩ có chút không đành lòng, nói tiếp, "Mọi chuyện là ngoài ý muốn, cô mất đi đứa bé trong bụng gần hai tháng. Cô chẳng lẽ không biết chính mình đã mang thai sao?"
Yên Lam có chút bất lực nhìn bác sĩ nói, "Tôi không cảm giác được thân thể có cái gì thay đổi, chỉ là gần đây có chút mỏi mệt, hay ngủ, cái gì cũng thèm ăn, rất dễ đói bụng."
Bác sĩ xen vào nói, "Đây là dấu hiệu khi mang thai."
"Nhưng mà, tôi...... Tôi cũng không biết đây là dấu hiệu mang thai......" Yên Lam vuốt ve bụng, trong lòng vô cùng bi thương, nàng thật sự là đáng chết, lại không biết chính mình đã có một sinh mệnh. Nàng hoàn toàn không có trách nhiệm của một người mẹ, bảo hộ tốt nó, kết quả lại còn bởi vì ngoài ý muốn mà mất đi đứa nhỏ. Lẳng lặng, hai hàng nước mắt theo hai má chảy xuống.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói, "tiểu thư Yên Lam, cô đừng quá đau lòng, tôi rất tiếc."
Yên Lam hít sâu một hơi, "Bác sĩ, cám ơn ngài, tôi không có chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, được không?" Nhắm mắt lại, nàng lấy tay lau nước mắt trên mặt, đứa nhỏ đã mất đi, có an ủi thêm nữa cũng không làm được gì, nàng hiện tại cần nhất chính là có thời gian và không gian riêng tư của bản thân để khóc thương cho đứa nhỏ của nàng.
"Aiz!" Bác sĩ thở dài, "Được rồi, tiểu thư Yên Lam cô nên nghỉ ngơi đi!" Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, trong phòng cũng chỉ còn lại Cận Thế Phong cùng vú Trương.
"Các người cũng đi ra ngoài đi," Yên Lam thản nhiên nhìn Cận Thế Phong,"Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một mình."
"Lam Lam." Cận Thế Phong vươn tay muốn nắm tay Yên Lam, nàng nhanh chóng rút tay lại vào trong.
Yên Lam xoay đầu về bên kia, lạnh lùng nói, "Mời anh đi ra ngoài, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!!"
"Không, anh sẽ không đi ra ngoài, anh sẽ không rời đi !!" Cận Thế Phong nói, cố chấp lại lần nữa muốn nắm tay Yên Lam.
Nhìn động tác của Cận Thế Phong, xốc chăn lên, nắm lấy tay mình, Yên Lam muốn giãy dụa, nhưng tránh không được "Hiện đã vừa lòng anh, anh còn muốn như thế nào nữa!?" Nàng có chút hổn hển nói.
Cận Thế Phong vẫn bướng bỉnh cầm tay Yên Lam không buông ra, cũng không nói gì chỉ im lặng nhìn nàng. Yên Lam trong tình huống này, cũng không giãy dụa rút tay mình về, mà xoay đầu qua bên kia, không muốn nhìn thấy mặt Cận Thế Phong. Anh không đi!? Tôi đây chính là dùng trầm mặc để tỏ sự kháng nghị!!
Sau đó, phòng bệnh dần dần trở về trạng thái im lặng, ngoài không khí bi thương, chỉ còn âm thanh khóc nức nở của Cận Thế Phong, một giờ, hai giờ, ba giờ... đến khi, Cận Thế Phong không khóc nữa mới từ trong lòng vú Trương ngẩng đầu lên.
Yên Lam nhắm mắt nằm ở trên giường, như đứa trẻ mới sinh đang ngủ say, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hô hấp thật yếu, làm cho người ta cảm giác khi có khi không. Cận Thế Phong cùng vú Trương canh giữ ở bên giường bệnh, sắc mặt đều nặng nề giống nhau.
Yên Lam chậm rãi mở hai mắt, khi nàng mở mắt, Cận Thế Phong liền kích động ghé vào bên giường, cảm giác giống như đã tìm lại được thứ mất mát tràn ngập trái tim, nhất thời, nước mắt đã đầy hốc mắt. Vú Trương đứng ở một bên, nhìn thấy Yên Lam đã tỉnh, cũng thầm nhẹ nhõm thở phào.
Tuy rằng bác sĩ nói Lam tiểu thư đã không có gì, nhưng mà bà biết, chỉ cần Lam tiểu thư chưa tỉnh lại, thiếu gia vẫn sẽ không ngừng lo lắng, bà cũng lo lắng cho sức khỏe của Lam tiểu thư, cho nên bà có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của thiếu gia. Chỉ cần Lam tiểu thư tỉnh lại, thiếu gia và bà mới có thể yên tâm .
"Lam Lam, Lam Lam, em đã tỉnh lại !" Cận Thế Phong hưng phấn nói.
Yên Lam chậm rãi mở hai mắt, gương mặt tái nhợt cùng lo âu của Cận Thế Phong lập tức đập vào trong mắt. Nàng hơi kinh ngạc nhìn hai mắt sưng đỏ của Cận Thế Phong.
Chẳng lẽ Thế Phong đã khóc? Vì sao? Yên Lam nhíu mày, có chút hoang mang? Nàng thế nào cũng nghĩ không ra chuyện gì có thể làm Cận Thế Phong khóc.
Yên Lam tính lấy tay lau nước mắt trên mặt của hắn, vừa nâng tay, lại phát hiện toàn thân mất cảm giác không có sức lực. Chính mình là làm sao vậy?
Nhìn chung quanh toàn màu trắng, màu trắng tường, màu trắng trần nhà, dần dần Yên Lam nhớ lại mọi chuyện trước lúc hôn mê, suy yếu hỏi bác sĩ đứng bên cạnh "Bác sĩ, ta làm sao vậy?"
Nàng đợi nửa ngày, vẫn không ai nói cho nàng đáp án, Cận Thế Phong vẻ mặt hối hận, thương tâm, cúi đầu không lên tiếng, vú Trương phía sau hắn cũng là vẻ mặt thương tâm khổ sở, bác sĩ đứng ở một bên, như muốn nói nhưng lại thôi, thần sắc của nàng cũng cũng trầm xuống.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi vì sao lại ở trong bệnh viện?"
Bác sĩ ở một bên chần chờ nửa ngày, mới thật cẩn thận mở miệng tìm từ nói, " tiểu thư Yên Lam, tôi phải nói cho cô một tin tức không tốt. Chính là, cô đã sảy thai."
Nghe được lời bác sĩ nói, sắc mặt Yên Lam vốn tái nhợt thoáng chốc trở nên càng thêm tái nhợt, gần như trong suốt, nàng không dám tin mà nhìn bác sĩ, "Ngài, ngài nói cái gì??!!".
Bác sĩ có chút không đành lòng, nói tiếp, "Mọi chuyện là ngoài ý muốn, cô mất đi đứa bé trong bụng gần hai tháng. Cô chẳng lẽ không biết chính mình đã mang thai sao?"
Yên Lam có chút bất lực nhìn bác sĩ nói, "Tôi không cảm giác được thân thể có cái gì thay đổi, chỉ là gần đây có chút mỏi mệt, hay ngủ, cái gì cũng thèm ăn, rất dễ đói bụng."
Bác sĩ xen vào nói, "Đây là dấu hiệu khi mang thai."
"Nhưng mà, tôi...... Tôi cũng không biết đây là dấu hiệu mang thai......" Yên Lam vuốt ve bụng, trong lòng vô cùng bi thương, nàng thật sự là đáng chết, lại không biết chính mình đã có một sinh mệnh. Nàng hoàn toàn không có trách nhiệm của một người mẹ, bảo hộ tốt nó, kết quả lại còn bởi vì ngoài ý muốn mà mất đi đứa nhỏ. Lẳng lặng, hai hàng nước mắt theo hai má chảy xuống.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói, "tiểu thư Yên Lam, cô đừng quá đau lòng, tôi rất tiếc."
Yên Lam hít sâu một hơi, "Bác sĩ, cám ơn ngài, tôi không có chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, được không?" Nhắm mắt lại, nàng lấy tay lau nước mắt trên mặt, đứa nhỏ đã mất đi, có an ủi thêm nữa cũng không làm được gì, nàng hiện tại cần nhất chính là có thời gian và không gian riêng tư của bản thân để khóc thương cho đứa nhỏ của nàng.
"Aiz!" Bác sĩ thở dài, "Được rồi, tiểu thư Yên Lam cô nên nghỉ ngơi đi!" Nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, trong phòng cũng chỉ còn lại Cận Thế Phong cùng vú Trương.
"Các người cũng đi ra ngoài đi," Yên Lam thản nhiên nhìn Cận Thế Phong,"Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một mình."
"Lam Lam." Cận Thế Phong vươn tay muốn nắm tay Yên Lam, nàng nhanh chóng rút tay lại vào trong.
Yên Lam xoay đầu về bên kia, lạnh lùng nói, "Mời anh đi ra ngoài, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!!"
"Không, anh sẽ không đi ra ngoài, anh sẽ không rời đi !!" Cận Thế Phong nói, cố chấp lại lần nữa muốn nắm tay Yên Lam.
Nhìn động tác của Cận Thế Phong, xốc chăn lên, nắm lấy tay mình, Yên Lam muốn giãy dụa, nhưng tránh không được "Hiện đã vừa lòng anh, anh còn muốn như thế nào nữa!?" Nàng có chút hổn hển nói.
Cận Thế Phong vẫn bướng bỉnh cầm tay Yên Lam không buông ra, cũng không nói gì chỉ im lặng nhìn nàng. Yên Lam trong tình huống này, cũng không giãy dụa rút tay mình về, mà xoay đầu qua bên kia, không muốn nhìn thấy mặt Cận Thế Phong. Anh không đi!? Tôi đây chính là dùng trầm mặc để tỏ sự kháng nghị!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.