Chương 102: Tác chiến hiệp thứ nhất (2)
Tiểu Tịch
10/10/2013
Yên Lam đang cố nín cười, cũng không nói gì, cúi đầu dùng cơm trưa, sau
đó đứng lên, nhìn Cận Thế Phong trước mặt mình đang dùng cơm "Tổng tài
từ từ ăn, em ăn xong rồi, về làm việc trước" Sau đó nhẹ nhàng mang mâm
thức ăn đi cất, chậm rãi rời khỏi nhà ăn.
Âm thanh ồn ào xung quanh vẫn tiếp tục không dứt, mọi người nhìn Yên Lam chậm rãi rời khỏi nhà ăn, tiếp theo lại có thêm một số người cũng bỏ bưã ăn đi theo nàng ra ngoài. Cận Thế Phong trông thấy tình hình như vậy, tức giận hung hăng cầm đũa trên tay đập xuống bàn, nàng đang làm cái quái gì đây? Là đang thách thức sự tức giận cực hạn cuả hắn sao? Hay lời hắn nói lần trước nàng còn chưa hiểu rõ, không phải hắn đã nói với nàng rằng, cùng những người đàn ông khác như vậy sẽ khiến hắn tức giận.
Yên Lam bước nhanh tới toilet, đứng trước gương nhịn không được mà nở nụ cười, nàng có thể tưởng tượng đến cảnh Cận Thế Phong nhìn thấy như vậy mà có phản ứng gì, nhất định là giận đến tái mặt rồi. Tốt nhất là như vậy, hắn càng ghen càng tốt, nếu như có thể, tốt nhất là hắn tức giận đến mức đuổi theo nàng, trước mặt nàng nóI với nàng, hắn thích nàng , muốn nàng đừng rời xa hắn.
Buổi chiều Yên Lam nhận được điện thoại của Mạt Mạt, nói là buổi tối muốn hẹn nàng ra ngoài ăn, nàng lập tức đồng ý với Mạt Mạt , như vậy cũng tốt, có cơ hội nhìn phản ứng của Cận Thể Phong?
Lại là một buổi chiều không thấy Yên Lam, Cận Thế Phong cũng không biết vì sao, nàng là thư ký mà so với tổng tài như hắn còn bận rộn hơn!
Lúc tan tầm Cận Thế Phong ngồi trong xe nhìn vào cưả chính, hắn chờ Yên Lam. Thế nhưng, đến tận giờ vẫn chưa thấy nàng đi ra, hắn nhớ kỹ trước khi tan tầm, còn trông thấy Lam Lam mà. . Thấy Kỷ Tồn Viễn đi ra , Cận Thế Phong xuống xe đi tới trước mặt.
"Chào tổng tài"
"Chào, chuyện này..Tồn Viễn, anh có thấy Lam Lam đâu không?"
"A, tôi vừa thấy cô ấy lên xe đi rồi" Kỷ Tồn Viễn đáp, "Mà sao? Cô ấy không có nói với tổng tài àh ?
"Ừ, được, vậy anh về trước đi" Cận Thế Phong cau mày, cô nàng Yên Lam này lại chạy đi đâu nưã rồi
Lúc này Yên Lam đang vui vẻ cùng Mạt Mạt dùng cơm.
"Thế nào? Lam Lam, cậu cùng Cận Thế Phong tốt chứ!" Nhìn vẻ mặt Yên Lam vui vẻ, Trần Mạt hỏi
"Đúng vậy! Bọn mình rất tốt, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ nói yêu mình." Yên Lam sắc mặt tối sầm lại. "Nhưng mà, không có vấn đề gì, mình đã nghĩ ra biện pháp xử lý rồi, buộc anh ấy không thể không nói tiếng yêu mình!" Trên khuôn mặt tươi cười của nàng lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Cậu có biện pháp gì? Lam Lam, sao mình thấy nụ cười cuả cậu kỳ lạ vậy chứ?" Mạt Mạt quan tâm hỏi.
Yên Lam nhìn Trần Mạt một chút, liền đem toàn bộ kế hoạch của mình nói cho nàng biết.
"Lam Lam, mình ủng hộ cậu! Đúng lắm , nếu như anh ta thực sự yêu cậu, sẽ ghen, làm hắn tức giận đến lúc chịu không nổi nữa rốt cuộc sẽ biểu lộ với cậu!" Trần Mạt ủng hộ nói
"Cám ơn cậu, Mạt Mạt. Vốn dĩ là tớ còn đang suy nghĩ mình có đúng là có hơi quá đáng không, nhưng có sự ủng hộ của cậu, mình yên tâm rồi" Yên Lam cảm động nói.
"Lam Lam, cậu phải nhớ kỹ, mình là bạn tốt của cậu , mặc kệ có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở cạnh cậu, luôn ủng hộ cậu!"
"Mình biết rồi. Cho nên mình vẫn còn may mắn, có thể cùng cậu làm bạn tốt!" Yên Lam nắm lấy tay Mạt Mạt , rưng rưng nước mắt.
" Lam Lam , cậu có nghĩ rằng chúng ta nói chuyện rất sến không! Cảm giác giống như đang đóng phim của Quỳnh Dao trên TV vậy!" Mạt Mạt đột nhiên nói.
"Hì hì" Yên Lam bị lời của Mạt Mạt chọc cười, "Trời ạ! Mạt Mạt, cậu cũng làm quá...! Đúng lúc này, điện thoại di động của Yên Lam vang lên.
"Mau nhìn xem , có phải là tiểu Phong Phong của cậu không?" Trần Mạt hay nói đùa.
Yên Lam nhìn điện thoại một chút gật đầu, liền nghe điện thoại.
"Đây"
"Em ở đâu?" từ đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng cuả Cận Thế Phong.
"Em, em đang dùng cơm!" Yên Lam bị giọng nói của Cận Thế Phong làm cho hoảng sợ.
"Đang dùng cơm? Nhưng mà sao người ngồi đối diện với em không phải là anh? Tại sao em không về nhà ăn? Em đang ăn cùng với ai? Liên tiếp mấy câu hỏi đổ dồn về phiá Yên Lam.
"A...Em quên nói cho anh, em hẹn với Mạt Mạt cùng dùng cơm, anh không cần chờ em, cứ ăn trước" Không đợi Cận Thế Phong nói , Yên Lam đã ngắt điện thoại trước, cười gian xảo, nhìn xem hắn có thể chịu đựng đến khi nào.
Yên Lam uể oái lê thân về tới nhà, ban nãy vưà dùng cơm xong rồI lại cùng Mạt Mạt dạo phố đến bây giờ, mệt mỏi quá! Nàng đi vào nhà, phòng khách tối om , mọi người hẳn là đều đang ngủ, phía sau có người vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng.
"Lam Lam, em không cảm thấy mình về quá muộn sao?" Cận Thế Phong tức giận nói.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao? Mới hơn 10h thôi mà, không tính là muộn nhé! Em với Mạt Mạt đã lâu như vậy không gặp, hàn huyên tối nay cũng không có gì! Nói xong, liền tránh khỏi vòng ôm của Cận Thế Phong, đi thẳng lên lầu "Em mệt quá ! Em đi tắm trước!"
Cận Thế Phong cũng theo Yên Lam lên lầu, chút nưã hắn muốn cùng Lam Lam nói chuyện rõ ràng, làm thế nào mà hai ngày qua Lam Lam trở nên kỳ quái như vậy? Nàng chưa bao giờ trêu ong ghẹo bướm? Ngày hôm nay làm sao vậy?
Yên Lam tắm xong đi ra ngoài, trông thấy Cận Thế Phong ngồi trên giường mình, sắc mặt tăm tối nhìn nàng, trong lòng có chút mong chờ, hắn rốt nhịn không được muốn nói ra sao?
"Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?" Yên Lam làm bộ như không biết gì hỏi. Cận Thế Phong chỉ híp mắt nhìn nàng cũng không nói gì. "Nếu như anh không có chuyện gì nói, em mệt rồi, em muốn đi ngủ! Nàng ngáp nói , cũng từ từ bò lên giường.
Rốt cuộc, Cận Thế Phong mở miệng "Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em đưa mắt nhìn những người đàn ông khác, chuyện ngày hôm nay anh không muốn phát sinh một lần nữa!" Hắn cũng nằm lên giường, "Anh không cho phép em ở trước mặt người khác bày ra vẻ đẹp của của mình, em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh!" Cận Thế Phong bá đạo tuyên bố.
Cận Thế Phong phát hiện Yên Lam không có phản ứng như mong đợi , đang muốn nói, nhưng Yên Lam trực tiếp quay đầu hôn lên môi hắn. Cận Thế Phong từ lúc nào trở nên dông dài rồi? Cũng biết anh sẽ nói như vậy! Nói lời em thích thì anh chết àh! Thật là, đến bây giờ vẫn không chịu mở miệng.
Nhưng mà, không có vấn đề gì, anh có Trương Lương kế, em cũng có cách vượt qua. Nàng sẽ không buông tha đâu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đưa mắt "Em đáp ứng anh, Thế Phong, anh ghen phải không? Vậy anh có yêu em không?"
Cận Thế Phong sửng sốt, lập tức hiểu được cô gái nhỏ này trách sao hôm nay lại kỳ quái như vậy, ra là có mục đích này, nếu là vậy, cứ theo ý nàng vui đùa chút xem sao? Trong mắt xẹt qua ý cười , sau đó hắn trực tiếp hôn lên bờ môi nàng.
Tác chiến hiệp thứ nhất chấm dứt trong thất bại, Yên Lam không có đáp án mình mong muốn, nhưng mà nàng sẽ không buông tay. Ngày xưa quốc phụ (*cha già dân tộc ) cách mạng đến lần thứ 11 mới thành công , nàng cũng phải học tập tinh thần cách mạng của Quốc phụ mới được, Cận Thế Phong , anh chờ tiếp chiêu đi!
Âm thanh ồn ào xung quanh vẫn tiếp tục không dứt, mọi người nhìn Yên Lam chậm rãi rời khỏi nhà ăn, tiếp theo lại có thêm một số người cũng bỏ bưã ăn đi theo nàng ra ngoài. Cận Thế Phong trông thấy tình hình như vậy, tức giận hung hăng cầm đũa trên tay đập xuống bàn, nàng đang làm cái quái gì đây? Là đang thách thức sự tức giận cực hạn cuả hắn sao? Hay lời hắn nói lần trước nàng còn chưa hiểu rõ, không phải hắn đã nói với nàng rằng, cùng những người đàn ông khác như vậy sẽ khiến hắn tức giận.
Yên Lam bước nhanh tới toilet, đứng trước gương nhịn không được mà nở nụ cười, nàng có thể tưởng tượng đến cảnh Cận Thế Phong nhìn thấy như vậy mà có phản ứng gì, nhất định là giận đến tái mặt rồi. Tốt nhất là như vậy, hắn càng ghen càng tốt, nếu như có thể, tốt nhất là hắn tức giận đến mức đuổi theo nàng, trước mặt nàng nóI với nàng, hắn thích nàng , muốn nàng đừng rời xa hắn.
Buổi chiều Yên Lam nhận được điện thoại của Mạt Mạt, nói là buổi tối muốn hẹn nàng ra ngoài ăn, nàng lập tức đồng ý với Mạt Mạt , như vậy cũng tốt, có cơ hội nhìn phản ứng của Cận Thể Phong?
Lại là một buổi chiều không thấy Yên Lam, Cận Thế Phong cũng không biết vì sao, nàng là thư ký mà so với tổng tài như hắn còn bận rộn hơn!
Lúc tan tầm Cận Thế Phong ngồi trong xe nhìn vào cưả chính, hắn chờ Yên Lam. Thế nhưng, đến tận giờ vẫn chưa thấy nàng đi ra, hắn nhớ kỹ trước khi tan tầm, còn trông thấy Lam Lam mà. . Thấy Kỷ Tồn Viễn đi ra , Cận Thế Phong xuống xe đi tới trước mặt.
"Chào tổng tài"
"Chào, chuyện này..Tồn Viễn, anh có thấy Lam Lam đâu không?"
"A, tôi vừa thấy cô ấy lên xe đi rồi" Kỷ Tồn Viễn đáp, "Mà sao? Cô ấy không có nói với tổng tài àh ?
"Ừ, được, vậy anh về trước đi" Cận Thế Phong cau mày, cô nàng Yên Lam này lại chạy đi đâu nưã rồi
Lúc này Yên Lam đang vui vẻ cùng Mạt Mạt dùng cơm.
"Thế nào? Lam Lam, cậu cùng Cận Thế Phong tốt chứ!" Nhìn vẻ mặt Yên Lam vui vẻ, Trần Mạt hỏi
"Đúng vậy! Bọn mình rất tốt, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ nói yêu mình." Yên Lam sắc mặt tối sầm lại. "Nhưng mà, không có vấn đề gì, mình đã nghĩ ra biện pháp xử lý rồi, buộc anh ấy không thể không nói tiếng yêu mình!" Trên khuôn mặt tươi cười của nàng lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Cậu có biện pháp gì? Lam Lam, sao mình thấy nụ cười cuả cậu kỳ lạ vậy chứ?" Mạt Mạt quan tâm hỏi.
Yên Lam nhìn Trần Mạt một chút, liền đem toàn bộ kế hoạch của mình nói cho nàng biết.
"Lam Lam, mình ủng hộ cậu! Đúng lắm , nếu như anh ta thực sự yêu cậu, sẽ ghen, làm hắn tức giận đến lúc chịu không nổi nữa rốt cuộc sẽ biểu lộ với cậu!" Trần Mạt ủng hộ nói
"Cám ơn cậu, Mạt Mạt. Vốn dĩ là tớ còn đang suy nghĩ mình có đúng là có hơi quá đáng không, nhưng có sự ủng hộ của cậu, mình yên tâm rồi" Yên Lam cảm động nói.
"Lam Lam, cậu phải nhớ kỹ, mình là bạn tốt của cậu , mặc kệ có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở cạnh cậu, luôn ủng hộ cậu!"
"Mình biết rồi. Cho nên mình vẫn còn may mắn, có thể cùng cậu làm bạn tốt!" Yên Lam nắm lấy tay Mạt Mạt , rưng rưng nước mắt.
" Lam Lam , cậu có nghĩ rằng chúng ta nói chuyện rất sến không! Cảm giác giống như đang đóng phim của Quỳnh Dao trên TV vậy!" Mạt Mạt đột nhiên nói.
"Hì hì" Yên Lam bị lời của Mạt Mạt chọc cười, "Trời ạ! Mạt Mạt, cậu cũng làm quá...! Đúng lúc này, điện thoại di động của Yên Lam vang lên.
"Mau nhìn xem , có phải là tiểu Phong Phong của cậu không?" Trần Mạt hay nói đùa.
Yên Lam nhìn điện thoại một chút gật đầu, liền nghe điện thoại.
"Đây"
"Em ở đâu?" từ đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng cuả Cận Thế Phong.
"Em, em đang dùng cơm!" Yên Lam bị giọng nói của Cận Thế Phong làm cho hoảng sợ.
"Đang dùng cơm? Nhưng mà sao người ngồi đối diện với em không phải là anh? Tại sao em không về nhà ăn? Em đang ăn cùng với ai? Liên tiếp mấy câu hỏi đổ dồn về phiá Yên Lam.
"A...Em quên nói cho anh, em hẹn với Mạt Mạt cùng dùng cơm, anh không cần chờ em, cứ ăn trước" Không đợi Cận Thế Phong nói , Yên Lam đã ngắt điện thoại trước, cười gian xảo, nhìn xem hắn có thể chịu đựng đến khi nào.
Yên Lam uể oái lê thân về tới nhà, ban nãy vưà dùng cơm xong rồI lại cùng Mạt Mạt dạo phố đến bây giờ, mệt mỏi quá! Nàng đi vào nhà, phòng khách tối om , mọi người hẳn là đều đang ngủ, phía sau có người vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng.
"Lam Lam, em không cảm thấy mình về quá muộn sao?" Cận Thế Phong tức giận nói.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao? Mới hơn 10h thôi mà, không tính là muộn nhé! Em với Mạt Mạt đã lâu như vậy không gặp, hàn huyên tối nay cũng không có gì! Nói xong, liền tránh khỏi vòng ôm của Cận Thế Phong, đi thẳng lên lầu "Em mệt quá ! Em đi tắm trước!"
Cận Thế Phong cũng theo Yên Lam lên lầu, chút nưã hắn muốn cùng Lam Lam nói chuyện rõ ràng, làm thế nào mà hai ngày qua Lam Lam trở nên kỳ quái như vậy? Nàng chưa bao giờ trêu ong ghẹo bướm? Ngày hôm nay làm sao vậy?
Yên Lam tắm xong đi ra ngoài, trông thấy Cận Thế Phong ngồi trên giường mình, sắc mặt tăm tối nhìn nàng, trong lòng có chút mong chờ, hắn rốt nhịn không được muốn nói ra sao?
"Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?" Yên Lam làm bộ như không biết gì hỏi. Cận Thế Phong chỉ híp mắt nhìn nàng cũng không nói gì. "Nếu như anh không có chuyện gì nói, em mệt rồi, em muốn đi ngủ! Nàng ngáp nói , cũng từ từ bò lên giường.
Rốt cuộc, Cận Thế Phong mở miệng "Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em đưa mắt nhìn những người đàn ông khác, chuyện ngày hôm nay anh không muốn phát sinh một lần nữa!" Hắn cũng nằm lên giường, "Anh không cho phép em ở trước mặt người khác bày ra vẻ đẹp của của mình, em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh!" Cận Thế Phong bá đạo tuyên bố.
Cận Thế Phong phát hiện Yên Lam không có phản ứng như mong đợi , đang muốn nói, nhưng Yên Lam trực tiếp quay đầu hôn lên môi hắn. Cận Thế Phong từ lúc nào trở nên dông dài rồi? Cũng biết anh sẽ nói như vậy! Nói lời em thích thì anh chết àh! Thật là, đến bây giờ vẫn không chịu mở miệng.
Nhưng mà, không có vấn đề gì, anh có Trương Lương kế, em cũng có cách vượt qua. Nàng sẽ không buông tha đâu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đưa mắt "Em đáp ứng anh, Thế Phong, anh ghen phải không? Vậy anh có yêu em không?"
Cận Thế Phong sửng sốt, lập tức hiểu được cô gái nhỏ này trách sao hôm nay lại kỳ quái như vậy, ra là có mục đích này, nếu là vậy, cứ theo ý nàng vui đùa chút xem sao? Trong mắt xẹt qua ý cười , sau đó hắn trực tiếp hôn lên bờ môi nàng.
Tác chiến hiệp thứ nhất chấm dứt trong thất bại, Yên Lam không có đáp án mình mong muốn, nhưng mà nàng sẽ không buông tay. Ngày xưa quốc phụ (*cha già dân tộc ) cách mạng đến lần thứ 11 mới thành công , nàng cũng phải học tập tinh thần cách mạng của Quốc phụ mới được, Cận Thế Phong , anh chờ tiếp chiêu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.