Chương 123: Tỉnh lại
Tiểu Tịch
10/10/2013
"Lam Lam," Trong giấc mơ, Yên Lam nghe thấy Cận Thế Phong nồng nàn gọi. "Là ai? Là ai đang gọi ta nồng nàn như vậy?"
Cận Thế Phong, nghĩ đến cái tên này, khiến cho người ta đau lòng. "Không, ta không muốn tỉnh lại, ta không muốn phải đối mặt với anh ta nữa". Trong giấc mơ, Yên Lam tự nhủ một cách đau đớn, "Anh ta không thật sự thích ta, anh ta chỉ muốn biến ta thành một vật cưng. Lúc vui vẻ sẽ cho gọi lại âu yếm, khi không vui sẽ đá ta sang một bên."
Nhưng, nhưng nàng thật sự rất thích hắn!
"Lam Lam, sao em vẫn không tỉnh lại?" Cận Thế Phong ngồi bên cạnh giường, nhìn Yên Lam đang trong cơn hôn mê, đã một ngày một đêm rồi, Lam Lam đã hết sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. "Vì sao? Vì sao em vẫn không tỉnh lại? Em thực sự không muốn tha thứ cho anh sao?" Cận Thế Phong âu sầu nói.
Suốt một ngày một đêm, Yên Lam chưa tỉnh lại, Cận Thế Phong cũng không rời Yên Lam nửa bước. Hắn sợ Yên Lam ngay khi tỉnh lại không nhìn thấy hắn, hắn chỉ muốn giải thích với nàng, hắn không muốn nàng hiểu lầm hắn, không muốn nàng hận hắn.
Mắt Yên Lam động đậy, từ từ mở ra nhìn bốn phía một cách ngờ vực, cô làm sao thế này? Ngây người một lát, kí ức trước lúc hôn mê ùa vào trong đầu nàng, sắc mặt Yên Lam bỗng chốc tái nhợt, hắn làm sao có thể đối xử với nàng như vậy được chứ?
Định ngồi dậy, Yên Lam thấy tay phải nặng trĩu, tựa hồ có cái gì đó đè nặng lên, cúi đầu xuống nàng thấy một người nằm cạnh giường, là Cận Thế Phong.
Sắc mặt Cận Thế Phong tiều tụy, râu tóc bù xù, hốc mắt hõm sâu, Yên Lam lặng người nhìn cảnh tượng này.
"Lam Lam," Cận Thế Phong bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vàng nhìn Yên Lam trên giường, nhưng là, trên giường làm gì có ai?
Cận Thế Phong lập tức đứng dậy, nhìn về bốn phía. Chỉ thấy Yên Lam mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi quanh nàng, xinh đẹp không tả nổi.
Nhưng làm cho người ta kinh hãi là, trên người nàng không có chút sinh khí nào, giống như thể một thiên sứ bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đi mất. Cận Thế Phong có chút lo lắng, đi về phía trước, đưa tay ôm lấy Yên Lam.
Vốn nghĩ Yên Lam sẽ cự tuyệt, nhưng nàng lại không hề có phản ứng gì.
Cận Thế Phong quay người Yên Lam về phía mình. Nhìn sự bình tĩnh không gợn sóng trong đôi mắt nàng, sự bất an trong hắn mỗi lúc một lớn thêm.
"Lam Lam, rốt cuộc em làm sao vậy? Em nói đi, em cứ tức giận, đánh anh, mắng anh đi, nhưng em đừng như này nữa, đừng không nói gì với anh có được không? Anh sợ lắm, em nhìn anh đi được không?" Cận Thế Phong không ngừng nói bên tai Yên Lam.
"Anh không cần xin lỗi tôi," Đột nhiên, Yên Lam bình tĩnh nói,"Tôi chỉ là thứ đồ chơi anh mua về thôi mà, anh không cần phải đối xử với tôi thế này đâu. Anh không cần phải để ý đến cảm xúc của tôi đâu."
"Cái gì? Em làm sao vậy, Lam Lam? Em làm sao lại có thể nghĩ về anh như vậy cơ chứ? Em đừng giận anh nữa mà, được không?" Cận Thế Phong không thể tin nói.
"Thế nào? Không đúng sao?" Yên Lam vẫn bình tĩnh nhìn Cận Thế Phong "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, trong vòng một năm nay, anh đã mua tôi. Tôi là của anh rồi. Anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không làm trái ý anh đâu ."
"Chết tiệt! Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!?" Cận Thế Phong vô cùng tức giận nói.
"Đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Anh làm sao vậy? Bây giờ anh lại không muốn tôi thế này nữa sao?" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói, "Vậy được thôi! Anh muốn thế nào? Anh nói cho tôi biết, để tôi còn biết ý anh mà làm theo! Sau này tôi sẽ không trái ý anh nữa. Chủ nhân của tôi"
Cận Thế Phong càng nghe Yên Lam nói càng nổi nóng, nàng mà lại coi mình như thế này sao? Hay là do mình đã làm tổn thương nàng quá rồi?
"Không, không phải, Lam Lam em hãy nghe anh nói, anh không có ý đó! Lúc đó là do anh quá tức giận, đã nói năng tùy tiện, đã làm tổn thương em, về sau anh sẽ không như vậy nữa, em hãy tha thứ cho anh có được không?" Cận Thế Phong sốt ruột nói.
Nhưng Yên Lam không hề nhìn hắn, quay đầu sang chỗ khác.
"Chết tiệt!" Cận Thế Phong vô cùng tức giận hổn hển nói, "Em hãy nhìn anh đi, anh bảo là em hãy nhìn anh đi." Hắn nắm lấy cằm Yên Lam, quay đầu nàng về phía mình.
Yên Lam yên lặng nhìn Cận Thế Phong, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút cảm xúc nào.
"Em nói đi, nói chuyện với anh đi! Anh không muốn em như thế này với anh! Em không muốn bộ dạng này của em!"
"Anh muốn tôi nói gì đây?" Yên Lam nhìn về phía Cận Thế Phong nói."Vậy anh muốn tôi phải thế nào?"
"Anh." Cận Thế Phong thở hổn hển một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Yên Lam, hắn hận không thể xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh kia của Yên Lam.
Một hồi lâu sau, hắn mới nói tiếp, "Bây giờ để cho anh giải thích, em nghe nhé."
"Không, anh không cần giải thích, tôi cũng không muốn nghe điều gì cả." Yên Lam vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói. "Tôi không là ai đối với anh, không phải vậy sao?"
"Bốp" một tiếng, Yên Lam che lấy má phải của mình, cô nhìn Cận Thế Phong không dám tin nổi.
Cận Thế Phong cũng không dám tin nhìn cánh tay mình đang giơ lên, hắn làm sao vậy chứ? Cận Thế Phong kinh hoảng nhìn Yên Lam, muốn xin lỗi nàng. "Lam Lam, xin lỗi em, anh không cố ý! Anh không được tức giận!"
"Không, anh không cần phải xin lỗi. Tôi cũng không có quyền tức giận anh." Yên Lam nói.
"Chết tiệt!" Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, ôm gắt gao nàng vào lòng "Anh bảo em đừng nói gì nữa, nghe anh nói, anh rất muốn xé tan mặt nạ giả tạo trên khuôn mặt em. Em đừng mang mặt nạ đó với anh."
"Vậy anh muốn tôi như thế nào?!" Yên Lam chịu đựng một hồi lâu nhưng nước mắt rốt cuộc vẫn chảy xuống "Tôi đã như thế này rồi, anh còn muốn tôi phải thế nào nữa?"
Cận Thế Phong, nghĩ đến cái tên này, khiến cho người ta đau lòng. "Không, ta không muốn tỉnh lại, ta không muốn phải đối mặt với anh ta nữa". Trong giấc mơ, Yên Lam tự nhủ một cách đau đớn, "Anh ta không thật sự thích ta, anh ta chỉ muốn biến ta thành một vật cưng. Lúc vui vẻ sẽ cho gọi lại âu yếm, khi không vui sẽ đá ta sang một bên."
Nhưng, nhưng nàng thật sự rất thích hắn!
"Lam Lam, sao em vẫn không tỉnh lại?" Cận Thế Phong ngồi bên cạnh giường, nhìn Yên Lam đang trong cơn hôn mê, đã một ngày một đêm rồi, Lam Lam đã hết sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. "Vì sao? Vì sao em vẫn không tỉnh lại? Em thực sự không muốn tha thứ cho anh sao?" Cận Thế Phong âu sầu nói.
Suốt một ngày một đêm, Yên Lam chưa tỉnh lại, Cận Thế Phong cũng không rời Yên Lam nửa bước. Hắn sợ Yên Lam ngay khi tỉnh lại không nhìn thấy hắn, hắn chỉ muốn giải thích với nàng, hắn không muốn nàng hiểu lầm hắn, không muốn nàng hận hắn.
Mắt Yên Lam động đậy, từ từ mở ra nhìn bốn phía một cách ngờ vực, cô làm sao thế này? Ngây người một lát, kí ức trước lúc hôn mê ùa vào trong đầu nàng, sắc mặt Yên Lam bỗng chốc tái nhợt, hắn làm sao có thể đối xử với nàng như vậy được chứ?
Định ngồi dậy, Yên Lam thấy tay phải nặng trĩu, tựa hồ có cái gì đó đè nặng lên, cúi đầu xuống nàng thấy một người nằm cạnh giường, là Cận Thế Phong.
Sắc mặt Cận Thế Phong tiều tụy, râu tóc bù xù, hốc mắt hõm sâu, Yên Lam lặng người nhìn cảnh tượng này.
"Lam Lam," Cận Thế Phong bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vàng nhìn Yên Lam trên giường, nhưng là, trên giường làm gì có ai?
Cận Thế Phong lập tức đứng dậy, nhìn về bốn phía. Chỉ thấy Yên Lam mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi quanh nàng, xinh đẹp không tả nổi.
Nhưng làm cho người ta kinh hãi là, trên người nàng không có chút sinh khí nào, giống như thể một thiên sứ bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đi mất. Cận Thế Phong có chút lo lắng, đi về phía trước, đưa tay ôm lấy Yên Lam.
Vốn nghĩ Yên Lam sẽ cự tuyệt, nhưng nàng lại không hề có phản ứng gì.
Cận Thế Phong quay người Yên Lam về phía mình. Nhìn sự bình tĩnh không gợn sóng trong đôi mắt nàng, sự bất an trong hắn mỗi lúc một lớn thêm.
"Lam Lam, rốt cuộc em làm sao vậy? Em nói đi, em cứ tức giận, đánh anh, mắng anh đi, nhưng em đừng như này nữa, đừng không nói gì với anh có được không? Anh sợ lắm, em nhìn anh đi được không?" Cận Thế Phong không ngừng nói bên tai Yên Lam.
"Anh không cần xin lỗi tôi," Đột nhiên, Yên Lam bình tĩnh nói,"Tôi chỉ là thứ đồ chơi anh mua về thôi mà, anh không cần phải đối xử với tôi thế này đâu. Anh không cần phải để ý đến cảm xúc của tôi đâu."
"Cái gì? Em làm sao vậy, Lam Lam? Em làm sao lại có thể nghĩ về anh như vậy cơ chứ? Em đừng giận anh nữa mà, được không?" Cận Thế Phong không thể tin nói.
"Thế nào? Không đúng sao?" Yên Lam vẫn bình tĩnh nhìn Cận Thế Phong "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, trong vòng một năm nay, anh đã mua tôi. Tôi là của anh rồi. Anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không làm trái ý anh đâu ."
"Chết tiệt! Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!?" Cận Thế Phong vô cùng tức giận nói.
"Đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Anh làm sao vậy? Bây giờ anh lại không muốn tôi thế này nữa sao?" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói, "Vậy được thôi! Anh muốn thế nào? Anh nói cho tôi biết, để tôi còn biết ý anh mà làm theo! Sau này tôi sẽ không trái ý anh nữa. Chủ nhân của tôi"
Cận Thế Phong càng nghe Yên Lam nói càng nổi nóng, nàng mà lại coi mình như thế này sao? Hay là do mình đã làm tổn thương nàng quá rồi?
"Không, không phải, Lam Lam em hãy nghe anh nói, anh không có ý đó! Lúc đó là do anh quá tức giận, đã nói năng tùy tiện, đã làm tổn thương em, về sau anh sẽ không như vậy nữa, em hãy tha thứ cho anh có được không?" Cận Thế Phong sốt ruột nói.
Nhưng Yên Lam không hề nhìn hắn, quay đầu sang chỗ khác.
"Chết tiệt!" Cận Thế Phong vô cùng tức giận hổn hển nói, "Em hãy nhìn anh đi, anh bảo là em hãy nhìn anh đi." Hắn nắm lấy cằm Yên Lam, quay đầu nàng về phía mình.
Yên Lam yên lặng nhìn Cận Thế Phong, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút cảm xúc nào.
"Em nói đi, nói chuyện với anh đi! Anh không muốn em như thế này với anh! Em không muốn bộ dạng này của em!"
"Anh muốn tôi nói gì đây?" Yên Lam nhìn về phía Cận Thế Phong nói."Vậy anh muốn tôi phải thế nào?"
"Anh." Cận Thế Phong thở hổn hển một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Yên Lam, hắn hận không thể xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh kia của Yên Lam.
Một hồi lâu sau, hắn mới nói tiếp, "Bây giờ để cho anh giải thích, em nghe nhé."
"Không, anh không cần giải thích, tôi cũng không muốn nghe điều gì cả." Yên Lam vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói. "Tôi không là ai đối với anh, không phải vậy sao?"
"Bốp" một tiếng, Yên Lam che lấy má phải của mình, cô nhìn Cận Thế Phong không dám tin nổi.
Cận Thế Phong cũng không dám tin nhìn cánh tay mình đang giơ lên, hắn làm sao vậy chứ? Cận Thế Phong kinh hoảng nhìn Yên Lam, muốn xin lỗi nàng. "Lam Lam, xin lỗi em, anh không cố ý! Anh không được tức giận!"
"Không, anh không cần phải xin lỗi. Tôi cũng không có quyền tức giận anh." Yên Lam nói.
"Chết tiệt!" Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, ôm gắt gao nàng vào lòng "Anh bảo em đừng nói gì nữa, nghe anh nói, anh rất muốn xé tan mặt nạ giả tạo trên khuôn mặt em. Em đừng mang mặt nạ đó với anh."
"Vậy anh muốn tôi như thế nào?!" Yên Lam chịu đựng một hồi lâu nhưng nước mắt rốt cuộc vẫn chảy xuống "Tôi đã như thế này rồi, anh còn muốn tôi phải thế nào nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.