Chương 21: QUYẾT ĐỊNH LIỀU LĨNH
Licae085
11/07/2016
Mấy ngày trước khi Trịnh Bắc đến tìm Tường Vi.
Trịnh Mai bị hai người đàn ông lực lưỡng gô cổ vào một căn phòng cao cấp, từ sàn nhà đến trần nhà được ốp bằng loại gỗ nhìn sơ qua khá là đắt tiền. Mai cắn răng quỳ xuống trước sức ép của hai gã vệ sĩ, đôi mắt vẫn thể hiện sự tức giận và ngang ngạnh không dễ gì khuất phục chứ chẳng hề nhuốm vẻ sợ hãi.
Trong phòng có một người đàn ông ngoài bốn mươi, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, đang chăm chú lật giở tập tài liệu gì đó, không hề bận tâm đến ánh mắt như muốn giết người của Trịnh Mai. Đứng bên cạnh là một người con trai cao ráo với đôi mắt đen láy sắc lạnh.
– Ông là ai?_Trịnh Mai đã lấy lại được sự bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
Không ai trả lời, thay vào đó, người con trai đứng bên cạnh sô pha tiến lại gần, nâng cằm cô lên, ép Mai đối diện với mình, động tác không hề có lấy chút gì gọi là dịu dàng. Nhưng Trịnh Mai vẫn cố chấp nhìn thẳng vào người đàn ông kia, người đó mới thật sự là kẻ đầu sỏ của tất cả những chuyện này.
Khuôn mắt tuấn tú thoáng qua vẻ âm u, bóp mạnh cằm Trịnh Mai như lời cảnh cáo cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh. Bất đắc dĩ, Trịnh Mai phải nhìn thẳng vào cặp mắt chẳng khác gì tia laze của người con trai đó.
– Ngắn gọn thôi, L.T đang ở đâu?
Trịnh Mai vô thức nhíu mày, trả lời theo bản năng.
– Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Bàn tay cứng rắn siết chặt cằm cô hơn nữa.
– Đừng để tôi phải hỏi lần thứ hai.
Cô cười khẩy, vẻ bất cần nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của người con trai, không trốn tránh.
– Anh nghĩ tôi sẽ nói?
Người con trai không có vẻ gì là tức giận hay thất vọng, chỉ cười nhạt buông cằm cô ra, rút một tờ giấy tỉ mỉ lau tay, như thể vừa đụng vào thứ vi khuẩn bẩn thỉu nào đó. Trịnh Mai hừ lạnh, hất cằm về phía người con trai, lên giọng.
– Cho xin một tờ, cằm tôi cũng bẩn rồi.
Không ai đáp lại.
Vò tờ giấy ném vào thùng rác xong xuôi, người con trai mới ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía tên vệ sĩ, hay phải nói là…ra hiệu.
– A..F*ck!
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên trong căn phòng, tên vệ sĩ dùng sức bẻ ngoặt tay Trịnh Mai ra đằng sau rồi giữ chặt, khiến cô nghiến răng chịu đựng cơn đau điếng người.
Tên khốn!
– Vân Khải, việc ở đây giao cho con, đừng tốn thời gian_Người đàn ông nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
– Vâng.
Một lúc sau khi người đàn ông kia đi khỏi, cô nghe thấy giọng Vân Khải lạnh lùng vang lên.
– Nói.
Trịnh Mai nhíu mày không trả lời, bảo cô bán đứng Tường Vi thì thà chết đi còn hơn.
– A.._Lại một cơn đau buốt óc truyền từ cánh tay phải tới đại não, ép cô phải mở miệng.
– Sao các người tìm thấy tôi?
Trịnh Mai cắn răng, thốt ra từng chữ, tung tích của cô được tổ chức che giấu rất kĩ, bằng chứng là chúng vẫn chưa biết Tường Vi đang ở đâu, vậy tại sao cô lại dễ dàng bị tìm thấy như vậy.
– Quên rồi sao? Tự cô chui đầu vào rọ mà.
– Có gì huỵch toẹt ra đi, đừng có chơi trò cân não ở đây.
Vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ bỗng ghì mạnh cánh tay mảnh khảnh của Trịnh Mai. Hiển nhiên là Vân Khải không hề vừa lòng với thái độ xấc xược của cô. Cắn chặt răng, Trịnh Mai cảm thấy hai cánh tay không còn là của mình nữa rồi.
Trong cơn đau, cô nghe loáng thoáng giọng nói hờ hững của người con trai kia.
– Chính cô đã điều tra về chúng tôi, không nhớ sao?
Trịnh Mai hơi mở to mắt, tia ngạc nhiên thoáng qua rồi lại bị che dấu kĩ càng. Chẳng nhẽ đây chính là đám người mà Tường Vi tìm?
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan không khí đè nén khắp căn phòng. Một trong hai người vệ sĩ bên cạnh cô tiến lên đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông cho Vân Khải, cung kính mở lời:
– Là của cô ta.
– Anh hai?_Vân Khải nhướng mày đọc lên cái tên hiện trên màn hình di động, khiến Trịnh Mai cứng đờ.
Đương nhiên, biểu hiện ấy không thể thoát khỏi con mắt như cú vọ của Vân Khải, anh ồ một tiếng rồi định nhận cuộc gọi.
– Tắt máy, đừng lôi anh ấy vào chuyện này.
Thong dong ngồi xuống ghế sô pha, Vân Khải không vội nhận điện mà quay ra hỏi Trịnh Mai một câu chẳng chút liên quan.
– Cô và L.T quen nhau từ nhỏ đúng không?
– Thì?
– Vậy chắc anh cô cũng phải biết L.T?
Vân Khải vuốt mũi, thoải mái tựa vào ghế sô pha như cố tình khiêu khích sự lo lắng của Trịnh Mai.
– Tôi đã bảo đừng có lôi anh ấy vào cơ mà!_Cô nóng nẩy hét lên.
Vân Khải không so đo với cô, định nhấn nghe máy. Trịnh Mai đã hoàn toàn bị sự tức giận che mờ lí trí, gấp gáp buông ra lời nói mà chẳng kịp suy nghĩ.
– Vô ích thôi, cho dù có quen thì anh ấy cũng không biết đó là L.T đâu, vì L.T đâu có nói biệt danh đó cho anh ấy.
Có lẽ thấy lời Trịnh Mai nói có vẻ đúng, Vân Khải không nói hẳn ra cái tên L.T mà chỉ nói cho Trịnh Bắc về quá khứ mà anh điều tra được về L.T. Xong xuôi, anh cúp máy, đi đến gần Trịnh Mai, ghé sát vào tai cô, giọng nói không còn trầm thấp dễ nghe nữa mà chỉ khiến người ta ớn lạnh nổi da gà.
– Cô nghĩ tôi ngây thơ như thế? Cứ chờ xem, nếu anh trai cô định lừa phỉnh bằng cách đưa một người khác đến thì cái đầu của kẻ đó sẽ nhanh chóng được chuyển phát nhanh đến nhà anh ta. Còn cô, sẽ được thấy hậu quả lời nói dối của mình, được chứng kiến cái đầu của kẻ giả mạo mà anh cô đưa đến lìa khỏi cổ.
Trịnh Mai không ngờ người con trai có vẻ kiệm lời này một khi đã dài dòng thì lời nói lại sặc mùi máu tanh như vậy.
Giờ phút đấy, cô nhận ra mình đã hoàn toàn bị Vân Khải dắt mũi.
Câu hỏi của Vân Khải về mối quan hệ giữa L.T và anh hai chỉ là sự phỏng đoán, thế nhưng biểu hiện của cô lại biến sự phỏng đoán đó thành khẳng định. Vân Khải có thể biết Trịnh Bắc nhưng anh chắc chắn không biết Trịnh Bắc là anh hai Trịnh Mai.
Nếu không thể xác định người anh hai gọi đến này dính dáng đến Tường Vi thì Vân Khải chắc chắn sẽ không bắt máy, anh không cần lôi kéo một người không biết gì vào vụ này.
Thấy Vân Khải sắp đi khỏi, hai tay vệ sĩ đánh mắt cho nhau, liếc qua thân hình nóng bỏng của Trịnh Mai, một trong hai tên khó khăn nuốt ngụm nước bọt rồi mở miệng.
– Anh Khải, liệu chúng tôi có được…_Mặc dù không nói hẳn ra nhưng ánh mắt càn quấy của hai tên vệ sĩ gắn chặt trên người Trịnh Mai đã nói rõ ý đồ bẩn thỉu của hai gã.
Vân Khải nhìn xuống vẻ mặt mím môi quật cường của Trịnh Mai, để lại một chữ rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
– Tùy.
—
Tường Vi tựa đầu vào cửa kính xe, chống mắt nhìn ra xa, trong xe không mở nhạc, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy êm ru. Trịnh Bắc biết, lúc Tường Vi suy nghĩ, cô thích yên tĩnh. Mặc dù đã nắm rõ thói quen của cô nhưng anh vẫn mở miệng.
– Mày có chắc là muốn nộp mình cho bọn chúng không?
– Ý tao là không phải tao không tin mày.
– Nhưng còn tay mày…
Trịnh Bắc có một cái tật, đó là bất cứ khi nào lo lắng, anh sẽ cực kì lắm lời.
– Trịnh Bắc.
Tường Vi điềm tĩnh lên tiếng, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
– Sao?
– Mày nói nhiều quá.
– Rồi.
Thế là trong xe lại im lặng. Nhưng chỉ được một lúc.
– Tay mày…
Nói đến đấy, Trịnh Bắc cứ như hóc phải xương cá, thế nào cũng chẳng thể lên tiếng tiếp. Tay phải Tường Vi bị chấn thương từ hai năm trước, mặc dù đã chữa khỏi nhưng vẫn để lại di chứng, nếu vận động quá độ hoặc đầu óc quá căng thẳng thì sẽ bị run tay.
Giả sử bệnh tái phát trong tình huống nguy cấp, có trời mới biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
– Đừng lo. Tay trái của tao không phải để làm cảnh.
Cô cười, tặng Trịnh Bắc một cái nhìn trấn an.
Suốt chặng đường có hai chiếc xe đen bám đuôi nhưng cả Tường Vi lẫn Trịnh Bắc đều không để tâm, cả hai đều biết đó là xe của bên bắt cóc Trịnh Mai, giám sát nghiêm ngặt như thế, chỉ để đảm bảo họ không đi lệch đường.
Cuối cùng cũng đến địa điểm giao hẹn, bọn bắt cóc kiểm tra người Tường Vi rồi bịt mắt đẩy cô lên xe. Trong suốt quá trình, cô không hề nhìn hay nói chuyện với Trịnh Bắc lấy một lần, mà anh, cũng chẳng thể làm gì hơn là nhìn cô bị đưa đi.
Mở cửa, lên xe, nổ máy, cảm giác bất an và lo lắng vẫn tràn ngập tâm trí, Trịnh Bắc bất lực đập mạnh xuống vô lăng, tiếng còi inh ỏi vang lên trong đêm tối.
Không nhìn thấy, cảm nhận của Tường Vi nhạy bén hơn người bình thường nhiều. Tuy không đến mức siêu nhiên như nghe thấy tiếng trái tim mình đập hay tiếng gió lùa bên ngoài cửa nhưng đủ để biết chiếc xe rẽ chỗ nào, dừng ở đâu và nơi mà chúng đưa cô đến là nơi nào.
Lúc bị đẩy xuống xe, Tường Vi cảm thấy da đầu nhói một cái, mặc dù rất nhanh nhưng cô vẫn biết, có ai đó vừa mới giật tóc cô.
Một lát sau, cô được tháo bịt mắt và đẩy vào một căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi hương quế. Tường Vi nhíu mày khó chịu, lập tức đưa tay bịt mũi. Quay về phía mấy người áo đen đang bận rộn khóa trái cửa mà hét lên.
– Này! Tôi bị dị ứng với hương quế!
Đám áo đen nghi ngờ nhìn cô. Tường Vi khó chịu, vừa bịt mũi vừa hét lên.
– Mở cửa ra! Mấy người muốn tôi chết luôn ở đây à?
Đám áo đen nhìn nhau, không khí trở nên cực kì dồn nén, nhưng vẫn không ai chịu đứng ra mở cửa.
Vài giây sau, Tường Vi bỗng nhíu mày ho sù sụ, đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, mệt mỏi tựa đầu vào song cửa sắt, không nói năng một câu, chỉ có tiếng ho kéo dài không dứt.
– Mở cửa ra_Một tên có vẻ là cầm đầu trong đám người lên tiếng_Mày, đi báo cho anh Khải.
Tường Vi được đám áo đen dìu ra khỏi cửa, mồm thì vẫn ho không ngừng nhưng đôi mắt lại bí mật đảo qua mấy cái camera được lắp đặt trên tường. Giờ chỉ còn bốn tên phụ trách áp giải cô, một tên chạy đi báo cho anh Khải gì đó. Bọn chúng dìu Tường Vi vào một căn phòng lát gỗ, có đầy đủ thiết bị y tế cũng như các loại thuốc, hai tên đứng bên ngoài canh cửa còn hai tên dìu Tường Vi vào trong.
– Bác sĩ đâu?
– Tôi đây.
Có tiếng xả nước, sau đó, một cô gái rảo bước ra từ nhà vệ sinh.
– Bệnh gì?
– Cô ta bảo mình bị dị ứng với hương quế.
Mặc dù chỉ là một bác sĩ nhưng đám áo đen lại tỏ ra khá kính trọng cô gái đó.
Cô gái ngồi xuống cái ghế trước mặt Tường Vi, vừa làm mấy động tác kiểm tra thông thường vừa hỏi.
– Bị ngứa không?
Tường Vi vừa ho vừa yếu ớt gật đầu.
– Ngứa ở đâu?
Tường Vi ngập ngừng chỉ về phía ngực mình. Cô bác sĩ định đưa tay lật áo cô lên nhưng Tường Vi đã nhanh chóng ngăn lại, hơi hướng mắt về phía hai tên áo đen.
– Mấy người quay ra chỗ khác đi_Cô bác sĩ hiểu ý ra lệnh cho hai gã áo đen.
Gần như cùng lúc hai gã quay đi, Tường Vi lao đến bịt miệng cô bác sĩ, tay kia thần tốc đánh mạnh lên gáy của cô nàng rồi nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô ta để dựa vào lưng ghế.
Hai tên áo đen vẫn không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng, âm thanh đập vào gáy mặc dù không nhỏ nhưng cũng được che dấu thành công nhờ tiếng ho nãy giờ không dứt của Tường Vi.
Xong xuôi, cô với tay mở tủ thuốc ngay bên cạnh, vơ lấy lọ thuốc gây mê cùng mấy ống kim tiêm. Thuận lợi khiến hai gã áo đen ngã gục.
Tay phải bắt đầu hơi run, Tường Vi nhíu mày, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra.
Đến bên cửa sổ quan sát một lượt, Vi vén tóc ấn vào chiếc khuyên tai màu đen.
– Alo, Bắc, mày nghe rõ không?
– Rõ.
– Mày gặp được ông ấy chưa?
– Rồi.
– Tốt. Giờ tao đang ở trong một căn nhà màu vàng nằm trên đường XXX, xung quanh có một bãi cỏ khá rộng. Theo tao thấy thì căn nhà này là lớn nhất khu vực quanh đây rồi. Xác định vị trí căn nhà này, bảo ông ý tìm cho tao bản vẽ căn nhà, tìm được thì liên lạc với tao.
– Rõ.
Tường Vi đang định ngắt liên lạc thì một giọng nói khàn khàn vang lên.
– Chờ đã.
– Ông Tiệp?
– Con bé này, sao không đến tìm ông mà tự tiện làm mấy chuyện nguy hiểm như thế hả?
– Ông, giờ cháu không có thời gian.
– Không định cho thằng Nam biết?
Tường Vi hơi bất ngờ, không hiểu sao ông Tiệp lại tự dưng nhắc đến Khánh Nam vào lúc này nhưng cô vẫn trả lời.
– Cậu ấy không cần biết. Ông đừng nói cho cậu ấy.
Có lẽ vì áy náy, có lỗi hay cái chết tiệt gì cũng được, Tường Vi thật sự không mong Khánh Nam bị cuốn vào việc này.
– Muộn rồi, giờ nó đang ngồi cạnh ông.
– Và nhìn mặt nó khá đáng sợ khi cháu vừa nói xong câu đấy_Ông Tiệp bổ sung.
Không cho Tường Vi thời gian phản ứng, hai tên giữ cửa bên ngoài bỗng hô lớn:
– Anh Khải.
Tường Vi nhíu mày cắt đứt liên lạc.
Giờ cô có hai lựa chọn, một là giơ tay chịu trói. Hai là xông lên đánh đám áo đen và người gọi là anh Khải kia rồi để bị bắt.
Hai cách đấy có gì khác biệt không ư? Có, rất nhiều là đằng khác.
Cô không phải thánh sống mà một mình cân cả đám người bắt cóc Trịnh Mai trên địa bàn của chúng. Ít nhất cũng cần có bản đồ toàn khu nhà để có thể lẩn trốn và tìm Trịnh Mai hoặc được trợ giúp từ bên ngoài. Vì vậy, bây giờ để bị bắt là cách tốt nhất.
Nhưng nếu quá ngoan ngoãn đầu hàng, chúng sẽ nghi ngờ, tình huống xấu nhất là cô và Mai sẽ bị chuyển đi nơi khác, mọi công sức coi như đi tong. Vì vậy, cô phải vùng vẫy, kịch liệt chống trả, như một con cừu nhỏ tuyệt vọng, để bọn sói đói khát đó vồ lấy mà không mảy may nghi ngờ.
Hơn nữa, cá nhân cô cũng muốn đánh cho bọn chúng phải kêu cha gọi mẹ mới hả dạ. Đây là cơ hội có 1-0-2 để làm điều đó.
Tường Vi cầm mấy ống kim tiêm chứa thuốc gây mê lên, nấp bên phải cánh cửa, chờ đợi.
“Cạch”
“Vút”
Chiếc kim xé gió lập tức đâm về phía người đầu tiên bước vào, nhưng mới được nửa đường đã bị chặn đứng, cổ tay mảnh khảnh của Tường Vi bị ai đó cứng rắn nắm chặt. Tiếp đó, cô đối diện với một ánh mắt thăm thẳm, sâu không thấy đáy, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tay phải Tường Vi không tự chủ bắt đầu run lên.
Vân Khải nhướng mày, gỡ xuống kim tiêm trong tay Tường Vi, hờ hững buông lời.
– Em gái, đừng chĩa thứ nguy hiểm này vào anh trai mình chứ.
—
Viết đến giờ, đột nhiên không biết đây là truyện tình cảm hay hành động nữa.
Trịnh Mai bị hai người đàn ông lực lưỡng gô cổ vào một căn phòng cao cấp, từ sàn nhà đến trần nhà được ốp bằng loại gỗ nhìn sơ qua khá là đắt tiền. Mai cắn răng quỳ xuống trước sức ép của hai gã vệ sĩ, đôi mắt vẫn thể hiện sự tức giận và ngang ngạnh không dễ gì khuất phục chứ chẳng hề nhuốm vẻ sợ hãi.
Trong phòng có một người đàn ông ngoài bốn mươi, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, đang chăm chú lật giở tập tài liệu gì đó, không hề bận tâm đến ánh mắt như muốn giết người của Trịnh Mai. Đứng bên cạnh là một người con trai cao ráo với đôi mắt đen láy sắc lạnh.
– Ông là ai?_Trịnh Mai đã lấy lại được sự bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
Không ai trả lời, thay vào đó, người con trai đứng bên cạnh sô pha tiến lại gần, nâng cằm cô lên, ép Mai đối diện với mình, động tác không hề có lấy chút gì gọi là dịu dàng. Nhưng Trịnh Mai vẫn cố chấp nhìn thẳng vào người đàn ông kia, người đó mới thật sự là kẻ đầu sỏ của tất cả những chuyện này.
Khuôn mắt tuấn tú thoáng qua vẻ âm u, bóp mạnh cằm Trịnh Mai như lời cảnh cáo cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh. Bất đắc dĩ, Trịnh Mai phải nhìn thẳng vào cặp mắt chẳng khác gì tia laze của người con trai đó.
– Ngắn gọn thôi, L.T đang ở đâu?
Trịnh Mai vô thức nhíu mày, trả lời theo bản năng.
– Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Bàn tay cứng rắn siết chặt cằm cô hơn nữa.
– Đừng để tôi phải hỏi lần thứ hai.
Cô cười khẩy, vẻ bất cần nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của người con trai, không trốn tránh.
– Anh nghĩ tôi sẽ nói?
Người con trai không có vẻ gì là tức giận hay thất vọng, chỉ cười nhạt buông cằm cô ra, rút một tờ giấy tỉ mỉ lau tay, như thể vừa đụng vào thứ vi khuẩn bẩn thỉu nào đó. Trịnh Mai hừ lạnh, hất cằm về phía người con trai, lên giọng.
– Cho xin một tờ, cằm tôi cũng bẩn rồi.
Không ai đáp lại.
Vò tờ giấy ném vào thùng rác xong xuôi, người con trai mới ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía tên vệ sĩ, hay phải nói là…ra hiệu.
– A..F*ck!
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên trong căn phòng, tên vệ sĩ dùng sức bẻ ngoặt tay Trịnh Mai ra đằng sau rồi giữ chặt, khiến cô nghiến răng chịu đựng cơn đau điếng người.
Tên khốn!
– Vân Khải, việc ở đây giao cho con, đừng tốn thời gian_Người đàn ông nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
– Vâng.
Một lúc sau khi người đàn ông kia đi khỏi, cô nghe thấy giọng Vân Khải lạnh lùng vang lên.
– Nói.
Trịnh Mai nhíu mày không trả lời, bảo cô bán đứng Tường Vi thì thà chết đi còn hơn.
– A.._Lại một cơn đau buốt óc truyền từ cánh tay phải tới đại não, ép cô phải mở miệng.
– Sao các người tìm thấy tôi?
Trịnh Mai cắn răng, thốt ra từng chữ, tung tích của cô được tổ chức che giấu rất kĩ, bằng chứng là chúng vẫn chưa biết Tường Vi đang ở đâu, vậy tại sao cô lại dễ dàng bị tìm thấy như vậy.
– Quên rồi sao? Tự cô chui đầu vào rọ mà.
– Có gì huỵch toẹt ra đi, đừng có chơi trò cân não ở đây.
Vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ bỗng ghì mạnh cánh tay mảnh khảnh của Trịnh Mai. Hiển nhiên là Vân Khải không hề vừa lòng với thái độ xấc xược của cô. Cắn chặt răng, Trịnh Mai cảm thấy hai cánh tay không còn là của mình nữa rồi.
Trong cơn đau, cô nghe loáng thoáng giọng nói hờ hững của người con trai kia.
– Chính cô đã điều tra về chúng tôi, không nhớ sao?
Trịnh Mai hơi mở to mắt, tia ngạc nhiên thoáng qua rồi lại bị che dấu kĩ càng. Chẳng nhẽ đây chính là đám người mà Tường Vi tìm?
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan không khí đè nén khắp căn phòng. Một trong hai người vệ sĩ bên cạnh cô tiến lên đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông cho Vân Khải, cung kính mở lời:
– Là của cô ta.
– Anh hai?_Vân Khải nhướng mày đọc lên cái tên hiện trên màn hình di động, khiến Trịnh Mai cứng đờ.
Đương nhiên, biểu hiện ấy không thể thoát khỏi con mắt như cú vọ của Vân Khải, anh ồ một tiếng rồi định nhận cuộc gọi.
– Tắt máy, đừng lôi anh ấy vào chuyện này.
Thong dong ngồi xuống ghế sô pha, Vân Khải không vội nhận điện mà quay ra hỏi Trịnh Mai một câu chẳng chút liên quan.
– Cô và L.T quen nhau từ nhỏ đúng không?
– Thì?
– Vậy chắc anh cô cũng phải biết L.T?
Vân Khải vuốt mũi, thoải mái tựa vào ghế sô pha như cố tình khiêu khích sự lo lắng của Trịnh Mai.
– Tôi đã bảo đừng có lôi anh ấy vào cơ mà!_Cô nóng nẩy hét lên.
Vân Khải không so đo với cô, định nhấn nghe máy. Trịnh Mai đã hoàn toàn bị sự tức giận che mờ lí trí, gấp gáp buông ra lời nói mà chẳng kịp suy nghĩ.
– Vô ích thôi, cho dù có quen thì anh ấy cũng không biết đó là L.T đâu, vì L.T đâu có nói biệt danh đó cho anh ấy.
Có lẽ thấy lời Trịnh Mai nói có vẻ đúng, Vân Khải không nói hẳn ra cái tên L.T mà chỉ nói cho Trịnh Bắc về quá khứ mà anh điều tra được về L.T. Xong xuôi, anh cúp máy, đi đến gần Trịnh Mai, ghé sát vào tai cô, giọng nói không còn trầm thấp dễ nghe nữa mà chỉ khiến người ta ớn lạnh nổi da gà.
– Cô nghĩ tôi ngây thơ như thế? Cứ chờ xem, nếu anh trai cô định lừa phỉnh bằng cách đưa một người khác đến thì cái đầu của kẻ đó sẽ nhanh chóng được chuyển phát nhanh đến nhà anh ta. Còn cô, sẽ được thấy hậu quả lời nói dối của mình, được chứng kiến cái đầu của kẻ giả mạo mà anh cô đưa đến lìa khỏi cổ.
Trịnh Mai không ngờ người con trai có vẻ kiệm lời này một khi đã dài dòng thì lời nói lại sặc mùi máu tanh như vậy.
Giờ phút đấy, cô nhận ra mình đã hoàn toàn bị Vân Khải dắt mũi.
Câu hỏi của Vân Khải về mối quan hệ giữa L.T và anh hai chỉ là sự phỏng đoán, thế nhưng biểu hiện của cô lại biến sự phỏng đoán đó thành khẳng định. Vân Khải có thể biết Trịnh Bắc nhưng anh chắc chắn không biết Trịnh Bắc là anh hai Trịnh Mai.
Nếu không thể xác định người anh hai gọi đến này dính dáng đến Tường Vi thì Vân Khải chắc chắn sẽ không bắt máy, anh không cần lôi kéo một người không biết gì vào vụ này.
Thấy Vân Khải sắp đi khỏi, hai tay vệ sĩ đánh mắt cho nhau, liếc qua thân hình nóng bỏng của Trịnh Mai, một trong hai tên khó khăn nuốt ngụm nước bọt rồi mở miệng.
– Anh Khải, liệu chúng tôi có được…_Mặc dù không nói hẳn ra nhưng ánh mắt càn quấy của hai tên vệ sĩ gắn chặt trên người Trịnh Mai đã nói rõ ý đồ bẩn thỉu của hai gã.
Vân Khải nhìn xuống vẻ mặt mím môi quật cường của Trịnh Mai, để lại một chữ rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
– Tùy.
—
Tường Vi tựa đầu vào cửa kính xe, chống mắt nhìn ra xa, trong xe không mở nhạc, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy êm ru. Trịnh Bắc biết, lúc Tường Vi suy nghĩ, cô thích yên tĩnh. Mặc dù đã nắm rõ thói quen của cô nhưng anh vẫn mở miệng.
– Mày có chắc là muốn nộp mình cho bọn chúng không?
– Ý tao là không phải tao không tin mày.
– Nhưng còn tay mày…
Trịnh Bắc có một cái tật, đó là bất cứ khi nào lo lắng, anh sẽ cực kì lắm lời.
– Trịnh Bắc.
Tường Vi điềm tĩnh lên tiếng, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
– Sao?
– Mày nói nhiều quá.
– Rồi.
Thế là trong xe lại im lặng. Nhưng chỉ được một lúc.
– Tay mày…
Nói đến đấy, Trịnh Bắc cứ như hóc phải xương cá, thế nào cũng chẳng thể lên tiếng tiếp. Tay phải Tường Vi bị chấn thương từ hai năm trước, mặc dù đã chữa khỏi nhưng vẫn để lại di chứng, nếu vận động quá độ hoặc đầu óc quá căng thẳng thì sẽ bị run tay.
Giả sử bệnh tái phát trong tình huống nguy cấp, có trời mới biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
– Đừng lo. Tay trái của tao không phải để làm cảnh.
Cô cười, tặng Trịnh Bắc một cái nhìn trấn an.
Suốt chặng đường có hai chiếc xe đen bám đuôi nhưng cả Tường Vi lẫn Trịnh Bắc đều không để tâm, cả hai đều biết đó là xe của bên bắt cóc Trịnh Mai, giám sát nghiêm ngặt như thế, chỉ để đảm bảo họ không đi lệch đường.
Cuối cùng cũng đến địa điểm giao hẹn, bọn bắt cóc kiểm tra người Tường Vi rồi bịt mắt đẩy cô lên xe. Trong suốt quá trình, cô không hề nhìn hay nói chuyện với Trịnh Bắc lấy một lần, mà anh, cũng chẳng thể làm gì hơn là nhìn cô bị đưa đi.
Mở cửa, lên xe, nổ máy, cảm giác bất an và lo lắng vẫn tràn ngập tâm trí, Trịnh Bắc bất lực đập mạnh xuống vô lăng, tiếng còi inh ỏi vang lên trong đêm tối.
Không nhìn thấy, cảm nhận của Tường Vi nhạy bén hơn người bình thường nhiều. Tuy không đến mức siêu nhiên như nghe thấy tiếng trái tim mình đập hay tiếng gió lùa bên ngoài cửa nhưng đủ để biết chiếc xe rẽ chỗ nào, dừng ở đâu và nơi mà chúng đưa cô đến là nơi nào.
Lúc bị đẩy xuống xe, Tường Vi cảm thấy da đầu nhói một cái, mặc dù rất nhanh nhưng cô vẫn biết, có ai đó vừa mới giật tóc cô.
Một lát sau, cô được tháo bịt mắt và đẩy vào một căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi hương quế. Tường Vi nhíu mày khó chịu, lập tức đưa tay bịt mũi. Quay về phía mấy người áo đen đang bận rộn khóa trái cửa mà hét lên.
– Này! Tôi bị dị ứng với hương quế!
Đám áo đen nghi ngờ nhìn cô. Tường Vi khó chịu, vừa bịt mũi vừa hét lên.
– Mở cửa ra! Mấy người muốn tôi chết luôn ở đây à?
Đám áo đen nhìn nhau, không khí trở nên cực kì dồn nén, nhưng vẫn không ai chịu đứng ra mở cửa.
Vài giây sau, Tường Vi bỗng nhíu mày ho sù sụ, đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, mệt mỏi tựa đầu vào song cửa sắt, không nói năng một câu, chỉ có tiếng ho kéo dài không dứt.
– Mở cửa ra_Một tên có vẻ là cầm đầu trong đám người lên tiếng_Mày, đi báo cho anh Khải.
Tường Vi được đám áo đen dìu ra khỏi cửa, mồm thì vẫn ho không ngừng nhưng đôi mắt lại bí mật đảo qua mấy cái camera được lắp đặt trên tường. Giờ chỉ còn bốn tên phụ trách áp giải cô, một tên chạy đi báo cho anh Khải gì đó. Bọn chúng dìu Tường Vi vào một căn phòng lát gỗ, có đầy đủ thiết bị y tế cũng như các loại thuốc, hai tên đứng bên ngoài canh cửa còn hai tên dìu Tường Vi vào trong.
– Bác sĩ đâu?
– Tôi đây.
Có tiếng xả nước, sau đó, một cô gái rảo bước ra từ nhà vệ sinh.
– Bệnh gì?
– Cô ta bảo mình bị dị ứng với hương quế.
Mặc dù chỉ là một bác sĩ nhưng đám áo đen lại tỏ ra khá kính trọng cô gái đó.
Cô gái ngồi xuống cái ghế trước mặt Tường Vi, vừa làm mấy động tác kiểm tra thông thường vừa hỏi.
– Bị ngứa không?
Tường Vi vừa ho vừa yếu ớt gật đầu.
– Ngứa ở đâu?
Tường Vi ngập ngừng chỉ về phía ngực mình. Cô bác sĩ định đưa tay lật áo cô lên nhưng Tường Vi đã nhanh chóng ngăn lại, hơi hướng mắt về phía hai tên áo đen.
– Mấy người quay ra chỗ khác đi_Cô bác sĩ hiểu ý ra lệnh cho hai gã áo đen.
Gần như cùng lúc hai gã quay đi, Tường Vi lao đến bịt miệng cô bác sĩ, tay kia thần tốc đánh mạnh lên gáy của cô nàng rồi nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô ta để dựa vào lưng ghế.
Hai tên áo đen vẫn không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng, âm thanh đập vào gáy mặc dù không nhỏ nhưng cũng được che dấu thành công nhờ tiếng ho nãy giờ không dứt của Tường Vi.
Xong xuôi, cô với tay mở tủ thuốc ngay bên cạnh, vơ lấy lọ thuốc gây mê cùng mấy ống kim tiêm. Thuận lợi khiến hai gã áo đen ngã gục.
Tay phải bắt đầu hơi run, Tường Vi nhíu mày, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra.
Đến bên cửa sổ quan sát một lượt, Vi vén tóc ấn vào chiếc khuyên tai màu đen.
– Alo, Bắc, mày nghe rõ không?
– Rõ.
– Mày gặp được ông ấy chưa?
– Rồi.
– Tốt. Giờ tao đang ở trong một căn nhà màu vàng nằm trên đường XXX, xung quanh có một bãi cỏ khá rộng. Theo tao thấy thì căn nhà này là lớn nhất khu vực quanh đây rồi. Xác định vị trí căn nhà này, bảo ông ý tìm cho tao bản vẽ căn nhà, tìm được thì liên lạc với tao.
– Rõ.
Tường Vi đang định ngắt liên lạc thì một giọng nói khàn khàn vang lên.
– Chờ đã.
– Ông Tiệp?
– Con bé này, sao không đến tìm ông mà tự tiện làm mấy chuyện nguy hiểm như thế hả?
– Ông, giờ cháu không có thời gian.
– Không định cho thằng Nam biết?
Tường Vi hơi bất ngờ, không hiểu sao ông Tiệp lại tự dưng nhắc đến Khánh Nam vào lúc này nhưng cô vẫn trả lời.
– Cậu ấy không cần biết. Ông đừng nói cho cậu ấy.
Có lẽ vì áy náy, có lỗi hay cái chết tiệt gì cũng được, Tường Vi thật sự không mong Khánh Nam bị cuốn vào việc này.
– Muộn rồi, giờ nó đang ngồi cạnh ông.
– Và nhìn mặt nó khá đáng sợ khi cháu vừa nói xong câu đấy_Ông Tiệp bổ sung.
Không cho Tường Vi thời gian phản ứng, hai tên giữ cửa bên ngoài bỗng hô lớn:
– Anh Khải.
Tường Vi nhíu mày cắt đứt liên lạc.
Giờ cô có hai lựa chọn, một là giơ tay chịu trói. Hai là xông lên đánh đám áo đen và người gọi là anh Khải kia rồi để bị bắt.
Hai cách đấy có gì khác biệt không ư? Có, rất nhiều là đằng khác.
Cô không phải thánh sống mà một mình cân cả đám người bắt cóc Trịnh Mai trên địa bàn của chúng. Ít nhất cũng cần có bản đồ toàn khu nhà để có thể lẩn trốn và tìm Trịnh Mai hoặc được trợ giúp từ bên ngoài. Vì vậy, bây giờ để bị bắt là cách tốt nhất.
Nhưng nếu quá ngoan ngoãn đầu hàng, chúng sẽ nghi ngờ, tình huống xấu nhất là cô và Mai sẽ bị chuyển đi nơi khác, mọi công sức coi như đi tong. Vì vậy, cô phải vùng vẫy, kịch liệt chống trả, như một con cừu nhỏ tuyệt vọng, để bọn sói đói khát đó vồ lấy mà không mảy may nghi ngờ.
Hơn nữa, cá nhân cô cũng muốn đánh cho bọn chúng phải kêu cha gọi mẹ mới hả dạ. Đây là cơ hội có 1-0-2 để làm điều đó.
Tường Vi cầm mấy ống kim tiêm chứa thuốc gây mê lên, nấp bên phải cánh cửa, chờ đợi.
“Cạch”
“Vút”
Chiếc kim xé gió lập tức đâm về phía người đầu tiên bước vào, nhưng mới được nửa đường đã bị chặn đứng, cổ tay mảnh khảnh của Tường Vi bị ai đó cứng rắn nắm chặt. Tiếp đó, cô đối diện với một ánh mắt thăm thẳm, sâu không thấy đáy, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tay phải Tường Vi không tự chủ bắt đầu run lên.
Vân Khải nhướng mày, gỡ xuống kim tiêm trong tay Tường Vi, hờ hững buông lời.
– Em gái, đừng chĩa thứ nguy hiểm này vào anh trai mình chứ.
—
Viết đến giờ, đột nhiên không biết đây là truyện tình cảm hay hành động nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.