Chương 15: TÔI SẼ KHIẾN CÔ YÊU TÔI
Licae085
28/06/2016
Tường Vi khoanh chân ngồi xuống sàn nhà, tiếp tục công cuộc phá khóa
lúc sáng trong khi chờ Trịnh Mai mua thức ăn về. Nhà bếp trống rỗng,
bụng thì đói meo, không bắt cô nàng ra siêu thị thì có mà húp nước lọc
sống qua ngày hôm nay mất.
Mà Tường Vi, cô có thể không uống nước, không tắm rửa, nhưng tuyệt đối không thể nhịn cơm.
Sống trong cô nhi viện lâu, cô thấm rõ nhất cái cảm giác khổ sở phải giành giật từng hạt cơm, từng bát cháo, từng cái bánh đến sứt đầu mẻ trán. Cái cảm giác đói đến quặn bụng mỗi tối khi chẳng giành được miếng ăn nào bỏ miệng.
Thề, cô chẳng muốn dính dáng gì đến cái cảm giác chết tiệt đó một lần nào trong đời nữa.
Với lấy cái kìm, lỡ tay đụng phải Khánh Nam, bất giác đưa mắt nhìn sang lại phát hiện cậu đang thở ra từng hơi thở nặng nề, chân mày thì nhíu chặt lại.
Tường Vi thử đặt tay lên trán cậu, độ nóng đủ để rán chín một quả trứng gà.
Lập tức bỏ hết đồ xuống, Tường Vi đỡ lấy người Khánh Nam mặc cho thức ăn bẩn trên cậu dính sang áo, mặc cho cái mùi tanh hôi đang bốc lên mũi. Để cậu nằm xuống giường, cô định quay ra ngoài lấy thuốc hạ sốt thì lập tức bị cái còng giật ngược lại.
À phải rồi, cái còng…
Chẳng thể làm gì khác, Tường Vi bèn ngồi xuống bên mép giường, mím môi nhìn cậu chịu đựng cơn sốt hành hạ. Cô ghét cay ghét đắng cái cảm giác bất lực này.
Bỗng, đôi mắt hổ phách đó đột ngột mở ra khiến Tường Vi hơi giật mình, cậu mê man nhìn cô, cứ như thế, một lúc lâu, rồi đột nhiên nhẹ gọi.
– Tường Vi.
Ngay lập tức giọng nói ấy trùng lặp với một bóng hình trong kí ức.
…
– Tên?
– Không có.
– Tường Vi_Đưa tay xé một cánh hoa_Mang cái tên này, tôi sẽ lấy thứ đó lại cho cô.
– Được.
…
Một giấc mơ ngắn ngủi từ rất lâu rồi.
– Hàng về!
Trịnh Mai gào ầm lên từ ngoài cửa, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tường Vi, định thần lại thì Khánh Nam đã nhắm mắt từ bao giờ, cứ như thể chuyện cậu vừa gọi tên cô chỉ là do tưởng tượng vậy.
Tường Vi gọi với ra ngoài.
– Mai, lấy hộ tao thuốc hạ sốt chỗ tủ kính dưới ti vi.
– Sao thế? Mày ốm à?
Trịnh Mai thò đầu vào phòng, mồm còn đang cắn dở cái nem chua.
– Không phải tao, là Khánh Nam.
Trịnh Mai đưa mắt nhìn thoáng qua Khánh Nam, bỗng dưng khựng lại.
– Hình như không phải sốt đâu.
– Hử?
Bước nhanh đến bên giường, xem qua tình trạng của Khánh Nam một lượt, Trịnh Mai hơi áy náy mở lời.
– Là tác dụng phụ của thuốc gây mê thôi, lát sẽ khỏi. Tao làm sai công thức thì phải, chắc không đến một ngày cậu ta sẽ tỉnh.
Tường Vi liền thở phào. Trịnh Mai tinh ý phát hiện ra biểu hiện của cô bạn, cười đểu.
– Lo đến thế cơ à? Thích rồi?
Tặng cho Trịnh Mai một cái lườm nguýt dài, Tường Vi không hùa theo mà chỉ trả lời lạnh tanh.
– Mày biết tao thích ai mà.
Trịnh Mai ngồi bệt xuống nhà, chống cằm ngước mắt nhìn Tường Vi, giọng cũng nghiêm túc hẳn, biết đây không phải chuyện có thể đem ra để đùa cợt.
– Vẫn chưa bỏ được à?
Khác với Trịnh Mai theo chủ nghĩa lông bông, nay anh này mai anh nọ, Tường Vi lại là kiểu con gái truyền thống về mặt tình cảm. Cô không dễ thích một ai đó cho dù đó có là một anh chàng đẹp trai, học giỏi hay nhà giàu.
Thích một người đơn giản chỉ vì bản thân người đó, Tường Vi là kiểu con gái như vậy.
Khó yêu, nhưng một khi đã yêu thì lại khó quên.
Tường Vi cười nhạt, đáp lại như cái cách mà cô đã trả lời Trịnh Mai hàng trăm lần trước.
– Sắp.
Trịnh Mai nóng nảy buột miệng.
– Mày cứ thế đi, rồi có chết cũng chẳng dứt ra được khỏi cái mối tình loạn luân đấy đâu!
– Câm đi.
– Tao cứ thích nói đấy, chỉ là một thằng con trai thôi, ra ngoài đường đầy ra, việc gì phải khổ sở thế?
Tường Vi mím môi, mắt thoáng qua sự đau đớn và bất lực không hề che dấu.
– Mày không hiểu.
Rồi ánh mắt từ từ trở nên bình thản. Cô nói rất chậm, rất nhẹ nhưng mỗi từ đều rất trong trẻo, rõ ràng và lạnh lùng. Thản nhiên giãi bày nỗi lòng mình như đang kể một câu chuyện của một ai đó xa lạ.
– Tao rất thích anh ấy. Lúc đầu tao cũng nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm trẻ con thôi nhưng cái ngày anh ấy đi Mỹ, tao thật sự rất đau lòng_Tường Vi dời ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ_ Tao hứa với cha sẽ từ bỏ thế mà suốt một tháng đầu tiên, bữa ăn nào tao cũng bày thừa ra một cái bát, một đôi đũa.
– Có một tối, không ngủ được, tao lần mò thế nào mà lại xuống phòng cha, nghe thấy tiếng cãi nhau, là về việc đuổi tao ra khỏi nhà. Tao nghe không sót một chữ. Người đầu tiên tao bấm số gọi đi là anh ấy. Nhưng nhận điện không phải là anh. Cô ta nói anh ấy không muốn gặp tao. Rõ ràng biết đó là nói dối thế mà tao lại cứ ngồi như thế cho đến sáng.
– Sau đêm ấy, tao chuyển đến đây, nhớ cái lần tao với mày uống rượu mơ thâu đêm không, tao đã gọi cho anh ấy. Lần này anh ấy nghe máy, lúc đó tao đã khóc, thì ra từ bỏ chẳng dễ dàng như tao tưởng. Rồi sau đó tao liên lạc với anh ấy thường xuyên hơn, lấy cái mác em gái để gọi điện.
– Tao muốn từ bỏ, nhưng tim tao đau lắm. Mày có thể giúp tao không?
Trịnh Mai lặng thinh. Tường Vi cười nhạt, biết sự khó xử của bạn, nhàn nhạt lên tiếng.
– Mày đi đi.
Mai không thể nghĩ ra một cái gì nhưng cô nhớ có ai đó đã từng nói…
– Mày nói đúng, tao không hiểu. Nhưng tao biết, cách nhanh nhất để quên một người là yêu một người khác nhiều hơn.
Nói rồi Trịnh Mai đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Tường Vi một lát, rồi buông ra. Mọi lời nói bây giờ đều là thừa thãi, Tường Vi cần một khoảng lặng hơn là những lời an ủi sáo rỗng.
Mãi cho đến khi Trịnh Mai rời đi, Tường Vi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yên tĩnh và cô đơn đến thế.
Bỗng…
Một bàn tay ấm áp luồn vào tay cô, nắm chặt.
Một chất giọng trầm thấp vang lên kéo cô ra khỏi màn đêm lạnh lẽo.
– Tôi sẽ giúp cô quên đi anh ta.
Đợi đến khi cô quay lại nhìn cậu, Khánh Nam mới tiếp lời.
– Tôi sẽ khiến cô yêu tôi.
Tường Vi cười khinh thường, bây giờ cô không có tâm trạng để đùa.
– Cậu có thể sao?
Nhưng Khánh Nam không giận, cậu nhướng mày như thể thách thức, mỉm cười.
– Chỉ cần tôi muốn.
Thử cũng chả mất mát gì.
– Được thôi, điều kiện của cậu là gì?
Cô đã quen cách nói chuyện của cậu. Khánh Nam sẽ chẳng làm gì không công cả. Thế mà nghe vậy, cậu lại thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười tự giễu, giọng lạnh tanh.
– Nếu cô đã nói thế, thì đổi lại, làm bạn gái của tôi đi. Đóng kịch cho ông già nhà tôi xem.
Mà Tường Vi, cô có thể không uống nước, không tắm rửa, nhưng tuyệt đối không thể nhịn cơm.
Sống trong cô nhi viện lâu, cô thấm rõ nhất cái cảm giác khổ sở phải giành giật từng hạt cơm, từng bát cháo, từng cái bánh đến sứt đầu mẻ trán. Cái cảm giác đói đến quặn bụng mỗi tối khi chẳng giành được miếng ăn nào bỏ miệng.
Thề, cô chẳng muốn dính dáng gì đến cái cảm giác chết tiệt đó một lần nào trong đời nữa.
Với lấy cái kìm, lỡ tay đụng phải Khánh Nam, bất giác đưa mắt nhìn sang lại phát hiện cậu đang thở ra từng hơi thở nặng nề, chân mày thì nhíu chặt lại.
Tường Vi thử đặt tay lên trán cậu, độ nóng đủ để rán chín một quả trứng gà.
Lập tức bỏ hết đồ xuống, Tường Vi đỡ lấy người Khánh Nam mặc cho thức ăn bẩn trên cậu dính sang áo, mặc cho cái mùi tanh hôi đang bốc lên mũi. Để cậu nằm xuống giường, cô định quay ra ngoài lấy thuốc hạ sốt thì lập tức bị cái còng giật ngược lại.
À phải rồi, cái còng…
Chẳng thể làm gì khác, Tường Vi bèn ngồi xuống bên mép giường, mím môi nhìn cậu chịu đựng cơn sốt hành hạ. Cô ghét cay ghét đắng cái cảm giác bất lực này.
Bỗng, đôi mắt hổ phách đó đột ngột mở ra khiến Tường Vi hơi giật mình, cậu mê man nhìn cô, cứ như thế, một lúc lâu, rồi đột nhiên nhẹ gọi.
– Tường Vi.
Ngay lập tức giọng nói ấy trùng lặp với một bóng hình trong kí ức.
…
– Tên?
– Không có.
– Tường Vi_Đưa tay xé một cánh hoa_Mang cái tên này, tôi sẽ lấy thứ đó lại cho cô.
– Được.
…
Một giấc mơ ngắn ngủi từ rất lâu rồi.
– Hàng về!
Trịnh Mai gào ầm lên từ ngoài cửa, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tường Vi, định thần lại thì Khánh Nam đã nhắm mắt từ bao giờ, cứ như thể chuyện cậu vừa gọi tên cô chỉ là do tưởng tượng vậy.
Tường Vi gọi với ra ngoài.
– Mai, lấy hộ tao thuốc hạ sốt chỗ tủ kính dưới ti vi.
– Sao thế? Mày ốm à?
Trịnh Mai thò đầu vào phòng, mồm còn đang cắn dở cái nem chua.
– Không phải tao, là Khánh Nam.
Trịnh Mai đưa mắt nhìn thoáng qua Khánh Nam, bỗng dưng khựng lại.
– Hình như không phải sốt đâu.
– Hử?
Bước nhanh đến bên giường, xem qua tình trạng của Khánh Nam một lượt, Trịnh Mai hơi áy náy mở lời.
– Là tác dụng phụ của thuốc gây mê thôi, lát sẽ khỏi. Tao làm sai công thức thì phải, chắc không đến một ngày cậu ta sẽ tỉnh.
Tường Vi liền thở phào. Trịnh Mai tinh ý phát hiện ra biểu hiện của cô bạn, cười đểu.
– Lo đến thế cơ à? Thích rồi?
Tặng cho Trịnh Mai một cái lườm nguýt dài, Tường Vi không hùa theo mà chỉ trả lời lạnh tanh.
– Mày biết tao thích ai mà.
Trịnh Mai ngồi bệt xuống nhà, chống cằm ngước mắt nhìn Tường Vi, giọng cũng nghiêm túc hẳn, biết đây không phải chuyện có thể đem ra để đùa cợt.
– Vẫn chưa bỏ được à?
Khác với Trịnh Mai theo chủ nghĩa lông bông, nay anh này mai anh nọ, Tường Vi lại là kiểu con gái truyền thống về mặt tình cảm. Cô không dễ thích một ai đó cho dù đó có là một anh chàng đẹp trai, học giỏi hay nhà giàu.
Thích một người đơn giản chỉ vì bản thân người đó, Tường Vi là kiểu con gái như vậy.
Khó yêu, nhưng một khi đã yêu thì lại khó quên.
Tường Vi cười nhạt, đáp lại như cái cách mà cô đã trả lời Trịnh Mai hàng trăm lần trước.
– Sắp.
Trịnh Mai nóng nảy buột miệng.
– Mày cứ thế đi, rồi có chết cũng chẳng dứt ra được khỏi cái mối tình loạn luân đấy đâu!
– Câm đi.
– Tao cứ thích nói đấy, chỉ là một thằng con trai thôi, ra ngoài đường đầy ra, việc gì phải khổ sở thế?
Tường Vi mím môi, mắt thoáng qua sự đau đớn và bất lực không hề che dấu.
– Mày không hiểu.
Rồi ánh mắt từ từ trở nên bình thản. Cô nói rất chậm, rất nhẹ nhưng mỗi từ đều rất trong trẻo, rõ ràng và lạnh lùng. Thản nhiên giãi bày nỗi lòng mình như đang kể một câu chuyện của một ai đó xa lạ.
– Tao rất thích anh ấy. Lúc đầu tao cũng nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm trẻ con thôi nhưng cái ngày anh ấy đi Mỹ, tao thật sự rất đau lòng_Tường Vi dời ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ_ Tao hứa với cha sẽ từ bỏ thế mà suốt một tháng đầu tiên, bữa ăn nào tao cũng bày thừa ra một cái bát, một đôi đũa.
– Có một tối, không ngủ được, tao lần mò thế nào mà lại xuống phòng cha, nghe thấy tiếng cãi nhau, là về việc đuổi tao ra khỏi nhà. Tao nghe không sót một chữ. Người đầu tiên tao bấm số gọi đi là anh ấy. Nhưng nhận điện không phải là anh. Cô ta nói anh ấy không muốn gặp tao. Rõ ràng biết đó là nói dối thế mà tao lại cứ ngồi như thế cho đến sáng.
– Sau đêm ấy, tao chuyển đến đây, nhớ cái lần tao với mày uống rượu mơ thâu đêm không, tao đã gọi cho anh ấy. Lần này anh ấy nghe máy, lúc đó tao đã khóc, thì ra từ bỏ chẳng dễ dàng như tao tưởng. Rồi sau đó tao liên lạc với anh ấy thường xuyên hơn, lấy cái mác em gái để gọi điện.
– Tao muốn từ bỏ, nhưng tim tao đau lắm. Mày có thể giúp tao không?
Trịnh Mai lặng thinh. Tường Vi cười nhạt, biết sự khó xử của bạn, nhàn nhạt lên tiếng.
– Mày đi đi.
Mai không thể nghĩ ra một cái gì nhưng cô nhớ có ai đó đã từng nói…
– Mày nói đúng, tao không hiểu. Nhưng tao biết, cách nhanh nhất để quên một người là yêu một người khác nhiều hơn.
Nói rồi Trịnh Mai đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Tường Vi một lát, rồi buông ra. Mọi lời nói bây giờ đều là thừa thãi, Tường Vi cần một khoảng lặng hơn là những lời an ủi sáo rỗng.
Mãi cho đến khi Trịnh Mai rời đi, Tường Vi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yên tĩnh và cô đơn đến thế.
Bỗng…
Một bàn tay ấm áp luồn vào tay cô, nắm chặt.
Một chất giọng trầm thấp vang lên kéo cô ra khỏi màn đêm lạnh lẽo.
– Tôi sẽ giúp cô quên đi anh ta.
Đợi đến khi cô quay lại nhìn cậu, Khánh Nam mới tiếp lời.
– Tôi sẽ khiến cô yêu tôi.
Tường Vi cười khinh thường, bây giờ cô không có tâm trạng để đùa.
– Cậu có thể sao?
Nhưng Khánh Nam không giận, cậu nhướng mày như thể thách thức, mỉm cười.
– Chỉ cần tôi muốn.
Thử cũng chả mất mát gì.
– Được thôi, điều kiện của cậu là gì?
Cô đã quen cách nói chuyện của cậu. Khánh Nam sẽ chẳng làm gì không công cả. Thế mà nghe vậy, cậu lại thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười tự giễu, giọng lạnh tanh.
– Nếu cô đã nói thế, thì đổi lại, làm bạn gái của tôi đi. Đóng kịch cho ông già nhà tôi xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.